Trong lúc đó, những người lùn vẫn ngồi trong bóng tối, và sự im lặng tuyệt đối trùm lên họ. Họ ăn rất nhỏ nhẹ và họ nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Họ không đếm thời gian đã qua; và họ sợ không dám nói chuyện, vì giọng thì thầm của họ vang vọng trong đường ống. Nếu như họ ngủ gật, thì họ lại bừng tỉnh trong bóng tối và sự im lặng vẫn tiếp tục ngự trị mà không bị gián đoạn. Cuối cùng sau những ngày chờ đợi mỏi mòn, thì có vẻ như họ đã bắt đầu bị nghẹt và bắt đầu thèm không khí. Họ không thể chờ đợi hơn nữa. Họ gần như chào đón hoan hỉ những tiếng động ầm ĩ phía dưới khi con rồng trở lại. Họ im lặng sợ hãi những trò quỷ thuật xảo trá của nó, nhưng họ không thể ngồi đó mãi mãi.
Thorin nói: “Chúng ta hãy thử mở cửa!” ông nói. “Tôi phải cảm thấy được gió đang thổi vào mặt tôi nếu không thì tôi chết mất. Tôi nghĩ là chẳng thà bị con Smaug nghiền nát còn hơn là chết ngạt trong đây!”
Thế là nhiều người lùn đứng dậy và mò mẫm về phía cánh cửa. Nhưng họ thấy rằng phần trên của đường ống đã bị vỡ và bị chặn lại bởi những tảng đá vỡ. Cánh cửa sẽ không tuân theo bất kỳ cái chìa khoá hay ma thuật nào để mở ra nữa.
“Chúng ta bị mắc bẫy rồi!” họ rên lên. “Đây là kết cục sau cùng. Chúng ta sẽ chết ở đây.”
Nhưng khi mà những người lùn cảm thấy tuyệt vọng nhất thì Bilbo cảm thấy như có một luồng sáng lạ loé lên trong tim,như thể một sức mạnh nặng nề vừa được nhấc lên khỏi áo ông.
“Đi, đi nào!” ông nói. “Khi còn sống thì vẫn còn hy vọng!” như cha tôi đã nói, và ‘Lần thứ ba sẽ giải quyết tất cả’. Tôi sẽ đi xuống đường ống một lần nữa. Tôi đã xuống đấy hai lần, khi tôi biết rằng ở đầu kia có một con rồng, nên tôi sẽ mạo hiểm đến thăm nơi đó lần thứ ba khi tôi không chắc là có con rồng ở đó. Dù sao thì chỉ có một đường ra ở dưới thôi. Và tôi nghĩ là lần này các vị nên đi với tôi.
Họ đồng ý trong tuyệt vọng, và Thorin là người đầu tiên bước tới cạnh Bilbo.
“Bây giờ thì cẩn thận nào!” ông hobbit thì thào, “và lặng lẽ như các ông có thể làm được! Có thể là ở dưới đó không có Smaug nhưng nó có thể xuất hiện lại. Đừng để chúng ta phải làm bất kỳ việc mạo hiểm không cần thiết nào!”
Họ cứ thể đi xuống, đi xuống. Tất nhiên là những người lùn không thể so với hobbit về khoản lén lút thật sự, họ phát ra những tiếng thì thào sột soạt vọng lên một cách đầy lo ngại; nhưng cho dù thỉnh thoảng Bilbo lại dừnglại và nghe ngóng, vẫn không có tiếng động nào vẳng lên phía dưới. Khi gần đến đáy, như ông ước lượng,Bilbo đeo nhẫn vào và đi trước. Nhưng ông không cần làm thế: nơi đây hoàn toàn tối tăm, và tất cả bọn họ đều vô hình, dù có nhẫn hay không. Thật sự ở đấy tối tăm đến nỗi ông hobbit đã vô tình đi ra luôn khoảng trống bên ngoài, mò mẫm trong không khí, vấp chân trong phòng và đâm đầu xuống phòng.
