tại hạ thanh toán tên này cho.
Lão già ăn mày bật cười ha hả :
– Lão gia đã cho các người thấy lợi hại của Sưu Hồn Ma Hỏa rồi, có kẻ nào chưa cho là lợi hại, cứ bước tới!
Công Tôn Bất Trí nhìn qua Dương Bất Nộ, thấy y nhăn mặt, mồ hôi kết thành hạt đầy đầu đầy trán chẳng khác nào nắm kim cương, toàn thân họ Dương rung rung, có lẽ cơn đau đang hành hạ ghê gớm, Bất Trí thở dài, thầm nghĩ :
– Cái lão này chừng như là người trong Ma Hỏa cung đây, hoặc có liên quan đến Ma Hỏa cung làm sao đó.
Y rỉ bên tai Mạc Bất Khuất :
– Đại ca phải đề phòng cho lắm mới được.
Mạc Bất Khuất hừ một tiếng, trấn định tâm thần, tuy nhiên trong thâm tâm y có phần nào hãi hùng, bàn tay tả đưa tay hữu ngang ngực, ngưng thần giới bị, từ từ bước tới.
Vừa lúc đó, một tràng cười như sấm nổ liên tục vang rền, rồi một bóng người vận y phục tím từ trên miệng hố cao hơn trăm trượng lao vút xuống.
Bảy đệ tử cùng reo lên :
– Sư phó xuất hiện!
Từ trên cao trăm trượng bay xuống, nếu là người không có công phu tuyệt đỉnh, thì thế nào làm nổi?
Có công phu tuyệt đỉnh đã đành, mà cũng phải có can đảm to lớn, mới dám làm cái việc đó.
Nhưng, người vận y phục tím chừng như xem khoảng cao trăm trượng chẳng có nghĩa gì, tuy lao vút xuống, song xem rất nhẹ nhàng, chẳng cần dùng quá nhiều lực.
Người đó có đúng là Thanh Bình kiếm khách Bạch Tam Không chăng?
Tất cả đều hồi hộp chờ.
Xuống đến nơi rồi, người đó ung dung nhìn mọi người.
Người đó có trán rộng, mày thanh, vừa dài, vừa dày, vừa nhuyễn, đôi mắt lóng lánh như kim cương, khóe miệng dù không cười cũng ẩn ước như có vẻ cười.
Da không trắng lắm, song vẻ quý phái hiện rõ, vẻ quý phái đầy đủ sinh lực chứ không ẻo lả như phần đông các công tử vương tôn, gương mặt anh tuấn khôi ngô phi thường, bất cứ ai dù nam, dù nữ, trông thấy là phải mến ngay.
Người đó vòng tay chào Vạn Tử Lương và bọn Mạc Bất Khuất, điểm một nụ cười, thốt :
– Để tiểu điệt tiếp xúc với bốn người kia xong, sẽ đàm đạo với các vị thúc bá.
Bọn Vạn Tử Lương hết sức kinh ngạc, mà cũng hết sức hân hoan.
Người đó là một thiếu niên, mà thiếu niên là ai lại gọi họ là thúc bá? Chính điều đó làm cho họ kinh ngạc.
Và họ hân hoan vì thiếu niên xuất hiện là để tiếp trợ họ, thu thập bốn lão ác ma kia.
Vạn Tử Lương vòng tay chào lại, cung kính đáp :
– Chẳng dám nhận lễ quá trọng hậu!
Thiếu niên áo tím day qua lão ăn mày chân thọt, lúc đó đang thừ người trong sửng sốt, cất tiếng :
– Không ngờ từ cái lúc Mộc Lang Quân cắt tai, chặt tay các ngươi đến nay, các ngươi vẫn chứng nào tật ấy, chẳng chút hối cải ăn năn!
Thì ra, hai lão ăn mày này, ngày trước động tính tham, toan cướp châu ngọc của Mộc Lang Quân nơi sơn cốc, bị Mộc Lang Quân trừng trị xứng đáng và tha chết cho, mãi đến hôm nay mới xuất hiện trở lại giang hồ.
Việc năm xưa, tưởng đâu đã chìm lặng dưới cát bụi thời gian, bỗng nhiên bị một thiếu niên vô danh bộc lộ, hai lão ăn mày kinh hãi, đồng kêu lên thất thanh :
– Ngươi… sao ngươi biết?
Thiếu niên áo tím mỉm cười :
– Nếu muốn thiên hạ đừng biết hành vi của mình, thì đừng bao giờ làm gì cả, đã làm là phải có người biết, các vị lạ gì điều đó?
Bây giờ chàng lại dùng lối xưng hô khách sáo, chẳng phải lấy lễ độ đối với họ mà chính là để chứng tỏ sự khinh miệt của chàng, bởi chàng càng khách sáo thì sự trừng phạt càng đích đáng.
Lão ăn mày chân thọt chớp đôi mắt ngời ánh hung quang, vội hụp mình, lưng cong lên, tay hoành trái về phía hậu, bàn tay đập lên chiếc túi trên lưng.
Trong khi lão ăn mày làm động tác đó, quần hùng đều thất sắc, họ biết rõ lão sẽ phóng ra ngọn Sưu Hồn Ma Hỏa như vừa rồi, và ngọn lửa đó lợi hại vô tưởng.
Nhưng họ lo sợ cho thiếu niên vô ích, chẳng rõ chàng sử dụng một thủ pháp kỳ bí thần tình như thế nào, chàng lại đứng xa lão ăn mày, chỉ thấy chàng lắc nhẹ bàn tay, lão ăn mày chưa kịp đập tay vào túi, liền ngã nhào.
Bàn tay đó, do thiếu niên lắc nhẹ, không giống với một chiêu thức của bất kỳ môn phái nào trên giang hồ, chừng như không cần có hình thức, có quy củ, cứ lắc nhẹ tay là cái ý muốn sao, kết quả sẽ y như vậy.
Thủ pháp xảo, diệu, gần như cái phép lạ, tạo thành nhiệm mầu, lại rất chuẩn.
Chỉ một cái lắc tay nhẹ đó cũng đủ làm bảy đệ tử của Thanh Bình kiếm khách Bạch Tam Không công nhận là bao nhiêu năm học hỏi của họ chưa đưa họ đến mức thành đạt cao siêu.
Họ còn kém thiếu niên, kém xa, rất xa…
Bởi chẳng ai nhận ra chiêu thức đó như thế nào, chứ đừng nói là biết được cái tên của nó.
Quần hùng quá sợ, hiện tại lại quá mừng.
Người vận y phục đen, bao kín mặt, chỉ còn lộ rõ đôi mắt, lúc đó ngây người, đôi mắt giương tròn, ánh mắt ngời niềm kinh sợ tột độ.
