Sau khi trải qua bị Củng Thì Thanh quấy nhiễu, Nguyên Tiểu Thu tâm trạng tồi tệ về đến nhà mới nghĩ đến. Hôm nay cô không cùng bạn trai Sài Ngạn Quân đi ăn đồ ăn Trung Quốc, nhưng anh vậy mà cũng không gọi điện thoại tới.
Như vậy không quá giống tình lữ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đâu nhỉ!
Tình lữ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt không phải là nên ngọt ngọt ngào ngào ngay cả tách nhau nửa phút cũng không được, vượt qua một giờ nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại nói mấy lời ngọt ngào nổi da gà mới được hay sao?
Chẳng lẽ những hành động này chỉ có trong tiểu thuyết nhàm chán mà tác giả tưởng tượng ra, chứ thật ra thì trên thực tế căn bản sẽ không có người làm như vậy sao?
Đây là lần đầu tiên sau khi tan làm mà Nguyên Tiểu Thu lại vắt hết óc suy nghĩ vấn đề nghiêm trọng liên quan đến bản thân.
Là do anh quá bận quên gọi điện thoại cho cô đúng không?
Đó là một lý do tốt, nhưng là… Nguyên Tiểu Thu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, ở Trung Quốc giờ chuẩn lúc này là buổi tối bảy giờ bốn mươi chín phút.
Hiện tại bây giờ bên ngoài đều đã tối đen, dù công trường có phải làm thêm giờ thì bây giờ cũng có thể nghỉ ngơi rồi!
Lý do bởi vì bận rộn mà không thể gọi điện thoại lập tức bị Nguyên Tiểu Thu phủ định.
Hay là vì tính anh xấu hổ bảo thủ, cho nên chờ cô ‘tích cực chủ động’ gọi điện qua?
Lấy hình thức kết giao của bọn họ đến xem, cái lý do này không thể không có khả năng, trước giữ lại rồi sau khi ngủ dậy sẽ từ từ suy xét.
Sẽ không phải là bởi vì anh… Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ?
Suy nghĩ đến loại khả năng này khiến trái tim của Nguyên Tiểu Thu không khỏi co rút, trong lòng liều mạng nguyền rủa chính mình miệng quạ đen, đồng thời còn cầu nguyện việc này không cần phát sinh.
Phi phi! Anh là người đàn ông đầu tiên cô thích, làm sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Nguyên Tiểu Thu mày không cần tự mình dọa mình.
Chỉ có điều… Nếu là thật thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ đến chuyện anh một mình cô đơn chịu tổn thương nằm ở trên giường bệnh, hoặc là các loại hình ảnh bi thảm khác, khiến Nguyên Tiểu Thu quản không được ý nghĩ vừa rồi chỉ là giả thiết lung tung mà cô nghĩ đến, vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho anh.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng chuông, trái tim của Nguyên Tiểu Thu gần như ngừng đập.
Lúc Nguyên Tiểu Thu cho rằng chính mình bởi vì trái tim ngừng đập mà chết, may mắn ở một đầu khác truyền đến giọng nói hùng hậu vững vàng của Sài Ngạn Quân.
“Là em…” Thở phảo một hơi, Nguyên Tiểu Thu lúc này mới phát hiện chính mình vừa rồi đã không tự giác được nín thở chờ anh nhận điện thoại.
“Ừ, anh biết, có chuyện gì sao?”
Nhừng lời này khiến mày của Nguyên Tiểu Thu cau chặt lại, giơ chiếc điện thoại ra trước mặt, muốn thử xuyên qua điện thoại trừng người đàn ông bên kia.
Cái gì gọi là có chuyện gì sao? Nghe xem, lời này giống như là lời của một người bạn trai khi nhận được điện thoại của bạn gái nên nói sao?
Tuy rằng cô đã không trông cậy vào anh có thể nói ra lời ngon tiếng ngọt gì, như là ít nhất cũng không cần khoa trương thành như vậy, đối xử với người bạn gái như hoa như ngọc là cô giống bà Vương cách vách chứ!
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao?” Nguyên Tiểu Thu giọng điệu không tốt hỏi lại.
Anh nếu dám nói một từ ‘phải’, bọn họ sẽ đi đứt.
“Không phải… Chỉ là hôm nay em không đến, anh nghĩ rằng em bận việc.” Sài Ngạn Quân thành thật nói, trong lời nói không để ý tiết lộ ra sự quan tâm của anh.
