Ăn Định Trạng Nguyên Phu

Chương 10



Gần đây, sắc mặt Triệu Tử Dương thường xuyên ưu sầu, điều này làm cho không ít cấp dưới nhịn không được lo lắng.

Mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng mỹ nam
tử nhíu mi thoạt nhìn vẫn cảnh đẹp ý vui như trước, nhưng dù sao không
bằng giãn mày ra nhìn thoải mái hơn.

“Thật sự sẽ không lớn lên giống bánh bao sao?” đây là sầu lo đặc biệt của Trường sử đại nhân.

“Bánh bao?”

“Nương tử của nhà ta đã muốn liên tục năm tháng ăn bánh bao.” cho dù
nhân bánh bao luôn luôn thay đổi, nhưng bên ngoài vẫn là bánh bao a, hắn hàng ngày nhìn thấy thị giác cũng cảm thấy mệt nhọc .

“Triệu phu nhân thích ăn bánh bao như vậy sao?” cấp dưới kinh dị .

“Đại phu nói duyên cớ là bởi vì nàng mang thai.”

“Vậy đại nhân lo lắng cái gì?”

“Đứa nhỏ trong bụng nàng sẽ không bởi vì vậy trở nên giống bánh bao sao?” Triệu Tử Dương vẻ mặt u buồn nói.

Sau đó, cấp dưới một nhóm nhất thời không nhịn được, toàn bộ nở nụ cười.

Nguyên lai, Trường sử đại nhân của bọn họ ôn hòa chính trực, nhân
duyên vô cùng tốt, quan thanh thật tốt đáng yêu như vậy a, ai nói cho
hắn việc phụ nữ có thai ăn bánh bao, sinh đứa nhỏ sẽ trưởng thành giống
bánh bao?

“Sẽ không sao?” xem một đám cấp dưới cười đến tiền phủ hậu ngưỡng
(*), hẳn là sẽ không. Triệu Tử Dương có chút ngượng ngùng lúng túng gãi
đầu.

(*) Cười đến tiền phủ hậu ngưỡng: cười đến nỗi hết gập người ra phía trước lại đến ngửa ra sau= cười ngặt nghẽo

Mọi người có chí khí lắc đầu, khẳng định đáp án cho hắn.

Từ đó Triệu Tử Dương rốt cục cũng giãn ra mày ra.

Chỉ là hôm nay, mày hắn lại nhíu, hơn nữa cơ hồ có thể nói hợp thành
một đường thẳng, bởi vì hắn vừa hồi phủ ngẩng đầu liền nhìn thấy một
người, quần áo tử y lâng lâng đứng ở phía trên nóc nhà chính sảnh.

“Người đâu.”

“Đại nhân.”

“Phu nhân như thế nào lại đứng trên nóc nhà?” bọn họ chăm sóc nàng như thế nào?

“Bẩm báo đại nhân, lão phu nhân làm cho thiếu phu nhân uống thuốc,
thiếu phu nhân bỏ chạy vì thế lão phu nhân truy (*), cuối cùng thiếu phu nhân không còn chỗ có thể trốn liền lập tức nhảy lên nóc nhà.”

(*) truy: đuổi theo

“Khụ khụ……” lại là uống thuốc bổ, mẫu thân không thể đổi biện pháp gì mới mẻ để “ép buộc ” Oánh nhi sao? Khiến cho nàng phải nhảy lên nóc nhà trốn thật sự không phải chủ ý tốt, độ cao này làm cho hắn nhìn trong
lòng cũng thấy run sợ.

“Không có cây thang đi lên sao?”

“Thiếu phu nhân đã muốn đá hỏng ba cây thang rồi.”

Vì thế Triệu Tử Dương trầm mặc, chậm rãi đi đến dưới nhà, ngẩng đầu
nhìn lên phía trên hô “Xuống dưới đi, Oánh nhi, không cần uống thuốc.”

“Ta không đi xuống dưới, bị mẫu thân bắt được nhất định sẽ bị ép uống thuốc ”. Thành toàn hắn – đại hiếu tử này, cũng đạt thành lời cha dặn
trước khi đi, chỉ có thể làm khổ miệng của nàng, nàng rõ ràng khang kiện khỏe mạnh lại bị bắt uống thuốc này đắng không chịu nổi.

“Ta nói không cần uống.”

“Lời nói của chàng ta sẽ không tin tưởng.”

