Người áo đen hỏi lại :
– Cô nương có nghe nói đến cái chiêu Nhất Nộ Sát Long trong thư pháp Thiếu Lâm Tam Tuyệt chăng? Cô nương có nghe nói đến chiêu Bán Cô Nhất Phú Khai Thiên Địa mà năm xưa Liễu đại hiệp đã dùng để áp đảo khách giang hồ chăng?
Tiểu công chúa mỉm cười :
– Trong võ lâm hào kiệt, cho rằng hai chiêu đó thuộc hàng bá đạo, bởi thuộc về bá đạo nên chẳng còn nhân đạo nữa, tuy nhiên, hai chiêu đó có liên quan gì đến chiêu đao của ngươi đâu?
Người áo đen vẫn không đáp, chỉ tiếp nối theo cái ý của y :
– Cô nương có biết là trong Tam Đại Lưu phái của võ lâm Đông Doanh, có chiêu Nghinh Phong Nhất Trảm, chiêu này là tuyệt học của Nhất Lưu Thái đao chăng?
Tiểu công chúa lạnh lùng :
– Ta không nghe nói đến, song ta nghĩ rằng chiêu đao ngươi vừa nói đó, rất có oai phong trong võ lâm Đông Doanh, và đương nhiên phải lợi hại lắm.
Người áo đen gật đầu :
– Đúng vậy, và cái chiêu do tại hạ thi triển vừa qua, chính là chiêu tổng hợp vũ học của Đông Doanh, thắng được chiêu đó, là thắng tất cả những võ sĩ Đông Doanh…
Y thốt, càng thốt càng làm tiêu hao phần khí lực tàn dư, tàn lực chỉ đủ duy trì y qua một thời gian ngắn, độ một vài khắc, song y dùng tàn lực để bắt chuyện với Phương Bửu Ngọc và Tiểu công chúa, thì cái chết phải đến với gấp với y.
Y dừng lại để thở, để gom nhặt tàn lực định nói thêm những gì còn muốn nói.
Y thốt, thì Phương Bửu Ngọc và Tiểu công chúa thốt, y dừng thì cả hai cũng dừng, dừng để cho y lấy sức mà tiếp tục.
Chỉ còn Ngưu Thiết Oa chẳng nói gì, gã đứng đó nghe song phương đối đáp, gã nhìn bên này, rồi nhìn sang bên kia.
Khi người áo đen dừng thốt, thì cả ba lại nhìn nhau.
Phương Bửu Ngọc vẫn còn hối tiếc và chưởng lực của chàng, càng hối tiếc, chàng càng thương cảm.
Tiểu công chúa nhìn người áo đen, niềm nghi hoặc hình thành dần dần trong tâm tư nàng, chừng như nàng có phát hiện ra một sự lạ lùng…
Ngưu Thiết Oa cứ nhìn đăm đăm nơi hông người áo đen, nơi có một vật gì, gã càng nhìn, càng động tính hiếu kỳ.
Vật đó là vật gì, trông kỳ quái thế?
Mường tượng một bình nước, trên đầu bình, lại có một cây kim, loại kim rỗng ruột, nhưng lúc đó kim đã rơi ra bày một lỗ trống, dĩ nhiên lỗ trống chỉ to bằng kim.
Không gian vẫn trầm tịch như thường.
Song có tiếng gì vang lên trong chiếc bình đó, như tiếng nước sôi, rất nhỏ, phải chú ý lắng tai mới nghe được.
Cái gì ở trong bình phát động lên âm thanh đó?
Ngưu Thiết Oa suy nghĩ mãi chẳng hiểu nổi.
Tiểu công chúa trầm ngâm suy tư về điều chưa phát hiện, một lúc lâu nàng chợt kêu lên :
– Đúng rồi! Chính hắn! Nhất định là hắn!
Phương Bửu Ngọc nhìn sang nàng :
– Cô nương nói cái chi? Ai là hắn? Hắn là ai?
Tiểu công chúa không đáp.
Bỗng nàng cúi xuống, đưa tay giật vuông khăn che lửng lơ gương mặt của người áo đen.
Gương mặt đó hiện lộ rõ rệt, một gương mặt xanh dờn, như chẳng có một điểm máu.
Phương Bửu Ngọc kêu lên hãi hùng :
– Trời! Các hạ?… các hạ đây sao?
Ngươi đó, là Thiết Kim Đao, đã vắng bóng trên giang hồ qua một thời gian lâu, vắng bóng một cách bí mật.
Trước đó, Phương Bửu Ngọc nhìn qua dáng dấp y, thấy cử động của y, chàng nhớ mang máng đến một người, song tìm hiểu mãi vẫn chẳng biết người đó là ai mà có cái vẻ quen quen.
Tại Nhạc Dương lâu ngày trước, bất quá chàng chỉ thấy thoáng qua Thiết Kim Đao cho nên ấn tượng không sâu đậm lắm, bây giờ chàng gặp lại con người cũ làm sao nhớ rõ được trong nhất thời khi người đó dấu mặt mày, dù là dấu nửa phần, vả lại trong lúc đêm tối sao mờ.
Nhạc Dương lâu!
Cái gì đã diễn ra tại đó, cách đây sáu bảy năm rồi, một thời gian không phải ngắn, với thời gian đó khách giang hồ trải qua bao nhiêu thương hải tang điền? Đời giang hồ luôn luôn có nhiều sóng gió, sóng gió vẫn dấy lên không ngừng, thì trong khoảng thời gian sáu bảy năm, biết bao nhiêu biến chuyển xảy ra? Con người đâu phải nhớ tất cả mọi việc đã qua một cách dễ dàng?
Cũng sáu bảy năm về trước, chàng và Tiểu công chúa nấp sau một bức rèm trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc, nhìn Quảng Châu Ngọa Hổ Đao yêu cầu Tử Y Hầu truyền thọ một bí kỹ!
Tiểu công chúa nhìn sững Thiết Kim Đao một lúc lâu, đoạn thốt :
– Kỳ quái? Chẳng có gì kỳ quái cả! Ta đã nhận ra ngươi.
Thiết Kim Đao nhếch nụ cười thảm :
– Cô nương không kỳ quái, chứ tại hạ kỳ quái! Tại hạ kỳ quái! Tại hạ biết rõ, cô nương là con gái yêu của Tử Y Hầu, song tại hạ không biết tại sao cô nương nhận ra tại hạ?