Rống ~ may mắn anh còn chưa ngu ngốc đến cái loại tình trạng này, “Em không bận việc, chỉ là vừa bị một con ruồi làm phiền có chút tức giận, cho nên ngay cả cơm cũng quên không ăn.”
“Cho dù tức giận cũng phải ăn cơm.” Anh dặn dò.
“Anh… Đây xem như là đang quan tâm bạn gái sao?”
Trái tim cô đập thình thịch, muốn moi được một hai câu lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng anh.
Phụ nữ mà! Vẫn cần lời ngon tiếng ngọt của người yêu mới có thể sống càng thêm xinh đẹp, giống như bông hoa, ngẫu nhiên vẫn cần người làm vườn tưới nước bón phân, mới có thể nở càng thêm đẹp!
Chỉ có điều đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, khiến cho cô không khỏi tức giận.
“Đến cùng là có phả hay không?”
“Ừ… Có muốn ra ngoài ăn cơm hay không?” Anh đột nhiên nói đến một cái vấn đề không liên quan, khiến Nguyên Tiểu Thu nhất thời không biết mình có nên tiếp tục hỏi lại không, chỉ có thể ngây ngốc bị anh dắt đi.
“Ừ.” Không biết vì cái gì, cô lại không tự chủ được ngoan ngoãn gật đầu.
“Hai mươi phút sau anh đến nhà đón em.”
“Ừ.”
Mãi cho đến khi điện thoại truyền đến thanh âm tút tút, Nguyên Tiểu Thu vẫn còn ngây ngốc trừng điện thoại ngẩn người.
Như thế nào… Cảm giác giống như cô hoàn toàn bị ăn đến sít sao?
~~~~~
“Ai gọi điện thoại vậy?” Nhan Phúc Hiên thấy bạn thân vẻ mặt vui vẻ nghe điện thoại, thuận miệng suy đoán, “Không phải là bạn gái cậu gọi điện tới đấy chứ?”
“Ừ.” Sài Ngạn Quân hào phóng thừa nhận.
Cái gì? Thật sự đoán trúng? Anh ta vẻ mặt kinh ngạc.
Sài Ngạn Quân giữ mình nhiều năm, cũng sắp có thể thay mình lập một cái đền thờ trinh tiết, vậy mà lại có bạn gái? Chuyện lớn như vậy sao không có ai báo cho anh ta một tiếng.
“Cậu khi nào thì kết giao bạn gái? Cô ấy là người như thế nào? Làm việc gì? Lớn lên như thế nào, còn không mau thành thực khai báo.” Nhan Phúc Hiên một hơi ném ra một đống vấn đề.
Thật sự không thể trách anh ta một lần hỏi
quá nhiều, anh ta thật sự rất muốn biết đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào, lại có thể làm cho Sài Ngạn Quân gần như đã đắm chìm trong công việc cùng sở thích thừa nhận là bạn gái.
“Chuyện thời gian trước người rất tốt, là một thư ký.” Câu trả lời ngắn gọn, súc tích.
“Người rất tốt?” Trả lời không rõ ràng như vậy, sao có thể thỏa mãn sự quan tâm to lớn của anh ta đây! “Là tốt như thế nào?”
Là bề ngoài? Hay là cá tính? Cậu ta chỉ có một chữ tốt, ai biết đến cùng là cậu ta nói tới cái gì chứ?
“Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ.” Nhưng ở trong lòng anh cô có thể sánh bằng Lạc Thần*. Đây có lẽ là trong mắt tình nhân có Tây Thi, Sài Ngạn Quân vẻ mặt đỏ ửng nghĩ.
*Lạc Thần: Lạc Thần là thần sông Lạc Thủy, con sông phía sau thành Lạc Dương. Lạc Thần là vợ của thần Hà Bá. Nàng không những nổi tiếng về nhan sắc tuyệt trần mà còn vì điệu múa say đắm lòng người. Hà Bá là em trai của Hậu Nghệ, tuy đã có vợ, nhưng lại đem lòng yêu chị dâu là Thường Nga. Vào những đêm trăng sáng, thần Há Bá thường ngồi ngắm nhìn Cung Quảng Hằng và nhớ về Thường Nga. Cũng giống như chồng mình, Lạc Thần lại đem lòng yêu anh chồng là Hậu Nghệ. Không may, mọi chuyện bị phát hiện, nàng bị đày xuống trần gian để chịu kiếp nạn tình duyên của người phàm trần. Lạc Thần chuyển kiếp thành Chân Mật có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, báo hiệu cuộc đời có bao đau khổ. ( Nguồn Wikipedia )
“Xin nhờ! Không cần dùng văn nói với mình, mình học là thiết kế kiến trúc, chứ không phải là người học văn được hun đúc văn học mấy ngàn năm của Trung Quốc như cậu có được hay không.” Nhan Phúc Hiên lớn tiếng khác nghị.
