Đông Phương Thanh Vân liếc mắt trông lên đã thấy một thiếu nữ dung nhan kiều diễm nửa nằm nửa ngồi trên giường bát bảo. Bốn góc giường ngoài mấy thiếu nữ khiêng giường còn có một thiếu nữ vận lam y tay cầm trường kiếm hàn quang lấp lánh. Đặc biệt là khi chiếc giường vừa xuất hiện, tứ bề đều vang rền tiếng hô :
– Cung nghênh Tổng giáo chủ giá lâm?
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên, quay lại nói với Thần Quan Tú Sĩ :
– Chẳng lẽ thiếu nữ kia là Cừu Thế Dâm Oa sao?
Thần Quan Tú Sĩ hạ giọng :
– Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy.
Kỳ thực, Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên cũng chẳng có gì lạ vì Hận Thiên Nữ đã ngoài lục tuần mà Cừu Thế Dâm Oa lại là sư phụ, vậy chí ít cũng phải ngoài bát tuần, chẳng lẽ Cừu Thế Dâm Oa đã luyện thành Trụ Nhan thuật ư?
Đông Phương Thanh Vân còn đang hồ nghi đã nghe thiếu nữ nọ cất giọng lạnh lẽo :
– Các ngươi mau thoái lui.
Bọn người của Ma cung, Quỷ lâm nhất tề cúi người đồng thanh :
– Tuân lệnh.
Nói đoạn, mọi người cùng thoái lui. Trong thoáng chốc, chỉ còn lưu lại thiếu nữ nằm trên giường cùng bốn thiếu nữ khiêng giường và bốn lam y thiếu nữ cầm kiếm. Nữ lang nằm trên giường sau khi thấy bọn người kia bỏ đi rồi, mới cất giọng ôn nhu :
– Tiểu huynh đệ, ngươi là Đông Phương Thanh Vân?
Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ :
– Đúng vậy?
Nữ lang mặt lộ vẻ giận, lạnh giọng :
– Sự tình của Hận Thiên Nữ ngươi biết rồi chứ?
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
– Biết thì thế nào, không biết thì sao?
– Lão nương khách khí với ngươi, hà tất ngươi lạnh nhạt, vô lễ.
– Với thứ người… hừ…
Nữ lang trên giường ngồi phắt lên, gằn giọng :
– Ngươi dám nói tiếp không?
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :
– Tiện nhân…
Nữ lang bỗng cười gằn :
– Chỉ bằng vào câu này cũng đủ để ngươi phải chết.
Đông Phương Thanh Vân vẫn cất giọng sang sảng :
– Thần Quan tùy tòng, hãy thu thập tiện nhân.
Thần Quan Tú Sĩ liền bước tới, giọng băng lạnh :
– Tiện nhân, đừng nhiều lời, mau ra đây cùng bổn toà cao thấp.
Nữ lang cất tiếng cười nhạt :
– Tiểu tử, đừng để thuộc hạ của ngươi uổng mạng vô ích.
Đông Phương Thanh Vân cười khẩy :
– Ngươi không dám phân cao thấp với thuộc hạ của bổn thiếu gia thì làm sao có thể lấy mạng bổn thiếu gia được?
Nữ lang bật cười khanh khách, liếc mắt nói :
– Đại Tì Kiều, hãy giáo huấn gã mang quan tài.
Lời còn chưa dứt, một lam y thiếu nữ cầm kiếm đã thướt tha bước ra đứng đối diện với Thần Quan Tú Sĩ cách độ một trượng, nhưng chỉ đứng im không hề có động tịnh gì.
Thần Quan Tú Sĩ mắt lóe hàn quang, lạnh giọng :
– Tiện nhân, sao chưa động thủ?
Nữ lang nằm trên giường nói :
– Đại Tì Kiều, động thủ đi?
Lam y thiếu nữ dạ vang một tiếng trường kiếm xuất chiêu “Trường Hồng Quán Nhật” công thẳng tới trước ngực Thần Quan Tú Sĩ. Thần Quan Tú Sĩ vẫn đứng im bất động, đợi khi mũi kiếm cách người vài tấc, chỉ khẽ lắc người đã tránh khỏi thế công, thân hình tựa bóng u linh lướt qua sát người lam y thiếu nữ rồi lập tức trở về đứng cạnh Đông Phương Thanh Vân. Đã nghe lam y thiếu nữ rú lên thê thảm, thân hình lảo đảo ngã vật ra đất. Lúc này Thần Quan Tú Sĩ bèn nói :
– Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ có thể tùy ý ứng phó tiện nhân không?
Đông Phương Thanh Vân nói :
– Được?
Thần Quan Tú Sĩ bước tới, lạnh giọng :
– Giáo chủ, hãy xem xét thương thế của Đại Tì Kiều.
Nữ lang trên giường bát bảo vội phi thân lướt tới ôm lấy lam y thiếu nữ đặt lên giường vừa thoáng nhìn qua, mặt liền biến sắc, hỏi :
– Ngươi làm vậy là có dụng ý gì? Thủ pháp đả thương này do đâu mà ngươi biết?
– Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết?
– Đây là Huyết Mai chưởng.
Đông Phương Thanh Vân vì gấp muốn biết nữ lang này có phải là Cừu Thế Dâm Oa không nên vội hỏi :
– Tiện nhân có phải Cừu Thế Dâm Oa không?
Thần Quan Tú Sĩ vội đáp :
– Bẩm Thiếu chủ, kẻ duy nhất biết được Huyết Mai chưởng chỉ có Cừu Thế Dâm Oa.
Lúc này Cừu Thế Dâm Oa sắc diện lúc xanh lúc đỏ, khi lại trắng bệch, chợt mụ hỏi :
– Chàng nói gì?