Nhìn mẫu thân đang ngồi ở bên cạnh bàn trong đại sảnh vẻ mặt bình
tĩnh, Triệu Tử Dương nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương, “Nương,
không nên ép nàng uống thuốc, thân thể của nàng thật sự tố”

“Có bản lĩnh thì nàng cứ ở trên đó luôn đi!” Triệu mẫu hung tợn nói.

Nha đầu này dám cà gan nhảy lên nóc nhà, nếu làm bảo bối tôn tử của
nàng có cái gì không hay xảy ra, lại hoặc là chính nàng có cái gì không
tốt, nàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho người nhà Văn gia, một thế hệ đời trước ân oán chưa xong, còn dám can đảm đem huyết mạch Triệu gia
bọn họ đùa giỡn, quả thực là buồn cười!

Triệu Tử Dương đột nhiên cảm khái ngàn vạn. Sớm nghe người ta nói mẹ
chồng nàng dâu là khó ở chung nhất, nay loại quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở chung như mẫu thân cùng Oánh nhi quả thực không nhiều lắm.

“Mẫu thân, tội gì, muốn nàng uống là không thể?”

“Ta là suy nghĩ vì tôn tử của ta.” Cũng không hi vọng khi con dâu
sinh sản quá mức thống khổ, thế này mới theo một gã lão đại phu trong
thành sắt thang thuốc dưỡng thai này mỗi ngày hầm cho nàng uống, chính
là nàng thật sự thực không chịu hợp tác, làm cho nàng là mẹ chồng mỗi
khi tức giận đến nỗi huyết áp lên cao.

“Hắn hiện tại ở trong bụng ta, chờ sau khi sinh hắn ra, nương thích quản như thế nào thì thế ấy.” nương đứa nhỏ nói chuyện .

Nhìn xem mẫu thân, ngẩng đầu lại nhìn sang thê tử đang ở trên nóc
nhà, Triệu Tử Dương nhịn không được thở dài một tiếng. Quả nhiên chiến
tranh giữa mẹ chồng nàng dâu, khổ nhất là người bị kẹt ở giữa.

Bỗng nhiên thân ảnh màu tím chợt lóe lên, Văn Tuyết Oánh từ trên nóc
nhà nhảy xuống, váy ở trong gió tung bay, giống như một con bướm màu tím bay phiêu dật.

“Tướng công, ta muốn ăn thịt bò.”

“Ăn thịt bò!” kinh hỉ, không hiểu.

“Ừ, chàng bảo Lưu tẩu dùng thịt bò băm nhuyễn làm thành nhân bánh bao được không?”

Khóe miệng đang cười lập tức rủ xuống, “Vẫn là bánh bao?”

“Ừ, bánh bao ăn rất ngon, có khả năng tùy thời cầm làm lương khô”.
Mấu chốt là thời điểm chạy cũng có thể ăn, mẫu thân rất khủng bố, hiện
tại ở trong phủ đã muốn trốn không xong, nàng lo lắng ngày mai bắt đầu
phải trốn ra bên ngoài.

Triệu Tử Dương vẻ mặt hắc tuyến.

“Ta muốn ăn bánh bao thịt bò.” nàng nhắc lại.

“Tiểu Thúy, đi bảo Lưu tẩu làm đi.” hắn thỏa hiệp .

“Ta chỉ biết tướng công tốt nhất ”.

“Không uống bát dược này, ngươi cái gì cũng đừng mong ăn.” Triệu mẫu bưng bát từ đại sảnh đi ra.

“Tướng công, ta trước đi ra ngoài trốn vài ngày a.” Thân ảnh màu tím
một bên kêu một bên chạy tới trước cửa, trong nháy mắt đã muốn không
thấy bóng dáng, thân hình mạnh mẽ hoàn toàn không giống người mang thai
sáu tháng.

——

Ba ngày, đã muốn ba ngày không có tin tức của Văn Tuyết Oánh, điều này làm cho Triệu Tử Dương tay hoảng chân loạn.

Triệu mẫu cũng bắt đầu lo lắng .

“Dương nhi, nhanh nhanh phái người đi tìm xem.”

“Nương”, hắn nhìn mẫu thân, “Nếu tìm được nàng, nương có thể hay không không ép nàng uống dược?”

“Ta làm vậy cũng vì tốt cho nàng thôi.”

“Nhưng con cũng cho rằng nàng thật sự không cần bồi bổ.”

Triệu mẫu trầm mặc, sau một lát chậm rãi gật đầu, “Được rồi, nhưng nàng phải chuẩn bị quần áo hài tất cho tôn tử ta.”

