Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 6: Anh ta họ Doanh, chứ không phải họ Dâm



Lời nói của Như An Tâm tuy ngữ điệu không cao nhưng giọng trách móc
đó cứ vang lên bên tai Tô Duyệt Duyệt không dưới bốn lần, cho đến khi
Tiểu Nhuệ lầm rầm nói vài câu gì đó thì cô ta mới yên lặng ghi chép cẩn
thận.

Sắp đến trưa, Tống Dật Tuấn đã họp xong và quay trở lại, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt và Như An Tâm đã ngồi yên vị, bèn trao cho mỗi người một
cuốn sách kế hoạch bồi dưỡng nghiệp vụ, nói với họ, thời gian hai tuần
tiếp theo là bồi dưỡng, kế hoạch bồi dưỡng cụ thể đã được liệt kê trong
bảng.

“Trưa nay chúng ta sẽ tới Thuỷ Vân Hiên, tôi mời, hoan nghênh hai vị đồng nghiệp mới.”

Tống Dật Tuấn vỗ tay, thông báo cho toàn bộ nhân viên trong phòng, Tô Duyệt Duyệt rất vui, ngày đầu tiên đi làm, cấp trên đã mời ăn cơm. Hơn
nữa, còn nói rõ là để hoan nghênh mình và Như An Tâm nữa. Thuỷ Vân Hiên
là một quán ăn Quảng Đông, phong cách tao nhã, món ăn rất tinh tế, tất
nhiên, tương ứng với nó, giá cả cũng không hề rẻ chút nào.

“Năm vừa qua chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ, giờ đón thêm hai đồng nghiệp mới, tôi tin rằng năm nay sẽ còn tốt đẹp hơn, mọi người sẽ cùng
nhau tạo dựng thành tích tốt hơn nữa.”

Bởi vì là ăn cơm buổi trưa nên không được uống rượu, Tống Dật Tuấn
gọi nước cam cho mọi người, sau khi nói xong, anh ta liền nâng cốc tỏ ý
muốn mọi người cùng chạm ly. “Keng, keng, keng”, tiếng cụng ly kêu thật
giòn. Một cô gái tuổi trạc Tô Duyệt Duyệt nói: “Kevin, đến buổi họp liên hoan tổng kết cuối năm, bộ phận của chúng ta có bình bầu nhóm xuất sắc
không?”

“Đúng đó, tiết lộ đi mà, tôi nghe có người nói, nhóm ưu tú năm nay
mỗi người đều được hai nghìn tiền thưởng, ngoài ra nhóm đều được đi du
lịch.” Một cô gái khác nói chen vào.

“Xem ra, các vị còn nghe ngóng tin tức giỏi hơn tôi.” Tống Dật Tuấn
lắc đầu, buông tay, nhún vai tỏ vẻ không còn cách nào khác, khiến mọi
người cười ồ lên.

“Chris, Sue à, Kevin của chúng ta thích nhất là trêu đùa đấy.”

“Tôi không đùa đâu, tôi nói thật đó, không biết có bình bầu nhóm xuất sắc hay không, thường đến cuối năm mọi người mới chịu dốc sức, còn đầu
năm thì… Ha ha…”

“Đâu có, sếp ơi, đừng nói chúng tôi như vậy chứ, chúng tôi rất nỗ lực mà.”

“Ha ha…”

“Ha ha…”

Tô Duyệt Duyệt cười hở hết cả lợi, bữa trưa này thật thoải mái, đặc
biệt là Tống Dật Tuấn, khi vừa mới gặp đã cảm thấy anh ta là một cấp
trên tốt, bây giờ nhìn lại, vẫn đúng là một cấp trên tốt. Tô Duyệt Duyệt còn đang cười ngô nghê, không để ý thấy chiếc thìa đang ngoắc vào trong cốc nước cam trên bàn, khiến nước cam bắn toé ra, dính đầy lên quần áo.

“Mau lau đi!”

Tô Duyệt Duyệt với tư cách là nhân vật chính của hôm nay nên cô ngồi
ngay bên cạnh Tống Dật Tuấn, Tống Dật Tuấn thấy cô làm đổ nước cam, lập
tức gọi nhân viên phục vụ mang khăn lau cho cô, Tô Duyệt Duyệt vô cùng
bối rối, vội vàng nói: “Không sao, không sao, dù sao chiếc áo này cũng
rẻ, về nhà giặt là được mà.”

