Hai tháng sau
Tiêu Vũ Nhu đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cảm thụ trong thân thể có một sinh linh bé bỏng đang hình thành.
Cô mang thai! Đứa bé được hơn 2 tháng, an toàn nằm trong bụng cô. Cô rốt cuộc có thể hiểu tâm trạng lúc Hải Lan biết mình có con.
Người phụ nữ nào không mong có đứa con do mình sinh ra?
Nhưng. . . . . . Cô thật sự không muốn sao? Về chuyện con của Úy Dương và Hải Lan, còn có chuyện đau khổ năm đó, đều không để ý ư?
Chỉ cần được anh yêu, cô chấp nhận mọi chuyện được sao?
Hinh như không đơn giản như vậy.
Có lẽ Tiêu Vũ Nhu trước kia sẽ thản nhiên đối mặt, bởi vì chuyện này không có đi vào lòng của cô; nhưng cô bây giờ chỉ là một cô gái cực kì bình thường thôi!
Tình yêu khiến bản thân mình ích kỷ.
Tất nhiên cô sẽ không làm khó Hải Lan và con của cậu ấy, nhưng mỗi khi bị anh ôm vào trong ngực; mỗi lần đưa mắt nhìn anh; mỗi khi cô vuốt ve bụng mình, may mắn vì mình sắp có được kết tinh tình yêu của hai người, thì cô có thể gạt vấn đề này sang một bên sao?
Cô không biết.
Úy Dương im lặng đứng sau lưng cô.
Hai tháng này, anh rất vui vẻ, nghĩ đến chuyện từ nay về sau sẽ ở chung với cô, người ngoài nói gì, anh không quan tâm.
Nhưng gần đây cô luôn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Úy Dương không cách nào biết được cô đang suy nghĩ gì, cảm giác lo lắng trở về.
“Lại đau bụng rồi sao?”
Tiêu Vũ Nhu xoay người lại, thấy Úy Dương, cười với anh.
Nụ cười này khiến toàn thân anh nóng ran .
“Không.” Cô không muốn nói việc cô có thai cho anh biết sớm.
“Có đói bụng không?” Úy Dương ôm lấy Vũ Nhu, đầu cúi xuống cổ của cô, đôi tay ngịch ngợm vuốt ve bụng cô.
Tiêu Vũ Nhu khẽ tránh né “Đừng, nhột lắm.”
“Em không đói, nhưng anh bụng!” Anh hài hước nhâc cô lên, hai người cùng nhau ngã vào trên giường lớn.
Có lẽ chỉ có lúc này, cô mới phải hoàn toàn thuộc về anh!
… …… ……..
Đi tới đi lui, Vũ Nhu phát hiện mình tới Tiêu gia!
Cô có chút kinh ngạc nhìn căn nhà trước mắt, không tin rằng việc mình chỉ muốn đi dạo, kết quả lại đi tới nơi đây.
Cô vừa mới quay người, liền phát hiện có một bé trai mở to đôi mắt sáng trong nhìn cô.
“Chào chị.” Giọng cậu bé lanh lảnh.
Nhìn bé chỉ tầm 6, 7 tuổi, lại vô cùng lễ phép, đúng là con nhà có giáo dục.
Vũ Nhu ngồi xổm xuống, thân thiết thăm hỏi nó: “Chào em, em tên gì?”
“Tiêu Niệm Vũ ạ.”
Vũ Nhu vừa nghe cái tên này, liền ngây ngẩn cả người.
Mặc dù cô chưa từng nghe Hải Lan nói về con của cậu ấy, nhưng mà ở trước nhà họ Tiêu gặp được đứa bé họ Tiêu, tuyệt đôi không phải là trùng hợp. Đứa bé này mặc dù là con của Úy Dương, nhưng Hải Lan đi theo cha, cho nên nó họ Tiêu cũng không có cái gì kỳ quái.
“Em mấy tuổi rồi?”
“Em sáu tuổi!” Chú bé giơ 6 ngón tay ra, cười hi hi trả lời.
Chuyện này càng chứng minh suy đoán của Vũ Nhu là chính xác.
Vũ Nhu rất thích đứa bé này, cô kéo tay của nó, nói: “Mẹ em đâu?”
“Em lén chạy ra ngoài nên mẹ không biết.” Tiêu Niệm Vũ nói.
“Ồ?” Vũ Nhu cười lên, đôi mắt đứa trẻ tròn vo, cực kỳ giống Hải Lan.”Tại sao em lại lén chạy đến đây?”