Triệu Tử Dương đầu vừa đau lên, bất đắc dĩ nhìn mẫu thân, “Những việc này hạ nhân đều có thể làm ”.

“Có thể so với làm mẫu thân sao?”

“Nhưng nữ công gia chánh của Oánh nhi thật sự rất kém cỏi.” Sự thật tuy rằng tàn khốc, nhưng vẫn như trước không thể thay đổi.

“Cho dù kém cũng là người làm nương như nàng tự tay khâu.” Triệu mẫu kiên trì.

“Được rồi, ta đáp ứng thay nàng, ta đây đi ra ngoài tìm người.”

“Đi thôi”, chần chờ một lát, Triệu mẫu nói tiếp “Khi nàng đi ra ngoài trên người không có mang tiền, thật sự không có việc gì sao?”

“Hẳn là không có việc gì.” Hắn cũng không phải thực xác định, nhưng
xem bộ dạng Tiểu Thúy không chút lo lắng, hắn nghĩ hẳn là không cần phải lo đi.

Ra khỏi thư phòng, Triệu Tử Dương trực tiếp đi tìm Tiểu Thúy.

“Tiểu Thúy”, rất xa hắn liền nhìn đến Tiểu Thúy ngồi ở hành lang gấp
khúc đang khâu đồ, đến gần vừa thấy đó là trang phục quần lót trẻ con,
không khỏi nở nụ cười, “Tự khâu quần áo cho cục cưng a?”

“Đúng vậy cô gia”, Tiểu Thúy ngẩng đầu hướng hắn nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu làm việc mình đang làm trong tay – khâu quần lót trẻ em. “Cô
gia muốn đi ra ngoài tìm tiểu thư sao?”

“Đã sớm nói ngươi là nha đầu thông minh mà.”

“Cô gia bất quá là mượn cơ hội làm cho lão phu nhân dừng tay thôi.”

“Nha đầu, có chút việc trong lòng tự hiểu được là tốt rồi, không cần nói ra .”

“Nô tỳ biết sai rồi”, nàng giơ quần lót thêu hoa lan trong tay lên. “Cô gia xem có đẹp không?”

“Đừng đánh trống lảng với ta, nói cho ta biết tiểu thư nhà ngươi ở nơi nào?”

Tiểu Thúy bĩu môi, “Thành đông Cẩm Tú lầu.”

“Cẩm Tú lầu?”

“Vâng.”

“Kinh thành hình như cũng có một cái.”

“Đúng vậy.”

“Có liên hệ gì sao?”

“Cát tiểu thư cũng là nửa lão bản a.” Tiểu Thúy thẳng thắn bẩm báo.

Triệu Tử Dương mâu sắc trầm xuống. Là như thế này a, xem ra lời đồn đãi về Cát Phi Hoa là nữ nhi phá sản là sai lầm đi.

“Cô gia yên tâm đi, tiểu thư ở nơi nào khẳng định là được chăm sóc
cẩn thận, nói không chừng so với người hầu trong phủ còn muốn tốt hơn
rất nhiều đâu.”

“Phải không?”

“Đương nhiên rồi, trước kia khi tiểu thư cùng Cát tiểu thư hành tẩu
bên ngoài, chưởng quầy các nơi đều quen biết tiểu thư, khi tiểu thư đến
liền vô cùng đãi ngộ.”

Triệu Tử Dương lâm vào trầm tư. Thành thân lâu như vậy, hắn mới phát
hiện đối với thê tử chính mình cũng không phải thật hiểu biết, bất quá,
so với bạn hữu cưới phải Cát Phi Hoa, hắn đối với thê tử cũng có chút
hiểu biết đi. Suy nghĩ như vậy, cặp mày đang nhíu lại của hắn cuối cùng
cũng giãn ra .

“Cô gia, người còn chưa đi sao?”

“Không muốn cùng ta đi đón nàng sao?”

Tiểu Thúy nghĩ nghĩ, lập tức lắc lắc đầu, “Không được, nô tỳ còn phải thay tiểu thư chuẩn bị quần áo cho đứa nhỏ, tay nghề may vá của tiểu
thư rất kém cỏi”.

Triệu Tử Dương trong mắt hiện lên ý cười khổ. Cái này tốt lắm, hắn
trước thay nàng đáp ứng chuyện mẫu thân yêu cầu, chỉ sợ là nàng nếu
tránh không được sẽ lại cùng mình náo loạn.

