Âm Láy Ma Quỷ

Chương 44: Ngoại truyện 2: Họ nuôi dạy con gái thế nào?



Theo định lý số một
của di truyền học, nếu sinh con gái thì trí tuệ của cô con gái sẽ bằng
trí tuệ của người bố và người mẹ cộng lại chia đôi. Nếu sinh con trai,
thì trí tuệ của cậu con trai sẽ được di truyền từ người mẹ.

Vì thế, Thanh Hoành cảm thấy mình giống như tội nhân thiên cổ, vì đã kéo tụt điểm trí tuệ của con gái.

Cửu Thiều ngắm nhìn cô con gái bé bỏng nằm trong lồng kính bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, ấm áp, nhưng lời nói thốt ra từ miệng anh thì vẫn như có
gang có thép, như dao nhọn đâm thẳng vào linh hồn Thanh Hoành:


Kém thông minh một chút cũng không sao, lớn lên xinh đẹp, dễ thương là
đủ. Rồi ngày sau kiếm một anh càng thông minh, tài giỏi, tiếp tục kéo
thấp chỉ số thông minh bình quân là được.

Thanh Hoành ghé lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái:

– Chẳng nhìn ra nét xinh đẹp, dễ thương nào cả.

– Sao không? – Anh dịu dàng nhìn cô. – Chỉ cần em không làm điều gì xấu
xa sau lưng anh thì con gái của chúng ta chắc chắn sẽ xinh đẹp.

– … Anh đang nói chuyện cười phải không?

– Ừ.

Thanh Hoành điên tiết kéo mạnh hai bên mép của anh sang hai bên:

– Em cực kỳ, vô cùng ghét cái miệng nanh ác này của anh…

Cô nhanh chóng xuất viện và đưa con gái về nhà. Mỗi ngày Cửu Thiều đều áp
dụng tinh thần làm việc nghiêm cẩn trên bàn mổ trước đây vào việc kiểm
ra ghi chép các chỉ số sức khỏe của con gái, thậm chí dưới mỗi trang anh còn ký tên và ghi ngày tháng, sau đó đưa cuốn sổ ghi chép cho Thanh
Hoành:

– Em đọc lại cho kỹ, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đây.

– … Đây có phải là số liệu thí nghiệm đâu! – Cô ném cuốn sổ vào người anh. – Em không ký .

Con gái tròn một tuổi đã có vài cái răng và nói được nhiều câu dài.

Thanh Hoành mừng thầm:

– Con bé rất giống em ở điểm này, hồi nhỏ em biết nói từ rất sớm, từ bé đã lanh lợi.

Cửu Thiều nhìn cô chơi với con gái, gương mặt bé con rất giống mẹ, chắc ngày sau khung xương của nó cũng sẽ đẹp như mẹ.

Thanh Hoành hỏi:

– Lý tưởng của con là gì? Con có biết lý tưởng nghĩa là gì không?

Kể cả anh lúc một tuổi cũng không biết chữ “lý tưởng” viết thế nào, câu
hỏi của cô thật nực cười. Anh không nói gì, vì anh cũng muốn nghe câu
trả lời của con gái. Con bé ngoẹo đầu sang bên, nghiêm túc đáp:

– Mẹ ơi, lý tưởng là gì?

– Lý tưởng là điều con muốn làm khi lớn lên, như mẹ chẳng hạn, hồi nhỏ lý tưởng của mẹ là sau này trở thành nhà khoa học.

Cô vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười nhạo của Cửu Thiều, anh đang cắm cúi viết báo cáo. Cô ngẫm nghĩ một lát, quyết định không thèm để ý đến
thái độ khiếm nhã của anh.

– Nhà khoa học là gì?

Cơ hội đã đến ! Cô lôi đĩa phim Einstein ra, bỏ vào đầu đĩa, chỉ người đàn ông xuất hiện trên màn hình.

– Ông ấy chính là nhà khoa học.

Con gái tròn xoe mắt theo dõi màn hình một hồi, kinh ngạc nói:

– Ông ấy hơi ít tóc.

– … Ngoại hình không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là tâm hồn và trí tuệ đẹp đẽ.

