Công lực của Văn Thiếu Côn có thể nói đã đến mức phi thường so với hôm qua, ngày nay chàng đã trở thành con người hoàn toàn khác trước.
Mặc dầu đường núi gập ghềnh, đêm tối âm u, chàng vẫn lướt đi như gió chẳng chút gì khó khăn. Thoáng một chút đã vượt qua trên mười dặm.
Thính giác của chàng lúc bấy giờ cũng tăng tiến quá mức, có thể phân biệt được những tiếng động nhỏ trong phạm vi ba dặm.
Chàng đang phi thân như bay biến đột nhiên ngừng lại lắng tai nghe.
Tiếng động này xảy ra cách đó trên ba dặm, nhưng nhờ rừng núi thâm u vắng lặng, gió thổi thuận chiều nên Văn Thiếu Côn vẫn phát giác ra được rõ ràng.
Đối với những chuyện đánh nhau như thế chàng không lấy làm ngạc nhiên, vì trong những ngày gần đây không biết bao nhiêu sự việc bất ngờ xảy ra không ngờ được.
Nhiều cái lạ quá, hóa ra không đáng lạ lùng nữa. Hơn nữa, giữa dãy Kỳ Liên sơn này, màn bí mật đang bao trùm, Văn Thiếu Côn đã dự đoán rồi đây sẽ xảy ra không biết cơ man nào là chuyện đột ngột ly kỳ…
Chàng lắng tai nghe kỹ, có lẽ bao nhiêu cao thủ võ lâm đang lũ lượt kéo nhau về vùng biên thùy Tây bắc để tìm hiểu và tranh chấp những vấn đề liên quan tới Vô Nhân cốc. Cuộc tranh chấp này hẳn là một trong những trường hợp dự đoán.
Không chút do dự, chàng phi thân phóng thẳng về phía phát ra tiếng động.
Chàng vận dụng tuyệt kỹ “Thất Vu Bát Hồi” tiến đi như sao xẹt. Cũng là môn tuyệt kỹ, nhưng hiện nay công lực chàng tăng tiến quá nhiều nên tác dụng của nó đã gấp mấy lần khi trước. Có lẽ Niệp Sáp hòa thượng cũng không thể nào bì kịp.
Trong phút chốc đã vượt qua hơn ba dặm núi, có một khu rừng khác, cây cối có vẻ sầm uất hiểm trở hơn.
Văn Thiếu Côn tung mình nhẹ nhàng lướt trên hàng cây chập chờn như bóng ma trơi, không gây một tiếng động nhỏ. Thân hình chàng bay vút lên cao hơn mười trượng rồi là là đáp xuống một nhánh cây cổ thụ cao nhất đưa mắt nhìn xuống.
Phía dưới giữa một khoảng đất khá rộng, có tất cả năm người đang quyết chiến. Nhìn kỹ thấy bốn đàn ông và một đàn bà.
Trong số đàn ông, Văn Thiếu Côn nhận thấy một người quen là Ô Trúc thần quân. Tay lão đang sử dụng một thanh trúc dài chừng hai thước, múa tít tấn công vào một cô gái mặc áo xanh.
Còn ba người kia thì hình dung cổ quái dữ tợn, mặc áo dài trắng, đi chân đất, trong tay không có binh khí. Cả ba đang vây cô gái áo xanh. Quả nhiên họ đều là đồng minh của Ô Trúc thần quân rồi.
Trước tình trạng đó, Văn Thiếu Côn thấy cơn giận xông lên nóng bừng hai tai. Chàng rất ghét những kẻ ỷ động hiếp người cô độc, nhất là một phụ nữ.
Ô Trúc thần quân là một đại ma đầu trong nhóm hắc đạo, lẽ dĩ nhiên ba tên này cũng là những kẻ bất lương.
Những lời giáo huấn của ân sư lại vang lên bên tai văng vẳng trừ bạo giết gian, giúp người khốn khó.
Bây giờ đứng trước một nghịch cảnh bất công, nhiệm vụ của chàng phải là phò nguy diệt ác.
Hào khí bốc lên, gương mặt khôi ngô tuyệt thế, Văn Thiếu Côn muốn xông ngay vào trận cho chúng một bài học. Nhưng xét lại mọi việc không nên hấp tấp hồ đồ, cần phải thận trọng mới được. Chàng đứng lặng yên chờ xem động tĩnh.