Tiểu công chúa mỉm cười :
– Cho ngươi biết, ngày đó Linh Nhi thơ thơ chỉ điểm cho ngươi cách thức hóa giải cái chiêu Càn Khôn Phá Thiên Thức trong Du Long câu pháp, ta… ta cùng hắn ở phía trong bức rèm nhìn thấy rõ ràng. Và ta nhớ rõ dung mạo ngươi, dáng dấp ngươi.
Thiết Kim Đao thở dài :
– Thời gian qua thấm thoát đã bảy năm mà cô nương vẫn còn nhớ.
Tiểu công chúa điềm nhiên :
– Chẳng có cái gì mà ta quên cả! Cái gì qua ngang mắt ta một lần là vĩnh viễn cái đó nằm trong ký ức ta. Ta đã trông thấy ngươi, dù ngươi có biến thành tro, thành đất, trông thấy tro thấy đất là ta nhận ra ngay tro, đất đó do ngươi hóa thành.
Nàng đảo mắt nhìn sang Phương Bửu Ngọc, cười lạnh một tiếng tiếp :
– Chẳng những là ngươi, cho dù là một câu nói, ai nói từ bao lâu qua, ta vẫn nhớ.
Nàng trầm giọng tiếp :
– Ta còn nhớ một câu nói.
Phương Bửu Ngọc cau mày :
– Câu gì?
Tiểu công chúa ngẩng mặt lên, không buồn lưu ý đến chàng, thầm nghĩ :
– Người ta, ai ai cũng cho rằng ta không bằng ngươi, có đúng là ta thua kém ngươi chăng? Sớm muộn gì, ngươi cũng phải chết nơi tay ta. Ngươi chết nơi tay ta thử xem thiên hạ còn cho rằng ta kém ngươi nữa chăng? Nhất định là ta phải cho ngươi chết, để ngươi biết là ta chẳng hề thua kém ngươi.
Nàng nói thế, hay tưởng thế, bởi lòng tự ái của con người mà nhất là lòng tự ái của một thiếu nữ ương ngạnh, quật cường.
Nàng có biết chăng, Phương Bửu Ngọc chết đi nàng cũng chẳng sống sót được sao.
Nhưng dù sao thì hiện tại nàng cứ nghĩ như thế, nàng nghĩ mà không cần biết cái hậu quả, nếu điều nàng nghĩ sẽ thành sự thực.
Đúng ra cái tự ái của nàng, chẳng phải do thù oán mà có.
Nàng đang bị hai ý niệm chi phối :
Yêu và hận.
Cả hai ý niệm đều mạnh, cả hai cùng dành giật nàng.
Và nàng chưa ngả hẳn bên nào, khi thì nghiêng bên này, khi thì nghiêng bên kia.
Phương Bửu Ngọc thở dài, nghĩ có chờ nghe nàng nói, cũng thêm khổ thôi, chứ nàng có khi nào bỏ lỡ một dịp moi móc, mai mỉa chàng?
Chàng nhìn Thiết Kim Đao con người sắp chết vì chưởng lực của chàng.
Bao nhiêu sự việc của chàng còn làm chàng nặng nỗi ưu tư.
Giờ đây, thêm một niềm sầu mới, với cái chết của Thiết Kim Đao.
Bây giờ chàng phải làm sao?
Chàng cười khổ, thốt :
– Tại hạ vĩnh viễn không quên được Thiết đại hiệp và… Bàn Long…
Thiết Kim Đao lộ vẻ thảm thương phi thường :
– Cho Phương thiếu hiệp biết, sự việc giữa tại hạ và Bàn Long câu giờ đây đã thành dĩ vãng…
Phương Bửu Ngọc trố mắt :
– Đã thành dĩ vãng? Niềm cừu hận giữa hai vị đã hóa giải rồi?
Thiết Kim Đao mỉm cười :
– Bàn Long câu đã chết tại nơi tay tại hạ.
Phương Bửu Ngọc giật mình :
– Các hạ… các hạ…
Thiết Kim Đao nhắm mắt, gằn từng tiếng :
– Tại hạ dùng chiêu đao vừa rồi sát hại Bàn Long câu. Không ngờ tại hạ cũng chết vì chiêu đao đó. Hay! Hay quá! Nếu trên thế gian này không có chiêu đao đó thì làm sao Bàn Long câu chết? Tại hạ chết?
Những thớ thịt trên gương mặt y giật rung rung, đôi môi y nhếch ra, chẳng rõ y cười hay khóc.
Phương Bửu Ngọc thở dài :
– Thì ra, các hạ vì quyết tâm muốn thắng Bàn Long câu nên tiếp nhận cái chiêu đao tàn độc do người áo trắng truyền cho.
Chàng lạnh mình.
Những sự tương tranh trên giang hồ nhiều khi phát xuất từ một sự kiện nhỏ nhen, rồi song phương cùng nuôi cái chí sát diệt lẫn nhau để đầu độc trọn cuộc sống, để cuối cùng song phương cùng rũ tay về bên kia thế giới, chẳng ai được sự thỏa mãn lâu dài…
Thiết Kim Đao thở dài :
– Tử Y Hầu chết đi, trên giang hồ không còn danh sư nữa, do đó tại hạ rời Trung Nguyên, đến tận Đông Doanh, tại hạ phải mất hơn nửa năm dài mới tìm được người áo trắng.
Y dừng một chút, đoạn tiếp :
– Tại hạ thỉnh cầu người áo trắng truyền cho cái thuật tất thắng.
Phương Bửu Ngọc thở dài :
– Người áo trắng đáp ứng các hạ thực là một điều trên chỗ tượng tưởng của mọi người.
Thiết Kim Đao cười nhẹ :
– Thoạt đầu, y không bằng lòng. Y còn mắng tại hạ, chê trách tại hạ, khinh miệt, chế nhạo tại hạ. Nhưng chẳng biết tại sao sau đó y lại đáp ứng.
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một chút :
– Chỉ trong thời gian thoáng mắt y thay đổi chủ ý? Có sự việc gì làm cho y thay đổi chủ ý nhanh chóng như thế?
Phàm những khách giang hồ gặp nhau như bèo trôi với nước, gặp đó rồi rời nhau đó, để bất thường gặp nhau trong một ngày nào đó.
Tương ngộ, phân ly, do hoàn cảnh, hơn là do người.
