Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 17: Một đứa trẻ xa lạ



Tô Duyệt Duyệt đang định trách móc hành động bộc phát của Doanh Thiệu Kiệt nhưng anh ta giống như người điên, đã quên mất cô gái ở phía sau
xe, cũng quên mất Bồn tắm nhỏ đang run rẩy sợ hãi nhìn mình, chỉ chú ý
khởi động xe và vào số. Chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, bảy mươi, tám
mươi, tám mươi lăm, chín mươi…

Kim chỉ tốc độ tăng lên một cách chóng mặt, đã vượt quá tốc độ cho
phép chạy trên đường phố, chiếc xe polo màu đen lạng lách đánh võng hết
bên này sang bên kia, Tô Duyệt Duyệt nắm chặt tay vịn không rời, lòng
bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

“Chậm lại, muốn chết à, chậm lại đi!” Thấy chiếc xe cứ vun vút lao
qua hết xe này đến xe khác, chạm sát sạt xe bên canh, Tô Duyệt Duyệt run sợ hét lên nhưng Doanh Thiệu Kiệt không thèm để tâm, chỉ nhìn thẳng
phía trước, tiếp tục lướt đi vèo vèo với tốc độ chóng mặt.

Thao Thao.

Rốt cuộc là ai đã khiến một người điềm tĩnh như anh ta phát điên,
phát cuồng đến vậy, Tô Duyệt Duyệt chẳng nghĩ được gì, chỉ biết mình
càng hét đi chậm lại, anh ta càng phóng nhanh hơn, mãi tới nửa giờ sau,
chiếc xe mới rẽ vào một con đường nhỏ, tiến vào sân đồn công an.

Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên sững sờ, tuy hai chữ “công an” to tướng
lướt qua trước mặt, nhưng chỉ đến khi chiếc xe đỗ xịch lại một chỗ cách
Quốc huy không xa, cô mới thực sự tin rằng mình đang ở trong sân của đồn công an.

“Rầm…”

Doanh Thiệu Kiệt chẳng nói lời nào với Tô Duyệt Duyệt, cứ thế bước ra khỏi xe đóng cánh cửa lại, Bồn tắm nhỏ ư ử mấy tiếng trong cổ họng, nem nép nhìn ra phía ngoài qua cửa kính.

“Đáng ghét!”

Tô Duyệt Duyệt nhìn theo anh ta, lẩm bẩm chửi rủa, đối với cô, cho dù xảy ra chuyện gì thì con người ta cũng vẫn có khả năng kiểm soát, đàn
ông càng nên như vậy mới phải, đằng này Doanh Thiệu Kiệt đã lái xe lạng
lách vi phạm luật giao thông, lại còn vô cùng mất lịch sự.

“Bồn tắm nhỏ, em không sao chứ?”

Tô Duyệt Duyệt nhoài người lên ghế trên, ôm lấy Bồn tắm nhỏ đang run
rẩy sợ hãi, xoa xoa đầu nó, nói: “Lần sau nếu anh ta còn đối xử thô lỗ
với chúng ta như vậy, em cứ ị một bãi vào chỗ anh ta cho anh ta tức chết đi.”

Bồn tắm nhỏ “gâu gâu” mấy tiếng, rồi thu người lọt thỏm trong lòng Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt cũng bắt đầu lo lắng cho người đàn ông kia, không phải anh ta đã gặp chuyện gì chứ?

Ôm Bồn tắm nhỏ trên tay, Tô Duyệt Duyệt bước ra khỏi xe, đột nhiên,
một chiếc BMW lướt đên, đỗ xịch ngay bên cạnh chiếc Polo, chiếc xe BMW
này hoàn toàn che khuất chiếc Polo nhỏ bé. Từ trên xe, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi bước xuống, anh ta mặc com lê, trông tràn đầy sức
sống, toàn thân tỏa ra mùi nước hoa nhè nhẹ.

“Tôi đến rồi.”

Người đàn ông đeo tai nghe bluetooth, nói rất điềm đạm, Tô Duyệt
Duyệt khẽ liếc nhìn rồi từ từ tiến về căn phòng phía tây mà lúc nãy
Doanh Thiệu Kiệt đi tới, ngay sau đó cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Tô Duyệt Duyệt nghĩ thầm, chắc người đàn ông kia cũng đang đi về
phía căn phòng phía tây?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cô nghe thấy tiếng Doanh Thiệu Kiệt vọng lại từ phía hành lang: “Tôi sẽ đưa Thao Thao về.”

