Trong khi hai người vừa ra tay thì Tề Mãn Kiều cũng phóng chưởng ra tiếp chiến.
Quả nhiên trước tài nghệ của hai nàng, Sa Thiên Lý không tài nào chống cự được lâu.
Chỉ trong ba chiêu, Lệ Minh Nguyệt đã điểm năm luồng chỉ phong vào mười hai trọng huyệt của Sa Thiên Lý khiến lão ngã quay ra nằm bất động. Văn Thiếu Côn nãy giờ tuy bị điểm huyệt không cựa quậy nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.
Chàng theo dõi trận đấu từ đầu chí cuối, khi thấy tài nghệ của hai nàng quá cao sâu không khỏi hổ thẹn thầm nên nhắm mắt lại.
Tề Mãn Kiều bị trúng độc vừa rồi, vì tiếp ứng chưởng lực dùng nội lực khá nhiều nên khi Sa Thiên Lý đánh bổ xuống thì mặt mày nàng cũng tái mét, vội ngồi xuống vận khí dưỡng thần.
Lệ Minh Nguyệt nhìn em dịu dàng hỏi :
– Em làm sao thế, có bị thương không?
Tề Mãn Kiều thở hổn hển đáp :
– Tài nghệ của lão độc không ra gì, em… em mệt vì bị chất độc hành mà thôi.
Lệ Minh Nguyệt mỉm cười :
– Em cứ yên tâm bây giờ thì không còn đáng ngại vì đã có cứu cách rồi.
Nàng khẽ nhún mình phóng đến trước mặt Sa Thiên Lý trừng mắt hỏi :
– Thế nào, nhà ngươi có còn điều chi muốn nói nữa!
Sa Thiên Lý bị điểm vào mười hai trọng huyệt nhưng mắt tai tinh tường và mồm vẫn nói được. Lão thở phào một cái, ủ rủ đáp :
– Lão phu chịu thua rồi, còn chi mà nói nữa.
Lệ Minh Nguyệt tủm tỉm cười đoạn móc củ Thiên niên tuyết sâm trong bọc ra, ném ngay trước mặt Độc Vương rồi thong thả nói :
– Nhà ngươi suốt đời chuyên làm chuyện tà gian, dùng mưu ké hại người, phối hợp với tài dùng độc để thủ thắng, bây giờ ta cho ngươi nếm lại mùi thất bại cay đắng nhé.
Sa Thiên Lý nhìn chăm chú vào củ Thiên niên tuyết sâm miệng lẩm bẩm :
– Sâm giả chăng?
Lệ Minh Nguyệt cười lớn :
– Không giả đâu. Nhưng chỉ là loài sâm thường. Sở dĩ nó phát tiết mùi thơm là nhờ ướp với tinh hoa trăm thứ bông quý thôi. Đáng tiếc là lúc đầu nhà ngươi vô ý không nhận thấy được.
Sa Thiên Lý hỏi :
– Nếu thế, thì củ sâm của cô nương đâu có khả năng kháng độc.
Nàng đáp qua giọng cười hóm hỉnh :
– Đúng vậy. Nếu vừa rồi nhà ngươi sử dụng bách độc chưởng có lẽ chị em chúng ta đã hóa thành nước đen rồi. Vì lầm tưởng ta có Thiên niên tuyết sâm nên nhà ngươi nghĩ độc chưởng sẽ vô dụng, không dùng đến. Nhờ vậy chúng ta mới thủ thắng được.
Sa Thiên Lý liếc mắt nhìn mấy lượt, hình như chưa hết nghi ngờ hỏi lại :
– Lệnh muội đã hít phải độc phấn của lão phu, Thiên niên tuyết sâm không có, cô nương đã giải cứu bằng cách nào?
Lệ Minh Nguyệt nói :
– Thất Hủy phấn chỉ tạm thời ngăn chận khỏi bộc phát, nhưng vẫn còn ở trong nội tạng em ta, nào có chữa hết đâu.
Thấy y còn ngơ ngác hình như chưa tin lời, nàng hỏi thêm :
– Ta đã dùng chỉ pháp điểm vào ba đại mạch của nó dồn hết chất độc vào nẻo khác nên hiện thời chưa phát ra đấy thôi. Một giờ nữa nếu không có thuốc thì vô phương giải cứu. Hai chị em chúng ta đang cần đến biệt tài của ngài để khử trục độc ấy cho.
