Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 12: Tính cách kiên cường của cô gái cận thị



“Anh đừng nói năng hồ đồ như vậy, Mèo con là bạn tốt nhất của tôi,
hai người họ yêu nhau từ thời đại học. Sao có thể sảy thai được chứ?” Tô Duyệt Duyệt rất muốn biện hộ cho người bạn thân của mình. Mặc dù sảy
thai cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát nhưng cô lại cố chấp cho rằng
đối với một cặp vợ chồng hoàn hảo khiến người khác ngưỡng mộ như vậy sẽ
không bao giờ có chuyện sảy thai.

“Là tôi nghe, nghe y tá nói, khi đợi, đợi cô. Chuyện giữa vợ chồng họ, cô là, là bạn thân, cũng chưa chắc đã, đã hiểu hết.”

“Nhưng cũng biết nhiều hơn anh. Mèo con rất tốt bụng, khi còn học đại học, Tử Văn đã theo đuổi cô ấy, tình yêu giữa họ rất đẹp, từ trước đến
nay chưa bao giờ cãi nhau, Tử Văn rất nhường nhịn cô ấy, cô ấy cũng rất
biết quan tâm đến cảm nhận của Tử Văn.”

“Việc trong nhà họ, chỉ có họ là, là rõ nhất.”

Doanh Thiệu Kiệt không thèm để tâm tới phân tích theo cảm tính của Tô Duyệt Duyệt, tiếp tục nói ra quan điểm của mình, Tô Duyệt Duyệt không
muốn nói chuyện với anh ta nữa, liền bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng
xe cộ qua lại tấp nập, những người đi trên đường kia chẳng hề dừng lại
hay có bất cứ sự thay đổi nào trước sự cố đau thương của một ai đó bên
cạnh họ, cũng giống như trái đất tuyệt đối sẽ không ngừng quay khi thấy
thiếu đi một người hay có ai đó đang giãy giụa trong đau khổ. Lúc đầu,
trong lòng Tô Duyệt Duyệt còn có chút đối nghịch với lời nói của Doanh
Thiệu Kiệt, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy anh ta nói cũng có lý.

Nhớ lại sáng nay lúc đến nhà Mèo con chơi, Lâm Tử Văn nói vội vàng
vài từ rồi hối hả đi ngay, lại nghĩ đến lúc Mèo con gặp chuyện, cứ một
mực không chịu gọi điện cho Tử Văn, rồi nhớ tới việc khi cô gọi điện cho Lâm Tử Văn, bên cạnh anh ta bỗng nhiên xuất hiện một giọng người phụ
nữ, mặc dù rất nhỏ, song cũng đủ thấy sự dịu dàng, nũng nịu trong đó.

Mèo con là cô gái trong sáng, lương thiện, trong mắt Tô Duyệt Duyệt,
một cô gái vừa tốt nghiệp đã kết hôn, rồi ở nhà chăm sóc gia đình đương
nhiên sẽ thuần khiết, trong sáng hơn cô rất nhiều. Nhưng lẽ nào giữa cô
ấy và Lâm Tử Văn lại giống như những lời Doanh Thiệu Kiệt nói, mối quan
hệ của họ đang có kẻ thứ ba xen vào? Nếu là thật, một cô gái yếu đuối
như thế làm sao có thể chịu đựng nổi? Nhưng từ thời đại học thậm chí là
đến cả hiện nay, Lâm Tử Văn luôn yêu thương Mèo con, dường như không có
một chút khác biệt nào so với thời đại học, anh ta làm sao có thể đối xử với Mèo con như vậy được?

“Cô có cần mua, mua đồ ăn không?”

“Tôi?”

Duyệt Duyệt luôn trong trạng thái căng thẳng, dường như đã quên mất
cảm giác đói, mãi tới khi Doanh Thiệu Kiệt nhắc tới mua đồ ăn, cô mới
cảm thấy sôi bụng, lại nghĩ khi Doanh Thiệu Kiệt đến bệnh viện cũng gần
tới giờ ăn trưa, cũng vì mình mà phải chịu đói nên cô cảm thấy hơi ngại, liền nói với anh ta: “Hôm qua tôi đã mua đồ ăn rồi, anh vẫn chưa ăn
đúng không, vậy đến nhà tôi ăn đi!”

