Âm Dương Giới

Chương 54: Ngày khai mạc Võ lâm đại hội



Bóng người bay vút vào không gây một tiếng động, trước một số đông quần hùng không ai hay biết.

Khi phát hiện ra được toàn thể quần hùng thảy đều kinh hoàng thất sắc. Nhất Liễu thiền sư cũng bàng hoàng vùng đứng dậy.

Niệp Sáp hòa thượng chắp tay niệm Phật nói :

– Ô kìa, Bạch cô nương, còn Văn Thiếu Côn…

Không chờ cho Niệp Sáp hòa thượng hỏi hết lời, Bạch Thái Vân hừ một tiếng, đáp ngay :

– Anh ấy… đã… chết rồi.

– Trời, chết thật rồi sao?

Từ Nhất Liễu thiền sư đến Vô danh tăng, Bang chủ Cái bang và toàn thể mọi người, thảy đều ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau nói không ra tiếng.

Hồi lâu, Nhất Liễu thiền sư thở dài nói :

– Thế mới hay số mạng do trời. Lão tăng đâu ngờ sự việc như thế, cứ trông tướng hắn không có gì là chết yểu, thế mà chết đi là nghĩa làm sao? Lạ thật, đáng tiếc và cũng đáng thương thay…

Ngậm ngùi liếc mắt nhìn Bạch Thái Vân, ông hỏi :

– Nữ thí chủ, xin thí chủ cho biết rõ đồ nhi của ta đã chết trong trường hợp nào?

Nghe chất vấn bất ngờ, Bạch Thái Vân sững sờ chưa biết đối đáp ra sao, vội cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói :

– Đã lâu lắm không gặp được anh ta, tôi đoán chừng anh ấy đã chết rồi.

Nhất Liễu thiền sư thở dài nín thinh ngồi xuống.

Niệp Sáp hòa thượng chợt hiểu, hỏi rằng :

– Bạch cô nương, có lẽ cô nương đã có điều gì bất hòa với thằng bé ấy. Nếu đã hờn giận nhau, vị tất đến nơi đây làm chi nữa cho bận tâm?

Bạch Thái Vân tức giận nói rằng :

– Tôi nhất định phải giết hắn, chứ không để sống làm chi.

Nhất Liễu thiền sư suy nghĩ rồi thở dài nói :

– Bạch thí chủ, nếu vậy lão tăng đã có cách sẽ làm hài lòng thí chủ được rồi.

Ông đưa mắt nhìn qua Vô danh tăng, cùng một số cao thủ đứng gần rồi nói :

– Một khi hắn đã làm điếm nhục sư môn thì lão tăng chẳng cần tới hắn làm gì nữa.

Vô danh tăng hỏi :

– Phải chăng sư phụ muốn đồ nhi này ra tay giết nó?

Nhất Liễu thiền sư nhướng đôi mày bạc nói :

– Cứ như công lực của hắn bây giờ, e nhà ngươi không còn là đối thủ của hắn nữa. Vì vậy nên dùng mưu chước để đối phó chứ không thể dùng vũ lực được đâu.

Hình như vừa nghĩ ra một việc, lão hòa thượng đưa tay vào bọc lấy ra một gói nhỏ mân mê một chặp rồi nói :

– Nếu Bạch Hải nhi đến đây, hãy trao cho hắn gói thuốc này để uống trước khi gặp ta.

Vô danh tăng lanh miệng dạ lớn, rồi cầm ngay gói thuốc cất ngay vào bọc.

Bạch Thái Vân tò mò hỏi :

– Thưa lão thiền sư, chẳng hay đó là thứ thuốc gì?

