Quan Vân Sơn vừa phát hiện một ngách đá hẹp ở cuối động nhưng chưa kịp chui vào thì kình lực quật đến từ phía sau đã đẩy bay Quan Vân Sơn vào ngách đá.
Soạt…
Phía trong ngách đá là một thông đạo, dư lực của chấn kình cũng đẩy luôn Quan Vân Sơn vào trong.
Vù…
Chỗ cuối cùng của thông đạo là một vách đá phẳng lỳ, nhưng chếch về bên tả một ít lại là một quảng tối, trông tợ như một huyệt khẩu nằm dưới thấp, rất có thể là nơi ẩn thân của bấy kỳ loại quái thú, hay độc xà nào đó.
Điều phát hiện này, tuy có làm Quan Vân Sơn lưỡng lự, nhưng do ở phía sau đã lại vang lên tiếng bước chân địch nhân truy đuổi, nên Quan Vân Sơn đâu còn sự chọn lựa nào khác.
Dịch người đến ngay chỗ có quần tối, Quan Vân Sơn định chui vào thì nghe đối phương bỗng cười vang:
– Đây quả là chỗ táng thân thật tốt cho tiểu tử ngươi. Hãy nhận những gì người đã chọn.
Ha… Ha…
Kèm theo đó là ba vật tròn ủm như ba quả trứng vừa được đối phương ném mạnh vào.
Diễn biến này khiến Quan Vân Sơn không thể không nghĩ đến thứ hỏa khí Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi đã từng được bọn Ngũ Liên Giáo sử dụng để thiêu hủy trọn vẹn ngôi tửu quán. Càng nhớ thì càng sợ, Quan Vân Sơn định bụng sẽ chui ngay vào huyệt khẩu nọ.
Chợt từ huyệt khẩu bỗng vang lên hàng loạt những tiếng rú rít kỳ quái.
Phì… Phì…
Tiếp theo đó là những vệt đen dài cứ từ trong huyệt khẩu lao vun vút ra như những mũi trường tiên đang được nhân vật bí ẩn nào đó phát xạ.
Viu… Viu…
Chỉ đứng cách huyệt khẩu không xa, Quan Vân Sơn thừa hiểu biết để nhận ra chúng là lũ quái xà, do bị kinh động nên đang cuồng nộ lao bừa ra từ chỗ ẩn.
Sợ bị độc xà sát hại, Quan Vân Sơn vội dịch người, tìm lối tránh xa huyệt khẩu.
Đó là lúc ba vật đen tròn nọ chạm vào đá và phát lên ba tiếng chấn động kình hoàng.
Ầm… Ầm… Ầm…
Cũng như diễn biến đã xảy ra cho ngôi tửu quán độ nào, sau ba loạt chấn động là ba quầng lửa vụt nhanh lên và hợp lại làm một khoảnh khắc bi hùng tráng lệ, mà Quan Vân Sơn biết bản thân không thể nào quên, nếu vẫn toàn mạng sau thảm biến hãi hùng này.
Được quầng lửa cực sáng chiếu tỏ, Quan Vân Sơn thấy toàn bộ lũ quái xà lao ra từ huyệt khẩu đều bị thiêu cháy thành than, kể cả bản thân Quan Vân Sơn cũng bị nung nóng đến sắp sửa bốc cháy.
Thế nhưng, thân thể có bị bốc cháy hay không thì Quan Vân Sơn chưa biết, vì trước đó sức nóng của quầng lửa đã làm cho thần trí Quan Vân Sơn trở nên mê muội. Và chàng không còn biết bản thân đang làm gì nữa. Chỉ có mỗi một điều cuối cùng là Quan Vân Sơn còn kịp ghi nhận đó là trước lúc hôn mê, chàng có cảm nhận bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, làm cho toàn thân lao chúi vào huyệt khẩu nọ, trước khi huyệt khẩu bị loạn thạch từ khắp nơi xuống che khuất.