Người đó rú lên, chẳng phải y bị công kích mà rú, mà y rú lên vì thán phục.
Trong khi đó, thiếu niên đã ung dung bước đến trước mặt lão ăn mày gầy ốm, điểm nhẹ một nụ cười :
– Đã cùng chung một đường mà đến, thì hẳn phải chịu chung số phận như nhau, có vậy mới công bình, chắc các hạ không nỡ trách tại hạ hơi tàn nhẫn?
Lão ăn mày gầy ốm rung từng thớ thịt, từng đường gân, chẳng rõ lão rung vì sợ hay vì giận, điều đó chỉ có lão biết mà thôi.
Nhưng, dù là sợ, lão bắt buộc phải phản ứng.
Lập tức bàn tay nắm lại, lão tung ra một quyền, đồng thời phóng luôn một ngọn cước, cước vừa bay ra, biến thành ba thức, cước nhắm ngực và bụng, quyền nhắm vai của thiếu niên áo tím.
Thủ pháp và cước pháp của lão nhanh tuyệt, chiêu thức lại độc tuyệt, cùng tấn công một lúc ba nơi, mà toàn là những nơi yếu nhược trên cơ thể con người, thế công lại kín đáo chặt chẽ, không để lộ một sơ hở nào.
Lão đã luyện được một tài nghệ siêu đẳng, công rất độc mà trong lúc công có cả thủ rất kín.
Thiếu niên áo tím cười nhạt, nụ cười chứng tỏ chàng chẳng xem đối tượng ra gì?
Trong quyền ảnh, cước ảnh của địch, chàng ung dung lướt tới, bàn tay vừa đưa lên, lắc nhẹ, bàn tay đó đã chạm vào hông lão ăn mày gầy ốm.
Quyền hụt, cước hụt, lão ăn mày cũng chẳng biết tại sao mà hụt, lão chưa kịp kinh ngạc, thân hình lão bị nâng bổng lên cao. Thiếu niên áo tím mỉm cười gọi :
– Mạc đại thúc, hứng lão này!
Cánh tay chàng khẽ vươn ra, lão ăn mày bay vù đến Mạc Bất Khuất.
Dù gầy ốm, lão ăn mày ít nhất cũng có trọng lượng mấy mươi cân, trọng lượng đó được lao đi, phải gia tăng phần nào, rơi vào tay Mạc Bất Khuất như chiếc bị cát.
Công Tôn Bất Trí bước lên điểm nhanh vào bốn huyệt đạo của lão.
Hai lão ăn mày bị loại nhanh chóng, còn lại hai người bao mặt.
Trong hai người đó, một người chừng như quá sợ hãi cứng mình ngay từ lúc đầu, chẳng nhúc nhích tí nào, trơ như gỗ Người kia luôn luôn chớp rực đôi mắt, y đảo đôi mắt đó mãi như để ức lượng tình thế, có lẽ y chuẩn bị chuồn đi.
Cử động của y không thoát khỏi đôi mắt của thiếu niên, chàng cười tươi hỏi :
– Vương Bán Hiệp lại toan giở phương pháp cũ mèm à? Cái phương pháp đó là thấy đồng bạn lâm nguy, bỏ mặc đồng bạn trong cảnh nguy tử, tự lo lấy bản thân, tự tìm cách chuồn đi?
Người bao mặt vận y phục đen giật bắn mình, rú lên thất thanh :
– Ngươi nói gì? Lầm rồi! Lầm rồi! Ai là Vương Bán Hiệp?
Giọng của y rung rung, có phần nào bối rối, tuy y phủ nhận nhưng giọng nói của y thừa nhận rõ ràng.
Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm và bảy đệ tử của Thanh Bình kiếm khách cùng biến sắc.
Có thể nào như vậy? Người áo đen bao mặt kia là Vương Bán Hiệp?
Thiếu niên áo tím lại cười, rồi tiếp :
– Vương Bán Hiệp! Bao mặt để che mắt ai, chứ che mắt tại hạ không được đâu! Đối với tại hạ thì chẳng có gì khuất lấp nổi!
Giọng cười của chàng trong trẻo, thuần khiết vô cùng, nhưng có cái oai khí rất mạnh, khiến người bao mặt phải rùng mình.
Ánh mắt của y chớp nhanh, chớp một cách láo liên, như muốn tháo lui gấp mà chẳng biết làm sao thoát đi được.
Y lúng túng giọng, kêu lên :
– Ngươi… ngươi… có phải ngươi là…
Thiếu niên áo tím gật đầu :
– Đúng vậy! Khắc tinh của các hạ! Gặp khắc tinh rồi, nên khuất phục thì hơn, khuất phục sớm thì cái danh Bán Hiệp vẫn còn, ngoan cố thì chỉ là Bán Cuồng thôi, vả lại rất có thể trở thành Toàn Cuồng nữa đấy!
Người áo đen bao mặt hét lớn :
– Ta ba phen bảy lượt an bày mưu kế, kế nào cũng bị ngươi là một tiểu súc sinh khám phá, hủy diệt! Hôm nay ta quyết liều mạng một sống một chết với ngươi!
Y quyết trí mạng, nhưng thiếu niên chẳng hề nao núng, chàng nhẹ điểm một nụ cười, thần sắc bình tịnh lạ lùng :
Vạn Tử Lương lo sợ thay cho thiếu niên, vội kêu lên :
– Cẩn thận!
Người áo đen nhào tới, nhưng nhào được nửa đường, bỗng rùn mình xuống, lao vọt lên không, cái vọt đó đưa lão lên cao hơn hai trượng.
Lão lại uốn mình, vọt tiếp mấy lượt nữa, chân đạp vào không khí lấy đà, chẳng cần chạm vào vách đá.
Đúng như thiếu niên đã nói, lão bỏ ba đồng bạn tại đó tự cố lấy thân.
Vạn Tử Lương dậm chân kêu lên :
– Đáng tiếc lão chuồn mất rồi!
Thiếu niên điềm nhiên nói :
– Không sao, lão chẳng chuồn đi được đâu, chỉ sợ lão bị nguy hại thôi!
Từ nơi vách đá, trên cao, một bóng người xuất hiện, bóng người đó cao lớn quá, trông như thiên thần từ ngang trời giáng xuống, người đó xuất hiện bên trên, là người áo đen bao mặt không phương chạy thoát rồi!
Người áo đen trong cơn nguy cấp, cùng phóng đôi tay luôn cả đôi chân định đánh bạt người cao lớn, trống đường cho lão vọt đi.
Người cao lớn bật cười vang :
– Xuống đi, lão gian hoạt!
Từ bên trên y giáng xuống một quyền, đúng là một đòn trời giáng.