Thần Quan Tú Sĩ đáp :
– Ngươi đó nói, ngươi làm như vậy chỉ uổng công vô ích, nếu còn chút lương tri hãy mau giải tán Ma cung, Quỷ lâm, kiếm thâm sơn cổ động mà ẩn cư, vị đó sẽ tìm đến ngươi, bằng không…
Cừu Thế Dâm Oa toàn thân run rẩy hỏi :
– Bằng không thì sao?
Thần Quan Tú Sĩ nói :
– Bằng không, vị đó không thể gặp ngươi, hơn nữa sẽ vì ngươi mà uổng mạng.
Cừu Thế Dâm Oa tựa như vô cùng kích động nói :
– Chàng còn nói gì nữa không?
Thần Quan Tú Sĩ hạ giọng :
– Đương nhiên là còn, song còn chưa đến lúc nói.
– Đích thân ngươi đã gặp chàng?
– Phải?
– Dung mạo chàng thế nào?
– Vị đó khôi ngô tuấn tú, mặt vuông chữ quốc mày kiếm mắt to, mũi thẳng miệng rộng, một điểm dễ nhận biết đó là có một nốt ruồi nhỏ nằm bên gò má tả.
– Ồ, chẳng lẽ ngươi cũng thấy chân diện mục của chàng?
– Chẳng việc gì phải ngạc nhiên, ngươi gặp người đó rất nhiều lần, nhưng chỉ có một lần thấy bổn lai diện mục mà thôi, đó là lần mà khi gặp nhau người đó nói: “Đây chính là bổn lai diện mục của huynh, đáng tiếc…” sau từ đáng tiếc vì ngươi không hỏi nên người đó cũng không nói, đúng vậy không?
– Ngươi và chàng có quan hệ thế nào?
– Phải chăng ngươi muốn nghe lại chuyện cũ sao?
Cừu Thế Dâm Oa thở dài :
– Chuyện xưa như mây khói, có gì để nghe nữa, ta có thể gặp chàng một lần không?
Thần Quan Tú Sĩ đáp :
– Trừ phi ngươi làm theo lời vị đó.
– Nhưng ta cần phải gặp chàng, rồi mới có thể quyết định.
Thần Quan Tú Sĩ mắt lóe nộ quang, gằn giọng :
– Lời đã nói hết, mời?
Cừu Thế Dâm Oa mặt lạnh như băng sương, nói :
– Chàng đang ở đâu?
Thần Quan Tú Sĩ nói :
– Đang nằm trong tay ta?
Cừu Thế Dâm Oa mắt tóe lửa giận, quát :
– Ngươi dám vũ nhục chàng.
Thần Quan Tú Sĩ lạnh giọng :
– Làm sao ta có thể vũ nhục y, ngươi muốn nếm thử vài chiêu Thanh Sương kiếm sao?
Cừu Thế Dâm Oa chợt biến sắc :
– Đúng vậy?
Thần Quan Tú Sĩ bỗng quay lại nói :
– Xin hỏi Thiếu chủ, thuộc hạ có thể động thủ được không?
Đông Phương Thanh Vân tuy càng nghe càng thấy kỳ quái, nhưng cũng gật đầu :
– Được, nhưng hãy thận trọng, có kiếm không…
Chẳng đợi chàng nói hết, Thần Quan Tú Sĩ đã nói :
– Đa tạ hảo ý của Thiếu chủ, thuộc hạ đã có kiếm.
Dứt lời Thần Quan Tú Sĩ lấy từ dưới đáy quan tài ra một thanh trường kiếm hàn quang lấp lánh, hàn khí cực kỳ lạnh lẽo, thân kiếm đen sì, vì cỗ quan tài luôn được mang trên vai hữu nên không ai thấy được thanh kiếm này. Thần Quan Tú Sĩ nâng kiếm chăm chú nhìn hồi lâu mới nói :
– Hãy tiếp chiêu thứ nhất “Phù Sinh Nhược Mộng”?
Lời vừa dứt bỗng thấy Thần Quan Tú Sĩ bay vút lên không, giữa từng trời, kiếm quang phát ra vô số hắc quang cuồn cuộn trút xuống tựa thác đổ. Cừu Thế Dâm Oa cả kinh kêu “ối” một tiếng, thân hình chợt búng ra ngoài hai trượng, miệng quát :
– Hãy khoan.
Thần Quan Tú Sĩ tựa hồ không nghe, trường kiếm vẫn tựa Hắc Long vùng vẫy, hàn quang lạnh lẽo vô cùng, phóng tới công kích miệng hô :
– Chiêu thứ hai “Thượng Hải Di Châu” Tiếng hô còn chưa dứt đã thấy một đạo hắc quang tựa như tia chớp lao tới, Cừu Thế Dâm Oa kinh hãi, chuyển bộ tràn ngang qua hữu ba thước, miệng hô :
– Dừng tay?
Thần Quan Tú Sĩ cơ hồ hạ thủ lưu tình, thu chiêu, chuyển bộ lui về cạnh Đông Phương Thanh Vân, lạnh lùng hỏi :
– Ngươi đã tin ta gặp qua người đó rồi chứ?
Cừu Thế Dâm Oa cất giọng run run nói :
– Ngươi có biết tên chàng không?
– Ngô Văn Nhã.
– Ngươi có thể cho ta hay chàng hiện ở đâu không?
– Trừ phi ngươi đáp ứng điều kiện.
– Chàng có khỏe không?
– Thân thể tráng kiện, nếu không vì ngươi thì…
Cừu Thế Dâm Oa vội hỏi :
– Thì sao?
Thần Quan Tú Sĩ lạnh giọng :
– Ngươi đã không đáp ứng điều kiện, hỏi làm gì? Ta hỏi ngươi có chịu chấp thuận điều kiện không hay là lại muốn nếm thử vài chiêu?
