Thời Thiếu Côn nhướng đôi mày kiếm, chớp đôi mắt sáng rực niềm hy vọng, hỏi :
– Như vậy có nghĩa là không phải Chí Tôn giáo chủ đã làm ra việc này sao?
Cung Bá Ước nói :
– Hiện nay chưa có thể xác định được là ai đã làm. Nhưng cứ theo tình hình những người bị sát hại dọc đường, một là không phải là nhân vật võ lâm đã bị giết, mà bất kể nam phụ lão ấu, thường dân đều bị sát hại cả. Hai là lối giết người không có tí gì phù hợp với tôn chỉ của Chí Tôn giáo chủ. Sau hết, là Chí Tôn giáo chủ cùng bọn thủ hạ chưa đi ngang qua vùng này.
Thời Thiếu Côn suy nghĩ mãi không tìm giải đáp cho sự kiện này, thì Cung Bá Ước lại nói tiếp :
– Vì đang bận tâm theo dõi tình hình eo biển Hồng Vân nên lão hủ có phần xao lãng những việc xảy ra nơi đây. Hơn nữa, vì một số đồ đệ bổn bang ngộ nạn, chưa liên lạc được nên nhất thời chưa hiểu rõ đích xác lắm. Nhưng…
Ông chớp mắt mấy cái, nhìn chàng nói tiếp :
– Căn cứ theo báo cáo của đệ tử của bổn bang, thì có mấy tên ma đầu xuất hiện tại vùng này. Có thể bọn chúng là thủ phạm bao nhiêu cảnh tàn sát giết chóc này.
– Ủa, những tên ấy là ai vậy?
– Là Ô Trúc thần quân và hai tên ma đầu Thiên Sơn tam sát.
Thời Thiếu Côn sực nhớ lại lúc mình vào Vô Nhân cốc thuộc Kỳ Liên sơn, dọc đường vì cứu Chu Diệp Thanh đã đánh Ô Trúc thần quân bị thương và giết chết tên đầu sỏ Thiên Sơn tam sát. Trước khi bỏ ra đi, bọn Ô Trúc thần quân đã phát thệ sẽ phục thù rửa hận. Nếu quả như vậy thì nhất định ba tên này đang tìm mình báo oán. Nhưng tại sao chúng lại vào chỗ thị trấn mà sát hại dân lành?
Chàng còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì Cung Bá Ước lại nói tiếp :
– Ngoài ba tên này ra lại có bốn nhân vật thần bí, do Ô Trúc thần quân mời về ủng hộ, những nhân vật này chưa rõ lai lịch ra sao cả.
Thời Thiếu Côn cảm thấy máu nóng trong người như muốn sôi. Chàng bùi ngùi cảm khái chưa nói gì hết.
Hồi lâu, Bạch Thái Vân vỗ vai chàng nhắc :
– Anh này, làm gì mà đờ người ra như vậy?
Thời Thiếu Côn chợt tỉnh cơn mơ, nhìn Cung Bá Ước hỏi :
– Bờ biển Hồng Vân ở nơi nào, Cung bang chủ có thể cho tôi biết được không?
Cung Bá Ước đáp :
– Bây giờ trời đã tối rồi. Xin mời thiếu hiệp cùng quý vị về căn cứ bí mật của lão hủ tạm nghỉ một đêm. Sáng ngày sẽ phái người dẫn đi.
Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân gật đầu đồng ý, rồi cùng theo Cung Bá Ước đi ra ngoài cửa.
Trong khu rừng rậm rạp kín đáo, có một tòa nhà nhỏ, đã dột nát, được chọn làm tổng hành dinh tạm thời của Bang chủ Cái bang.
Trong đó có bảy tám lão ăn xin ứng trực thường xuyên và mấy chục con diều hâu xanh và bồ câu trắng mang thơ truyền tin đi các nơi.
Thời Thiếu Côn nghỉ lại một đêm.
Sáng hôm sau, Cung Bá Ước sai một lão già dẫn đường đến Hồng Vân sơn.
Đi được hơn trăm dặm đường, Hoàng Lương Mộng bỗng dừng bước lại đem Thời Tư Tình trao lại cho Thời Thiếu Côn, rồi nói :
– Đến đây, tiểu sinh xin cáo từ.
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi :
– Tại sao tiền bối lại bỏ đi như vậy?