Một quyền đó có thể đập vỡ một hòn núi nhỏ, thì người áo đen bao mặt tài gì hứng nổi!
Người áo đen bao mặt hét lên một tiếng, nhào lộn trở xuống.
Công Tôn Bất Trí và Tây Môn Bất Nhược cùng lướt tới, đưa tay hứng.
Người áo đen bao mặt kia sợ quá, vội quỳ xuống, khẩn cầu :
– Xin các vị dung tha…
Y quỳ, khuất mạng, điều đó trên chỗ tưởng của tất cả. Trong võ lâm, có thể có người hèn mọn đến như thế sao?
Vạn Tử Lương nhìn sững y :
– Ngươi là ai? Đến đây có việc gì chứ?
Hỏi như thế, là Vạn Tử Lương không muốn xếp y vào loại ba người kia, bởi y chỉ cố đến thân, chưa bị hại như ba người kia mà y đã van xin, cầu khẩn rồi, như vậy chứng tỏ y không đến đây với trọn vẹn nguyên ý, có thể là do cao hứng, bị dẫn dụ hoặc bức bách mà thôi.
Người đó không đáp, chỉ cúi đầu, khóc mướt.
Trời! Một nhân vật võ lâm, chưa bị hại, chưa thấy cái hại của kẻ đồng hành, sợ quá, van cầu dung thứ, lại khóc mướt.
Nhưng, y nào có phải hèn kém gì cho cam?
Quần hùng trông thấy thân pháp y, đều phải công nhận tài nghệ y tương đương với Vương Bán Hiệp, nếu không hơn, thoạt đầu ai ai cũng nghĩ y là một người hung bạo lắm, tàn độc lắm, nhưng bây giờ thì y lộ chân tướng bạc nhược, khiếp hèn đáng thương hại hơn là đáng hận.
Công Tôn Bất Trí và Tây Môn Bất Nhược thu xếp xong người kia, giật vuông khăn bao mặt của y.
Thì ra đúng là Vương Bán Hiệp!
Y bị rơi từ trên miệng hố xuống, y phục rách tả tơi, đầu cũng bị trầy, máu me còn đọng từng chỗ, thần sắc thì còn hung hãn lắm, song tình trạng thảm não vô cùng.
Vạn Tử Lương thở dài :
– Là một bậc đại hiệp lại xuống thấp đến mức độ này, Vương… a… Vương huynh, chẳng hay Vương huynh có hối hận chăng?
Vương Bán Hiệp bật cười cuồng dại :
– Thành là vua, thua là giặc, vua thì quản trị sơn hà, giặc thì phơi xác nơi pháp trường! Hối hận gì hở Vạn Tử Lương?
Lão day qua bạn đồng hành đang quỳ dưới đất, cao giọng tiếp :
– Có, ta hối hận! Ta không hối hận vì ta thất bại, mà ta hối hận vì đã mang cái tên súc sanh này cùng theo ta! Hắn đã làm cho ta mất mặt quá chừng.
Người đang quỳ càng khóc lớn :
– Ta… ta…
Vương Bán Hiệp hét :
– Toàn thân ngươi toàn là lửa, những lửa và lửa, vật gì trên mình ngươi cũng sinh lửa được cả, ngươi là tay vô địch trên giang hồ, nếu ngươi bình tĩnh một chút, can đảm một chút, sử dụng những vật trên mình của ngươi, thì cục diện đâu đến nỗi này? Tại sao ngươi chẳng dùng? Ngươi sợ gì? Ta hỏi ngươi sợ gì chứ?
Người bao mặt đó nức nở :
– Ta thấy đánh nhau trí mạng, ta thấy máu chảy, không có tại sao, tay ta mềm, chân ta nhũn, thân ta rung! Đáng lẽ ta không nên đi theo ngươi!
Vương Bán Hiệp thở dài :
– Một đời kiêu hùng, có cái hiệu là Thiên Hỏa Ma Thần, mà lại sinh con khiếp nhược như ngươi, thật ta chẳng biết nói sao nữa. Đúng là cái cảnh dở khóc dở cười!
Quần hùng giật mình.
Vạn Tử Lương gấp giọng :
– Hắn là thiếu chủ nhân Ma Hỏa cung?
Vương Bán Hiệp bật cười vang :
– Chứ còn ai nữa? Đúng là cái cảnh cha cọp sinh con chó! Ta mang hắn theo, chỉ mong hắn giúp sức ta phần nào, ngờ đâu…
Người bao mặt thốt :
– Nếu gia gia ta không bảo ta theo ngươi, thì có khi nào ta chấp thuận chen mình vào vòng thị phi trên giang hồ?
Y càng khóc già hơn, lần này thì khóc hối hận hơn là khóc sợ hãi.
Rồi y đưa tay giật phắt vuông khăn bao mặt, bày ra một làn da mỏng, mịn, trắng nõn nà, mặt như thiếu nữ.
Trông y còn ai dám tưởng đó là một trang thiếu niên?
Thấy một người con của Thiên Hỏa Ma Quân như vậy, quần hùng nửa than thở, nửa buồn cười.
Vương Bán Hiệp cứ nhìn lườm lườm người đó, có lẽ y đổ cho hắn cái thất bại hôm nay, nếu hắn sử dụng những ngón nghề riêng biệt thì tình thế đâu đến nỗi này!
Vạn Tử Lương thấp giọng thốt :
– Không ngờ, trong thời gian năm năm qua, Vương Bán Hiệp tiến bộ đến mức này! Giao liên với Ma Hỏa cung! Có lẽ Hỏa Ma Thần Quân định so tài cùng người áo trắng? Cho nên Vương Bán Hiệp đi tìm Thanh Bình kiếm khách Bạch lão tiền bối, hỏi cho biết chỗ sơ hở của người áo trắng?
Vương Bán Hiệp bật cười ghê rợn :
– Phải đó! Cảnh cáo các ngươi, nếu hôm nay các ngươi động đến bọn ta, thì lão Ma Thần lập tức tìm các ngươi, trước hết lão phóng thần hỏa đốt trọn khu rừng này, rồi sau đó, thanh toán từng người một!
Kim Tổ Lâm cười lớn :
– Ta đang bực mình vì khu rừng này quá nhiều cây đây, nếu được thiêu rụi thì còn gì bằng!
Công Tôn Bất Trí lạnh lùng :
– Hỏa Ma Thần là một nhân vật cuồng ngạo, dù có cái tâm quyết chiến với người áo trắng thì tự mình tập luyện võ công, tài cao thì thắng, tài kém thì bại, như vậy mới đáng mặt anh hùng chứ! Tại sao lại đi tìm cái sơ hở của người mà lợi dụng?