Ông nằm úp mặt xuống nền nhà và không dám đứng dậy, hoặc thậm chí là thở. Nhưng không có gì chuyển động cả. Chẳng hề có nguồn sáng nào – trừ việc, đối với ông, kho ông chậm chạp ngẩng đầu lên, thì có một chút ánh sáng trắng bập bùng phía trên nằm xa trong vùng tối. Nhưng rõ ràng rằng đó không phải là ánh sáng từ lửa của con rồng, cho dù mùi hôi của con sâu này vẫn còn rất nặng tại nơi này, và lưỡi ông có thể nếm được hơi của nó.
Cuối cùng thì ngài Baggins cũng chịu hết nỗi. “Ta đến tìm ngươi đây, Smaug, con sâu kia!” ông la lớn lên. “Đừng có chơi trò trốn tìm nữa! Hãy cho ta ánh sáng, và ăn thịt ta nếu mi có thể bắt được ta!”
Những tiếng vọng yếu ớt vang lên khắp căn phòng không nhìn thấy được, nhưng không có ai trả lời. Bilbo đứng dậy, và thấy rằng mình không biết phải quay về hướng nào nữa.
“Bây giờ thì tôi tự hỏi là Smaug đang chơi cái trò quái gì đây,” ông nói, “Nó không có ở nhà và hôm nay (hoặc tối nay, sao cũng được), tôi tin thế. Nếu Oin và Gloin không mất thời gian để lấy đồ đánh lửa thì có thể chúng ta có thể tạo ra một chút ánh sáng, và có thể nhìn quanh trước khi may mắn đổi chiều.”
“Ánh sáng!” ông gào lên. “Có ai có thể làm ra ánh sáng không?”
Tất nhiên là những người lùn rất cảnh giác khi Bilbo bước tới trước và ngã vào căn phòng, và họ ngồi túm tụm lại ở chỗ mà ông đã rời khỏi họ ở cuối đường hầm.
” Sh! Sh!” họ rít lên, khi họ nghe thấy giọng ông: và cho dù điều này giúp ông hobbit tìm được đến chỗ họ, thì ông vẫn không thể có được gì thêm từ họ. Nhưng cuối cùng, khi mà Bilbo thật sự bắt đầu dậm chân nên nền nhà, gào thét đòi ánh sáng bằng tất cả cái giọng run rẩy của mình, thì Thorin nhượng bộ, và Oin với Gloin được sai trở về tìm lại trong cái đống đồ của họ ở trên đỉnh đường ống. Sau một lúc thì một ánh lửa bập bùng cho thấy họ đã trở về, Oin cầm một cây đuốc thông nhỏ chiếu sáng trên tay mình, và Gloin kẹp một mớ đuốc khác dưới tay ông. Bilbo nhanh chóng chạy dến cửa và cầm lấy cây đuốc; nhưng ông không thể nào thuyết phục những người lùn đốt thêm những cây đuốc khác và bước ra nhập bọn với ông. Như Thorin đã cẩn thận giải thích, ngài Baggins vẫn là chuyên gia trộm đêm và thám hiểm chính thức của họ. Nếu ngàu muốn mạo hiểm với ánh sáng, thì đó là chuyện của ngài. Họ sẽ đợi trong đường ống chờ báo cáo của ngài. Thế là họ ngồi gần cửa và chờ đợi.