“Thiệu Kiệt, cậu bình tĩnh một chút, cậu không phải người giám hộ pháp lý của Thao Thao, cậu không thể làm như vậy.”

“Tại sao không thể?! Anh ta đã từng làm tròn trách nhiệm của một người bố chưa?! Chưa từng!”

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Tô Duyệt Duyệt đi về phía căn phòng phát ra tiếng nói oang oang của
Doanh Thiệu Kiệt, còn Bồn tắm nhỏ lại bị tiếng quát tháo ấy làm cho sợ
hãi, cúi đầu cụp tai. Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ tại sao lúc này anh ta
lại không bị nói lắp, ngược lại còn liên miệng nhắc tới Thao Thao, lẽ
nào Thao Thao là một đứa trẻ?

“Doanh Thiệu Kiệt, Thao Thao là con trai tôi, mong cậu hãy biết rõ vị trí của mình.”

Đột nhiên, người đàn ông ở phía sau Tô Duyệt Duyệt vượt qua cô, bước
vào văn phòng, chẳng ai để ý đến Tô Duyệt Duyệt, cô cũng đi sau người
đàn ông đó vào phòng. Căn phòng quét vôi màu xanh nhạt khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy không được thoải mái, song
cảm giác này đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự hiếu kỳ trước
màn tranh cãi này lửa của hai người đàn ông trước mặt.

“Vu Phong này, anh…anh đã làm tròn trách nhiệm của một người bố
chưa?” Vẻ lịch sự, nho nhã vốn có của Doanh Thiệu Kiệt đã hoàn toàn biến mất, quay người lại, chẳng nói chẳng rằng, túm chặt lấy cổ áo của người đàn ông mà anh ta gọi là Vu Phong kia, giận dữ quát lớn.

Vu Phong mặt mày lạnh tanh, gỡ tay Doanh Thiệu Kiệt ra, quay sang nói với anh công an đang khuyên can hai người: “Hứa Dương, lúc nào Thao
Thao có thể trở về? Con tôi đã phải chịu khổ ở đó rồi, đừng bắt cháu đi
tàu hỏa, hãy để cháu đi máy bay, tôi sẽ chịu mọi chi phí.”

“Vu Phong à, chuyện này còn phải đợi phía công an địa phương sắp xếp.”

Anh công an tên Hứa Dương kéo Doanh Thiệu Kiệt sang một bên, còn mình đứng giữa hai người đàn ông đang cãi lộn, nói với Vu Phong. Vu Phong
chau mày, “ừ” một tiếng, nhưng Doanh Thiệu Kiệt không chịu để yên, lập
tức nói: “Hứa Dương, hôm nay tôi sẽ đi đón Thao Thao.”

“Thiệu Kiệt, tất cả mọi việc đều phải làm theo trình tự, cậu không thể chỉ biết đến mình như vậy.”

“Các người đi mà làm theo trình tự của các người, Thao Thao đi tàu
hỏa thì tôi sẽ đi tàu hỏa, Thao Thao đi máy bay, tôi sẽ đi máy bay.” Hứa Dương còn đang nói, Doanh Thiệu Kiệt đã vội ngắt lời. Trong lòng anh,
Thao Thao chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng, vì sự việc năm đó khiến
anh luôn cảm thấy ăn năn, day dứt, giờ đây anh phải có trách nhiệm với
đứa trẻ này, anh cần phải bảo vệ đứa trẻ để bù lại những tổn thương đã
gây ra cho nó.

“Thiệu Kiệt, nếu muốn Thao Thao trở về bình an, cậu không thể làm mọi việc hồ đồ như vậy. Hơn nữa, lúc nãy tôi đã nói rồi, tất cả mọi thủ tục cần phải có người giám hộ pháp lý, vì vậy việc này nhất định phải do Vu Phong ký tên xác nhận.”

“Tôi là cậu của Thao Thao, tôi có quyền này! Còn anh, từ khi Thao
Thao sinh ra đến nay, anh chưa lúc nào làm tròn nghĩa vụ của một người
bố!” Doanh Thiệu Kiệt bất chấp tất cả, đẩy Hứa Dương ra, mắng chửi Vu
Phong thậm tệ, từng câu từng chữ đều sắc bén, gãy gọn thu hút sự chú ý
của những người xung quanh, vì thế khi thấy hai người bước ra từ phòng
đối diện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Đứng đằng sau Doanh Thiệu
Kiệt một đoạn không xa, cô gái ôm chú chó trên tay nhìn người đàn ông
phía trước cười khẩy một cái. Bộ dạng mắng chửi của anh ta thật hung dữ, lời nói đanh thép, hoàn toàn trái ngược với vẻ lắp ba lắp bắp thường
ngày.

