“Cảm ơn anh.”
Linh Tĩnh gật đầu, xoay người rời đi.
Hắn ngồi im trên ghế suy nghĩ về cuộc gặp này, sau đó uống cạn sạch ly cà phê đi ra ngoài, ánh nắng tươi sáng mà ấm áp, mây trắng như bông, trong đám người đi đường, có thể nhận ra bóng lưng của Linh Tĩnh.
Bốn xung quanh vang lên tiếng hát của Phương Vũ Tư, căn cứ theo những gì Linh Tĩnh biết, thì đây chính là bài hát Gia Minh viết cho cô ấy.
Không biết tịa sao, Đông Phương Lộ lại có cảm giác giống như trở về chiều hoang hôn năm đó, Gia Minh nhẹ nhàng hát tình ca.
“Em nói con đường trở về nhà,
Trên đường nở đầy hoa tươi,
Trời thu gió thổi hoa nhẹ vũ,
Mặt trời rọi sáng mặt hồ trong.
Thành phố xa lạ tôi muốn khóc,
Lại một lần cô phụ tình yêu,
Có thể kéo thời gian chậm lại một chút,
Để tìm phương hướng của sao băng,
Nhưng không thể nào tìm được hạnh phúc…”
Hắn nghe hát, hút điếu thuốc, ngồi xuống một cái ghế, nhìn điểm dừng xe bus đối diện cạnh đường.
Cô gái mềm yếu mà kiên cường kia thỉnh thoảng lại hiện lên, hắn thở dài, bạn gái của hắn thở phì phì đi tới, tóm lấy điếu thuốc của hắn.
“Anh đã nói là tìm em mà!”
Hắn ngồi ở đó, đưa tay lại móc ra một điếu thuốc, châm lửa.
Trong lòng Sư Na Na có cảm giác không tốt, trước kia, đối với những hành động của nàng bây giờ, hắn chỉ cười cười, vậy mà hôm nay lại không giống.
Trong chốc lát, nam tử ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt vẫn ấm áp như trước:
“Na Na, chúng ta chia tay đi.”
Hắn nói chỉ thản nhiên như là bàn luận chuyện thiên hạ.
“Anh… Anh không thể như vậy! Cô gái kia, cô ta…”
“Không phải vấn đề của cô ấy, cô ấy không yêu anh, cả đời này chỉ sợ cũng không yêu, em không rõ…”
Đông Phương Lộ cười nhạt một tiếng, nói:
“Đừng bốc đồng, Na Na, anh đưa em trở về.”
“Anh không thể như vậy!”
Gió thổi, cô gái khóc lớn, nam tử bình tĩnh dắt nàng xuyên qua đoàn người, khi tới chỗ dừng xe, Linh Tĩnh cũng lên xe bus, tiếng ca từ từ rời xa, bao phủ mọi người vào trong một rừng sắt thép thật lớn…
***
Ban đêm, Phương Vũ Tư xuống máy bay ở sân bay Giang Hải, có người tới đón nàng, thuận tiện báo cho nàng một số chuyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn
chấm cơm.
“Cô bảo tôi điều tra tình hình của cô gái Diệp Linh Tĩnh đã xong, mục đích của nàng khi về Giang Hải là định phát triển trong giới văn nghệ, ở trong công ty của Debby tiên sinh. Thành thật mà nói, bọn họ tuy rằng tài lực hùng hậu, thế nhưng mấy năm gần đây ở thị trường Trung Quốc không phát triển được mấy, văn hóa không giống với kinh tế, hình thức tiếp thu âm nhạc cũng khác. Đương nhiên vị Linh Tĩnh tiểu thư này diễn tấu rất có văn hóa phương Đông, nhưng nếu như chỉ là đàn dương cầm, có người sẽ tán dương, nhưng mà muốn thành minh tinh thì hơi khó.”
Người đại diện này mới theo nàng chừng được 2 năm, tuy rằng kinh nghiệm nhiều, nhưng lại không biết chuyện về ban nhạc khái niệm, mà chỉ phân tích theo chuyên môn của mình.
“Đây là địa chỉ của nàng, có một việc tương đối ngẫu nhiên, hôm qua tôi mới tới đây, Debby xin mời tôi, nói là hy vọng có thể cho Diệp tiểu thư tham gia biểu diễn lưu động cùng với cô, tôi nghĩ Vũ Tư nhiệt tình với Diệp Linh Tĩnh như vậy chắc sẽ đồng ý, nhưng mà… A, bên kia chỉ có ý là thuận miệng nhắc tới, chứ không chắc sẽ được, sau đó lại hàm hồ nói rằng đại khái muốn xin ý kiến của Diệp Linh Tĩnh. Tôi cũng hỏi thăm một chút, dường như Diệp tiểu thư gần đây vì một chuyện mà tâm tình không tốt, không muốn biểu diễn gì cả… Thật là buồn cười, Vũ Tư cô biểu diễn, có bao nhiêu người muốn lao đầu vào theo, bọn họ lại còn tự phụ, người kia cũng chẳng tính là đại minh tinh gì, vẫn còn chưa thực sự bước chân lên con đường biểu diễn…”
Người đại diện suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nhưng mà chuyện này tôi thấy đồng ý cũng tốt, thầy của Diệp tiểu thư là Julian, hắn là một đại nhân vật, giả như Diệp tiểu thư không tới, chúng ta có thể mời Julian tiên sinh làm khách, đây mới là cục diện hoàn mỹ.”
Nàng vừa dứt lời, Phương Vũ Tư đã lắc đầu:
“Không mời Julian… Chí ít lần này không mời, nhất định phải mời Diệp Linh Tĩnh.”
“Thế nhưng vị Diệp tiểu thư kia…”
Phương Vũ Tư cười cười:
“Ngày mai tôi tự mình đi gặp cô ấy.”
Người đại diện có chút nghi ngờ nhìn nàng, sau đó lắc đầu, Phương Vũ Tư lúc này vẫn còn đang suy nghĩ câu nói của Gia Minh ngày hôm qua.
Chạng vạng hôm qua, trên bờ biển, sau khi nàng nói xong mọi chuyện, thì hỏi thêm một câu là làm sao vậy. Gia Minh dường như đang cố nhớ, suy nghĩ kỹ một chút, rồi mới nói:
“Đại khái… có một chuyện…”
Câu này đã chứng minh bản thân Gia Minh có ấn tượng với các nàng, nhưng ấn tượng cụ thể như thế nào thì không rõ, sau khi chia cách gặp lại địch nhân có lẽ rất phiền phức, cũng có những lý do đủ loại, bản thân mình cũng nghĩ không ra.
Sự an toàn của Gia Minh ở Hồng Kông nàng không còn phải … lo lắng nữa, tuy rằng nàng có quan tâm chuyện này, nhưng hắn không có hộ chiếu, không có cách nào theo nàng tới Giang Hải, chỉ có thể đợi vị đội trưởng Mục kia sắp xếp, cho dù như thế nào, nàng cũng tới đây, có lẽ cũng nên gặp Linh Tĩnh trước.