Tại công viên giải trí
–
sao
mình lại tới đây anh?-cô hỏi anh
–
chẳng
phải em bảo muốn đi khu giải trí sao?- anh nói
–
em
cứ nghĩ anh chê em trẻ con sẽ không đưa em đi chứ. không ngờ anh vẫn nhớ- cô
cười hạnh phúc
–
chỉ
cần là việc em đã nói anh sẽ không quên đâu- anh cười vui vẻ. tuy anh có hơi
già để đi công viên giải trí nhưng với cô anh sẽ không ngần ngại mà đi cùng cô
hai người như hai vầng thái dương rực
rỡ giữa công viên giải trí tấp nập người. cô cười rạng rỡ hòa mình vào những
trò chơi trẻ con mà từ trước đến giờ cô chưa từng được chơi. Anh đi theo thấy
cô vui như vậy cũng không thể nào không vui được. hai người đi tới đâu nơi ấy
như rực sáng bởi nụ cười tinh khiết và vẻ đẹp thiên thần của hai người, bao ánh
mắt của các cặp nam thanh nữ tú nhìn vào hai người mà ghen tị
sau cùng khi cả công viên giải trí
thắp điện sáng khắp nơi khiến nơi đây lung linh huyền ảo thì anh cũng bắt đầu
kế hoạch của mình
–
mình
đi đu quay đi- anh chỉ vào chiếc vòng quay to giữa công viên
–
dạ
được- cô vui vẻ
hai người ngồi đối diện chung một
buồng quay. Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
–
tiểu
uyển. hôm nay em có vui không?- anh không vào chủ đề chính luôn
–
vui
lắm ạ- cô vui vẻ ngoan ngoãn
–
sau
này, anh sẽ thường xuyên đi chơi em đi chơi có được không?- anh ngỏ ý
–
được
chứ- cô vui vẻ. nhưng chỉ sợ anh có người yêu sẽ không quan tâm đến em nữa- cô
buồn buồn
–
sẽ
không bao giờ có ngày ấy- anh phản ứng ngay tức khắc
–
dạ???-
cô ngơ ngác
–
em
sẽ là người duy nhất anh chăm sóc và bảo vệ cho đến cuối đời này- anh vẫn nhìn
thẳng cô như để cô biết được tâm tình của mình.
–
anh
không phải thấy có lỗi trong việc em bị thương mà ở bên cạnh bù đắp cho em đâu,
em rất ổn- cô không cho mình chút hi vọng nào về việc anh có tình cảm với mình
bởi chỉ cần nghĩ đến việc anh thích mình thôi thì cô sẽ không thể rời xa anh
được mất vậy nên cô luôn phủ nhận tình cảm anh dành cho mình bằng đủ loại tình
cảm khác nhau.
–
Vì
em là vợ anh nên anh sẽ chăm sóc em cả đời này- anh chưa vẫn lấy hôn ước kia ra
làm lí do.
–
Anh
cứ đi tìm hạnh phúc của mình của mình đi, không cần phải vì em mà chịu sự ràng
buộc đó đâu- cô mỉm cười buồn như tỏ ra mình không sao nói với anh
–
Hạnh
phúc đã ở bên cạnh anh rồi sao anh còn phải đi tìm nữa chứ- anh nói
–
Dạ???-
cô lại ngơ ngác
–
Em
chính là hạnh phúc của anh đó cô ngốc ạ- anh cốc đầu cô nói nhưng giọng vẫn
nghiêm túc
–
….
Cô im lặng vì lo lắng không biết làm sao trong giờ phút này
–
Tiểu
uyển à! Anh yêu em. Thật lòng đấy- anh cầm tay cô đeo lên tay cô một chiếc lắc
có gắn một chiếc chìa khóa. Em là người duy nhất năm giữ chìa khóa mở cửa trái
tim anh- anh mỉm cười nhìn cô trìu mến.
–
Anh
…anh…em ….em- cô không nói được thành câu
–
Chẳng
lẽ em không thích anh ở bên cạnh em- anh nhìn cô
–
Không
phải- cô trả lời. nhưng điều này đột ngột quá em không kịp chuẩn bị tinh thần
anh cho em thời gian suy nghĩ được không?
–
Được
chứ.em hãy nhớ rằng anh luôn đợi em bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Khi suy nghĩ về
việc này anh mong em hãy ích kỉ nghĩ cả cho mình nữa được không?- anh nói thế
vì anh biết cô sẽ lại vì người khác mà từ bỏ hạnh phúc của mình
–
Dạ.
–cô đang rất hỗn loạn
–
Cho
em hỏi anh một câu được không?- cô ngập ngừng
–
Em
cứ hỏi đi?- anh nhìn cô đầy tình cảm
–
ở
bên em anh sẽ không khó chịu chứ?- cô cũng nhìn anh mong anh trả lời thật lòng
–
để
khi nào em suy nghĩ kĩ về tình cảm của mình thì anh sẽ trả lời câu hỏi này của
em- anh trả lời. làm sao có thể khó chịu khi ở bên niềm hạnh phúc của mình chứ
cô ngốc- anh nghĩ. Dù hơi buồn vì tình cảm không được đáp trả luôn nhưng những
câu hỏi ngốc nghếch của cô khiến anh không khỏi bật cười trong lòng.
–
Khi
bước xuống vòng quay này, anh và em coi như chưa nói gì với nhau để em thoải
mái suy nghĩ- anh nói
–
Đi
thôi- anh kéo tay cô ra khỏi buồng quay rồi rất vui vẻ như chưa có chuyện gì
xảy ra đưa cô về nhưng để lại cho cô bao điều cần suy nghĩ.