Âm Dương Giới

Chương 66: Những bí ẩn của lá thư kín



Thời Thiếu Côn giật mình hoảng sợ, vận công một lần nữa, cảm thấy chân khí ở Đan điền đề tụ không nổi, chân tay và bát mạch tê dại cứng ngắt.

Quả nhiên là trạng thái trúng độc, không còn nghi ngờ gì cả.

Bạch Thái Vân cũng bị một tình trạng như vậy. Mặt nàng tái xanh, chớt mắt mấy cái, nhìn Thời Thiếu Côn hỏi :

– Anh thấy thế nào, có thể chống cự nổi không?

Thời Thiếu Côn gượng cười không đáp.

Chàng đã nuốt được “Vạn niên kim thiên”, nội lực đã đến chỗ nhiệm màu nên vẫn cố gượng được chưa đến nỗi ngã gục xuống. Nhưng lúc này công lực đã không đề tụ được thì làm sao đủ khả năng khổ chiến với hàng mấy chục cao thủ, chưa kể đến Chí Tôn giáo chủ.

Thân phận hai người không khác nào chim lồng cá chậu.

Bạch Thái Vân lẳng lặng dùng truyền âm nhập mật nói :

– Họ đã có ác ý, chúng mình cứ tìm cách thoát đi rồi sẽ hay.

Nói xong toan dốc hết tàn lực, liên hiệp dùng sức mạnh của U Hạo thần công mong vượt khỏi vòng vây này.

Nhưng Thời Thiếu Côn đã lánh sang một bên dùng truyền âm nhập mập nói :

– Không được đâu, đừng liều mạng vô ích và lại gây thêm tai họa.

Nói chưa dứt câu, Chí Tôn giáo chủ trầm giọng nói :

– Hiện giờ, dầu chúng bay có tài lên trời xuống đất cũng không thể nào thi thố được nữa.

Rồi bà hạ giọng xuống nói nhỏ :

– Sao, mày còn chưa chịu bó tay cho rồi?

Thời Thiếu Côn xua tay nói :

– Tôi còn một chuyện cần…

Chí Tôn giáo chủ cười nói :

– Bây giờ mày lấy tư cách gì để nói chuyện với ta? Chính Nghĩa môn chứ, võ lâm hiệp khách, hay là con… nuôi của Văn Tử Ngọc?

Thời Thiếu Côn ngậm ngùi than rằng :

– Bất kỳ với tư cách hay danh nghĩa nào, tôi cũng cần nói chuyện với bà.

Lúc bấy giờ chàng đã cảm thấy các bắp thịt từ đầu đến chân như muốn ngừng, giọng nói không được tiếp tục, chứng tỏ độc tố đã bắt đầu phát rồi.

Bạch Thái Vân thấy chàng không muốn ra tay chống lại, mà còn kéo dài câu chuyện lải nhải mãi thì bực tức, la lớn :

– Anh ngốc, bây giờ mà còn lý sự nữa chẳng lẽ anh cam tâm chịu chết hay sao?

Nói dứt lời, nàng vung kiếm và xuất chưởng tấn công ngay Chí Tôn giáo chủ.

Chí Tôn giáo chủ dường như không thèm quan tâm đến, bà chỉ cười gằn.

Nhưng nàng vừa xuất thủ thì đã thấy rã rời chân tay, hình như người mang bệnh lâu năm không có chút khí lực nào, rồi bỗng ngã quay xuống đất.

Thì ra công lực của nàng cũng không thể đề khí được, dù miễn cưỡng ra tay chỉ làm mất thăng bằng, không giữ vững được và ngã xuống.

Chí Tôn giáo chủ lạnh lùng nói :

– Bắt nó giải đi.

Tức thì bốn, năm tên áo xanh dạ to một tiếng rồi bước ra chộp lấy nàng đi mang đi ngay.

Thời Thiếu Côn đưa mắt nhìn theo nhưng hoàn toàn bất lực, không thể phản công bằng cách nào được nữa.

Trên thực tế, độc tố này vô cùng ghê gớm, một khi đã xâm nhập vào thân thể hoàng hoành rất mau lẹ, không một cao thủ nào có thể gượng nổi quá ba phút. Hiện nay chàng nhờ có “Vạn niên kim thiên” chân lực cuối cùng nơi Đan điền chưa dứt hẳn nên còn gắng gượng được chưa ngã ra mà thôi.

