Nhĩ Lan chưa kịp phản ứng đã bị lão quái Hắc Lâu giáo chủ phóng khí điểm chỉ vào ba trọng huyệt, rồi như con mèo vồ chú chuột nhắt, nhấc bổng nàng vác lên vai.
Lão hú vang một tiếng, nện chưởng xuống mặt đá, thân ảnh bắn vụt lên cao như chiếc pháo thăng thiên, lướt qua ô cửa tò vò phía trên Hắc lâu đài.
Mặc dù hai chân đã bị tàn phế nhưng xem chừng khinh công của lão quái vẫn cao thâm không một ai trong giang hồ có thể sánh bằng. Gió thổi mát lạnh, cùng với những âm thanh ầm ầm như núi lỡ, khiến nàng không khỏi thất sắc, hồn phi phách lạc. Tiếng gió ù ù rít bên mang tai, và khi lão quái đặt nàng xuống, Nhĩ Lan mới biết mình đã được đưa ra ngoài bãi biển.
Nàng ngoảnh mặt quay lại, từng bụm khói đen đang bốc lên phía xa, chứng tỏ Hắc lâu đài và Nhạn động đã chìm trong biển lửa nham thạch.
Nhĩ Lan nghiến răng, gằn giọng nói :
– Lão quỷ đã bội tín để Thế Lãm lại Hắc lâu đài.
Lão quái ngửa mặt cười khằng khặc, rồi nói :
– Chứ mỹ nữ bắt lão phu mang theo gã tiểu tử đó để làm gì. Có mang gã đi, gã cũng không thể sống được.
– Lão đã làm gì Thế Lãm?
– Lão phu đã đoạn cốt gã rồi.
Nhĩ Lan cau mày, rít lên the thé :
– Tại sao lão quỷ lại làm như vậy!
Lão quái ngồi bệt xuống bên nàng :
– Chà, chẳng lẽ một mỹ nhân mà tới hai nam nhân sao?
Nhĩ Lan há hốc miệng :
– Lão nói như vậy là có ý gì?
Lão quái toét miệng cười :
– Nàng hiểu ý của ta.
Lão vừa nói vừa đặt tay lên bờ vai Nhĩ Lan.
Nàng đánh mặt nạt ngang :
– Lão quỷ bỏ tay xuống ngay.
Lão tròn mắt ngạc nhiên :
– Tiểu tử đã chết rồi, nàng còn ngại ngùng gì nữa. Ha… Ha… Ha… Lão phu đã được tự do, rồi đây giang hồ Trung Nguyên sẽ thuộc về lão phu.
– Lão bỏ tay xuống khỏi cơ thể ta.
Lão quái Hắc Lâu giáo chủ nhún vai :
– Ậy, xem chừng nàng không thông minh như gã tiểu tử kia.
– Đúng như vậy đó. Trong Hắc lâu đài, lão đã từng dụng khí công đánh ta, cớ sao ta lại thân tình với lão chứ.
– Ha… ha… ha… lão phu chỉ giả vờ đấy thôi. Lão phu không nỡ đánh một mỹ nữ như nàng đâu.
– Một cái tát còn in trên má ta đây nè.
– Lão phu xin lỗi, lão phu phải làm vậy để tiểu tử không đọc được ý niệm trong đầu ta.
– Lão quỷ, nếu lão muốn ta thân tình, hãy quay trở lại cứu Thế Lãm.
Lão quái Hắc Lâu giáo chủ trợn mắt lắc đầu :
– Ậy, làm sao cứu được tiểu tử đó chứ? Muộn quá rồi, muộn quá rồi. Bây giờ tiểu tử chắc đã biến thành nham thạch chôn thây trong bí động Nhạn môn.
Nhĩ Lan nghiến răng :
– Ta căm thù lão.
– Rồi mỹ nữ sẽ quen thôi mà.
Lão quái chống hai tay xuống cát, lắc vai đã băng đến bên một mỏm đá.
Nhĩ Lan bật cười khanh khách.
Nghe tiếng cười lão quay trở lại :
– Sao mỹ nữ cười?
– Ta không cười sao được. Dù cho ta và lão có thoát ra khỏi bí động Nhạn môn nhưng cuối cùng cũng mắc kẹt trên bãi cát này. Chúng ta rồi cũng chết dần chết mòn mà thôi, xét ra thà chết như Thế Lãm còn tốt hơn là chờ cái chết đến từng khắc, nghĩ vậy nên ta mới cười.
Nàng nhìn lão quái :
– Kẻ bội tín như lão trời không tha đâu.
