Ẩn Sát

Chương 524: Thành phố nhuộm máu (1)



“Ngươi… Còn có thể chạy nữa không?”

Một quyền đơn giản khó tin làm cho cửa xe méo mó, chiếc xe giống như bị một chiếc chùy lớn đập mạnh, dạt sang hẳn một bên, thủy tinh hóa thành những mảnh vụn bay khắp trời, người trong xe dạt sang một phía.

Khi Gia Minh tươi cười ghé vào cửa xe nói ra những câu này, Ứng Tử Phong nhìn lại, khớp hàm va vào nhau canh cách, thân hình run lên bần bật.

Tuy rằng hắn cũng biết có một số người phát huy sức mạnh của bản thân lên tới cực hạn, nhưng họ cũng chỉ miễn cưỡng mang lại hiệu quả như thế này mà thôi, tuyệt đối không giống như cú đấm sấm sét của đối phương.

Ứng Tử Phong lúc này bị dọa tới mức hồn bay lên trời, mấy người ở bên cạnh hắn cũng kinh ngạc, một lúc sau mới kịp phản ứng, chuyển họng súng sang phía Gia Minh. Gia Minh hai tay cầm súng từ ngoài cửa đưavào trong, đặt lên gáy của hai người.

Bằng —-

Máu tươi dính đầy khoang xe.

Do ở gần nên sức phá hoại của khẩu súng đạt mức cao nhất, hai người kia không những đầu bị nổ tung, mà hai vai cũng bị nổ tung lên, máu thịt dính đầy người bên cạnh.

Hơn nửa người Ứng Tử Phong đều dính đầy máu thịt, hắn kinh ngạc nhìn Gia Minh, khớp hàm đánh loạn, tay trái giơ lên vỗ lên người một cái, màu đỏ dính vào bàn tay, dường như hắn muốn vuốt số thịt trên người xuống mà không vuốt được, trông giống như là bị ngớ ngẩn.

Hơn trăm người trên quảng trường kinh ngạc đứng im, lúc này không gian yên tĩnh như tờ.

Sau một khắc, đạn trên mặt đất xẹt ra tia lửa, hơn 20 chiếc xe cảnh sát lao tới, súng ở ngay mui xe, nhắm thẳng vào đầu Gia Minh, một viên đạn xẹt qua, hai khẩu súng vẫn còn chỉ vào người Ứng Tử Phong, nên hai gã đặc công may mắn còn sống trong xe cũng không dám động đậy.

“Chạy nhanh như vậy làm gì, tao vẫn còn muốn nói với mày mấy câu…”

Gia Minh dùng súng gõ hai cái vào đầu Gia Minh, sau đó tươi cười:

“Mày có 10 phút để lo chuyện hậu sự.”

Nói xong câu này, hắn lui ra phía sau hai bước, sau đó xoay người xông vào trong đám người hỗn loạn trong chợ, chỉ trong nửa khắc đã biến mất trong đám người đang chạy trốn điên cuồng, hơn 20 xe cảnh sát đang cố gắng lao tới chỗ chiếc taxi nhiễm máu.

Nhìn cảnh tượng trong xe taxi qua màn hình, Phương Chi Thiên có chút đau đầu nhắm mắt lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm:

“Rất may là… Hắn còn muốn nói chuyện…”

Người ở bên cạnh nhíu mày, nói:

“Sợ rằng… tất khó nói, hắn nói là cho Ứng Tử Phong 10 phút lo chuyện hậu sự, có thể hắn muốn làm cho đối phương càng sợ hãi hơn, Ứng Tử Phong hắn… hiện giờ đã bị choáng váng rồi…”

“Ách…”

Phương Chi Thiên sửng sờ một chút, nói:

“Mười phút… hiện giờ chẳng ai biết Gia Minh ở đâu cả.”

Khi hơn 20 chiếc xe chạy tới, lôi Ứng Tử Phong si ngốc từ bên trong ra ngoài, sau khi nói chuyện với hai tên đặc công, lập tức phái những người khác lục soát xung quanh, đương nhiên họ không tìm được kết quả gì.

Tiểu tổ Diệp Liên bám sát để truyền hình ảnh về cho Phương Chi Thiên lúc này cũng mất mục tiêu.

Gia Minh cho Ứng Tử Phong 10 phút, không ai biết là sau đó hắn sẽ làm chuyện gì, làm cảnh sát đương nhiên cho rằng với hơn 20 xe người, cộng thêm vũ khí được trang bị tận răng, trong thành phố này họ đã thiên hạ vô địch.

Nhưng bên đặc công lại không cho rằng như vậy, cho dù đối phương có như thế nào, thì địch nhân cũng sẽ thực hiện cho xong mục đích của mình.

Nói một cách khác, trước mắt bọn họ có hai lựa chọn, một là hộ tống Ứng Tử Phong đến cục công an, hai là hộ tống Ứng Tử Phong tới địa điểm bí mật của đội đặc công.

