An An hoang mang khó hiểu. Cô cũng không biết tâm tình lúc này của mình là cái gì nữa. Chỉ là sững sờ nhìn cánh cửa, giống như muốn xuyên thủng cánh cửa để thấy rõ ràng người bên trong là ai. Nét mặt lạnh lùng cứng rắn của Uông Thanh Mạch vì ai mà trở nên dịu dàng như thế.
‘Bắt gian’ không phải là chuyện đẹp đẽ gì. Huống chi đã là một ‘tiểu tam’ không đủ tư cách, cô thật không có quyền chất vấn chuyện Uông Thanh Mạch ‘vượt rào’.
Nhưng mà…
Làm như lúc này trong lòng An An đang trải qua giai đoạn u ám nhất, e rằng muốn xông lên. Nhưng mà lại có âm thâm nói với cô, bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Bình Tử đang dựa trên người của Triệu Dư, có chút không yên tâm đi đến bên cạnh An An. Theo tầm mắt của cô nhìn về phía trước, từ từ chậm rãi nói: “Hình như nhìn thấy Uông đại nhân đấy.”
Mắt An An không hề chớp, nhìn chằm chằm phía trước. Bởi vì mấy ngón tay bấu thật chặt góc tường mà chuyển màu trắng bợt.
“Hắc hắc, hôm nay thật náo nhiệt phải không Triệu tiểu gia.” Bình Tử hê hê cười ngây ngô, không quên quay đầu nhìn ánh mắt có chút không được tự nhiên của Triệu Dư.
Bình Tử đẩy Triệu Dư ra, cơ thể vẫn còn nghiêng ngã, nhích lại gần người của An An: “An, lên không.”
Triệu Dư nhìn cảm xúc mờ mịt của An An, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của An An, giống như là đánh thức cô tỉnh lại. Thế nhưng anh lại không mở miệng nói câu nào.
Tình cảm là một chuyện rất khó nói, không có đúng hay sai, chỉ có yêu và không yêu, người khác nói nhiều cũng vô ích. Thật ra anh cũng nhìn ra được, An An và người đàn ông kia có tình cảm với nhau, không phải chỉ dùng một câu, ‘tôi không muốn em biết’ là có thể qua loa được.
An An nhíu nhíu mày như đang suy tình chuyện gì. Bình Tử không có sức lực cũng như khả năng lôi kéo An An trở về. Nói trắng ra, chỉ có Triệu Dư mới có thể giúp được Bình Tử.
Trong phòng bao, An An nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Nhìn đám mỹ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhìn lại mình chỉ thấy quần Jean, áo thun trắng, lại nhìn nhìn, trong đầu chợt nảy ra một cảm hứng.
An An đuổi Chu Tiến ra ngoài, còn Triệu Dư đã sớm trở về phòng bao của mình, trong phòng không còn lại đàn ông nào.
An An nhẫn tâm lột cái váy mini màu vàng kim bó sát của Mang Quả xuống; tiếp theo là đôi giày cao gót mười phân màu vàng nhạt của Mậu Ninh; khu hai có người chị em có mái tóc gợn sóng thật dài, là đồ giả đó; cuối cùng là một cặp mắt kính râm màu trà xanh che gần hết một nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của An An.
Mọi người không rõ rốt cuộc là cô trúng phải gió gì, dù sao mặc thì mặc thôi. Nhưng khỏi cần nói, An An mặc đồ này thì giống như là biến thành người khác, dáng người có trước có sau, hấp dẫn, xinh đẹp, đủ để một khối đàn ông quay đầu lại nhìn.
An An lẳng lơ uống éo cái mông nhỏ, hơn nữa váy này lại ngắn, bên trong thật sự là lộ ra hết rồi. May mà chiều cao của An An và Mang Quả không quá chênh lệch, cho nên cũng không đến nổi nào.
An An đưa tay ra hiệu OK rồi xoay người uyển chuyển mở cửa đi ra ngoài. Bình Tử cười khúc khích, rồi bỗng nhiên đứng bật dậy đuổi theo.
Bên ngoài.
An An quên mất phòng nào của Triệu Dư, nên đi một vòng quan sát địa hình. Bình Tử loạng choạng nghiêng ngã chạy tời phòng bao của Triệu Dư. Bình Tử vừa ló đầu vào thì thấy một đám đàn ông đang cao hứng nâng chén, chính giữa còn có vài mỹ nữ. Bình Tử rất ghét những nơi ăn chơi xa hoa đàng điếm này. Đặc biệt là mùi nước hoa hòa lẫn với mùi thuốc lá khiến cô vô cùng chán ghét, không tự chủ được mà lấy tay che miệng lại.