Cừu Thế Dâm Oa chợt hạ giọng, thần sắc lộ vẻ vô cùng ai oán :
– Chàng hận ta sao?
Thần Quan Tú Sĩ nói :
– Đau xé tâm can.
Cừu Thế Dâm Oa toàn thân rúng động, mặt tái nhợt hỏi :
– Vì sao ngươi biết?
Lúc này Đông Phương Thanh Vân đã biết được đại khái, có lẽ trước kia Cừu Thế Dâm Oa có tình nhân gọi là Ngô Văn Nhã, hai người yêu nhau tha thiết, sau do vì một nguyên nhân nào đó mà trở thành cừu địch. Chẳng bao lâu sau đã chứng thực nguyên do kia là do hiểu lầm nhưng cả hai lại không có cơ hội gặp lại vì vậy Cừu Thế Dâm Oa gấp muốn hòa giải nhưng lại không biết hành tung của Ngô Văn Nhã. Hôm nay lại biết Thần Quan Tú Sĩ biết được hành tung của tình lang, nên bất luận thế nào Cừu Thế Dâm Oa cũng phải gặp cho bằng được tình lang. Đông Phương Thanh Vân lại nghe Thần Quan Tú Sĩ cười gằn :
– Người đó và ta thân như huynh đệ, vị đó có lời muốn hỏi ngươi rằng, ngươi vẫn thề chết cũng phải hoàn thành tâm nguyện sao?
Cừu Thế Dâm Oa gật đầu buồn bã :
– Đúng vậy?
Thần Quan Tú Sĩ mắt lộ hung quang, quát :
– Vậy thì không còn gì để nói nữa, ngươi hãy cút đi.
Cừu Thế Dâm Oa lệ châu chan hòa, bỗng quay người nhảy lên giường giọng nghẹn ngào :
– Chàng bức người quá đáng.
Thần Quan Tú Sĩ dường cũng thoáng chút kích động :
– Phải, nhưng người nọ từng kể cho ta hay câu chuyện bi thương năm xưa và ngươi cũng không phải là không ép y.
Cừu Thế Dâm Oa rúng động tâm can, cất giọng ảm đạm :
– Ngươi và chàng thực thân như huynh đệ ư…
Lúc ấy chỉ thấy một lam y thiếu nữ bước tới nói nhỏ vài câu, sắc mặt Cừu Thế Dâm Oa bỗng tỏ vẻ mừng rỡ, bèn ra lệnh cho lam y thiếu nữ lui lại đoạn quay qua nói :
– Ngươi và chàng đã có quan hệ, ắt hẳn chàng và Thiếu chủ của ngươi cũng có liên hệ?
Thần Quan Tú Sĩ cười nhạt :
– Đương nhiên?
– Vậy thì ta có một điều kiện.
– Ngươi cứ nói.
– Được lắm, Hận Thiên Nữ cùng Thiếu chủ của ngươi đã có hậu nhân, mà Hận Thiên Nữ đang bị ta khống chế, cũng giống ngươi khống chế Ngô Văn Nhã, điều kiện của ta là muốn trao đổi.
Thần Quan Tú Sĩ cười gằn :
– Hừ, không một ai có thể khống chế nổi Hận Thiên Nữ ngoài Thiếu chủ của ta và cũng không ai có thể định đoạt vận mệnh của Ngô Văn Nhã, kể cả ta ngoài Thiếu chủ của ta.
Cừu Thế Dâm Oa vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi :
– Ngươi nói vậy là có ý gì?
Thần Quan Tú Sĩ giọng lạnh băng :
– Chẳng có ý gì hết, nói cho ngươi hay, ngươi muốn tận diệt võ lâm ư? Ngươi còn kém lắm, nhất là trước Thiếu chủ của ta, cái gì ma âm, cái gì yêu nữ đều vô dụng mà Cừu Thế Dâm Oa Âu Chính Cầm thân phận là Tổng giáo chủ thì sao? Ngươi có tự tin có thể thoát khỏi Thanh Sương kiếm đệ tam chiêu Minh Nguyệt Châu Lệ ư?
Đông Phương Thanh Vân buột miệng nói :
– Thần Quan Tú Sĩ, ngươi chính là Ngô Văn Nhã phải không?
Thần Quan Tú Sĩ giật mình biến sắc, bất giác thoái lui, nói :
– Bẩm Thiếu chủ…
Đông Phương Thanh Vân nói rồi mới biết mình lỡ lời, bèn rất hối hận. Kỳ thực với trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, chàng đã đoán được chân tướng, thử nghĩ Thần Quan Tú Sĩ đối với Cừu Thế Dâm Oa chẳng chút ngập ngừng. Hơn nữa một người có võ công tuyệt thế có thể dễ dàng truyền cho ai khác ngoài đệ tử, hậu nhân hoặc thuộc hạ thân tín mà Thần Quan Tú Sĩ lại nói người đó là huynh đệ, đây há chẳng phải mâu thuẫn lắm sao? Đã thấy Cừu Thế Dâm Oa vội nhảy xuống đất, phi thân tới nhìn không chớp mắt vào Thần Quan Tú Sĩ. Đông Phương Thanh Vân thấy Thần Quan Tú Sĩ ngập ngừng, vội nói :
– Thần Quan Tú Sĩ, nếu có điều uẩn khúc, ngươi không nói cũng được.
Thần Quan Tú Sĩ bỗng quì xuống nói :
– Mệnh lệnh của Thiếu chủ nặng tợ Thái sơn, có thể can thiệp bất cứ khi nào vào chuyện riêng của thuộc hạ, thuộc hạ dám trái lệnh, xin Thiếu chủ trừng phạt.
Đông Phương Thanh Vân vội đỡ lấy Thần Quan Tú Sĩ nói :
– Đối với đại sự của bản thân, có điều khó nói cũng là thường tình, nào có tội chi, ngươi hãy bình thân, ta không trách phạt chi hết.