Sa Thiên Lý nhìn Lệ Minh Nguyệt và Tề Mãn Kiều nói :
– Rất tiếc là lão phu không chịu được sự sai khiến của hai cô.
Lệ Minh Nguyệt cười lớn :
– Lão tặc, đến nước này mà còn nói cứng. Chịu hay không việc ấy đâu phải tùy nơi nhà ngươi.
Sa Thiên Lý ngơ ngác hỏi :
– Chứ do ai?
Lệ Minh Nguyệt nói :
– Hiện nay mười hai đại huyệt của ngươi đã bị kềm chế, mạng sống của ngươi tùy sự định đoạt của ta rồi. Ngươi dù muốn dù không cũng không được nữa.
Nghĩ một lát, nàng tiếp :
– Bây giờ có hai đường, tùy do ngươi lựa chọn.
Sa Thiên Lý hấp tấp hỏi :
– Hai đường nào?
Lệ Minh Nguyệt đáp :
– Một đường sống và một đường chết.
Sa Thiên Lý chả cần suy nghĩ, nói ngay :
– Lão phu xin chọn con đường sống.
Lệ Minh Nguyệt cười ngất nói :
– Ta đã tiên đoán rồi. Hạng người tham sanh húy tử như ngươi chắc chắn phải chọn đường sống. Thôi được, ngươi hãy uống viên Bách thiểm hoàn này đi.
Nàng nói xong vẫy nhẹ bàn tay búp măng một cái. Lạ lùng thay một luồng hấp lực hút mạnh viên thuốc đen sì từ túi Sa Thiên Lý nằm gọn trong tay nàng.
Sa Thiên Lý hoảng hồn la lớn :
– Không, chúng ta không thể uống thuốc này sẽ khiến con người mất hết tri giác, quên cả dĩ vãng, mọi hành động nhất tuân theo lệnh của một người.
Lệ Minh Nguyệt tủm tỉm cười :
– Ngươi đã chế thuốc này chắc sẽ có người dùng chứ. Chính ngươi phải uống thuốc ấy.
Nói xong tay phải nâng cầm, đưa viên thuốc để vào mồm Sa Thiên Lý, còn năm ngón tay trái chụm lại đặt ngay trên thiên linh cái của hắn rồi quát lên :
– Nhà ngươi nghĩ sao? Một là nuốt vào, hai là vỡ sọ. Sống chết hai đường tùy ngươi lựa chọn.
Lúc đó Sa Thiên Lý rất kích động, nhưng nhìn cặp mắt long lanh của nàng đang chiếu vào mặt, lão cần phải quyết định dứt khoát để chọn lấy một đường.
Ngần ngừ một chốc, lão nhai viên thuốc nuốc liền.
Nuốt qua khỏi cổ, lão nhắm nghiền đôi mắt lim dim chờ phản ứng của thuốc.
Lệ Minh Nguyệt thở phào một cái như trút một gánh nặng. Đoạn nàng nhìn Tề Mãn Kiều nói :
– Em tư, bây giờ độc dược sắp hành nên tự nhiên em cảm thấy mỏi mệt.
Tuy nhiên mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa hết. Cũng may chúng ta hàng phục được tên đại ma đầu này…
Nghỉ được vài phút, Tề Mãn Kiều cảm thấy trong người đã dễ chịu hơn.
Nàng nhìn Sa Thiên Lý rồi bĩu môi nói :
– Tướng mạo tên này trông phát ớn. Tôi đoán chắc chị hai không bao giờ chịu đưa hắn đi theo.
Lệ Minh Nguyệt đáp :
– Tướng mạo hắn tuy xấu xa, thủ đoạn hắn tuy độc ác nhưng nhờ linh dược, bây giờ hắn đã hóa thành tên đầy tớ trung thành rồi, cho hắn đi theo chỉ có lợi chứ không hại.
Tề Mãn Kiều le lưỡi rồi không nói gì hết.
Nàng biết rằng một khi chị hai mình đã quyết định rồi khó mà lay chuyển được. Dù nói cho nhiều lời cũng vô ích mà thôi.