Mãi cho đến khi đứng bên ngoài Cẩm Tú lầu, hắn còn đang suy nghĩ nên
nói như thế nào để thuyết phục thê tử tự tay động thủ cầm kim khâu.

Nhưng khi hắn tiến vào cửa Cẩm Tú lầu, những gì đang suy nghĩ trong
óc hết thảy tan thành mây khói, hai tay nắm chặt lửa giận hừng hực.

Bởi vì vừa vào cửa hắn liền nhìn thấy ái thê đang cùng một nam tử áo
xanh tuấn lãng trái nói phải cười đang ngồi uống trà cùng nhau.

Hình ảnh tuyệt đối là rất chói mắt, khiến cho hai tay Triệu Tử Dương không nhịn được nắm thành quyền.

“Oánh nhi.”

“Tướng công”. Nhìn thấy trượng phu cầm sổ sách tìm đến tính sổ Tuyết Oánh tươi cười rạng rỡ, “Lại ngồi đi.”

“Vị này huynh đài xưng hô như thế nào?”

Người áo xanh cười cười, hướng hắn giơ cái chén trong tay lên, “Tại hạ Nhâm Thế Thanh, Phong Lôi Bảo bảo chủ”.

Triệu Tử Dương “nha” một tiếng, “Từ lâu đã nghe thấy đại danh Nhâm bảo chủ.”

“Đại nhân khách khí , tại hạ đối với tên đại nhân cũng là như sấm bên tai a.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Triệu Tử Dương cảm thấy trong
lời nói của người này có vấn đề, hơn nữa ý trong lời cũng không làm cho
người ta cao hứng.

“Bảo chủ khách khí .”

“Đâu có.”

“Tại hạ hôm nay đến đây, là muốn đón thê tử về nhà .”

Nhâm Thế Thanh ý vị thâm trường nhìn bọn họ liếc mắt một cái. Cười nói: “Tại hạ tựa hồ vẫn chưa ngăn cản ngài đón tôn phu nhân.”

“Tướng công, làm gì phải vội vã trở về, dùng một bữa cơm, ăn xong rồi hãy trở về cũng không muộn”. Vẫn là ăn cơm trước rồi trở về đi, ai biết bà bà ở nhà chuẩn bị cái gì để hoan nghênh nàng.

“Mẫu thân đã nhiều ngày thực lo lắng cho nàng, vẫn là sớm đi trở về để cho lão nhân gia yên tâm.”

“Thiệt hay giả?” nàng làm ra vẻ mặt không tin.

“Tất nhiên là thật .”

Triệu Tử Dương vừa muốn nói, lại bị người khác đánh gãy .

“Nhâm Thế Thanh, bản cung rốt cục tìm được ngươi.”

Hai nam nhân đồng thời kinh ngạc, Nhâm Thế Thanh là bị bóng người
chạy như bay đến dọa cho hoảng sợ, Triệu Tử Dương còn đang muốn nói gì
đó sợ run lên.

Bản cung? Công chúa?

Từ khi có chuyện gặp được công chúa Tuyên Hoa về sau, hắn đối với hai từ công chúa có một phản xạ có điều kiện là tránh xa.

Nhâm Thế Thanh dễ dàng đẩy công chúa Tuyên Ninh đang yêu thương nhung nhớ ra, phụng phịu nói: “Xin công chúa tự trọng.”

“Nhâm Thế Thanh lớn mật, ngươi khinh bạc bản cung hiện tại lại muốn không chịu trách nhiệm sao?”

Nhâm Thế Thanh nhất thời mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Văn Tuyết Oánh trừng mắt nhìn, dung ánh mắt quỷ dị nhìn hai người bọn họ qua lại mấy lần. Khinh bạc? Vị Nhâm đại bảo chủ này sợ là sẽ không
có biện pháp đá bay công chúa Tuyên Ninh đi.

Triệu Tử Dương đột nhiên dâng lên một nỗi thân thiết đồng tình với
Nhâm Thế Thanh. Bị công chúa bò lên tựa hồ cũng không thể làm cho người
ta cao hứng, trước đây chính mình là như thế, trước mắt Nhâm Thế Thanh
cũng là như thế.

“A, nam nhân đẹp quá!” công chúa Tuyên Ninh rốt cục phát hiện tại
hiện trường còn có một nam tử phi thường tuấn mỹ, lập tức đình chỉ dây
dưa cùng Nhâm Thế Thanh, ngược lại nhảy đến trước người Triệu Tử Dương,
thẳng tắp đánh giá hắn.