Anh ta là cậu của Thao Thao, có nghĩa Thao Thao chính là con chị gái
anh ta, vậy chị gái anh ta đâu? Tô Duyệt Duyệt vừa ôm Bồn tắm nhỏ vừa
nghĩ, nhưng suy nghĩ mới chỉ thoáng qua lập tức đã bị giật nảy mình bởi
tiếng mắng trả ầm ầm của Vu Phong: “Doanh Thiệu Kiệt, cậu nên biết điều
một chút! Lần đó nếu không phải tại cậu, Thao Thao liệu có bị bắt cóc
bán đi hay không? Đúng vậy, tôi đã ly hôn với chị gái cậu nhưng tôi vẫn
là người có quyền giám hộ! Chị gái cậu đã qua đời, tôi chính là người
giám hộ duy nhất của Thao Thao!”

“Anh!”

Doanh Thiệu Kiệt bước lên, đẩy Hứa Dương sang bên, giơ nắm đấm về
phía Vu Phong, tuy nhiên dù gì Hứa Dương cũng là công an, chỉ chớp mắt
đã giữ chặt Doanh Thiệu Kiệt – người cao hơn mình hắn nửa cái đầu, lôi
anh ta về chỗ cũ, quát lớn: “Cậu định làm gì thế?!”

“Không có tôi và chị gái cậu, liệu cậu có tiền học đại học không? Bây giờ còn dám mắng tôi nữa! Cậu có tư cách gì mắng tôi? Không làm tròn
trách nhiệm của người bố, con trai tôi bị bọn buôn người bắt đi, là ai
đã khiến nó bị như vậy?”

Vu Phong chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt lạnh tanh. Doanh Thiệu Kiệt đứng
chết trân như khúc gỗ, mình đã từng cùng anh ta ngồi chung một bàn, ăn
chung một mâm do cùng một người phụ nữ nấu, anh ta đã từng chu cấp tiền
bạc cho mình ăn học, anh ta đã từng vỗ vai mình dạy kiếm sống sao cho
đàng hoàng, có trách nhiệm của một người đàn ông. Vậy mà, quá khứ đã qua lại trở thành hiện thực đau xót, người đàn ông phong thái đạo mạo kia
và mình chính là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời chị
nhưng cũng hủy hoại hạnh phúc cả đời của chị, thậm chí, cả tính mạng của chị.

Bầu không khí căng thẳng bỗng nhiên dịu lại, ánh mắt hung dữ nảy lửa
vừa rồi như thể bị phủ lên một tầng khói mỏng. Chị gái, chị gái ruột của anh, đúng vậy, đâu đó trong đầu anh bỗng thấp thoáng hiện ra nụ cười ấm áp của chị và cả dáng người xanh xao tiều tụy của chị.

Vu Phong.

Thao Thao.

Chị đã mất đi tình yêu của mình.

Chị đã mất đi đứa con trai của mình.

Gia đình tan nát, đổ vỡ ngay trước mắt chị, chị đã không thể chịu
nổi, mắc bệnh ngày một nặng, có lẽ mọi gửi gắm của một người đều đã tan
biến vào hư không, chị từ từ rơi vào vòng xoáy trống rỗng vô biên, không ai giúp đỡ, cho đến khi vòng xoáy đó nuốt chửng cả người chị.

“Chị…”

Anh nghẹn ngào gọi một tiếng, cánh mũi hơi đỏ, mọi chuyện trong quá
khứ bỗng chốc ùa về giống như những mũi kim đâm vào tim buốt nhói. Hứa
Dương vốn đang khuyên can, thấy Vu Phong nhắc lại chuyện cũ, vội khuyên
anh ta đừng nên nghĩ ngợi nhiều, có điều thật không ngờ, người đàn ông
trước mặt đã sải bước ra khỏi đồn công an mà không nói một lời nào, chỉ
nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa khuất khỏi hành lang. Tô Duyệt
Duyệt một tay ôm Bồn tắm nhỏ, một tay gỡ kính, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Doanh Thiệu Kiệt đang phải gánh chịu nỗi đau đớn, dằn vặt do chính mình gây ra. Vừa nghĩ cô vừa chạy theo anh.
Lúc này Hứa Dương mới chú ý tới cô gái đi cùng Doanh Thiệu Kiệt, có điều chưa nhìn rõ mặt cô gái đó thì đã thấy trước mặt còn trơ lại một mình
Vu Phong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.