– Bố có tâm hồn và trí tuệ đẹp đẽ không mẹ?

Cửu Thiều lặng lẽ dừng gõ báo cáo, nín thở chờ câu trả lời của cô.

Thanh Hoành suy ngẫm một lát, trả lời chắc như đinh đóng cột:

– Bố con làm gì có, hồi trước mẹ thích bố là vì bố đẹp trai, nhưng sau đó mới biết mình bị lừa, ngày sau con phải ghi nhớ bài học này.

Sau đó, cô đã bị anh dạy cho một bài nhớ đời, cụ thể thế nào xin phép không kể ra ở đây vì quá khủng khiếp và đẫm máu!

Con gái vào mẫu giáo, Thanh Hoành đưa con bé đến trường mà trong lòng thấp thỏm không yên.

Mặc dù con bé già dặn hơn nhiều so với tuổi của nó, nhưng vì đồng nghiệp
của cô ai nấy lần đầu đưa con đến trường mầm non cũng đều phải hạ quyết
tâm, vì sợ nghe thấy tiếng con khóc thì mủi lòng.

Chiều hôm đó, Thanh Hoành xin nghỉ sớm để về đón con gái.

Cô giáo phụ trách lớp con bé rất lịch sự, có khen con bé ngoan, không
nghịch ngợm, không la hét om sòm, dù bị các bạn cùng lớp bắt nạt, bé
cũng không khóc. Tóm lại, nó là đứa bé vừa xinh xắn, ngoan ngoãn, rất
được lòng các cô giáo.

Thanh Hoành cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng không biết nói thế nào.

Qua gương chiếu hậu, cô quan sát con gái ngoan ngoãn ngồi yên ở hàng ghế
sau, con bé mặc chiếc váy công chúa điệu đà bà nội mua cho, tóc mái cắt
bằng chải mượt, tóc dài chấm ngang vai, xinh xắn như búp bê.

Buổi tối về nhà ăn cơm, Cửu Thiều ôm con gái đặt lên đùi, âu yếm trò chuyện với con bé:

– Hôm nay ở lớp có gì hay ho không con?

Lúc nào anh cũng trò chuyện với con bé như trò chuyện với một người lớn.

Con bé thành thật đáp:

– Có ạ, bạn Tiểu Minh muốn chơi với con nhưng con không muốn, con thích
chơi với em gái của bạn ấy hơn. Nhưng bạn ấy cứ bám lấy con, con tức
mình mới nện cho bạn ấy một trận.

– …

Thanh Hoành cảm thấy tuyệt vọng, cô biết ngay chuyện không hề đơn giản.

– Cô giáo có biết con đánh bạn không?

– Không ạ, Tiểu Minh mách cô nhưng cô không tin.

– Ồ, vậy con có bị bạn ấy đánh lại không?

– Không ạ, chỉ có con đánh bạn ấy thôi, xong là bạn ấy khóc.

– …

Thanh Hoành cố kìm cơn giận, cô định lát nữa sẽ dạy bảo con bé cẩn thận, con gái con đứa không được tùy tiện đánh người khác.

Cửu Thiều hỏi:

– Con thấy việc làm hôm nay của con có đúng không?

Câu hỏi này có vẻ hơi khó với con bé, nó chau mày, dáng điệu suy nghĩ hệt như một người lớn. Rất lâu sau, nó mới trả lời:

– Con cũng không biết.

– Hôm nay con đã làm rất tốt!

Thanh Hoành:

– …

Cửu Thiều:

– Con giống bố.

Thanh Hoành:

– …

Cửu Thiều:

– Có muốn học võ không?

Thanh Hoành không nhịn nổi nữa:

– Đừng dạy trẻ con học thói xấu.

Các cô gái đều học đàn, học múa, học vẽ, làm gì có ai học võ?

– Bố biết đánh võ à?

– Tất nhiên, các giải thưởng bố đạt được từ nhỏ đến lớn có thể nấu chảy và đúc thành một chiếc ô tô đấy.

Thanh Hoành bước lại, xua đuổi.

– Đi rửa bát đi, đừng ở đó mà nói huyên thuyên.

