Làn đạn từ ba chiếc xe kia bắn tới, mui chiếc xe tuy rằng bị hõm xuống, nhưng người ngồi bên trong không bị thương tổn gì.
Sa Sa giơ súng lên đỉnh đầu bóp cò, người kia bật dậy, tách một tiếng đã thấy ở bên cạnh hoa viên.
Sa Sa nhấn chân ga, đám người ở mấy chiếc xe kia nói:
“go! go! go”
Đạn bắn tứ tung về phía hoa viên, bốn chiếc xe dùng tốc độ cao nhất lao đi.
Biến hóa này làm cho Linh Tĩnh cảm thấy khó thở, nàng phải cố gắng bám chặt vào ghế tựa, thỉnh thoảng nhìn ra phía sau, vẫn thấy một bóng đen bám theo.
Bóng đen kia rơi vào chiếc xe cuối cùng, chiếc xe kia mới rẽ qua một khúc cua, bóng người kia đột nhiên từ trong hoa viên vọt ra, lộn mình một cái, phóng qua kính chắn gió phía trước.
Lúc bóng người này còn ở trên không trung, một đạo kình khí vô hình đã bắn ra ngoài, bắn vào xe tóe lửa giống như cắt xét.
“Rầm”
Chiếc xe giống như bị cắt thành hai nửa, đâm sầm vào một bồn hoa, sau đó nổ tung, sức ép lan tỏa khắp xung quanh, lửa bắt đầu bốc lên.
Bốn người bên trong xe cũng là những chiếc sĩ tinh nhuệ, hầu như lúc xe nổ, họ cũng đồng thời nhảy ra.
Bốn khẩu súng giơ lên nhả đạn, ba chiếc xe con kia không dừng lại, mà vẫn tiếp tục lao nhanh, trong nháy mắt đã được vài trăm mét, biến mất sau một con đường.
Lửa cháy ngập trời, tiếng súng truyền đi rất xa, trong sự hỗn loạn thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết.
Sau một lúc, phía hoa viên (vườn hoa) đã yên tĩnh lại, không còn tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết cũng không còn, chỉ có lửa vẫn cháy như cũ, gió vẫn thổi phây phây, bóng cây chập chờn trong ánh điện.
“Reng…”
Tiếng điện thoại di động vang lên, một cô gái mặc quần áo màu xanh lá, trên tay phải dính đầy máu tươi, nghe tiếng chuông vang lên, nàng dùng hai ngón tay rút nó ra.
Sau khi nhìn một lúc, nàng dùng ngón tay phải dính máu điểm một cái, áp lên bên tai, nhưng không cho điện thoại tiếp xúc với da, ngón cái và ngón trở vẫn kẹp như cũ, giống y như là ép chết một con chuột.
“Tìm được rồi… Bọn họ rất yếu… trốn không thoát… Quitos…”
Còn chưa nói xong, trong không trung đã vang lên một tiếng súng, cái điện thoại bị bắn nổ.
Cô gái kia xoay người, nhìn về phía người đàn ông đày máu trong vườn hoa, viên đạn làm cho cô gái này tóe máu, nhưng mà cô gái này vẫn cười, ném chiếc điện thoại xuống đất:
“Cảm ơn… Ta ghét công nghệ cao…”
Sau một khắc, bàn tay phải dính máu kia đã bóp chết người đàn ông, cô gái xoay người rời đi, cùng lúc đó, cách nơi này không xa, có một nam nhân nhìn cảnh tượng trước mặt, trên mặt hiện lên sự bất đắc dĩ, đắc dĩ, có chút khổ não, có chút tức giận.
Trong bóng đêm, con mèo nhỏ kêu
“meo meo”
. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
– www.TruyệnFULL.vn
Chiếc xe con lao như bay qua hai con đường, nhưng tình thế khẩn trương của mọi người không giảm bớt, Linh Tĩnh cuối cùng cũng bình ổn được hô hấp, trong lòng có rất nhiều lời, nhưng lúc này không biết nói từ đâu:
“Là ai vậy?”
“Một số… người linh tinh ấy mà.”
Sa Sa miễn cưỡng cười, nhìn Linh Tĩnh nói:
“Đừng sợ.”
Chiếc xe trở lên yên tĩnh, sau một lát, Linh Tĩnh cúi đầu:
“Cậu lại gạt tớ… Gia Minh trước đây cũng gạt chúng ta như thế này…”
“Tớ…”
Gió từ ngoài cửa xe lùa vào, nghe thấy Linh Tĩnh nói đến Gia Minh, Sa Sa khó khăn hít một hơi, nói:
“Xin lỗi, tớ… tớ không muốn chúng ta gặp mặt trong tình huống này, hay là… A…”
“Tại sao cậu không đi tìm tớ.”