Nhất Liễu thiền sư dùng truyền âm nhập mật bảo :

– Không giấu gì cháu, đây là “Ngũ Bộ Đoạn Trường tán”, chỉ cần uống vào trong thời gian ngắn là đứt ruột gan mà chết, không môn thuốc nào giải cứu nổi. Thuốc ấy lão tăng nghiên cứu bào chế từ lâu. Có lẽ sẽ là phương pháp hiệu nghiệm nhất để làm dịu bớt cơn giận của cô nương đối với tội lỗi của hắn. Ngoài ra thuốc ấy sẽ giúp cho lão loại trừ bớt một tên nghịch đồ mất dạy. Âu đó cũng là điều nhất cử lưỡng tiện vậy. Tuy nhiên có một điều…

Liếc mắt nhìn nàng chăm chú một chốc như soi mói tận cõi lòng, lão hòa thượng nói tiếp :

– Cô nương chớ có tiết lộ ra, nếu tên nghịch đồ ấy biết e rằng hỏng cả mọi việc đấy nhé.

Nét mặt Bạch Thái Vân thay đổi không ít. Nàng bán tín bán nghi, nhưng chưa biết nói làm sao.

Nhất Liễu thiền sư điềm nhiên nói qua câu chuyện khác :

– Ngày mai sẽ cử hành khai mạc võ lâm đại hội. Nơi này thế nào cũng xảy ra những cuộc tranh đấu hùng hồn làm xương chất thành núi, máu chảy thành sông. Cô nương là người vóc ngọc mình vàng, không nên mạo hiểm nhúng tay vào vô ích, lão nghĩ cô nương nên…

Bạch Thái Vân bặm môi hỏi :

– Lão thiền sư, có phải ngài muốn đuổi tôi đi khỏi chốn này chăng?

Nhất Liễu thiền sư nói :

– Sở dĩ lão tăng này nói thế là nghĩ cho cô nương. Chỉ ngại đứa nghiệt đồ kia không chịu đến. Nếu hắn đến, lão không thể nào để hắn sống sót ra khỏi nơi này. Như thế cũng đủ làm vừa lòng cô nương rồi, việc gì phải bận tâm chờ đợi nơi đây cho mệt, và còn nguy hiểm nữa.

Bạch Thái Vân quả quyết nói :

– Không đâu, tôi không thể nào rời khỏi nơi đây được.

– Vì sao vậy?

– Vì ngày mai cử hành võ lâm đại hội mà tôi cũng có nhiệm vụ phải tham gia.

– Lão tăng đã trình bày hơn thiệt mong cô nương thông cảm.

Bạch Thái Vân hào khí bốc lên ngùn ngụt cương quyết nói :

– Tôi nhất định chờ quyết đấu so tài cùng Chí Tôn Vô Nhân cốc, xem thử y tài nghệ cao cường tới bậc nào cho biết.

Nhất Liễu thiền sư điềm đạm nói :

– Nếu vậy lão tăng khỏi phải nhiều lời nữa.

Quay lại phía sau, Nhất Liễu thiền sư nói :

– Hãy sữa soạn nơi nằm nghỉ cho Bạch cô nương.

Hai người đứng hầu hai bên dạ một tiếng tuân lệnh.

Sáng hôm sau, vừa tới giờ Thìn, quang cảnh Vọng Ngã cốc vô cùng náo nhiệt. Quần hùng tụ lại không ngớt, nét mặt mọi người vô cùng trang trọng.

Trước cửa hang có một bãi đất trống rộng, ngay chính giữa có dựng lên một kỳ đài thật cao. Quanh kỳ đài có cất nhiều nhà bằng vải. Chính giữa lại có treo một bức mành tre và màn vải màu xanh đậm. Phía trước đài xúm xít hàng trăm quần hùng từ khắp nơi tề tựu về đó. Nhìn kỹ thấy đủ mặt những tay hảo hán của Tam sơn Ngũ nhạc, đủ thành phần, lão, tục, tăng, ni, trai gái đủ cả.

Thình lình một bóng người lao vút lên kỳ đài lớn tiếng tuyên bố :

– Đã tới giờ rồi.

Tiếng nói oang oang vang dậy cả núi rừng làm bặt yên những tiếng xôn xao của bọn quần hùng bên dưới.