Văn Thiếu Côn nằm cứng đờ như tượng gỗ. Chàng thầm lặng nghe ngóng và theo dõi câu chuyện đối thoại giữa hai cô gái, lối xử sự và giải quyết của Lệ Minh Nguyệt, trong lòng thấy thán phục nhưng cũng ngán vì có nhiều thủ đoạn gian trá đáng sợ.
Chàng ngẫm nghĩ :
– “Ta thoát khỏi Độc Vương Sa Thiên Lý lại lọt vào tay Lệ Minh Nguyệt, vận mệnh chưa biết sẽ ra sao nên cũng chưa thể yên được”.
Trong lúc đang suy ngẫm bỗng thấy Lệ Minh Nguyệt đưa năm ngón tay thoăn thoắt điểm nhanh trên người Sa Thiên Lý giải khai hết mười hai yếu huyệt.
Sa Thiên Lý nãy giờ nằm cứng đờ bỗng lồm cồm đứng dậy vươn vai ngáp dài, đôi mắt nhìn láo liên.
Lệ Minh Nguyệt thét lớn :
– Sa Thiên Lý!
Sa Thiên Lý nhìn nàng chằm chặp rồi chắp tay kính cẩn đáp :
– Lão nô xin nghe lệnh chủ nhân.
Tề Mãn Kiều xen vào nói :
– Chị hai, chưa chắc viên thuốc vừa rồi đã hiệu nghiệm đâu. Em xem chừng hắn có vẻ muốn ở lại nơi đây và không biết có nhớ những gì đã xảy ra không?
Lệ Minh Nguyệt âu yếm nhìn nàng đáp :
– Em cưng, chị tin tưởng hoàn thuốc vừa rồi biến hắn thành một con người mới. Giờ đây hắn đã quên cả thân thế dĩ vãng và tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chị. Nếu không nhờ sức thuốc sai khiến chắc không bao giờ hắn chịu đưa thuốc giải độc cho em và Văn công tử.
Nàng quay sang nhìn lão hỏi :
– Nhà ngươi có thứ thuốc nào giải được Thất Hủy phấn không?
Sa Thiên Lý không ngần ngừ vội vàng thò tay vào túi lấy ra một bình ngọc xanh xanh trao cho nàng, nói :
– Thưa cô đây.
Lệ Minh Nguyệt đưa tay nhận lấy rồi trỏ vào Văn Thiếu Côn bảo :
– Hãy giải độc cho người này đi.
Sa Thiên Lý đáp :
– Tuân lệnh.
Lão đưa tay lên má, ấn mạnh vào cục thịt đỏ nơi mặt, tức thì một chất nước nhầy nhầy trắng đục bắn vào Văn Thiếu Côn đúng ngay miệng.
Văn Thiếu Côn không sao cựa quậy được. Chàng muốn tránh nhưng không thể được. Thứ nước ấy xẹt vào mồm có vị chua chua, trôi ngay qua cổ họng, còn mấy giọt bắn vào lỗ mũi xông lên nồng nồng.
Kỳ lạ hơn nữa, khi chất nước thấm vào cơ thể nhưng cảm thấy toàn thân rạo rực đau nhức tựa hồ có muôn ngàn mũi kim li ti châm vào mạch máu, trong phút chốc những cảm giác ấy mất ngay, và trong người trở nên khoan khoái nhẹ nhàng rất dễ chịu.
Chàng vội vận khí cho huyết mạch chạy đều như trước. Một lúc sau nội lực đã sung mãn, Văn Thiếu Côn vươn vai đứng dậy nhẹ nhàng.
Lệ Minh Nguyệt đưa mắt ngắm nghía chàng một lúc rồi nói :
– Vị này chắc hẳn là Văn công tử chẳng sai.
Văn Thiếu Côn vội vàng ôm quyền nói :
– Vâng, tại hạ là Văn Thiếu Côn, xin cảm ơn cô nương cứu mạng.
Lệ Minh Nguyệt chúm chím đôi môi cười tươi như hoa nói nhỏ :
– Công tử đừng khách sáo nữa. Chúng ta nên xử sự thật tình với nhau như người nhà thì hơn.
Kế đó nàng ra lệnh cho Sa Thiên Lý chữa độc cho Tề Mãn Kiều.
