Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 37: Ôn tình



“Gọi ngươi Vân tiểu Hầu gia.”

Bồ Đào nhanh chóng trả lời.

“Không đúng.”

“Quý Tử Thiến.”

“Không đúng……”

“……” Bồ Đào ngừng một chút, nói “Sao ngươi ở đây?”

“…… Ngươi vừa rồi gọi ta……”

Ngắt lời “Tóc của ngươi bị làm sao vậy?”

“…… đổi màu…… Gia gia nói là di truyền của gia tộc……”

Đề tài rốt cục bị đổi, Bồ Đào âm thầm thở ra nhẹ nhàng, chợt nghe Quý Tử Thiến cười nói “Hài tử hư, ngươi phải gọi ta là tướng công.”

“Tiểu Hầu gia…… Ta nghe không rõ……”

“Vậy gọi phu quân đi!”

“……”

“Thôi kệ Quý đại ca cũng được!”

“Ngươi đi chết đi!!” cơ hoàng Thiên Hoa Loạn Vũ bắn ra, đầu thương bạc lóa mắt trong nháy mắt nhắm ngay chóp mũi Quý Tử Thiến.

“…… Ngươi vẫn còn mang nó bên người? Quả nhiên đúng là Bồ Đào của ta!” Quý Tử Thiến hơi hơi nheo lại cặp mắt, nhìn mũi thương gần đến chóp mũi mình bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Thân hình khẽ nghiêng một chút, sử một chiêu Du Long Tại Thiên phóng qua khỏi đầu thương, ngay sau đó, Bồ Đào tiện đà rơi vào một vòng tay vô cùng ấm áp.

Quý Tử Thiến ôm lấy Bồ Đào, vuốt ve mái tóc của nàng, cằm hắn cọ xát trên mặt của nàng.

“Một năm nay, ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến ngươi, ăn không thấy ngon, ngủ không được yên, chỉ biết mượn rượu giải sầu bày tỏ cùng vầng trăng cao cao trên kia, chỉ mong ngóng mau đến ngày có thể trở về tìm ngươi cầu hôn, ngay cả sính lễ ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”

“Mấy lời này ai dạy cho ngươi vậy?……”

“Gia gia dạy đó……”

Bồ Đào thu hồi Thiên Hoa Loạn Vũ, thản nhiên nói “Mới vừa rồi khi đầu thương đâm tới, ngươi cũng chẳng chớp mắt nữa!”

Quý Tử Thiến buông nàng ra, gương mặt tuyệt mỹ của hắn nhất thời vô cùng phấn khích.

“Sao ngươi lại ở kinh thành?”

Bồ Đào cúi đầu, lẳng lặng thu thập Thiên Hoa Loạn Vũ lại, lúc nâng tay lên lộ ra sợi dây cột tóc vẫn còn dính máu của sư phụ. Bồ Đào giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên gương mặt đẹp như hồ ly tinh của Quý Tử Thiến tất cả đều là quan tâm, lo lắng. Trước mắt đột nhiên như phảng phất thấy ánh mắt phẫn nộ, kinh dị của mọi người dưới đài luận võ ngày ấy, Bồ Đào bỗng nhiên xúc động, nàng muốn nhào vào lòng Quý Tử Thiến khóc một trận cho đã, nhất là vừa khóc la vừa oán thán đánh lên vai hắn như các thiếu nữ khác thường làm trong hoàn cảnh này “Đều tại Thiên Hoa Loạn Vũ của ngươi! Ta ngay cả nhà giờ cũng mất luôn!”

Nhưng nàng chỉ làm một nửa.

Nàng chui vào lòng Quý Tử Thiến, nước mắt nhất thời làm ướt cả ngực áo Quý Tử Thiến, nhưng những lời nói dự tính trong đầu không có cách nào thoát ra khỏi cửa miệng, Bồ Đào cảm thấy nếu nàng nói ra, Quý Tử Thiến nhất định sẽ đau lòng vô cùng.

Có thể là đã quen giả câm điếc nên Bồ Đào trước giờ chỉ khóc lặng lẽ, không phát ra một thanh âm nào, ngay cả một tiếng nấc cũng không có, chắc vì vậy mà càng cảm thấy dày vò thống khổ hơn.