Người đang phát âm ấy chính là Niệp Sáp hòa thượng, mặt mũi lem nhem, quần áo bẩn thỉu, rách rưới xốc xếch, trên lưng có mang theo một bầu rượu mà đỏ tươi.

Điệu bộ của Niệp Sáp hòa thượng nom thật buồn cười.

Rồi một giọng khác oang oang tuyên bố :

– Võ lâm đại hội bắt đầu khai mạc.

Một bóng đen khác, từ dưới tung lên bay đứng trên đài gây nên những tiếng hoan hô của quần hùng vang dậy.

Kẻ ấy chính là Nhất Liễu thiền sư, cây đồng trụ của đại hội. Bao nhiêu kỳ vọng của võ lâm quần hùng đều đặt trọn vẹn vào tài đức của bậc kỳ nhân ấy.

Trước tấm mành trúc phủ màu đen bốn con thị tỳ đứng xếp hàng chữ nhất cùng một lão bà da mồi tóc bạc. Ngoài ra còn một số đông đại hán vạm vỡ cao lớn, áo xanh, bịt kín mặt, đứng yên như những pho tượng đồng.

Quang cảnh vô cùng uy nghi nghiêm chỉnh.

Kỳ đài dựng ngay phía trước cửa hang. Những nhân vật này đến từ trong hang theo lối đi riêng leo lên đài. Phía trước và hai bên đài, trên hai trăm võ lâm cao thủ đứng yên chờ đợi.

Nhất Liễu thiền sư cất cao giọng niệm Vô lượng thọ Phật và nói :

– Thưa liệt vị anh hùng bốn phương. Võ lâm đại hội kỳ này là chính lão tăng gửi thiếp triệu tập về Vô Nhân cốc, nơi Kỳ Liên sơn. Sau này Chí Tôn Vô Nhân cốc lại di chuyển mời quý vị cùng về nơi đây.

Liếc mắt nhìn khắp bốn mặt, ông nói tiếp :

– Lão tăng tự xét, nghĩ tài hèn đức mọn chưa đủ tư cách chủ tọa đại hội võ lâm nên đặc biệt thương nghị mời Chí Tôn Vô Nhân cốc thay quyền chủ tọa, phát lạc cuộc chung hôm nay.

Hơn hai trăm quần hùng vẫn yên lặng phăng phắt, chẳng nói một lời.

Thật ra dù Nhất Liễu thiền sư không nói mọi người cũng sớm biết cả rồi.

Cho nên lời công bố này cũng không gây ngạc nhiên cho ai hết. Chẳng một lời phản đối, cũng không một tiếng hoan hô.

Nói xong Nhất Liễu thiền sư bước qua một bên chắp tay nói :

– Xin mời vị chủ tọa đăng đài.

Bỗng có tiếng nho hỏ nhưng trong trẻo và rõ ràng từ trong lều vải vang ra :

– Bổn Chí Tôn đã lên đài từ lâu rồi.

Nhất Liễu thiền sư lại chắp tay nói :

– Chiếu theo lệ thường xưa nay, vị chủ tọa phải đích thân tiếp kiến quần hùng để nhận lời hoan hô chào đón.

Lời nói lại vang lên :

– Bổn Chí Tôn muốn bãi bỏ cựu lệ ấy.

Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng hình như ở sát bên tai. Khắp nơi trên hai trăm quần hùng đều nghe rõ mồn một.

Nhất Liễu thiền sư tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười trên môi rồi đứng sang một bên.

Niệp Sáp hòa thượng lại tuyên bố lớn :

– Thưa liệt vị anh hùng, tôn chỉ của đại hội võ lâm trước sau như một, nhằm mục đích khuếch trương chính nghĩa, khử bạo trừ gian. Phàm những cá nhân hay đoàn thể nào xưa nay ỷ tài cậy sức hà hiếp kẻ yếu, đè nén người cô thế, có thể đem ra tố cáo nơi đây để các vị chủ tọa các môn phái thương nghị giải quyết công bằng minh bạch.