Hoàng Lương Mộng nói :
– Khi thư tín này giao được tận tay Chí Tôn giáo chủ thì người đầu tiên bị bà căm hận nhất là ai, thiếu hiệp có đoán được không?
Thời Thiếu Côn cau mày nói :
– Chỉ cần bà ta hiểu rõ sự thật, tất nhiên mọi việc sẽ biến dữ thành lành, giang hồ thoát được cơn đại sát. Như thế chắc hẳn không còn oán thù hay hờn giận một ai hết.
Hoàng Lương Mộng lắc đầu nói :
– Không phải đâu! Người mà bà ta oán hận nhất là kẻ đã phao vu và gây nên sự hiểu lầm tai hại này.
Thời Thiếu Côn gật đầu nói :
– Quả đúng là như vậy.
Hoàng Lương Mộng lại nói tiếp :
– Còn người thứ hai chính là tiểu sinh đây.
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi :
– Ủa, vì sao lại là tiền bối? Chả lẽ tiền bối đã…
Hoàng Lương Mộng vội vã giải thích ngay :
– Tiểu sinh đã giữ lại những tài liệu và chứng cớ này, tàng trử suốt bao nhiêu năm qua, không đưa trình bày ra ánh sáng. Vì vậy cho nên Chí Tôn giáo chủ cứ kéo dài sự đau đớn, nuôi dưỡng mối hận thù vô cớ hằng mười mấy năm qua. Bây giờ mới biết được, làm sao bà ta có thể tha thứ cho tiểu sinh được?
Thời Thiếu Côn suy nghĩ một chập rồi gật gù hỏi :
– Quả đúng như vậy? Thế mà cháu không hề nghĩ tới điều đó. Vậy bây giờ xin đành phải chia tay.
Hoàng Lương Mộng cười hì hì rồi chào từ biệt.
Thời Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân tiếp tục đi, mười giờ sau đã đến chân núi Hồng Vân.
Địa thế núi Hồng Vân ước chừng một trăm dặm, rất cheo leo hiểm trở.
Nhưng nhờ sự hướng dẫn của lão già ăn xin, xuyên rừng vượt núi rất mau lẹ dễ dàng.
Đi một chập lâu, độ hai mươi dặm đường đến một nơi có vách đá đứng sừng sững, lão liền dừng chân, rồi đưa tay chỉ về phía xa xa nói :
– Trước mặt kia là eo biển Hồng Vân rồi. Đến đây xin cho phép già này được bái biệt.
Thời Thiếu Côn ngắm nhìn theo phía đó quả nhiên thấy vách đá dựng thẳng tắp, hai hàng cây song song cao vút từng mây. Chính giữa có một cái hang, chu vi khá rộng. Đường đi gập ghềnh khấp khểnh, hình như cổ kim chẳng có một người nào đặt bước tới.
Nhìn qua cảnh vật ấy, Thời Thiếu Côn suy nghĩ :
– “Sau khi bị thương, Chí Tôn giáo chủ không chịu về Kỳ Liên sơn Vô Nhân cốc, lại đi ngược về đây. Như thế quả nhiên bà ta quyết nuôi cái mộng quét sạch võ lâm, tắm máu giang hồ để rửa mối hận cũ”.
Khi lão ăn xin định quay về, Bạch Thái Vân vội vàng nói :
– Lão trượng, hãy thong thả đã.
Lão ăn xin hỏi :
– Bạch cô nương có điều gì cần dặn bảo?
Bạch Thái Vân liếc nhìn Thời Thiếu Côn nói :
– Bây giờ chúng ta đi sâu vào hiểm địa, vạn nhất có xảy ra sự xung đột thì Thời lão tiền bối ở trong tay làm sao chu toàn được?
Thời Thiếu Côn nói :
– Theo Vân muội, nên xử trí như thế nào bây giờ?
– Theo ý kiếm em, thì tốt nhất nhờ lão trượng hãy tạm nấp ở đây, săn sóc giùm Thời lão tiền bối. Khi nào đưa cái văn kiên tận tay Chí Tôn giáo chủ, cởi mở được oán thù ngày xưa, bao nhiêu hiểu lầm xóa bỏ để làm lành cùng nhau, thì chúng ta trở ra đón Thời lão tiền bối. Như vậy thì sẽ được vẹn toàn.