Trên trán Triệu Tử Dương gân xanh ẩn ẩn hiện lên, trăm ngàn lần không cần lại là một gốc cây hoa đào nữa.

Vây quanh hắn vòng vo hai vòng, công chúa Tuyên Ninh nhăn mặt nhăn
mũi lại, nói một câu, “Bộ dạng so với ta còn muốn đẹp mặt hơn. Nam nhân
như thế này làm sao có thể gả? Sẽ tự ti”.

Văn Tuyết Oánh “phốc xích” bật cười một tiếng.

Triệu Tử Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nhâm Thế Thanh không hiểu sao cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó không
khỏi sửng sốt. Hắn vì sao muốn thở phào nhẹ nhõm? Nếu công chúa Tuyên
Ninh thích Triệu Tử Dương, hắn có thể giải thoát rồi, không phải sao?

Dùng sức lắc đầu, đem sự hoang mang mạc danh kỳ diệu đá sang một bên, hắn buồn rầu nhìn công chúa Tuyên Ninh lại đang muốn lao lại chỗ mình.

“Vợ chồng chúng ta sẽ không quấy rầy bảo chủ cùng công chúa gặp nhau, lần sau lại đến quấy rầy bảo chủ một chén rượu.”

“Đúng vậy à nha, bảo chủ, ta cùng tướng công phải đi về trước .”

“Các ngươi –” rất không có nghĩa khí.

“Tướng công. Đi thôi, không cần quấy rầy bảo chủ cùng công chúa.”

Ở trong ánh mắt Nhâm Thế Thanh tràn đầy oán khí, Triệu Tử Dương nắm tay thê tử đi ra khỏi Cẩm Tú lầu.

“Cái gì? Chàng nói cái gì?”

Triệu Tử Dương bất đắc dĩ cười khổ, “Nàng tự tay làm một bộ đi, như vậy mẫu thân cũng không còn lời nào để nói.”

“Nữ công gia chánh của ta rất kém cỏi”. Mày liễu thắt lại, nàng vẻ
mặt không cam lòng, “Việc này rõ ràng là muốn thấy ta lúng túng thôi.”

Chỉ biết bà bà nhất định sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha mình, quả nhiên.

“Nhưng nàng cũng không thể tiếp tục tránh ở bên ngoài.”

“Vì sao không thể? Huống hồ nếu ta vẫn không quay về, chàng không
phải vừa đúng lúc có thể đem biểu muội cưới về sao, để hợp với ý muốn
của bà bà”. Đến nay nhớ tới một màn kia ngực nàng vẫn là ê ẩm, đôi môi
của riêng mình nhưng lại bị kẻ khác khinh bạc .

Tuy nói phụ nữ có thai cảm xúc dao động rất lớn, nhưng nàng cũng thật sự quá mức, hai sự kiện không liên quan đến nhau, nàng chính là có thể
thần kỳ như vậy ghép chúng vào cùng một chỗ, như là việc đương nhiên,
đúng lý hợp tình.

“Muốn hay không ta lại phát thệ một lần nữa?”

“Lời thề của nam nhân cùng với uống nước cũng đơn giản giống như nhau.”

“Ai nói ?”

“Phi Hoa.”

Triệu Tử Dương sợ run. Hiện tại hắn bắt đầu đồng tình với bạn tốt,
thê tử hắn chịu ảnh hưởng của Cát Phi Hoa nay biến thành tính tình như
vậy, bản thân nàng tính tình chẳng phải càng thêm quái dị , nghĩ đến bạn tốt phải ứng phó với nàng kia cũng rất là gian khổ đi.

“Ngày đó thật là do Sở Liên tự ngã vào người ta”. Chỉ có thể lại một lần nữa giải thích, hiện tại nữ nhân này thật đáng sợ.

“Nhưng chàng không tránh ra.”

“Ta căn bản không nghĩ tới muội ấy sẽ làm như thế, sao có thể trốn?”

“Tóm lại, chàng không có nửa điểm ý thức được nguy cơ ở một mình cùng muội ấy, chính là sai sót của chàng.” Văn Tuyết Oánh tổng kết từ từ,
rồi định ngay tội của hắn.

“……” Không nói đạo lý quả nhiên là sở trường của nữ nhân.

“Ta không cần đi trở về.”

Triệu Tử Dương thân thủ phủ ngạch. Xem đi, lại quay lại vấn đề từ đầu.

“Ta tuyệt đối sẽ không đi may quần áo”. Nàng mới không cần mất mặt xấu hổ.