Chí Tôn Vô Nhân cốc lanh lảnh quát :

– Niệp Sáp hòa thượng, chưa có lệnh ta, không được tuyên bố hồ đồ.

Niệp Sáp hòa thượng khà khà nói :

– Thưa, đó chỉ là những quy lệ thông thường của đại hội, cần được tuyên bố ngay lúc khai mạc.

Chí Tôn Vô Nhân cốc nạt lớn :

– Nhiều lời quá! Sao không lui xuống cho rồi. Chuyện gì cũng sẽ do ta phát đạt cả.

Niệp Sáp hòa thượng chắp tay vái dài nói “tuân lệnh” rồi đứng qua một bên cạnh đài.

Giọng nói của Chí Tôn Vô Nhân cốc tiếp tục :

– Những ngày trước đây liệt vị quy tụ về Vô Nhân cốc. Bổn Chí Tôn cũng có ý muốn mời tất cả mọi người vào trong hang thương nghị. Nhưng tiếc vì địa thế và khí hậu trong Vô Nhân cốc vô cùng quái dị, ngọn lửa của địa cực, khi cháy khi tắt bất ngờ. Sở dĩ cũng vì thế mà trước đây trên một trăm quần hùng đã bị cháy tại cửa hang. Điều này có lẽ quý vị cũng đã nghe biết cả rồi. Vì lẽ ấy mà bổn Chí Tôn xin dời địa điểm, mời liệt vị về đến chốn này.

Giọng nói tuy ôn hòa nhỏ nhẹ, nhưng tựu trung bao hàm ý nghĩa ngạo nghễ, khinh người, xem quần hùng như cỏ rác.

Nghĩ một lát, Chí Tôn cất giọng gọi :

– Nhất Liễu thiền sư.

Lối xưng hô tuy khách khí, nhưng âm điệu có vẻ như sai khiến hoặc lời của cấp trên ra lệnh cho bề dưới.

Nhưng Nhất Liễu thiền sư không phiền chấp câu ấy, vẫn từ tốn đáp :

– Có lão tăng đây rồi!

– Quần hùng thiên hạ đã về đông đủ cả chưa?

– Đã đủ mặt.

– Có bao nhiêu phiếu mời được gởi đi.

– Tám mươi tám phiếu.

– Bao nhiêu môn phái về dự đại hội?

– Đúng tám mươi tám.

Giọng thanh tao bỗng trầm xuống, lạnh lùng :

– Xin mời Chưởng môn phái Vô Vi.

Tức thì một vị lão ni lao vứt lên đài như một chiếc bóng.

Mọi người để ý nhìn kỹ thì vị lão ni ấy không ai khác hơn là Bồ Tâm sư thái.

Thật ra hầu hết môn đệ cao thủ của các phái Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Nga My đã bị bốn Truy Hồn sứ giả Vô Nhân cốc tìm giết sạch, chỉ còn một phái Vô Vi là còn nguyên vẹn không bị thương tổn gì.

Bồ Tâm sư thái được gọi lên đầu tiên, trong lòng đã áy náy không yên. Bà cũng không dám lánh mặt, buộc lòng lấy lại can đảm, bặm môi bước ra, đứng trên đài.

Chí Tôn Vô Nhân cốc lạnh lùng hỏi :

– Lão sư thái có phải Vô Vi Chưởng môn Bồ Tâm không?

Bồ Tâm sư thái xúc động toàn thân run run lắp bắp nói :

– Vâng, chính là bần ni đó.

Chí Tôn Vô Nhân cốc nghiêm giọng nói từng tiếng một thật chậm rãi :

– Khi võ lâm đệ nhất gia, vợ chồng họ Văn về miền Tây vào Vô Nhân cốc, tại sao lão sư thái lại sắp đặt cùng các đại môn phái, bố trí vòng vây cố đưa hai người ấy đi vào cửa tử?