Sau khi giải Bạch Thái Vân đi rồi, Chí Tôn giáo chủ điểm mặt chàng rồi ra lệnh :

– Cho nó uống một viên “Ninh Tâm hoàn”.

Tức thì con thị tỳ Đông Mai dạ một tiếng, cầm một viên thuốc màu đỏ để vào môi chàng.

Thời Thiếu Côn đành há mồm nuốt vào.

Khi thuốc vào bụng, chàng cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng, nên thở phào một cái nói :

– Đa tạ Giáo chủ đã giải độc cho tôi.

Chí Tôn giáo chủ cười gằn nói :

– Mày đừng nghĩ lầm, ta không giải độc cho mày đâu. Viên thuốc Ninh Tâm hoàn này chẳng qua chỉ giúp cho mày khỏe khoắn được một lúc, chậm chết mấy giờ, chứ không bao giờ phục hồi công lực nữa.

Thời Thiếu Côn ngao ngán cúi đầu im lặng.

Chí Tôn giáo chủ vẫn giữ thái độ nghiêm trang nói :

– Ta cũng có ý muốn buông tha mày đi cho khuất mắt. Nhưng mày đã tặng ta một chưởng trước mặt quần hùng nơi võ lâm đại hội tại Vong Ngã cốc. Đó là một sĩ nhục lớn lao nhất của đời ta. Mày và con tiện tỳ họ Bạch không hòng sống sót được đâu.

Nói đến đây bà nổi nóng nghiến răng quát lớn :

– Không ngờ ta lại bại nhục về tay mày…

Thời Thiếu Côn lắc đầu nói :

– Bà không nên quá khích động như thế, chẳng qua việc chống đỡ lại là hành động vạn bất đắc dĩ mà thôi. Lòng tôi tuyệt nhiên không bao giờ muốn hại Giáo chủ.

Rồi liếc mắt nhìn qua một bên, chàng hỏi thêm :

– Những tài liệu trong gói này, Giáo chủ đã xem chưa?

Chí Tôn giáo chủ cười lạt nói :

– Lẽ tự nhiên ta đã xem rồi. Nếu không bổn tòa này không dịu lòng được như vậy đâu.

Giọng nói của bà vô cùng buồn thảm như muốn nức nở.

Thời Thiếu Côn hết sức thắc mắc, nói :

– Nếu Giáo chủ đã xem tất nhiên phải thấy rõ sự thực của các thảm trạng kia để ăn năn việc cũ đã làm trong bao năm qua chứ!

Chí Tôn giáo chủ nạt lớn :

– Chỉ vì ta đã xem biết tài liệu rồi nên mới căm hận lão tặc Thời Quân Hào, và đối với mày, giòng giống đê hèn đốn mạt của hắn, ta cũng hận đến cực điểm.

Rồi bà lại thét lớn :

– Thằng già họ Thời ở đâu? Mày giấu nó tại nơi nào rồi?

Thời Thiếu Côn kinh ngạc quá sức, chẳng hiểu ra sao hết, lắp bắp hỏi :

– Giáo chủ xem trong thư như thế nào… tại sao vậy…

Chí Tôn giáo chủ nạt lớn :

– Chả lẽ mày đã biết rõ nội dung trong ấy hay sao?

Thời Thiếu Côn nghiến răng bấm bụng thở dài một tiếng, đáp suông :

– Không biết.

Thật ra, chàng đã xem qua hết rồi và hiểu cả mọi điều bí ẩn trong ấy, nhưng chàng nghĩ chả lẽ tự mình nói ra sao tiện, hơn nữa vì Chí Tôn giáo chủ đã coi rồi, khỏi cần giải thích thêm nữa.

Điều đáng nghi ngờ hơn hết là tại sao bà đã xem rồi mà vẫn giữ thái độ hằn học như thế mãi? Tại sao bà không nhận mình là con? Tại sao bà không ngỏ ý muốn đi thăm Thời Tư Tình để cùng ông bồi đắp lại mối tình đã đổ vỡ, mà lại cứ chửi ông ta là thằng giặc già, là lão tặc?