Họ thấy cái hình dáng nhỏ bé mờ tối của ông hobbit bắt đầu băng qua nền đất, giơ cao cái nguồn sáng nhỏ cả mình. Cứ chốc chốc, trong khi ông vẫn còn đủ gần, họ lại thấy luống sáng lung linh và lấp lánh khi ông vấp vào một cái gì đó bằng vàng. Nguồn sáng mờ dần khi ông bước đi xa trong căn phòng rộng thênh thang: rồi nó bắt đầu nhảy lên trong không khí. Bilbo đang lei lên một đống châu báu cao ngất. Ông nhanh chóng lên đến đỉnh, và vẫn lên tiếp. Rồi họ thấy ông dừng lại và cúi rạp xuống một lúc, nhưng họ không biết lý do. Đó là Arkenstone, Trái Tim của Núi. Bilbo đoán là như thế qua lời miêu tả của Thorin; nhưng thật sự không thể có đến hai viên ngọc như thế, thậm chí trong một cái kho lưu trữ thật ê hề. Khi ông càng leo lên, cái vầng sáng trắng càng sáng lên trước ông, thúc giục bước chân của ông. Nó dần dần trở thành một quả cầu nhỏ toả ra những luồng sáng nhỏ. Bây giờ khi họ đến gần, thì màu da thịt người đang nhuốm lấp lánh lên bề bặc nó, phản xạ và lan toả luồng ánh sáng lay động trên cây đuốc của ông. Cuối cùng ông nhìn xuống từ phía trên nó và lấy lại hơi thở của mình. Món châu báu vĩ đại dưới chân ông đang sáng lên từ ánh sáng từ chính nó, chúng được cắt và trang trí bởi những người lùn, những người đã đào được nó từ trái tim của ngọn núi cách đây rất lâu, nó đón tất cả những ánh sáng chiếu lên mình và thay đổi chúng thành mười ngàn luồng sáng trắng chói lọi rực lên những sắc cầu vồng.
Chợt cánh tay Bilbo giơ về phía nó như bị ma thuật của nó thu hút. Cánh tay nhỏ của ông không bao trọn được nó vì nó là một hòn ngọc lớn và nặng, nhưng ông nhấc nó lên, nhắm mắt lại và bỏ nó vào cái túi sâu nhất của mình.
“Bây giờ thì ta đã thật sự là một tên trộm đêm!” ông nghĩ. “Nhưng tôi nghĩ rằng tôi phải nói với những người lùn về nó, một lúc nào đó. Họ đã nói là tôi có thể chọn phần chia của mình, và tôi nghĩ là tôi sẽ lấy cái này, nếu họ lấy hết những cái còn lại!” Và ngay khi đó ông có một cảm giác rất khó chịu rằng việc chọn phần sẽ không bao gồm viên ngọc tráng lệ này, nó sẽ gây ra rắc rối. Bây giờ thì ông tiếp tục leo lên. Ông leo xuống phía bên kia của đống châu báu mà ông đã leo lên, và ánh sáng từ ngọn đuốc của ông biến mất khỏi tầm nhìn của những người lùn. Nhưng họ lại nhanh chóng thấy lại nó từ một khoảng cách xa. Bilbo đang băng qua nền căn phòng.
Ông tiếp tục đi, cho đến khi ông đến những cánh cửa lớn ở phía bên kia, và một luồng gió phả lên từ đó là làm ông cảm thấy sảng khoái trở lại, nhưng nó gần thổi vụt tắt ánh sáng của ông. Ông rụt rè nhìn ra và thấy lờ mờ những lối đi lớn và phần đầu của một cái cầu thang dẫn lên trên trên trong vùng tối. Và vẫn không có dấu hiệu hay âm thanh nào của Smaug. Ông quay lại và đi trở về, thì một cái bóng đen xà xuống ông và quẹt lên mặt ông. Ông kêu thét lên và giật bắn cả người, bật lùi lại và té ngã. Cây đuốc của ông văng xuống đất và tắt ngấm!
“Chỉ là một con dơi, tôi cho là thế và hy vọng là thế!” ông nói một cách tuyệt vọng. “Nhưng bây giờ thì tôi làm gì đây? Đâu là hướng Đông, Nam, Bắc và Tây?”