Bồ Tâm sư thái thất sắc. Tuy nhiên, mang danh lãnh tụ Chưởng môn một phái võ, dù gặp hoàn cảnh nào cũng không được lộ vẻ nhu nhược, kéo nài năn nỉ.

Bà cất tiếng khàn khàn đáp :

– Việc này thật đã xảy ra ngoài ý muốn và khả năng của bần ni.

– Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Nga My, Võ Đang các môn phái đều nhận sự trừng phạt xứng đáng, riêng chỉ một phái Vô Vi vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, như thế e rằng sẽ có sự dị nghị thiếu công bằng đi chăng?

Bồ Tâm sư thái tái mặt cúi đầu se sẽ nói :

– Chí Tôn, xin ngài mở rộng hồng ân…

Ngay lúc ấy từ phía sau mành trúc một giọng lảnh lót thét lên :

– Hôm nay ngày khai mạc đại hội võ lâm tạm dứt. Ngày mai bắt đầu tổ chúc các Phân đà của Vô Nhân cốc và Vân Mộng sơn. Đối với phái Vô Vi có thể cho hưởng một hình phạt tượng trưng tương đối nhẹ…

Tiếng nói đến đây ngừng lại. Mọi người lẳng lặng chờ đợi, không khí căng thẳng, hồi hộp vô kể.

Một chập sau Chí Tôn lại ra lệnh :

– Để thực hiện hình phạt ấy, cảm phiền sư thái hãy tự mình chặt lấy một cánh tay. Sư thái nghĩ sao?

Bồ Tâm sư thái khiếp vía, ấp úng mãi mới thốt ra được những tiếng rời rạc :

– Chí Tôn… xin ngài ra ơn…

Nhìn qua bốn mặt thấy Nhất Liễu thiền sư, Niệp Sáp hòa thượng, hơn trăm quần hùng đứng dưới đài đều lộ vẻ khẩn trương, sự bất bình hiện ra trên nét mặt.

Chí Tôn nói tiếp :

– Nếu sư thái do dự, chừng ấy bổn Chí Tôn sẽ cho người ra tay, e không được nhẹ nhàng như ý muốn.

Bồ Tâm sư thái nhận thấy khó thoái thác. Nếu để lâu, Chí Tôn nổi nóng sẽ phải chịu đựng một hình phạt khốc liệt hơn nhiều. Bà nghiến chặt hai hàm răng, từ từ đưa hữu chưởng lên, vận nội công định dùng “Nhân Phong chưởng pháp” chặt lìa cánh tay trái.

Hữa chưởng vung lên, sắp bổ xuống bỗng giọng thét lanh lảnh :

– Hãy khoan!

Tiếp sau đó một chuỗi cười giòn đã phát ra từ phía sau tấm màn trúc trên kỳ đài, có vẻ hài lòng và bao dung.

Bồ Tâm sư thái mừng rỡ thu hồi hữu chưởng, đứng thẳng người, nghiêm chỉnh chắp tay hướng về phía ấy cung kính nói :

– Đa tạ ân khoan hồng của Chí Tôn.

Chí Tôn hỏi :

– Sư thái có hiểu nguyên nhân vì sao mà bổn tòa đặc ân tha cho bà không?

Bồ Tâm sư thái nói :

– Bần ni kiến thức nông cạn nên…

Chí Tôn lạnh lùng ngắt lời :

– Chỉ vì sư thái là đàn bà!

Rồi hạ giọng xuống, Chí Tôn hỏi tiếp :

– Bổn tòa hỏi thật, vì sao sư thái lại xuất gia quy y?

– Không giấu gì ngài, sở dĩ bần ni quá chán ngán nhân tình thế thái và sự đen bạc của bọn mày râu nên quyết tâm rũ sạch bụi hồng, đem thân vào cửa thiền nương tựa để cõi lòng được yên tịnh.

– À ra thế! Bọn đàn ông trên thiên hạ toàn là đểu giả bạc bẽo.

Bồ Tâm sư thái nói :

– Lời của Chí Tôn quả sáng suốt và chí lý.

