– ai vậy- anh nhấc điện thoại nghe
– chúng tôi là người đang nắm trong
tay cô em họ đáng yêu của trần thiếu gia đây- giọng bọn đầu gấu vang lên qua
điện thoại
– các người cần gì- anh vào thẳng chủ
đề
– tập đoàn trần gia lớn như vậy chắc
không thiếu một chút tiền lẻ cho chúng tôi chứ- giọng tên đó đểu giả
– các người muốn bao nhiêu- anh lạnh
lùng. Anh cố gắng bình tĩnh nhưng sao mà chân tay anh không chịu yên. Lần đầu
tiên anh cảm thấy sợ vậy, anh sợ mất cô. Anh không thể làm gì ngoài việc bình
tĩnh hỏi xem bọn chúng cần gì và địa điểm của chúng đang ở đâu
– không nhiều đâu, 1 triệu đô- bọn
chúng ra giá
– được thôi nhưng trước hết các người
cho ta xác nhận cô ấy có an toàn không đã- anh yêu cầu chỉ mong nghe cô nói
mình vẫn bình an.
– này, nói với anh họ yêu quý của cô
đi- tên đó đưa diện thoại lại gần cho cô nói
– tiểu uyển em có sao không?- anh dồn
dập
– em không sao- cô bình tĩnh. Anh
không phải làm theo những gì chúng nói đâu, đừng lo cho em…
– vậy được chưa?- tên đó mang điện
thoại ra xa cô 3 giờ chiều tại khu ABC- bọn chúng nói địa điểm. tốt nhất đừng
mang theo ai nếu không…đoàng …- 1 tiếng
súng vang lên.
– tôi biết rồi. các người đừng đụng
đến sợi tóc nào của cô ấy nếu không tôi không biết mình sẽ gây ra chuyện gì
đâu- anh cũng không kém. Dù mạnh miệng vậy chứ giờ anh chỉ lo cho tiểu uyển
thôi.
– yên tâm chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy
thật tốt
Thật ra anh đang nghi ngờ chủ mưu
thật sự là hoàng bảo và nếu đó là sự thật thì … anh không dám nghĩ tiếp bởi anh
biết cô ta nhất định sẽ không tha cho ai cướp đi thứ gì của mình. thật sự thì
anh có bị gì cũng chẳng sao nhưng một mình anh khong thể vừa đánh bọ họ vừa cứu
tiểu uyển được. anh đã lên kế hoạch âm thầm cho một toàn vệ sĩ cao cấp tới sau
mình 30 phút thông qua thiết bị dò tìm anh mang trong người. sau khi sắp xếp
xong xuôi anh đợi thời gian hẹn.
–
anh
à tại sao chị dâu lại bị bắt cóc vật- hoàng phương và thế anh hốt hoảng đến chỗ
anh sau khi nghe được tin từ thư kí của anh
–
anh
ngi ngờ do hoàng bảo làm vì lúc trưa anh nghe cô ta dụ tiểu uyển ra ngoài anh
nói
–
lại
là con mụ đáng ghét ấy- hoàng phương tức giận
–
chị
ấy sao rồi- thế anh lo lắng
–
vì
bọn chúng muốn đòi tiền chuộc nên tạm thời không dám làm gì cô ấy đâu. Chỉ sợ
bọn chúng trở mặt không chịu thả người thôi
–
em
đi cùng anh- hai người đồng thanh
–
không
được họ bảo anh cỉ được đi một mình nếu không tiểu uyển…
–
như
thế có quá liều lĩnh không- hoàng phương lo lắng
–
đừng
lo, anh đã sắp xếp người rồi, lúc đó em đi cùng họ cũng được.
sau khi bàn xong cả ba người ra xe ,
anh đi trước đến địa điểm đã gặp
–
ở
căn nhà hoang, sau khi gọi điện cho anh-chị thấy bọn em giải quyết được chứ-
tên cầm đầu hỏi cô ta
–
tốt
lắm. chị sẽ đền đáp xứng đáng. Sau khi lấy được tiền chuộc thì giải quyết nó
luôn đi nhưng đừng làm hại tới người đó
–
em
hiểu rồi- tên cầm đầu tuân lệnh
nói xong cô ta về tránh mặt.
đúng ba giờ chiều anh đã tới điểm hẹn
–
trần
thiếu gia quả thật biết giữ chữ tín- tên cầm đầu lên tiếng
–
tiểu
uyển đâu- anh hỏi
–
cô
em bảo bối của cậu đang ở trong kia- vừa nói vừa chỉ tay về phía nhà kho. Mau
đưa tiền đây
–
để
ta xem mặt cô ấy đã
hắn thấy anh đi một mình nên yên tâm
dẫn anh đến trước cửa nhà kho mở cửa cho anh xem mặt cô.