Thời Thiếu Côn gật đầu nói :
– Vân muội nghĩ như thế thật là chu đáo lắm.
Nói rồi chàng chắp tay nói cùng lão ăn xin rằng :
– Nếu lão trượng sẵn lòng giúp đỡ, xin cảm phiền tạm ở nơi đây săn sóc hộ cho.
Lão già ăn mày, đáp :
– Thiếu hiệp đã nhờ đến, lão hủ xin sẵn sàng tuân lịnh.
Nói rồi bồng Thời Tư Tình vào đặt nằm trong hang động.
Thời Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân, hai người nắm tay nhau, vọt thẳng vào phía trong hang như một vệt khói mờ.
Khi vừa đặt chân xuống, bỗng có tiếng hét lớn :
– Kẻ nào? Ai dám to gan lớn mật, xâm phạm vào chốn này?
Tức thì có hai tên U Linh áo xanh bịt mặt xông ra chận đường.
Nhưng khi vừa trông thấy Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân, chúng giật mình biến sắc vì đã nhận diện được hai người liên hiệp đánh Chí Tôn giáo chủ thọ thương khi trước tại đại hội võ lâm.
Ngay khi ấy, Thời Thiếu Côn cũng nhận được hai người này là anh em Thiếu Vu Lăng Trung song kỳ. Khi cùng một trăm quần hùng vào Vô Nhân cốc, chính hai người này đã dùng xích ly chưởng gây thành tai họa, phát hỏa địa cực. Cứ như tình hình hôm nay, nhất định họ đã hết nạp vào hàng ngũ Thiên Cang hay Địa Sát Vô Nhân cốc rồi.
Thời Thiếu Côn dựng đôi mày kiếm nói lớn :
– Các ngươi khỏi phải hoảng sợ. Mau mau thưa lại với Giáo chủ là Thời Thiếu Côn xin được gặp mặt.
Lăng Trung song kỳ đồng thanh nói :
– Tại Vong Ngã cốc, Chí Tôn giáo chủ bị các ngươi đánh trọng thương, nhưng chẳng qua chuyện bất ngờ, vì khi đó người chỉ sử dụng tứ thành công lực.
Thời Thiếu Côn gật đầu đáp :
– Phải lắm! Chúng tôi đâu có lòng đả thương hay dám tự hào hơn người được. Chính hôm nay chúng tôi muốn tìm ngài vì một mục đích khác chứ không phải để đánh nhau đâu.
Lăng Trung song kỳ người nào cũng ngoài trăm tuổi, nhưng trong khi nói năng có liên hệ đến Chí Tôn giáo chủ, cử chỉ của họ rất là kính cẩn, lễ phép.
Cả hai cùng nói :
– Giáo chủ đã phát thệ quyết giết chết hai người. Theo chúng tôi thì thiếu hiệp nên lánh chỗ này thì hơn.
Thời Thiếu Côn cau mày nói :
– Chúng ta cứ vào.
Hai người song song tung mình nhảy lên cách xa hơn mười trượng.
Lăng Trung song kỳ thấy thế bèn vung tay phát ra một luồng sáng đỏ, xẹt thẳng lên trời, nhấp nháy làm hiệu lệnh báo động.
Tức thì có bảy tám người áo xanh bịt mặt, từ sau tảng đá lớn trong bụi cỏ xông ra, chận ngay lối đi.
Người đi đầu là Huyền Trung Tử, thủ tọa Thiên Cương.
Thời Thiếu Côn lạnh lùng nói :
– Vì có việc khẩn yếu cần được yết kiến Giáo chủ, cảm phiền quý ngài thông báo cho.
Miệng nói thế, cả hai cứ song song tiến vào.
Huyền Trung Tử nổi nóng, cùng mấy tên áo xanh đồng thời đánh ra hai chưởng. Một luồng gió lốc nổi lên, cuốn cả sỏi cát bay mịt mù, trong chưởng phong có thoảng mùi tanh tưởi. Rõ ràng là “Khu Thi Bách Độc chưởng”, tuyệt nghệ bá đạo nhất của Vô Nhân cốc.
Bạch Thái Vân dùng truyền âm nhập mật, nói :
– Những tên chó mực giữ nhà này, cần thanh toán phứt cho rồi, anh nhé!