Thiếu niên áo tím mỉm cười :
– Công Tôn nhị thúc nói phải đấy, nhưng biết đâu được cái điểm mà Vương Bán Hiệp khai thác? Nếu Vương Bán Hiệp biết được chỗ sơ hở của người áo trắng rồi thì thu hoạch được vô cùng lợi lộc đấy! Trên giang hồ phàm những ai lưu tâm đến cuộc ước hội với người áo trắng đều muốn biết chỗ sơ hở đó. Vương Bán Hiệp mượn danh nghĩa của Hỏa Ma Thần mà đến, nhưng lòng riêng thì đã có chủ trương. Các vị hiểu tiểu điệt muốn nói gì chứ?
Công Tôn Bất Trí hết sức lấy làm lạ, tự hỏi thiếu niên này là ai, lại biết rõ cả bảy anh em y, biết từng người một, lại có võ công cao tuyệt, thêm cái tài ức đoán sự việc rất chính xác.
Thiếu niên áo tím day sang Kim Tổ Lâm thốt :
– Phiền Kim đại thúc chọn một chỗ kín đáo nào đó, ta an trí bốn người này, cho sự tình hôm nay đừng bị tiết lậu ra bên ngoài.
Kim Tổ Lâm mỉm cười :
– Điều đó không thành vấn đề, bởi khu rừng này thừa rộng và thừa kín đáo để nhốt hàng bốn trăm, bốn ngàn người, nói gì chỉ bốn mạng.
Thiếu niên áo tím nghiêng mình, cười nhẹ :
– Được vậy thì đa tạ đại thúc lắm lắm!
Kim Tổ Lâm cao giọng :
– Nhưng làm sao tiểu huynh đệ lại tìm đến chốn này được? Tại sao lại ở ngay chỗ trú ẩn của Bạch lão tiền bối? Thật tại hạ hết sức thắc mắc!
Bỗng một âm thanh dịu dàng, trong trẻo vang lên :
– Tôi! Chính tôi tiết lộ đấy!
Sợi dây từ trên tàng cây trăm trượng cao thòng xuống. Tử Lan Hoa Thanh Thanh theo đường dây xuống đến nơi.
Kim Tổ Lâm sửng sốt, mọi người cùng sửng sốt.
Bảy đệ tử vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ :
– Ta là đệ tử thân yêu của người, tại sao người chẳng cho ta lên, mà lại chấp nhận cho kẻ lạ lên trên đó?
Họ cứ cho thiếu niên áo tím là kẻ lạ.
Tử Lan Hoa vừa đáp chân xuống đất, đường dây được thu hồi lên tàng cây ngay.
Tử Lan Hoa đảo mắt nhìn quanh mọi người, điểm nhẹ một nụ cười, thốt :
– Các vị lấy làm lạ lắm? Có khi nào vô duyên vô cớ tôi lại đưa thiếu niên này đến gặp Bạch lão tiền bối? Các vị có biết thiếu niên này là ai chăng?
Tất cả mọi người cùng nhìn thiếu niên.
Chàng đột nhiên sụp xuống, vừa lạy vừa nói :
– Các vị thúc phụ không nhận ra tiểu điệt à?
Mọi người hoang mang, vội đáp lễ, trước khi biết thiếu niên là ai, họ phải giữ tròn lễ độ, không dám nhận tuổi lớn mà dám tự tôn.
Bỗng, Dương Bất Nộ xuất hạn ướt mình, kêu lên thất thanh :
– Phương Bửu Nhi! Trời! Ngươi là Phương Bửu Nhi!
Thiếu niên gật đầu :
– Tiểu điệt là Phương Bửu Nhi!
Chàng ngẩng mặt lên, miệng điểm nụ cười, nhưng mắt nhòa lệ cảm xúc.
Thì ra, lúc học nghệ tại nhà Thanh Bình kiếm khách Bạch Tam Không, trong hàng đệ tử chỉ có Hồ bất Sầu hòa nhã và Dương Bất Nộ nhỏ tuổi hơn hết, cả hai thường nô đùa với Phương Bửu Nhi.
Nhờ đó, Dương Bất Nộ rất quen thuộc những đặc tính của chàng, và hiện tại, chỉ cần quan sát kỹ chàng một chút, là y nhận ra.
Những người kia, ít thân mật với chàng hơn, thoạt đầu họ cũng thấy chàng mang máng giống Phương Bửu Nhi, song họ đâu dám nhận!
Cách nhau một thời gian sáu năm thôi, Phương Bửu Nhi thay đổi như thế, tự nhiên chẳng ai khỏi kinh ngạc. Từ một tiểu hài đồng mê đọc sách hơn thiêu thân mê đèn, chàng trở thành một thiếu niên anh tuấn như vậy! Đó là điều trên xa chỗ tưởng của bảy đệ tử!
Công Tôn Bất Trí là người trầm lạnh hơn hết, cũng phải rơi lệ cảm xúc.
Thạch Bất Vi là người chẳng hề mở miệng, cũng phải lẩm nhẩm :
– Bửu Nhi! Bửu Nhi! Đội ơn trời phật! Bửu Nhi còn sống sót!
Phương Bửu Nhi vừa cười vừa rơi lệ :
– Tiểu điệt xin cho các vị thúc biết, hiện tại Bửu Nhi đã đổi thành Bửu Ngọc rồi. Bửu Nhi là cái tên còn mùi sữa, tiểu điệt lớn rồi, mùi sữa phải mất, nên sửa lại là Bửu Ngọc.
Hoa Thanh Thanh cũng cảm xúc theo các đệ tử, mắt nhòa lệ, nhưng miệng lại cười tươi :
– Phương Bửu Ngọc! Cái tên đẹp quá! Cái tên rất hợp với con người!
Bỗng Dương Bất Nộ hét lên một tiếng, nhào tới ôm cứng Bửu Ngọc, rung rung giọng thốt :
– Đổi tên gì cứ đổi, ta quen gọi Bửu Nhi, ta cứ gọi Bửu Nhi. Dù mất mùi sữa, dù ngươi trưởng thành, ngươi vẫn là Bửu Nhi, Bửu Nhi của ta, Bửu Nhi từng đùa giỡn với ta thuở nhỏ. Bửu Nhi là tiểu bằng hữu của ta. Bửu Nhi ơi, ta nhớ ngươi vô cùng!
Phương Bửu Ngọc nhắc nhở :
– Bàn tay Thất thúc thúc bị thương!
Dương Bất Nộ rít lên :
– Mặc! Ta bất chấp thương nhẹ, thương nặng, ta thấy ngươi là ta lành mạnh liền! Không tin, ngươi xem đây!…
Y vung tay.
Cái vung bướng đó là y đau quá, ngất xỉu.