Cứ nhìn thái độ của bà thì mối căm thù cũ chưa có tí gì là thay đổi mà còn có bề gay gắt hơn nữa.

Chí Tôn giáo chủ hỏi lại :

– Lão tặc Thời Quân Hào đâu rồi? Mày có nghe lời bổn tọa hỏi hay không?

Thời Thiếu Côn nghiến răng đáp :

– Không biết.

Chàng đã xem qua thử rồi. Trừ phi Chí Tôn giáo chủ đã mê loạn tánh hồn nên mới dửng dưng với những sự kiện ấy. Nếu vậy còn biết cách nào để đánh tan nổi mối hận lòng của bà đây?

Đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe Chí Tôn giáo chủ cười lớn, nói :

– Dầu mày cố giấu, ta đã có biện pháp buộc mày phải nói ra.

Phất tay một cái, bà hét lớn :

– Hãy đem hết chúng nó đi cho khuất mắt ta.

Tức thì bốn tên áo xanh dạ vang, xông đến.

Thời Thiếu Côn xua tay nói :

– Khoan đã, tôi có chuyện cần phải nói nữa.

Chí Tôn giáo chủ cười lạt nói :

– Mày muốn chỉ chỗ ở của Thời Quân Hào phải không?

Thời Thiếu Côn lắc đầu nói :

– Không, tôi chỉ cần hỏi một việc…

Chí Tôn giáo chủ không nhịn được, nói :

– Thử nói ra xem.

Chàng gắng gượng hỏi :

– Giáo chủ có thể đem nội dung trong thư đó, nói ra đại khái cho tôi nghe qua được không?

Nghe nhắc tới chuyện cũ, bà lại phừng phừng nổi giận, quát lớn :

– Thư ấy ghi chép một phần của thảm án ngày xưa.

Thời Thiếu Côn hỏi tiếp :

– Nếu đã xem qua sao không nhận xét được những điều hiểu lầm từ trước?

– Hiểu lầm hả? Hiểu lầm cái gì?

– Thế trên phần ghi chép này đã nói gì?

– Trong thư đã ghi chép rằng bao nhiêu nghi vấn đều hoàn toàn có thực. Lão tặc Thời Quân Hào đã lừa gạt lợi dụng thân thể ta, sau đó còn gian dâm cùng em gái ta rồi ra tay sát hại cả cha mẹ ta.

Nói đến đây, bà căm hận quá trợn mắt nhìn chàng, nét căm thù phát lộ trên mặt.

Như bị sét đánh bên tai, Thời Thiếu Côn vội kêu lớn :

– Không phải rồi! Trong ấy viết khác…

Nhưng Chí Tôn giáo chủ không thèm nghe lời Thời Thiếu Côn nói nữa, tiếp tục gầm thét :

– Bây giờ mày đã hiểu rõ ràng mày vốn là dòng giống nghiệt súc của lão tặc Thời Quân Hào! Trời sinh ra cha con mày, nòi nào giống ấy, chẳng khác gì đâu. Cả hạnh phúc của đời ta đã tan nát vì lão thất phu ấy, danh dự uy tín của ta lại còn bị tiêu tan vì tay mày, thằng tiểu tặc khốn nạn. Hận này đối với cha con mày, chất đống bằng núi cao, lớn bằng biển cả, mày có thấy không?

Thời Thiếu Côn kêu lớn :

– Không, không phải như thế đâu. Ngay một việc làm của ông thay đổi tên hiệu, từ Quân Hào sang Tư Tình cũng đủ bộc lộ mối tình thắm thiết của ông đối với Giáo chủ rồi. Bất cứ có sự gieo rắc tai họa, hiểu lầm như thế nào đi nữa, lòng yêu mến Giáo chủ, ông ta vẫn giữ trước sau như một.

Nói đến đây, chàng thấy rõ sự quan hệ giữa chàng và Chí Tôn giáo chủ đã quá rõ ràng và việc chàng bỏ họ Văn lấy họ Thời quả nhiên rất đúng, không lầm lạc tí nào.