“Ai đã xô đẩy ta? Là muốn giúp hay muốn đẩy ta vào tử địa?” Lúc tỉnh lại, Quan Vân Sơn phát hiện chỗ đang nằm tuy khô ráo thoáng đãng, nhưng vẫn còn ở trong một lòng động mờ tối với chút ánh dương quang nhạt nhòa.
Vừa định ngồi nhổm dậy, Quan Vân Sơn chợt nghe ở xa xa có một tiếng động lạ kinh nghi. Sau một lúc nằm yên lắng nghe, Quan Vân Sơn lật nghiêng người và nhẹ nhàng tiến dần đến chỗ có tiếng động.
Và khi mơ hồ nhìn thấy Khưu Phúc Linh đang thừ người trước một nấm mộ mới đắp, Quan Vân Sơn càng thêm nghi hoặc, không biết Khưu Phúc Linh đã đến từ lúc nào và chuyện gì đã xảy ra, sau khi Quan Vân Sơn bị hôn mê.
Vì thấy Khưu Phúc Linh cứ mãi đứng bất động, Quan Vân Sơn hết nhẫn nại đành lên tiếng:
– Khưu huynh!
Ở Khưu Phúc Linh có một thoáng giật mình, nhưng sau đó, khi đã quay lại, Khưu Phúc Linh gượng cười nhìn Quan Vân Sơn:
– Thiếu Bang chủ tỉnh lại thật kịp lúc. Hãy đến đây nói lời tiễn biệt cuối cùng với lệnh sư, người đã hy sinh cả tính mạng để cứu nguy cho Thiếu Bang chủ.
Và nhờ Khưu Phúc Linh dịch người lướt tránh qua một bên, Quan Vân Sơn mới nhìn thấy ở đầu nấm mộ có một tảng đá đã được khắc ghi dòng chữ ngắn ngủi:
“Toàn Chân môn hạ chi mộ”.
Tỉnh ngộ, Quan Vân Sơn chậm rãi đứng lên và phải vất vả lắm mới có thể đến cạnh nấm mộ.
Chờ cho Quan Vân Sơn hành lễ xong, Khưu Phúc Linh chép miệng lên tiếng:
– Khưu mỗ phát hiện chúng dùng Lân Hỏa Đạn quá muộn, phải mất trọn một ngày kiếm tìm mới thấy Thiếu Bang chủ bị ngất lịm bên cạnh thi thể đã cháy đen của đạo trưởng Toàn Chân.
Quan Vân Sơn chầm chậm hít vào một hơi thật sâu:
– Chuyện xảy ra thế nào, Khưu huynh?
Khưu Phúc Linh tiến đến và ngồi cạnh Quan Vân Sơn:
– Uy lực của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi quả lợi hại, toàn bộ những sơn bộ lân cận nếu không bị san bằng thì cũng bị loạn thạch vùi lấp. Sau khi chờ đợi và biết bọn địch vì ngỡ tất cả đã chết nên bỏ đi, Khưu mỗ nhờ ghi nhớ rõ địa hình nên đã từ sơn động bên cạnh tìm cách lọt vào bên đây.
Nói đến đây, Khưu Phúc Linh chợt lắc đầu:
– Phải nói Thiếu Bang chủ quả có phúc phận hơn người. Vì qua hiện trạng ở nơi Khưu mỗ tìm thấy Thiếu Bang chủ, có thể hiểu Thiếu Bang chủ phải có đến ba lần suýt chết.
Nhưng tất cả đã chuyển từ nguy thành an, tiền hung hậu kiết.
Quan Vân Sơn cười gượng:
– Khưu huynh vẫn còn đùa được sao? Tại hạ đã suýt chết ba lần như thế nào?