“Mẫu thân dù sao cũng là trưởng bối, nàng cho mẫu than chút mặt mũi đi.”

“Khi nương liên tục đuổi theo ta ép uống thuốc có nghĩ đến mặt mũi của ta sao?”, nàng không dùng võ công đã thực nể tình .

Cái này cũng đúng a. Hắn mất mặt cúi khóe miệng xuống.

Nhìn tiền phương xa xa lộ ra hai chữ “Triệu phủ”, Văn Tuyết Oánh cắn môi dưới, hai tay nắm chặt.

“Oánh nhi, theo ta trở về đi.”

“Ta quyết định”. Hít sâu một hơi, nàng kiên định phun ra nửa câu sau “Về nhà mẹ đẻ.”

Triệu Tử Dương lâm vào ngạc nhiên, ngơ ngác lặp lại, “Về nhà mẹ đẻ?”

“Đúng”, nàng dùng sức gật đầu.

“Đường xá xa xôi, nay thân mình nàng càng ngày càng không tiện, vẫn là không cần.”

“Trước mắt đây là biện pháp duy nhất có thể đẹp cả đôi đường, mẫu thân tuyệt đối sẽ không theo đến kinh thành đi.”

Nói là như vậy, nhưng làm vậy chẳng phải sẽ thực sự là một người nữ tử không hiếu tâm sao?

Vì thế, hắn thực thành khẩn nhắc nhở thê tử, “Oánh nhi, khi rời xa
kinh thành nhạc phụ nhắc nhở nàng những gì nàng đều đã quên sao?”

Nàng chính là không quên mới có thể quá vất vả như vậy, hắn còn nhắc tới để cảnh tỉnh nàng. “Ta đã quên”.

“Ta nhớ rõ rất rõ ràng, nhạc phụ nói cho nàng mọi việc……”

“Ngừng! Ta nhớ ra rồi.” Nàng vô lực gục đầu xuống, “Chúng ta trở về
đi”. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, vậy nghênh đón
khiêu chiến đi.

Nhìn nàng vẻ mặt như thề sống chết đi về phía cửa phủ, Triệu Tử Dương vẻ mặt không nói gì đành phải hỏi đến lão thiên.

“Phu nhân, đại nhân, hai người đã trở lại.”

“Ừ.”

Lập tức đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy bà bà vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở chủ vị, Văn Tuyết Oánh cúi người hành lễ, “Mẫu thân, con dâu đã trở
lại.”

“Ta còn nghĩ rằng ngươi vĩnh viễn không tính trở về!” Nhìn nàng tinh
thần sảng khoái đứng ở trước mặt, nỗi phiền tâm của Triệu mẫu mấy ngày
nay cuối cùng buông xuống được, nhưng ở ngoài mặt vẫn là chưa cho con
dâu một tia hoà nhã sắc.

“Nếu mẫu thân không hy vọng con dâu trở về, con dâu cũng không cần tự tìm việc không thú vị như vậy, chỉ cần mẫu thân nói một câu, con dâu
vĩnh viễn sẽ không hề bước vào nơi này nữa”. Nàng không cần nhịn, như
vậy là làm khó dễ một phụ nữ có thai, nàng dựa vào cái gì còn phải nhẫn!

“Ngươi –” Triệu mẫu vỗ mạnh lên bàn, “Lớn mật”.

Văn Tuyết Oánh rõ ràng đứng thẳng thân mình, bất tuân nhìn nàng, “Mẫu thân nếu không phải chán ghét sự hiện diện của con, vì sao vẫn cố ý làm khó dễ con?”

Triệu mẫu bị hỏi không chống đỡ được câu nào.

“Con dâu tự nhận không có làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo gì, nếu nương vẫn muốn lấy ân oán của thế hệ trước đến trừng phạt con dâu, như
vậy con dâu cũng không tính tiếp tục nhẫn nhịn nữa.”

“Ngươi –”

“Mẫu thân nói là cho con dâu uống dược là vì muốn tốt cho cục cưng
trong bụng, nhưng đại phu rõ ràng nói qua con dâu thân cường thể tráng.”

Dừng một lát, nàng tiếp tục nói: “Lại làm cho tướng công nói cho con
biết không uống dược thì phải tự mình động thủ khâu quần áo cho đứa nhỏ, nhưng có phải hay không việc tự tay khâu khác biệt có thực sự lớn như
vậy sao? Muốn con nói, cùng với miễn cưỡng muốn con làm chuyện con không thích. Vậy không bằng làm cho cuộc sống của con sung sướng mới là tốt
nhất đối với thai nhi.”