“Ba bắt em học đàn, em không thích. Mà mẹ cũng không để cho em ra ngoài chơi, cho nên em trèo cửa sổ chạy ra đây.”
“Lần sau không được thế nữa! Rất nguy hiểm.”
“Vâng, em sẽ nghe lời chị, em rất thích chị, hi hi!” Tiêu Niệm Vũ vui vẻ kéo tay Tiêu Vũ.
“Tại sao?”
“Nhà em có hình của chị, mẹ nói tên của em cũng từ tên chị mà ra.”
Vũ Nhu ngây người, lúc này mới phát hiện ra “Niệm Vũ” và “Vũ Nhu” phát âm giống nhau, trong lòng không khỏi cảm động, nhớ lại thời gian vui vẻ cùng với Hải Lan.
“Niệm Vũ!”
Giọng nói của Hải Lan từ cổng truyền đến, thấy con trai, cô vội vã đi xuống bậc thang.
“Vũ Nhu?” Thấy người bên cạnh con trai là Vũ Nhu, cô vừa mừng vừa sợ.
“Cậu. . . . . .. tới rồi à” Cô không tìm ra lời nào để nói.
Cô chưa bao giờ dám hi vọng có một ngày Vũ Nhu sẽ chủ động đến gặp họ.
“Đúng vậy.” Vũ Nhu cũng bị Hải Lan làm cảm động, hôm nay sẽ bắt đầu làm một người mới thôi.
“Mau vào nhà ngồi.” Mặt Hải Lan ngấn lệ nhìn Tiêu Vũ Nhu hồi lâu, đột nhiên nói lên một câu như vậy, nhưng sau khi nói lại cảm thấy không đúng.
Tiêu gia vốn là nhà của Tiêu Vũ Nhu, cô mới đúng là người ngoài!
Nhìn thấy Hải Lan luống cuống, Vũ Nhu cầm bàn tay có chút run rẩy của Hải Lan, hỏi : “Ba tớ có ở đây không?”
“Kiến Hoa không có ở đây.” Cô mở cửa, để Vũ Nhu và Niệm Vũ vào nhà.
Hải Lan mời Vũ Nhu ngồi xuống, đuổi Niệm Vũ về phòng của nó, giúp cô pha trà.
Vũ Nhu nhìn xung quanh, hương trà nồng đậm làm cho người ta cảm thấy hương vị của gia đình, cô không khỏi kinh ngạc vì sự thay đổi của Hải Lan.
Trước kia cậu ấy luôn nóng nảy, không giống như bây giờ, dịu dàng, hiền hậu, đúng là người phụ nữ của gia đình.
Cô mỉm cười, hỏi thăm về cuộc sống của cậu ấy, mà Hải Lan càng đáp càng tự nhiên. Vũ Nhu cảm giác mình đã lâu không thoải mái nói chuyện với ai như vậy.
“Cậu. . . . . . ở chung với Úy Dương à?” Hải Lan có chút nôn nóng hỏi.
“Ừ. Chuyện này phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu, bọn tớ sẽ không làm lành với nhau.” Vũ Nhu cười nói.
“Đâu có.” Hải Lan cười vui vẻ, nhưng lập tức lại lo lắng Vũ Nhu thầm trách mình lắm miệng, nhưng không nói ra.
Vũ Nhu thấy Hải Lan như thế, cho rằng cậu ấy lo lắng mình sẽ gây khó dễ với Niệm Vũ, vội vàng nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ đối xử với Niệm Vũ như con ruột.”
Cô vô cùng thích bé trai này, có một đứa con đáng yêu như vậy, cho dù không phải con ruột cũng được.
Nghe nói như thế, Hải Lan giật mình “Cậu. . . . . . không biết?”
“Biết cái gì?” Vũ Nhu nhìn Hải Lan một chút, cực kì không hiểu.
“Niệm Vũ là con trai của Kiến Hoa.”
Vũ Nhu dịu dàng cười cười, “Không sao, tớ thật sự không để ý.”
Hải Lan nóng nảy “Nhưng Niệm Vũ thật sự là con trai của Kiến Hoa! Nó là em trai của cậu.”
Vũ Nhu nghe giọng của Hải Lan không giống như đang an ủi cô, trong lòng liền nghi hoặc.
Chẳng lẽ cha không có nói cho Hải Lan nghe về chuyện của ông sao?
“Ơ. . . . . . Cha tớ không. . . . . . Không nói sao?”
“Nói gì? Anh ấy biết Niệm Vũ là con của anh ấy.”