Khưu Phúc Linh giải thích:
– Khưu mỗ chỉ có thể suy đoán mà thôi. Là thế này, có lẽ sắp bị Lân Hỏa Đạn hủy diệt, Thiếu Bang chủ nhờ nhìn thấy một huyệt khẩu nên kịp chui vào. Hãy kể đó là lần thứ nhất, Thiếu Bang chủ suýt bị loạn thạch chôn vùi. Rồi qua hình hài bị cháy đen của đạo trưởng Toàn Chân có thể hiểu hỏa khí chưa kịp chạm đến Thiếu Bang chủ vì nhờ có thân hình của đạo trưởng Toàn Chân che chắn. Đó là lần thứ hai.
Nhớ lại sự việc lúc sắp ngất, Quan Vân Sơn vụt hiểu lực đạo đã đẩy vào người Quan Vân Sơn có thể là do một hòn đá giáng đúng vào đạo nhân và vô tình có tác dụng làm cho Quan Vân Sơn ngã chúi vào huyệt khẩu.
Cảm kích khôn cùng, Quan Vân Sơn gật gù:
– Thế còn lần suýt chết thứ ba là thế nào?
Khưu Phúc Linh vụt nghiêm mặt:
– Thiếu Bang chủ có biết trong huyệt khẩu chính là nơi trú thân của hàng ngàn hàng vạn độc xà?
Quan Vân Sơn rùng mình:
– Tại hạ cũng đoán như thế. Nhưng…
Khưu Phúc Linh cau mặt:
– Cũng may cho Thiếu Bang chủ là có lẽ lũ độc xà trước đó đã bị những loạt chấn động xua đuổi. Nhưng vẫn có một số vì không kịp trốn chạy nên đa phần đều bị sức nóng hủy diệt.
Chợt hiểu Khưu Phúc Linh muốn ám chỉ điều gì, Quan Vân Sơn hỏi:
– Bảo đa phần bị hủy diệt nghĩa là vẫn còn một ít chết vì nguyên nhân khác?
Khưu Phúc Linh thừa nhận:
– Đúng là có chuyện này, nhưng Khưu mỗ dù nghĩ mãi vẫn chưa rõ nguyên nhân.
Cố lảng tránh câu đáp, Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn quanh:
– Phải chăng đây là nơi huyệt khẩu thông dẫn đến?
Như gặp nan đề khác thú vị hơn, Khưu Phúc Linh nói liền một hơi:
– Đúng là huyệt khẩu thông dẫn đến, nhưng nếu không bị Lân Hỏa Đạn gây chấn động tạo nên, có lẽ sẽ không ai ngờ ở đây lại có một nơi kỳ quái như thế này. Nhưng để hiểu tại sao lại gọi đây là nơi kỳ quái, chí ít Thiếu Bang chủ cần phải am hiểu Thiên Tượng Kỳ Môn.
Quan Vân Sơn giật mình:
– Khưu huynh định bảo chúng ta lại xa vào kỳ môn thế trận của bọn Ngũ Liên Giáo?
Khưu Phúc Linh phì cười:
– Nếu Ngũ Liên Giáo biết ở đây có tiềm ẩn sẵn một loại trận thế kỳ môn như thế này, chúng đâu cần sử dụng Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi mong diệt trừ Thiếu Bang chủ lẫn Khưu mỗ? Nói cho đúng hơn, trận thế này đã tồn tại từ rất lâu.
Quan Vân Sơn cố đứng lên:
– Không lẽ ở U Minh cốc thật sự có điều kỳ bí, ẩn tàng một báu vật chẳng hạn như tin đã loan truyền?
Khưu Phúc Linh sửng người:
– Sao Khưu mỗ không sớm nhận ra điều này kìa? Thiếu Bang chủ nói rất đúng, rất có thể có chuyện này.
Định khoa chân bước đi, kịp nhớ lại, Quan Vân Sơn vụt hỏi:
– Đối với trận đồ này, Khưu huynh liệu đã nhìn ra cách phá giải?
Khưu Phúc Linh chợt kéo Quan Vân Sơn ngồi xuống:
– Đương nhiên Khưu mỗ nắm vững cách xuất nhập trận đồ, nhưng Thiếu Bang chủ vội gì chứ? Điều cần yếu là Thiếu Bang chủ hãy lo tọa công, có khôi phục chân nguyên mới dễ đối phó nếu gặp tình huống bất lợi.