Không sai! Người đàn ông một tháng chí ít cũng có nửa tháng đều ở công trường này, chính là một đại tài tử hệ Trung văn không hơn không kém, nhưng bình thường khi nói ra tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng, bởi vì có ai học văn mà sẽ vì khởi nghiệp của gia đình mà ngày ngày ngâm mình ở công trường?
Nếu không phải anh ta là người tốt nghiệp cùng một trường, đánh chết anh ta cũng sẽ không tin tưởng cái người vừa nhìn đã cho rằng đó là một công nhân khuân vác xi măng, vậy mà lại chính là sinh viên tài cao hệ Trung văn, bây giờ lại còn là giảng viên mà các trường đại học tranh nhau mời đến giảng bài.
Vì cái gì mà không phải là giáo sư chuyên trách?
Bởi vì ông anh này còn phải đến công trường, hơn nữa thời gian nghiên cứu của cậu ta quá ít, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm giảng sư khách mời, ngẫu nhiên mới có buổi tọa đàm.
Đương nhiên anh ta cũng biết trông mặt mà bắt hình dong là cực kỳ không tốt! Nhưng là cũng không thể trách anh ta trông mặt mà bắt hình dong chứ?
Mọi người nhìn thấy Sài Ngạn Quân thì có chín người không tin tưởng anh ta không phải là công nhân lao động tay chân, còn lại người kia là vì ánh mắt không nhìn thấy, chỉ có thể trông chờ vào âm thanh để phán đoán.
Thân cao hơn 1m8, dáng người cao lớn mạnh mẽ, có thể sánh với tuyển thủ đấu vật, bởi vì trong nhà làm kiến trúc xây dựng, lại thường làm cho toàn thân của chính mình dính đầy bùn đất, còn có khuôn mặt thô kệch lại dãi nắng dầm sương, khiến người ta không nhìn ra cậu ta kỳ thật còn chưa đầy ba mươi tuổi. Cả người cậu ta mặc kệ là nhìn từ trên xuống hay là xoay qua xoay lại, thế nào cũng không có một chút hơi thở nên có của người học văn.
“Đơn giản mà nói, chính là cá tính vô cùng, cởi mở nhưng lại cực kỳ dịu dàng.” Chỉ là thường làm ra một ít chuyện cười mà thôi.
“Nghe qua giống như không tệ, chỉ là người phụ nữ tốt như vậy cậu gặp được ở đâu?| Nhan Phúc Hiên khó hiểu hỏi.
Cậu ta bình thường trừ bỏ ở công trường, thì chính là dùng thời gian vào việc nghiên cứu tinh túy của lịch sử văn hóa lâu đời, gần như là không có cơ hội cùng người khác phái giao tiếp, tới cùng là từ đâu sinh ra cô bạn gái này?
Anh ném ra một đáp án làm người ta chấn kinh: “Nhà hàng buffet bên cạnh công trường.”
Cái gì? Nhà hàng buffet?
“Cậu không nói nhầm chứ?” Nhan Phúc Hiên cảm thấy chính mình hôm nay sẽ có thể vì quá độ kinh ngạc, dẫn đến cằm bị rơi xuống không có khả năng khép miệng lại.
Cầm lấy chìa khóa xe, Sài Ngạn Quân vòng qua bạn thân chịu đủ chấn kinh, định lái xe đi đón người đẹp dùng bữa tối, trước khi đi vẫn còn không quên ném chìa khóa nhà mình cho người đàn ông vẫn còn đang đứng sững sờ kia.
“Đi trước, giúp mình khóa cửa lại!” Nói xong, anh liền xoay người đi ra khỏi cửa.
Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm khởi động chiếc xe vận tải cũ kĩ của Sài Ngạn Quân, sau khi xe đã đi xa, Nhan Phúc Hiên vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ suy nghĩ.