Thời Tư Tình quả nhiên là thân phụ của chàng, như Chí Tôn giáo chủ đã công khai xác nhận rồi.

Chỉ có một điều quái lạ là vì sao nội dung phong thơ lại đổi khác?

Chàng đã xem qua một lần, bây giờ lời nói của Giáo chủ lại trái hẳn. Thái độ căm thù của bà chứng minh rằng bà không nói gạt chàng.

Phải có một nguyên nhân nào mới được.

Nguyên nhân này chỉ có thể là phong thư kia đã bị tráo đổi!

Nhưng không thể nào xảy ra việc ấy được. Văn kiện này trước sau lúc nào chàng cũng cất kỹ trong người. Không đưa cho một ai, chẳng rời ra giây phút nào, tuyệt đối không thể có sự tráo đổi, giả mạo.

Bên tai chàng vẫn còn văng vẳng tiếng gầm thét vì uất hận căm thù của Chí Tôn giáo chủ :

– Mày muốn chống chế, ngụy biện bằng cách nào cũng không thể nào thay đổi được cái sự hận thù của ta đối với cha con mày. Sau khi bắt được Thời Quân Hào, ta sẽ đem cả hai cha con mày ra lăng trì xử tử mới hả giận.

Thời Thiếu Côn bặm môi, nói :

– Như thế ít ra Giáo chủ cũng đã thừa nhận kẻ này là con ruột của bà đẻ ra.

Chí Tôn giáo chủ hét lớn :

– Đó là điều oan nghiệt, một nghiệt chứng mà tội ác còn lưu lại. Mày không thể là đứa con của ta, chỉ là đồng giống oan cừu của một con người tàn ác vô sĩ, mày chỉ là một người thù truyền kiếp luôn luôn báo đời ta mà thôi.

Thời Thiếu Côn đau lòng khôn tả nhưng chỉ biết lặng thinh thổn thức chứ không biết nói gì hơn.

Chí Tôn giáo chủ thở hổn hển một hồi lâu rồi gầm lớn :

– Hãy giải nó đi.

Nói xong bà bỏ đi liền.

Bốn tên áo xanh xông lại, chẳng để chàng nói được một lời, chúng đã nắm tay, kẻ kéo chân, lôi đi theo Giáo chủ.

Thời Thiếu Côn đã mất hết công lực, bây giờ cũng chẳng khác gì một phế nhân, dĩ nhiên không thể nào chống cự được, đành để mặc tình cho bọn chúng kéo xềnh xệch đến đâu thì đến.

Đi chừng bốn chục trượng, đến một tòa nhà đá. Nhà này xây trong một hang đá thiên nhiên. Lối kiến trúc do bàn tay người, cũng khá công phu. Bên trong lót bằng đá trắng láng trơn, khô ráo, sạch sẽ.

Chí Tôn giáo chủ đi thẳng vào đó không thèm quay đầu nhìn lại.

Bên trong rộng rãi mênh mông, không có bày biện một thứ gì, có vẻ âm u rùng rợn vô cùng.

Vừa bị bọn chúng lôi vào, Thời Thiếu Côn định thần nhìn lại, bỗng chàng giật mình hoảng sợ. Thì ra Bạch Thái Vân đã bị khóa trong một cái vòng sắt, vai áo trước ngực đã bị xé toẹt, một tên áo xanh đang cầm một con dao nhọn hờm sẵn, hình như đang chực mổ bụng hay hành hình.

Thời Thiếu Côn hỏi :

– Bà muốn đem cô ấy vào đây làm gì?

Chí Tôn giáo chủ hạ giọng nói :

– Hình như tại Vô Nhân cốc mày có nói, con tiện tỳ họ Bạch là vợ mày phải không?

Thời Thiếu Côn gật đầu đáp :

– Phải, chúng tôi tuy chưa cử hành hôn lễ chính thức, nhưng chúng tôi đã là vợ chồng rồi.

Chí Tôn giáo chủ lạnh lùng nói :

– Bây giờ chỉ nên oán trách định mệnh và số phận cô ta bạc phước nên mới gặp mày. Bây giờ nàng vì mày mà phải chịu mổ bụng moi tim.

Thời Thiếu Côn cố vùng một cái kêu lớn lên :

– Bà muốn giết cô ấy sao?