Thái độ của họ Khưu làm cho Quan Vân Sơn nghi ngờ. Rất có thể Khưu Phúc Linh vì muốn độc chiếm báu vật nên cố tình chèo kéo và bảo Quan Vân Sơn tọa công.
Không để lộ mối nghi ngờ này, Quan Vân Sơn mỉm cười:
– Như Khưu huynh vừa nhận định, đây là nơi bọn Ngũ Liên Giáo không hề biết, đồng thời cách xuất nhập trận đồ đã được Khưu huynh nắm vững, vậy còn nguy hiểm gì khiến tại hạ phải lo sợ, cần phải sớm phục hồi chân nguyên?
Khưu Phúc Linh vần khăng khăng:
– Thiếu Bang chủ đừng quên đây là trận đồ đã tồn tại từ rất lâu, do ai lập chúng thì ta vẫn chưa biết. Vậy chủ yếu của người lập trận là gì, nếu không phải để ngăn chận những ai muốn xâm nhập? Từ đó, có thể hiểu nhất định phải có nhiều nguy cơ ẩn tàng.
Lập luận của Khưu Phúc Linh vừa sắc sảo vừa kín kẽ, khiến Quan Vân Sơn nhất thời không còn gì để biện bác.
Nhận thấy rõ điều này, Khưu Phúc Linh mỉm cười:
– Vẫn còn điều này nữa, có lẽ Thiếu Bang chủ nên biết là Khưu mỗ cũng cần tọa công điều nguyên. Vì từ lúc phí công kiếm tìm Thiếu Bang chủ cho đến tận lúc này, Khưu mỗ nào có dịp nghỉ ngơi?
Thật khó hiểu Khưu Phúc Linh nói thật hay giả vờ, hoặc giả vì phát hiện Quan Vân Sơn có ý nghi ngờ nên Khưu Phúc Linh phải vờ nói như thế cho Quan Vân Sơn yên tâm. Quan Vân Sơn đành miễn cưỡng ngồi tọa công, đồng thời cũng nhìn thấy Khưu Phúc Linh bắt đầu tọa công.
Muốn tọa công đến chỗ tựu thành thì đòi hỏi người tọa công phải Tâm – Khí – Thần hợp nhất. Nhưng để đạt điều này đối với Quan Vân Sơn lúc bấy giờ thì quả là điều vô cùng khó.
Bởi Quan Vân Sơn đâu thể chuyên nhất cho việc tọa công? Nếu không bị dằn vặt vì mối nghi ngờ vẫn dành cho Khưu Phúc Linh thì Quan Vân Sơn lại lan man nghĩ đến khẩu quyết của tâm pháp Tiên Thiên do đạo nhân Toàn Chân phái truyền thụ. Vì lẽ này, mãi đến khi Khưu Phúc Linh xả công do đã hoàn thành việc tọa công. Quan Vân Sơn vẫn chưa khôi phục chút nào chân lực, nên sắc mặt vẫn còn mệt mỏi như Khưu Phúc Linh đang nhìn thấy. Và Quan Vân Sơn nghe Khưu Phúc Linh hỏi:
– Do nội thương nghiêm trọng, nên Thiếu Bang chủ khó khăn trong việc tọa công?
Không quen nói dối nên Quan Vân Sơn ngần ngừ chưa biết đối đáp thế nào.
Khưu Phúc Linh nhanh nhẹn lấy ra một lúc những ba hoàn linh đan:
– Chỗ linh đan này dù không dám sánh bằng Tuyết Liên hoặc Linh Chi nhưng để an khí bồi nguyên thì rất hữu hiệu. Mong Thiếu Bang chủ chớ chối từ.