Bình Tử đảo mắt quanh phòng tìm kím bóng dáng của Triệu Dư, lại không nghĩ đến những người kia nhìn thấy cô dễ thương thì nhốn nháo gọi cô vào phòng. Bình Tử dựa người vào khung cửa để khỏi bị té, không tiến cũng không lùi. Ánh mắt vừa ngây thơ vừa vô tri khiến tiếng cười bên trong càng lớn hơn.
“Cô bé, tìm ai.” Bên trong có người lên tiếng trêu chọc. Bình Tử rụt cổ lại: “Triệu Dư.”
“Mẹ nó, tên nhóc Triệu Dư này đi gây họa bị tìm đến tận cửa rồi kìa, ha ha.”Mọi người cười rộ lên
“Vào đây uống một ly đi, rồi sẽ cho em biết Triệu Dư ở đâu.”
Bình Tử xoay xoay mắt cá chân vì đứng lâu bị tê, quyết định đi vào. Vừa nâng lên ly thứ ba thì cuối cùng Triệu Dư cũng trở lại. Vừa mới bước vào phòng đã thấy Bình Tử bị kẹt ở chính giữa nâng cao ly rượu, anh vội vàng bước tới đoạt lấy: “Đừng uống nữa! Tại sao cô lại ở đây?”
Bình Tử ngước nhìn Triệu Dư cười ha hả, sau đó ợ lên một tiếng thật lớn: “Tìm anh, chìa khóa.”
Mọi người ở trong phòng nghiêng tai lắng nghe. Chìa khóa, cô bé này tới đòi chìa khóa. Mà lúc này Bình Tử đang nghiêng ngã bám lên người của Triệu Dư, lục lọi tìm chìa khóa.
“Triệu Dư, khỏi cần lấy chìa khóa, mau về nhà đi thôi, xem cô bé này gấp tới nổi nào rồi kìa.” Mọi người xem trò nhìn Bình Tử sờ tới sờ lui trên người Triệu Dư, sờ không đúng chỗ là sẽ có chuyện không may xảy ra.
Mà Bình Tử thì đang buồn rầu vì không tìm ra được chìa khóa xe, hoàn toàn không biết những người kia đang cười cái gì.
“Sao vậy, tìm chìa khóa để làm gì?” Triệu Dư tóm lấy tay của Bình Tử nói. Cô nhóc này đúng là khờ khạo mà, không trách An An cứ nói cô nàng chỉ toàn là cơ bắp.
“An An cần. Cậu ấy muốn đi bắt gian. Cái tên đàn ông khốn kiếp đó lại ngang nhiên ‘vượt rào’ rồi.”
Triệu Dư móc chìa khóa từ túi quần ra, nhét vào tay của Bình Tử: “Cầm đi.”
Bình Tử nhận lấy cái chìa khóa, vâng lời gật đầu rồi xoay người bỏ đi. Mới vừa bước được hai bước thì đột nhiên nghĩ đến, được người ta giúp đỡ mà không nói lời cảm ơn thì thật là vô phép, Bình Tử loạng choạng xoay người lại cười ha hả: “Cám ơn ông chủ Triệu! Tôi thật muốn làm chị em với anh. Anh là một người rất tốt.”
Bình Tử cười hắc hắc một cách ngây ngô. Nhưng không ngờ vừa mới xoay người một cái, ‘rầm’ một tiếng đụng phải cánh cửa hình chữ nhật.
“Aaa, ôi…. đau quá.” Hirako loạng choạng người xoa đầu, nước mắt cũng ứa ra. Lần này quả thật làm Triệu Dư hết hồn, chủ yếu chính là, Bình Tử thật đúng là ngớ ngẩn mà.
Nguyên cả đám anh em khiếp sợ, tiến lên đem Bình Tử ra ngoài, đi tìm An An để đưa chìa khóa cho cô.
Mà An An thì đàng rình rập ở trước cửa phòng bao của Uông Thanh Mạch, nhìn thấy cái dấu hồng hồng trên đầu của Bình Tử, còn là một cái cục u thật lớn, thì lắp bắp kinh ngạc.
Bình Tử vẫn còn đang khóc, tay xoa xoa đầu. Cuối cùng Triệu Dư không biết phải làm sao, bắt đầu thay cô xoa xoa đầu, còn cô thì ngang nhiên tựa vào ngực của anh, ngủ thiếp đi.
An An quay đầu nhìn thấy Bình Tử vừa thản nhiên ôm Triệu Dư, vừa đứng ngủ thiếp đi, thì trong lòng bội phục, mới đầu là ngạc nhiên, sau đó thì bắt đầu cười chế nhạo.
Đúng lúc này, có vài người từ trong phòng bao của Uông Thanh Mạch đi ra, nam có nữ có. An An bắt đầu hành động, xoay người nói với Triệu Dư: “Giao Bình Tử cho anh. Tôi phải tránh trước rồi.”