Không có thiên lý! Ngay cả ‘trạch nam’ như cậu ta cũng được bạn gái, vì cái gì mà anh ta vẫn là chim lẻ cánh chứ?
Đây… còn có thiên lý sao?
Vụng trộm dò xét bạn trai ngồi ở ghế lái, Nguyên Tiểu Thu càng ngày càng cảm thấy mình không hiểu người đàn ông Sài Ngạn Quân này.
Ví dụ như, rõ ràng là anh hẹn cô đi ăn cơm, cô còn đặc biệt đứng ở trước tủ quần áo chọn này chọn kia, cuối cùng chọn một bộ âu phục mà bình thường khi đi ra ngoài cô tuyệt đối sẽ không mặc, kết quả thì sao? Anh chỉ nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa bày tỏ đã bảo cô lên xe.
Cái này cũng liền thôi, ngay cả ăn cơm ở đâu cũng khiến cô rất rất ngạc nhiên.
Bọn họ láy xe xuất phát từ trong thành phố, đi qua mấy nhà hàng, nhưng anh trừ bỏ đèn đỏ ra thì vẫn chưa dừng lại, tiếp theo lại đi qua chợ đêm, anh vẫn không dừng, sau đó từ từ đến khi rời khỏi nội thành, từ từ đi về phương hướng mà cô hoàn toàn không biết.
Cô nhìn ra phía phong cảnh ngoài cửa sổ, phải nói là ‘một mảnh tối đen’.
Rất căng rồi! Bây giờ bọn họ đang đi trên đường thậm chí ngay cả đèn đường cũng không có, anh định dẫn cô đến chỗ đất cằn sỏi đá nào ăn cơm đây?
“Xin hỏi một chút, anh định mang em đi bán sao?” Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt thật sự hỏi người đàn ông đang lái xe kia.
Thật sự không thể trách cô có nghi ngờ này, nhìn vị trí bây giờ của bọn họ, không cần nói là nội thành, căn bản chính là ở nông thôn thôi! Ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng ếch kêu, lớn đến có thể sánh bằng dàn hợp xướng rồi!
Anh nghe thấy vấn đề của cô nhưng chỉ cười cười, trấn an nói, “Sắp đến chỗ hôm nay chúng ta ăn cơm rồi.”
“Anh xác định sao?” Cô vẫn còn tràn đầy nghi ngờ.
“Vô cùng xác định.” Sài Ngạn Quân đưa tay chỉ chỉ cái nhà ba gian có ngọn đèn mỏng manh phía trước, “Bên kia chính là đích đến hôm nay của chúng ta.”
~ ~ ~ ~ ~
“Hô hô ~~ sao lâu vậy không thấy cậu đến chỗ này của anh ăn cơm, kết quả vừa tới liền mang theo một vị tiểu thư ha!” Một cái tát vỗ vào trên lưng Sài Ngạn Quân, giọng nói to mang theo nồng đậm chất giọng địa phương còn to hơn cả tiếng ếch kêu bên ngoài.
“Anh Vương, chính là lâu rồi chưa tới nên mới muốn đến dây nhìn xem.” Anh lộ ra nụ cười khó có được, hào sảng đáp lại, “Đây là bạn gái em, Nguyên Tiểu Thu.”
“Xin chào, em là Nguyên Tiểu Thu.” Cô bày ra tư thái tao nhã, treo lên nụ cười yếu ớt gật đầu.
“Rất vui khi được gặp em.” Anh Vương ái muội liếc mắt nhìn anh, “Nhóc con, là dùng cách gì lừa gạt được con gái nhà người ta đấy?”
Sài Ngạn Quân đỏ mặt sờ sờ đầu không có biện pháp trả lời, còn Nguyên Tiểu Thu thì là vừa thẹn vừa vui mừng giận liếc anh một cái, tình ý yên lặng ở trong không trung.
Thấy cô dâu mới thẹn thùng đến không thốt lên lời, anh Vương cũng không hỏi nhiều, trong lòng hiểu rõ, chuyển sang chuyện khác hét to gọi vợ ở trong phòng, “Vợ ơi xào mấy món ngon, hôm nay phải cùng em Sài uống một chén.”
“Biết! Đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi!”
“Đến đến đến! Khó có được cậu dẫn bạn gái xinh đẹp như vậy đến, hôm nay chúng ta nhất định phải sảng khoái uống một chén.”