Chỉ mới chạm tay vào những hoàn linh đan, mùi thơm từ linh đan lan tỏa cũng đủ cho Quan Vân Sơn biết chúng được phối chế từ những dược liệu quý, Quan Vân Sơn cảm kích:
– Đã mấy phen được Khưu huynh không tiếc sức cứu mạng, nếu còn nhận thêm chỗ linh dược này, chẳng hóa ra tại hạ là người tham lam, tuy vô công nhưng vẫn thụ lộc?
Khưu Phúc Linh thở dài:
– Đừng nói chi, chỉ có những thứ linh đan tầm thường này, dù có sẵn linh dược hãn thế trong tay, Khưu mỗ vẫn chẳng dám tiếc với Thiếu Bang chủ. Lời của Thiếu Bang chủ chỉ khiến Khưu mỗ thêm e thẹn:
Quan Vân Sơn ngạc nhiên:
– Sao Khuynh huynh luôn đối đãi tốt với tại hạ?
Khưu Phúc Linh thoáng ngập ngừng, nhưng sau đó vẫn miễn cưỡng giải thích:
– Thiếu Bang chủ tin không, nếu Khưu mỗ bảo tất cả là do a di Tán Hoa Nữ căn dặn? A di có tính danh là Kiều Mộng Phi, nhất định Thiếu Bang chủ từng nghe lệnh tôn nhắc đến?
Quan Vân Sơn quả đã nghe đến tính danh này nên gật đầu:
– Gia phụ vẫn luôn nhắc đến và bảo nếu không do thiên định, có lẽ lệnh di đã là phối ngẫu của gia phụ chứ không phải gia mẫu sau này. Hóa ra lệnh di vì vẫn còn hoài niệm đến gia phụ, nên có căn dặn Khưu huynh quan tâm đến tại hạ?
Khưu Phúc Linh gượng cười:
– Kỳ thực lúc nghe a di dặn, Khưu mỗ rất bất bình và định không làm theo. Nhưng kể từ khi gặp Thiếu Bang chủ, đồng thời biết rõ Thiếu Bang chủ đang lâm phải nghịch cảnh như thế nào, tự chân tâm Khưu mỗ cảm thấy không thể không vì Thiếu Bang chủ mà quan tâm.
Có thể nói, không hiểu từ lúc nào mà Khưu mỗ như đã xem Thiếu Bang chủ là đệ đệ.
Quan Vân Sơn xúc động:
– Nếu là vậy, sao Khưu huynh không gọi như lòng mong muốn? Chẳng phải Quan Vân Sơn này mấy ngày qua không còn là Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang đó sao?
Khưu Phúc Linh lắc đầu:
– A di đã căn dặn rất rõ, Tứ Hải Bang là Nhất bang chi võ của Trung Nguyên. Thiếu Bang chủ là người có thân phận cao quý, Khưu mỗ dù rất muốn cùng Thiếu Bang chủ kết tình đệ huynh, nhưng chỉ e làm a di phật lòng.
Ném cả hoàn linh đan vào miệng, Quan Vân Sơn tự mai mỉa:
– Võ học thì không ra gì, thân lại bị Ngũ Liên Giáo mặc tình truy sát, đó mà là thân phận cao quý của một Thiếu Bang chủ sao? Ý của đệ đã quyết, nếu Khưu huynh không chê bỏ, hãy cùng đệ bát bái chi giao, kết nghĩa kim bằng, để đệ được gọi huynh là đại ca.
Khưu Phúc Linh vụt cười sung sướng:
– Nói như đệ thật sảng khoái. Nếu Quan đệ đã hạ cố như vậy, bảo đại ca chối từ sao được. Nào, hãy kết bái nào. Ha… ha…
Dù đã kết nghĩa kim bằng, đã tạm vơi đi những nghi kỵ, nhưng những gì do đạo nhân Toàn Chân phái căn dặn, Quan Vân Sơn nào dám quên. Do đó, ngay khi có thể đứng lên, Quan Vân Sơn liền bảo Khưu Phúc Linh:
– Đại ca nghĩ đã đến lúc chúng ta xâm nhập trận đồ chưa?