Nhưng vì lực lượng đặc công của Ứng Hải Sinh đang tới, cho nên họ quyết định, tập trung tất cả lực lượng, hộ tống Ứng Tử Phong tới cục công an.

Nhưng nếu như đối phương có thể một người giết toàn bộ người trong Cục công an, thì chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa…

Đoàn xe nối đuôi theo chạy trên đường phố, chỉ mấy phút sau, một họ hợp với một đoàn xe đặc công chống đạn, sau khi chuyển Ứng Tử Phong sang bên này, thì Ứng Tử Phong mới phản ứng được:

“Hắn sẽ đến… Hắn sẽ đến… Chúng ta bây giờ tới chỗ nào. Mấy giờ rồi… Ta hỏi mấy giờ rồi…”

Đoạt lất đồng hồ đeo tay của tên đặc công, hắn run rẩy hỏi:

“Đã mấy phút rồi? Mấy phút rồi?”

, sau đó điên cuồng nhìn qua cửa xe.

Tên đặc công ở bên cạnh an ủi:

“Không có chuyện gì, ứng tiên sinh, tôi có thể đảm bảo ngài không có chuyện gì, người nhìn xem, trước hay sau đều là người của chúng ta, hơn nữa vừa rồi hắn không ra tay, có thể nhận ra mục tiêu của hắn không phải là ngài, có lẽ…”

“Cái gì mà không có chuyện! Không có chuyện là như thế nào! A?”

Ứng Tử Phong người dính đầy máu nói như khóc:

“Hắn sẽ tới giết ta? Hắn sẽ tới giết ta! Mục tiêu của hắn có phải là ngươi đâu! Xung quanh đều là người của chúng ta… Vậy ven đường thì sao, ven đường cũng là người của chúng ta à! ?”

Ứng Tử Phong chỉ vào những người ven đường hét lớn, hắn đã rơi vào trạng thái giống như người bệnh tâm thần, thấp thỏm quan sát tình huống ven đường.

Đoàn xe đi qua một cái ngã tư, dừng lại trước một tòa nhà, một tên cảnh sát đột nhiên nhìn lên phía bầu trời, nói:

“Đây là cái gì…”

Đám cảnh sát phía sau đồng loạt lên đạn, quay đầu nhìn sang, thấy trên bầu trời xuất hiện một điểm màu đỏ, đang lớn dần.

“Túi bóng…”

“Không phải, hình như là… máy bay…”

Máy bay được điều khiển từ xa…

Dưới tình huống cảnh giác cao độ, mọi người thấy tình hình bây giờ không ổn cho lắm, một cái, hai cái, ba cái… hơn 10 chiếc trực thăng được điều khiển tử xa xếp thành một đội ngũ, ”

Ong ong ông

” bay tới chỗ đoàn xe

Trong một chiếc xe chống đạn, Ứng Tử Phong há miệng, ngẩng đầu nhìn những chiếc máy bay trên bầu trời, hai mắt mở to:

Hắn tới rồi, hắn tới rồi…

Vừa nói hắn vừa đấm mạnh vào cửa xe:

Hắn tới rồi… cho ta ra ngoài! Ta không nên ở chỗ này, đừng làm ta chết ở trong xe, ở đây không an toàn —-

Đây chẳng qua là máy bay được điều khiển từ xa…”

Đám đặc công ngăn hắn lại, lúc này, bốn chiếc xe cảnh sát đã dừng lại ở ven đường, tổng cộng hơn 20 tên cảnh sát chĩa súng vào hai bên đường, con đường này không quá phồn hoa, người bên đường không nhiều lắm, khi nhìn thấy cảnh tượng khủng bố giống như trong phim này, họ đều vô ý thức bỏ chạy.

Đám cảnh sát đưa mắt nhìn về phía những ngôi nhà xung quanh, tìm kiếm mục tiêu, những chiếc trực thăng điều khiển tự động kia cũng đã bay tới trên đầu đoàn xe.

Trong nháy mắt đó, Ứng Tử Phong giống như bị bệnh tâm thần mở cửa xe, bất chấp sự ngăn cản của đặc công nhảy ra ngoài.

“Hắn ở mái nhà…”

Một tên cảnh sát nâng bộ đàm chỉ về hướng một căn nhà đối diện, họng súng nâng lên, chỉ về hướng đó.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Một bóng đen đứng sát mép mái nhà, nhìn về phía đoàn xe dưới đường.

Giãy dụa vài cái, Ứng Tử Phong từ trên mặt đất bò dậy, mấy tên đặc công phía sau cũng xuống xe.

Chiếc trực thăng đầu tiên lao xuống, rơi thẳng xuống chiếc xe cảnh sát đỗ đầu tiên.

Tầng cao nhất.

Ánh mặt trời chiếu xuống, hắn lui về phía sau một bước, buông tay bộ điều khiển ở trong tay ra, sau đó nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, thở ra một hơi thật dài:

“Đã tới lúc rồi…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.