Trong tâm trạng như vậy, Tiểu Bàn lại nhận được điện thoại, hình như là chú của hắn gọi tới.
Sau đó hắn tìm tới tìm lui trong chiếc ô tô, lôi ra một xấp văn kiện, nhìn mấy người ở phía sau nói:
“Đi tới khách sạn phía trước tôi đưa cho chú tôi ít đồ, tiện đường mà.”
Người khác đương nhiên không có ý kiến gì.
Mặc Mặc ở bên cạnh nói với hắn hai câu, sau đó cầm một tấm áp phích quay đầu lại nói:
“Trời, chị Thanh, Phương Vũ Tư biểu diễn lưu động ở quán đỏ, chị có thích xem không?”
Cô bé này đối với nàng cũng thân mật, cũng là trong đội hình sự, nhưng lại chuyện về vi tính, tự xưng là
“gái già một con”
, mặc dù nói nàng với Tiểu Bàn là bạn bè trai gái, nhưng xem ra quan hệ của bọn họ hiện giờ là, Tiểu Bàn đang theo đuổi nàng, vẫn chưa quyết định điều gì cả.
Mục Thanh Thanh cười:
“Tôi cũng nghe nói, hình như địa điểm tiếp theo là Giang Hải thì phải?”
“Đúng vậy, đúng vậy, các người thì quá tốt rồi, có thể nghe tới hai lần, em thích nàng ta đến chết mất.”
Nàng cầm áp-phích hôn mấy cái, vẻ mặt say sưa:
“Chị Thanh, ngày mai cũng nhau đi xem đi.”
Nghe thấy cô gái nói tới buổi biểu diễn, Đinh Hùng nở nụ cười:
“Tôi rất thích nghe cô ấy hát, nhưng mà… Ngày hôm qua đã có tin hết chỗ ngồi, phiếu cũng bán hết rồi sao?”
“Có có, chú của Tiểu Bàn là nhạc sĩ, nghe nói có quan hệ rất tốt với nhiều minh tinh, chú ấy chắc chắn có con đường mua vé, đúng không?”
“Đúng vậy, cứ để anh lo cho.”
Tiểu Bàn cười cười, ve vẩy một xấp vé:
“Nghe nói là chú tôi viết mấy ca khúc mới, hôm trước cũng đã có mấy vé, nói không chừng chúng ta có thể được Phương Vũ Tư ký tên, số lượng vé cũng tương đối nhiều, nếu không có vị trí tốt, chúng ta đành ngồi ở giữa.”
“Không sao, không sao”
.
Mặc Mặc vỗ vỗ vai hắn:
“Có thể đi được đã rất hạnh phúc rồi.”
Tiểu Bàn cười nghiêng đầu:
“Vậy chúng ta coi đây là một buổi hẹn chính thức?”
“Coi như vậy đi.”
“Tuyệt quá.”
Tiểu Bàn rung đùi đắc ý, nhấn ga, chiếc xe lao như tên bắn trên con đường.
Lộ trình thực ra cách nhau không xa, mặc dù đang ở trong đường phố chen chúc của Hồng Kông, nhưng mọi người cũng chỉ mất khoảng 10 phút để tới cửa chính của khách sạn Đế Kinh.
Thỉnh thoảng có mấy chiếc siêu xe tới đây, phóng viên chụp ảnh, nhân vật nổi tiếng xuống xe, thỉnh thoảng còn có cả những minh tinh lớn nhỏ.
Hình như họ đang chuẩn bị tiến hành một buổi tiệc, Tiểu Bàn gọi điện thoại, sau đó năm người cùng nhau đi vào phòng khách của khách sạn.
Trong thời gian chờ đợi, Đinh Hùng hỏi:
“Chú của cậu tên là gì?”
Tiểu Bàn cười nói:
“Trịnh Tắc Bồi, chắc là chút nữa khi nghe hát cậu sẽ được nghe người ta giới thiệu tên chú tớ.”
“Hắn là chú của cậu!”
Đinh Hùng và Mục Thanh Thanh đồng thời kêu lên:
“Chúng tôi đương nhiên biết, rất nổi tiếng đó.”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt tròn tròn trẻ con của Tiểu Bàn cười tới xán lạn. Đang chuẩn bị khoác lác thì có một trung niên đeo kính đi tới bên này.
“Đồ đã có chưa? Hai hôm trước xuống xe lại quên cầm theo, ai biết hôm nay sẽ… Hắc, tiểu Mặc, gần đây quan hệ với tiểu tử này có tiến triển gì không? Hai vị này là…”
“Đinh Hùng, Mục Thanh Thanh, bọn họ là cảnh sát tới từ đại lục, rất lợi hại. Thanh tra Mộc bảo cháu cùng với họ phá án, nhưng mà nghe nói Phương Vũ Tư biểu diễn ở đây nên chạy tới xin chữ ký…”
“Xin chào, xin chào… Biết tiểu tử này bận rộn rồi còn chạy tới xin chữ ký, vị này… Ách…”
Trịnh Tắc Bồi tính cách rộng rãi, nói chuyện rất thân thiệt, sau khi cầm mấy bài hát của mình xem qua, kiểm tra xem có quên gì không, thì mới đảo mắt nhìn vào một người ở giữa, đột nhiên ngẩn người.