“Nhà, nhà cô?”

“Đúng thế, cảm ơn anh đã mua giúp tôi băng Zilgo, còn đưa tôi về
nữa.” Tô Duyệt Duyệt nhìn vào mu bàn tay của mình, cười nhăn nhó, Doanh
Thiệu Kiệt liền nói tiếp: “Hay là đến, đến nhà tôi. Tâm trạng của cô
không được tốt, bị ảnh hưởng quá nhiều bởi, bởi chuyện lúc sáng.”

“Nhà anh có đồ ăn không? Trong nhà tôi vẫn còn đồ ăn.”

Nói thực, cô cũng chẳng biết nhà của Doanh Thiệu Kiệt trông như thế
nào, đột nhiên đến nhà một người con trai mới quen chưa được nửa tháng,
lại là tới để ăn uống, xem ra có vẻ không được hay cho lắm, nhưng đối
phương lại không hề để ý tới chuyện đó, ngược lại còn nói: “Tôi, tôi
cũng có đồ ăn, có thể ăn, lẩu.”’

“Hay là thôi, đến nhà tôi tiện hơn.”

Thực ra, đến nhà ai thì cũng chỉ có hai người một nam một nữ ở trong
một phòng, có điều Tô Duyệt Duyệt cảm thấy về nhà mình sẽ yên tâm hơn
một chút, đôi khi, phụ nữ luôn dùng phán đoán của mình để đánh giá một
số vấn đề lý tính. Doanh Thiệu Kiệt là một người đàn ông lý tính, anh
không đồng ý với lời đề xuất của Tô Duyệt Duyệt, khi cô vừa nói xong,
liền chêm vào mấy câu đánh giá: “Nhà cô, nhà tôi, nhà chúng, chúng ta…”

“Này, không phải nhà chúng ta, nhà anh là của anh, nhà tôi là của
tôi, sao lại biến thành nhà chúng ta? Thật là, được rồi, không đùa với
anh nữa, anh đi cất xe đi, anh cũng đã biết nhà tôi rồi, tự lên nhé.”

Tô Duyệt Duyệt ngắt lời Doanh Thiệu Kiệt, bước ra khỏi xe, Doanh
Thiệu Kiệt không nói lời nào, lái xe ra bãi đỗ. Tô Duyệt Duyệt vội vã
trở về nhà mình trước, còn chưa kịp dọn dẹp gì, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt bấm chuông cửa.

Mở cửa ra, Tô Duyệt Duyệt đang định nói: “Anh đi gì mà nhanh thế?”,
đã thấy Doanh Thiệu Kiệt tay xách lỉnh kỉnh nào là nồi lẩu điện, nào là
rau đi vào phòng khách. Anh ta đi phăm phăm vào phòng khách như thể đã
quen thuộc nơi này lắm rồi, đặt đồ lên bàn, nói: “Dọn dẹp, sạch sẽ đi.”

“Anh làm gì vậy, mang những thứ này tới làm gì?”

“Không phải nấu, ăn, ăn lẩu.”

“Hả?”

Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang nghĩ về Mèo con, cô hơi sững lại trước
những hành động này của Doanh Thiệu Kiệt nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy
lại trạng thái bình thường.

“Cô ăn tương hải sản, hay, hay tương ớt?”

“Tương ớt đi.”

Tô Duyệt Duyệt lau bàn, nhân tiện rót đầy hai cốc nước. Doanh Thiệu
Kiệt chuẩn bị rất nhanh, bắc nồi, đổ nước, chế nguyên liệu, loáng cái đã xong, cứ như thể anh ta chính là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.

“Anh cởi áo ra như vậy không lạnh sao? Để tôi đi bật quạt sưởi ấm.”
Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt cởi áo để chuẩn bị đồ ăn, lập tức
quay người đi vào trong phòng bật quạt sưởi ấm, miệng cằn nhằn: “Chủ
ngôi nhà này rất kẹt sỉ, giống hệt anh, ngay cả điều hòa cũng không
lắp.”