Dưới ánh trăng, tiếng ếch kêu, hai người đàn ông ngồi bên cạnh bàn trà pha trà, vừa dùng trà vừa vui vẻ nói những chuyện gần đây, còn hai người phụ nữ sau khi ăn cơm xong cũng dời đồ uống của chính mình sang một bên khác, nói chuyện riêng của phụ nữ.
“Cậu ấy thật sự là một người đàn ông tốt đúng không?” Chị Vương mỉm cười chỉ chỉ Sài Ngạn Quân thủy chung mang theo nụ cười tao nhã, “Mặc dù có chút không hiểu phong tình.” Nếu không cũng sẽ không để cô gái xinh đẹp như vậy ở bên này cùng chị nói chuyện phiếm.
Nguyên Tiểu Thu lộ ra cười khổ, “Không phải có chút, em nghĩ, em sắp bị không hiểu phong tình của anh ấy bức đến giơ tay đầu hàng rồi.”
Cô có thể thông cảm cho anh không lãng mạn, nhưng là bọn họ lần đầu tiên hẹn hò, người bạn gái là cô cứ như vậy bị ném sang một bên, mà anh chỉ lo chính mình vui vẻ tán gẫu, khiến cho cô không biết nên nói gì đối với loại tình huống này cho đúng.
Thấy cô mặt ủ mày chau, chị Vương lấy giọng điệu của người từng trải nói, “Thực ra đàn ông bọn họ cũng không phải là không hiểu phong tình, huống chi cho đến bây giờ cậu ấy cũng chưa từng dẫn cô gái nào đến chỗ chúng ta, em là người thứ nhất, lần này đã nói lên địa vị của em trong lòng cậu ấy tuyệt đối bất đồng đúng không?”
“Thật vậy chăng?” Đầu ngan ngốc kia có trong sạch như vậy?
“Thật sự.” Vỗ vỗ tay cô, chị Vương tiếp tục nói cho cô biết các bí mật nhỏ liên quan đến Sài Ngạn Quân, “Em chẳng những là cô gái đầu tiên cậu ấy dẫn đến, cũng tuyệt đối là cô gái cậu ấy vô cùng quan tâm.”
“A? Vậy quan tâm của anh ấy cũng quá không có cảm giác tồn tại rồi!” Bằng không sao cô không cảm giác được đây? dღđ☆L☆qღđ
“Đàn ông chính là thâm trầm, có chuyện cũng không nói ra ngoài, bằng không chờ một chút nữa em hơi quay đầu, ánh mắt nhìn trộm phương hướng của cậu ấy sẽ biết.” Chị Vương ái muội nói.
Như vậy là có thể nhìn thấy quan tâm và chú ý của anh.
Nguyên Tiểu Thu nửa tin nửa ngờ làm theo lời chị Vương, hơi hơi quay đầu, dùng khóe mắt nhìn Sài Ngạn Quân vẫn đang nói chuyện phiếm, lại nhìn thấy trong lúc anh nói chuyện thỉnh thoảng sẽ liếc về phía cô, nhu tình trong ánh mắt kia đủ để say lòng người.
Anh… Anh khi nào thì dùng ánh mắt khiến người ta thẹn thùng này nhìn cô?
“Xem ra em cuối cùng cũng chú ý đến động tác nhỏ của cậu ấy, mặc dù vừa mới bắt đầu cậu ấy là nói chuyện với chồng chị, nhưng là ánh mắt vẫn không ngừng liếc trộm em, như là sợ chị nuốt em vào đụng vậy.” Chị Vương trêu chọc nói.
Ánh mắt của người trẻ tuổi chính là không giống, khiến cho Obasan ngồi bên cạnh như chị cũng bị thẹn thùng lây.
“Kia… nào có khoa trương như vậy đâu!” Vụng trộm dò xét liếc anh một cái, Nguyên Tiểu Thu thẹn thùng trả lời.
“Có khoa trương như vậy hay không, chờ đến khi hai người các em ở chung một chỗ chẳng phải sẽ biết sao?” Chị Vương giọng điệu ái muội cười.
Còn chưa kịp hỏi xem chị đây là có ý gì? Thì chị Vương lại đột nhiên đứng lên, duỗi duỗi cái lưng mỏi, sau đó lớn tiếng nói.
“A a~~ Tôi cũng không còn trẻ tuổi rồi! Mới muộn một chút chưa ngủ liền không chịu nổi, vẫn là để cho người trẻ tuổi cùng nhau tán gẫu thôi! Đi nào! Đi nào! Lão già đi ngủ thôi!”
