Đau đớn trong lòng khó diễn tả thành lời, gồi trên xe, nhìn Bồn tắm
nhỏ, nước mắt cứ thế tuôn trào, ướt nhoèn hai bên má. Đầu đĩa CD vừa hay đang phát một bài hát nói về sự biệt ly, khiến lòng anh quặn thắt. Lúc
này, anh nhìn thấy xe của Như An Tâm lao vào khuôn viên vườn hoa. Một
lát sau, Doanh Thiệu Kiệt và Tô Duyệt Duyệt tay trong tay bước ra, anh
biết bất luận là mình hay Như An Tâm đều không thể chia tách hai người
họ. Vừa khởi động máy, định quay xe đi thì thấy xe của Như An Tâm đột
nhiên rú ga lao như điên ra khỏi khuôn viên, không chút do dự anh phi xe tới. Sau một cú va đập mạnh, anh biết có lẽ mọi duyên phận, tình anh
em, tình yêu đều chấm hết vào ngày hôm nay.
“Anh, mẹ và… và chị sẽ mắng em phải không?”
“Không! Anh sẽ bảo vệ em!”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Doanh Thiệu Kiệt, bàn tay anh gắng
sức kéo cửa xe nên đã bị trầy xước khắp nơi. Nhớ lại lúc nhỏ, em trai
vẫn thường nói với mình như vậy. Cuối cùng, giờ lại được nghe thấy câu
nói này.
“Dật Tuấn, anh sẽ không sao đâu.” Tô Duyệt Duyệt cuối cùng đã biết,
họ là anh em ruột của nhau. Vào lúc này Doanh Thiệu Kiệt để Tô Duyệt
Duyệt ở đó trông chừng Tống Dật Tuấn, còn anh chạy vội tới ô tô của mình để tìm dụng cụ cứu nạn.
“Cừu con.” Tống Dật Tuấn biết mình sẽ không còn được gọi nhiều lần
cái biệt danh này nữa, cô gái kiên cường kia khắp khuôn mặt đã ướt đẫm
nước mắt, nức nở khuyên anh hãy vững vàng lên.
“Bồn… Bồn tắm nhỏ ở phía sau.”
“Em biết rồi, em biết rồi. Dật Tuấn, anh đừng nói nữa, xe cứu thương sắp tới rồi!”
“Anh…” Khó khăn lắm anh mới thốt lên một từ trong cổ họng, rồi cố
gắng hít thở lấy hơi nói tiếp: “Anh, anh không… không đợi được rồi, em biết… biết vì sao không?”
Nước mắt cứ thế tuôn trào xối xả, Tô Duyệt Duyệt lắc đầu nói: “Đừng nói như vậy, đừng nói nữa.”
“Anh sợ, anh sợ anh trai không là…” Lồng ngực bỏng rát, máu bỗng
phun bắn ra từ trong khoang miệng, túi khí màu trắng lại đón thêm một
bông hoa máu nữa, mãi anh mới rặn ra vài tiếng qua kẽ răng nhuốm đầy máu tươi: “… đối thủ… của… anh.”
Anh đã cười rồi, cười rất khó nhọc. Đây chỉ là lời nói đùa của anh,
anh không nỡ nhìn cô khóc, dẫu rằng khóc vì anh. Anh muốn khi rời xa thế giới này được nhìn thấy nụ cười của cô.
Một nụ cười thuần khiết, một nụ cười chỉ cô mới có, vì cô, anh hiểu
rằng trên thế gian này không chỉ có tiền và quyền lực; vì cô, anh muốn
được một lần trở về làm chính mình.
“Không…”
Cô càng khóc thảm thương hơn.
“Anh thật vô dụng, cười, cười đi nào, đừng khóc nữa.”
“Dật Tuấn, xe cứu thương sắp tới rồi, Dật Tuấn, anh nhất định phải sống, anh còn nhiều việc chưa làm mà…”
Nếu được sống trên cõi đời này thì anh thực sự mong muốn người con
gái đang khóc vì mình kia có thể nhìn thấy anh đứng lên bằng chính năng
lực của mình, tạo ra một chân trời mới thuộc về mình. Tuy nhiên ông trời đã không cho anh cơ hội, thứ gắn liền với anh rốt cuộc chỉ là quá khứ
khiến người khác chê cười.