“Không, không sao, ăn lẩu sẽ hết lạnh ngay.”

Doanh Thiệu Kiệt thoáng chút ngại ngùng, thấy Tô Duyệt Duyệt bật quạt sưởi, liền gọi cô mau ra ăn. Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, hơi ấm nhanh
chóng lan tỏa khắp căn phòng, ăn vào một lúc đã thấy người ấm lên rất
nhiều. Tô Duyệt Duyệt cũng là người thích ăn lẩu, chỉ có điều không biết là do đói quá hay tâm trạng không thể vui lên được mà cảm thấy mùi vị
của nồi lẩu kém ngon hơn bình thường.

“Đừng nghĩ nhiều, nhiều nữa. Chuyện, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô cả.”

“Ăn xong tôi sẽ gọi điện cho Tử Văn hỏi xem sao.”

Tô Duyệt Duyệt không yên tâm về Mèo con, tronglòng luôn cảm thấy lo
lắng, tình cảnh lúc sáng lại hiện rõ mồn một trước mắt cô, tự
nhiên mọi suy nghĩ trong đầu và lời nói ra đều liên quan mật thiết đến
truyện này. Doanh Thiệu Kiệt khẽ thở dài rồi không nói thêm lời nào nữa.

Ăn lẩu xong tầm khoảng ba rưỡi, Tô Duyệt Duyệt đang định dọn dẹp bát
đĩa rồi gọi điện thoại nhưng chẳng may lại để tay chạm vào thành nồi,
ngón tay lập tức bỏng rát.

“Ái! Chết rồi, phồng rộp lên rồi!”

Còn chưa kịp thực hiện bất cứ biện pháp bảo vệ nào , trên ngón tay đã phồng lên một mụn nước, chau tít mày lại, Tô Duyệt Duyệt nghiến răng
nói: “Tôi phải lấy kim chọc vỡ mới được.”

“Không đau sao?”

Doanh Thiệu Kiệt lập tức bước lên, chặn Tô Duyệt Duyệt lại, Tô Duyệt
Duyệt không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Mụn bỏng không chọc ra
thì sao mà khỏi được? Ngày mai còn phải làm việc nữa! Hai tuần trước đều đi nghe tập huấn, khó khăn lắm mới được nhận vào làm chính thức, sao có thể để tay bị bỏng thế này được? Chẳng thà chọc nó ra còn hơn cứ để nó
nổi lên như vậy. Thôi, đừng cản tôi nữa, tôi sẽ lấy kim chọc ra.”

“Đừng làm bừa, chẳng may nhiễm trùng thì làm thế nào?”

“Ủa?”

Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhìn thẳng vào Doanh Thiệu Kiệt, hiếu kỳ hỏi: “Anh không nói lắp nữa à?”

“Không, chỉ là, tôi, tôi quan, quan tâm cô mà thôi.”

Doanh Thiệu Kiệt quay mặt đi nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn nhìn theo anh: “Không phải anh đang nói dối đấy chứ?”

“Tôi, tôi đi dọn dẹp đây.”

“Vừa rồi anh nói rất trôi chảy. Thôi được rồi, tôi đi chọc mụn đã.”
Tô Duyệt Duyệt vòng qua Doanh Thiệu Kiệt, xuống bếp lấy kim, Doanh Thiệu Kiệt đang lúng túng vì lời cô vừa nói đã không kịp chặn cô lại, chỉ
nghe thấy tiếng kêu đau đớn phát ra từ phòng bếp, anh cũng cảm thấy đau
nhói trong tim.

“Vẫn rất đau!”

Từ trong phòng bếp Tô Duyệt Duyệt nói vọng ra, sau đó đi ra ngoài với một đầu ngón tay băng bó.

“Vẫn đau à?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng không sao, chọc ra rồi một lát nữa sẽ đỡ. Như
vậy đánh máy sẽ không bị đau, Kevin nói lượng công việc khi làm việc
chính thức không hề ít chút nào.”