Phương Bửu Ngọc gặp Thiết Kim Đao, không tìm mà gặp, chẳng biết nhau trước khi gặp trong trường hợp ly kỳ, rồi phân ly nhau cũng không phải do người muốn phân ly, bởi có ai tha thiết với ai? Bởi ai cũng có việc lo riêng.
Họ gặp nhau, họ phân ly nhau, là sự rất thường, mà trên giang hồ, nào phải chỉ có việc hợp tan mới là điều đáng chú ý?
Trên giang hồ những biến chuyển bất ngờ nhanh chóng, thường xảy ra như ban ngày ăn mấy bữa, đêm ngủ mấy giờ, không thể không có, mà lại nhanh chóng.
Nhưng, cái lẽ hợp tan của Phương Bửu Ngọc và Thiết Kim Đao hơi khác thường.
Khác thường ở cái chỗ gặp nhau rồi để một phải chết bởi một.
Cố nhân gặp nhau, chưa nhìn được nhau lại đánh nhau, khi có một người sắp viễn du sang bên kia bờ thế giới, thì mới nhận ra nhau, nhận ra để rồi xa nhau vĩnh viễn, xa nhau là do vũ học tân kỳ của nhau.
Tạo hóa chơi khăm!
Cố nhân chưa tròn một nụ cười, thì đôi mắt đã cay để suối lệ đượm trên…
Ngưu Thiết Oa bất chấp đến câu chuyện họ trao đổi nhau bất chấp thái độ của nhau.
Gã chẳng nhìn gì, chẳng nghe gì.
Gã chỉ nhìn vật đeo nơi hông Thiết Kim Đao.
Vật đó chừng như là một chiếc hộp, trong hộp đựng gì, gã cố tìm hiểu mãi song gã làm sao suy đoán được?
Bỗng gã bước tới, cúi mình xuống đưa tay giật lấy chiếc hộp.
Thiết Kim Đao đã biến sắc mặt sau khi thọ thương, giờ lại biến sắc rõ hơn, rung rung giọng kêu lên :
– Buông!… Buông ra!…
Nhưng, làm sao y đập tan sự hiếu kỳ của Ngưu Thiết Oa nổi? Gã chụp được chiếc hộp rồi lập tức chạy ra xa xa.
Gã vừa chạy, vừa cười thốt :
Đừng sợ! Ta chẳng lấy tuốt đâu! Ta chỉ xem qua một chút thôi.
Thiết Kim Đao hét :
– Xem cũng không được! Chiếc hộp đó… mở ra không nên. Đừng mở, tại hạ van các hạ.
Ngưu Thiết Oa hừ một tiếng :
– Ngươi làm gì như cha chết thế? Ta xem qua một tý cũng không được nữa à? Quý lắm sao? Ta chẳng cướp đoạt của ngươi đâu!
Gã cười gã thốt, gã mở nấp chiếc hộp.
Một vật gì từ chiếc hộp, bay vù lên.
Ngưu Thiết Oa kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo vật đó.
Vật đó, là một điểm trắng, lao vút lên không, nhanh như tên bắn.
Thoáng đó, vật đó mất dạng.
Ngưu Thiết Oa kêu to :
– Chim! Một con chim! Hắn có mang chim theo mình! Kỳ quái thật.
Thiết Kim Đao biến sắc mặt phi thương, rung giọng thốt :
– Một con bồ câu!
Ngưu Thiết Oa nhìn y :
– Một con bồ câu thì đáng giá bao nhiêu mà ngươi hét la, ngươi làm như người ta toan sát hại không bằng! Nếu muốn ta sẽ tìm một con khác, trả lại cho ngươi!
Phương Bửu Ngọc và Tiểu công chúa hết sức kinh dị, thấy Thiết Kim Đao quá chú trọng đến một con bồ câu như vậy.
Tiểu công chúa vụt hỏi :
– Con bồ câu có điểm gì đặc biệt?
Thiết Kim Đao đáp, nhưng tâm hắn chơi vơi tận đâu đâu :
– Chẳng có gì đặc biệt cả!…Chẳng có!
Tiểu công chúa hừ một tiếng :
– Nó có mang gì quý báu nơi mình nó chăng?
Thiết Kim Đao thều thào vì quá kích động :
– Không!… Không phải vậy đâu.
Tiểu công chúa lại hừ một tiếng, lớn hơn :
– Thế sao tại ngươi khẩn trương?
Đôi mắt của Thiết Kim Đao lồi ra, vì y gương mắt nhìn về hướng con chim bồ câu bay đi, nó bay về hướng Đông, gương mặt y lộ vẻ bi thương ảm đạm vô cùng.
Rồi y lẩm bẩm :
– Chim câu bay đi, người áo trắng lại đến. Người áo trắng đến gấp.
Tiểu công chúa cau mày :
– Lời nói đó có nghĩa như thế nào chứ?
Nàng không hiểu ý tứ của Thiết Kim Đao như thế nào khi y thốt lên câu đó, song nàng nhìn ánh mắt của y, cũng đoán được là sẽ có sự bất thường.
Cho nên nàng biến sắc, sau khi hỏi gọn mấy tiếng.
Thiết Kim Đao thốt :
– Trước khi tại hạ rời Đông Doanh Tam Đảo, vượt qua trùng dương vào lục địa Trung Nguyên, người áo trắng có trao cho tại hạ một con chim bồ câu, y có dặn khi nào gặp được người biết cách phá giải chiêu đao tuyệt diệu, tại hạ phải lập tức thả bồ câu ra, cho nó bay về hải đảo.
Y sẽ rời hải đảo ngay từ giây phút con chim bồ câu về tới nơi.
Phương Bửu Ngọc hỏi :
– Giá như chim bồ câu không về, thì…
Thiết Kim Đao chận :
– Chim câu không về, là tại Trung Nguyên chẳng có ai phá nổi chiêu đao, và đương nhiên tại hạ trở thành vô địch trong võ lâm Trung Nguyên, tại hạ không có đối thủ tại Trung Nguyên, y còn đến lục địa mà làm gì nữa? Y không đến, là võ lâm Trung Nguyên lại tránh được sát kiếp hãi hùng.
Y trầm giọng tiếp :
– Chim câu không về đảo, là y không đến, y không đến là võ lâm Trung Thổ tránh được cái họa tiêu diệt. Bây giờ thì.. bây giờ thì… chim câu đã bay đi rồi.