Thần Quan Tú Sĩ dập đầu nói :
– Đa tạ đại ân của Thiếu chủ? Thuộc hạ chính là Ngô Văn Nhã.
Cừu Thế Dâm Oa Âu Chính Cầm vừa nghe vậy tựa như sét đánh ngang tai, toàn thân run rẩy, miệng la lớn :
– Ngô huynh…
Vừa la vừa lao tới ôm lấy Thần Quan Tú Sĩ. Thần Quan Tú Sĩ vừa lắc mình né tránh vừa nói :
– Ngươi làm gì vậy?
Cừu Thế Dâm Oa chợt sực tỉnh, vội nói :
– Ngô huynh, huynh có thể bỏ mặt nạ ra được không?
Thần Quan Tú Sĩ lạnh lùng :
– Ngô mỗ đường đường một đại trượng phu, há có lý đâu lại không thể bỏ mặt nạ, nhưng ngươi phải đáp ứng điều kiện đã…
Cừu Thế Dâm Oa trầm ngâm hồi lâu, mới nói :
– Tiện nữ cần phải thấy rõ chân giả mới có thể quyết định.
Thần Quan Tú Sĩ quay lại nhìn Đông Phương Thanh Vân. Đông Phương Thanh Vân hiểu ý vội nói :
– Đây là việc riêng của ngươi, cứ tùy nghi?
Thần Quan Tú Sĩ bèn tra gươm vào vỏ, rồi thò tay lột mặt nạ, nói :
– Hãy nhìn cho rõ đi?
Dứt lời lại đeo mặt nạ lên, Đông Phương Thanh Vân đã nhìn rõ, thì ra Thần Quan Tú Sĩ vốn có một gương mặt thanh tú, anh tuấn, thần sắc cùng khí phách oai nghi, tác độ bốn mươi làm Cừu Thế Dâm Oa ngẩn người nhìn không chớp mắt, đoạn thở dài trầm giọng :
– Ngô huynh, trên thế gian này người hiểu muội nhất chính là huynh. Lẽ nào huynh không biết muội không thể đáp ứng điều kiện này?
Thần Quan Tú Sĩ gầm lên :
– Được? Ta nghe rõ rồi, ngươi hãy cút đi?
Cừu Thế Dâm Oa cất giọng nghẹn ngào, ai oán :
– Những mong Ngô huynh lượng thứ cho muội, muội được gặp huynh là toại nguyện, vĩnh biệt, hy vọng kiếp sau chúng ta có thể nên duyên phu phụ, vĩnh biệt.
Nói rồi nàng nhảy lên giường, nói :
– Đi?…
Thần Quan Tú Sĩ bỗng cười cuồng dại :
– Lần sau nếu ngươi để ta gặp được, đừng trách đại gia hạ thủ vô tình.
Bóng Cừu Thế Dâm Oa đã khuất nhưng giọng nói não nề vẫn vọng lại :
– Vĩnh biệt Ngô huynh.
Đông Phương Thanh Vân biết rằng tình cảm của Thần Quan Tú Sĩ và Cừu Thế Dâm Oa vẫn còn sâu nặng, chỉ vì bất đồng mục đích mà phải phân ly. Một cặp trai tài gái sắc lại phải chia ly thực khiến người đau lòng xót dạ. Lúc ấy Thần Quan Tú Sĩ bỗng nói :
– Thiếu chủ, chúng ta phải đi rồi, rất có thể Cừu Thế Dâm Oa sẽ tới Tung sơn.
Đông Phương Thanh Vân hỏi :
– Vì sao ngươi biết?
Thần Quan Tú Sĩ đáp :
– Vì nàng từng phát thệ sẽ tận diệt bảy đại môn phái.
Đông Phương Thanh Vân thực không nhẫn tâm chứng kiến cảnh cặp tình nhân phải đôi ngã chia ly nên lắc đầu :
– Cũng chẳng cần gấp làm chi, hãy ngồi xuống rồi nói.
Ba người cùng tới dưới gốc cổ tùng ngồi xuống, Đông Phương Thanh Vân thở dài trầm trọng nói :
– Thần Quan Tú Sĩ, ta biết tâm tình của ngươi, ngươi vẫn yêu nàng tha thiết, phải không?
Thần Quan Tú Sĩ vội nói :
– Bẩm Thiếu chủ, đây chính là điểm yếu nhược của thuộc hạ.
– Sai rồi, đây là sự thường tình, thiết tưởng ngươi chẳng phải gỗ đá, há có thể gọi là nhược điểm?
Thần Quan Tú Sĩ thở dài :
– Dụng ý Thiếu chủ muốn thế nào?
– Ta chẳng có ý gì khác, có thể thấy nhất cử nhất động của Cừu Thế Dâm Oa mà biết rằng nàng còn yêu ngươi, trước khi ra đi nàng còn nói mong kiếp sau kết làm phu phụ. Nhưng kiếp sau là thế nào chúng ta không biết, mà kiếp này lại có thể nhẫn tâm đọa đầy người mình yêu mến ư?
Thần Quan Tú Sĩ gật đầu không nói. Đông Phương Thanh Vân tiếp :
– Tình cảnh này thực khiến người rơi lệ, cảm khái vạn phần.
Tiêu Phụng Hoàng cũng tiếp lời :
– Đúng vậy, người hữu tình khó thành quyến thuộc, có ai lại không vì thế rơi lệ cảm thương?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu :
– Chính thế, cố nhân coi kiếp nhân sinh như mộng tựa kịch, nhưng có ai lại không muốn mơ một giấc mộng đẹp, diễn một tuồng kịch vui. Ý ngươi thế nào?
Thần Quan Tú Sĩ cất giọng thảm não :
– Thiên mệnh an bài, còn lời gì để nói nữa.
Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :
– Ngươi nên nhớ một điều thiên mệnh tuy khó tránh nhưng nếu người ta nỗ lực phấn đấu thì vẫn có thể vãn hồi, do vậy người mới là chính yếu. Nếu ngươi kể lại thiên diễm tình của mình có lẽ Thanh Vân sẽ hòa giải thay ngươi, ý ngươi thế nào?
– Bẩm Thiếu chủ…
– Ngươi đừng hiểu lầm ý của ta, nói được thì nói, không thể nói thì đừng nói, ta không miễn cưỡng.
– Được, thuộc hạ sẽ nói.
– Xin cứ tùy ý.
Lúc này Thần Quan Tú Sĩ song mục thất thần, tựa hồ vạn phần cảm khái, thở dài nói :
– “Sự tình xảy ra đã mười bảy năm rồi, lần đó thuộc hạ phụng mệnh ân sư bôn tẩu giang hồ dùng tên thực để tìm kiếm Cừu Thế Dâm Oa Âu Chính Cầm. Theo lời ân sư, thủ đoạn của Âu Chính Cầm quá ư tàn độc, hơn nữa võ công của nàng lại rất giống tuyệt học của Địa Mộ giáo. Bể người vô định, biết đi đâu để kiếm Âu Chính Cầm đây?
Vì vậy thuộc hạ bèn tới Trung Nguyên. Trung Nguyên chính là trung tâm võ học, các môn các phái bao la vạn tượng, sự gì cũng có, kể cả Tam giáo Cửu lưu. Một ngày nọ thuộc hạ tiến vào phủ Tế Nam. Tế Nam phủ cũng là một trong những trung tâm võ học của Trung Nguyên, khi ấy đã là lúc lên đèn, ngựa xe như nước, người qua kẻ lại tấp nập.
Thuộc hạ thả bộ đi khắp Tế Nam phủ một lượt, khi xem hết tất cả cảnh vật trong phủ thì đêm đã buông phủ vạn vật, thuộc hạ bèn tìm một khách điếm tá túc qua đêm nhưng đó lại là một đêm thức trắng. Trống canh hai vừa điểm, thuộc hạ đang định chuẩn bị hành động bỗng thấy một tiếng động khẽ vang lên trên mái nhà, bèn nghĩ thầm chẳng lẽ có người muốn tới kiếm ta. Vừa nghĩ thuộc hạ vừa dịch chuyển cước bộ tới bên cửa sổ, ngưng thần lắng nghe, quả nhiên phát hiện ra có tiếng cước bộ đang di chuyển tới gần cửa sổ, không lâu sau lại nghe tiếng đáp xuống đất, nhẹ tựa lá rụng.
Thuộc hạ bèn quay lại giường chờ xem động tĩnh. Lòng biết võ công người này chẳng kém gì mình. Đúng lúc ấy cánh cửa sổ từ từ mở ra, đồng thời một bóng đen bay vút vào phòng. Thuộc hạ vẫn vờ ngủ say không biết.
Người vừa đột nhập vào phòng khẽ hừ một tiếng, đột nhiên y rút bùi nhùi đánh lửa châm đèn. Thuộc hạ tự thị võ công cao thâm đợi khi ánh đèn sáng bừng lên mới bật ngồi dậy, quát :
– Ngươi là ai?
Nào ngờ khi đưa mắt trông lên, người nọ lại là nữ nhân, cũng giống như Cừu Thế Dâm Oa hiện tại, là một thiếu nữ tuổi vừa đôi tám, dung nhan tuyệt thế, đương nhiên thuộc hạ không hoài nghi nàng lại là Cừu Thế Dâm Oa vì ân sư có nói rằng Cừu Thế Dâm Oa khi đó tuổi ngoại bát tuần, mà người đứng trước mắt lại là một thiếu nữ, chính khi thuộc hạ còn đang kỳ quái thì nàng lại thối lui, thoáng ngạc nhiên kêu lên :
– Ồ, thì ra ngươi cũng biết võ công.
Ý tứ của thiếu nữ khiến thuộc hạ sanh nghi, nàng đã là thiếu nữ vì cớ gì tam canh bán dạ lại xông vào phòng của nam nhân. Thuộc hạ bèn cười thầm, nói :
– Cô nương, giữa đêm giá lâm, có điều chi chỉ giáo?
Nàng đỏ bừng hai má, thu ba sóng sánh nói :
– Kiếm các hạ?
Đây thực là kỳ sự trong thiên hạ, tuy vậy thuộc hạ vẫn nói :
– Đã là muốn kiếm Ngô mỗ ắt phải có dụng ý?
Đêm đó nàng khoác một tấm áo màu lục bó sát lấy thân hình kiều diễm. Vừa nghe thuộc hạ hỏi vậy nàng bèn cười, thân hình xoay một vòng, đột nhiên y phục rơi xuống, nàng nói :
– Muốn cùng ngươi mơ giấc mộng Vu Sơn.
Khi đó thuộc hạ đã gần ba mươi há có lý gì không hiểu, chỉ là thầm nghĩ vì sao thiên hạ lại có nữ nhân dâm đãng như vậy, bèn tức giận, nộ hỏa xung thiên nhưng lúc đó trên người nàng đã không còn mảnh vải. Thuộc hạ bèn lạnh giọng nói :
– Hừ, tiện nhân có bản lãnh thì hãy theo ta.
Dứt lời, thuộc hạ thi triển khinh công ra ngoài, chỉ nghe nàng kêu lên :
– Ngô huynh, hãy đợi muội.