“Cô gia, người tránh ở sau cây cột làm cái gì?” Tiểu Thúy bưng trà
lên đại sảnh nhìn thấy Triệu Tử Dương tránh ở sau cây cột hướng trong
phòng nhìn vào, không khỏi theo ánh mắt hắn nhìn đi qua.

“Không khí bên trong thực nguy hiểm, tạm thời vẫn không cần đi vào là tốt nhất.”

Tiểu Thúy quan sát tình hình mẹ chồng nàng dâu đang giương cung bạt
kiếm, trong lòng có sự đồng cảm nói: “Cô gia nói đúng, vẫn là không đi
vào mới tốt”. Tiểu thư rốt cục cũng quyết định phản kích a, nàng còn
tưởng rằng tiểu thư tính dễ dàng tha thứ mọi chuyện đâu.

“Ngỗ nghịch trưởng bồi, đây là đại bất hiếu.”

Nghe xong, bà bà phải một lúc lâu sau mới nói, Văn Tuyết Oánh hướng
lên trời liếc mắt xem thường, đứng lâu chân cũng có chút mỏi, nàng đi
đến một bên ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một ly trà trên bàn trà uống
hai ngụm.

“Văn Tuyết Oánh –”

“Mẫu thân, con dâu ở đây, có chuyện gì?”

“Ngươi trong mắt còn có bà bà này hay không?”

“Nếu không có, ta liền trực tiếp về nhà mẹ đẻ”, mà không phải lựa chọn trở về đối mặt với bà bà.

“……”

“Ta đói bụng, ai đi giúp ta lấy chút gì đó ăn, chân ta rất mỏi.”

Triệu Tử Dương vội vàng đối với Tiểu Thúy bên cạnh sai bảo, “Nhanh đi phòng bếp giúp tiểu thư nhà ngươi lấy bánh bao.”

Tiểu Thúy đưa khay trà trong tay nhét vào trong tay hắn, “Phiền toái cô gia đem trà mang vào cho lão phu nhân đi.”

Nhìn nàng chạy nhanh như bay, nhìn nhìn lại khay trà trong tay, Triệu Tử Dương cười lắc lắc đầu. Quả thật là chủ tử nào sẽ có cái dạng hạ
nhân đó.

Hướng đại sảnh nhìn lại, hai mẹ con kia tựa hồ tạm thời đình chiến, hai người đều tự ngồi ở vị trí của mình không nói tiếng nào.

Hắn thế này mới đem khay trà đi vào đại sảnh. Ai, những ngày chiến tranh như thế này không biết khi nào mới có thể chấm dứt a!

Trời đã bắt đầu vào thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Bụng Văn Tuyết Oánh càng lúc càng lớn, hiện tại đã muốn bị nghiêm
khắc cấm thượng lủi hạ khiêu. Mà Triệu mẫu cũng tận lực không hề làm
chuyện gì sẽ khiến cho con dâu tiếp tục làm chuyện vận động.

Hết thảy đều là vì bảo bối tôn tử chưa sinh ra, Triệu mẫu vẫn nói với chính mình như vậy.

Hai tay đỡ thắt lưng đi vào thư phòng, Văn Tuyết Oánh tính lấy một
cuốn sách sử ra xem, không ngờ từ trong một quyển sách rơi ra một phong
thư.

Nhìn trên phong thư viết năm chữ “Tử Dương đệ thân khải”, nàng tò mò
trợn to mắt, do dự một lát vẫn nhặt thư lên, ra cửa trước nhìn một cái,
sau đó rút thư ra –

‘Việc nhờ vả đã công đức viên mãn, chuyện Tử Dương đệ hứa hẹn với ta khi nào thực hiện?’

Nhìn dòng cuối thư viết hai chữ “Tiêu Dao”, Văn Tuyết Oánh không khỏi trầm ngâm.

Phong thư này lộ ra tin tức thực không tầm thường, tướng công cùng người này đã giao dịch cái gì?

Khi Triệu Tử Dương trở lại thư phòng nhìn thấy thê tử đang có chút
đăm chiêu ngồi ở sau bàn học. Trước mặt là một phong thư — phong thư này hắn đã quên để chỗ nào rồi, không thể tiêu hủy, hôm nay thật là đã bị
nàng tìm ra.

“Chàng đáp ứng với người ta chuyện gì?”

“Việc nhỏ thôi.”