Y thở dài, nhìn về hướng trời Đông, tặc lưỡi :
– Làm sao?… Làm sao?…
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm, Tiểu công chúa vội hỏi :
– Ngươi muốn tránh sát kiếp cho võ lâm, nên tuy đáp ứng người áo trắng, ngươi quyết định không thả chim câu bay về đó. Có đúng vậy chăng?
Thiết Kim Đao lại thở dài :
– Làm như vậy, tuy tại hạ thất tín với người áo trắng, song bù lại, tại hạ cứu được bao nhiêu sanh mạng. Sự thất tín đó cũng đáng giá lắm.
Tiểu công chúa cười lạnh :
– Nếu thực sự ngươi có hảo ý đó, thì tại sao ngươi còn đeo con chim bồ câu nơi mình? Ngươi có thể giết chết chim đi, ngươi có thể nướng nó, dùng làm vật nhắm rượu như vậy có phải là không còn lo ngại nó thoát đi trong một phút giây sơ hở nào đó, chẳng hạn như nó không bị Ngưu Thiết Oa phóng thích.
Thiết Kim Đao cười thảm :
– Tại hạ nghĩ, mình chết rồi, thì người khác sống sót hay chết đi điều đó còn can hệ chi nữa? Để cho người áo trắng vào Trung Thổ càn quét tất số hào kiệt võ lâm, điều đó còn can hệ gì nữa, khi tại hạ đã rũ tàn dưới lòng đất lạnh? Song… bây giờ, giờ phút tại hạ sắp rời bỏ cõi đời chắng biết tại sao, cái ý tưởng ban sơ đột nhiên biến đổi.
Tiểu công chúa ngưng đọng ánh mắt nhìn y, sau một lúc lâu, nàng thở dài thu ánh mắt hướng về chỗ khác lặng lẽ gật đầu.
Qua mấy phút giây, nàng cất giọng u buồn, thốt :
– Phải! Một con người trước khi bước qua bên kia thế giới hẳn có thay đổi chủ ý, hoặc toàn diện, hoặc phiến diện. Cho dù là một kẻ đại gian, đại ác khi biết mình không còn sống sót được nữa thời thường có thể làm một vài việc gì tốt, hoặc ít ra cũng có những cảm nghĩ thiện lương.
Ngưu Thiết Oa từ lúc đầu sững sờ đứng lặng nghe họ đối đáp với nhau, bỗng đưa tay tát mạnh vào mặt mình, tát đến chảy nước mắt, rồi gã cất tiếng oang oang :
– Tại tôi! Tôi đáng tội chết! Tôi đáng chết lắm…
Gã bước đến trước mặt Phương Bửu Ngọc, quỳ xuống, rung rung giọng :
– Đại ca! Ngưu Thiết Oa đáng chết, đại ca đánh chết Thiết Oa đi!
Đánh đi đại ca!
Phương Bửu Ngọc lắc đầu, thở dài :
– Ngươi không có gì đáng trách.
Ngưu Thiết Oa kêu lên :
– Tại sao chẳng có gì đáng trách tôi, hở đại ca? Chính tôi thả con chim câu mà. Giả như người áo trắng…
Phương Bửu Ngọc chận lời :
– Dù ngươi không thả chim câu, người áo trắng vẫn đến như thường.
Thiết Kim Đao trố mắt :
– Thế ra, Phương thiếu hiệp không tin tại hạ à?
Phương Bửu Ngọc thở ra :
– Chẳng phải tại hạ không tin Thiết đại hiệp. Bất quá tại hạ khám phá được cái dụng ý của người áo trắng thôi.
Thiết Kim Đao lấy làm lạ :
– Dụng ý của y như thế nào?
Phương Bửu Ngọc ngẩng mặt lên không từ từ thốt :
– Sáng chế ra được chiêu đao đó, chính người áo trắng cũng chưa biết được là chiêu đao có sơ hở hay chăng, và sơ hở ở chỗ nào. Y dùng đại hiệp làm vật thí nghiệm, cái dụng ý của y là ở chỗ đó. Bởi con người có tật thành tánh như y, khi nào lại đem điều nghiên cứu bằng tâm huyết hiến không công cho người khác?
Thiết Kim Đao buồn thảm ra mặt :
– Đúng!… Thiếu hiệp luận rất đúng!
Bỗng, y trợn tròn đôi mắt hét to :
– Đúng!… Đúng lắm!
Phương Bửu Ngọc trầm giọng :
– Đại hiệp vừa nghĩ ra điều chi đó?
Thiết Kim Đao thốt :
– Lúc y trao con chim bồ câu cho tại hạ, y có một đường dây nơi chân chim tại hạ vô tình thấy nơi đầu dây, có mảnh giấy có ghi hai chữ…
Phương Bửu Ngọc hỏi gấp :
– Chữ chi?
Thiết Kim Đao đáp :
– Dưới nách!
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc lâu, lại nhìn trời, thở dài thốt qua mơ màng :
– Phải! Người áo trắng quả là một tay tuyệt thế kỳ tài trong võ lâm. Y biết rõ cái sơ hở của chiêu thức là ở dưới nách, có điều y dự đoán không chuẩn đích cho lắm đó thôi. Mà điều đó có cần gì bởi trúng đích, hay chung quanh đích cũng thế, người thủ chiêu đao vẫn táng mạng như thường.
Thiết Kim Đao trầm giọng :
– Như chim câu trở về đảo rồi, là y sẽ đoán đúng chỗ.
Phương Bửu Ngọc cười khổ :
– Phải! Đó mới là cái ý thiết thực của y. Chứ còn như việc vào Trung Nguyên, thì cầm chắc như đã quyết định rồi, chẳng thể nào y không đến. Bởi y đã ước hẹn, sang mùa hoa nở tới đây, là y sẽ có mặt tại Trung Nguyên, giữ tròn cái hẹn bảy năm. Chim câu có về hay không về, điều ấy chẳng liên quan đến việc vào Trung Nguyên, mà chỉ liên quan đến chiêu đao thôi.
Ngưu Thiết Oa cười hì hì :
– Như vậy là tôi không đáng trách!
Con người chất phác đó, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, vì một lý do nhỏ mọn, cũng khóc hoặc cười được như thường thành thật mà khóc hoặc cười, khoc ngay mà cũng để mà cười, song lại khóc cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng, gã khóc, gã cười, tùy gã có ai còn tâm tình nào để ý đến gã!