Thuộc hạ vừa thoát ra ngoài bèn thừa cơ nuốt ngay hai viên Chấn mê dược của ân sư đưa cho đề phòng bất trắc, kỳ thực từ khi thuộc hạ thấy nàng khỏa thân, da thịt trắng ngần, thân hình nảy nở thì lòng cũng rung động, dục vọng bùng cháy. Sau khi uống Chấn mê dược thuộc hạ mới hoài nghi nàng là Cừu Thế Dâm Oa. Vừa nghĩ như vậy, thuộc hạ vội giảm ngay tốc độ, đợi nàng nhảy ra mới thi triển khinh công lao đi. Cứ vậy hai người một trước một sau lao đi, ra tới cánh rừng nhỏ ngoài thành bèn dừng lại, vừa quay người đã thấy nàng đứng cách đó chừng hơn trượng.
Khinh công của nàng thực khiến thuộc hạ bất ngờ, bèn quát hỏi :
– Ngươi là Cừu Thế Dâm Oa?
Nàng đáp :
– Đúng vậy?
Thuộc hạ vừa rút kiếm vừa nói :
– Thực là đi rách cả giày không kiếm được, chẳng tốn chút hơi lại tìm ra, ngươi đã tới kiếm bổn thiếu gia, hãy lấy binh khí ra, ta muốn phân cao thấp rồi.
Nàng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, miệng vẫn e ấp nụ hàm tiếu, cất giọng oanh vàng thỏ the ?:
– Ngô huynh muốn kiếm muội ư?
Thần thái của nàng không thể không khiến thuộc hạ tạm hoãn công thế, nên biết môn hạ của Tam Bí quyết chẳng phải hạng võ sĩ xuất kiếm công kích một nữ nhân tay không tấc sắc, vì vậy thuộc hạ bèn quát :
– Đúng vậy?
– Huynh muốn kiếm muội, vì sao phải chạy ra đây?
– Tiện nhân, ngươi thực vô liêm sỉ.
Nàng vẫn cười khanh khách :
– Huynh kiếm muội làm chi?
– Diệt trừ đại ma đầu tàn độc nhà ngươi.
– Chúng ta vốn chẳng oán cừu.
– Đừng nhiều lời, ta muốn động thủ rồi.
Thuộc hạ cũng biết nếu cứ hỏi đáp như vậy đến ba ngày ba đêm nàng cũng không hết lời để hỏi, vì thế bèn đâm ngay một kiếm. Cừu Thế Dâm Oa vẫn cười khanh khách, ưỡn ngực đón kiếm. Đây thực khiến thuộc hạ bất ngờ, kiếm đâm tới, nàng đưa ngực ra đón thế chẳng phải đao trắng đâm vào đao đỏ rút ra ư? Thuộc hạ đành phải gấp thu chiêu thối lui hai bước, quát :
– Ngươi định giở trò gì vậy?
Nàng thấy thuộc hạ thu chiêu thối lui thì lộ vẻ đắc ý nói :
– Kỳ quái, huynh muốn hạ sát muội, mà muội cũng có ý đó, huynh được toại nguyện, vì sao huynh lại thu chiêu thoái bộ.
Qui củ võ lâm là không thể giết một người không còn lực phản kháng, nàng tuy là một thân tuyệt học há có thể không còn lực phản kháng? Ta có thể cứ theo qui của võ lâm mà hạ sát thủ không? Không thể? Đã là không thể thì phải làm sao chỉ còn một cách là chọc nàng giận. Do vậy thuộc hạ bèn lớn tiếng :
– Tiện nhân vô sỉ, thủ đoạn của ngươi quá ư tàn độc, khiến trong võ lâm người người đều căm hận, không ngờ hôm nay vừa gặp, ngươi lại dâm đãng vô sỉ như vậy quả là danh bất hư truyền.
Nàng lập tức biến sắc. Thuộc hạ cả mừng biết rằng nếu chửi tiếp ắt sẽ thành công bèn nhếch mép cười khẩy, nói :
– Vô sỉ dâm tiện, ngươi muốn dùng xác thịt bẩn thỉu đến kinh nhân hãi thế để dụ người sao? Nhưng bổn thiếu gia thấy thân xác dâm tiện của ngươi thì thực kinh tởm.
Hừ? Không ngờ thiên hạ lại có kẻ hạ tiện đến như vậy.
Sắc diện của nàng trắng bệch, mắt lộ hung quang. Thuộc hạ biết thời cơ đã tới bèn ngấm ngầm vận công, cất giọng khinh miệt :
– Bổn thiếu gia đối với tiện nhân di dâm thủ lạc như ngươi phải giết không chút nương tay? So với hạng thanh lâu kỹ nữ, không biết ngươi còn hạ tiện gấp mấy vạn lần.
Lúc ấy sắc diện của nàng đã trở lại vẻ an nhiên, ôn hòa, việc này thực kỳ quái, thuộc hạ đã đem những lời hạ lưu nhất ra chửi mà nàng vẫn bất động thanh sắc, thuộc hạ tức giận gầm lên :
– Ngươi… da mặt của ngươi quả là dày hơn cả tường thành của Vạn Lý Trường Thành.
Nàng vẫn dịu dàng nói :
– Dù gì muội cũng không trúng kế khích tướng của huynh đâu.
Trời đất? Với hạng nữ nhân này thuộc hạ phải ứng phó thế nào đây. Đương thời thuộc hạ nghĩ rằng tuy mình phụng mệnh ân sư, nhưng ân sư từng giáo huấn rằng phải là nam tử hán phong độ hiên ngang, không được trá ngụy, nếu ta bỏ về phục lệnh ân sư thì ân sư cũng không trách cứ.
Nghĩ vậy thuộc hạ khẽ hừ một tiếng, thi triển khinh công bỏ đi. Nhưng lòng dạ nữ nhân thực khôn lường, khi ta theo đuổi họ thì họ chẳng đếm xỉa gì tới ta, khi ta lạnh nhạt thì họ lại quấn lấy. Thuộc hạ vừa cất bước bỗng nghe Cừu Thế Dâm Oa la lên :
– Dừng bước?