Cách bốn người không xa, Gia Minh ngồi trên sa ***, ngửa đầu nhìn đèn điện sáng trưng trên trần nhà. Nhận thấy ánh mắt đối phương, Gia Minh liếc mắt nhìn lại, sau đó tiếp tục nhìn lên trần, không hề để ý tới.
Nuốt một ngụm nước miếng, Trịnh Tắc Bồi nhìn chằm chằm, sau đó cúi đầu, lấy kính xuống lau lại một lần, sau đó lại đeo lên, nhìn thêm mấy lần nữa, vô ý thức đi lại bên đó.
“Ách, chú?”
Tiểu Bàn hỏi một câu:
“Hắn cùng với đội trưởng Mục tới đây khám bệnh, chú quen hắn?”
“Bệnh?”
Trịnh Tắc Bồi ngẩn người:
“Ta… không dám chắc lắm, có khi nhận nhầm người…”
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm sang bên đó.
Đột nhiên vào lúc này, có tiếng động nhốn nháo từ ngoài cửa truyền tới, mấy tên vệ sĩ đang ngăn đám phóng viên, Phương Vũ Tư – một minh tinh lớn đang đi vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vn
Nàng mặc một bộ lễ phục màu đen cao nhão, da thịt trắng như phấn, đang mỉm cười phất tay với đám phóng viên. Ở bên cạnh nàng là một tên tương đối xấu trai, nghe nói là Đàm Khắc Thanh, bạn trai của nàng.
Trong đại sảnh trong lúc nhất thời náo nhiệt, người phụ trách tiếp đãi hoặc là người tai to mặt lớn đều đứng dậy chào hỏi, Phương Vũ Tư cười chào từng người một.
Mặc Mặc ở bên này nghiến răng nói:
“Tôi nghe nói cái tên Đàm Khắc Thanh kia tuyệt không phải là bạn trai của nàng, là người đang theo đuổi.”
“Vì sao?”
Tiểu Bàn hỏi.
“Anh nhìn đi, chị Vũ Tư mang giày cao gót, hiện giờ cao hơn Đàm Khắc Thanh một chút, anh nghĩ thử xem, Đàm Khắc Thanh nếu như là bạn trai của nàng, chị Vũ Tư tại sao lại mặc trang phục cao hơn hắn, tuyệt đối không hợp lý.”
Tiểu Bàn đánh giá Mặc Mặc vài lần, sau đó cười rộ lên:
“Vậy lúc này em đi dép, chẳng phải là cố ý chiếu cố anh sao, a, anh thật cảm động…”
“Đi tìm chết đi, lần sau sẽ đi giày cao gót cho anh tự ti đến chết!”
Hai người liếc mắt đưa tình, Mục Thanh Thanh thì đang nghĩ tới chuyện của Gia Minh, hỏi:
“Trịnh tiên sinh, ông thật sự biết hắn?”
“Cô là…”
“Bạn bè mà thôi, thế nhưng chuyện của hắn tôi chẳng biết gì cả, trong đầu của hắn hình như có thứ gì đó, thỉnh thoảng đau đớn vô cùng, bình thường hắn không nói gì, không để ý tới ai, nếu như ông quen người nhà hắn, có thể cho tôi biết cách liên lạc…”
Trịnh Tắc Bồi cau mày suy nghĩ một chút nhưng không trả lời ngay, Phương Vũ Tư dường như nhận ra hắn, phất tay bắt chuyện, hắn vội vàng phất tay, ý bảo đối phương tới đây.
Phương Vũ Tư nghi hoặc, nhưng mà thấy hắn bảo qua thì ngẩn người, sau đó nói với người bên cạnh mấy câu.
“Trịnh tiên sinh, đã lâu không gặp, có…”
Nói còn chưa dứt lời, Trịnh Tắc Bồi hướng bên cạnh chỉ chỉ, đột nhiên, Phương Vũ Tư đứng như phỗng, nàng hiện giờ là đại minh tinh quốc tế, rất ít khi thất thố như vậy mới đúng.
Nàng há miệng ra, trên mặt có chút ngoài ý muốn, có vui mừng, có kinh ngạc, có chút không tin, cứ giằng co như vậy một lúc lâu nhìn người phía trước.
Một nam nhân mặc áo trắng, yên ổn ngồi trên sa lông, nhìn trần nhà, trông hơi buồn cười.
“Cố Gia Minh…”
“Hắn đã xảy ra chuyện, hiện giờ trong đầu có bệnh, không để ý tới người nào…”
Phương Vũ Tư nhìn Trịnh Tắc Bồi vài lần, sau đó đi tới, đứng trước người đàn ông kia, nhìn thẳng vào mắt hắn…