Hắc Lâu giáo chủ sa sầm mặt xuống :
– Hừ, nàng tưởng lão phu chịu phơi thây trên bãi cát này à? Lão phu đã chịu đựng hai mươi năm trong bí động Nhạn môn, giờ được tự do không lẽ đành chịu chết ở đây sao?
Lão vừa nói vừa quan sát tứ phía, rồi dừng nhãn lực chiếu vào một tảng đá to. Lão nhìn tảng đá đó chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng nói :
– Lão phu sẽ đục thuyền để vào đông thổ.
Nhĩ Lan cau mày :
– Trên bãi cát này không có cây lấy gì đục thuyền băng đại dương.
Lão quái quay lại nhìn nàng :
– Lão phu lấy đá làm thuyền không được sao?
Nhĩ Lan trợn mắt :
– Lão điên rồi chăng. Lấy đá chế tạo thành thuyền, e lão chỉ được việc làm mồi cho thủy ngư mà thôi.
– Rồi nàng sẽ thấy. Với lão phu, việc gì cũng có thể làm được.
– Nhưng việc trước hết, lão nên giải huyệt cho ta.
– Được, ta sẵn sàng chiều theo ý của nàng.
Lão vừa nói vừa phóng khí điểm chỉ vào ba trọng huyệt của Nhĩ Lan. Khi lão thâu hồi chân ngươn, Nhĩ Lan rùng mình đứng phắt dậy.
Nàng nhìn lão quái :
– Lão tặc đỡ chiêu.
Nhĩ Lan vận chuyển nguyên âm đánh ra một lúc hai đạo kình di sơn hải đảo, chia làm hai hướng thượng và hạ công trực diện vào Hắc Lâu giáo chủ.
Bốp…
Hổ khẩu của nàng tê buốt mà lão quái Hắc Lâu giáo chủ chẳng có chút biểu hiện gì.
Lão quái Hắc Lâu giáo chủ chu hai cánh môi lắc đầu nhìn Nhĩ Lan, buông luôn một câu lạnh nhạt :
– Rượu mời mỹ nữ chê, chắc đòi uống rượu phạt.
Âm tự còn đọng trên môi lão, Nhĩ Lan đã phóng tiếp chỉ công âm kình thọc vào yết hầu lão quái.
Bộp…
Lão quái Hắc Lâu giáo chủ trừng mắt để mặc cho nàng công kích lão.
Nhĩ Lan vừa thâu hồi chỉ ngọc thì lão mới phản công.
Trảo công của lão quái thộp thẳng vào vùng ngực của Nhĩ Lan không một chút kiêng dè.
Đâu thể để cho lão quái bức nhục mình, Nhĩ Lan trổ bộ pháp Du Môn lướt về sau. Mặc dù nàng đã nhanh nhưng vẫn không giữ được miếng lụa còn lại chỉ vừa đủ che một phần nhỏ trên cơ thể.
Xoạt…
Nhĩ Lan điểm mũi giầy lướt băng về phía trước. Nàng vừa trổ khinh thuật Du Môn đại pháp vừa nói :
– Lão đừng hòng bức nhục được ta.
Với ý niệm không để cho lão quái cưỡng nhục, Nhĩ Lan dụng luôn Du Hành bộ pháp để thoát đi.
Lão quái cất tiếng nghe thật là nham nhở :
– Mỹ nữ chạy đi đâu chứ?
Nàng vừa thoát được hai trượng thì bị một luồng xoáy khí rút lại. Biết lão tặc đã giở tuyệt công hấp lực rút mình lại, Nhĩ Lan trụ tấn toàn bộ chân âm cưỡng lại.
Mặc dù nàng đã dụng hết công lực vốn dĩ đã đạt đến cõi thượng thừa, nhưng so với hấp lực của lão tặc chẳng khác nào muối bỏ biển, nên nhanh chóng bị xoáy khí hấp công rút về phía lão. Hai chân Nhĩ Lan kẽ hai đường rãnh sâu trên bãi cát.
Lão quái chộp tiểu yêu nàng nhấc bổng lên, phát ra tràng cười hăng hắc :
– Ha… Ha… Ha…
Nhĩ Lan thét lớn :
– Lão tặc buông ta ra.
Vẫn nhấc bổng Nhĩ Lan, lão gằn giọng nói :
– Buông nàng ra, rồi nàng lại bỏ lão phu à?
– Lão đừng hy vọng ta có thâm tình với lão.
Lão quái nghiêm giọng nghe thật là khắt khe :
– Nàng muốn ngọc vỡ bình tan à?