An An uyển chuyển lắc cái eo thon nhỏ, trên tay mang một cái túi xách lớn, cũng là do ‘uy hiếp’ Mang Quả mà có được. Hiện giờ, toàn thân An An hoàn toàn thay đổi, không còn một chút bóng dáng nào của cô cả, cũng như không có ai nhận ra đây chính là cô.
Đoàn người của Uông Thanh Mạch đi ở đằng trước, An An từ từ đi theo phía sau họ, giữ một khoảng cách nhất định.
Dưới tình huống như lửa đốt này, bước chân hiện giờ của cô tính ra quả thật rất chậm. Có đôi khi nóng nảy đi nhanh hơn một chút rồi phải chậm lại để duy trì khoảng cách với những người đi trước.
Trong đám người đó, cô bé kia chỉ nói chuyện với một mình Uông Thach Mạch một cách vui vẻ, mà Uông Thanh Mạch cũng thỉnh thoảng cười nói với cô.
An An cảm thấy rất khó chịu. Thật đúng với câu nói kia, lúc ‘tiểu tam’ khóc chính là thời điểm ‘tiểu tứ’ xuất hiện.
May mà cô không có khóc. Cô không đau lòng, khóc con khỉ khô gì chứ! Cô chỉ là không được thoải mái mà thôi. Không thoải mái và khổ sở giống nhau sao?
An An rất ít khi mang giày cao như vậy. Lúc làm việc thì bị yêu cầu phải mang 7cm hay là 3cm. Mà bây giờ là 10 phân lận đó, lại không phải là giày của mình, thật là đủ để cho cô lãnh đủ. Nhưng trong lòng bất an đã sớm không còn quan tâm tới bàn chân không được thoải mái.
Trong thang máy, tất cả đều là người quen, cho nên cô làm như ‘không quen biết’ đứng vào trong góc. Cặp mắt đằng sau mắt kính râm bắt đầu phóng đao, hận không thể lột da lóc thịt Uông Thanh Mạch và cô nàng đang cười tươi như hoa kia.
Mà xui nhất chính là Uông Thanh Mạch, không biết chết là gì đứng ở bên cạnh cô, hơi thở nữa quen thuộc nữa xa lạ khiến toàn thân cô không được tự nhiên.
May mắn chính là, xe của Triệu Dư dừng lại cách xe của Uông Thanh Mạch không xa, An An có thể nhìn thấy cô bé kia lên xe của Uông Thanh Mạch. Lần này, Uông Thanh Mạch tự mình lái xe. Sau khi bọn họ xuất phát, cô cẩn thận theo ở phía sau.
Xe quẹo trái quẹo phải rồi dừng lại trước một chung cư hạng sang. Nhân viên bảo vệ chào theo kiểu nhà binh rồi An An thấy xe của Uông Thanh Mạch chạy nhanh vào trong.
Những xe khác đã sớm biến mất nhưng cô không thèm bận tâm, chỉ lo nhìn chằm chằm xe của Uông Thanh Mạch.
Giơ tay nhìn đồng hồ, An An đang nóng ruột phát giác mình đã đợi nữa giờ.nữa giờở một cái hạng sang chung cư trước cửa ngừng lại, cửa nhân viên bảo vệ chào một cái tiêu chuẩn nhà binh, An An liền thấy uông thanh mạch xe chạy nhanh tiến vào.
Những người khác xe sớm không còn hình bóng, nàng cũng không có đóng tâm, chỉ lo nhìn chằm chằm uông thanh mạch xe.
Giơ tay lên bề ngoài, nhất không có kiên nhẫn An An phát giác mình đã bất tri bất giác đợi cả nửa tiếng đồng hồ. Cô ngáp một cái rồi nhìn người bảo an đang rất tỉnh táo.
Mở cửa xe, đi xuống, ưỡn người bẻ vài cái rồi lại tiếp tục nhìn về phía cổng trước. Nhìn mới được một tí, An An kêu lên một tiếng ‘Mẹ ơi’. Kkhông biết từ lúc nào, Uông Thanh Mạch như thần không biết quỷ không hay đứng cách cô không tới một mét.
An An kinh hãi, quên mất mục đích mình tới đây để làm gì, vội vàng chạy về bên cạnh xe của mình, cũng như quên mất chân đau, quần áo không tiện. Cửa xe chưa kịp đóng lại thì bị người giữ chặt
Trong lúc cấp bách, An An giở trò lưu manh, giơ chân đá thẳng vào ‘tiểu Mạch Mạch’. Tuy rằng đó không phải là nơi cô cố ý, nhưng cô thật sự là đá, hơn nữa tốc độ và sức lực đều không phải nhẹ. Uông Thanh Mạch phải lùi về phía sau để rút lui. An An khóa cửa xe lại, nhanh nhẹn khởi động máy xe, đạp chân ga, tăng tốc độ phóng ‘vèo’ ra ngoài.