Lúc này thành phố mới lên đèn, Dật Tuấn lờ đờ nhìn ngọn đèn đường màu vàng bên ngoài xe, tuyết đang bay lất phất phía dưới ánh đèn, cảnh sắc
chẳng khác gì đêm hôm đó ở Bắc Kinh, tuyết thật đẹp, nụ cười của cô rạng rỡ, long lanh.
“Cừu… Cừu con…, tuyết rơi kìa…”
Khóe miệng cong thành hình vòng cung, Tô Duyệt Duyệt đã cười. Cô quay đầu nhìn ra xung quanh, ngoài người qua lại và đèn đường mới bật, trong bầu trời tối mịt này làm gì có tuyết rơi, chỉ là sự tưởng tượng trong
hồi ức của anh mà thôi.
“Đẹp… đẹp thật, Cừu con, tuyết, đắp tuyết…”
Bàn tay bê bết máu nhấc lên một cách khó nhọc, Tô Duyệt Duyệt đưa hai tay ra nắm chặt lấy, không thể cầm lòng nổi trước cảnh tượng này, nước
mắt cứ thế tuôn trào, làm trôi đi vệt máu dính trên tay hai người, từng
giọt từng giọt…
“Kiếp… kiếp sau… lại… lại… đắp…”
Nụ cười đã ngưng lại trên khuôn mặt anh, hàng lông mi cố nhướng lên
để nhìn cô thêm một lần nữa nhưng đã không được rồi, hoa tuyết rơi dày
đặc, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt cô, không thể nhìn thấy nữa
rồi…
“Đừng mà, Dật Tuấn, đừng…”
Phía trước xe, Doanh Thiệu Kiệt tay ôm dụng cụ đứng chết lặng tại
chỗ, chiếc kìm to tướng trên tay rơi bịch xuống đất, anh đã không cứu
được em trai rồi, anh đã không bảo vệ được em trai rồi!
Thời thơ ấu bỗng chốc ùa về, hiện rõ mồn một trước mắt anh, em trai
kéo gấu áo, réo gọi anh, giọng nói lanh lảnh, lanh lảnh, không giống như em trai hiện tại, lặng im, nhắm mắt không nói gì nữa.
“Tỉnh… tỉnh lại đi!”
Xe cứu thương, xe cảnh sát, xe cứu hộ hú còi inh ỏi ào tới, âm thanh
náo loạn nhấn chìm bầu không khí tang thương, người người tất bật xóa
tan sự lạnh lẽo, thê lương, bóng tối đã ập tới, nuốt gọn chút ánh sáng
còn sót lại cuối cùng.
“Nếu thực sự có kiếp sau, anh muốn lại được đắp Cừu tuyết cùng em.”
Hậu ký
Đêm đó, ông trời cuối cùng đã không cho Tống Dật Tuấn cơ hội, chàng
thanh niên đẹp trai đã phải dừng bước ở ngả đường mình đang định làm
lại, một tình yêu đẹp cũng đã trở thành ảo ảnh trôi trên bầu trời cao.
Khi tin dữ truyền tới Bắc Kinh, tấm kính chắn dưới đất của một tòa nhà
sang trọng phản chiếu rõ hình ảnh một người phụ nữ đột nhiên ngồi bệt
xuống đất, chiếc điện thoại rơi văng cách đó không xa phát ra giọng nói: “Joe, chị sắp tới đây chưa?”
Anh đã đi rồi.
Rõ ràng đã đi xa thật rồi, đã từ chối tình yêu của bà ta dành cho
anh, cũng đã tàn nhẫn cắt đi niềm hy vọng còn sót lại trong lòng bà ta.
Cuộc sống của bà ta đã hoàn toàn thay đổi kể từ ngày anh xuất hiện. Bà
ta đã yêu chàng trai này, đã dâng hiến cho anh, cũng là một cách giữ
chân anh. Anh quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức khiến bà ta cảm thấy nhan sắc của mình ngày một tàn phai, không thể giữ nổi trái tim anh, hết lần này tới lần khác, bà ta đã không từ thủ đoạn, tiền có, quyền có, cốt để đưa anh cùng tới khu vườn cực lạc chỉ dành riêng cho hai người.