Quả nhiên trên người Quý Tử Thiến thật là thơm, Bồ Đào khóc đã rồi, cũng không nhẫn tâm lấy mái tóc khổng tước của Quý Tử Thiến lau nước mắt, chỉ thuận thế chùi chùi khuôn mặt vào vạt áo của hắn.

Từ đầu tới cuối Quý Tử Thiến cũng chưa nói lời nào, chỉ vuốt vuốt đầu của Bồ Đào.

Đợi nàng khóc xong, mới thật cẩn thận hỏi “Bị người ta khi dễ phải không?”

Bồ Đào châm chước nửa ngày rồi chỉ nói ”Thiên Sơn Tam môn xuất hiện tại Đại hội võ lâm gây náo loạn, ta bị người ta thấy Thiên Hoa Loạn Vũ.”

“Thấy Thiên Hoa Loạn Vũ thì làm sao?”

Vẻ mặt Quý Tử Thiến mờ mịt không rõ, hoàn toàn không biết tín vật đính ước của mình hại Bồ Đào mất nhà mất cửa.

Nhưng phản ứng này thật sự không nằm trong dự kiến của Bồ Đào, Bồ Đào cảm thấy nghi hoặc, liền cẩn thận hỏi “Quý Tử Thiến, ngươi chưa bao giờ gặp phụ thân của ngươi sao?”

Quý Tử Thiến buồn buồn nói “Không có, Gia gia chỉ nói phụ thân sau khi sinh ta rồi bỏ đi, ta chưa từng gặp qua phụ thân, cũng không biết ông ở đâu, đang làm gì, còn sống hay đã chết……”

Thì ra Quý Tử Thiến không biết mình là con của Giáo chủ Ma giáo! Lại càng không biết Thiên Hoa Loạn Vũ có ý nghĩa gì!

Bồ Đào kinh sợ, cũng may vừa rồi tuy ủy khuất nhưng chỉ thầm than trong lòng, nếu không Quý Tử Thiến đã bị nàng trách oan rồi.

Tóm lại lần gặp mặt này hai người mãi mê hàn huyên đến tận đêm.

Quý Tử Thiến thay áo ngoài, Bồ Đào thu thập chén trà rơi dưới đất.

Trò chuyện thỏa thuê, nhưng Quý Tử Thiến lại cứ bám riết không tha hỏi nàng vì sao không trở về nhà được, cuối cùng Bồ Đào hỏi “Ta tá túc nơi đây không được sao?”

“Đương nhiên là được rồi!” Quý Tử Thiến nở một nụ cười khiến nhật nguyệt nhất thời đều thất sắc “Ngươi ở lại đây cả đời cũng được, chỉ tiếc là ta đã chuẩn bị sính lễ đầy đủ, tính vài bữa nữa đưa đến Thượng Quan gia thôi……”

“Không thể nào!”

Bồ Đào vội vã nói.

“Tại sao??”

Quý Tử Thiến có chút mất hứng.

Bồ Đào không dám nhìn vào mắt hắn, nàng đã sớm là người của sư phụ, lúc trước thực không nên mơ hồ nhận Thiên Hoa Loạn Vũ của Quý Tử Thiến, do dự nửa ngày, Bồ Đào cảm thấy chuyện này tốt nhất nên nói rõ ràng ngay từ bây giờ.

Nhưng vừa muốn mở miệng ra nói đã bị một bàn tay của Quý Tử Thiến bịt miệng lại, Quý Tử Thiến nhíu mi, hốt hoảng kêu lên “Ngươi đừng nói, lần đầu tiên ta gặp ngươi là lúc ngươi ngay cả xiêm y cũng chưa mặc. Gia gia nói một nữ hài tử bị người khác nhìn thấy thân thể như vậy sẽ không thể gả ra ngoài được. Lúc đó ta đã nghĩ ta nhất định sẽ cưới ngươi, nhưng khi đó ngươi đối với ta rất hung dữ. Ta do dự một hồi lâu, đợi đến khi ngươi đi tham gia Binh Khí Phổ Bài Danh năm ấy, mấy tháng ta không gặp ngươi, ta mới biết được ta một ngày không thấy ngươi, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.”