Chí Tôn giáo chủ mỉm cười gật đầu rồi từ từ nói :

– Phải, muốn cứu nàng cũng không khó gì. Mày chỉ cần chỉ nơi giấu Thời Quân Hào là được. Ta sẽ tha cho nàng ngay.

Rồi bà hét lớn :

– Chuẩn bị hành hình.

Thời Thiếu Côn hoảng hồn, trái tim rung động mạnh. Chàng đứng trước một thế bí không thể giải quyết nổi.

Chàng không thể nói ra chỗ ở của Thời Tư Tình để Chí Tôn giáo chủ tìm hại ông ta.

Ngày nay đã biết ông ấy là phụ thân mình rồi, dù cho phải thịt nát xương tan cũng không thể để ông ấy phải mang họa vào thân được.

Nhưng chàng cũng không nỡ lòng nhìn thấy vợ mình là Bạch Thái Vân bị mổ ruột moi tim được.

Một bên là cha ruột, một bên là vợ, chưa biết nên quyết định lẽ nào.

Chí Tôn giáo chủ nhắc lại :

– Bổn tòa không có thì giờ chờ đợi lâu. Nói hay không nói, mày phải quyết định ngay đi.

Người áo xanh cầm con dao nhọn ghé mũi dao to vào ngực nàng, tay trái chộp lấy vai, chực ra tay đâm xuống.

Thời Thiếu Côn cuống quít vội nói :

– Không cần giết hại nàng ấy. Tôi… muốn nói…

Chí Tôn giáo chủ cười khanh khách nói :

– Nói đi, lão ta ở nơi nào?

– Ông ta đang ở… trong Kê Quan cổ động Ngạo Thiên Phong trong dãy núi Chung Nam sơn.

Chí Tôn giáo chủ hỏi :

– Lão ấy đã phát điên rồi phải không?

– Phải, nhưng tôi đã điểm huyệt ông ta và giao cho một nhà đi săn chăm nom sự ăn uống của ông ta rồi.

– Thật hay dối đấy?

– Thật chứ, chả lẽ tôi đi gạt Giáo chủ sao?

Chí Tôn giáo chủ nghiêm giọng nói :

– Nếu mày nói gạt ta thì lão tặc ấy cũng chỉ sống thêm mấy ngày nữa là cùng. Sớm muộn gì ta cũng tìm kiếm được. Và mày cũng chỉ sống thêm được mấy ngày nữa thôi.

Thời Thiếu Côn ướm hỏi :

– Giáo chủ có định đích thân đi tìm ông ấy không?

Chàng chỉ cố tìm mọi cách để kéo dài thời gian ngỏ hầu tạo điều kiện thoát thân.

Giáo chủ cười lạt đáp :

– Chỗ này là căn cứ tạm thời của bổn tòa. Từ đây đến Chung Nam sơn không bao xa, sai người đi sang đó, lâu lắm cũng chỉ ba ngày thôi.

Bà quay sang gọi lớn :

– Huyền Trung Tử!

Huyền Trung Tử dạ lớn nói :

– Có lão nô đây.

Chí Tôn giáo chủ hạ giọng nói :

– Lời nói vừa rồi, ngươi đã nghe rồi chứ! Bổn tòa giao cho nhà ngươi tự ý lựa chọn bốn người đem theo đến Chung Nam sơn tìm bắt lão tặc Thời Quân Hào mang về đây, hành trình đi và về không được quá ba ngày đấy nhé.

Huyền Trung Tử cúi mình đáp :

– Lão nô xin tuân lệnh.

Thời Thiếu Côn lo lắng nghĩ :

– “Sự việc xảy ra ngoài sự dự định của mình nghĩ. Mình hy vọng bà ta đích thân tới đó, té ra không đi mà chỉ sai Huyền Trung Tử cùng bốn người tùy tùng, ba ngày phải về tới nơi. Vì sao bà ta lại đối phó quyết liệt cùng ta và Bạch Thái Vân như thế nhỉ?”

Chàng lại suy nghĩ thêm :

– “Hiện nay Thời Tư Tình cùng lão già ăn mày đang ẩn núi dưới chân núi. Nếu rủi ro bọn chúng phát giác ra được thì kết quả sẽ ra sao đây?”