Mặc dù cho bốn người uy hiếp nhưng nữ lang áo xanh hình như vẫn bình thản như thường không lộ vẻ gì lo âu bối rối. Nàng nhìn thẳng vào mặt Ô Trúc thần quân hé miệng nở nụ cười duyên dáng nói :
– Lão ma đầu họ Liễu, nhà ngươi muốn nếm thử bản tay độc ác của bản cô nương sao?
Ô Trúc thần quân trổ lên một giọng cười đắc ý, đáp :
– Con bé, ngươi đừng hòng đem thủ đoạn mê mị ra hòng cám dỗ lão phu.
Ta đây tuổi tác đã cao rồi, không bao giờ có ý gì tà niệm nên đối với nhà ngươi chẳng cảm thấy mảy may hứng thú gì hết.
Nữ lang áo xanh thẹn đỏ mặt quát :
– Lão già không được nói xàm, đối với phần tử như ngươi ta chẳng xem ra chi đâu.
Ô Trúc thần quân gật đầu nói :
– Phải rồi, nếu một mình lão phu thì không thể chế phục nổi nhà ngươi.
Nhưng… hà hà hôm nay ta có bạn đồng minh. Ba anh em Âu Dương Tam sát của núi Thiên Sơn đâu phải tay vừa. Một mình ngươi khó mà lật ngược tình thế lắm đấy.
Thì ra ba người áo trắng kia là Âu Dương Tam sát, ba đại ma đầu hùng cứ núi Thiên Sơn xưa nay nổi danh là ác độc, giết người như kiến cỏ.
Người lớn nhất là Âu Dương Hằng, cười hả hả nói :
– Con tiện tỳ, nếu biết điều nên bó tay chịu trói, may ra chúng ta sẽ tha chết cho, nếu ương gàn bướng bỉnh, đừng trách chúng ta độc ác đấy.
Hắn nói tiếp :
– Xưa nay thủ đoạn đối với đàn bà con gái của Thiên Sơn tam sát này như thế nào chắc ngươi cũng thừa biết rồi, vậy nên tỏ ra biết thời cơ để sau này ăn năn không kịp nữa.
Nữ lang áo xanh cũng nhận thấy hoàn toàn bất lợi cho mình, nàng đưa mắt nhìn quanh hình như đang tìm cách rút lui tẩu thoát nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh cười nhạt nói :
– Bản cô nương cũng đã suy tính kỹ rồi. Nếu bản cô nương sa cơ lọt vào tay các ngươi, thử hỏi các ngươi có đủ can đảm dám làm gì ta, các ngươi có đủ sức gây thù chuốc oán cùng phái Vô Vi núi Trường Bạch hay không?
Ô Trúc thần quân đáp :
– Chuyện này lão phu đây cũng có ý định rồi. Nếu hôm nay giết được ngươi, chúng ta sẽ dùng lửa đốt thi thể ngươi thành tro bụi là mất tích.
– Phái Vô Vi đáng sợ thật, nhưng hiện nay ngoài ngươi ra chỉ có mấy anh em chúng ta thôi. Nếu dùng hỏa công thiêu đốt cho thân xác tiêu tan rồi dù ai còn biết ngươi mất tích và đã chết vì tay ai mà trả thủ nữa chứ.
Nữ lang áo xanh nghe nói nghiêng đầu suy nghĩ rồi lặng thinh không nói gì hết.
Văn Thiếu Côn ẩn mình trên ngọn cây nghe hết câu chuyện giữa đôi bên không sót lời nào. Chàng biết rằng cô gái là một trong bốn nữ lang núi Trường Bạch.
Trong bốn người này chàng đã quen với cô hai Lệ Minh Nguyệt, cô út Tề Mãn Kiều, còn nàng này không biết là cô ba hay chị cả. Bất luận kẻ nào đi nữa thì Lệ Minh Nguyệt và Tề Mãn Kiều đối với chàng đều có ơn cứu mạng, nay chị em người đang lâm vào nguy hiểm chẳng lẽ lại khoanh tay ngồi nhìn cho được.
Chàng đương suy nghĩ bỗng nghe nữ lang áo xanh nói lớn :
– Chị m ta đều lẩn quẩn trong vùng này, nếu bất thần kéo tới đây thì mạng sống các ngươi khó vẹn toàn. Trên đời này không bí mật nào có thể gọi là tuyệt đối đâu.
Ô Trúc thần quân cười khanh khách nói :
– Thôi, anh em chúng ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Khắp vùng này không nơi nào qua sự quan sát của chúng ta. Chắc nhà ngươi cũng phải thừa hiểu nước xa khó bề dập tắt lửa gần. Mạng sống sắp mất, đừng hòng vu vơ vô ích.