“Thorin! Balin! Oin! Gloin! Fili! Kili!” ông la lớn lên hết sức mình – có vẻ như nó chỉ là những tiếng động nhỏ nhoi trong vùng bóng đen rộng lớn này. “Ánh sáng tắt rồi! Có ai đó đến tìm và giúp tôi với! Trong một thoáng tất cả sự dũng cảm của ông đã biến mất hết.
Những người lùn loáng thoáng nghe thấy tiếng ông kêu, cho dù họ chỉ nghe được tiếng “cứu!”.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy trời?” Thorin nói. “Rõ ràng là không phải con rồng, nếu không thì ông ta không thể kêu la vậy được.”
Họ đợi thêm một thoáng, và vẫn không có tiếng động nào của con rồng, không có âm thanh nào ngoài tiếng của Bilbo vẫn vẳng từ đằng xa. “Đi nào, một người trong số các ông, mang đến một hoặc hai nguồn sáng nào!” Thorin ra lệnh. “Có vẻ như chúng ta phải đi cứu tay trộm đêm của chúng ta.”
“Đến lượt chúng ta giúp đỡ,” Balin nói, “và tôi rất sẵn lòng đi. Dù sao thì tôi cũng cho là lúc này cũng còn an toàn.”
Gloin đốt lên nhiều ngọn đuốc sáng, và tất cả bọn họ trườn đi, từng người một, và bọ dọc theo bức tường nhanh hết sức mình. Chẳng mấy chốc họ đã gặp Bilbo đang hướng về phía họ. Sự khôn ngoan của ông nhanh chóng trở lại khi ông thấy những nguồn sáng lấp lánh.
“Chỉ là một con dơi thế là cây đuốc rơi xuống, không có gì đâu!” ông nói thế để trả lời các câu hỏi của họ. Cho dù họ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, họ vẫn có phần cáu kỉnh khi thấy họ đã sợ hãi chẳng vì việc gì; nhưng tôi ko biết là họ sẽ nói gì vào lúc này nếu như ông nói với họ về viên Arkenstone. Hình ảnh lờ mờ của cái khối châu báu mà họ vừa nhìn thoáng thấy khi họ đi dọc qua chúng đã làm bùng lên trở lại những ngọn lửa trong trái tim của những người lùn; và khi trái tim của một người lùn, cho dù là đáng kính nhất, đã bùng lên vì vàng và châu báu, thì nó trở nên rất cứng rắm, và còn có thể trở nên tàn ác nữa.
Những người lùn thật sự không cần phải tranh cãi nữa. Mặc dù tất cả đã hăm hở hơn thám hiểm căn phòng khi mà họ có cơ hội, và đã sẵn lòng để tin rằng vào lúc này Smaug đã đi xa. Mỗi người trong số họ cầm chặt ngọn duốc, và khi họ nhìn, đầu tiên là vào một bên rồi sau đó nhìn sang bên khác, họ đã quên đi sợ hãi và thậm chí là cả sự cảnh giác nữa. Họ nói lớn tiếng, người này la với sang người kia, khi họ nhấc những món châu báu cổ xưa ra khỏi lên khỏi những đống trên mặt đất hoặc lấy xuống từ tường, đưa chúng ra ánh sáng, vuốt ve và mân mê chúng. Filie và Kili gần như trở nên rất vui vẻ, họ tìm thấy ở đây những nhiều cây đàn hạc vàng với những sợi dây bạc, họ nhấc chúng lên và thử chơi đúng; và thật là huyền bí (và chúng cũng chưa hề được con rồng chạm đến, nó vốn chẳng ưa gì âm nhạc), chúng vẫn còn ngân vang. Căn phòng tối tăm phủ đầu những giai điệu đã câm lặng từ lâu. Nhưng phần lớn những người lùn khác thì thực dụng hơn; họ thu thập những viên ngọc và nhét chúng vào túi, rời những ngón tay khỏi những gì mà họ không thể mang đi với một tiếng thở dài. Thorin không phải là người lấy ít nhất trong đám, nhưng ông cứ luôn tìm từ đầu này sang đầu kia để tìm cái mà ông không thể tìm thấy. Đó là viên Arkenstone nhưng ông không nói với ai về chuyện này.