Tuy nhiên, một người con gái chẳng có gì nổi bật đã dễ dàng mang anh
rời xa bà ta, một câu “không được can thiệp vào cuộc sống của tôi” đã
đẩy bà ta rời khỏi cuộc sống của anh. Hóa ra, bà ta chưa từng chạm được
vào trái tim anh.
Nhớ lại lần anh đến phỏng vấn, khuôn mặt đẹp trai ngời sáng, khi gặp
bà ta, nụ cười thật mê hoặc lòng người, giọng nói như tiếng suối chảy
trong khe núi.
“Chào chị, tôi là Kevin!”
Tên tiếng anh bắt nguồn từ Ireland này có nghĩa là lương
thiện, ấm áp, đẹp trai. Lần đầu gặp mặt, anh đã giới thiệu như vậy, hôm
nay câu nói này vẫn văng vẳng bên tai bà ta.
“Tôi là Kevin.”
Trong đôi mắt bà ta hiện rõ hình đáng của anh, nụ cười tỏa nắng, tư thế thong dong.
Đêm đó, Như An Tâm do chấn thương cột sống quá nặng đã bị liệt thân
dưới vĩnh viễn, mãi mãi làm bạn với xe lăn. Nước khử trùng nhức mũi và
những viên thuốc đắng ngắt cứ bám riết lấy cô như những cơn ác mộng.
Ngồi trước gương, nhìn vào bộ mặt trắng nhợt gầy trơ xương, đây là
mình sao? Cô khẽ lắc lư chiếc cổ, người trong gương cũng lắc lư theo.
Đúng là mình rồi, hóa ra người con gái đáng ghét kia chính là mình,
khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu do nằm quá nhiều ngày trên giường.
Có tiếng giày “cồm cộp” vọng lại, cô phấn khởi quay sang nói với chị
giúp việc. “Anh ấy đã tới, anh ấy đã tới rồi!” Bàn tay luống cuống tìm
kiếm thỏi son ở trước gương, mình không thể gặp anh ấy trong bộ dạng xấu xí như thế này được, anh ấy sẽ không yêu mình nữa. “Nụ cười của em đẹp
nhất trên thế gian này”, là anh đã nói với cô như vậy.
“Thỏi son Bobbi Brown màu hồng đỏ đâu rồi? Ở đâu ấy nhỉ?” Cô gào lên
với chị giúp việc, chị ta hoảng hốt vội vã đi tìm, cánh cửa đã mở ra
rồi. Như An Tâm cuống cuồng cầm hộp đựng đồ trang điểm lên che đi khuôn
mặt mình, ngượng ngùng nhìn sang một bên, nói: “Đừng vào, đừng vào!”
Tuy nhiên, bàn chân đã tiến bước tới bên cô, bàn tay của người đàn
ông nhoài qua cơ thể đang run rẩy của cô, nhấc thỏi son từ trong lòng
bàn tay phải của cô lên và nói: “Là thỏi son này phải không?”
Thuận theo thỏi son, ánh mắt kinh ngạc đờ đẫn của cô di chuyển chậm
rãi tới khuôn mặt của người nói, nỗi thất vọng tràn trề tựa như bước
xuống vực thẳm hiện rõ trong mắt cô, hóa ra không phải là anh.
“Chào anh Lâm!” Cô giúp việc nhìn thấy Lâm Tử Văn bước vào cửa, vội
vàng chào. Lâm Tử Văn gật đầu cười với chị ta, sau đó đẩy xe lăn ra vườn hoa, bánh xe lăn trên thảm cỏ xanh rì, mùa đông đã qua, mùa xuân đang
tới, hương hoa thoang thoảng, ánh mặt trời rực rỡ, cảnh sắc thiên nhiên
thật đẹp. Đã quá lâu rồi, cô ở trong nhà chờ đợi quá lâu rồi!
Xuân hạ thu đông, sáng tối luân phiên, đối với cô những điều đó đã
không còn quan trọng nữa. Trời có xanh đến đâu, ruộng nương có màu mỡ
tốt tươi đến đâu, cô cũng không còn là đóa hoa hồng kiều diễm đó nữa.
