Xe tôi dừng trước cổng nhà Xuân, tôi vẫn ngồi trên xe không giám quay lại, còn Xuân thì lặng lẽ xuống xe, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn
tôi. Hai mắt chạm nhau, ngàn lời muốn nói nhưng khoảng cách của chúng
tôi đang lớn dần.Vì tôi, tôi không muốn có khoảng cách này một chút nào
nhưng nó phải xuất hiện vào lúc này. Chúng tôi mới chỉ quen nhau được
vài ngày chưa để lại cho nhau ấn tượng gì quá lớn, quá sâu sắc để có một Happy Ending.
– Thôi nắng đó, Xuân vào nhà đi kẻo ốm. – Tôi xóa khoảng im lặng nơi hai con người hoạt bát.
….
….
– Uhm….. Tuấn về cẩn thận nhé! – Xuân khẽ cúi xuống và thỏ thẻ.
Tôi không nói gì quay đi, lao con ngựa chiến ra ngõ. Càng ở lại lâu càng thêm nhiều khúc mắc.Về.
— Tuấn ơi!….Tuấn ơi!.
Tôi giật mình đằng sau có tiếng gọi. Là của Xuân. Tôi khựng xe và quay lại. Xuân tiến tới và dúi vào tay tôi một mảnh giấy.
– Mai Tuấn qua đón Xuân đi học được không? – Gương mặt hào hứng, hồng hào, pha chút ngượng ngùng Xuân nhìn tôi.
– Uhm, mai mình qua đón.
Tôi nhận lấy tờ giấy rồi đi thẳng. Chẳng biết trong mảnh giấy này có
những gì nữa, tôi lặng lẽ đút nó vào túi áo ngực. Chẳng giám nghĩ cũng
chẳng giám đoán. Mọi việc sẽ thuận theo lẽ tự nhiên, những gì nó đã đang và sẽ diên ra theo tuần tự mà con người không thể sắp đặt được. Tôi
chưa thấy ai dự đoán được tương lai mình sẽ làm gì. Ngay như tôi, giờ
đây đang ngồi ở bàn làm việc lúc 11h đêm cũng không nghĩ rằng mình sẽ là một kĩ sư công trình khi mình chập chững vào ngưỡng cửa cấp 3.
Xe tôi ra đường lớn khi nắng đã lên đỉnh đầu, gần mười hai giờ trưa
rồi còn gì nữa. Giờ thì thằng Dũng đã sắp về đến nhà rồi, còn tôi vẫn
phải chiến đấu cùng con ngựa sắt này khoảng gần mười cây số nữa trong
cái thời tiết nắng như điên như dại của tháng Chín.
Tôi nhấn mạnh vê-đan trên đường quốc lộ. Con ngựa sắt của tôi lao
vun vút trên con đường có phần thưa thớt giữa trưa. Tôi sực nhớ trong
túi áo mình có mảnh giấy của Xuân.Tò mò quá đê, có khi phải xem ngay chứ đợi về đến nhà nó nguội mất, hết “hot”.
Tôi đang định đưa tay vào trong túi móc tờ giấy ra nhưng bất chợt mái tóc quá quen, dàng người quen và cái xe đạp cũng cực kì quen.
Ánh!
Chuẩn là Ánh. Chuẩn như cơm mẹ nấu. Ánh làm gì giữa trưa nắng thế
này? Nhà Ánh theo thông tin mật tình báo về thì cũng không xa cơ mà, mà có xa đi nữa thì giờ cũng không có còn ở đây. Gần về đến nhà rồi chứ
nhể?
Tôi tiến tới Ánh ngày một gần hơn. Có vẻ như cô nàng không hề phát
hiện ra là tôi đang đi đằng sau. Mà có thể là nàng biết là có người đang đi đằng sau nhưng không giám quay lại vì trực giác con gái nó nhạy
lắm. Mấy nàng thế quái nào đi đường là cứ đằng trước … Tiến … Không có
để ý gì tới bố con thằng nào cả. Trời đất sinh ra đã thế. Thằng nào đó
có quen đến mấy khi nhìn thấy là sẽ để lại một ánh nhìn “Mày có theo bà
chứ đừng hòng bà gọi mày…”.Nói chung là BÁ.