– Bổn tòa cùng tự thấy mình còn quê mùa và sơ xuất, tuy nhiên vì bao nhiêu sự bất công đáng chú ý của đời này, quyết lòng sáng lập ra một giáo phái tên là “Chí Tôn giáo”, bao trùm tất cả các tôn phái trên thiên hạ để đập tan mọi bất bình, chẳng hay sư thái nghĩ sao?

Bồ Tâm sư thái chắp tay nói :

– A di đà Phật! Quả là một vinh dự lớn lao cho giới phụ nữ chúng ta trong thế gian này.

Chí Tôn Vô Nhân cốc cười đắc chí và nói tiếp :

– Bổn tòa muốn cùng sư thái kết nghĩa chị em, vĩnh viễn sát cánh nhau phụng sự cho Chí Tôn giáo, không biết sư thái có bằng lòng không?

Bồ Tâm sư thái không hề tưởng tượng được cái vinh dự bất ngờ ấy, luống cuống đáp :

– Đó là độ lượng của Giáo chủ, đã có lòng muốn nâng đỡ dìu dắt, kẻ bất tài này đâu dám chối từ.

Trong lúc quá lạc quan vì nỗi vui mừng xâm chiếm, bao nhiêu nỗi lo âu tiêu tan cả, Bồ Tâm sư thái đã xưng hô ngài là Giáo chủ tựa hồ như giáo phái này đã thành lập xong rồi và đang hoạt động thật sự.

Quần hùng vẫn lặng thinh không nói chi cả, nhưng mọi người đối với Bồ Tâm sư thái có vẻ lạnh nhạt không trọng vọng như trước.

Niệp Sáp hòa thượng hô lớn :

– Nếu Chí Tôn Vô Nhân cốc đã sáng lập Chí Tôn giáo, vậy từ nay xin xưng là Giáo chủ cho hợp với danh từ và chức vụ ấy.

Được Chí Tôn Vô Nhân cốc để ý và đòi kết bạn, Bồ Tâm sư thái thấy hài lòng và hãnh diện lắm. Để mua lòng bà ta liền quay sang nói với Nhất Liễu thiền sư :

– Thần công của Chí Tôn giáo chủ đã đến mức tột bực rồi. So với bao nhiêu nhân tài trong võ lâm từ trước đến nay, chẳng khác nào vầng nhật nguyệt cùng đàn đom đóm. Theo ngụ ý của bần ni, chúng ta nên suy tôn người làm Minh chủ võ lâm, để tiện bề điều khiển quần hùng, lão thiền sư nghĩ sao?

Nhất Liễu thiền sư lạnh lùng đáp :

– Đó là do toàn thể anh hùng thiên hạ, bần tăng chẳng có ý kiến riêng.

Chí Tôn lớn tiếng nói :

– Đối với cái danh vọng của thiên hạ này, bản tòa xem như mây bụi bọt nước, chẳng thèm màng đến. Vậy các ngươi đừng bàn tán nhiều vô ích.

Rồi hạ giọng hỏi tiếp :

– Hiện nay phái Hoa Sơn có cả thảy bao nhiêu người về tham dự đại hội này?

Nhất Liễu thiền sư đáp lời :

– Cả thảy năm người, một tân nhiệm Chưởng môn cùng bốn vị hộ pháp.

– Đường đường một đại môn phái trong võ lâm mà chỉ đưa năm người dự hội, chẳng hóa ra khinh miệt bổn tòa lắm sao?

Nhất Liễu thiền sư trả lời thay :

– Phái Hoa Sơn sau cuộc đẫm máu do bốn vị Truy Hồn sứ giả gây nên đã gần kiệt quệ và ngày nay đang ở vào thế cùng rồi. Vị tân Chưởng môn đã đem được bốn người hộ pháp hưởng ứng đại hội đã là một sự cố gắng quá sức rồi.

Chí Tôn giáo chủ hừ một tiếng nói :

– Mời cả bọn họ lên đài xem.