Sau một lúc do dự, Vũ Nhu mới cẩn thận nói: “Sau khi tớ sinh ra, cha tớ đã thắt ống dẫn tinh rồi.”
“Thì ra là cậu biết?” Hải Lan kinh ngạc nói.
“Cậu cũng biết?” Lần này là Vũ Nhu kinh ngạc.
“Trời ạ! Sao cậu không nói sớm?”
Hải Lan chán nản vỗ vỗ trán “Cha cậu đúng là đã thắt ống dẫn tinh, nhưng khi anh ấy ở chung với tớ thì anh ấy muốn tớ có thể được làm mẹ, cho nên đến bệnh viện phẫu thuật. Mà tớ cảm thấy chuyện này quá. . . . . . Quá xấu hổ, cho nên không nói ra, mà cha cậu chắc cũng không biết cậu biết anh ấy đã từng thắt ống dẫn tinh, cho nên không nói gì.”
Vũ Nhu ngây dại.
Thì ra là hiểu lầm! Úy Dương chưa từng. . . . . . Phản bội cô?
“Lúc ấy, tớ giận Kiến Hoa vì không nói cho cậu chuyện chúng tớ, tớ cũng không chuẩn bị tâm lý mang thai, cho nên mới nhờ Úy Dương chở tớ đến bệnh viện, không ngờ bị cậu bắt gặp.”
“Vậy. . . . . . tại sao Úy Dương không nói cho tớ biết?” Giọng của Tiêu Vũ Nhu có chút run rẩy, cô vì chuyện mình không tin Úy Dương mà cảm giác đau lòng.
Hải Lan ngồi xuống cạnh Vũ Nhu, vỗ nhẹ lưng của cô, an ủi:
“Tớ nghĩ câu ‘Không có gì phải giải thích hết’ làm anh ấy đau lòng.”
Không có gì phải giải thích. . . . . . Tại sao cô có thể nói ra lời như vậy!
Thì ra lâu nay, cô luôn làm Úy Dương đau lòng, là cô tự cho mình là đúng, cũng làm cho Úy Dương chờ đợi lâu như vậy.
Hải Lan êm tai nói ra cảm tình nhiều năm của Úy Dương đối với cô, Vũ Nhu đau lòng muốn chết.
Hải Lan nói, anh tìm cô rất khổ. Tay Vũ Nhu khẽ lay động.
Hải Lan nói, anh không thích trở về gia tộc Cát Lợi, nhưng vì tìm cô, anh về đấy. Mắt Vũ Nhu đong đầy nước mắt.
Hải Lan nói, bảy năm qua, anh cất giữ những đồ vật của cô như bảo bối. Nước mắt Vũ Nhu trượt xuống gương mặt.
Hải Lan nói, anh không có bạn gái, thậm chí phòng làm việc đều là một khoảng không gian đen kịt. Trong lòng Vũ Nhu kích động không nói ra lời. . . . . .
Vũ Nhu đưa tay lau nước mắt, đứng dậy nói với Hải Lan: “Tớ về đây. Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết nhiều chuyện như vậy!” Nói xong liền vội vàng ra khỏi cửa.
Vũ Nhu chạy như điên trở về biệt thự của Úy Dương, quản gia trợn mắt há mồm nhìn cô suýt ngã khi chạy lên cầu thang.
Quản gia cẩn thận, theo dõi Tiêu Vũ nhu: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
Kể từ khi cậu chủ đem cô về nhà, tất cả mọi người đều coi cô là “Cô chủ” .
Ông cũng chưa từng thấy bộ dạng vội vàng thế này của cô. Ông đang nghĩ có nên gọi điện đến công ty nói cho cậu chủ không.
Vũ Nhu nắm chặt lấy cánh tay của quản gia, vội vàng hỏi:
“Lúc cháu chưa tới, Chris hay đến đâu nhất?”
Tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng chuyện hiểu rõ về Úy Dương.
Quản gia hơi nghĩ, trả lời: “Là phòng đọc sách. Cậu chủ không cho phép ai đi vào.”
Vũ Nhu nghe xong, lập tức xoay người về phía phòng đọc sách.
Cô đã tới gian phòng này, nhưng chưa từng chú ý tới đồ vật nơi đây.
Cạnh vách tường là giá sách, trên bệ cửa sổ bày hoa Quân Tử Lan mà cô thích, rèm cửa sổ là màu xanh dương quen thuộc, ánh mặt trời xuyên qua, cách bố trí này của phòng đọc sách hoàn toàn không hợp khi có một cái giường lớn màu xanh ngay giữa phòng. Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc tràn về . . . . . .