Mọi người hoảng sợ, vội bước tới, quan sát thương thế của y, ai ai cũng lắc đầu, thở dài :
– Thứ lửa độc thật! Tay của thất đệ chỉ sợ rồi…
Không ai dám nói tiếp, không ai nỡ nói tiếp.
Đang vui mừng đó, tất cả đều bi thương trở lại, nụ cười tắt, gương mặt trầm trầm.
Phương Bửu Ngọc thở dài :
– Chỉ tại tiểu điệt can thiệp chậm một chút! Thành ra thất thúc thúc mới bị nạn như vầy!
Bỗng chàng lộ vẻ hân hoan, kêu lên :
– Không sao, thất thúc thúc! Các vị thúc thúc đừng lo nữa!
Chàng quay mình, nhảy vọt đến cạnh gã con trai của Hỏa Ma Thần.
Vương Bán Hiệp kêu lên :
– Tuyệt đối không nên để hắn đoạt giải dược! Dù chết cũng cố giữ.
Lão không kêu lên, hẳn gã đó chẳng hiểu được Phương Bửu Ngọc muốn gì. Lão kêu lên rồi, thiếu niên càng đưa giải dược ra gấp, gã sợ quá rồi, gã không muốn ai động đến thân thể gã.
Phương Bửu Ngọc không cần mở miệng, mà cũng có thuốc giải độc như thường, chính Vương Bán Hiệp đã khai khẩu làm giúp chàng việc đó.
Vương Bán Hiệp lại sôi giận, quát to :
– Vô dụng! Ngươi là một tên vô dụng!…
Thạch Bất Vi vươn tay tới, điểm vào huyệt câm của lão.
Ma hỏa của Ma Hỏa cung tuy độc thật, song đã chế được loại độc tất phải chế luôn giải độc, phòng người trong cung ngộ nạn bất thường, và loại giải độc cũng phải công hiệu.
Loại giải độc màu như sữa, thoa trên cánh tay Dương Bất Nộ, y tỉnh lại liền.
Y đảo mắt nhìn quanh, rồi gượng cười :
– Các vị cứ lo nghĩ về tôi mãi, mà quên mất đi vị đại anh hùng ở bên trên miệng hố! Nếu chẳng có vị ấy thì chúng ta ra sao chứ?
Mạc Bất Khuất ạ lên một tiếng :
– Phải! Thất đệ thọ thương nặng như vậy mà còn sáng suốt hơn người lành mạnh, thật đáng ngợi lắm! Song chẳng biết vị đại anh hùng đó là ai?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Người anh em kết nghĩa của tiểu điệt đấy, hắn tên là Ngưu Thiết Oa!
Tất cả đều ngẩng mặt nhìn lên, thấy Ngưu Thiết Oa hiện lồ lộ nơi miệng hố, oai nghiêm như thiên thần.
Thân hình hộ pháp hiện giữa không gian, trên chỗ cao, trông như chiếc tháp.
Mạc Bất Khuất vòng tay, cao giọng gọi :
– Ngưu thiếu hiệp có thể xuống đây cho tất cả được diện kiến chăng?
Ngưu Thiết Oa đáp :
– Hố sâu lắm, xuống không được rồi, xuống là có đường nát xác. Xin các vị lên đây.
Quần hùng lấy làm kỳ.
Vừa rồi hắn trổ thần oai, trông uy mãnh quá, sao bây giờ hắn lại nói thế?
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ :
– Người anh em kết nghĩa của tiểu điệt có thân hình khổng lồ, da sắt, xương đồng, có thể bảo là hắn có dũng lực thắng nổi vạn người, nhưng chẳng biết mảy may khinh công. Do đó, hắn chưa xuống đây, chứ nếu không thì hắn đã xuống từ lâu rồi!
Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ, họ mừng có được một bạn đồng minh hùng mạnh và họ cười về sở đoản của hắn, cười cởi mở chứ chẳng phải cười khinh.
Kim Tổ Lâm vỗ tay cười lớn :
– Hay quá! Tấu xảo vô cùng! Tấu xảo như thế là tuyệt!
Bởi Ngưu thiếu hiệp xương đồng da sắt, nên không luyện được khinh công. Nhờ không luyện được khinh công nên chẳng xuống đây mà đành đứng trên đó. Nhờ đứng trên đó nên ngăn chặn được Vương Bán Hiệp. Chứ nếu Ngưu thiếu hiệp biết khinh công thì đã xuống dưới đây rồi, mà xuống thì còn ai ngăn chặn Vương Bán Hiệp? Có phải là lão ấy được dịp chuồn đi rồi chăng? Tấu xảo vô cùng!
Hoa Thanh Thanh cũng cười bằng thích :
– Có nên uống mấy chén rượu mừng không hả tửu quỷ?
Kim Tổ Lâm gật đầu như chày mổ :
– Sanh ta là cha mẹ, hiểu ta là vợ. Quý hóa quá! Vậy mới đáng mặt là vợ họ Kim này chứ!
Mọi người đều bật cười vang.
Hoa Thanh Thanh tiếp :
– Nói cho đúng lương tâm, thì hôm nay phải uống rượu mới được!
Không ngày nào bằng ngày nay, rượu đáng được uống lắm. Chính tôi đây cũng mới nổi hứng rượu.
Kim Tổ Lâm cao giọng :
– Các vị nhớ cho điều này, tửu lượng của nàng trên tại hạ một bậc đấy!
Hoa Thanh Thanh đắc ý đến híp mắt :
– Tự nhiên rồi! Tự nhiên rồi!
Kim Tổ Lâm gật gù :
– Chẳng những tửu lượng cao hơn tại hạ, mà khi say rồi, thì nàng còn lợi hại hơn tại hạ nữa chứ, lợi hại gấp mấy lần. Các vị nhớ, thấy nàng say là phải trách cho xa, tránh lập tức đấy nhé, tránh gấp mới yên thân cho.
* * * * *
Trong khu rừng sâu, tại một nơi, có hoa có trúc có giòng suối bao quanh, một tòa tinh xá được dựng lên, tòa tinh xá gồm bảy gian, tường màu hồng rực rỡ.
Tòa tinh xá đó, là nơi cư ngụ của vợ chồng Kim Tổ Lâm.
Là nơi cư ngụ của hạng giàu, tự nhiên tất cả đều lồng trong hoa lệ, tất cả đều tinh khiết gần như cầu kỳ, chỉ đáng tiếc là những gian phòng hơi thấp một chút, đã thấp với mọi người thì càng thấp so với Ngưu Thiết Oa.
Hắn đứng thẳng người lên, là đầu chạm trần nhà, cho nên hắn chẳng được thoải mái cho lắm ở trong tòa nhà đó.