Khưu Phúc Linh gật đầu:
– Có thể miễn cưỡng đi được. Vì nếu cần, đã có đại ca lo lắng cho Quan đệ.
Đi trước dẫn đường, Khưu Phúc Linh vừa thận trọng di chuyển, vừa giải thích:
– Nói về kỳ môn trận thế thì thiên biến vạn hóa, nhưng cốt yếu vẫn là Vô Cực – Lưỡng Nghi – Tam Tài – Tứ Tượng – Ngũ Hành – Lục Hợp – Thất Tinh – Bát Quái – Cửu Cung. Và tất cả đều dựa theo đạo lý Tương Sinh Tương Khắc mà áp đặt hoặc phá giải. Như trận này là Ngũ Hành, có đủ Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ với Thổ là trọng tâm. Vẫn phải xét thêm địa hình chốn này hầu hết là đá, tương quan đến Thổ, có thể bảo trận Ngũ Hành này lấy Thổ làm chủ vị. Cứ như thế Quan đệ có thể dễ dàng tự mình muốn xuất nhập trận lúc nào cũng được.
Khưu Phúc Linh vốn có tư chất thông tuệ, gặp phải Quan Vân Sơn cũng thông tuệ không kém, nên Khưu Phúc Linh có cách giải thích vừa ngắn, vừa đầy đủ và Quan Vân Sơn cũng mau chóng lĩnh hội, có thể nói là tạm thời thấu đáo ngang bằng Khưu Phúc Linh.
Sau một lúc di chuyển trong trận, chợt phát hiện cảnh quang có thay đổi và trước mặt bỗng hiện lên một tịnh thất u nhã được kiến tạo giữa một lòng động thâm u, Quan Vân Sơn liền hạ thấp giọng:
– Nếu đâu là trận được tạo lập từ lâu thì trong tịnh thất kia có lẽ chủ nhân không còn tại thế?
Khưu Phúc Linh gật đầu:
– Tuy vậy, chúng ta vẫn phải theo lễ, hỏi xin được diện kiến.
Dứt lời, Khưu Phúc Linh dừng lại, hướng mặt vào tịnh thất và chân thành lễ bái:
– Hậu sinh Khưu Phúc Linh cùng bái đệ Quan Vân Sơn xin được diện kiến lão chủ nhân.
Sau ba lần gọi với kết quả đều như nhau, là chỉ có những hồi âm vang vọng lại thay cho lời đáp, nếu Quan Vân Sơn định xông bừa vào thì Khưu Phúc Linh nhờ có kinh lịch hơn nên kịp ngăn Quan Vân Sơn lại:
– Chưa được phép chủ nhân, chúng ta xông bừa vào là thất lễ.
Quan Vân Sơn kinh ngạc:
– Vậy phải làm gì, nếu nơi này thật sự không còn chủ nhân?
Khưu Phúc Linh kéo tay Quan Vân Sơn cùng quỳ xuống:
– Hãy hành động theo đại ca.
Dứt lời, Khưu Phúc Linh vừa dập đầu hành cửu lễ, vừa lớn tiếng cáo tri:
– Do huynh đệ hậu sinh cần phải tìm lối thoát khỏi nơi này, nên không thể không quấy rầy sự tĩnh tu của chủ nhân. Xin đành lấy lễ thay lời, mong chủ nhân lượng thứ cho tội mạo phạm.
Không hiểu là do hợp lực của cả hai cùng vái lạy, hay do có sự sắp bày sẵn của chủ nhân mà ngay khi hành lễ xong, nền đá trước mặt cả hai bỗng tụt sâu xuống dưới.
Ào…
Thất kinh, Quan Vân Sơn nhìn xuống đáy huyệt mới tạo thành:
– Là cơ quan cạm bẫy ám tàng? Nếu không có đại ca kịp ngăn lại, có lẽ giờ này đệ đã táng mạng vì rơi vào hầm chông sắc nhọn kia.