– Ánh làm gì mà giờ này mới về đến đây thế? – Tôi đạp song song với Ánh.
-…Ơh…. Tuấn à? – Thoáng chút bối rối nàng ngơ ngác.
– Uhm… Không mình thì ai vào đây nữa.
– Tại Tuấn làm mình giật mình.
– Mà Tuấn hỏi Ánh chưa có trả lời à nha…. – Tôi cười tủm tỉm.
– À… Thì xe mình hỏng nên về muộn chút.
– Ơh thế hỏng thế nào?
-…. Àh… Nó chỉ bị tuột xích thôi, không có gì to tát đâu!
Tôi không nói lời nào, lặng lẽ đạp sóng đôi với Ánh. Khẽ liếc sang
nhìn sang Ánh. Nàng đẹp quá, làn da trắng mịn dưới nắng, đôi mi con vụt
càng tôn thêm vẻ lạnh lùng của cô gái này. Cứ đà này chọc cho nàng khóc
thì càng đẹp hơn, cơ mà khó.
Khoảng lặng xuất hiện giữa tôi và Ánh. Không rõ trong bộ não thiên
tài kia đang suy nghĩ gì nhưng với tôi là cảm giác cực kì khó chịu, bức
bối. Tôi không phải là kiểu người mặt sắt đen sì, suốt ngày lầm lì không thốt một lời nào. Sống là phải có tiếng cười, lời nói để che dấu những
gì đã, đang và sẽ đến.
– Nhà Tuấn còn xa không? – Bất ngờ Ánh mở lời nhưng vẫn không ngó sang tôi, khuôn mặt lạnh băng.
– Uhm…. Thì cũng còn khá xa. – Tôi ngập ngừng.
– Vậy mà cũng về muộn thế sao? – Ánh lại hỏi một câu mà vẫn không ngó sang.
– Ờ…. Thì…. Mình….. – Tôi vẫn ấp úng.
– Tuấn không muốn nói thì Ánh cũng không ép.
Lời nói của Ánh khiến tôi thực sự giật mình, như kiểu cô bé này nắm
rõ từng đường đi nước bước của tôi vậy. Tôi đưa Xuân về thì cả lớp có lẽ biết nhưng đưa về tận nhà thì chỉ có tôi và Xuân biết.
Khó chịu thật. Cảm giác mình như là người phạm một lỗi lầm hoặc đang
mang một món nợ mà không trả được hay như đang có khúc mắc mà không thể
giải thích được đang xâm chiếm suy nghĩ của tôi. Nếu nói ra chuyện của
tôi và Xuân thì chẳng hay ho gì vì tôi và Xuân vẫn chỉ ở mức bình thường như bạn bè, chắc gì người ta đã thích mình mà khẳng định. Nhưng không
nói thì mình lại cảm thấy vướng mắc mà lúc nào cũng phải suy nghĩ về
Xuân.
– Nhà Ánh còn xa nữa không? – Tôi tảng lờ tất cả.
-…. Cũng không có xa lắm, tới ngã ba kia là quẹo trái thôi.
– Đi vào đường toàn đá gạch thế á? – Tôi lấy làm ngạc nhiên vì tôi
biết con đường đó cũng đã lâu. Nó là con đường tồn tại từ lâu đời. Người ta không làm lại nó thành đường đá hay đường bê tông như vùng quê khác
mà cứ để tồn tại gạch đá lởm chởm từ những năm 90.
– Người ta đi được thì mình cũng đi được thôi. – Vẫn lạnh lùng và không thèm nhìn về phía tôi.
Tôi cũng im lặng vì cũng chẳng nói được lời nào nữa. Có vẻ như cô nàng không hề thích mình, có khi còn ghét mình nữa.
Thôi kệ.