[[[“Đây là nhà anh sao? Thế anh còn phải ở ký túc xá làm gì?” Vũ Nhu quan sát căn phòng, hỏi.
Tường màu xanh lam khiến lòng người cảm thấy an toàn mà đứng đắn. Nhưng lúc tầm mắt nhìn thấy giường lớn ngay chính giữa phòng thì gương mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.
“Bởi vì anh muốn thân cận với mọi người hơn.” Anh nói. Anh nghĩ, điểm này, cô và anh hoàn toàn ngược nhau! Vì cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả.
“Có tình huống đặc biệt thì anh mới ở đây.”
“Như bây giờ?” Giọng điệu của cô hoàn toàn là chế nhạo ,
“Em là cô gái đầu tiên của anh.” Giọng anh giống như thề.]]]
Đúng, là cái giường ấy! Cô nghĩ tới.
Ở bên phải cô, là một cái giá sách bằng gỗ.
Cô tiến trước, chạm vào, đó là giá sách trong phòng trọ của Úy Dương. Mắt Tiêu Vũ Nhu bắt đầu long lanh, tay khẽ run. “Sách vở đều được bày biện giống bảy năm trước”, trong óc cô vang lên lời nói của Hải Lan
Bảy năm qua, anh cất giữ những đồ vật của cô như bảo bối.
Tất cả bài biện như ngày trước, chỉ có tầng cao nhất của giá sách có chút thay đổi.
Cô đưa tay vuốt ve, đây là số bản nháp mà cô viết. Chỉ nhìn thoáng qua, Tiêu Vũ Nhu không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng, đôi tay rụ rẩy, trang giấy trắng như tuyết rơi xuống mặt đất. . . . . .
Trên mặt sàn bằng đá quý, là nhật kí 7 năm của Úy Dương.
(((Cô để lại cho mình bản Heart! we will for¬get him!
Nó trở thành động lực sống của tôi. Có lẽ cô ấy thật sự yêu tôi?
Có lẽ cô ấy cũng không muốn rời xa tôi! Chỉ cần để cho tôi biết cô còn sống trên thế giới này, tôi sẽ cố gắng tìm cô đến hơi thở cuối cùng.
Chỉ vì chờ cô nở nụ cười. . . . . .
Cô ở đâu? Lòng tôi bị nỗi nhớ cằn dần . . . . . vui không nổi nữa rồi. . . . . .
Tôi muốn tìm được cô. . . . . . Cho dù tôi chịu bao khổ đau, chỉ cần cô trở lại, tất cả đều là đáng giá. . . . . .
Tôi vuốt ve đồ thuộc về cô, nằm trên giường hít thở làn hơi của cô,
Chỉ có làm như vậy, tôi mới có dũng khí để sống. . . . . .
Cô là độc trong máu tôi, trừ khi tôi biến thành bụi, nếu không, cô luôn tồn tại. . . . . .
Cô là duyên trời cao ban cho, tôi sẽ đợi. . . . . .
Ta biết cô sẽ trở về. . . . . .
Ta sẽ yêu cô vĩnh viễn. . . . . .)))
… …
Anh yêu cô như thế, mà cô cho anh những thứ gì?
Cô nói —— tôi yêu người khác.
Cô nói —— tôi và anh đã kết thúc.
Cô nói —— tôi không yêu anh.
Cô nói. . . . . .
Cô luôn tổn thương anh! Bởi vì mình mềm yếu, chỉ muốn trốn tránh ngay lập tức, để một mình anh nếm trải sự khổ đau
Cô rốt cuộc hiểu lời Úy Dương nói.
Ngày đó, anh nói —— anh yêu cô, cho nên anh vĩnh viễn sẽ không tổn thương cô.
Cô lảo đảo lao ra khỏi cửa phòng, bắt một chiếc tắc xi chạy đến “RNR”.
“Lần này chúng ta sẽ tập trung vào việc đấu giá trực tiếp trên mạng, chúng ta sẽ mời chuyên gia thiết kế thêm bốn mật mã để phòng trộm, mỗi người được giao một bộ mật mã, cửa cuối cùng do tổng giám đốc quản lí. Như vậy sẽ chống lại việc mất thông tin.”
Úy Dương nhìn kỹ kế hoạch, gật đầu bày tỏ hài lòng.
“Còn. . . . . .” Nhân viên còn chưa nói hết, liền bị tiếng mở cửa cắt đứt.