Một chập sau Lệ Minh Nguyệt bảo em :
– Thôi chúng ta lên đường.
Nói xong nàng tung mình vọt ra khỏi động. Sa Thiên Lý đã hoàn toàn mất cả trí nhớ và ý chí. Lão thấy Lệ Minh Nguyệt đi ra cũng rảo bước chạy theo bén gót.
Văn Thiếu Côn chưa biết giải quyết ra sao, sững sờ đứng yên nhìn vơ vẩn.
Tề Mãn Kiều nhìn chàng cười chúm chím rồi xô nhẹ vào vai bảo :
– Ủa, chị hai tôi đã đi rồi, sao không đi theo!
Văn Thiếu Côn băn khoăn nghĩ :
– “Thật là rắc rối quá! Tề Mãn Kiều cứu ta khỏi độc thủ của Kim Địch thần quần, Lệ Minh Nguyệt cứu ta ra khỏi tay Sa Thiên Lý. Dù sao hai nàng cũng là ân nhân của mình rồi. Lẽ ra mình không nên cự tuyệt. Nhưng cả hai đều hoàn toàn xa lạ, từ dãy núi Trường Bạch vượt qua vạn dặm đến tận biên thùy Tây bắc xa xăm để kiếm mình rồi yêu cầu đi theo, chưa rõ với dụng ý gì? Thật là điều kỳ quái lạ lùng”.
Chàng chưa biết rõ lai lịch của bốn cô gái núi Trường Bạch, chưa rõ họ là chính hay tà, sau này sẽ đối phó với mình ra sao?
Bao nhiêu ý nghĩ cứ xâu xé khiến chàng cứ dùng dằn không giải quyết nổi.
Tuy trong lòng chưa có ý định dứt khoát, nhưng với sự thúc đẩy hay hay của Tề Mãn Kiều, chàng lại ngoan ngoãn bước theo Lệ Minh Nguyệt ra khỏi động.
Ngoài động trời tối đen như mực, trên vòm trời sao chiếu lập lòe. Lúc ấy vào khoảng một giờ khuya.
Lệ Minh Nguyệt không hề quay đầu lại, cứ thoăn thoắt bước đi tung mình vào bóng đêm dằn dặt âm u.
Mặc dù trời tối nhưng với nhãn lực của nàng không có gì trở ngại. Nàng lao đi vun vút, vượt qua những cánh đồng, băng lên những đỉnh núi cheo leo. Sa Thiên Lý lẽo đẽo chạy theo. Kế đến là Văn Thiếu Côn, rồi sau cùng là Tề Mãn Kiều như đi áp giải.
Đoàn người bốn bóng, nối liền nhau vượt qua bao quãng đường gập ghềnh, vừa mãn canh ba đã đến một khu rừng già cây cối mọc dầy.
Bỗng dưng từ rừng sâu vắng lặng một điệu hát lạ lùng văng vẳng đưa đến.
Lệ Minh Nguyệt giật mình dừng chân lắng tai nghe. Cả mấy người cũng đều đứng lại.
Quả là sự lạ lùng. Một điệu hát quái gở nổi lên trong giờ này, ngay trong rừng rậm Kỳ Liên sơn. Bí mật khó hiểu quá.
Tiếng hát véo von nổi lên từ một đám tranh già mọc cạnh đó mấy trượng, mới lúc đầu chưa hiểu, nhưng dỏng tai nghe một chặp nhận được sáu câu như sau :
Trời mây man mác cuối thu.
Lá vàng gió cuốn mịt mù tung bay Hang sâu khuya khoắt canh chầy Gió Tây thổi buốt chân tay lạnh lùng Nơi bầu còn ít rượu ngon.
Thịt gà còn đủ một con bên mình!
Lệ Minh Nguyệt nổi nóng hét vang :
– Giữa đêm khuya kẻ nào điên khùng dám đến đây hát bậy bạ làm náo động như thế?
Nàng vừa thét xong tiếng hát cũng bặt ngay.
Nhưng kế đó một giọng nói vang lên :
– Ban ngày ca hát trong thành vũ oai, thiên hạ cho là nhàm tai xua đuổi.
Đêm khuya vắng vẻ ta hát một mình nghe có hại chi đến ai mà cũng la lối?