Nhĩ Lan rùng mình khi nghe chất giọng của Hắc Lâu giáo chủ.
Hắc Lâu giáo chủ nói tiếp :
– Bổn Giáo chủ chưa bao giờ bị ai coi thường, ý của ta là ý của trời. Nay bổn Giáo chủ vừa được tự do, nàng đã cãi lệnh bổn Giáo chủ, vậy nàng muốn ta xé xác nàng ra chăng.
– Phu tướng của ta vừa bị lão dụng mưu sâu kế độc bức tử trong bí động Nhạn môn, giờ lão muốn thân tình với ta, thử hỏi nếu lão là ta thì sẽ như thế nào?
Hắc Lâu giáo chủ đặt Nhĩ Lan xuống đối mặt với lão :
– Lão phu sẽ đền bù lại cho nàng.
Nhĩ Lan gục mặt :
– Ta không muốn chết và cũng không muốn khiến cho vong linh của phu tướng ngậm ngùi. Ngươi phải hiểu cho ta.
Hắc Lâu giáo chủ ngước mắt nhìn lên. Đôi mày rậm xì của lão như hai chiếc chổi xể che cả hai con ngươi nên thoáng nhìn trông ngỡ như hai hốc mắt hắc lâu.
Lão tằng hắng nói :
– Nghe nàng nói lão phu càng mến mộ nàng hơn.
Hắc Lâu giáo chủ bất ngờ đổi giọng :
– Có người đang đến.
Nhĩ Lan nhìn quanh, chẳng phát hiện ra ai cả, nên thầm nghĩ :
– “Chung quanh đây làm gì có bóng người, mình có thấy bóng người nào đâu. Nhưng nếu lão quái phát hiện có người đang đến thì nhất định phải có người đang đến”.
Nhĩ Lan liên tưởng đến Thế Lãm. Cùng với ý nghĩ thầm kín đó, vẻ mặt nàng trở nên rạng rỡ vô cùng.
Nhĩ Lan liền hỏi :
– Lão có chắc không?
Nhĩ Lan cười khẩy nói tiếp :
– Làm gì có người xuất hiện nơi đây. Chẳng lẽ…
Lão quái Hắc Lâu giáo chủ nhìn Nhĩ Lan :
– Nàng đang nghĩ đến Thế Lãm chăng?
– Chỉ có Thế Lãm mới xuất hiện nơi đây thôi.
Hắc Lâu giáo chủ lắc đầu :
– Không phải Hoàng Thế Lãm đâu, mà người của lão phu đó.
Nhĩ Lan không tin lời nói của lão quái. Nàng lắc đầu nguầy nguậy :
– Ta không tin. Lão đã ở trong bí động hai mươi năm, thế mà vẫn còn thuộc nhân bên ngoài sao?
Hắc Lâu giáo chủ bật cười hăng hắc :
– Điều lão phu nói ra không bao giờ sai. Chỉ có người của Hắc Lâu giáo mới có phương tiện đi mây về gió.
Hắc Lâu giáo chủ vừa dứt lời thì Nhĩ Lan đã nhận ra xa trên không trung có bốn cánh diều đang lướt gió hướng về phía nàng.
– Diều…
– Đúng như vậy, những cánh diều kia là tuyệt nghệ chế tác của Không Không sư huynh.
Hắc Lâu giáo chủ nghểnh mặt nhìn lên hướng bốn cánh diều đang là đà bay về phía bờ cát.
Tứ linh chủ của Linh Sơn cổ tự lái diều từ từ hạ xuống bãi cát. Bốn người nhận ra Nhĩ Lan nhưng không thấy Thế Lãm nên Linh chủ Thiên giả cất tiếng hỏi luôn :
– Lan Hoa cung chủ, Truy Hình Tướng đang ở đâu?
Linh chủ Thiên giả vừa hỏi vừa dời ánh mắt sang Hắc Lâu giáo chủ :
– Lão già này là ai?
Linh chủ Thiên giả vừa dứt lời bằng chất giọng kẻ bề trên thì đã bị luôn một cái tát bằng khí lực đánh ngã ra sau.
Hắc Lâu giáo chủ gằn giọng :
– Hậu sinh hỗn láo.
Linh chủ Địa giả và Linh chủ Nhân giả cùng Quỷ giả giật thót ruột, nhưng cũng kịp dàn thành hàng ngang che chắn trước mặt Linh chủ Thiên giả.
Hắc Lâu giáo chủ nhìn trừng trừng Tứ linh giả, buông một câu thật khắt khe, nghe mà gai ốc nổi khắp người.