“Nói thế nào thì cũng bị dính nước cam rồi, cô vào nhà vệ sinh gột đi.”

“Vâng.”

Tống Dật Tuấn quan tâm đến Tô Duyệt Duyệt, điều này khiến mọi người
xung quanh đều gác đũa nhìn anh. Tô Duyệt Duyệt thấy rất ngượng, sau khi nói “vâng” liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Ủa, tại sao lại không có nước?

Vòi nước phía bên ngoài nhà vệ sinh rõ ràng không phải là vòi cảm
ứng, Tô Duyệt Duyệt cuống lên, đập mấy cái vào vòi nước, bỗng có một bàn tay chìa xuống phía dưới vòi nước, hoá ra thiết bị cảm ứng màu đỏ không gây sự chú ý lại đặt ở phía dưới, giờ mới hoạt động, ngay lập tức nước
ào ra.

“Cảm…”

Tô Duyệt Duyệt đang định nói cảm ơn, ngẩng đầu nhìn, hai mắt bỗng đờ
ra, chẳng phải chính là anh chàng mất lịch sự đã va vào mình tuần trước
hay sao? Tại sao anh ta cũng đi ăn ở Thuỷ Vân Hiên? Đôi khi, sự việc
thật trùng khớp, từ “ơn” vẫn còn ở trong miệng Tô Duyệt Duyệt, anh chàng mất lịch sự đã cười nói: “Cái này, tương đối, tương đối, bí mật.”

“Hờ hờ!!!”

Tô Duyệt Duyệt cũng ngẩng lên cười với anh ta nhưng nụ cười đơn thuần chỉ là nhe răng, cuống họng phát ra hai tiếng rung.

“Thiệu Kiệt, anh cũng ăn ở đây à?”

Hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy Tống Dật Tuấn đang bước về phía họ.

“Ừ, cậu cũng ở đây à?”

Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn anh chàng mất lịch sự, liệu có phải anh ta
đang trêu đùa mình không? Tại sao khi gặp Tống Dật Tuấn, anh ta lại
không bị nói lắp? Tống Dật Tuấn gật đầu, hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Tô Duyệt Duyệt lắc đầu.

“Thiệu Kiệt, đây là Tô Duyệt Duyệt, đồng nghiệp mới ở bộ phận chúng tôi.”

Lần đầu tiên Tô Duyệt Duyệt thấy Tống Dật Tuấn giới thiệu tên tiếng
Trung của mình, đang nghĩ tới tật nói lắp của anh chàng mất lịch sự kia, thấy Tống Dật Tuấn giới thiệu về mình với anh ta như vậy, bèn mỉm cười
khách khí với anh chàng vô lễ.

“Doanh… Doanh… Doanh Thiệu Kiệt.”

Tô Duyệt Duyệt thực sự rất muốn chui vào nhà vệ sinh cười ha hả cho
sướng, thấy anh ta chìa tay ra, cũng đành cố gắng mỉm cười, giữ phép
lịch sự đưa tay ra bắt.

“Doanh là, là chữ Doanh trong Doanh Chính.”

“Thiệu Kiệt là Giám đốc bộ phận Kỹ thuật thông tin của Tổng bộ khu Hoa Đông.”

Hoá ra là chữ Doanh trong Doanh Chính, không phải là chữ Dâm trong kẻ dâm đãng, Tô Duyệt Duyệt cười thầm nhưng cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông đứng trước mặt mình lại là Giám đốc bộ phận Kỹ thuật thông tin của
Tổng bộ khu Hoa Đông.

Đúng là không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Nhưng ngoại trừ một lần mất lịch sự với mình, nói thực, tướng mạo và cách ăn mặc của
anh ta rất bắt mắt, không hề thua kém Tống Dật Tuấn. Chỉ cần anh ta
không mở miệng thì tuyệt đối là một chàng trai tinh tế. Đáng tiếc là, cứ hễ anh ta mở miệng là những cô gái đẹp gần kề sẽ bớt đi già nửa.

“Ôi, ôi, phiền cô nhường đường một chút.”