Tốc độ rất nhanh, An An còn đang hả hê nghĩ rằng mình đã bỏ rơi được Uông Thanh Mạch, lại đột nhiên vỗ đùi, làm thế nào lại quên mất mục đích mà mình muốn tới đây. Chính là cô muốn khai binh hỏi tội, cuối cùng sao lại biến thành chạy trối chết vậy cà?
Trong lòng An An buồn bực, xe cũng chạy chậm lại, thế là Uông Thanh Mạch có thể đuổi kịp, vượt qua xe của cô, ép cô vào ven đường. Rốt cuộc An An không thể không ngừng lại.
Uông Thanh Mạch xuống xe trước, cơ hồ dùng sức kéo cô ra ngoài. An An đeo kính râm che hết một nữa gương mặt, váy ngắn bị kéo vọt lên trên. Uông Thanh Mạch lạnh lùng ra hiệu cho cô sửa lại váy của mình, sau đó đứng nhìn An An không nói lời nào.
“Đừng có bất cần như vậy, có gì nói mau.”
“Càng ngày càng có bản lĩnh, muốn học người ta đi theo dõi, thì nên học cho giỏi một chút.”
An An liếc anh một cái. Rõ ràng là cô đã sớm bị phát hiện, nhưng rõ ràng, cô rất cẩn thận, khi lái xe cũng ráng duy trì một khoảng cách mà.
“Nói mau, vì lý do gì mà theo dõi tôi? Đừng có nói với tôi rằng em nhớ tôi.” Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ cong lên một đường đẹp mắt. Nói tới mấy chữ cuối thì dán mắt nhìn cơ thể của An An một cách mập mờ nói.
“Bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải có một cặp. Tôi tới là để bắt gian, nếu tìm được chứng cớ, về sau không cho anh tới gần tôi nữa.” An An nhất quyết, dù sao đây chính là mục đích mà cô tìm tới đây.
“Vậy kết quả như thế nào?”
“Anh ‘vượt rào’, có ‘tiểu tứ’, cử chỉ vô cùng thân mật, hơn nữa cả đêm cùng vào cùng ra.”
“Cùng vào cùng ra cũng chỉ có tôi và em, muốn bắt, cũng muốn từ chính ngươi xuống tay.”
“Tôi bị ép buộc.”
“Tôi chưa từng ép buộc em.”
“Không ép buộc em gái anh!”
“Tôi không muốn loạn luân.”
Nói xong, An An bắt đầu nổi lửa. Tóc đẹp thì có đẹp nhưng đáng tiếc không phải của mình nên khó chịu, đưa tay giựt tóc giả xuống, tiếp theo là mắt kính, ném hết vào trong xe. Sau đó cô xoay người lại, nhíu mày nhìn bộ dạng như đang xem kịch vui của Uông Thanh Mạch.
“Phải rồi, tôi thừa nhận, làm một ‘tiểu tam’ không đủ tư cách. Nhưng tôi có quyền muốn biết tình nhân của tôi nuôi bao nhiêu ‘tiểu tam’ ở bên ngoài.
“Chỉ có mình em.”
“Tôi không biết anh, cũng như anh không biết gì về tôi. Tính tình anh như vậy thì có người phụ nữ nào có thể đồng ý ở bên cạnh anh, để anh đối đãi với họ như vậy. Anh cho rằng An An tôi ngu ngốc à.”
“Em đã hiểu tôi thì không nên hoài nghi.”
“Nghi ngờ em gái anh! Tôi về đây, không chơi với anh nữa.” An An đẩy người trước mặt ra, chuẩn bị leo vào trong xe, không nghĩ tới có người kéo mạnh mình, trực tiếp chạm vào ngực của người đàn ông. Lỗ mũi của cô đập vào cằm của Uông Thanh Mạch, đau quá kêu lên một tiếng.
“Cô nhóc, đừng gây nữa.” Uông Thanh Mạch thấy An An không thành thật thì tăng thêm sức lực trên tay một chút nữa.
“Buông tôi ra, cái tên khốn kiếp này.”
“Vậy em có nguyện ý ở chung với tên khốn kiếp như tôi không?”
“Không biết xấu hổ, ai thèm ở chung với anh.” Tuy An An vừa nói vừa giãy giụa, nhưng sức lực giảm đi một chút, chỉ là làm cho có lệ mà thôi.
“Bảo bối, ghen.”
“Xơi tái em gái anh.
“Đừng hòng nghĩ tới chuyện này.”
“Cút.”