Linh Tĩnh nhìn nàng, nói:
“Mấy năm nay cậu ở đâu?”
“Ta cũng ở Châu Âu… Gia Minh đưa tớ tới đó…”
Sa Sa nói một cách nhẹ nhàng, nhưng cũng chỉ hai người bọn họ mới cảm nhận được sự phức tạp trong câu nói của mình, các nàng đều được Gia Minh đưa tới Châu Âu, cho nên mới có bây giờ.
Trong thoáng chốc, Linh Tĩnh đã trở nên trầm mặc, nhìn cột đèn không ngừng lui lại phía sau, hơi nhắm hai mắt lại.
Đây là cảnh tượng một con đường mới trong nội thành, tuy rằng đã trang hoàng hơn trước kia, nhưng mà dân số vẫn không được coi là nhiều.
Hiện giờ ở hai bên đường không có bao nhiêu người, cửa hàng cũng không có mấy, con đường yên ắng ngăn nắp sạch sẽ hơn nhiều so với các khu khác.
Linh Tĩnh nghe thấy Sa Sa dùng tiếng Anh nói một câu:
“Những người kia còn theo sau chúng ta…”
Xem ra là nói qua bộ đàm.
Tiểu Mạnh ngồi ở phía sau cũng nói:
“Có thêm một cô gái nữa…”
“Bắn trúng đầu và cột sống của họ sẽ có hiệu quả.”
Đây là câu nói đầu tiên của người ngoại quốc ngồi ở phía sau.
“Phải bắn trúng mới nói được, bọn họ quá nhạy cảm…”
Tiểu Mạnh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói:
“Hơn mười phút là đủ rồi, đội quân thứ nhất đã xuất phát, họ có nhiều người hơn nữa cũng phải rời đi…”
Câu này vừa mới nói xong, chỉ nghe chiếc xe phía sau phanh két một tiếng, lúc quay đầu lại đã thấy chiếc xe con kia hõm vào, đang lao sang bên đường, ầm ầm va chạm vào một chiếc xeddi ngược chiều.
Họ nhìn thấy bóng hình của một cô gái ngoại quốc, cũng bởi vì hai xe va chạm quá mạnh, mà thân hình của cô gái này bay lên cao trên không trung, trong tay hình như còn ném một cái gì đó tới bên này, trông giống như là một cái bánh lái.
“Ầm”
một tiếng, cửa sổ phía sau xe trong nháy mắt biến thành hoa tuyết, tốc độ chiếc xe rất nhanh, hơn nữa khoảng cách rất xa, vậy mà cô gái kia có thể ném vỡ cửa xe.
Sa Sa ngoặt ở một cái ngã tư đường, sau đó nhìn ra ngoài, thấy người đi đường đang đua nhua chạy trốn.
Con đường trở nên trống trải, cô gái kia vừa đi vừa phất tay sang bê này, sau đó xoay người chạy vào trong ngõ hẻm bên cạnh.
Hai gã đặc công ở chiếc xe phía sau đang giãy dụa trên đất, nhưng mà họ đã không còn sức mà nổ súng.
Lúc trước có bốn chiếc xe, bây giờ chỉ còn hai chiếc, chiếc xe phía trước thả chậm tốc độ, để chiếc xe phía sau lướt qua, nó đại khái muốn yểm hộ cho chiếc xe phía sau tranh thủ thời gian, khi qua hai con đường, chiếc xe phía sau đã bị bỏ lại, tiếng súng vang lên, liên lạc bộ đàm bị cắt.
Bên trong xe trở nên trầm mặc, Tiểu Mạnh ba một tiếng dùng báng súng ném về phía cửa xe phía sau vốn đã vỡ tan.
Qua mấy phút, cũng không biết trong bộ đàm bọn họ truyền tới tin tức gì, Sa Sa cắn chặt môi dưới, thả chậm tốc độ, hai người ở phía sau nhảy xuống, Sa Sa nhấn chân ga, cũng không quay đầu lại, Linh Tĩnh nhìn cảnh tượng phố xa yên ắng, bên tai phảng phất giống như nghe thấy tiếng hơi thở của mình.
Đột nhiên, Sa Sa đưa tay tới, từ trong găng tay của nàng lấy một cái bình nhỏ, Linh Tĩnh giật mình nắm tay lại.
Sa Sa nhìn nàng, hơi ngẩn người, trong chốc lát, Linh Tĩnh mới phục hồi lai lắc đầu:
“Tớ không biết đây là vật gì… cũng không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gi… đối với gia đình chúng ta…”
“Không có chuyện gì…”
Sa Sa há miệng, nói:
“Chỉ là…”
“Cậu mà còn giành, tớ cắn cậu đấy…”