Lúc này thì những người lùn đã lấy áo giáp và vũ khí xuống khỏi tường, và vũ trang cho mình. Thật sự thì Thorin trông đã có vẻ rất vương giả, được che phủ bởi cái áo giáp gắn những cái đĩa vàng, ông đeo một lưỡi rìu nửa nạm bạc trên thắt lưng với những hòn đá đỏ rực.
“Ngài Baggins!” ông la lên. “Đây là sự chi trả đầu tiên cho phần thưởng của ngài! Hãy cởi cái áo choàng cũ của ông ra và mặc cái này vào!”
Vừa nói ông vừa tròng vào Bilbo một cái áo giáp nhỏ mà những hoàng tử elf trẻ vẫn mặc vào xa xưa. Nó làm bằng thép bạc mà những người elves gọi là mithril, và đi cùng với nó là một cái thắt lưng làm bằng trân châu và kim cương. Một cái mũ trụ nhẹ bằng da thuộc, được gia cố bên dưới bằng một vòng thép và được gắn những viên ngọc sáng, được gắn lên đầu ông hobbit.
“Tôi cảm thấy thật là oai vệ,” ông nghĩ, “nhưng tôi nghĩ rằng tôi nhìn thật là tức cười. Những người trên Đồi ở nhà chắc sẽ lăn ra cười và tôi vẫn nhìn sáng loá như thế này!”
Lúc này thì ngài Baggins vẫn giữ cho đầu óc của mình tỉnh táo hơn các người lùn trước ma lực của những đống đồ tích trữ. Trong khi những người lùn còn mãi săm soi châu báu thò ông đã bắt đầu lo lắng tự hỏi xem kết cục của chuyện này sẽ như thế nào,
“Tôi sẵn sàng cho đi nhiều cái cốc quý giá,”để được uống cái gì đó vui vẻ từ những cái cốc gỗ của Beorn!”
“Thorin!” ông la lớn. “Chuyện gì tiếp theo đâu? Chúng ta đã vũ trang, nhưng có cái áo giáp nào đủ để chống lại Smaug Khủng Khiếp? Những châu báu này vẫn chưa thuộc về chúng ta. Chúng ta không phải là đang tìm vàng, mà tìm đường để trốn, và chúng ta đã đánh cuộc với may rủi khá lâu rồi!”
“Ông nói đúng!” Thorin trả lời, trí khôn của ông đã phục hồi. “Chúng ta đi thôi! Tôi sẽ chỉ dẫn các vị! Tôi sẽ không quên đường đi trong cái dinh thự này trong suốt một ngàn năm.” Rồi ông gọi những người khác, họ tập hợp lại, giữ chặt những ngọn đuốc phía trên đầu, họ băng qua những cánh cửa ngoác rộng, không thiếu những cái liếc nhìn tiếc nuối về phía sau.
Những bộ áo giáp mà họ mặc sáng lấp lánh tương phản với những cái áo choàng cũ và những cái mũ trụ sáng loáng của họ nghịch hẳn với cái mũ trùm rách nát cũ, từng người một họ đi sau Thorin thành một hàng sáng lấp lánh trong vùng bóng tối phủ đầy, lắng nghe trong sợ hãi xem có tiếng động nào báo hiệu con rồng đang trở về hay không. Cho dù tất cả những món đồ trang trí đã đổ nát hoặc bị phá huỷ từ lâu, và cho dù tất cả đã trở nên nhơ bẩn và ô ế với sự đến và đi của con quái vật, Thorin vẫn biết rõ mọi lối đi và mọi ngã rẽ. Họ leo lên những cầu thang dài, rẽ vào những lối đi rộng dẫn xuống, rồi lại rẽ và leo lên những cầu thang khác, và leo lên những cầu thang khác nữa.