Một người phụ nữ trung niên vừa từ nhà vệ sinh đi ra, muốn rửa tay
nhưng lại nhìn thấy hai người đàn ông và một cô gái đứng đó nói chuyện,
bà ta nhìn họ một cách kỳ quặc, cuối cùng đành phải lên tiếng xin nhường đường. Tô Duyệt Duyệt vội nói “xin lỗi, ngại quá”, sau đó nhường chỗ,
nói với hai người đàn ông trước mặt: “Về chỗ thôi!”

Sau đó, mọi người lục tục ra về.

©STENT

Sau bữa trưa, về đến văn phòng, Tô Duyệt Duyệt nhớ lại cách nói của
Doanh Thiệu Kiệt lúc trưa mà bỗng cảm thấy buồn cười, “Doanh là, là chữ
Doanh trong Doanh Chính.” Câu nói này đúng là anh ta muốn biện hộ tên
mình không phải là chữ Dâm trong kẻ dâm đãng.

“Sue, hai giờ chiều có lớp bồi dưỡng, cùng đi nhé!” Đang cười thì
bỗng giật mình bởi giọng nói của Như An Tâm ở bên cạnh, Tô Duyệt Duyệt
vội vã trả lời: “Ừ, được.”

“Một mình cô ngồi trước máy vi tính cười ngốc nghếch gì thế?”

“Thật sao? Đâu có.”

Tô Duyệt Duyệt vội vã mím môi, che giấu.

“Đúng rồi, xe của cô đỗ ở đâu?”

“Tôi không có xe.”

Xe? Tô Duyệt Duyệt không có xe, xe ô tô, xe điện hay xe đạp, cô đều
không có. Từ trước đến nay cô chỉ đi lại bằng phương tiện giao thông
công cộng, đó là xe buýt và tàu điện ngầm. Tô Duyệt Duyệt nghĩ, chắc Như An Tâm phải có ô tô, nếu không cô ấy đã chẳng hỏi mình.

“Ồ!”

Như An Tâm hoài nghi một chút, tiếp đó đưa mắt đánh giá Tô Duyệt Duyệt một lượt rồi quay trở lại chỗ ngồi.

“Chris, cô lái xe đi làm à? Xe gì vậy?”

Cô gái ngồi chếch đối diện với Như An Tâm quay người lại, nhoài lên
tấm ngăn cách, hỏi cô. Tô Duyệt Duyệt nhận ra cô gái đó chính là cô gái
đã nói chen ngang bữa ăn ban nãy, tên là Vu Tiểu Giai, tên tiếng Anh là
Jill.

“Không phải là xe xịn gì, rất bình thường thôi.”

“Xe bình thường cũng có đến vài loại, ví dụ như Huyndai, Focus,
Skoda, Buick Excelle, Bora, Golf, còn có xe dành cho người tình Polo.”
Vu Tiểu Giai liệt kê một mạch rất nhiều xe, nhìn ánh mắt của Như An Tâm
thấy chưa có sự đồng tình, cô ta liền đưa ra tên xe cuối cùng. Như An
Tâm thấy cô ta liệt kê xong, mới nói nhỏ: “TT.”

“À, TT, giống xe của Kevin!”

TT là xe gì vậy, Tô Duyệt Duyệt không hiểu gì về xe, mấy nhãn hiệu mà Vu Tiểu Giai nói, cô mới chỉ nghe qua vài lần. Như An Tâm có chút
ngượng ngùng, tiếp tục nói: “Audi TT, người tình trong mơ của tôi.”

“Phụt…”

Tay vừa cầm cốc nước uống một ngụm, bỗng phun ra, bắn cả lên màn
hình, nếu Tống Dật Tuấn không xuất hiện bên cạnh Như An Tâm, e rằng Tô
Duyệt Duyệt đã cười xả láng một trận.

“Bãi đỗ xe riêng dưới tầng hầm của công ty hầu như đã kín chỗ, nhưng
trong công ty có rất nhiều người thường xuyên đi công tác nên không đỗ
xe ở bên trong. Cửa phía nam của công ty có một bãi đỗ xe, giá rất rẻ,
điều kiện cũng không tồi, những người không có chỗ đỗ riêng có thể đỗ ở
chỗ đó.”

“Cảm ơn anh!”

“Tôi giúp cô lưu ý một chút thôi.”

“Kevin, nếu anh có thông tin gì, có thể nhắn tin cho tôi được không?”

“Được thôi.”