Cũng như Quan Vân Sơn, nhưng Khưu Phúc Linh lại phì cười:
– Chủ nhân đã cho phép chúng ta tiến vào tịnh thất rồi. Quan đệ có nhìn thấy hàng chữ được khắc ở hai bên thành huyệt?
Đến lúc này, Quan Vân Sơn mới nhìn rõ hai bên thành huyệt. Nếu ở đáy huyệt là những hàng chông nhọn sẵn sàng lấy mạng những ai vô lễ xâm nhập thì ở hai bên thành huyệt lại có mỗi bên một hàng chữ. Bên tả thì ghi “Vô lễ mạo phạm tắc tử”. Còn ở bên hữu là câu “Hảo hậu nhân, bọn ngươi có thể vào”.
Quan Vân Sơn giật thót mình và lập tức đưa mắt nhìn quanh.
Thấy vậy, Khưu Phúc Linh kinh ngạc:
– Quan đệ định tìm kiếm điều gì?
Quan Vân Sơn vẫn dõi mắt nhìn quanh:
– Có lẽ đại ca đã đoán sai. Trận này và mọi sắp đặt này chỉ có cách đây không lâu.
Nhất định là do bọn Ngũ Liên Giáo bố trí để đối phó huynh đệ chúng ta.
Khưu Phúc Linh biến sắc:
– Dựa vào đâu Quan đệ cả quyết như vậy?
Quan Vân Sơn chỉ vào hàng chữ bên hữu:
– Vì nếu đã sắp đặt từ lâu, sao chủ nhân biết không phải chỉ có một người tình cờ đến?
Khưu Phúc Linh đến lúc này mới cảm thấy bất ngờ:
– Quả nhiên đúng như Quan đệ nhận định. Đâu thể dùng chữ “bọn ngươi” để chỉ một người? Không lẽ là do Ngũ Liên Giáo sắp đặt thật?
Và cả hai đều đưa mắt nhìn quanh, ngần ngại, đến cả việc nhảy vượt qua hố đến tiến vào tịnh thất cũng không nghĩ đến.
Chợt Quan Vân Sơn kêu lên:
– Đệ nghĩ ra rồi. Đại ca, chúng ta hãy mau tiến vào tịnh thất, đừng để quá muộn.
Rồi chính Quan Vân Sơn là người đầu tiên nhảy qua hố huyệt.
Vút…
Thất kinh, Khưu Phúc Linh vừa nhảy theo, vừa trách:
– Sao Quan đệ quá mạo hiểm? Nhỡ còn cạm bẫy nữa thì sao?
Quan Vân Sơn mỉm cười và quay đầu nhìn lại phía sau:
– Đại ca cứ nhìn thì rõ. Chẳng phải có thể đã vượt qua cạm bẫy thứ hai cũng là cuối cùng rồi sao?
Khưu Phúc Linh nhìn lại và ngẩn người, không thể nói nên lời.
Vì lúc này, hố huyệt là do cơ quan phát động mà thành nên cũng do cơ quan nên hố huyệt đang từ từ dâng lên. Sau đó, khi hố huyệt đã nâng cao bằng nền đá, những mũi chông sắc nhọn chợt tua tủa bắn loạn về phía sau, đủ cho Khưu Phúc Linh hiểu nếu cả hai vì chậm chân mà còn ở phía bên kia hố huyệt thì có lẽ giờ này khó tránh cảnh bị loạn tiễn phân thây.
Nhìn sắc mặt sợ hãi của Khưu Phúc Linh, Quan Vân Sơn mỉm cười:
– Đệ đã sai khi bảo đây là kế của Ngũ Liên Giáo. Kỳ thực khi nghĩ lại, đệ chợt hiểu cơ quan chỉ bị phát động nếu cùng lúc có từ hai người trở lên hành lễ. Đó là nguyên do khiến chủ nhân vững tin khi lưu tự tiên đoán có nhiều người cùng đến.