Đang lúc còn mơ màng nghĩ ngợi, thì Chí Tôn giáo chủ lại hét lớn :

– Bây giờ mày hãy chờ đây ba bốn hôm nữa, khi có kết quả ta sẽ quyết định sau.

Rồi bà hạ giọng nói :

– Treo nó lên.

Một tiếng dạ ran, bốn tên áo xanh cùng chạy tới, dùng một chiếc vòng sắt tròng qua người chàng, treo lên tường như Bạch Thái Vân.

Sau khi treo xong, Chí Tôn giáo chủ lập tức đem bộ hạ ra ngoài. Mấy tên áo xanh ở lại khiêng nhiều tảng đá lớn lấp kín cửa động.

Căn phòng vắng lặng trong một bầu không khí u buồn lặng lẽ.

Bạch Thái Vân mê man bất tỉnh, đầu tóc rủ rượi, hai tay treo ngược lên trên, vạt áo trước ngực bị xét tét, để lộ phần da thịt trắng phau.

Đầu nàng ngã xuống vai, đôi mắt nhắm nghiền, không biết gì hết.

Thời Thiếu Côn tuy tỉnh táo như thường nhưng chân tay bủn rủn, công lực mất hết. Nhờ công dụng viên thuốc Ninh Tâm hoàn, chàng không thấy có một trạng thái nào khác lạ trong người.

Chàng thở mạnh mấy cái, khẽ gọi :

– Vân muội, Vân muội…

Nhưng Bạch Thái Vân cứ mê man không nhúc nhích.

Thời Thiếu Côn buồn buồn tủi tủi, tâm hồn chìm đắm trong vòng nghĩ ngợi vẩn vơ.

Căn phòng rộng lạnh lùng vắng vẻ quá, chàng lắng tai chỉ nghe tiếng đập của con tim và hơi thở nhè nhẹ của hai người.

Chàng không còn cách gì để cứu vãn được trong hoàn cảnh khó khăn này, nên càng thêm buồn rầu ngao ngán. Trước mặt chàng mọi hy vọng đều tiêu tan và dù tìm được Thời Tư Tình về hay không, Chí Tôn giáo chủ cũng không để mình được sống sót.

Một cái chết chắc chắn đang chờ chàng.

Chàng muốn chết trong tay người mẹ đã sinh ra mình. Bây giờ chàng đã biết kẻ nào hại mình. Kẻ nào âm mưu hại phụ thân mình: Vân phu nhân.

Văn phu nhân là người mẹ nuôi đã có công nuôi nấng mình mười mấy năm qua, bà là dì ruột mình, mà cũng là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Không có bà ta, mình không đến nỗi phải chịu đựng một vận mạng chua cay buồn thảm như thế nầy. Gia đình không đến nỗi tan nát điêu linh, vợ chồng, mẹ con không đến nỗi nhìn nhau với cặp mắt chứa đầy thù hận.

Trong tập tài liệu này đã chứng minh sự thật, giải đáp hết những thắc mắc, nhưng tài liệu không nói tại sao Văn phu nhân lại nỡ đi làm tan nát cuộc đời chị mình?

Chàng không khi nào sợ chết, nhưng chàng chỉ ngại chết mà không nhắm mắt.

Chàng chỉ mong làm sao cho Chí Tôn giáo chủ thấy rõ sự thật của việc này, dầu thân chàng phải bị băm vằm làm trăm mảnh cũng cam lòng.

Ôi, sự thật đã làm tan nát cõi lòng chàng.

Suy tới nghĩ lui, chàng bỗng nhớ đến tập tài liệu nọ.

Cứ như nội dung mà chàng đã xem qua, đinh ninh rằng khi đã đọc rồi, nhất định Chí Tôn giáo chủ sẽ hết hờn oán, tức tốc đi tìm Thời Tư Tình về cho vợ chồng mẹ con được đoàn tụ.

Trước kia Lãnh Thiên Tinh, tức là Chí Tôn giáo chủ, càng yêu mến Thời Quân Hào bao nhiêu, thì sau khi bị kế ly gián có sự hiểu lầm, bà càng oán hận căm thù người yêu bấy nhiêu.

