– Pu ơi, Nu về rồi nè! Pu đi với Nu nhé!
– Nu đó ư?
Nó mơ màng nhận ra cái hình ảnh Nu đang dần dần hiện ra trước mắt…một cảm giác vừa thật vừa ảo…
Nhưng nó cảm thấy cảm giác này rất quen…Nu gật đầu với nó rồi cậu ấy đưa tay ra:
– Đi với Nu, Pu nhé!
Nu đang gọi nó phải không…nó từ từ đưa cánh tay về phía Nu nhưng…
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
RẦM…RẦM…RẦM
– Dậy đi Nhiên ơi
Hả?? Ai kêu nó vậy? Chẳng lẽ là…Thiên Bảo??? Đúng rồi, sao có thể là Nu
được, Nu đã đi rồi mà. Nó nhìn lại nơi mà nó vừa thấy Nu…lúc này chỉ
là lớp xương khói mờ mờ…làm nó mở choàng mắt, khung cảnh này là nhà nó mà! Chắc nó mê sảng thật rồi:
– Cậu không dậy thì tôi sẽ xông vô đấy!- Tiếng của Thiên Bảo lại vang vọng, dập tắt không gian yên tĩnh của căn phòng
– Ơ…đừng xông vô…Tôi dậy liền
Nó giật mình ngổi dậy. Hôm nay là ngày thứ ba nó tới trường. Hi vọng sẽ
không kinh khủng như hai ngày đầu! Để xem…ngày thứ nhất là đi
trễ…còn ngày thứ hai…thì chịu phạt…không biết ngày thứ ba sẽ có
chuyện gì nữa đâySao nó cứ phải chịu những vận xui không mời mà đến như
thế chứ! Ước gì có ai giúp nó thoát khỏi tất cả những chuyện này thì hay biết mấy! Nhưng có lẽ chẳng có người như vậy đâu…nếu mà có thì người
mà người đó chọn để giúp đỡ chắc cũng chẳng phải nó. Rồi còn con nhỏ
Trân đáng ghét,rồi tên ác quỷ Phạm Tiểu Thiên nữa chứ! Dù không muốn
nhưng sao nó cứ gặp hắn hoài hà! Y như là keo dán sắt ấy! Không thể nào
thoát ra được
– Nhiên, cậu dậy chưa vậy?
Trời ạ! Còn tên Thiên Bảo mất trí nhớ khó hiểu nữa… nhưng nó cũng phải cảm ơn tên này nhờ hắn mà dạo này việc đi học buổi sáng của nó có vẻ xuông
sẻ hơn ngày đầu nhiều. Nó cất vội cái khăn lau mặt rồi chạy nhanh xuống
nhà…Chắc Thiên Bảo đã chuẩn bị buổi sáng hết rồi phải không nhỉ? Vừa
xuống tới thì…cái gì nhỉ? Nó có nhìn lầm không? Chẳng có gì trên bàn
cả…ngoài một mẫu giấy giống tối qua nó thấy. Mẫu giấy ghi là: “Nhắm
mắt lại, bất ngờ sẽ đến với người may mắn! ^^” Sao Thiên Bảo lại ghi như vậy chứ? Mà thôi, cứ coi tên này sẽ làm cái gì nhỉ? Nó nhắm mắt lại
trong hồi hộp…….Nhưng sao lâu quá vậy?
– Thiên Bảo, cậu đâu rồi?- Nó bắt đầu thấy thiếu kiêng nhẫn
Bây giờ nó đã thấy có chút cảm giác là mình bị lừa rồi đây! Có phải tên này định trả thù việc hôm qua không nhỉ?
– Cậu không nói gì tôi đếm tới ba là mở mắt ra đó nha!
Mắt nó vẫn nhắm nghiền và bắt đầu đếm
1
2
Chắc là nó bị lừa thiệt rồi! Thôi đếm “3” rồi mở mắt ra cho tên Thiên Bảo một trận mới được
“B…a”- Cố gắng dùng hết sức lực đọc ra con số cuối cùng
Mở mắt ra…
:::::::::::::::::::::::::::::::::
Chưa kịp mở mắt thì… có ai…đang cầm tay nó!
Người đó nâng tay nó lên…làm gì vậy nhỉ? Thiên Bảo hiện ra từ từ trước mắt
nó…lúc này cậu ta đang đưa một vật gì lên tay nó…nếu nó không lầm
thì đây…đây là một cái vòng??? Cái vòng sáng lấp lánh như những ngôi
sao…nó mang một vẻ đẹp rất quý phái…
– Gì vậy?- Dù biết rõ đây là một cái vòng nhưng theo phản xạ tự nhiên nó vẫn hỏi Thiên Bảo
– Nhìn mà không biết gì à?- Thiên Bảo cười cười nhìn nó, nụ cười hôm nay của cậu ta rất dễ thương
– Thì cái vòng nhưng mà…nhưng mà tại sao lại đưa nó cho tôi?