– Hậu sinh chưa chịu quỳ xuống ra mắt bổn tổ sư à?
Linh chủ Địa giả đã chứng kiến lão quái trổ thần khí phát tác thành chưởng công đánh bật Linh chủ Thiên giả nên chẳng còn giữ ý xem thường nữa.
Linh chủ Địa giả tằng hắng, ôn nhu hỏi :
– Cung thỉnh tiền bối cho biết ngoại danh.
Hắc Lâu giáo chủ gật gù :
– Ít nhất các ngươi cũng biết kính sư một chút chứ.
Hắc Lâu giáo chủ đưa đôi bản thủ đến trước, vận khí chuyển công. Một quầng hắc quang nhanh chóng khỏa lấp song thủ của lão. Nhìn hai quầng hắc quang ẩn hiện trên tay lão quaá trông ngờ ngợ như đôi hắc lâu, lấp lửng trên không trung.
Cả bốn lão Linh chủ sửng sốt cùng thốt ra lời :
– Hắc Lâu chưởng.
Cả bốn vị Linh chủ Linh Sơn cổ tự đồng loạt quỳ mọp xuống cát :
– Chúng vãn bối không biết sư tổ hoành khai dương thế nên mạo phạm, xin sư tổ thứ tội…
thứ tội…
Hắc Lâu giáo chủ nạt ngang :
– Đứng lên đi.
Cả bốn đồng loạt đứng lên.
Nhĩ Lan thấy bốn vị Linh chủ râu tóc bạc phơ mà còn phải quỳ mọp trước lão quái Hắc Lâu giáo chủ, chứng tỏ lão ta đã thuộc hàng nhứt phẩm trong Hắc Lâu giáo.
Nhĩ Lan nhìn ra khơi.
Nàng nhận ra năm sáu cánh buồm lớn đang tiến về phía bãi cát.
Linh chủ Thiên giả ôm quyền kính cẩn nói :
– Kính bẩm Đại lão tổ, Chưởng giáo đang cho thuyền đến rước người.
Hắc Lâu giáo chủ gật đầu, quay mặt nhìn ra biển.
Một cánh buồm tách ra khỏi đoàn thuyền phi thân xuống những chiếc thuyền nan đang băng vào bờ. Thuyền nan vừa cặp bến, Tứ linh chủ đã xếp thành hai hàng, ôm quyền trịnh trọng cất tiếng tung hô :
– Chưởng giáo nghinh thân, thuộc hạ chờ lịnh.
Vương Mãng cùng với Tổng tài Thái Minh Công, Hằng Ni, Kha Chấn Bình và hai nàng cung nữ là Hà Tú Anh và Chu Cẩm Ngọc băng lên bãi cát.
Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh sửng sốt khi nhận ra Nhĩ Lan.
Gã hừ một tiếng.
Nhận ra ánh mắt tràn ngập sát khí của Minh Chỉnh, vô hình trung Nhĩ Lan đứng nép vào Hắc Lâu giáo chủ.
Tổng tài Thái Minh Công bước đến đối mặt với Nhĩ Lan :
– Ta tưởng nàng đã chết trong thung lũng Nhạn môn rồi chứ?
Nhĩ Lan lắc đầu :
– Bây giờ thì ta cũng đâu thể sống được.
Minh Chỉnh dời mắt qua Hắc Lâu giáo chủ :
– Thế Lãm ra nông nổi này à?
Linh chủ Thiên giả tiến đến đứng ngay bên cạnh Minh Chỉnh :
– Thái Minh Công, vị này là đại lão tổ.
Minh Chỉnh cau mày :
– Đại lão tổ nào?
Hắc Lâu giáo chủ sa sầm mặt xuống trông thật là bất nhẫn :
– Ngươi thấy kẻ trưởng thượng không chịu quỳ xuống còn hỏi cái gì chứ?
Minh Chỉnh nhìn sững lão Hắc Lâu giáo chủ :
– Lão là ai chứ?
– Ngươi là Chưởng giáo Hắc Lâu, lão phu hỏi ngươi tín vật Tiểu hắc lâu của bổn giáo ngươi có mang theo bên mình không?
Hắc Lâu giáo chủ vừa nói vừa khoanh tay thản nhiên nhìn Minh Chỉnh.
Nghe lão quái nhắc đến tín vật Tiểu hắc lâu, Minh Chỉnh giật mình. Y ngạc nhiên hỏi :
– Lão biết tín vật Tiểu hắc lâu?