Thời Thiếu Côn vội nói :
– Không được, trước khi chưa gặp mặt Chí Tôn giáo chủ, chúng ta không nên nặng tay và làm những điều lỗ mãng để gây thêm điều thù hận, chẳng ích lợi gì.
Nhưng Bạch Thái Vân đã phóng ra một chưởng.
“Đùng” một tiếng rung chuyển cả mặt đất, bụi đất lộng mịt mù, đá bắn tứ tung, thêm vào đó, có những tiếng động oàng oàng, ầm ầm, kéo dài không ngớt.
Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân dựa vào uy lực của chưởng phong vừa phát động, tung mình lên không trung như một con chim khổng lồ bay lướt qua đầu bọn Huyền Trung Tử, cách xa hẳn mười trượng mới hạ xuống.
Huyền Trung Tử vừa giận vừa sợ, xoay mình đuổi theo, tiếp luôn hai chưởng vào sau lưng, tức thì một luồng âm lực ào ào cuốn tới.
Thời Thiếu Côn quay mình, ngừng bước nói lớn :
– Chúng mày muốn tìm cái chết sao?
Bạch Thái Vân tung chưởng đón đánh.
Ngay khi đó, có tiếng quát lảnh lót :
– Hãy ngừng tay!
Bọn Huyền Trung Tử giật mình vội vàng thu ngay chưởng lại.
Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân cùng thu thế không đánh nữa.
Thì ra người ấy là tỳ nữ Xuân Hồng.
Huyền Trung Tử bước lại hỏi :
– Giáo chủ đã được báo động chưa?
Xuân Hồng đáp :
– Có! Giáo chủ ra lệnh cho mời vào nói chuyện.
Huyền Trung Tử ngạc nhiên quá, hỏi vặn lại :
– Mời họ vào nói chuyện? Có thiệt Giáo chủ đã ra lệnh ấy không?
Xuân Hồng tái mặt đáp :
– Chả lẽ tôi đặt điều nói láo sao?
Huyền Trung Tử chắp tay nói :
– Lão nô đâu dám…
Xuân Hồng hứ một tiếng nói :
– Nếu không, sao chẳng rút lui cho rồi?
Bọn Huyền Trung Tử dạ dạ rồi lập tức lùi ra ngoài.
Xuân Hồng hớn hở cười nói :
– Thời công tử, tiểu tỳ xin dẫn đường cho công tử.
Nói xong quay mình đi trước.
Từ hang núi đến eo biển, đường đi khúc khuỷu quanh co. Một hồi khá lâu bỗng đi đến một khoảng đất rộng, sáng sủa.
Trong eo núi có một khoảng đất bằng, chung quanh rừng cây bao bọc, thấp thoáng có nhiều ngôi nhà cũ kỹ bỏ hoang, phạm vi khá rộng.
Thời Thiếu Côn có cảm tưởng đây là nơi ẩn cư của những bậc cao nhân.
Khi bậc ẩn sĩ ấy qua đời, Chí Tôn giáo chủ tìm ra được và chọn nơi đây làm nơi căn cứ.
Xuân Hồng bước đi thoăn thoắt rất mau. Không mấy chốc đã đến một căn nhà khá lớn.
Hai cánh cửa gỗ đen từ từ mở rộng, một nữ tỳ đứng đó canh chừng. Xem kỹ lại là Thu Cúc.
Thu Cúc bảo Xuân Hồng :
– Giáo chủ chờ đã lâu lắm rồi, chị mau đưa họ vào gấp đi.
Xuân Hồng gật đầu đi luôn. Bước lên tòa nhà lớn bỗng thấy bóng nhiều người thấp thoáng. Người ngồi chính giữa là Chí Tôn giáo chủ.
Bà ta bỏ tấm the che mặt.
Đôi má phơn phớt hồng, cặp mắt sáng như sao, đầy sát khí.
Bên cạnh, một bà già da mồi tóc bạc, gương đôi mắt hầm hầm nhìn ra. Hai con thị tỳ Hạ Lan và Đông Mai đứng hầu hai bên. Phía ngoài có một chục đại hán mặc áo xanh, mình mang vũ khí đứng thành hai hàng, người nào cũng hiên ngang, lặng im phăng phắc.
Tuy quanh cảnh có vẻ nghiêm trang long trọng, nhưng Thời Thiếu Côn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như thường.