Nói xong lão vung thanh trúc một vòng tức thì một luồng khói đen từ thanh trúc tỏa ra rồi lan ra bốn mặt nhanh như chớp.
Trên cây, Văn Thiếu Côn trông thấy rõ ràng.
Tuy lo thầm cho cô gái ấy nhưng vì chàng đã từng biết qua bản lãnh của Lệ Minh Nguyệt và Tề Mãn Kiều rồi, cô gái áo xanh một trong bốn nàng, ít ra cũng đủ sức đối phó nhất thời với bọn này được, chẳng lẽ để thất bại ngay vì chiêu đầu của Ô Trúc thần quân?
Thoáng nhìn lại bao nhiêu sỏi đá văng bừa bãi trên mặt đất, chàng cũng đoán được trận đấu này đã khai diễn từ lâu rồi.
Hiện nay nữ lang áo xanh đang lâm vào thế yếu, nhưng chắc nàng cũng còn đủ sức cầm cự thêm một thời gian nữa nhất thời chắc cũng chưa sao.
Văn Thiếu Côn tin tưởng hiện nay thần công tăng nhiều dù đứng hơi xa, nhưng lúc cần có thể kịp thời ra tay giúp đỡ cứu nguy cho nàng được.
Nghĩ thế chàng vững bụng đứng lặng yên theo dõi.
Ngay khi ấy nữ lang áo xanh rung người tránh qua hòng thoát khỏi làn khói đen rồi soạt một cái, rút từ trong ấy ra một chiếc đoản đao chiếu ánh sáng xanh xanh lấp lóe trông rất rợn người.
Nàng lao mình tới đâm vút một nhát.
Ô Trúc thần quân nói :
– Con tiện tỳ đừng tự đắc. Ngón cũ của nhà ngươi bây giờ không nghĩa lý gì đối với chúng ta đâu.
Lão nói trong lúc đang lướt qua một bên, rùn vai né khỏi.
Nhưng luồng sáng xanh của thanh đoản đao vừa lóe lên chừng vài tấc bỗng có mấy tiếng lách cách nổi lên, từ nơi chuôi đao có ba điểm hàn tinh vụ bay ra thành hình chữ phẩm lao vút vào người lão như ba ngôi sao xẹt.
Thật là một lối đánh ám khí thần kỳ khác lạ khó mà phòng trước nổi.
Ô Trúc thần quân phải vội vàng thu hết thần công nhảy vọt lên không trên một trượng để tránh né.
Ngay khi đó Thiên Sơn tam sát cùng gầm lên một tiếng vang cả rừng núi.
Ba bóng trắng tà áo tung bay cùng một lúc ồ ạt tấn công về phía nữ lang, thế mạnh như vũ bão.
Ba người đánh tới, sáu chưởng cùng tung ra. Từ lòng chưởng sáu làn hắc khí đen ngòm, ba mặt phải trái, sau lưng đổ ập tới như nước lũ sóng ngàn.
Nữ lang thất sắc vội múa tít thanh đoản đao che chở khắp thân hình rồi tung người bay bổng lên cao hòng thoát khỏi áp lực của đối phương.
Hình như đoán biết ý định nàng định chạy trốn, Ô Trúc thần quân vũ lộng thanh trúc đen điểm ngang một chiếc, đồng thời tả chưởng quật mạnh từ dưới lên trên như thiên lôi đả.
Ngọn đòn này cùng một lúc với ba đòn của Thiên Sơn tam sát đã dồn nữ lang vào thế bí. Toàn thân nàng lảo đảo, tình thế nguy ngập quá, khó lòng thoát chết.
Trong lúc đang thập tử nhất sinh bỗng một tiếng hét vang như sấm nổ, một luồng kình phong từ trên trời cao giáng xuống, tiếp theo một bóng người bay sà xuống, khí thế dũng mãnh hiên ngang như chim đại bàng đáp xuống, lượn qua một vòng, đánh bật sáu chưởng của Tam sát và thanh trúc của lão ma đầu.
Bốn người thất kinh hồn vía vội vàng nhảy vọt ra xa, ngơ ngác nhìn lại.
Chưởng phong của bóng đen mạnh đến nỗi cuộn tung bao nhiêu sỏi đá, bứt những chòm cây nhỏ xung quanh bay mịt mù, như vừa qua cơn bão tố.
Bóng đen vừa ngưng tụ đứng trước mặt năm người, bỗng thoáng một cái biến mất.