“Ồ!”

Doanh Thiệu Kiệt đứng trơ như khúc gỗ, Tô Duyệt Duyệt lại nói: “Được
rồi, để tôi đi rửa nồi cho anh, lát anh mang về.” Tô Duyệt Duyệt đưa
tay, cầm lấy cái quai nồi định mang đi rửa, nhưng bàn tay của Doanh
Thiệu Kiệt đã đặt lên mu bàn tay cô, trong tích tắc, không khí xung
quanh bỗng trở nên ấm áp lạ thường, nhưng nhiều hơn thế là một chút ngại ngùng, hai ánh mắt ở phía sau lớp kính vô tình chạm vào nhau, sau đó
mỗi ánh mắt lại lập tức lảng sang chỗ khác.

“Để, để tôi làm.”

Giọng của anh rất ấm áp, ấm áp hệt như lòng bàn tay của anh vậy, hai
má Tô Duyệt Duyệt ửng đỏ, mau chóng rụt tay lại, nói: “Cảm ơn!”

Doanh Thiệu Kiệt cầm cái nồi đi vào bếp, còn Tô Duyệt Duyệt thì nhìn
mình trong gương, mình làm sao thế này? Tự nhiên hai má ửng đỏ, mặc dù
miệng nói mình ăn lẩu nên má mới đỏ nhưng trong lòng lại hiểu rõ, có thể từ trước đến giờ chưa từng gần gũi với một người con trai nào nên mới
khiến mình xấu hổ đỏ mặt. Có điều, anh chàng Doanh Thiệu Kiệt này cũng
thật kỳ lạ, người khác khi lo lắng, sốt ruột mới nói lắp, còn anh ta
trong những lúc như vậy lại hoàn toàn không nói lắp. Thực ra anh ta điểm nào cũng rất tốt, dáng người cao to đẹp trai, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ, duy có hai điểm không chấp nhận nổi là bủn xỉn và nói lắp, đương nhiên
bủn xỉn là khuyết điểm lớn nhất. Tô Duyệt Duyệt nhìn xuống người mình,
sau đó nhìn vào trong bếp, vừa hay thấy Doanh Thiệu Kiệt cũng quay đầu
ra, hai ánh mắt lại vô tình chạm nhau, còn chưa kịp thu lại thì Doanh
Thiệu Kiệt đã nói: “Rửa xong rồi.”

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Khi rời khỏi nhà Tô Duyệt Duyệt, Doanh Thiệu Kiệt quan sát những căn
nhà xung quanh rồi lại hỏi xem tay của Tô Duyệt Duyệt thế nào rồi? Tô
Duyệt Duyệt bảo không sao, Doanh Thiệu Kiệt bèn mang chiếc nồi ra về.

Từ chiều đến tối, cứ cách hai tiếng Tô Duyệt Duyệt lại gọi điện cho
Lâm Tử Văn một lần, mặc dù Lâm Tử Văn nói đi nói lại rằng Mèo con không
có chuyện gì, đã có thể húp được chút cháo loãng nhưng cô vẫn quyết định Chủ nhật sẽ đến bệnh viện thăm Mèo con. Buổi tối đi ngủ, vừa mới nhắm
mắt, Tô Duyệt Duyệt lại thấy cảnh tượng máu me khi đó, nỗi sợ hãi dâng
kín trong lòng, tới mười giờ, Doanh Thiệu Kiệt gửi cho cô một tin nhắn:
“Có hộp sữa bò trong tủ lạnh, uống nóng sẽ dễ ngủ hơn.”

Anh chàng đó đã đặt máy quay phim chắc? Sao có thể biết mình mất ngủ? Còn hộp sữa trong tủ lạnh kia chắc là khi đến, anh ta đã lén đặt vào,
thật không ngờ còn chu đáo đến vậy. Tô Duyệt Duyệt bước ra khỏi
giường, rùng mình vì lạnh nhưng sau khi uống hết cốc sữa nóng, quả nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ.

Từ từ tĩnh tâm lại, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ say.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.