Chàng nghĩ bụng :
– “Chỉ cần trao gói thư kín và tín vật tận tay Chí Tôn giáo chủ, tức khắc bà sẽ thay đổi thái độ, và tình hình sẽ biến chuyển ngay trong phút chốc”.
Chàng hiên ngang đỉnh đạc bước vào, đồ cầm sẵn.
Chí Tôn giáo chủ nghiêm nghị nhìn chàng, cặp mắt nhăn lên như chớp, rồi hét lớn :
– Thời Thiếu Côn, mày to gan thật!
Thời Thiếu Côn cung kính nói :
– Sự việc xảy ra tại Vong Ngã cốc thật chỉ là điều vạn bất đắc dĩ. Chúng tôi mong Giáo chủ cảm thông và tha tội.
Chàng ấp úng một chập rồi nói tiếp :
– Nhờ ơn Trời Phật hộ trì, chúng tôi phải trải qua không biết bao nhiêu nguy nan gian khổ mới tìm ra một tài liệu bí mật của võ lâm, giấu kín hơn mười mấy năm nay rồi, thêm một số bằng chứng và tang vật nữa, đặc biệt trình lên Giáo chủ lãm tường.
Chí Tôn giáo chủ lạnh lùng nói :
– Việc này bổn tòa đã được phi báo của Đàn chủ Phân đàn Vân Mộng sơn rồi. Nếu không thì dễ gì ngươi được gặp mặt bổn tòa, ngoài ra ngươi còn bị phanh thây xé xác là khác nữa.
Thời Thiếu Côn chợt hiểu. Té ra Lệ Minh Nguyệt đã mật báo lên rồi. Hèn chi thái độ của bà ta đã thay đổi như vậy.
Chí Tôn giáo chủ hét lớn :
– Chưa trình lên còn chờ gì nữa?
Thời Thiếu Côn giật mình bỗng khựng lại. Nữ thị tỳ Xuân Hồng liền đỡ lấy phong thư và đồ vật trình lên cho Chí Tôn giáo chủ.
Chí Tôn giáo chủ tiếp lấy và hỏi :
– Mày đem giao cho bổn tòa với ý định gì đây?
Thời Thiếu Côn cau mày nói :
– Đây là sự kiện ghi chép một điều bí mật của võ lâm từ mười mấy năm qua. Chả lẽ Giáo chủ không có một mảy may hiếu kỳ muốn xem thử hay sao?
– Bổn tòa xưa nay không bao giờ thèm quan tâm đến câu chuyện của người khác.
Thời Thiếu Côn giật mình lo lắng nghĩ thầm :
– “Nếu bà ta câu chấp không thèm xem hoặc từ chối không mở, chẳng là phí mất cả công lao tâm huyết của mình lắm sao?”
Chàng suy nghĩ một chút rồi quả quyết nói :
– Bởi vì sự việc bí mật này có liên quan đến Giáo chủ.
Chí Tôn giáo chủ biến sắc hỏi :
– Liên quan đến ta như thế nào? Thật không?
– Quả đúng như vậy.
– Chẳng lẽ mày có xem qua rồi sao?
– Tại hạ đâu dám.
Ngẫm nghĩ một chút, chàng nói thêm :
– Phong bì có niêm son đóng dấu, Giáo chủ hãy xem lại coi còn nguyên vẹn hay không?
Chí Tôn giáo chủ nhìn kỹ rồi nói :
– Thời Thiếu Côn, bổn tòa thấy việc này coi có vẻ kỳ quái lắm.
Thời Thiếu Côn lắp bắp hỏi :
– Kỳ quái như thế nào?
– Kỳ quái vì chính thái độ của mày. Tại sao mày lại biến đổi mau lẹ như thế này?
Chàng đỏ mặt vội đáp bằng lối truyền âm nhập mật :
– Vì tôi đã được chứng thực bà là mẹ đẻ của tôi.
Chí Tôn giáo chủ khẽ rung động cả người, bà ta se sẽ dùng truyền âm nhập mật nói :
– Một đứa thông minh như mày cũng đã biết rõ rằng sự quan hệ mẹ con giữa ta và mày đã dứt. Ta đã mấy lần muốn giết mày cho rảnh. Chắc mày cũng quá hiểu rõ điều ấy lắm rồi.
Thời Thiếu Côn ngậm ngùi than rằng :
– Xin bà cứ xem qua rồi hãy hay.