“Vì sao lại tốt với em như vậy?” Tới giờ phút này cô mới biết, người
chi trả tiền chữa bệnh cho cô chính là người cô phản bội. Hôm đó, nhân
lúc anh ngủ say, cô đã lấy trộm cuốn “sổ đen” liên quan tới Viện thiết
kế Vĩ Kiệt và JSCT nhằm dựa vào đó uy hiếp Doanh Thiệu Kiệt, nào ngờ đám mây u ám lại úp chụp lên cuộc đời mình.
“Anh tới nói với em rằng, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Lần cuối cùng gặp nhau?
Phía trước xe lăn, anh ta thoắt cái đã biến mất, quay đầu lại nhìn,
người đàn ông từng cho cô tất cả đã bỏ cô mà đi, trong lúc bóng đáng của anh sắp sửa biến mất, cô tuyệt vọng nói: “Vì sao?”
Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô cười: “Con người không thể
sai lầm nối tiếp sai lầm, tôi chuẩn bị cùng vợ rời xa mảnh đất đầy rẫy
thị phi này tới Hà Lan sống, cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất cuộc đời này, đã sai lầm một lần rồi, tôi không thể lại tiếp tục sai lầm nữa.”
Sai lầm?
Cô cũng đã sai lầm? Thực sự đã sai lầm phải không?
Đàn bướm bay tung tăng xung quanh cô, hoa tươi vẫn thật lãng mạn, tuy nhiên cô đã không thể xỏ đôi giày cao gót, kiêu hãnh đi tới bên người
đàn ông mà mình yêu, để được làm nũng anh.
Phải sống.
Nhưng sống không bằng chết, ông trời đã trừng phạt cô.
Ba năm sau, bầu trời ở thành phố A vẫn trong xanh xen chút u ám, tòa
nhà của Tổng bộ JS tọa lạc ở trung tâm CBD phồn hoa. Trong phòng làm
việc của Tổng giám đốc, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên ghế,
khuôn mặt màu đồng cổ nhạt, chiếc kính màu đen gác trên sống mũi càng
tạo nên vẻ điềm tĩnh, chín chắn của anh.
“Eric, vé máy bay đi Đức và taxi bên đó đã đặt cả rồi!” Một cô gái đeo kính bước vào phòng làm việc thông báo với anh.
“Cảm ơn Sue!”
Đột nhiên, cô gái tên “Sue” này khiến người đàn ông nhớ tới một
người. Trên chiếc giá kê sát bàn, cuốn truyện Nhà vua nói lắp được đặt
ngay ngắn ở trên cùng.
Ba năm trước, sau khi để lại cuốn truyện Nhà vua nói lắp và chìa khóa nhà lên trên bàn anh, Tô Duyệt Duyệt đã lặng lẽ rời khỏi JSCT. Anh muốn tìm cô nhưng cô đã biến mất không để lại dấu tích.
Nghe Tiểu Giai nói, cô vẫn ở thành phố A, làm viêc cho một doanh
nghiệp tư nhân nhưng Mèo con lại nói với anh rằng, cô đã về quê. Anh đã
đi tìm cô nhưng không lần ra được tin tức gì.
Có lẽ, cái duyên giữa họ chỉ được như vậy.
Nháy mắt đã qua ba năm, Doanh Thiệu Kiệt nhìn vào khung ảnh đặt ở góc bàn, khuôn mặt rạng ngời kia dường như đang nhìn anh cười.
“Dật Tuấn, anh sẽ cùng em sống một cuộc sống mới.”
Ba năm trước, dự án S đã hoàn thành thuận lợi, JSCT không hề có
chuyện hợp tác như Philips đã nói, ngược lại đã có sự xáo trộn rất lớn
về mặt nhân sự. Chu Hâm do mất Tống Dật Tuấn, khăng khăng quy kết mọi
việc đều do vụ scandal đó gây ra, thề rằng sẽ báo thù cho Tống Dật Tuấn, vào ngày an táng anh, Chu Hâm đã giao nộp mọi tin tức liên quan tới
việc hối lộ khách hàng bao năm qua của mình và Wagner lên tổng bộ, có lẽ tới ngày bị sa thải, Wagner cũng không thể biết rằng, người Trung Quốc
còn có một câu tục ngữ: “Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành.”