“Từ từ, tôi còn có lời muốn cùng em Sài tán gẫu.”
“Tán gẫu cái gì? Không đi ngủ sớm mai dậy mà buồn ngủ thì đừng có kêu đó!”
Nói xong, chị Vương không để ý đến ý nguyện của chồng, tự mình kéo ông về phòng, còn quay đầu lại nháy mắt với Nguyên Tiểu Thu, cổ vũ cô nắm chắc cơ hội, cùng người đàn ông chỉ biết liếc trộm kia xúc tiến tình cảm.
Ít đi vợ chồng chị Vương, hai người mỗi người ngồi một bên, đột nhiên lâm vào yên lặng, không biết nên mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này như thế nào.
“Cái kia…”
“Em…”
“Anh nói trước đi.”
“Em nói trước đi.”
Không hẹn mà cùng nói lời ăn ý, nhất thời lại khiến hai người rơi vào trầm mặc.
Sau cùng vẫn là Nguyên Tiểu Thu thiếu kiên nhẫn, lần thứ hai mở miệng phá vỡ trầm mặc khiến người ta hít thở không thông này, “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta giống như một đôi tình lữ đang kết giao sao?”
“Cái gì?” Anh lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Em nói, anh không thấy là chúng ta như vậy rất không giống một đôi tình lữ đang kết giao sao?” Kiềm lại tính tình lặp lại vấn đề quan trọng cô vừa nói một lần nữa. Hôm nay cô nhất định phải nói cho anh biết, phụ nữ không phải là động vật dựa vào biểu hiện kín đáp liền thỏa mãn.
Sài Ngạn Quân nghe vấn đề của cô, ngu ngơ không biết nên đáp lại thế nào.
Bọn họ không giống tình lữ sao? Vậy như thế nào mới đúng là biểu hiện mà cô cho rằng tình lữ bình thường nên có? Chuyện này đối với người có kinh nghiệm về tình yêu quá thấp như anh mà nói, thật sự là một vấn đề có độ khó cao.
Giữa trưa bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, sẽ tâm sự một chút về công việc hoặc một số việc vặt trong sinh hoạt, ọn họ còn làm một số động tác thân mật, thậm chí anh còn muốn giới thiệu cô với bạn tốt, như vậy vẫn chưa được xem là biểu hiện mà tình nữ nên có sao? Anh thật sự không có biện pháp lý giải.
“Anh cảm thấy… như vậy không có gì không đúng cả!” Gãi gãi đầu, Sài Ngạn Quân vẫn là vẻ mặt ngu ngơ.
Nguyên Tiểu Thu thấy khuôn mặt tuấn tú ngăm đen của anh lộ ra khó hiểu, cô liền biết nếu mình không kê đơn mạnh, có lẽ anh vẫn không có biện pháp lý giải trọng điểm trong lời nói của cô ở chỗ nào.
“Được rồi! Vậy em đổi cách hỏi khác, anh cảm thấy em không có biện pháp gợi lên dục vọng của anh sao?” Thế này là đủ trực tiếp rồi phải không?
Đúng thôi! Ngay cả phu tử (thầy giáo) cũng nói thực sắc tính dã, sao anh lại vẫn như cọc gỗ không hiểu được tình thú đây!
Nghe thấy lời nói kinh hãi thế tục của cô, ly trà vốn đang đặt trong tay Sài Ngạn Quân thiếu chút nữa thì văng ra ngoài, người cũng suýt ngã khỏi ghế.
“Em, em nói cái gì… Cái kia anh…”
“Đừng chỉ nói em rồi lại anh.” Nguyên Tiểu Thu xông lên trước túm lấy áo anh, để cho hai người trực tiếp đối mặt, dũng cảm hỏi, “Cho em một đáp án rõ ràng, là có thể hay là không thể?” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Ửng hồng trên mặt anh có thể dùng bóng đêm che dấu, nhưng tiếng tim đập như sấm lại không cách nào khống chế, “Có thể…” Thanh âm tuy rằng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng đáp án vẫn rõ ràng truyền tới trong tai Nguyên Tiểu Thu.