Đường đi khá bằng phẳng, bị cắt ngang bởi những vách đá rộng và những cái ổ, những người lùn cứ leo lên cao, cao, cao mãi, và họ chẳng gặp những dấu hiệu của bất kỳ sự sống nào, mà chỉ có những bóng đen lén lút vụt đi khi những ngọn đuốc của họ tiến lại gần, lung linh trong những ngọn gió. Như thường lệ, những bậc thang được làm không phải dành cho đôi chân của ông hobbit và Bilbo vừa cảm thấy rằng ông không thể đi được nữa, thì thình lình trần nhà vọt lên cao và xa ra khỏi tầm sáng của những ngọn đuốc của họ. Một luồng sáng trắng có thể được nhìn thấy qua những lối mở bên trên, và không khí trở nên thoáng đãng hơn. Ánh sáng lờ mờ chiếu vào họ từ phía trước qua những cánh cửa lớn, đang lung lay trên bản lề và bị cháy hết một nửa.
“Đây chính là căn phòng lớn của Thror,” Thorin nói, “căn phòng để ăn tiệc và hội họp. Cách đây không xa chính là Cửa Trước.”
Họ băng qua căn phòng đổ nát. Những cái bàn ở đây bị mục rửa, những cái ghế và băng ghế nằm lỏng chỏng, cháy thành than và rã đi. Những cái sọ và xương nằm nên nền nhà, dọc theo những cốc, chén, sừng uống rượu vỡ vụn và phủ đầy bụi. Khi họ đi xa hơn qua vài cánh cửa nữa, tiếng nước chảy ập đến tai họ, và cái ánh sáng xam xám đột ngột trở nên sáng rõ.
“Đây là nguồn của Dòng Sông Chảy,” Thorin nói,. “Nó chảy từ đây ra Cửa. Chúng ta hãy đi theo nó!”
Một dòng nước nóng chảy ra khỏi vùng bóng tối, nó sôi sục trong một lối chảy hẹp, được tạc thành, sâu và thẳng bởi những bàn tay cổ xưa. Bên cạnh nó là một con đường lát đá đủ rộng cho người cùng bước. Họ nhanh nhẹn chạy dọc theo nó, rẽ theo một lối rộng và rồi ánh sáng ban ngày trải rộng trước họ. Một vòng cung cao dựng lên ở phía trước, bên trong nó là những mẩu chạm khắc từ ngày xưa, mòn, vỡ vụn và nám đen. Ánh mặt trời chiếu xuống giữa sườn Núi, làm cho vàng đổ xuống chổ ngưỡng cửa lấp lánh.
Một bầy dơi đang ngủ sợ hãi khi những luồng khói từ những cây đuốc của họ bốc lên về phía chúng, khi chân họ trượt tới trên những nền đá đã được chà mịn và nhớt khi con rồng băng qua. Bây giờ phía trước họ là dòng nước chảy rầm rĩ ra ngoài và sùng sục đổ xuống thung lũng. Họ ném những cây đuốc lờ mờ cua rmình xuống đấy, và đứng ngây ra với đôi mắt chớp loá. Họ đi đến Cổng Trước, và đang nhìn xuống Dale.
“Được lắm!” Bilbo nói, “tôi chẳng bao giờ nghĩ đến việc ra bằng cửa này cả. Và tôi cũng không bao giờ chờ đợi đến việc lại thấy được ánh mặt trời, để lại cảm thấy gió thổi vào mặt. Nhưng, oa, gió lạnh quá!”