Con gái không trả lời, nó đang bị tiết mục quảng cáo trên truyền hình thu
hút: “Dùng Wishper, bạn có thể tự tin đi khắp mọi nơi.”

Con bé chỉ màn hình tivi:

– Đó là gì?

Cửu Thiều ngẩn người, anh không trả lời được, đành nhường quyền giải đáp thắc mắc cho vợ:

– Anh đi rửa bát.

Thanh Hoành suy nghĩ rất lâu, không biết nên dùng cách giải thích nào thật
ngắn gọn và dễ hiểu, để con bé hiểu rằng phụ nữ ai cũng có mấy ngày đặc
biệt trong tháng, và sau này lớn lên con bé cũng sẽ dùng thứ đó. Nhưng
quá khó, cuối cùng cô đành trả lời:

– Đó là lót giày.

Thanh Hoành nghĩ cô cần phải bàn bạc với chồng về cách dạy dỗ con cái, cho dù họ không thể đi đến sự thống nhất tuyệt đối, nhưng chí ít cũng không
khác nhau quá xa.

Sau khi dỗ con bé ngủ, và thơm lên cái má bụ
bẫm của nó, cô đóng cửa lại, nói với Cửu Thiều, lúc này đang ngồi trước
màn hình vi tính chăm chỉ tăng ca:

– Em nghĩ có một vấn đề hết sức quan trọng mà chúng ta cần phải thống nhất ý kiến.

Cửu Thiều không rời mắt khỏi màn hình, nghe cô nói vậy, anh chỉ hờ hững đáp:

– Em nói đi.

Thanh Hoành đẩy máy tính của anh sang bên, ánh mắt của anh cũng dịch chuyển theo. Cô tức quá, ngồi luôn lên đùi anh:

– Làm việc gì cũng phải chuyên tâm. Anh tập trung nghe em nói, đừng viết báo cáo nữa.

Cửu Thiều ôm eo cô, đáp:

– Dù anh có một công đôi việc thì hiệu suất công việc của anh cũng cao hơn em chỉ chuyên tâm làm một việc.

Vòng tay anh siết chặt hơn, anh gác cằm lên vai cô, khẽ thở dài:

– Lâu rồi không được hưởng chế độ đãi ngộ này. Một người phụ nữ không biết làm nũng như em, rất nên kiểm điểm bản thân.

– Có gì em phải làm nũng? Anh thích thì tự mình thực hiện, đừng có lôi tiêu chuẩn đó ra mà đòi hỏi em.

Nói đến đây chợt cô nhận ra chủ đề của cuộc nói chuyện đã bị anh lái sang
hướng khác. Họ càng ngày càng giống nhau, chung sống với cô càng lâu,
trình độ lý luận nhảm và đánh trống lảng của anh ngày càng cao, không
biết đồng nghiệp của anh có chịu nổi anh không.

– Nghiêm túc nhé, anh không cảm thấy con gái thì không nên học võ vẽ, đấm đá à? Cho dù
con bé có học giỏi chừng nào thì về mặt thể lực cũng không địch nổi bọn
con trai. Huống hồ, con gái thì nên học mấy thứ như đàn và múa chứ!

– Anh biết ngay em sẽ có suy nghĩ này, có phải vài hôm nữa em định cho
con bé luyện viết chữ, học tiếng Anh, làm toán? – Cửu Thiều vỗ vai cô. – Xuất phát điểm của em thì tốt đấy, nhưng làm vậy vô hình trung sẽ giết
chết tài năng thiên bẩm của con bé. Chưa biết chừng nó chỉ đam mê võ
thuật thì sao?

– Không thể nào, nó là con gái em kia mà!

Cửu Thiều cười, bảo:

– Con bé còn mang gen của anh nữa đấy.

Thanh Hoành trầm ngâm giây lát:

– Ý anh là để mặc con bé?

– Con bé cần được trải nghiệm thế nào là “cuộc sống” và “sự sống” chứ
không phải những huấn luyện thông thường. Huống hồ, xã hội ngày càng
phức tạp, con gái cũng cần học một số kỹ năng để phòng thân. Em xem, chí ít thì hôm nay con bé đã được quyền chọn lựa chơi với bạn nhỏ nào mà nó muốn.

