Ẩn Sát

Chương 628: Ba ngày (2)



Lúc hắn đi vào trong núi sâu, nhìn thấy cây cỏ, động vật, côn trùng đều là ăn sống nuốt tươi.

Nói tới những chuyện này, hắn chỉ kể một chút gọi là đại khái, sơ lược, sau khi đau đầu giảm xuống, đầu có hơi tỉnh táo hắn đi bán hạt dẻ rang đường, cuộc sống dần dần mới được cải thiện.

Đối với chuyện Mục Thanh Thanh, Gia Minh cũng không giấu diếm, hắn nói cả chuyện sống chung hơn nửa năm, nói tới chuyện ở Hồng Kông.

Mỗi khi Linh Tĩnh và Sa Sa kháng nghị đều nói:

“Đã vậy rồi mà còn câu dẫn được con gái nhà người ta.”

Gia Minh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ giải thích, may mà hai nàng cũng hiểu, cô cảnh sát Mục Thanh Thanh kia không tồn tại uy hiếp gì mấy, Gia Minh đối với cô ta nhiều lắm cũng chỉ là biết ơn.

Sau khi kháng nghị xong, hai nàng cùng nói:

“Chờ khi cô ấy trở lại Giang Hải, nhất định phải tới cám ơn.”

“Chúng ta thông quan quan hệ của Phương Chi Thiên giúp cô ấy thăng quan, những tên đối với nàng ta không tốt cũng không được bỏ qua!”

Đối với tình cảnh hiện giờ của Mục Thanh Thanh, Sa Sa vô cùng oán giận nói một câu.

Mỗi ngày lúc hoàng hôn, Gia Minh lại lên sân thượng gọi điện thoại cho Nhã Hàm, Linh Tĩnh và Sa Sa đi chuẩn bị bữa bối.

Mặt trời chiều ngả về tây, những căn phòng nối tiếp nhau ở trên đường, đứng trên sân thượng có thể nhìn ra rất xa, đoàn người, xe cộ nối đuôi nhau trên đường, một thế giới tràn ngập sức sống đang đợi họ.

Gọi điện thoại nói chuyện với Nhã Hàm khoảng 10 phút, thực ra thì hai bên cách nhau không xa, mỗi ngày gọi điện thoại chỉ là chứng minh thái độ của mình cho Linh Tĩnh và Sa Sa biết, lúc Gia Minh nói với hai nàng là Nhã Hàm gửi lời hỏi thăm, hai người đều lựa chọn trầm mặc.

Đơn giản là họ chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Trước đây, ba người vốn rất thân thiết với nhau.

Có rất nhiều chuyện, có rất nhiều cách phản ứng, nói đơn giản thì nó giống như chân lý, bởi khi đối mặt với chuyện cụ thể, chân lý mất đi ý nghĩa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

TruyệnFULL.vn

chấm cơm.

Đối với Nhã Hàm, tâm tình của Linh Tĩnh và Sa Sa đều vô cùng phức tạp, mọi người đã từng là bạn bè tốt nhất của nhau, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng bạn bè không thể nói hợp là hợp với nhau được.

Mấy năm nay, tình hình phức tạp, thời gian để truy cứu chuyện này tốt nhất đã qua, hôm nay nó bày ở trước mặt các nàng, bảo các nàng giải quyết chuyện này như thế nào cho phải.

Linh Tĩnh hôm trước có nói:

“Chúng ta bây giờ không có lý trí.”

Bốn năm chịu đựng đau khổ trở về, lại nhận được tin Gia Minh đã chết, sau đó lại đoàn tụ, chí ít trong thời gian hiện giờ họ không thể cách xa Gia Minh được.

Bốn năm trôi qua, các nàng hiểu Nhã Hàm cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, cũng hiểu cảm tình của Nhã Hàm đối với Gia Minh.

Có Đào Đào, Gia Minh đương nhiên phải có trách nhiệm với nàng, mà với tính cách của Gia Minh, hắn không thể nào buông bỏ trách nhiệm này được.

Chuyện giữa Gia Minh và Nhã Hàm, các nàng cũng dần dần biết được, loại chuyện này cho dù thế nào cũng phải nói là lỗi của Gia Minh —- lỗi không có lý trí —- nhưng nếu các nàng còn yêu Gia Minh, thì không thể nào truy cứu Gia Minh trách nhiệm này được.

Nếu như các nàng là người đã bước chân vào trường đời lâu hơn, có lẽ sẽ bỏ mặc bên thứ 3, thứ 4 rời đi, nhưng hiện giờ các nàng còn trẻ, tâm tình vẫn còn mang theo sự lý tưởng hỏa.

Trong khoảng thời gian Gia Minh biến mất, các nàng đã chấp nhận Nhã Hàm, lúc này không thể chạy tới mà nói với cô ấy rằng:

“Cô rời đi cho tôi, Gia Minh là của tôi.”

Vậy thì chuyện này giải quyết như thế nào đây? Chẳng ai biết cả.