Theo lời nói, lục quang loang loáng, một nữ nhân đã chặn đường thuộc hạ, chính là nàng Cừu Thế Dâm Oa Âu Chính Cầm, chỉ trong khoảnh khắc này, thuộc hạ bỗng nghĩ được một kế, biết rằng lúc này bất luận thế nào cũng đừng nói gì, do vậy im lặng không nói. Nàng vẫn đứng đó, môi mím chặt, vẫn giữ nguyên nét mặt bí hiểm. Cứ đứng như vậy chừng nửa giờ, nét mặt của nàng đã lộ vẻ khó chịu, thuộc hạ biết thời cơ đã đến bèn khinh miệt hừ một tiếng, rồi im lặng. Quả nhiên nàng trúng kế, cất giọng tức giận :
– Chẳng lẽ huynh bị á khẩu rồi ư?
Thuộc hạ mừng thầm, bèn tra kiếm vào vỏ, thản nhiên bỏ đi về phía bên đường.
Kỳ thực làm vậy là thuộc hạ có dụng ý. Thứ nhất là phải dọ thám bằng được võ công nàng thi triển có phải là Âm Dương thủ của Địa Mộ giáo không? Thứ nhì, khi biết rõ hư thực, mới bức nàng động kiếm để xem có phải là Âm Dương kiếm bát chiêu, nhiệm vụ hoàn thành thì phải dạy cho nàng một bài học rồi mới bỏ đi. Quả nhiên nữ nhân sợ nhất người ta lạnh nhạt với mình, vừa thấy bộ dạng của thuộc hạ, nàng biến sắc, lắc người chắn trước mặt thuộc hạ nói :
– Ngươi định giở trò gì vậy?
Thuộc hạ vẫn chỉ khẽ hừ lạnh lẽo, ngước mắt nhìn trời chẳng đếm xỉa gì tới nàng, ánh mắt tựa hồ nhìn như không thấy, đối với nàng điều này còn khó chịu gấp trăm lần nghe chửi. Nàng lại quát :
– Tiểu quỷ, vì sao ngươi không nói?
Thuộc hạ sa sầm nét mặt gằn giọng :
– Ngươi không đủ tư cách nói chuyện với ta?
Thuộc hạ biết nếu để nàng kịp phản ứng thì bao nhiêu công lao sẽ tan thành mây khói, nên vừa dứt lời lại khẽ hừ một tiếng lạnh lẽo và khinh miệt đoạn từ từ quay người mà đi. Quả nhiên nàng trúng kế. Đã nghe nàng gầm lên lao thẳng tới, thuộc hạ mừng thầm vội lắc người quay phắt lại, chỉ thấy thân hình nàng tựa một trận cuồng phong cuốn tới, song thủ đẩy ra lập tức một luồng kình phong mãnh liệt xô tới. Thuộc hạ cười nhạt nói :
– Ngươi còn chưa đủ tư cách động thủ với bổn thiếu gia.
Dứt lời bèn khoa tròn song thủ xuất chưởng nghênh tiếp. Sau khi tiếp được ngoài hai mươi chiêu nàng bỗng hú lên một tiếng dài, thân hình bay vọt lên cao, song chưởng nhanh như chớp bủa xuống, thuộc hạ mừng thầm :
– Âm Dương thủ?
Thuộc hạ vội tràn ngang qua tả thoát khỏi công thế, đồng thời tuốt Thanh Sương kiếm quát :
– Hãy tiếp thử vài chiêu?
Nguyên Thanh Sương kiếm chính là một trong thiên hạ Ngũ kiếm là sở hữu của Hoa Sơn phái, là do ân sư tạm mượn của Hoa Sơn, kiếm chiêu thì có Thanh Vân tam chiêu, cũng do ân sư truyền thụ, uy lực mãnh liệt, thiên hạ vô địch. Thuộc hạ công chiêu thứ nhất nàng liền biến sắc vội nghiêng mình né tránh đồng thời tuốt kiếm.
Chiêu thứ hai nàng thiếu chút nữa bỏ mạng tại trường. Chiêu thứ ba nàng không còn né được, đành phải thi triển Âm Dương kiếm, chiêu thứ tám “Hồn Du Địa Phủ”, kết cục thực bất ngờ, khi song kiếm tương giao, thuộc hạ và nàng đều thối lui mấy bước, cả hai cùng thọ thương trầm trọng. Thuộc hạ bèn tra kiếm vào vỏ cất bước trở về khách điếm, nàng cũng đi theo sát gót, cả hai chẳng ai đếm xỉa ai. Về đến phòng thuộc hạ, nàng bèn ngồi xuống hành công trị thương, thuộc hạ ngạc nhiên, thì ra nàng không hề sợ thuộc hạ sẽ ám toán. Thuộc hạ cũng vội vận công điều tức, sau khi nuốt hai viên trị thương dược, thương thế đã trị khỏi. Chính lần đó nàng nói rằng nàng có huyết hải thâm cừu với bảy đại môn phái, sẽ có một ngày nàng phải báo cừu cho phụ mẫu. Nàng còn nói Hận Thiên Nữ chính là đệ tử của nàng. Sau đó thuộc hạ quay về phục mệnh ân sư, nàng bèn đi theo. Thuộc hạ bị bức phải xuất thủ đuổi nàng đi, có một lần vì quá tức giận thuộc hạ đã đả thương nàng. Thuộc hạ hối hận trị thương cho nàng, nàng nói nàng đã phải lòng thuộc hạ, mà thuộc hạ thì sao? Chính như Thiếu chủ nói, con người chẳng thể vô tình như gỗ đá, đương nhiên cũng đem lòng yêu thương nàng. Sự tình đại lược xảy ra như vậy.”