Lệ Minh Nguyệt nói :
– Thôi, xin ngậm mồm lại. Đừng hát hươu hát nai nữa, chán cả tai rồi.
Tuy nói léo nhéo nhưng người ấy vẫn không ra mặt.
Lặng im một chập hình như không chịu nổi được, kẻ ấy lại nói lớn :
– Không cho ta hát ta thấy ngứa ngáy khó chịu lắm, vậy để ta ngâm một vài câu cho vui hơn.
Nói xong người ấy cất giọng ồ ề như ngỗng đực ngâm lớn :
Võ lâm thiên hạ tơi bời Những phường đạo chích tìm nơi tu hành Bốn cô thiếu nữ còn xanh Nấp trong Trường Bạch mai danh muôn đời Lệ Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng quay sang bảo Độc Vương Sa Thiên Lý :
– Ngươi dùng Bách Độc thần chưởng giết ngay cái tên xấc láo ấy cho ta.
Sa Thiên Lý dạ một tiếng thi triển lực phát mạnh một chưởng ngay vào phía ấy.
Một luồng hắc khí từ bàn tay Độc Vương tung ra cuồn cuộn đánh ầm vào đống tranh khô.
Chưởng lực này mạnh như biển gầm núi lở, làm bắn tung cỏ một khoảng đất hơn hai trượng vuông, cát bụi đầy trời. Trong chưởng khí có lẫn muôn ngàn trùng độc, da thịt nào chạm phải một khắc tiêu ra nước đen ngay.
Tiếp theo tiếng vang rền của độc chưởng một tiếng oè oẹ như mèo kêu nổi lên. Tại nơi đó nhảy vọt ra một hòa thượng mặt mày dơ bẩn lem luốt, áo quần xốc xếch vá víu trăm mảnh. Hòa thượng vừa xông ra đã thét lớn :
– Rừng khuya vô chủ, ca hát mặc ta, can chi đến các người lại cấm đoán, nạt nộ rồi hạ thủ như thế hử?
Người ấy ngó quanh quất rồi nhìn thẳng vào Sa Thiên Lý quát :
– Nhà ngươi muốn dùng quyền pháp gì mặc kệ, hà tất phải dùng thứ chưởng bậy bạ hôi thối như cóc chết, ai mà chịu nổi?
Nói xong y tung người nhảy nhót lăng xăng để đùa giỡn, hình như ngọn chưởng vừa rồi đối với y không có nghĩa lý gì hết.
Sa Thiên Lý giật mình tái mặt thối lui ba bước, ngó trân trối.
Lệ Minh Nguyệt và Tề Mãn Kiều cũng kinh ngạc không ít. Cả hai đều ngẫm nghĩ :
– “Bách Độc thần chưởng của Độc Vương có tác dụng ghê gớm vô cùng.
Đừng nói chạm vào người thân thể tan ra nước mà ngay cả trùng kiến sâu bọ ở dưới mặt đất ba thước cũng bị chết sạch. Như thế mà hòa thượng này vẫn nhởn nhơ như không có việc gì xảy ra, quả thật là quái gở. Hay là một nhân vật nào phi thường đây chăng?”
Văn Thiếu Côn cũng kinh ngạc không ít. Chàng định thần nhìn kỹ thấy hòa thượng ấy độ chừng ba bốn chục tuổi, mình mặc áo cà sa vá hàng trăm miếng, đủ màu sắc, chân đi đất lấm lem, mặt mày cáu ghét, bẩn thỉu có lẽ cả năm không hề rửa ráy tắm gội.
Tuy là người xuất gia nhưng thái độ lau chau, ăn nói cộc cằn thô lổ, cặp mắt sáng như sao luôn luôn rọi thẳng vào Văn Thiếu Côn với một cái nhìn khác thường.
Lệ Minh Nguyệt giận lắm nhưng cố dằn tâm bình tĩnh nói :
– Chị em chúng tôi đêm nay tình cờ lại gặp cao nhân rồi. Xin hòa thượng cho biết phương danh quý tánh, pháp hiệu là gì?
Hòa thượng dơ dáy đập trán nói :
– Sao cô nương ăn nói dịu dàng thế, sao không gọi thằng nào điên điên khùng khùng, hát bậy hát bạ cho thật tình hơn không?