Phương Bửu Ngọc, Tiểu công chúa và Thiết Kim Đao đều trầm trọng suy tư, chắng có ai thốt một lời nào.
Sau cùng Thiết Kim Đao cất tiếng, giọng nói của y có vẻ biến đổi phần nào, giọng nói hơi ồ ồ, chứng tỏ khí lực chẳng còn bao nhiêu nữa.
– Người áo trắng đã biết chỗ sơ hở nằm dưới nách, với khối óc minh mẫn của y, y sẽ suy ra cách phá dễ dàng. Nhưng tại hạ… thì lại hiến thân làm vật thực nghiệm cho y. Chẳng những tại hạ tự hại lấy mình, mà còn hại đến người khác. Trời! Vì sao tại hạ lại làm được một sự tai hại phi thường như thế này chứ?
Thần sắc của y càng lúc càng bi thảm quá chừng.
Bất thình lình y đưa tay đập vào ngực, rồi gào lên :
– Ta chết! Oan mạng thay cho ta! Ta chết oan, chết ức…
Một tiếng nấc vang lên, máu vọt từ vết thương, máu vọt từ miệng, y tắt thở mà máu vẫn còn trào.
Chết!
Thiết Kim Đao vì hư danh mà chết.
* * * * *
Đêm tàn.
Không gian đọng khí uất của người ra đi, và người còn ở lại nghe ngực bị dồn ép nặng nề.
Tiểu công chúa ngưng ánh mắt nhìn Phương Bửu Ngọc, đột nhiên hỏi :
– Cái chiêu đao đó chỉ có một chỗ sơ hở thôi sao?
Phương Bửu Ngọc gật đầu :
– Đúng vậy, chỉ có một chỗ dưới nách thôi. Tại hạ thực ra cũng chẳng biết cách phá, mãi đến lúc ánh đao chớp lên, mũi đao đến sát bên mặt rồi, cầm chắc là phải chết…
Chàng thở dài tiếp nối :
– Trong phút giây cửu tử nhất sinh đó, tại hạ thấy ánh đao sáng ngời chừng như một vầng mây bạc bao quanh cơ thể, chứ chẳng riêng gì phần mặt…
Tiểu công chúa hỏi gấp :
– Rồi làm sao ngươi nhận ra chỗ hở?
Phương Bửu Ngọc đáp :
– Trong vầng ánh sáng bạc đó, bỗng nhiên tại hạ nhận ra có chỗ đen đen xanh xanh, lẫn lộn với ngân quang. Hiện nhiên vầng sáng bạc đó không dày đồng đều, chỗ nào quá dày thì sáng trắng lên, chỗ nào còn mỏng thì ánh sáng mờ mờ, và phần đen đen xanh xanh là những bóng cây sau lưng y, ánh đao mỏng chỗ đó không che khuất trọn. Phàm muốn kích phá một đường đao mình phải kích vào chỗ ánh đao dày, vì nơi đó có chỗ sơ hở, chứ còn mấy chỗ mỏng, trái lại rất kín đáo. Tại hạ không do dự, xung phá ngay chỗ ánh đao dày. Bây giờ nghĩ lại, mới hiểu rõ như thế, chứ lúc đó thì bất quá tại hạ xung kích cầu may… Tại hạ làm một việc mạo hiểm, không hơn không kém, chứ cái chết chỉ cách mình bằng đường tơ kẽ tóc, làm sao có đủ thì giờ cho mình suy tính?…
Tiểu công chúa thở phào :
– Nhưng lại thành công!
Phương Bửu Ngọc thì thở dài :
– Lúc đó, tại hạ nào chắc là mình thành công. Chẳng khác chi tại hạ nhắm con mắt, hành động liều nhắm đích xác nơi ánh đao dày xung phá. Nếu cho rằng tại hạ làm như một con bướm bay qua ngọn lửa thì cũng không sai lắm.
Tiểu công chúa mỉm cười :
– Cái chiêu bướm bay qua lửa thế mà tuyệt. Có thể sánh với cái chiêu Tác Kiển Tự Phược của Thất Diệt sư thái là người khai sáng ra phái Kim Hoa Sơn năm xưa.
Phương Bửu Ngọc thấy nàng khen mình, chỉ mỉm cười tiếp :
– Lúc đó, tại hạ cảm thấy toàn thân phát lạnh, như nhúng mình trong nước một cách bất thình lình. Tiếp theo đó, một cảm giác kỳ diệu chạy khắp cơ thể.
Tiểu công chúa hỏi :
– Cảm giác đó như thế nào?
Phương Bửu Ngọc không đáp, chỉ than :
– Nếu không có cái cảm giác đó, dù tại hạ có tránh khỏi bị hại vì chiêu đao, cũng không làm sao phá giải được.
Tiểu công chúa bực tức, hỏi dồn :
– Mà cái cảm giác đó như thế nào, sao ngươi không nói cho ta biết?
Phương Bửu Ngọc thốt :
– Lúc đó, tại hạ bị sát khí bốc tử ánh đao bức bách, toàn thân tại hạ phát lạnh, chỉ có mỗi một nơi còn âm ấm, tại hạ lấy làm lạ, tự hỏi dù ánh đao hay ánh kiếm cũng thể có khi nào phát ra mà làm ấm đối phương được?
Tiểu công chúa gật đầu :
Đúng vây, làm gì có việc đó? Đao quang kiếm quang luôn luôn gây cái lạnh chung quanh, tuyệt đối không khi nào phát xuất cái khí ám được.
Phương Bửu Ngọc tiếp :
– Hiển nhiên khí ấm đó do thân thể Thiết Kim Đao phát ra y đang dồn công lực, và y duy trì tình trạng đó qua một thời gian lâu, tâm tư y khẩn trương, cái khí ấm trong người y từ từ bốc cao…
Tiểu công chúa gật đầu :
– Đúng vậy!
Phương Bửu Ngọc lại tiếp :
– Khí ấm đó, lúc bình thường chẳng ai cảm giác cả, nhưng khi đó đạo quang bốc lạnh, tạo nên một cực đoan, làm nổi bật rõ rệt cái khí ấm, trong đao quang mà có khí ấm, đúng là sơ hở của chiêu thế, như vậy là có sơ hở, mà nơi có khí ấm là đao quang không được kín đáo lắm của chiêu thế.
Tiểu công chúa dù có ganh tỵ đến đâu cũng phải thán phục, nàng không dấu vẻ thán phục, lại gật đầu công nhận :
– Đúng vậy!