Đông Phương Thanh Vân nghe xong trầm ngâm hồi lâu bèn nói :
– Vì sao bảy đại môn phái lại giết phụ mẫu của nàng?
Thần Quan Tú Sĩ thở dài :
– Nàng nói rằng song thân vì muốn báo thâm cừu nên đã lên trộm Chung Nam chân kinh của Chung Nam phái. Sau phát hiện ra, Chung Nam phái bèn tập hợp bảy đại môn phái cao thủ, hợp lực giết chết phụ mẫu của nàng.
– Bảy đại môn phái tựa hồ lấy mạnh hiếp yếu rồi?
– Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, song bảy đại môn phái dù gì cũng là danh môn chính phái, há có lý gì không dung nổi người, ắt hẳn trong việc này còn có điều uẩn khúc.
– Ngươi nói nàng là người của Địa Mộ giáo.
– Phải, chính vì như vậy, thuộc hạ mới phụng mệnh ân sư xuất đầu lộ diện thuyết phục nàng nói ra bí mật của Địa Mộ giáo, không ngờ nàng… nàng…
– Thôi được, hiện tại hãy trả lời câu hỏi của ta, vì sao võ công của Cừu Thế Dâm Oa không cao bằng Hận Thiên Nữ?
Thần Quan Tú Sĩ vội đáp :
– Theo lời Cừu Thế Dâm Oa, Hận Thiên Nữ là đệ tử của nàng từ mấy chục năm trước, sau đó Hận Thiên Nữ bôn tẩu giang hồ, học được Mê công, sau khi luyện thành Mê hương, lại thêm Thái Ấm bổ dương đại pháp, Hận Thiên Nữ đã hấp thụ chân nguyên của rất nhiều cao thủ. Về sau Âu Chính Cầm cũng dùng thủ pháp của Hận Thiên Nữ, luyện Thái Ấm bổ dương, nhưng từ khi gặp được thuộc hạ tới nay thì bỏ hẳn, do vậy võ công của nàng càng không thể so với Hận Thiên Nữ.
– Vì sao Hận Thiên Nữ lại bị phế võ công?
– Đây là kế trá ngụy.
– Hãy nói rõ hơn.
– Thiếu chủ hãy thử nghĩ, Hận Thiên Nữ đã rút chân nguyên của hơn một trăm cao thủ, vậy công lực hiện nay cũng gần một ngàn năm công lực rồi, phải không?
– Điều này ta có nghe Quỷ Y nói.
– Người có một ngàn năm công lực, có thể nói thiên hạ độc nhất vô nhị, do vậy có thể luyện và đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Như vậy một Cừu Thế Dâm Oa võ công chỉ là đối thủ của Tam Bí đệ tử làm sao có thể tùy ý phế bỏ võ công của Hận Thiên Nữ?
– Đương nhiên không thể.
– Như vậy việc này chẳng những có uẩn khúc, hơn nữa còn khiến người ta khó hiểu. Cho nên có thể nghĩ rằng đây là một âm mưu.
– Sai rồi, đây không phải là âm mưu.
– Chẳng lẽ Thiếu chủ phát hiện được điều gì khác?
– Hận Thiên Nữ đã có võ công cao siêu nhưng vừa rồi Cừu Thế Dâm Oa nói rằng Hận Thiên Nữ đã nằm trong tay nàng, điều này lại là sự thật, do vậy có thể là Hận Thiên Nữ ngụy trang.
Tiêu Phụng Hoàng vội nói :
– Vì sao lại phải giả làm bị phế võ công, thậm chí còn qua mặt của Cừu Thế Dâm Oa?
Đông Phương Thanh Vân nói :
– Theo ta thì có hai điểm nghi hoặc, thứ nhất Hận Thiên Nữ là người cơ trí, tựa hồ đã từ lâu thị biết ý đồ của Cừu Thế Dâm Oa, rồi gần đây Hận Thiên Nữ có lẽ cần phải luyện một loại thần công khác do vậy bèn lợi dụng cơ hội để Cừu Thế Dâm Oa thực hiện ý đồ, trong thời gian bị cầm tù Hận Thiên Nữ sẽ luyện tập thần công. Thứ hai Hận Thiên Nữ đã hận hết thảy người trong thiên hạ, có ý muốn tận diệt võ lâm cao thủ, nếu thị xuất thủ ta sẽ dốc tận lực ngăn trở, nàng vì muốn được lòng ta đương nhiên sẽ né tránh, do vậy bèn dùng chiêu mượn đao giết người, nghĩa là lợi dụng ý đồ của Cừu Thế Dâm Oa thay mình tận diệt bảy đại môn phái.
Thần Quan Tú Sĩ toàn thân rúng động nói :
– Vậy, Cừu Thế Dâm Oa quả đã bị Hận Thiên Nữ lợi dụng rồi, nhưng tự nàng lại không phát giác quỷ kế.
– Đúng thế, do vậy muốn đánh động Cừu Thế Dâm Oa chỉ có hai cách, thứ nhất cần phải cho nàng thấy thực lực của bảy đại môn phái còn hơn hẳn Quỷ lâm, Ma cung gấp bội, cách thứ nhì bảo cho nàng biết ý đồ của Hận Thiên Nữ.
Ngưng một chút, Đông Phương Thanh Vân tiếp :
– Tuy chúng ta đã biết rõ nội tình, song chưa nghĩ ra cách ứng phó để người hữu tình trở thành quyến thuộc, hơn nữa còn điều tra về bí mật của Mộ Địa giáo. Việc tuy tại nhân song tiền đồ khó lường, chúng ta phải dốc hết lực lượng mà làm, nếu có thất bại thì cũng không ân hận mình đã không làm hết sức, nay ta phải đi thôi. Nào chuẩn bị xuất phát.