Carlo Valli càng nghĩ càng chắc chắn rằng cậu ta sắp trúng một quả lớn. Câu chuyện bịa của Pier rằng người Mỹ nầy đang lẩn trốn vợ chỉ là một trò đùa. Ông Jones kia đang chạy trốn, đúng thế, nhưng mà là chạy trốn cảnh sát. Có thể là có một giải thưởng treo cho người đàn ông nầy. Có thể là một khoản lớn. Việc nầy phải thật khéo léo. Carlo quyết định mang bàn với Mario Lucca, thủ lĩnh của băng Diavoli Rossi.
Sáng sớm ra, Carlo ngồi lên chiếc xe Vespa và chạy tới phố Sorceila, đằng sau quảng trường Garibandi.
Cậu ta dừng lại trước một khu nhà cũ, và nhấn chuông trên một cái hộp thư vớ toác có ghi tên “Lucca”.
Một phút sau, một tiếng nói quát lên:
– Thằng nào đấy?
– Carlo đây. Tôi cần nói chuyện vớì anh, Mario.
– Giờ nầy là giờ tốt đấy. Lên đi.
Mario Lucca đang đứng trước cửa mở toang, trần truồng. Ở cuối phòng, Carlo có thể nhìn thấy một cô gái.
– Gấp à? Có chuyện quái gì mà mầy đến sớm thế nầy?
– Mario, tôi không thể ngủ được. Tôi quá hồi hộp. Tôi nghĩ là mình đang vớ được một quả lớn.
– Thế hả? Vào đi.
Carlo bước vào căn phòng chật chội, bừa bãi.
– Đêm qua, bà chị tôi mang về một thằng cha.
– Thế thì sao? Pier là một con điếm mà. Cô ta…
– Ừ, nhưng mà thằng cha nầy giàu. Và ông ta đang lẩn trốn.
– Ông ta đang lẩn trốn ai?
– Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ tìm ra. Tôi nghĩ là có thể có một khoản tiền thưởng lớn treo trên đầu ông ta.
– Sao không hỏi bà chị mầy?
Carlo cau mầy.
– Pier muốn ăn một mình. Anh sẽ thấy cái vòng tay mà ông ta mua cho bà ấy. Vòng ngọc.
– Một cái vòng? Hả? Giá bao nhiêu?
– Rồi tôi sẽ bảo anh. Tôi sẽ bán nó trong sáng nay.
Lucca đứng đó, ngẫm nghĩ:
– Tao bảo mầy thế nầy, Carlo. Vì sao ta lại không nói chuyện với người bạn của chị mầy hả? Hãy tóm hắn và mang hắn tới câu lạc bộ ngay sáng nay.
Câu lạc bộ là một cái nhà kho rỗng ở Sanita, nơi có một cái phòng cách âm.
– Hay. – Carlo mỉm cười. – Tôi có thể dễ dàng đưa ông ta tới đó.
– Chúng tao sẽ đợi hắn. – Lucca nói. – Và sẽ nói chuyện với hắn một chút. Tao hy vọng là hắn ta có một cái giọng hay bởi vì hắn sắp phải hát cho chúng ta nghe.
Khi Carlo trở về nhà, Robert đã đi. Carlo hết hoảng.
– Bạn chị đi đâu rồi? – Cậu hỏi Pier.
– Anh ấy nói là đi vào trong thành phố một lát.
– Anh ấy sẽ quay lại. Sao?
– Tò mò tí thôi. – Cậu ta nặn ra một nụ cười.
Carlo đợi bà mẹ và Pier vào bếp sửa soạn bữa trưa rồi vội và đi vào phòng Pier. Cậu ta nhìn thấy cái vòng ngọc được giấu trong một cái váy lót đề trong ngăn kéo tủ bèn nhanh chóng bỏ nó vào túi và đang trên đường ra khỏi nhà thì bà mẹ từ trong bếp gọi:
– Carlo, mầy không ở nhà ăn trưa à?
– Không. Con có hẹn. Con sẽ về sau, mẹ ạ.
Cậu ta ngồi lên chiếc Vespa và phóng về phía quảng trường Spagnolo. Có thể cái vòng nầy là của rởm, cậu ta nghĩ. Nó có thể chỉ là thuỷ tinh. Mình mong là không trở thành thằng ngớ ngẩn trước mắt Lucca. Cậu ta dừng xe trước một tiệm kim hoàn nhỏ với tấm biển hiệu đề: “Orologia”. Chủ tiệm, Gambino, là một người đàn ông lớn tuổi, xương xẩu, với một bộ tóc giả màu đen xộc xệch và một cái mồm toàn răng giả. Ông ta nhìn lên khi Carlo bước vào.
– Xin chào, Carìo. Cậu ra khỏi nhà sớm đấy.
– Dạ.
Hôm nay cậu kiếm được cho tôi cái gì vậy?
Carlo lấy cái vòng tay ra và đặt nó lên trên mặt quầy.
– Cái nầy.
Gambino cầm nó lên. Khi nhìn nó, hai mắt ông ta trợn tròn.
– Cậu kiếm được cái nầy ở đâu thế?
– Một bà dì giàu có chết và để lại nó cho tôi. Nó có đáng giá gì không?
– Có thể. Gambino nói một cách thận trọng.
– Đừng có lòng vòng với tôi.
Gambino có vẻ bị xúc phạm.
– Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa hả?
– Thì suốt đấy còn gì.
– Bọn trẻ con chúng mầy cứ giỡn hoài. Tôi sẽ nói cho cậu biết tôi định thế nào, Carlo. Tôi không chắc có thể lo chuyện nầy một mình. Nó rất có giá đấy.
– Thật hả? – Tim Carlo ngừng đập một nhịp. – Tôi sẽ phải xem có thể giao nó ở đâu đó không.
– Tôi sẽ gọi cho cậu tối nay.
Được Carlo nói. Cậu ta chộp lại cái vòng.
– Tôi sẽ giữ nó tới khi nào ông trả lời.
Carlo lâng lâng rời khỏi cửa tiệm. Vậy là cậu ta đã đúng. Thằng cha kia giàu thật và cũng điên khùng nữa: Không thì sao lại có thể tặng một cái vòng đắt tiền như thế nầy cho một con điếm?
Trong cửa hiệu, Gambino nhìn theo Carlo. Ông ta nghĩ, bọn ngu ngốc nầy đang dính vào một chuyện quỷ quái gì thế nhỉ? Từ dưới quầy, ông ta nhặt lên một tờ thông báo được gửi tới tất cả các tiệm kim hoàn. Trong đó có mô tả về chiếc vòng mà ông ta vừa nhìn thấy, nhưng ở phía dưới thì thay vào số điện thoại thường dùng của cảnh sát, là một chú thích đặc biệt: Báo cho SIFAR ngay? Gambino có thể phớt lờ một thông báo thông thường của cảnh sát, như đã hàng trăm lần ông ta làm như vầy, nhưng về SIFAR thì ông ta đủ biết là không nên qua mặt nó. Ông ta không muốn mất khoản lời của cái vòng kia, nhưng lại cũng không muốn chui đầu vào rọ. Một cách miễn cưỡng, ông ta nhấc máy và quay số trên trên bản thông báo.