Lệ Minh Nguyệt cố nhịn hỏi thêm :
– Xin đại sư cho biết pháp danh.
Hòa thượng đứng xoa hai tay rồi gãi đầu đáp :
– Sư phụ tôi có đặt tôi cái tên xấu xấu nhưng lâu ngày quên mất rồi. Mà thôi khỏi cần nữa. Các người cứ gọi ta là Vô danh tăng cũng được.
Lệ Minh Nguyệt cười xòa hỏi thêm :
– Hòa thượng là Vô danh tăng, còn lệnh sư thì xưng hô ra sao?
Vô danh tăng quắc mắt đáp :
– Cô cứ gọi lão hòa thượng đủ rồi.
Lệ Minh Nguyệt hỏi :
– Người là hòa thượng chứ không phải đạo sĩ sao?
Vô danh tăng trịnh trọng đáp :
– Thường ngày tôi gọi lão là hòa thượng. Nếu cô có gặp cũng cứ gọi là lão hòa thượng, nhớ nhé…
Lời nói của hắn vừa ngây ngô vừa cộc lốc, đượm vẻ khôi hài. Lệ Minh Nguyệt nổi tiếng là ranh mãnh thông minh nhưng cũng không thể tìm hiểu được lai lịch của y được.
Nàng nhìn hòa thượng một chập rồi nói :
– Tôi mong rằng về sau hòa thượng đừng hát ca như thế nữa nhé. Thôi, chúng tôi xin từ biệt.
Nói xong nàng quay sang Tề Mãn Kiều :
– Em đưa Văn công tử đi trước. Lần này chị cản hậu cho.
Tề Mãn Kiều dạ một tiếng, cùng Văn Thiếu Côn qua mặt chị chạy trước.
Lệ Minh Nguyệt trước sau vẫn theo dõi thái độ Vô danh tăng. Thấy y đứng lặng thinh không có ác ý gì mới chắp tay vái chào rồi quay mình đi luôn.
Văn Thiếu Côn bị Tề Mãn Kiều thúc giục buộc lòng phải bước đi, lòng phân vân không ít. Chàng trông thấy Vô danh tăng đã tin tưởng đây là một cao nhân xuất hiện để cứu mình thoát khỏi bàn tay của nhị kiều Trường Bạch, không ngờ chỉ một vài câu chuyện bâng quơ rồi y im lặng rút lui, nên chàng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Đoàn người kẻ trước người sau lại lướt đi trong đêm tối, xuyên qua núi rừng đèo cao, đồng trống. Qua một trống canh, Tề Mãn Kiều đi trước cảm thấy mỏi mệt, trong người choáng váng, khí huyết đảo lộn liền dừng chân lại gọi :
– Chị hai, em cảm thấy khó chịu quá, cần nghỉ chân đôi chút xả hơi.
Nàng đưa tay chỉ phía trước nói :
– Đàng kia có lẽ là đồi thông, hãy lại đó tạm nghỉ.
Lệ Minh Nguyệt gật đầu.
Tề Mãn Kiều dắt Văn Thiếu Côn chạy thẳng lại rừng thông.
Khu rừng này ở trên sườn núi nghiêng nghiêng, chiếm một khu đất khá rộng, thông mọc chi chít rậm rạp. Đêm khuya trời tối đàng xa nhìn thấy chỉ một màu đen kịt.
Lệ Minh Nguyệt ngó qua địa thế rồi bảo :
– Hãy nghỉ đi rồi lên đường sớm.
Nàng nói xong ngồi bệt xuống đất, khẽ hỏi Sa Thiên Lý :
– Nhà ngươi có mệt không?
Sa Thiên Lý lắc đầu đáp :
– Tôi chưa thấy mệt.
Nàng xít lại thêm dặn khẽ :
– Ngươi liệu ý xem chừng Văn Thiếu Côn, đừng để hắn thừa cơ tẩu thoát đấy nhé.
Sa Thiên Lý gật đầu tuân lệnh.
Khi bốn người vừa ngồi yên, bỗng đàng xa một bóng người thấp thoáng rồi nhẹ nhàng bay vèo đến đứng sững trên đống lá thông không gây nên một tiếng động nhỏ.