Đây là chuyện bao gồm rất nhiều cái gọi là nhân nghĩa đạo đức, muốn dùng thủ đoạn ôn hòa để giải quyết, cho dù Linh Tĩnh, Sa Sa hay chính Gia Minh cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt nhất.

Lẽ nào bảo Nhã Hàm mang theo Đào Đào tới đây ở chung với ba người bọn họ hay sao? Vậy thì phải ứng phó với tình cảnh kỳ quái này như thế nào.

Không riêng gì Nhã Hàm, còn vợ chồng bác Diệp nữa chứ, Gia Minh và Sa Sa đã trở về, chuyện của ba người bọn họ giải quyết như thế nào cũng khó nói.

Cho dù vợ chồng bác Diệp có coi Gia Minh là con trai ruột của mình thì ở trong chuyện này cũng rất khó cho ý kiến.

Dù sao Diệp gia không phải là Hoàng gia, mọi người chỉ cần nhìn nhau không vừa mắt là công kích nhau, ở trước mặt tình thân, lực lượng và quyền thế có thể mang ra giải quyết hay sao?

Tạm thời… chỉ còn cách kéo dài mà thôi…

Ba ngày không thể giải quyết tất cả vấn đề, nhưng những việc lặt vặt vốn ngăn cách ba người thì nay đã được hàn gắn lại. Mấy ngày này trôi qua, bọn họ dần tìm lại được cảm giác bốn năm trước.

Tới chiều hôm thứ tư, khi bọn họ cùng nhau đi mua đồ ăn, mới biết đại khái rằng mấy hôm nay có một số việc không lớn không nhỏ đã diễn ra trong thành phố.

Khu phố Tân Hoa là một trong những khu phố phồn hoa và lâu năm nhất thành phố Giang Hải, mọi người chắc còn nhớ, khi còn cấp 2 ba người này vốn học ở Trường trung học Tinh Huy, mà trường này cũng thuộc khu phố trên.

Từng ấy năm tới nay, khu Tân Hoa tuy rằng đã xây dựng thêm và tu sửa nhiều lần, nhưng có quy hoạch cũng không thể nào theo kịp sự phát triển của xã hội.

Thế nhưng đại đa số mọi người vẫn tương đối thích đến chỗ này mua đồ ăn, bởi vì … hàng hóa khu này vốn hướng tới những khách hàng bậc trung.

Đơn giản mà nói chính là vì bầu không khí náo nhiệt, người đi đường đông đảo, các loại thương phẩm la liệt, đi mua đồ cũng giống như là đi dạo phố vậy.

Chiều hôm đó ba người cũng nhân tiện đi dạo mấy con phố, lần này tới đây chủ yếu là vì mua một số đồ vật, ba người đẩy xe thương lượng, khi họ chọn mua đồ, Gia Minh phát hiện có mấy người ở bên cạnh lén lút nhìn họ, mục tiêu là Sa Sa, đại khái mấy phút sau, nhóm người này đã nhiều hơn.

Lúc sắp ra ngoài, ba người vốn định tập trung lại ra cửa thì có hơn hai mươi người vây lấy Sa Sa, người đứng đầu ước chừng khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, mặc áo sơmi hoa hòe hoa sói.

Theo như trí nhớ của Gia Minh thì cái áo này giống như loại mà Ngự Thủ Hỉ thường mặc, khuôn mặt người này có vẻ độc ác.

Hơn hai mươi người vây quanh ba người, người nọ cầm một bức ảnh đối chiếu, nhíu mày:

“Cô là Liễu Hoài Sa?”

Trong ba người, Gia Minh thì giống như một kẻ vô hại, Linh Tĩnh thì tinh thuần mang theo hơi thở lạnh như băng, mặc dù không vô hại nhưng cũng chẳng có uy hiếp gì.

Sa Sa tuổi còn trẻ, xinh đẹp, có sức sống, tuy rằng tuổi tác cũng chỉ chừng 20, nhưng do mấy năm luyện tập ở U Ám Thiên Cầm, nàng có một cỗ khí thế oai hùng và ung dung hơn người khác.

Lúc này nàng đánh giá những người xung quanh, cau mày nói:

“Có chuyện gì?”

“Tôi có nghe nói về cô, mọi người cùng tìm cô nhiều ngày. Nghe nói trước đây tên Tiểu Mạnh ở dưới trướng của cô đang chuẩn bị phất cờ đúng không?”

Không đợi Sa Sa trả lời, cái tên kia làm động tác tay giống hệt Lí Tiểu Long nói:

“Lão đại của chúng tôi bảo tôi cảnh cáo cô, bây giờ không phải là bốn năm trước, Sa Trúc bang đã không còn tồn tại, hiện giờ Giang Hải là của Tân Hà bang chúng ta, các ngươi nếu như dám gây chuyện…”

Hắn dùng ngón tay chỉ vào ba người trước mặt:

“Thì giết các ngươi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.