“Nếu có thể, vì sao anh lại không có phản ứng nên có của tình lữ? Anh nói, anh nhìn thấy em chẳng lẽ lại không có kích thích muốn hôn em sờ soạng em, thậm chí làm chuyện hơn cả hôn sao?” Mỗi lần bọn họ gặp mặt đều chỉ ôm nhau rồi nói chuyện phiếm, trừ công việc ra thì chính là mấy việc vặt vãnh, cái này cùng bạn bè có gì khác nhau chứ?
Hôm nay cô nhất định phải dạy bảo tên đầu ngan không hiểu phong tình này thật tốt, thân là một người bạn trai tốt nên có biểu hiện thế nào mới tính là đủ tư cách.
“Nhưng là chúng ta kết giao còn chưa được hai tháng…” Đối với người bảo thủ như anh mà nói, hiện tại vẫn chỉ nên tới giai đoạn nắm tay, ôm đã hành vi anh cảm thấy vô cùng quá mức rồi.
“Vứt bỏ cái quy tắc kết giao chậm chạp kia của anh đi, rồi đi theo nhịp bước của em.”
“Em… Nhịp bước của em?”
“Không sai! Bạn trai của em, bạn gái của anh cảm thấy chúng ta đã kết giao được hơn một tháng, hiện tại hẳn là có quyền lợi bắt đầu nụ hôn đầu tiên của chúng ta.” Nguyên Tiểu Thu vứt bỏ rụt rè của phái nữ, chủ động yêu cầu.
Tuy rằng ánh mắt ngay thẳng của anh khiến cô thẹn thùng không thôi, nhưng chỉ nhìn không thôi là không đủ, nhìn theo loại bước đi này của anh mà nói, bọn họ không biết phải đợi đến khi nào mới có thể phát triển thêm một bước mới.
Hôm nay nếu đã muốn nói rõ ràng, thì cô cũng không muốn lại tiếp tục đắn đo sự rụt rè của thiếu nữ gì đó nữa, dù sao ngay từ đầu, trước mặt anh cô đã không còn hình tượng gì đáng nói. Huống chi, chị Vương cũng đã đặc biệt tạo cơ hội cho cô, không dứt khoát một chút để hai người bước ra khỏi tình yêu lý tưởng thuần khiết thì còn phải đợi đến khi nào.
Không biết khi nào thì, vốn chỉ túm lấy áo cô đã ngồi lên đùi anh, ngửa cổ chờ anh đáp lại.
“Mau lên nào!” Thấy anh vẫn kéo dài dây dưa, Nguyên Tiểu Thu nhịn không được thúc giục.
Anh không biết muốn cô vứt bỏ rụt rè làm ra loại hành vi này, phải cần dũng khí rất lớn à?
Còn tiếp tục để anh kéo dài dây dưa như vậy nữa, dũng khí của cô cũng sắp chạy hết rồi!
“Nhưng là…” Sài Ngạn Quân vẫn còn do dự.
“Lại nhưng là nữa chúng ta liền chia tay.” Cô đưa ra đòn sát thủ.
Sài Ngạn Quân không khỏi khẽ thở dài, nhẹ nâng cằm cô lên, phủ môi mình lên trên đó.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng còn mang theo hương trà nhàn nhạt anh vừa uống, cực kỳ ngọt cực kỳ dịu dàng, trong tích tắc môi của hai người chạm vào nhau đấy, Nguyên Tiểu Thu ở trong lòng nhanh chóng đưa ra lời bình.
Chưa được bao lâu anh đã muốn kết thúc nụ hôn khẽ này, nhưng cô vẫn còn chưa thỏa mãn với loại cảm giác vui vẻ này, làm sao có thể để anh đi dễ dàng như vậy, vì vậy đôi tay giữ chặt gáy anh, để cho hai người mặt chạm mặt, không cách nào kéo ra khoảng cách.
“Bạn trai… Không thể qua loa như vậy đâu!”
Nói xong, cánh môi hai người như có như không cọ xát, lần thứ hai cọ xát Sài Ngạn Quân gần như phá vỡ nguyên tắc bảo thủ mình, anh nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lại cùng cô môi dính môi.
Sau khi có lần tiếp xúc đầu tiên, tiêu chuẩn lễ giáo đã sớm mọc rễ trong đầu Sài Ngạn Quân từ từ biến mất, làm cho nụ hôn này ít đi vài phần nhu tình, nhiều hơn vài phần cuồng nhiệt cùng thăm dò.