Trong bầu không khí cực kỳ khẩn trương này, các nhân vật Hoa Sơn lưỡng lự chưa biết nên hành động ra sao cho phải lẽ, thình lình một bóng người đưa tin từ xa phi lại, lao vút lên đài, vượt qua đầu tất cả các người đang có mặt. Ai nấy đều sửng sốt theo dõi hành động của người ấy.

Niệp Sáp hòa thượng cất tiếng hỏi lớn :

– Giờ này đại hội võ lâm đã sắp mãn, còn tin tức gì phải truyền đạt mà phải đưa đó?

Người ấy cúi đầu thưa :

– Thưa, Môn chủ Cổ Thiệu Văn vừa đến dự đại hội.

– Ủa!

Bao nhiêu người đều hết sức ngạc nhiên về sự báo tin bất ngờ này. Hàng ngàn tiếng xôn xao bàn tán bỗng nổi lên khắp nơi.

Niệp Sáp hòa thượng hỏi lại :

– Sao, nhà ngươi hãy nói rõ ràng lại xem nào?

– Thưa, có Chính Nghĩa môn chủ Cổ Thiệu Văn đến dự dại hội.

Niệp Sáp hòa thượng cười khà khà nói cùng Nhất Liễu thiền sư :

– Thật là một điều khá lạ lùng và mới mẻ. Trong võ lâm mới xuất hiện một “Chí Tôn giáo”, nay lại thêm một “Chính Nghĩa môn” nữa. Hay thật.

Nhìn ngay người báo tin, Niệp Sáp hòa thượng hỏi :

– Người ấy hiện ở đâu?

Chí Tôn giáo chủ cau mày quát lớn :

– Nhất Liễu thiền sư.

– Có lão tăng.

– Phải chăng tất cả tám mươi tám nhà giang hồ môn phái đều tề tựu đông đủ cả rồi?

– Đúng như vậy!

– Như thế còn Chính Nghĩa môn nào nữa?

– Điều này quả nhiên mới lạ. Kiến văn của bần tăng kém cỏi, từ trước đến nay chưa hề nghe thấy nói đến môn phái ấy bao giờ. Theo bần tăng nghĩ, hay là… cũng như Chí Tôn giáo của Giáo chủ mới vừa ra đời, đây cũng là một giáo phái mới sáng lập. Khà… khà…

Nói xong Nhất Liễu thiền sư cất tiếng cười dài.

Hơn hai trăm quần hùng đều băn khoăn lo lắng. Chưa một người nào được nghe nói đến môn phái Chính Nghĩa trên giang hồ bao giờ. Như thế thì làm sao biết được lai lịch, khả răng của phái ấy, và mục đích đến đây để làm gì?

Chí Tôn giáo chủ hỏi thêm :

– Chính Nghĩa môn đưa bao nhiêu nhân vật đến tham dự đại hội?

Người đem tin vội vàng đáp :

– Chỉ có một người thôi.

– Ủa, một người!

Chẳng những chỉ một mình Chí Tôn giáo chủ ngạc nhiên, mà toàn thể quần hùng đều nhớn nhác vì tin này.

Nhất Liễu thiền sư niệm Phật hiệu nói :

– Thiên hạ rộng lớn bao la, cao nhân ẩn sĩ nhiều như cá dưới nước, trong cuộc đại hội này đã xảy ra biết bao nhiêu điều ly kỳ trọng đại. Chính Nghĩa môn dù mới hay cũ, bất quá cũng như một hạt muối trong biển cả, có gì đâu!

Chí Tôn giáo chủ ra lệnh :

– Truyền cho hắn vào.

– Lão hủ đã vào từ lâu rồi.

Một giọng nói bất ngờ vang lên như sấm động khiến mọi người ù tai nhức óc, ngơ ngác nhìn lên.

Ngay trước khán đài đã có bóng người xuất hiện từ bao giờ rồi mà không một ai biết trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.