Hắn cao lớn, dềnh dàng quá, ai ai cũng nhìn hắn, ai nhìn thì mặc ai, hắn xem như dưới mắt không người, chẳng phải vì hắn khinh người, mà vì hắn thành phác, chân chất, tự nhiên quá độ, ăn thì cứ ăn, uống thì cứ uống, chẳng cần dè dặt khách sáo, được hắn, chẳng có gì ràng buộc hắn nổi.
Hắn có một thân hình hộ pháp, năm năm qua, hắn lại tập luyện không ngừng, thì cái dũng lực sẵn có phải tăng gia như thế nào. Làn da của hắn như màu đồng đen, một màu đồng được đánh bóng loáng, nhựa sống như bốc rực từ lỗ chân lông.
Thêm vào đó, có đôi mày rậm, đôi mắt to, đôi mắt bằng lục lạc đồng nhưng chớp ngời như hai viên kim cương.
Phương Bửu Ngọc tóm lược sự tình của chàng trong năm năm qua cho các vị thúc bá hiểu những tao ngộ của chàng làm mọi người kinh hãi, hồi hộp qua từng giai đoạn, rồi cuối cùng thì tất cả cùng thở phào, bởi chàng đã qua mọi nguy nan, và giờ đây chàng trở lại đời với một tài ba siêu thượng.
Vạn Tử Lương và những người khác đều tiếc hận chẳng gặp lại Châu Phương và có lẽ còn lâu lắm, hoặc không còn dịp gặp lại con người thoát tục đó, bởi hiện tại lão đã phiêu bạt nơi phương trời xa lạ, còn sống hay chết, chưa ai biết rõ.
Rồi họ thương cảm về số phận của Tiểu công chúa, giọt máu duy nhất của Tử Y Hầu.
Họ cũng nhắc nhớ đến Thủy thiên Cơ.
Họ cũng không quên Hồ Bất Sầu.
Bảy đệ tử của Bạch Tam Không tha thiết vô cùng về trường hợp của Hồ Bất Sầu.
Mạc Bất Khuất thở dài :
– Ngày nay là ngày vui nhất sau sáu năm chia ly, nếu có mặt Hồ Bất Sầu, thì thật là hoàn toàn! Khổ thay, nhân vô thập toàn, vì tạo hóa ố toàn!
Kim Bất Úy cao giọng :
– Bát đệ đi đâu? Bát đệ đã chết hay còn sống? Có ai biết rõ tình hình của hắn chăng? Tôi đang nôn nóng muốn biết tin tức về bát đệ đây! Giả sử hắn chết, thì chắc chắn là tôi cũng khó sống!
Công Tôn Bất Trí cười nhẹ :
– Không đâu, tứ đệ đừng hoài nghi, Hồ bát đệ thừa thông minh ứng phó với mọi bất trắc, dù gặp cảnh nguy nan như thế nào nhất định bát đệ cũng có cách tự giải thoát! Hắn chẳng thể chết được!
Ngụy Bất Tham trầm giọng :
– Tôi kỳ quái nhất, là về cái việc Bửu Nhi luyện võ công! Bửu Nhi là con mọt sách kia mà.
Phương Bửu Ngọc chưa kịp nói gì, Ngưu Thiết Oa đã cất tiếng :
– Bất cứ ai học võ công cũng phải đi từ cái dễ đến cái khó, nhưng đại ca của tôi là con người được trời phú cho sự thông minh tuyệt đỉnh, trước nhất nghiên cứu lẽ biến hóa của vạn vật, rồi từ huyền cơ của tạo hóa mà suy luận ra chỗ ảo diệu của võ đạo. Đại ca tôi chẳng cần ai truyền dạy chiêu thức mà vẫn biết sử dụng như thường, tự mình lãnh hội từ chỗ hóa hóa sinh sinh của vạn vật mà thức ngộ cái biến ảo của võ học, sự lãnh hội của đại ca có hiệu dụng vô cùng, một người nhìn vào bức họa còn quên được một vài nét, nhưng đại ca tôi nhìn vào vạn vật mà chẳng bỏ qua một sự biến thiên nào, chính những biến thiên đó là chiêu thức võ đạo của đấng tôn sư thiên nhiên.
Vạn Tử Lương hỏi :
– Vừa rồi Phương thiếu hiệp có sử dụng hai chiêu thức, hai chiêu đó khác biệt hoàn toàn so với sở học của các môn phái đương thời. Chẳng hay lai lịch của hai chiêu đó như thế nào?
Ngưu Thiết Oa giải thích :
– Võ đạo cũng như văn từ, con người làm văn, do cái tứ mà làm nên há phải có một tiêu chuẩn, một chiều hướng gì? Cái tứ do hứng, hứng làm sao, văn ra làm vậy, hứng dâng lên do cảnh, thì cái võ đạo của đại ca tôi cũng thế, chiêu thức không tiêu chuẩn, không chiều hướng, chiêu thức do hứng, hứng làm sao, chiêu phát ra như thế, hứng túy cảnh mà thành, nghĩ là đối tượng thế nào thì hứng dâng cao lên theo cỡ ấy, tùy hứng, tùy ý mà thành chiêu, chứ chẳng phải có quy, có pháp như sở học của các môn phái trên giang hồ, trong quy pháp thì gò bó, ngoài quy pháp thì hoang mang. Chiêu thức còn lệ thuộc nơi quy pháp, là một chiêu thức gượng gạo, công hiệu bị giới hạn, sao bằng những chiêu thức phát xuất từ cái hứng, phù hợp với thiên nhiên? Phàm mọi biến hóa của vạn vật đều có sinh có khắc, lãnh hội được lẽ biến hóa đó, là sinh chiêu dễ dàng mà khắc địch cũng không khó. Và luận làm văn hay tập võ, nếu còn chấp nê trong khuôn sáo, lỡ còn lục đục trong hạ thừa, thì còn lâu lắm mới đạt đến thượng thừa.
Vạn Tử Lương thở dài :
– Cao minh! Quả thật cao minh!
Ngụy Bất Tham thốt :
– Luận về chiêu thức như vậy, đành rằng đúng, nhưng vừa rồi từ trên cao trăm trượng mà bay xuống, nếu chẳng có thuật khinh công, thì tránh sao khỏi nguy hại? Khinh công cũng phát xuất từ cái đạo lý hóa hóa sanh của trời đất ư?