Do Roger đã làm đủ nhiệm kỳ nên được điều đi nơi khác. Jason thay thế
Wagner tới Trung Quốc đảm đương chức CEO khu vực Trung Quốc, để củng cố
thế lực cho mình, đã thăng chức cho Doanh Thiệu Kiệt lên làm Tổng giám
đốc JSCT.
Cạm bẫy và thòng lọng là hai nhân tố không thể thiếu ở nơi công sở. Là chính mình, mới là quan trọng nhất.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt vang lên, là Thao
Thao gọi tới, giọng nũng nịu thông báo cho Doanh Thiệu Kiệt biết hôm nay nó đã giành được “hai trăm điểm”, muốn anh khen thưởng. Doanh Thiệu
Kiệt vui vẻ đồng ý, ba năm qua, Vu Phong sống rất tốt, Doanh Thiệu Kiệt
từng nghĩ rằng liệu có phải “giả vờ ung thư” cũng là một cạm bẫy, có
điều, chuyện này không quan trọng nữa rồi, quan trọng là vết thương
trong lòng Thao Thao đang dần dần kín miệng dưới sự bảo vệ, che chở của
họ.
Vết thương của mình thì sao?
Ba năm qua, anh không ngừng rèn luyện bản thân, cuối cùng đã khắc
phục được căn bệnh nói lắp trước phái nữ, tuy nhiên trong sâu thẳm trái
tim vẫn thường nhói đau.
“Duyệt Duyệt, em đang ở đâu?”
Hai tuần sau, một cô gái mặc áo gió dừng bước ở trên đường, ánh mắt
nhìn về phía thành lũy xa xăm như trong thần thoại, bầu trời trong vắt,
tô điểm thêm dãy núi Alps hùng vĩ, tráng kiện, càng làm tăng thêm vẻ đẹp huyền bí, tĩnh lặng của thành lũy, thành lũy này còn có một tên đặc
biệt khác: Lâu đài Neuschwanstein.
“Thật đẹp!”
Cô gái bất giác thở dài một tiếng, cúi đầu lôi ra một bức ảnh trong
túi, trong tấm ảnh đó chính là lâu đài Neuschwanstein trong tuyết.
“Dật Tuấn, chúng ta đã tới đây rồi!”
Ba năm trước, anh đã rời bỏ cô tới một nơi rất xa. Khi thu dọn di vật của anh, cô đã nhìn thấy tấm ảnh này, phía sau tấm ảnh viết dòng chữ:
Cừu con, anh nhất định sẽ kiếm tiền dựa vào thực lực của mình để đưa em
tới lâu đài Neuschwanstein.
Anh yêu cô, vì cô, anh muốn từ bỏ con đường sai trái, để trở về con
đường của chính mình. Tuy nhiên cô và Doanh Thiệu Kiệt yêu nhau, giữa họ đã dựng nên một hào sâu khó mà vượt qua. Đêm hôm đó, Tống Dật Tuấn đã
ra đi trong lúc ngăn cản cú tông xe của Như An Tâm thẳng vào người họ.
Cô đã không thể vượt qua nổi cú sốc này, chọn cách rời xa Doanh Thiệu
Kiệt, càng lựa chọn rời bỏ thành phố A. Cô muốn chôn vùi mọi ký ức không vui, ba năm qua, cô nỗ lực làm việc, chỉ để dành dụm tiền tới được nơi
này, thay anh thực hiện tâm nguyện.
Lâu đài Neuschwanstein.
“Két!” Một chiếc xe ô tô đột nhiên phanh kít lại, Tô Duyệt Duyệt cất
ảnh đi, lùi về phía sau hai bước, vội xin lỗi người lái xe. Chỉ nhìn
thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, cô còn chưa kịp phản
ứng, anh đã lao ra khỏi xe, chạy về phía cô.
Mỗi bước chân đều chứa đựng nỗi niềm tâm sự. Người đàn ông bước tới
trước mặt cô gái, nói: “Giữa chúng ta còn có một hợp đồng vô kỳ hạn, dù
em có đi tới chân trời góc biển, ông trời cũng sẽ thương tình cho anh
gặp lại em.”
“Thiệu Kiệt!”
“Anh nguyện cả đời này làm tài xế cho em.”