Nàng dừng lại một chút, rồi điểm một nụ cười :
– Chưởng lực của ngươi, phát xuất vào chỗ ấm đó, và ngươi gọi cái chiêu của ngươi là Hồ Điệp Bắt Hoa. Diệu tuyệt. Không thể tưởng tượng nổi!
Phương Bửu Ngọc tiếp nối :
– Sở dĩ tại hạ không do dự vung tay tung chưởng lực liền. Dù tại hạ không cố ý gây thương tích cho y, song trong tình huống đó tại hạ bắt buộc phải vận dụng tất lực bình sanh.
Tiểu công chúa lại gật đầu :
– Biết như vậy, nên Thiết Kim Đao có chết cũng chẳng oán hận ngươi được. Dùng tận lực đánh ra, chẳng phải cố ý quật ngã y, mà chỉ vì cái chiêu đao của y quá độc, bắt buộc ngươi phải đánh mạnh. Ta đứng bên ngoài thấy sát khí của chiêu đao, cũng phải lạnh mình.
Phương Bửu Ngọc thở dài :
– Cũng nhờ sát khí bốc mạnh lên và dày như thế, tại hạ mới có cảm giác như vừa giải thích. Nếu không có phần khí ấm bốc ra, thì chắc là tại hạ không phá nổi chiêu đao nổi như vậy.
Tiểu công chúa trầm ngâm một lúc lâu, đoạn từ từ hỏi :
– Chỉ có mỗi một mình ngươi là phá nổi chiêu đao đó, ngoài ngươi ra, còn ai phá nổi? Có đúng thế không?
Phương Bửu Ngọc đáp :
– Cứ theo sự hiểu biết của tại hạ, thì trong thiên hạ, có ít nhất cũng bảy tám danh gia chuyên dùng ám khí, phàm những người dùng ám khí thì nhãn lực của họ rất tinh vi, bảy tám danh gia đó hẳn phải có nhãn lực phi thường, tại hạ tin rằng họ có thể nhận thấy chỗ sơ hở của đường đao, cũng như tại hạ vậy.
Tiểu công chúa trầm giọng :
– Đành là họ có nhãn lực họ nhận thấy chỗ xanh, đen như ngươi nhưng chắc gì họ có can đảm tránh chỗ xanh đen mà xung kích vào những chỗ sáng, dày? Những nơi sáng dày là những nơi sát khi bốc mạnh đạo quang lạnh rợn, họ phải ngán.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Vị tất họ kém can đảm, cô nương. Đừng nói chi ai. Kim Bất Úy nhị thúc của tại hạ cùng Thiết Oa hiền đệ cũng có cái can đảm đáng ngợi lắm. Thành thật mà nói, tại hạ còn kém họ một phần.
Tiểu công chúa hừ một tiếng :
– Đành là họ có can đảm, xung phá ngay nơi đao quang sáng dày, song làm gì họ minh mẫn như ngươi biết khai thác cái cảm giác ấm ấm đó?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Nói về minh mẫn, thì tại hạ chịu kém cô nương kém xa.
Tiểu công chúa lại hừ lạnh một tiếng :
– Đành là có người minh mẫn hơn ngươi, song làm sao suy toán thời gian, bộ vị chuẩn xác như ngươi? Vừa xuất thủ là phá giải chiêu đao ngay, đối phương dù có muốn xoay trở, cũng chẳng làm gì kịp.
Phương Bửu Ngọc lại cười :
– Cô nương quá khiêm nhượng, ít nhất tại hạ cũng đã thấy cô nương xuất thủ hơn một lân rồi mà.
Tiểu công chúa mỉm cười :
– Tốt! Ta cũng cho đi, là có người tinh mắt hơn ngươi, có người can đảm hơn ngươi, có người linh mẫn hơn ngươi, thậm chí cũng có người mạnh chưởng lực hơn ngươi, nhưng thử nói trên thế gian này có ai gồm đủ mọi điểm đó, như ngươi? Bất quá họ chỉ hơn ngươi một điểm còn ngươi thì bao gồm mọi điểm như vậy họ có thể sánh được với ngươi chăng? Mà muốn phá chiêu đao đó, cần phải gồm tất cả mọi điểm như ta vừa kể.
Ngưu Thiết Oa vỗ tay :
– Phải! Trừ đại ca của tôi ra, còn ai gồm đủ những điểm đó? Nhất định là đại ca tôi duy nhất.
Tiểu công chúa gật đâu :
– Phải! Trừ Phương Bửu Ngọc ra, còn ai đâu?
Phương Bửu Ngọc ngưng ánh mắt nhìn nàng một lúc lâu rồi cười nhẹ, hỏi :
– Bỗng dưng cô nương lại khen dồi tại hạ, chẳng hay cô nương có ý tứ gì?
Tiểu công chúa cũng cười :
– Ngươi được khen tặng cực độ, rồi sanh ra lúng túng phải không?
Phương Bửu Ngọc gật đầu :
– Đúng vậy đó cô nương! Tại hạ lúng túng thật sự khi được khen dồi.
Tiểu công chúa cười ròn, cười tươi quá!
– Sở dĩ ta khen tặng ngươi quá độ như thế, là vì ngươi chẳng còn sống được bao lâu nữa, Nếu ngay từ giờ phút này, ta không khen tặng ngươi, thì chỉ sợ không còn bao nhiêu cơ hội nữa. Phải biết, chẳng phải cơ hội lúc nào muốn có là có.
Ngưu Thiết Oa nổi giận :
– Cô nương nói cái gì mà khó nghe thế? Nếu cô nương còn nói như vậy, tôi sẽ…
Phương Bửu Ngọc mỉm cười, chận gã :
– Để cô nương nói đi, hiền đệ, chẳng hại chi đâu. Cái tánh của cô nương là thế mà. Khi nào thấy kém ai một chút là tìm cách ganh đua ngay. Chẳng hạn, đưa người ta lên cao rồi bất thình lình giật chân cho người ta rơi xuống đất chẳng những thế lại còn muốn ngoạm một miếng mới hả.
Tiểu công chúa không giận, bật cười khanh khách :
– Tánh ta như thế đó, ta cho ai ăn đường, tự nhiên là trong đường phải có chất độc, chứ nếu không thì ta có điên dại gì lại phí của như vậy?