Ngưu Thiết Oa thản nhiên đáp :
– Chẳng có gì kỳ bí cả, bất cứ việc gì, cũng do tâm và ý của mình, chẳng hạn, một tên đầu bếp, thái thịt rất khéo, lúc thái thịt hắn chỉ biết có miếng thịt thôi, hắn đâu có nghĩ đến toàn thân con thú mà run tay? Nếu đứng trước một con thú, tay dao của hắn tự nhiên hơi ngán, ngán là khôn ngon dao được rồi, nhát dao chẳng chuẩn. Như đại ca tôi, dù ở trên cao trăm trượng, nhảy xuống dưới sâu, có khi nào đại ca tôi nghĩ là phải đáp sâu dưới trăm trượng? Nếu chỉ nghĩ là mình xuống sâu một chút, như bước một nấc thềm, thì làm gì phải ngán? Bước từ nấc thềm, bước mãi, rồi cũng phải xuống đến đáy, xuống được rồi mà vẫn không ngán, không ngợp, như vậy, dù chẳng học khinh công, cũng cầm như biết khinh công.
Gã nói có đạo lý quá, mà cái đạo lý đó, chưa ai nói đến, thành lạ tai mọi người, và mọi người say sưa nghe.
Điều đáng nói hơn hết, là mọi người ở đây lại gồm những cao thủ võ lâm, những đệ tử danh môn chánh phái.
Nhưng, đã bảo Ngưu Thiết Oa là con người chân thật, thành phác, gã biết làm sao, nói làm vậy, chẳng phải gã bịa chuyện để lòe người, cho nên gã buông luôn, dù cho bất cứ ai ở trong trh của gã cũng tạm dừng ở đó, chẳng thể buông luôn, bởi dừng lại mới tỏ rõ cái giá trị của mình, còn buông luôn là chẳng khác nào lòi đuôi chuột.
– Cái đạo lý đó, chính sư phó của tôi đã dẫn giải cho tôi nghe, người đã tiên đoán là thế nào cũng có kẻ hỏi tôi, để tôi có thể giải thích cho những ai muốn nghe mà hiểu. Người sợ đại ca của tôi nhân thiên hạ thán phục rồi khoa trương, rồi tự cao, tự đắc. Thực ra, tôi cũng chẳng biết gì về đạo lý đó.
Rồi gã cười, tiếp nối :
– Thôi nhé, hết rồi đấy nhé, đừng ai hỏi gì nữa, tôi chẳng biết gì hơn, hỏi nữa, tôi chẳng giải đáp được đâu!
Kim Bất Úy bật cười ha hả, vỗ tay lên vai gã, tán :
– Thích quá! Tôi càng phút càng thấy thích cái lão họ Ngưu này lắm rồi! Tôi nghĩ, chúng ta nên kết làm huynh đệ với nhau mới hợp lý!
Ngụy Bất Tham mỉm cười :
– Như vậy là không ổn thân phận rồi!
Kim Bất Úy trừng mắt :
– Sao lại không ổn? Ai có phận nấy chứ, có thể hỗn hợp lại được mà cho là không ổn?
Phương Bửu Ngọc lắng nghe từ đầu, miệng điểm một nụ cười, không nói chen một lời nào, đến lúc đó mới cất tiếng :
– Tiểu điệt xuất hiện trên giang hồ trở lại có hai mục đích. Mục đích thứ nhất, là tìm ngoại tổ. Giờ đây, biết được người tráng kiện như xưa, lòng mừng vô hạn, về khía cạnh đó, tiểu điệt mãn nguyện lắm rồi.
Còn mục đích thứ hai…
Chàng dừng lại một chút, chỉnh sắc mặt trang nghiêm, tiếp nối :
– Là, làm cách nào, ngăn chặn cuộc so tài giữa các thanh thiếu niên trong võ lâm tại Thái Sơn vào ngày mồng tám tháng chạp tới đây, bởi sự tương tàn tương sát đó, chỉ làm lợi cho thù, mà gây nên bi thống cho người thân.
Vạn Tử Lương trầm giọng :
– Tại hạ đã có ý như thế từ lâu lắm rồi, nhưng các vị thiếu hiệp trên giang hồ nào có chịu nghe lời tại hạ khuyến cáo?
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ.
Chàng chưa kịp nói gì, Kim Bất Úy cất tiếng oang oang :
– Dám tuyên bố như vậy, là hiền điệt hẳn có phương pháp tuyệt diệu?
Vạn Tử Lương thoáng lộ niềm hân hoan, chặn lời họ Kim :
– Nếu đúng như lời Kim thiếu hiệp, và Phương thiếu hiệp quả có phương pháp tuyệt diệu ngăn chặn cuộc tương tàn đó xảy ra như đã ước định, thì nguyên khí của võ lâm sẽ được bảo tồn mãi mãi, đối với ai chẳng biết thế nào, chứ riêng với Vạn Tử Lương này hết sức cảm kích!
Phương Bửu Ngọc từ từ thốt :
– Từ đây đến ngày ước định cuộc tranh hùng tại Thái sơn thời gian chỉ hơn hai tháng, thời gian đó không dài làm tiểu điệt cần phải nhờ đến sự tiếp trợ của Vạn bá bá.
Vạn Tử Lương khẳng khái :
– Nếu là việc trong phạm vi khả năng, thì Vạn tôi sẵn sàng ra sức.
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một chút.
– Chẳng rõ trong cuộc tranh hùng sắp tới, số người tham dự phỏng ước độ bao nhiêu?
Vạn Tử Lương đáp :
– Từ năm năm qua, trên giang hồ, chẳng có sự việc gì trọng đại xảy ra, duy có việc này làm chấn động khắp nơi, cái ảnh hưởng to lớn không thể lường được, nếu đem so sánh với sự kiện ngày nào giữa Tử Y Hầu và người áo trắng nơi bờ Đông Hải, thì cho rằng quan trọng hơn, cũng chẳng ngoa. Cứ theo chỗ hiểu của tại hạ thì số người tham dự phỏng độ trên dưới bốn mươi Ngưu Thiết Oa cười nhẹ :
– Bốn mươi người? Không quá nhiều, mà cũng không đến nỗi quá ít!
Vạn Tử Lương thở dài :
– Bốn mươi người, đành rằng không nhiều lắm, nhưng bốn mươi người đó, là cái số tuyển lọc trong hạng thanh thiếu niên đang lên, có thể bảo là những tinh hoa của võ lâm từ hàng hậu bối sắp sửa thay thế những bậc lão thành đang chuẩn bị quy ẩn nơi núi thẳm rừng sâu, bốn mươi người đó là những đại biểu tương lai của võ lâm mười ba tỉnh Bắc Nam Trung thổ. Muốn có bốn mươi người đó, phải đào thải, phải gạn lọc từ bao nhiêu năm tháng qua, rồi trong tất số thanh thiếu anh hùng toàn quốc. Mà, họ thành danh hôm nay, chẳng phải họ vất vả trong thời hạn năm năm đâu, họ có vài mươi niên kỷ, là họ vất vả suốt thời gian hai mươi năm đó, tập luyện đêm ngày, họ chuyên cần như vậy chẳng lẽ rồi để phải chết tại Thái Sơn vào ngày tám tháng chạp sao?