Thật vậy. Một luồng gió đông đang thổi tạt đến với sự đe doạ của mùa đông bên ngoài. Nó cuộn quanh sườn núi và đổ vào thung lũng, tru lên bên các bờ đá. Sao một thời gian dài bị hầm sâu trong những hang động ma quái của con rồng, họ run lên trước ánh mặt trời. Thình lình Bilbo chợt nhận ra rằng ông không những chỉ mệt mà còn rất là đói. “Có vẻ như trời đã sáng lắm rồi,” ông nói, “và do đó tôi cho rằng đã đến giờ ăn sáng – nếu như có gì đó cho bữa sáng. Nhưng tôi không cảm thấy rằng bậc cửa trước nhà Smaug là nơi an toàn nhất để ăn. Hãy đi tìm một chỗ nào đó mà chúng ta có thể được ngồi yên một lúc!”
“Đúng lắm!” Balin nói. “Và tôi nghĩ là tôi biết chúng ta nên đi đường nào” chúng ta nên đi vì cái trạm quan sát của ở góc phía Nam của Núi.”
“Nó xa không?” ông hobbit hỏi.
“Năm giờ đi bộ , tôi nghĩ thế. Một chuyến đi vất vả đấy. Con đường dẫn từ Cổng dọc theo bờ trái dòng sông có vẻ như đã bị hỏng hoàn toàn. Nhưng nhìn xuống đây này. Con sông đang chợt vòng lại phía đông, cắt ngang Dale ngay phía trước thị trấn đổ nát. Ở chỗ này có một cây cầu, dẫn xuống những bậc thang dốc dẫn lên bờ phải, và con đường ấy dẫn về phía Ravenhill. Ở đó có (hoặc đã có) một con đường dẫn lên trạm quan sát ấy. Đó cũng là một cuộc leo núi vất vả đấy, thậm chí nếu những bậc đá cũ vẫn còn.”
“Tội nghiệp tôi!” ông hobbit rên rỉ. “Phải đi nữa và phải leo nữa mà không có bữa sáng! Tôi tự hỏi là chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu bữa sáng, và bao nhiêu bữa ăn khác nữa trong cái hố dơ bẩn không có đồng hồ, không có thời gian ấy?”
Chính xác ra thì đã hai ngày đêm trôi qua (và không đến nỗi không có thức ăn) từ khi con rồng phá sập cánh cửa ma thuật, nhưng Bilbo đã đếm quá, và ông cảm thấy một đêm trôi qua như cả một tuần.
“Đi nào, đi nào!” Thorin cười lớn – tinh thần của ông bắt đầu được nâng lên trở lại, và ông khua những viên đá quý giá trong túi. “Đừng có gọi vùng đất của tôi là cái hố dơ bẩn chứ! Ông phải đợi cho đến khi nó được dọn sạch và trang trí lại!”
“Không phải là đến lúc Smaug chết chứ,” Bilbo rầu rỉ nói. “Trong khi đó thì hắn đang ở đâu? Tôi sẵn sàng cho đi bữa sáng để biết được. Tôi hy vọng là nó không đang nhìn xuống chúng ta từ trên Núi!”
Ý tưởng này làm cho sự phấn khích của những người lùn bị xáo trộn, và họ nhanh chóng quyết định rằng Bilbo và Balin đúng.
“Chúng ta phải đi khỏi đây,” Don nói, “tôi cảm thấy như thể con mắt của nó đang chiếu sau đầu tôi.”
“Đó là một nơi lạnh giá và cô độc,” Bombur nói, “Ở đó có thể có nước uống, nhưng tôi không thấy dấu hiệu nào của thức ăn cả. Một con rồng thì luôn đói ở những nơi như vậy.”
“Đi nào! Đi nào!” những người khác la lên. “Hãy theo lối đi của Balin!”