Cửu Thiều vuốt má vợ:

– Bà xã ơi, những chuyện chưa xảy ra thì em đừng phức tạp hóa nó lên, được không? Anh thấy em căng thẳng quá rồi đó.

Nhưng Thanh Hoành đã phải hối hận về quyết định để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên của mình.

Cám ơn bạn đã ủng hộ sản phẩm của nhóm

Cô làm việc chăm chỉ trong phòng thí nghiệm đến tám giờ tối mới ra về. Vừa ra khỏi cửa đã trông thấy một lớn cô bé đang ngồi chờ cô trên sofa ở
phòng khách tầng một. Cô chào tạm biệt đồng nghiệp, các đồng nghiệp nữa
lấy làm ngưỡng mộ cô:

– Này, chồng chị lại đến đón kìa, ghen tỵ quá!

Thanh Hoành rảo bước đến chỗ hai bố con:

– Anh chờ lâu chưa?

Cửu Thiều đứng lên:

– Không lâu, anh mới đến.

Bé con đang ngồi trên ghế cũng nhảy xuống, lao đến trước mặt cô. Khoảnh
khắc ấy, Thanh Hoành có cảm giác như trời long đất lở, cổ run run hỏi:

– Sao… sao… tóc con bé lại thế này?

Cửu Thiều thủng thẳng đáp:

– Hôm nay anh đưa con bé đến lớp học võ sơ cấp, trên đường về con bé bảo
để tóc dài học võ rất bất tiện, thế là anh đưa con đi cắt tóc.

Thanh Hoành nói:

– Mẹ mà trông thấy sẽ giận lắm đấy!

Sở thích lớn nhất của bà Trác Ninh là trang điểm cho bé gái trở nên xinh
đẹp như búp bê. Và vì quá yêu thích công việc ấy, bà thậm chí không
buông tha cả con trai mình. Bây giờ, khó khăn lắm bà mới có được cô cháu gái xinh xắn, đáng yêu như thế, sở thích của bà càng được dịp phát huy.

Cô con gái với mái tóc dài chấm ngang vai giờ đây đã biến thành con nhóc
tóc ngắn cũn cỡn như con trai, Thanh Hoành nhìn nó mà muốn ngất xỉu. Thế mà nó lại ngẩng đầu lên, tươi cười hỏi mẹ nó:

– Mẹ ơi, không đẹp sao mẹ?

Tất nhiên không đến mức xấu xí, nhưng nếu bảo rất đẹp thì là nói dối.

Thanh Hoành cúi xuống bế nó lên, cánh tay ngắn ngủn của nó ôm lấy cổ mẹ, ghé miệng vào sát tai cô thì thào:

– Hôm nay thầy giáo bảo con có khả năng thiên bẩm đấy mẹ ạ.

Thanh Hoành cảm thấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng:

– Đúng thế, con rất có khả năng mà.

Cửu Thiều khoác vai cô:

– Anh đỗ xe ở đằng kia, đi bộ chừng mười mét là tới.

Thanh Hoành bỗng có cảm giác, thì ra họ đã ở bên nhau lâu đến vậy, lâu tới
mức con gái họ đã chạy lăng xăng khắp nơi, còn biết bắt nạt bạn cùng lớp nữa. Cửu Thiều đặt con gái ngồi vào hàng ghế sau, giúp cô thắt dây an
toàn rồi mới ngồi vào ghế lái.

Anh bật đèn pha, lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Đột nhiên anh nghe cô nói:

– Không ngờ đã lâu như vậy.

Anh không hiểu cô nói gì, bèn thắc mắc:

– Gì kia?

– Em bảo là, không ngờ đã qua từng ấy năm. Em vẫn nhớ hồi mới quen anh em từng nói rằng, em không tin vào tình yêu.

Cửu Thiều đặt tay lên vô lăng, mỉm cười:

– Còn bây giờ?

– Bây giờ vẫn không tin.

Thanh Hoành khép mắt lại, khóe môi cong cong:

– Nhưng, em tin anh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.