Đại hiệp lại thở dài, rồi tiếp :
– Từ vạn còn ngàn, từ ngàn còn trăm, từ bốn mươi còn lại một, một đó sẽ là đại diện của võ lâm Trung nguyên, một đó có vinh dự như thế nào? Có một đó phải hy sinh bao nhiêu? Từ vạn đến một, bao nhiêu thân xác lót đường? Nghĩ đến cái cảnh đó, thiết tưởng dù ai có quả tim bằng sắt, cũng phải rung động.
Ngưu Thiết Oa cười lớn :
– Đó là một thảm cảnh, một đại tang cho võ lâm Trung nguyên, nhưng Vạn đại hiệp hiểu sai câu nói của tôi rồi! Chẳng phải tôi mỉa mai cái số người đó quá ít, dù có chết hết cũng chẳng sao! Không… tôi không nghĩ như vậy đâu, tôi cho rằng cái số đó quá ít, bởi quá ít nên đại ca tôi sẽ thừa thời gian tiếp xúc họ, ngăn chặn họ, đại ca tôi sắp xếp sự ngăn chặn đó dễ dàng, chứ nếu là hàng ngàn hàng vạn người thì đại ca tôi làm sao thực hiện cuộc toan tính?
Vạn Tử Lương hình như đoán được cái ý Ngưu Thiết Oa, nhìn sững gã một lúc, đoạn hỏi :
– Có phải Phương thiếu hiệp định trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đánh bại từng người một trong số bốn mươi người?
Ngưu Thiết Oa không đáp, Phương Bửu Ngọc cúi đầu thấp giọng đáp :
– Tiểu điệt chẳng hề cuồng vọng, nhưng ngoài phương pháp đó, chẳng còn cách gì khác hơn. Cái hào khí của bốn mươi người đó, dâng cao khỏi mây xanh, họ cao ngạo vô cùng, muốn biến cải chủ ý của họ, tất phải đánh bại họ, họ bại rồi là chẳng còn nuôi hy vọng đại diện võ lâm.
Chàng kết luận :
– Hy vọng của họ tiêu tan, thì dù muốn dù không, cuộc tranh hùng tại Thái Sơn vào ngày rằm tháng chạp tới đây sẽ chẳng bao giờ có.
Kim Bất Úy vỗ tay bôm bốp :
– Hay! Hay! Bửu Ngọc thấp tuổi nhưng cao kiến! Chí khí lớn lắm đó! Dám đơn thân, độc lực, xoa dịu cái ngạo khí của hạng huyết tính, khinh thường an nguy của bản thân trên giang hồ, hẳn chẳng có tay thứ hai nào như ngươi! Chắc vậy! Chắc vậy! Nhất là trong hàng hậu bối!
Mạc Bất Khuất cười nhẹ :
– Kể ra, phương pháp đó rất hay, có điều muốn thực hiện, phải chịu lắm gian nan!
Vạn Tử Lương cũng cười cởi mở :
– Hiện tại chỉ còn cách đó thôi!
Mỗi người một câu, tán thưởng cái ý của Phương Bửu Ngọc.
Kim Tổ Lâm cuối cùng reo to hơn ai hết :
– Để hoan nghênh cao kiến của Phương thiếu hiệp, chúng ta phải làm mỗi người ba mươi chén to mới được! Nếu chẳng ai làm thì Kim tôi làm, một mình làm!
Cái hứng của nội bọn lên cao, duy có Công Tôn Bất Trí thì ngưng trọng thần sắc, chẳng tỏ lộ một cảm nghĩ nào ngay từ lúc đầu.
Mạc Bất Khuất lấy làm lạ, hỏi :
– Nhị đệ có điều gì lo nghĩ?
Trong số bảy đệ tử của Bạch Tam Không, Công Tôn Bất Trí là tay lắm cơ mưu, thấy y trầm ngâm như vậy, ai ai cũng biết là y có ý kiến gì hữu ích lắm, ý kiến đó hoặc bổ túc phương pháp của Phương Bửu Ngọc, hoặc sửa sai cái hoài bão của chàng.
Y từ từ thốt :
– Phương pháp hay, nhưng thực hiện khó. Tìm đủ bốn mươi người, giao thủ, tất phải bôn ba, lặn lội, tinh thần hao, công lực suy vì vất vả, hơn nữa mất thời gian luyện tập để tinh tiến, tiếp xúc đủ bốn mươi người, hẳn phải trải bao nhiêu thất thường trong cuộc sống hằng ngày.
Tóm lại, thực hiện phương pháp đó, dù muốn dù không, Phương hiền điệt phải lao nhọc vô tưởng, và võ công của hiền điệt chịu ảnh hưởng không nhỏ vậy!
Y nói có lý quá, mọi người đều phải công nhận sự nhận xét của y, và ai ai cũng trầm lặng nghĩ ngợi.
Công Tôn Bất Trí mục tiêu thì cao đẹp, song Phương hiền điệt sẽ tạo nên bao nhiêu đố kỵ, tật đố, qua bốn mươi cuộc chiến, nhất định phải thắng đủ bốn mươi cuộc, nếu bại một cuộc là phương pháp bất thành, như vậy là trong thời gian hai tháng tới đây, hiền điệt đùa giỡn với tử thần, bởi nào ai dám tin chắc là võ công của mình siêu việt?
Huống chi con người có tự ái, cái tự ái của kẻ bại sẽ là nguồn gốc của mọi cuộc hận thù, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng…
Kim Tổ Lâm đặt chén rượu xuống bàn, hỏi gấp :
– Thế thì làm sao? Làm sao?
Công Tôn Bất Trí lại tiếp :
– Trong vòng hai tháng, phải đánh nhau hơn bốn mươi trận, dù cho ai có võ công siêu quán võ lâm cũng không làm nổi! Thành thì được tiếng khen, bất thành thì mang sỉ tiếu! Mà thử hỏi, trên thế gian này, có ai tiêu hóa nổi sự sỉ tiếu của người đời? Huống chi Phương hiền điệt vừa chân ướt chân ráo bước vào giang hồ?
Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương trầm giọng :
– Không vội mừng cái thắng, lại vội lo cái bại, ý kiến của Công Tôn thiếu hiệp quả thật cao thâm! Như vậy mới là chu đáo!
Phương Bửu Ngọc cao giọng :
– Theo Vạn đại thúc, thì chúng ta phải làm sao?
Vạn Tử Lương gằn từng tiếng :
– Là con nhà võ, nếu cần phải chiến đấu, thì thế tất phải bàn luận chi đến cái bại rồi thành nhụt chí khí!
Phương Bửu Ngọc day qua bảy đệ tử :
– Còn các vị thúc thúc? Chiến hay không nên chiến?