– Thích cho thì cho thôi- Thiên Bảo nói giọng tự nhiên đến vô cùng. Cứ y như cậu ấy là một người hào phóng, bất cần
– Nhưng ở đâu ra vậy?- Nó thắc mắc
– Đeo vô đã
Nói rồi Thiên Bảo siết chặt chiếc vòng vào tay nó. Chiếc vòng tỏa ra ánh sáng lấp lánh đến chói mắt. Làm nó càng tò mò hơn:
– Cậu lấy đâu ra vậy? Trả lời đi
Thiên Bảo nhìn nó rồi chỉ tay lên. Nó nhìn theo hướng chỉ tay của cậu ta…
Có thể nói cậu ta đang chỉ tay lên trần nhà… Thấy ánh mắt ngơ ngác của nó Thiên Bảo nói:
– Trên trời rơi xuống đó
Bây giờ thì nó càng bất ngờ hơn trước câu nói của Thiên Bảo, nó tròn mắt nhìn cậu ta
– Tôi không tin
Thiên Bảo mỉm cười trước bộ dạng của nó, cậu ta bắt đầu giải thích
– Chẳng phải cậu nói tôi từ trên trời xuống sao?
Nó lục lọi trong trí nhớ đúng là nó đã từng nói câu đó nhưng nó vẫn chẳng
hiểu gì ngoài việc chỉ biết gật đầu đồng ý là nó đã nói câu đó!
Thiên Bảo nói tiếp
– Thì đúng rồi! Nó ở trong người tôi, tôi từ trên trời rơi xuống thì chẳng phải nó cũng từ trên trời rơi xuống sao?
Trời ạ! Bây giờ thì nó đã hiểu! Nhưng chẳng lẽ tên này lại tặng một món quý giá như vậy cho nó
– Nhưng sao cậu lại tặng nó cho tôi?
Thiên Bảo tiếp tục mỉm cười trước những câu hỏi ngốc nghếch của nó:
– Thì chẳng phải lúc nãy tôi đã nói là thích sao?
– Nhưng tôi muốn lí do chính đáng cơ,nếu không tôi sẽ không nhận đâu!
– Thôi sợ cậu rồi! Để tôi nghĩ nào!- Thiên Bảo nhắm mắt một lúc lâu suy
nghĩ…cuối cùng cậu ấy mở bừng mắt ra, gương mặt hạnh phúc như mới phát hiện ra điều gì tốt đẹp lắm! Rồi cậu ta nhìn thẳng vào mặt nó và phán-
Đúng rồi! Chẳng phải hôm qua cậu mong tôi đem đến may mắn cho cậu sao?
Như vậy cũng có thề xem như tôi là thiên thần may mắn của rồi!
Nó lắc đầu:
– Cậu tự tin thấy ớn lun! Nhưng cứ coi vậy đi mặc dù cậu chưa đem lại cho tôi may mắn gì lắm! Rồi sao nữa
– Thì cái vòng đó nằm trên người của thiên thần may mắn chắc chắn nó sẽ
đem lại may mắn cho cậu!- Thiên Bảo nói với một cái nháy mắt đầy hãnh
diện
Nó gật đầu, cũng may là tên này đưa ra được lý do chứ không nó trả lại thì tiếc quá! Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi! Nó vẫn nói một câu bất cần
– Xem như tạm chấp nhận đó nha nhưng mà bữa ăn sáng đâu rồi nhỉ?- Nó chợt nhớ tới bữa ăn sáng thân yêu của mình rồi nhìn lên đồng hồ
Thật là tai hại! Nếu nó không lầm thì bây giờ đồng hồ đã gần tới giờ học một rồi! Nói đúng hơn hết là chỉ còn 15 phút, nếu nó không bỏ bữa sáng thì
sẽ đến lớp muộn mất thôi!
Nó đưa gương mặt nhăn nhó nhìn Thiên Bảo tất cả là tại cậu ta mới khiến nó đi học trễ như vậy!
Nhưng nó không giữ gương mặt đó được lâu vì trước mắt nó là ổ bánh mì to tướng:
– Được chưa?
Thay vì gương mặt tức giận ban nãy nó vội vã thay bằng gương mặt dễ thương
với nụ cười hiền lành nhất có thể! Thấy nó như vậy Thiên Bảo cũng bậc
cười. Nếu nó không quay lưng mau chắc sẽ bị nụ cười đó giữ lại nhà quá!
– Tôi đi học đây!