Úy Dương ngẩng đầu, nhìn thấy mắt Tiêu Vũ Nhu đong đầy nước mắt, thở hồng hộc đứng ở nơi đó.
Anh kinh ngạc đứng lên.
“Em. . . . . . Em có lời muốn nói với anh.”
Mấy nhân viên biết Tiêu Vũ Nhu, không hiểu, kinh ngạc vì bộ dạng nhếch nhác của cô lúc này.
Úy Dương quay đầu nói với bọn họ: “Tan họp, ngày mai nói tiếp.”
Tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại Úy Dương và Vũ Nhu ở phòng họp.
Vũ Nhu thút thít đi tới trước mặt Úy Dương, ôm thật chặt lấy anh, nói: “Xin lỗi.”
“Sao vậy?” Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc thê thảm như vậy, cô luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt.
Anh dìu cô đến ngồi xuống trên ghế sa lon, lau nước mắt cho cô.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cô ngẩng đầu lên, hỏi:
“Em có nói rằng em yêu anh chưa?”
Úy Dương dừng lại động tác, trong lòng khẩn trương và vui mừng, anh nhìn Vũ Nhu, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên. . . . . .
“Em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh.” Vũ Nhu kiên định nói.
Ngớ ngẩn, Úy Dương có chút không tin được lời anh vừa nghe, kích động ôm cô vào ngực.
Anh rốt cuộc nghe được câu nói này!
“Em chưa bao giờ biết yêu là gì, cho nên luôn coi thường cảm nhận của anh. Sau khi đến Mĩ, em vẫn đè nén cảm giác của mình, em biết anh yêu em, nhưng không biết anh yêu em nhiều đến thế. . . . . . em đã tổn thương anh, thật xin lỗi. . . . . .” Vũ Nhu khóc không thành tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn Úy Dương, đập vào mắt là ánh mắt thâm thúy của anh.
“Anh chưa từng trách em, em cũng đừng xin lỗi anh, chỉ cần em yêu anh, chuyện gì cũng không sao cả.” Úy Dương ôm cô thật chặt, an ủi cô.
Anh hôn cô thật sâu, giống như muốn đem cô nhập vào linh hồn anh.
Vũ Nhu đột nhiên dạng chân, ngồi trên người Úy Dương, hành động của cô làm cho anh âm thầm rên rỉ.
Cô bé này rốt cuộc có biết dục vọng của đàn ông rất dễ bị nổi lên hay không?
Sao cô lại không hiểu được? Cô vòng hai cánh tay lên cổ Úy Dương, chủ động hôn anh, dùng lưỡi trêu đùa anh.
Đợi đến nụ hôn của anh càng ngày càng nóng, cô đột nhiên lui ra, nói:
“Em sẽ bên anh mãi mãi! Trừ khi anh không muốn em nữa.”
“Anh muốn em!” Anh thở gấp hôn cổ Vũ Nhu, hai tay đã đợi không kịp mà vuốt ve cô “Bây giờ anh muốn em!” Anh lật người, đè Vũ Nhu xuống, bắt đầu cởi quần áo của cô và mình.
Vũ Nhu cười nhè nhẹ, ghé vào lỗ tai anh, nói nhỏ:
“Yêu em thì có thể, nhưng phải cẩn thận đứa bé đấy.”
Cô buồn cười nhìn bộ mặt dại ra của Úy Dương.
“Em. . . . . . Em có. . . . . . Có thai?”
“Ha ha ha. . . . . .” Vũ Nhu cũng nhịn không được nữa, cười rộ lên, bộ dáng giật mình của anh thật đáng yêu.
“Anh sẽ làm ba sao?” anh vui vẻ nói.
Vũ Nhu thâm tình nhìn anh, “Đúng vậy, anh được làm cha rồi.”
“Về sau em sẽ không khỏi anh? Em yêu anh không?” Anh cười như một đứa bé..
Vũ Nhu nhìn về phía anh, cam kết:
“Về sau em sẽ không rời xa anh, em vĩnh viễn chỉ yêu mình anh.”
Tay cô choảng lên cổ anh, hôn nhẹ lồng ngực kia, một bàn tay nhỏ bé mềm mại chui vào quần dài của anh.
“now, i want you!” Cô ghé vào lỗ tai anh, thổi hơi nói.
Úy Dương run rẩy “Hừ. . . . . . cô gái quỷ quái này . . . . . anh yêu em.” Anh cúi người, đắm chìm trong hương thơm của cô.