Anh từ từ mút cánh môi của cô, sau đó chậm rãi vươn lưỡi cùng cô quấn giao, anh vô cùng nhiệt tình hôn cô, thậm chí chủ động giữ lấy gáy cô, để cho môi hai người không có cơ hội tách ra, tuy nhiên anh có thể cảm nhận được sự trúc trắc của cô, nhưng anh vẫn rất có kiên nhẫn dẫn dắt cô thể nghiệm tiếp xúc ngọt ngào thuộc về tình nhân.
Từ trúc trắc cùng cứng ngắc ban đầu, cô từ từ theo sự dẫn dắt của anh nắm giữ được kỹ xảo, thậm chí chủ động víu lấy anh, làm cho chính mình càng tiến sát vào trong lòng anh, để thân hình hai người gắt gao kề nhau.
Không được… Không thể tiếp tục nữa… Trong đầu anh phát ra âm thanh cảnh cáo.
Sài Ngạn Quân đẩy mạnh cô ra, thiếu chút nữa khiến Nguyên Tiểu Thu vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn tuyệt mỹ ngã xuống đất, tuy rằng ở giây cuối cùng anh vẫn kéo được cô lại, nhưng vẫn tránh không được đổi lấy cô chịu đủ hoảng sợ.
Thở gấp từng hơi, tuy rằng kéo được cô lại, nhưng là anh cực kỳ lý trí thay hai người giữ lại một đoạn khoảng cách.
Trời mới biết nếu vừa rồi bọn họ còn tiếp tục kéo dài, có thể thật sự xảy ra chuyện không nên phát sinh ngay ở trong sân nhà người ta hay không.
Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy hoài nghi tự chủ mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào chạy đi đâu rồi? Bằng không vì sao từ sau khi gặp cô, anh liền bắt đầu càng ngày càng khó kiềm chế cảm xúc cùng thân thể của chính mình?
Anh ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau cùng rốt cuộc cũng tìm được đáp án trong đủ loại dấu hiệu, “Tiểu Thu…”
“Hả? Sao vậy?” Tuy rằng vừa rồi thiếu chút nữa bị anh đẩy ngã xuống đất, nhưng là xem trên phần anh đúng lúc kéo cô trở về, cô vẫn tốt tính đáp lại anh.
“Anh nghĩ… Anh thật sự vô cùng thích em.”
Nguyên Tiểu Thu kinh ngạc miệng mở ra rồi đóng lại, vẫn không nói được câu nào, rất giống một chú ếch ngu ngốc.
Cô bây giờ đang hoài nghi não mình có xảy ra vấn đề, hay là lỗ tai xảy ra vấn đề gì hay không? Tên ngan ngốc mà ngay từ đầu cô đã nhận định có lẽ cả đời này cũng không nói ra được lời ngon tiếng ngọt, vậy mà lại nói anh thích cô?
Sờ trán anh, cô lo lắng hỏi: “Anh phát sốt sao? Hay là vừa rồi không cẩn thận đụng đầu vào đâu, bằng không làm sao có thể…”
“Anh không sao.” Chỉ là nói anh thích cô, cô có nhất thiết phải bày ra biểu tình không thể tin được như vậy sao? “Tiểu Thu, anh thật sự thích em.”
Anh tin rằng trên đời này sẽ không có cô gái thứ hai nào giống cô, khiến anh phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Trước kia không có, tương lai cũng sẽ không có.
“Anh thật sự không sao chứ?” Cô không xác định hỏi.
“Thật sự.”
“Nếu thật sự thích em thì đồng ý với em một điều kiện.” Nguyên Tiểu Thu bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, Sài Ngạn Quân cũng thật sự lắng nghe, trận địa sẵn sàng đối mặt với câu nói tiếp theo của cô.
“Lần sau khi anh muốn nói lời ngon tiếng ngọt, có thể không cần nhíu mày, giọng nói không cao không thấp không phập phồng không?”
Như vậy, xem ra căn bản không giống như là đang nói lời ngon tiếng ngọt, cảm giác giống như huấn luyện viên đang phát biểu, một chút cảm tình cũng không có!
Huống chi mặt anh lại tang thương, thật sự rất giống huấn luyện viên đang dạy đó!
Sài Ngạn Quân cảm thấy trán mình rơi xuống từng vạch đen. Anh lần đầu tiên trong đời nói yêu, mà cứ như vậy bị đạp hỏng.
Ài… Nhưng là trừ bỏ nói không dám và anh sẽ cải thiện ra, anh còn có thể nói cái gì đây?