Giọng nói của Như An Tâm rất nhẹ nhàng khiến đàn ông nghe qua đều mủi lòng, Tô Duyệt Duyệt nghĩ, chắc cô ta không đơn giản chỉ dựa vào đồng
lương để sống. Có thể đi xe Audi, ăn mặc đẹp như vậy, chắc hoàn cảnh gia đình phải rất tốt.

Đến hai giờ chiều, Như An Tâm gọi Tô Duyệt Duyệt cùng tham gia lớp
bồi dưỡng nghiệp vụ, nội dung bồi dưỡng vô cùng phong phú nhưng Như An
Tâm cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, hơn ba giờ chiều, cô ta đã ngáp liền
mấy cái. Mọi người đều nói ngáp có sức truyền nhiễm mạnh, Tô Duyệt Duyệt ngồi bên cạnh cũng ngáp theo mấy cái nhưng cô lại không biết cách che
giấu như Như An Tâm, khi ngáp bị đồng nghiệp kiêm giáo viên giảng dạy
Joy bắt gặp, sợ ảnh hưởng tới buổi bồi dưỡng đầu tiên, lại ngại không
dám nói thẳng với cô, Joy chỉ đành nói: “Buổi chiều, mọi người rất dễ
buồn ngủ, nội dung cũng có hơi khô khan, chúng ta break mười phút rồi
tiếp tục.”

Break mười phút?

Hỏng mất mười phút?

Ồ, là nghỉ giải lao mười phút. Tô Duyệt Duyệt một lần nữa cảm thấy vốn tiếng Anh của mình có chút quê mùa.

“Sue, cô cũng buồn ngủ à?” Khi tới căng tin cùng Tô Duyệt Duyệt, Như An Tâm cất tiếng hỏi.

“Cũng không đến nỗi, chỉ là hôm nay phải ngủ dậy sớm vì đường từ nhà
tôi đến công ty mất những một tiếng bốn mươi phút. Nhưng tôi tưởng cô
không gặp phiền phức về vấn đề thời gian chứ nhỉ?” Tô Duyệt Duyệt đẩy
kính mở lời, chăm chú nhìn Như An Tâm đang thao tác máy pha cà phê, nói
thực, buổi sáng cô cũng đã từng muốn thử pha một ly cà phê loại lớn xem
thế nào.

“Lái xe cũng mệt nhưng may nhà tôi chỉ cách đây mười kilômét.”

“Cô là người ở đây à? Người bản địa nói giọng dễ thương thật.”

“Ôi ôi, nghe cô nói kìa. À đúng rồi, nếu cô ngại phiền phức, có thể
lên mạng tìm người muốn đi chung xe ở gần khu vực nhà cô, vừa rẻ lại vừa thuận tiện.”

“Tìm người đi chung xe trên mạng ư?”

Như An Tâm lấy cà phê xong, nói với Tô Duyệt Duyệt: “Trước đây tôi
cũng…” Tô Duyệt Duyệt vẫn nghiêng đầu chờ đợi câu nói của Như An Tâm,
nào ngờ cô ta lại không nói nữa. Tô Duyệt Duyệt cảm thấy tò mò, một cô
gái đi xe Audi như cô ấy, lẽ nào cũng đã từng lên mạng tìm người đi
chung xe?

“Các cô đang nói chuyện đi chung xe à? Tôi cũng lên mạng tìm người đi chung xe đấy.” Người nói chuyện với họ là Tiểu Từ – nhân viên mới của
phòng Tài vụ cùng học lớp bồi dưỡng với họ, làm kế toán. Nghe hai người
nói chuyện lên mạng tìm người đi chung xe, cô ta liền nói xen vào.

“Thật à? Cô cho tôi xem đường link nhé, đợi lát nữa về tôi tìm hiểu xem sao.”

“Ừ.”

Ngày đầu tiên Tô Duyệt Duyệt đến làm việc tại JSCT không đến nỗi bận
rộn như trong tưởng tượng, hoặc có lẽ vừa mới đi làm, đa số thời gian
đều dành cho lớp bồi dưỡng. Dù sao môi trường mới cũng khiến Tô Duyệt
Duyệt cảm thấy vô cùng dễ chịu, sự tò mò vẫn chưa hề thuyên giảm, hơn
nữa, cô cũng cần có thời gian để “tiêu hoá” dần các thuật ngữ tiếng Anh
chuyên ngành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.