Bồ Đào nghe vậy tâm hoảng ý loạn, lắc lắc đầu né tránh bàn tay của hắn, Quý Tử Thiến sử một chiêu Tiểu Cầm Nã Thủ bắt lấy nàng, lại đem bàn tay vô cùng mềm mại thơm tho chặn lên miệng nàng.

“Đừng nói gì hết, nghe ta nói xong đã, ta thích ngươi, từng một lần……” hai má Quý Tử Thiến phiếm hồng “từng một lần với ngươi ngay cả miệng cũng đã hôn rồi, ngươi là hôn thê của ta!!!!!!!!!”

Dứt lời mới từ từ buông tay ra, những lời Bồ Đào tính nói đều bị lời thổ lộ của Quý Tử Thiến làm cho nghẹn trở lại nơi cuống họng.

Thực… thực khó chịu.

Đối với Quý Tử Thiến, cho đến bây giờ đều là một loại cảm giác ám muội, Bồ Đào cảm thấy nếu mình đã có sư phụ, tuyệt không thể dây dưa không rõ với Quý Tử Thiến. Nhưng lời thổ lộ của Quý Tử Thiến lại khiến Bồ Đào ngậm miệng lại không nói được gì, lại nghĩ dù sao cũng phải nói rõ ràng, loại chuyện như thế này sao có thể kéo dài được. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt vừa tràn ngập thâm tình vừa chứa đầy chờ mong kỳ vọng của Quý Tử Thiến, giọng nói của Bồ Đào đột nhiên nghẹn lại, trong nháy mắt quên mất bản thân mình phải nói gì.

Đang xấu hổ, trong bụng phát ra tiếng kêu rột rột.

Bồ Đào đỏ mặt lên, Quý Tử Thiến lúng túng, vội vàng gọi hạ nhân bên ngoài dọn lên một bàn thức ăn thịnh soạn.

“Ngươi vậy mà lại là tiểu Hầu gia……”

Bồ Đào nhìn thấy đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, tự nhiên nhớ đến bộ dạng tham ăn hít hà bằng cái giọng non choẹt như con gà mái nhỏ của Liễu Thư Sinh kia.

Nhìn một bàn ê hề thức ăn, không biết tại sao Bồ Đào đột nhiên không thèm ăn gì cả.

Quý Tử Thiến phất tay cho hạ nhân lui ra, rất có phong phạm của hoàng tộc, bộ dạng của đệ tử con nhà thế gia. Hắn ân cần ngồi bên cạnh Bồ Đào, múc cho nàng một chén canh.

“Ta cũng chưa ăn gì hết!” Quý Tử Thiến ủy khuất nói “Ngày nào cũng mệt muốn chết đi được.”

“Nghe nói ngươi phải nhập cung!”

“Đừng nói nữa……”

Quý Tử Thiến lập tức xụ mặt xuống “Còn không phải là vì chuyện sính lễ của ngươi. Ta thật đáng thương mà!”

Chưa nói xong đã bị Bồ Đào nhét một cái bánh mì vào miệng bắt hắn im lại.

Lẳng lặng ăn, giữa chừng Bồ Đào đột nhiên nói “Không biết từ nay về sau ta gọi ngươi như vậy có được hay không nữa……”

Thật ra những năm gần đây Bồ Đào vẫn quen gọi cả họ lẫn tên Quý Tử Thiến, cho dù có hơi bị dài nhưng cũng chưa từng thay đổi, nhưng mới đây nghe La Lị – Tuyết gọi công tử Tây Môn gia là Tây Môn ca ca, lúc đó Bồ Đào đã tưởng tượng bộ dáng mình kêu Quý Tử Thiến là ”Quý ca ca”, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, lập tức bỏ qua cách xưng hô này.

Vì thế lúc bình thường nàng kêu hắn là Quý Tử Thiến, lúc nàng tâm tình không tốt hoặc đánh thua hắn, nàng kêu hắn Quý tiểu quỷ, còn lúc vui vẻ chọc ghẹo hắn thì nàng kêu hắn là Quý đại mỹ nhân.