Ngưu Thiết Oa còn giận, cao giọng :
– Cô nương nói rằng đại ca tôi không còn sống được bao lâu nữa, lời nói đó căn cứ vào đâu? Thiết Oa này muốn nghe, nghe cho rõ, cô nương thử nói đi.
Tiểu công chúa cười hì hì :
– Chiêu đao của người áo trắng, có phải là chỗ sơ hở duy nhất ở dưới nách chăng?
Phương Bửu Ngọc gật đầu :
Đúng vậy!
Tiểu công chúa nói tiếp :
– Chim câu quay trở về đảo, người áo trắng sẽ thức phá ra chỗ sơ hở hắn sẽ sửa chữa bổ túc chiêu đao cho tận thiện tận mỹ, hắn thừa trí tuệ làm cái việc đó, ngươi có nghĩ như vậy chăng?
Phương Bửu Ngọc lại gật đầu :
– Đúng vậy!
Tiểu công chúa tiếp :
– Nếu chiêu đao đó được bổ túc hoàn toàn, thì có phải là nó trở thành vô địch chăng?
Phương Bửu Ngọc gật đầu luôn :
– Đúng vậy!
Rồi chàng thốt :
– Nếu người áo trắng bổ túc chiêu xong, thì trên thế gian này, chẳng có một nhân vật nào phá nổi chiêu đao đó.
Tiểu công chúa gật gù :
– Kể luôn ngươi?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Đương nhiên rồi cô nương. Kể cả tại hạ trong số những người bất lực.
Tiểu công chúa cười vang :
– Ngươi phải biết, sớm muộn gì hắn cũng đến đây, và chậm lắm là vào mùa hoa nở tới đây. Hôm nay ngươi phá được chiêu đao đó, thì sang năm, ngươi sẽ phải chết vì chiêu đao đó.
Phương Bửu Ngọc giật mình!
Một lúc lâu, chàng thở dài gật đầu :
– Cô nương nói đúng.
Tiểu công chúa lại cười khanh khách :
– Mùa hoa nở sang năm, đến gấp lắm đó nhé. Mùa hoa nở đến gấp là ngươi chết gấp. Cho nên, đến Bạch Thuỷ Cung lần này giá như ngươi còn sống sót trở về, thì những ngày còn lại trước mùa hoa nở chẳng có bao nhiêu. Như vậy là ngươi vắn số thấy rõ.
Ngưu Thiết Oa hét :
– Đại ca tôi chết gấp, cô nương thích chí lắm phải không?
Tiểu công chúa không quan tâm đến gã, nàng chỉ nhìn Phương Bửu Ngọc, chăm chú nhìn chàng.
Nàng muốn nói gì, bỗng Phương Bửu Ngọc quay nhanh người rồi vọt đi.
Chàng vừa nhích động thâm hình, là cao giọng quát lên :
– Bằng hữu dừng lại đi!
Thoáng mắt, chàng đã đi vào sâu trong khu rừng.
Tự nhiên Tiểu công chúa và Ngưu Thiết Oa chạy theo liền.
Một bóng người mờ mờ phía trước, chạy hết sức nhanh, nhưng dù hắn vận dụng tốc độ nào, cũng chẳng chạy thoát khỏi Phương Bửu Ngọc.
Qua mấy phút Phương Bửu Ngọc đã theo kịp sát bên hắn, chàng đưa tay chụp áo hắn, đoạn quay đầu nhìn lại Tiểu công chúa thốt :
– Hắn nấp cạnh chúng ta từ lâu lắm, vậy mà chúng ta chẳng hay biết chi cả.
Rồi chàng hướng qua người đó tiếp luôn :
– Bằng hữu có công rình rập lâu như vậy, tại hạ phải xem mặt bằng hữu mới được.
Phương Bửu Ngọc chẳng làm gì, song người đó quỳ xuống ngay, rung rung giọng thốt :
– Tôi không nhìn, tôi chẳng thấy chi hết, đại gia ơi! Đại gia buông tôi đi, đại gia tha cho tôi đi.
Tiểu công chúa lạnh lùng :
– Ngươi nên biết là ngươi đã sa vào tay của Phương Bửu Ngọc đại hiệp, có việc gì, cứ thật khai ra, đừng giấu diếm vô ích.
Phương Bửu Ngọc dịu giọng :
– Bằng hữu tên họ chi? Đến đây với mục đích gì?
Người đó đáp :
– Tôi… tôi chỉ là một tiểu dân, một tiều phu, đại gia ơi. Phương đại gia ơi, tôi chẳng có ý tứ chi cả, xin đại gia tha cho.
Phương Bửu Ngọc nhận ra, người đó đúng là một tiều phu, chàng liền buông tay, đoạn cau mày hỏi :
– Y là chủ nhân ngôi nhà chăng?
Câu hỏi đó, dĩ nhiên nhiên hướng về Tiểu công chúa, song nàng không đáp, nàng trầm ngâm một lúc, rồi bật cười khan mấy tiếng, nàng bước tới vỗ tay lên đầu vai người đó, đoạn bảo :
– Ngươi quay đầu lại xem sao?
Người đó thốt :
– Tôi không dám quay đầu.
Ngưu Thiết Oa gắt :
– Ngươi cứ quay đầu lại, cô nương đó đâu có ăn thịt ngươi mà ngươi sợ.
Tiểu công chúa tiếp :
– Phải đó, Ta không ăn thịt người mà, ngươi sợ cái gì chứ?
Người đó dù chết thì chịu chết, chứ nhất định không quay đầu.
– Tôi không dám! Tôi không dám…
Tiểu công chúa mỉm cười :
– Được! Ngươi không chịu quay lại, thì ta bước tới trước mặt ngươi.
Nàng chưa buông dứt câu, người đó đã đưa hai tay che mặt.
Tiểu công chúa hừ một tiếng :
– Ngươi chẳng phải là gái khuê môn bất xuất, mà thẹn thùng người ngoài? Buông tay đi! Ngươi không buông thì ta kéo tay ngươi đấy.
Nàng dợm tay.
Người đó kinh hãi, rú lên một tiếng, thân hình nhũn lại, ngã xụm xuống, chẳng rõ vô tình hay cố ý, hắn ngã thế nào, gương mặt úp xuống đất.
Hắn giữ cứng mặt sát đất, trừ hắn chết đi mới có thể xốc mặt hắn lên, đừng mong bảo hắn ngóc dậy.