Và lúc này đất của hố huyệt sau khi đã phát xạ toàn bộ những mũi chông bỗng vô tình biến thành một vách đá ngăn chận, không cho người từ bên này vượt ra hoặc ngược lại, khiến Khưu Phúc Linh không thể không tán đồng cách giải thích của Quan Vân Sơn:
– Quan đệ nói rất đúng, nhưng vì sao chủ nhân nơi này cứ nhất thiết cần phải có từ hai người trở lên cùng hiện diện?
Quan Vân Sơn nhún vai:
– Điều này thì có khi phải chờ chúng ta vào tận bên trong mới mong hiểu thấu. Đi thôi!
Lần đầu tiên, Quan Vân Sơn dạn dĩ tiến đi trước mở đường.
Và khi vào đến trong tịnh thất, Khưu Phúc Linh thoạt nhìn liền hiểu:
– Hóa ra đây là nơi đồng táng thân của Âm Dương Nhị Tiên, hai nhân vật nổi danh đồng thời với Đông Hải – Hỗn Nguyên Chân Quân trăm năm trước.
Quan Vân Sơn cũng thỉnh ngộ:
– Bậc cao nhân quả nhiên có cách nghĩ siêu phàm. Họ chỉ muốn di lưu võ học cho hai hậu nhân chứ không phải một. Nhiều hơn hai cũng không được.
Khưu Phúc Linh gật gù, nhìn hai thông đạo nằm ở hai bên tịnh thất. Ở thông đạo phía tả có ghi hai chữ “Thái Âm”, phía còn lại thì ghi hai chữ “Thái Dương”, cho thấy điều Quan Vân Sơn vừa nói là hoàn toàn đúng.
Khưu Phúc Linh gượng cười, nhìn Quan Vân Sơn:
– Với cách bố trí này, có lẽ mỗi một thông đạo chỉ cho phép một người đi qua. Miễn cưỡng đi vào hai người cùng lúc, ắt sẽ nhận hậu quả khó lường. Quan đệ định chọn lối nào?
Quan Vân Sơn lại nhún vai:
– Đối với đệ, căn cơ võ học kể như chưa có, vào lối nào cũng không thành vấn đề. Cốt yếu là ở đại ca, sao cho võ học sắp tiếp nhận phải phù hợp với đường lối sẵn có, đại ca cứ cân nhắc chọn lựa.
Khưu Phúc Linh hít vào một hơi thật dài:
– Chúng ta đã là huynh đệ, không cần phải nhún nhường. Được, chúng ta cứ lập thệ, dù hậu quả có thé nào thì chúng ta vẫn đồng sanh đồng tử. Phần đại ca, quyết vì mối thù của Quan đệ mà không quên ân tình ngày hôm nay. Quan đệ nói không sai, sở học của đại ca sẽ dễ dàng tinh tiến hơn nếu được luyện theo Thái Dương, phát huy tính dương cương của võ học sẵn có.
Quan Vân Sơn mỉm cười:
– Vậy thì phần đệ sẽ là Thái Âm. Chúng ta cứ theo đó thi hành. Đại ca, mời!
Khưu Phúc Linh gật đầu và tiến về thông đạo bên hữu.
Sự thể xảy ra đúng như Khưu Phúc Linh đoán, thông đạo phía đó liền tự phong bế ngay khi Khưu Phúc Linh tiến vào. Vì thế dù Quan Vân Sơn có muốn vào hteo cũng không kịp, đó là chưa nói đến sẽ có nhiều nguy hiểm chực chờ.
Thán phục trước lối bố trí thần diệu của hai nhân vật gọi là Âm Dương Nhị Tiên, Quan Vân Sơn chợt phục người quỳ lạy ở khoảng giữa hai thông đạo.
Gối vừa chạm đất, một luồng hấp lực cực mạnh chợt cuốn hút Quan Vân Sơn vào thông đạo còn lại bên tả.
Ào…