Nhưng hiện giờ thân thế người ta là một tiểu Hầu gia đường đường chính chính như vậy, những xưng hô ngày xưa cũng không thể dùng được nữa.

“Gọi Tử Thiến là được rồi.”

Quý Tử Thiến đang múc canh ăn, đôi mắt bị hơi nóng bốc lên từ chén canh làm cho mắt hắn ướt át như phủ một tầng sương mỏng, trông thực tuyệt sắc.

“Được.”

Bồ Đào thấy hắn cũng đã mười tám tuổi rồi, bằng tuổi với Mộ Dung Thân Phi, nhưng Mộ Dung Thân Phi đã là một thiếu niên già dặn, còn Quý Tử Thiến vẫn giống y như một hài tử.

Quý gia gia thật sự là đã bảo hộ tôn tử của mình quá tốt……không bị cuốn vào thế sự…… lại khiến người ta cũng không đành lòng tổn thương hắn.

Chuyện tình cảm rắc rối cứ như vậy đã bị hai người vô ý quên béng đi. Quý Tử Thiến vừa ăn vừa kể cho Bồ Đào nghe cuộc sống thống khổ suốt một năm nay của hắn như thế nào, sau đó lại vỗ bụng nói “Bồ Đào, nay ngươi thành người vô gia cư, nếu đã đến kinh thành này, xem ra là ngươi thật tâm muốn dựa dẫm vào bản Hầu gia, cho nên bản Hầu gia sẽ miễn tiền thuê phòng cho ngươi, còn tiền ăn uống thì cho ngươi thiếu sau này trả cũng được.”

Bồ Đào suýt chút nữa sặc phun ngụm canh trong miệng ra, Quý Tử Thiến lại thu hồi nụ cười khoái trá lại, nghiêm mặt nói “Ngươi trốn đến Hầu phủ, xem ra là đã đắc tội với võ lâm trung nguyên, xuất đầu lộ diện cũng không tốt, vậy từ nay về sau phải ủy khuất ngươi ở lại trong phủ này.”

Cặp mắt Bồ Đào lập tức đỏ lên, chỉ lắc đầu mà không nói gì.

Sau đó Quý Tử Thiến kể lại chuyện không hay xảy ra hôm nay.

Thì ra Hoàng đế tuổi còn trẻ, lại cực kỳ sủng ái trưởng nữ của Vân lão hầu gia – Vân quý phi. Nhưng Vân quý phi trời sinh tính tình hoạt bát hiếu động, mang thai thái tử tương lai nhưng cả ngày nháo loạn không yên.

Làm Hoàng đế rầu rĩ vô cùng, sợ sảy thai mất đi hài tử.

Mãi đến khi Vân lão hầu gia dẫn Quý Tử Thiến đến bái kiến Hoàng đế và Quý phi xin truyền lại quyền thừa kế cho Quý Tử Thiến, mái tóc khổng tước của Quý Tử Thiến lập tức khiến Quý phi mê mẩn muốn chết, nên Hoàng đế hạ chỉ, mỗi ngày Quý Tử Thiến phải tiến cung để làm mẫu cho Quý phi họa.

Quý Tử Thiến nói xong, còn chỉ chỉ những bức họa ngổn ngang đầy bàn nói “Quý phi nói, họa là một quá trình để người ta hưởng thụ, nên hễ họa xong rồi bèn đem tặng ta. Hoàng đế bệ hạ thấy Quý phi có thể yên lặng ngồi họa mà dưỡng thai, vui không chịu nổi, mỗi ngày đều thưởng cho ta một bảo bối, toàn bộ ta đều để dành làm đồ sính lễ hết.”

Thấy Bồ Đào chăm chú lắng nghe, mi mục như họa, Quý Tử Thiến trong đầu nóng lên, buồn bã đem sự cố ngày hôm nay kể ra.

“Hôm nay Quý phi bảo ta ôm con khổng tước, nói nó xứng với mái tóc của ta, bắt ta ngồi bất động cả ngày như cương thi vậy, ai dè đột nhiên con khổng tước kia lại dám tiểu trên người của ta!”

Bồ Đào khoái chí không kềm được bật cười một tiếng, phun cả thức ăn trong miệng ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.