Phương Bửu Ngọc vô cùng nghi hoặc, chẳng hiểu tại sao hắn không dám nhìn ai.
Ngưu Thiết Oa cũng bực, cúi xuống nắm áo hắn, giở giọng lên thốt :
– Mình là nam tử hán đại trượng phu, làm như thiếu nữ cấm phòng không bằng. Vậy thì còn mặt mũi gì?
Người đó lại kêu lên kinh hãi, toan đưa hai tay che mặt song Tiểu công chúa nhẹ phất bàn tay, hắn cảm thấy hai tay tê dại liền không còn cử động được nữa.
Không dùng tay che được, thì hắn vùng vẫy nhưng hắn làm sao thoát khỏi bàn tay cứng như gọng kềm của Ngưu Thiết Oa.
Ngưu Thiết Oa xách hắn đưa lên, chẳng khác nào con ó xớt con gà, gà làm sao thoát khỏi?
Còn một tay Ngưu Thiết Oa án lên đầu người đó gọi Phương Bửu Ngọc :
– Đại ca xem mặt của y đầy nốt ruồi, lại rỗ chằng chịt nữa, tự nhiên y không muốn cho ai nhìn là phải lắm.
Phương Bửu Ngọc ngưng ánh mắt nhìn hắn.
Trong rừng, lá cây nằm lợp đất, vậy mà mặt mày người đó dính đầy bùn đất.
Tuy nhiên, Phương Bửu Ngọc cũng nhận ra y. Chàng vội cười lớn hỏi :
– A! Lý tướng quân! Các hạ làm gì ở đây?
Tiều phu, chính là Bạch Mã tướng quân Lý Danh Sanh.
Ngưu Thiết Oa giật mình, buông hắn xuống liền, rồi cười lên ha hả :
– Lý tướng quân! Lý Danh Sanh! Con bạch mã của ngươi đâu? Từ bao lâu nay, chẳng ai thấy ngươi cỡi con ngựa trắng của ngươi.
Bạch Mã tướng quân Lý Danh Sanh, tuy chẳng lúc nào không tìm cách lừa thiên hạ, song Ngưu Thiết Oa và Phương Bửu Ngọc chẳng hề oán hận hắn, bởi hắn chẳng làm gì có hại đến cả hai. Trái lại gặp hắn đây cả hai còn vui vẻ hơn, cả hai nghĩ đến việc hắn làm cảm thấy thích thú vô cùng.
Song, Phương Bửu Ngọc thích thú về những việc xa xưa, chứ còn hiện tại thì chàng tự hỏi hắn có mặt quanh đây với mục đích gì. Và có thể chàng không thích thú nổi, bởi những mực đích đó của Lý Danh Sanh.
Lý Danh Sanh khổ sở vô cùng, đáp :
– Ngựa trắng của tại hạ, tại hạ đã bán từ lâu, cái danh hiệu Bạch Mã tướng quân tại hạ cũng không dùng đến nữa.
Hắn cao giọng hơn một chút :
– Phương Bửu Ngọc đại hiệp! Ngưu Thiết Oa đại hiệp! Hai vị cầm như chưa gặp gỡ tại hạ lần nào vậy, là hay lắm.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Tại sao bán bạch mã? Hay là trong mấy lúc sau này, các hạ làm ăn thất bại?
Lý Danh Sanh thốt :
– Lấy cái việc lừa người làm kế sinh nhau, lâu rồi tại hạ cũng chán, tại hạ đã bỏ nghề đó, bây giờ tại hạ chuyển qua nghề đốn củi, để kiếm ăn cũng thừa thãi!
Hắn cao giọng hơn một chút :
– Phương đại hiệp! Ngưu đại hiệp! Chúng ta sẽ gặp nhau lại trong một ngày sau vậy!
Hắn quay mình, dợm bước đi.
Ngưu thiết Oa vội chụp tay hắn, giữ lại :
– Đi đâu mà vội? Chúng ta phải đàm đạo thêm một lúc nữa chứ!
Lý Danh Sanh thốt :
– Các vị là một bậc vương giả trong hàng kiếm khách, một là Công chúa trong võ lâm, một là hào kiệt giang hồ, còn tại hạ thì chỉ là một gã tiều phu hèn hạ, làm sao dám đối diện đàm đạo với các vị?
Tiểu công chúa vụt hỏi :
– Sao ngươi biết được ta?
Lý Danh Sanh giật mình, biến sắc, ấp úng :
– Tại hạ…. tại hạ…. không biết chi cả, bất quá tại hạ nói mơ hồ…
Tiểu công chúa lạnh lùng :
– Ngươi và hai người đó, là bằng hữu với nhau, họ không có ác ý đối với ngươi, ngươi và họ không có cừu hận tại sao vừa thấy họ, là ngươi toan chạy đi? Tại sao ngươi toan lánh mặt họ?
Lý Danh Sanh đổ mồ hôi ướt đầu :
– Tại hạ… tại hạ không…
Tiểu công chúa chận lại.
– Ngươi có! Có mà! Sao ngươi lại nói không? Có thể do ngươi biết một bí mật gì đó, ngươi không muốn nói sự bí mật với họ, ngươi sợ họ bắt gặp ngươi rồi họ hỏi cho nên…
Nàng gằn giọng tiếp :
– Hẳn ngươi có một mưu đồ gì!
Lý Danh Sanh rung giọng kêu lên :
– Tại hạ không có mưu đồ gì hết! Tại hạ chẳng biết một bí mật nào cả, tại hạ chẳng nghe, chẳng thầy chi cả. Tại hạ chẳng biết gì cả.
Bỗng, Tiểu công chúa đưa tay lên tát vào mặt hắn bảy lượt, nặng giọng hỏi :
– Ngươi, biết hay không biết?
Lý Danh Sanh kêu to :
– Tôi không biết! Tôi…
Tiểu công chúa vung tay, đấm vào mũi hắn một đấm, cười nhẹ hỏi :
– Biết hay không biết?
Đôi má của hắn sưng đỏ ửng, mũi cũng sưng lên, máu mũi chảy ròng ròng.
Cùng một lúc với máu nước mắt của hắn trào ra tuôn như xối.
Rồi thân hình hắn rung rung, cuối cùng thì hắn ngã sụm xuống.
Hắn đưa tay xoa má, xoa mũi, hắn lấy ống tay áo lau nước mắt rồi hắn rung rung giọng thốt :
– Tại hạ biết!