Nếu sự hiểu lầm đã được giải thích, thì thù oán tự nhiên tiêu tan. Nhưng hiện giờ, tài liệu đã đưa rồi, hiểu lầm vẫn không cởi mở, mối hiềm thù càng sâu sắc thêm!

Chàng cứ mơ màng, suy nghĩ mà thời gian qua lần không hay biết.

Cuối cùng bao nhiêu oán hận Thời Thiếu Côn đều trút hết vào Văn phu nhân.

Chàng nghiến răng, lớn tiếng nguyền rủa cho hả giận.

Thình lình những tảng đá lấp cửa hang bị đẩy xô về một phía, bóng người nhẹ nhàng nhảy vụt đến trước mặt chàng.

– Ai!

Người kia đáp :

– Ta đây, mày có nhìn ra không?

Kẻ đó chính là Văn phu nhân.

Thời Thiếu Côn ngao ngán gượng cười nói :

– Tôi không còn đủ lời lẽ để nói cho hết những cảm giác trong lòng này. Tôi hận bà vô cùng. Tôi chỉ bực tức không ăn được thịt bà, lột được da bà cho hả giận. Nhưng mà…

Chàng thở dài, nói tiếp :

– Cám ơn mười mấy năm nuôi dưỡng đã cản ngăn không cho tôi thi hành ý nguyện.

Văn phu nhân mỉa mai nói :

– Mày không hại được tao, nhưng tao muốn hại mày lúc nào cũng được.

Nói xong định tung chưởng đánh sang.

Thời Thiếu Côn nghiến răng, nhắm mắt điềm nhiên chờ chết.

Nhưng chờ mãi không thấy Văn phu nhân xuất thủ, Thời Thiếu Côn ngạc nhiên mở mắt hỏi :

– Sao không xuống tay cho rồi?

Văn phu nhân thả tay xuống hỏi :

– Tại sao trước giờ chết mày lại quá bình tĩnh như vậy?

Bà ta vẫn còn miếng the che mặt nên không thấy cảm giác của bà ra sao!

Thời Thiếu Côn gượng cười đáp :

– Tôi chết trong tay bà cũng không có gì ân hận. Tuy nhiên lòng tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao hồi tôi còn hai tuổi, muốn giết tôi đâu khó khăn gì mà bà không hạ độc thủ?

Văn phu nhân cười ha hả đáp :

– Mày thắc mắc cũng phải. Nhưng tao nói ra cũng không sao. Trước kia tao không giết mày chỉ vì mày là con ruột của chị tao là Lãnh Thiên Tinh. Bà ta đã đem mày đến Hạ Lan sơn giao cho tao nuôi dưỡng. Ý nghĩa như vậy cũng đã quá rõ ràng rồi. Tao chỉ giận chưa giết được mày thôi.

Thời Thiếu Côn ngậm ngùi than :

– Bao nhiêu đó cũng chứng tỏ cái thiên tính của người mẹ đối với con, hổ dữ không bao giờ ăn thịt con, huống chi là người.

Văn phu nhân nói :

– Chỉ đáng hận một điều là trên võ lâm đại hội, mày cùng con tiện tỳ họ Bạch đánh bà ấy trọng thương, hành động ấy đã cắt đứt hoàn toàn chút tình mẫu tử còn lưu lại trong lòng bà ta từ trước tới nay.

Thời Thiếu Côn than rằng :

– Đó chỉ là điều bất đắc dĩ, không phải tôi có ý định như thế đâu. Tôi muốn biết rõ tại sao ngày đó các đại môn phái bao vây Hạ Lan sơn, bà lại có lòng tốt muốn bảo vệ cho tôi chạy trốn?

Văn phu nhân cười đáp :

– Thế mà mày không biết sao? Chẳng qua là tao muốn lợi dụng mày để đánh lạc mục tiêu của các đại môn phái, để vợ chồng tao về tới Vô Nhân cốc bình yên vô sự.

Thời Thiếu Côn chán nản quá nói :

– Bây giờ bà có thể ra tay đi cho rồi.

Văn phu nhân đắc chí cười khan rồi bất thần tung chưởng đánh tạt sang thật mạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.