Cho tới khi máy bay bay khuất khỏi phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy, đứng dựa bên cạnh một chiếc xe, Gia Minh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Mở cửa xe, hắn ngồi vào chỗ tay lái một lúc, sau đó khởi động xe tiến vào trong dòng xe cộ đang chen lấn nhau di chuyển.
Điện thoại vang lên, hắn nhấn một cái, bên kia truyền tới một giọng nói.
“Alo, xin chào, Gia Minh, ta là Ứng Tử Lam, ta không biết ngươi bây giờ đang làm gì, nhưng ta muốn thay mặt em trai mình xin lỗi, chuyện đó…”
Ứng Tử Lam cố gắng bình tĩnh giải thích, Gia Minh lẳng lặng lắng nghe, trải qua khoảng 3, 4 phút như vậy, Ứng Tử Lam tổng kết:
“Chuyện cụ thể như thế nào ta sẽ tới Giang Hải, mong rằng ngươi có thể cho nó… một cơ hội…”
Im lặng, Gia Minh không nói lời nào, đại khái khoảng 5 phút qua đi, bên kia lại nói:
“Alo, ta là Ứng Hải Sinh, Cố Gia Minh, qua chuyện ở Nhật Bản, ta biết ngươi rất lợi hại, thế nhưng Ứng Tử Phong là con của ta, nếu như hắn có chuyện gì, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ đích thân đến Giang Hải…”
Ứng Hải Sinh chưa nói xong, Gia Minh đã mở miệng.
“Các ngươi tới Giang Hải, ta sẽ cho các ngươi xem một tấm ảnh gia đình.”
Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
***
“Con phải lập tức đi Giang Hải, cha cho người bảo Tử Phong mau chóng rời đi…”
Thấy điện thoại bị ngắt, Ứng Hải Sinh sắc mặt tái xanh, âm trầm giống như là sắp phun lửa, thấy Ứng Tử Lam nói muốn đi, hắn đứng dậy.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, chúng ta ở Giang Hải đã có an bài rất nhiều người, ngươi chạy tới có lợi ích gì!”
“Vẫn có thể vãn hồi…”
“Vãn hồi cái gì, chỉ là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày, nó sẽ gặp chuyện không may. Ta tin nó không dám làm quá đáng, nếu như hắn dám làm, chúng ta cũng dám làm!”
“Cho dù như thế nào, Tử Phong cũng là em trai con.”
Ứng Tử Lam trừng mắt nhìn cha mình, nói:
“Phải lập tức bảo hắn rời đi…”
***
Vào lúc này, Gia Minh đang lái xe đi trên một con đường ở Giang Hải, trên bầu trời cao hơn vạn thước, thanh âm bài hát 《 gió mặc gió, mưa mặc mưa 》 vẫn vang lên.
Linh Tĩnh ngồi im lặng, lắng nghe.
“Em là người yêu duy nhất kiếp này của anh,
Tuy chỉ để lại cho anh một vài năm tháng,
Cũng đã làm cho anh không oán không hối,
Dốc lòng yêu thương.
Sợ em ưu thương em khóc,
Sợ em cô đơn em buồn,
Hồng trần vạn dặm,
Chỉ có anh sớm tối mong chờ…”
Trong tiếng ca, một nam một nữ đi từ phía cuối lên phía trước, khi hai người đi ngang qua chỗ Linh Tĩnh, thiếu nữ vô ý liếc mắt nhìn nàng một cái. Trung niên nam tử bên cạnh đang xem báo, khi thấy hai người này tới gần, hắn ngẩng đầu lật một trang báo, sau đó đặt xuống, ba người đứng dậy.
Trên đường phố, dưới bầu trời Giang Hải, Gia Minh nhấn chân ga, chiếc xe lao đi như chớp giữa dòng xe cộ, hai cảnh sát trong xe mở to mắt nhìn:
“Trời ạ, thằng kia không muốn sống nữa rồi!”
***
Nghiễm Châu.
Ứng Tử Lam để điện thoại xuống:
“Không gọi được cho em trai và những người bên cạnh hắn.”
Đặt một chiếc điện thoại khác xuống, Ứng Hải Sinh phất phất tay:
“Ta mới gọi điện cho người ở bên cạnh hắn… còn phải chờ, chưa tớ giờ bay…”
***
“Em không dừng bước trong cuộc đời của anh,
Để anh lại với một bầu trời nhỏ,
Cho em thỏa thích bay lượn,
Yên tâm theo đuổi.
Yêu là một hành trình dài,
Có giấc mơ vui sướng, có giác mơ buồn đau.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Đường nhân gian thăng trầm,
Anh có thể lấp chúng…”
Tiếng ca lưu chuyển, hai nam một nữ di chuyển tới cửa của khoang máy bay, bọn họ lấy ra một cái thẻ, sau khi nhân viên hàng không xem qua thì sắc mặt trở nên khẩn trương, nói chuyện điện thoại với người ở khoang lái. Sau đó, khoang lái mở cửa, hai người đưa thẻ ra nói:
“Cục Quốc An, tại sao lại phát bài hát này? Chúng tôi đã sớm nhận được tin báo, hoài nghi trên máy bay có phần tử khủng bố, các anh lập tức liên hệ với sân bay, trở lại Giang Hải.”
Cùng lúc đó, trong cục Công an Giang Hải, trong phòng làm việc của đội đặc nhiệm, có người nói:
“Rõ!”
sau đó cúp điện thoại.
Một tiếng chuông báo động ở cấp bậc cao nhất vang lên, tiếng người di chuyển lập tức chạy ầm ầm, đội đặc nhiệm chen chúc nhau tập trung dưới sân, một đội trưởng vừa mặc trang phục, vừa phất tay với phía sau:
“Nhanh, nhanh. Tình huống khẩn cấp…”
Trong một căn biệt thự cách sân bay khoảng 10 phút đi xe, Ứng Tử Phong đang rót một chén rượu vang đỏ ở quầy bar, hắn vừa mới tỉnh lại sau một đêm cuồng hoan, áo sơ mi của hắn để lộ, hắn quay đầu nhìn một vị lão đại giơ chén rượu:
“Sa Trúc bang đã xong, chúc mừng.”
Nụ cười của hắn tràn ngập tư tin và ưu nhã.
***
Chiếc xe lao nhanh vun vút, đột nhiên có thanh âm phanh xe kin kít, chiếc xe con dùng một động tác cực kỳ mạo hiểm đó là xoay xe 90 độ rẽ vào một con đường khác. Mấy người ở bên đường trợn mắt há mồm nhìn sự kiện xảy ra, một lúc lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hai người trong chiếc xe cảnh sát sắc mặt tái nhợt.
***
Chuông điện thoại vang lên.
Trong biệt thự của Đông Phương gia, Phương Chi Thiên đang nói chuyện:
“Alo, Gia Minh, ta là Phương Chi Thiên, ta đã nghe Ứng Hải Sinh nói, chuyện này sẽ được thương lượng, cậu đừng…”
“… Xin lỗi, tới lúc rồi.”
Bị cắt ngang lời nói, Phương Chi Thiên đi ra khỏi phòng, nói:
“Xe vẫn chưa tới ư? Nhanh một chút.”
Hắn nhìn Đông Phương Lộ đang ở trong phòng khách phất phất tay:
“Tiểu Lộ, cháu cũng đi cùng đi, cố khuyên Gia Minh một chút, đừng để xảy ra chuyện lớn…”
“Gia Minh muốn làm gì.”
“Hắn muốn cho người khác đầu thai…”