Không có đường đi dướng những bờ đá bên phải, nên họ luồn giữa tảng đá nằm bên bờ trái dòng sông, rồi sự trống rỗng và hoang vắng đã nhanh chóng làm cho cho Thorin tỉnh táo lại. Họ thấy cây cầu mà Balin nói đến đã đổ từ lâu, phần lớn những tảng đó của nó bây giờ chỉ còn năm trơ bên dòng suối cạn rầm rì; nhưng họ băng qua nước mà không gặp khó khăn gì nhiều, rồi họ tìm thấy những bậc đá cổ, và leo lên bờ cao. Sau khi đi một lúc họ băng vào con đường cổ, và nhanh chóng đi vào một thung lũng sâu giữa những vách đá; họ nghỉ ở đây một lúc và ăn bữa sáng mà họ có thể có, phần lớn là món nhồi và nước. (Nếu bạn muốn biết cái món nhồi ấy là gì, thì tôi chỉ có thể nói là tôi không biết công thức của nó; nhưng nó là một loại bánh quy, được giữ tốt vĩnh viễn, nó chỉ dùng để giữ sức thôi, chứ chẳng thể nào thưởng thức ngon lành được , nó chẳng có gì thú vị ngoài việc là một bài tập nhai. Nó được làm bởi những người ở Hồ dành cho những cuộc du ngoạn lâu ngày).
Sau đó họ lại tiếp tục leo lên, bây giờ con đường đã đâm về phía tây và rời khỏi con sông, và cái sườn núi nhọn ở phía nam càng lúc càng gần. Cuối cùng họ đến được chỗ con đường đồi. Nó lượn dốc lên, và họ chậm chạp leo lên, người này sau người khác, cuối cùng đến xế trưa thì họ leo đến đỉnh thấy mặt trời mùa đông đang ngã về Tây.
Họ thấy đây là một nơi bằng phẳng, không có tường che ở ba phía, nhưng mặt Bắc của nó là một vách đá mở ra như một cái cửa. Từ cánh cửa này là khung cảnh rộng lớn của phí Đông, Nam và Tây.
“Đây,” Balin nói, “trong những ngày xưa chúng tôi đã luôn cắt đặt người canh gác ở đây, và cánh cửa phía sau này dẫn vào một căn phòng được đẽo vào trong vách đá, được làm ra tại đây như một trạm gác. Vòng quanh Núi có nhiều chỗ như vậy. Nhưng vào thời thịnh vượng của chúng tôi thì không cần canh gác gì nhiều, và những người canh gác đã quá an hưởng, nếu không thì chúng tôi có thể có được báo sớm hơn về con rồng, và mọi thứ có thể đã khác. Vẫn vậy thôi, chúng ta có thể nằm đây và được che chắn một thời gian, có thể thấy mà không bị nhìn thấy.”
“Không có tác dụng gì nhiều đâu, nếu chúng ta đã bị thấy là đang đến đây,” Dori nói, ông luôn nhìn lên đỉnh Núi, như thể ông đang trông đợi được thấy Smaug đậu đó như con chim trên tháp chuông.
“Chúng ta phải chộp lấy cơ hội,” Thorin nói, “Hôm nay chúng ta không thể đi đâu xa hơn nữa.”
“Nghe, nghe kìa!” Bilbo la lên, và nằm rạp xuống.
Căn phòng đá ở đây được làm cho cả trăm người, và còn một căn phòng nhỏ bên trong, tránh khỏi giá lạnh. Nó khá hoang vắng, thậm chí cả thú hoang cũng không dùng đến nó trong những ngày thống trị của Smaug. Họ đặt đồ đạc xuống đó; một số nằm vật ra và ngủ ngay, nhưng một số khác nằm gần cửa ngoài và thảo luận các kế hoạch của mình. Khi nói chuyện họ không ngừng nhắc đến chuyện: Smaug ở đâu? Họ nhìn về phía Tây và chẳng thấy gì, rồi nhìn phía Đông mà cũng chẳng thấy gì, và ở phía Nam cũng chẳng có dấu hiệu gì của con rồng, nhưng ở đấy có nhiều chim chóc đang tụ về. Họ nhìn về phía đó và tự hỏi; nhưng họ không hiểu gì hơn, khi những ngôi sao lạnh giá đầu tiên hiện ra.