– Nếu ngươi không có tín vật Tiểu hắc lâu, lão phu bắt buộc phải tước bỏ danh vị Chưởng giáo Hắc Lâu của ngươi.
Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh sững sờ hơn. Lần đầu tiên y nghe một lão già tàn phế đòi tước bỏ danh vị mà bấy lâu nay chưa một ai trong giang hồ biết được.
Minh Chỉnh liền hỏi :
– Tại sao lão tiền bối biết Tổng quản có tín vật Tiểu hắc lâu của Hắc Lâu giáo?
Hắc Lâu giáo chủ thở dài một tiếng :
– Lão phu biết chắc ngươi đến Đông đảo này theo di chỉ của lão phu.
Minh Chỉnh tròn mắt :
– Té ra…
Minh Chỉnh vội vàng quỳ mọp xuống :
– Thúc thúc, Minh Chỉnh có mắt như mù, không nhận ra thúc thúc, mong thúc thúc miễn tội.
Hắc Lâu giáo chủ mỉm cười :
– Lão phu không ép tội ngươi đâu, nhưng rồi lão thấy trong đáy mắt của ngươi có chứa sự thù hằn với Nhĩ Lan. Kể từ nay ngươi không được giữ hận thù đó nữa nhé. Còn gã tiểu tử mà ngươi gọi là Truy Hình Tướng Án Sát đường gì đó đã bị ta chôn trong bí động Nhạn môn rồi.
Hắc Lâu giáo chủ nhìn sang Vương Mãng và Hằng Ni :
– Hai người này là ai? Họ thuộc giáo phái nào?
Vương Mãng ôm quyền xá một lạy :
– Tại hạ là Vương Mãng, hoàng thất đương triều. Từ lâu đã nghe Tổng tài Thái Minh Công nhắc đến lão tiền bối, hôm nay mới được ngộ diện, trong lòng hoan hỷ vô cùng.
Hắc Lâu giáo chủ đáp lại Vương Mãng một xá :
– Lão là người ngoài giang hồ, không dám nhận đại lễ của Vương gia.
Lão quay lại Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh :
– Hắc Lâu giáo đã phát dương quang đại rồi chứ?
Minh Chỉnh bặm môi nhưng chưa kịp trả lời thì Vương Mãng đã đáp thay hắn :
– Lão tiền bối yên tâm. Đại tổng quản đã chuẩn bị tất cả rồi, và thể theo ý trời, lão tiền bối lại quay trở về với giang san xã tắc, thì chẳng bao lâu Hắc Lâu giáo sẽ là sao bắc đẩu võ lâm.
Vương Mãng nhìn Minh Chỉnh :
– Đại tổng quản có cùng ý nghĩ với bổn vương không?
Minh Chỉnh gật đầu :
– Thúc thúc, khi nào Vương gia đăng quang Hoàng đế thì Hắc Lâu giáo sẽ là sao bắc đẩu trong giang hồ. Theo ý Vương gia, Hắc Lâu giáo sẽ chính thức phát dương quang đại với danh vị Thiên giáo. Trên có Vương gia, dưới có Thiên giáo.
Hắc Lâu giáo chủ gật gù :
– Tốt lắm, hai mươi năm lão phu chịu đắng nuốt cay nơi động Nhạn môn cũng không tiếc công mình. Lão phu mãn nguyện lắm rồi.
Minh Chỉnh lí nhí nói :
– Thúc thúc, tiểu điệt làm được đại sự âu cũng nhờ Vương gia giúp sức mà thôi. Nếu không có Vương gia, tiểu điệt chắc chắn phải cúi đầu để thúc thúc xử tội.
Vương Mãng khoát tay :
– Ậy, Đại tổng quản đừng nói thế, bổn Vương gia có Đại tổng quản mới nghĩ đến nghiệp tiên đế.
Hắc Lâu giáo chủ bật ra tràng cười sảng khoái rồi nói :
– Tất cả đều là ý trời mà thôi.
Lão quay sang Vương Mãng :
– Vương gia, lão phu và Minh Chỉnh sẽ vì nghiệp đế của Vương gia mà cúc cung tận tụy với người.
– Tại hạ vô cùng cảm kích. Đa tạ đại trưởng lão. Nếu như tại hạ toàn vẹn ước nguyện đế nghiệp, giang hồ võ lâm chỉ duy nhất một giáo phái của đại trưởng lão. Bổn Vương truy sát Hoàng Thế Lãm may mắn lại được gặp đại trưởng lão. Đúng là ý trời… Ha… Ha… Ha…