“Phong thư này là năm tháng trước, lúc ấy thật trùng hợp cCông chúa
Tuyên Hoa gả cho võ trạng nguyên làm vợ.” Nàng hiểu được nói ra.

“Thế thì như thế nào?” Hắn vân đạm phong khinh nở nụ cười.

“Ta rất ngạc nhiên người viết thư này là ai, có thể nói cho ta biết sao?”

Triệu Tử Dương nhìn thê tử liếc mắt một cái, cặp mắt to sáng ngời kia lóe ra ánh sáng tò mò, “Nàng đoán là ai?”

“Tiêu Dao vương?”

“Vì sao lại đoán là hắn?”

“Bởi vì phía dưới viết là Tiêu Dao a”, nàng đương nhiên trả lời.

“Nàng cho rằng chỉ đơn giản như thế sao?”

“Vốn không có chuyện gì là phức tạp, không thể đơn giản một chút sao? Đây cũng không phải cái gì cơ mật, hắn làm gì phải tàng đầu tàng vĩ ”

“Nói thế cũng phải.” Làm việc cẩn thận như vậy, cho dù rơi vào trong tay người khác có năng lực bị điều tra ra cái gì.

“Chàng thật ra đã đáp ứng chuyện gì rồi?” mắt to chớp chớp nhìn hắn, chờ mong hắn giải thích nghi hoặc của mình.

“Cho hắn một bức tự họa.”

“Cái gì?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Hắn muốn bức tự họa của chàng làm cái gì?”

“Tặng người.”

“Tặng người?” khóe miệng có dấu hiệu run rẩy.

“Uhm, đưa một người nam nhân.”

Khóe miệng của nàng thật sự rút.

“Chuyện vớ vẩn như vậy chàng vì sao phải đáp ứng?”

“Bởi vì đáng giá.” Bốn chữ vô cùng đơn giản.

Nàng đứng lên, hắn thân thủ đỡ nàng.

“Chàng cũng tính là hy sinh sắc tướng đi.” Nàng híp mắt hỏi.

“Bức họa kia sau lại ở trong một trận hỏa hoạn hóa thành tro tàn.”

Mắt hạnh đang híp lại một lần nữa mở ra, tươi cười rạng rỡ, vỗ vỗ vai hắn, nàng tán dương gật đầu, “Tốt lắm.”

“Đương nhiên là tốt.” Hắn cười xoa cái bụng của nàng, “Hắn hôm nay có hay không không ngoan?”

“Gần đây hắn càng ngày càng bướng bỉnh, luôn ở bên trong lăn lộn bổ
nhào.” Nói xong trong bụng quặn đau, nàng nhăn mặt chau mày, “Hắn lại đá ta.”

“Thật sự?, ta nghe một chút.” Hắn ngồi xổm xuống, đem lỗ tai dán tại
bụng của nàng, nghe xong trong chốc lát, cười ra tiếng, “Ta cảm giác
được hắn đang cử động, nhất định là một tiểu tử nghịch ngợm.”

“Có lẽ là nữ nhi.”

“Mặc kệ nữ nhi cũng là con, ta đều yêu như nhau.”

“Vạn nhất là nữ nhi, mẫu thân sẽ không lại lấy ba điều bất hiếu, về sau sẽ lấy đó làm cớ cho chàng nạp thiếp?”

‘Nghe lời mù quáng, đem thân hy sinh cho việc không chánh nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất.

Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai.

Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba.’

Trong ba điều bất hiếu, không con là tội nặng nhất.

Triệu Tử Dương cười xoa nhẹ đầu của nàng, “Oánh nhi ngốc, nàng nếu có thể sinh, chúng ta liền cố gắng đến tận khi nàng sinh ra con trai mới
thôi không phải tốt lắm sao?”

“Chàng cho ta là trư a?”

“Cho dù là trư, cũng là trư đẹp nhất.”

“Thật muốn đánh chàng a –” nàng nắm một quyển sách trên bàn lên hướng hắn ném qua.

“Ha ha……”

Tiểu Thúy bưng một mâm bánh bao mới đi đến cửa thư phòng nghe được tiếng cười sung sướng của cô gia, không khỏi cười .

Lúc trước khi nhận được thánh chỉ ném tú cầu, ai có thể nghĩ đến sẽ
là đại kết cục này đâu, đại khái cuối cùng chính là Hoàng Thượng tự mình hối hận đi.

Tư vị tiền mất tật mang khẳng định không tốt lắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.