Ai nấy nhìn quanh tìm kiếm vừa nghe một chuỗi cười dòn tan nơi phía sau, Văn Thiếu Côn đã di động về nơi đó nhanh như bóng ma.
Cơn nguy hiểm vừa qua, nữ lang áo xanh hoàn hồn nhìn về hướng ấy, thấy một chàng thanh niên mặt đẹp như Phan An, đôi mắt sáng quắc đang uy nghi ngó nàng mỉm cười.
Nàng vừa mừng vừa sợ, lòng cảm thấy hứng thú vì sự xuất hiện bất ngờ và đúng lúc của vị cứu tinh này.
Đôi mắt Văn Thiếu Côn như thu hút hồn nàng, khiến nữ lang nhất thời cứ đứng trân trân chẳng biết nói gì, nhìn chàng sửng sốt.
Uy thế dữ dội của Văn Thiếu Côn đã khiến Ô Trúc thần quân và Thiên Sơn tam sát hốt hoảng, tin chắc là một cao thủ tuyệt vời của võ lâm vừa xuất hiện.
Nhưng khi định thần nhìn kỹ thì chỉ là một chàng bạch diện thư sinh độ chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Ô Trúc thần quân nhìn chòng chọc vào chàng, bỗng trố mắt đưa tay chỉ, miệng lắp bắp nói :
– Ô kìa, nhà ngươi…
Rõ ràng là lời nói của những người quen biết cũ vừa nhận diện được nhau.
Nhưng lão còn thắc mắc và hoài nghi, đưa tay dụi mắt nhìn lại thử mình có nhận lầm chăng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, lão đã nhận ra là Văn Thiếu Côn và bàng hoàng tự hỏi :
– “Quái lạ, thằng bé này đã bị Kim Địch thần quần bắt giữ cùng lúc vói Niệp Sáp hòa thượng, sau nhờ Tề Mãn Kiều giải cứu đem đi, sự thật quá rành rành. Thế tại sao hôm nay hắn xuất hiện trở lại và tài nghệ chỉ trong mấy ngày đã vượt quá cao”.
Văn Thiếu Côn hóm hỉnh nhìn bộ mặt ngơ ngác của lão mỉm cười hỏi :
– Nhà ngươi sao nhớ dai lắm vậy, nhìn kỹ xem có phải cố nhân không?
Ô Trúc thần quân mở miệng định trở lời thì Âu Dương Hoằng đã hỏi :
– Liễu huynh cũng quen biết hắn sao?
Ô Trúc thần quân nhăn mặt đáp :
– Vâng, cách đây mấy ngày lão có gặp hắn.
Bỗng hắn dùng phép truyền âm nhập mật nói mấy câu cùng Âu Dương Hoằng. Nghe xong Âu Dương Hoằng tái mặt đưa mắt nhìn Văn Thiếu Côn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Văn Thiếu Côn nổi nóng hét :
– Các ngươi luôn giữ thói cường đạo ỷ đông hiếp người thế cô. Hôm nay gặp ta đây đáng lẽ ta nên giết sạch, để cứu nhân độ thế. Nhưng vì lời dặn của ân sư, ta cũng vui lòng tha thứ một phen. Vậy bây giờ các ngươi hãy cút đi, nếu rủi gặp một lần nữa đừng trách ta tàn nhẫn đấy.
Ô Trúc thần quân tái mặt nhưng cố nén giận, lặng thinh không đáp.
Bọn Thiên Sơn tam sát nét mặt hầm hầm, ngó chàng như muốn banh gan xé thịt.
Lão đại Âu Dương Hoằng tức quá nghiến răng rít :
– Oắt con khi người thái quá.
Không thèm để ý đến thái độ của bọn này, Văn Thiếu Côn quay về phía thanh y nữ lang chắp tay vái chào :
– Kính chào cô nương.
Thanh y nữ lang vội chắp tay đáp lễ, nói :
– Không dám, xin cảm ơn thiếu hiệp đã có lòng cứu giúp tiện thiếp. Chẳng hay thiếu hiệp…
Chàng vội đáp ngay :
– Tại hạ họ Văn tên Thiếu Côn.
Nữ lang tái mặt nhìn sững chàng lẩm bẩm :
– Văn Thiếu Côn hậu duệ của Văn đại hiệp dòng dõi của thiên hạ đệ nhất gia phải chăng?
Văn Thiếu Côn đáp :
– Phải, đó chính là tiên phụ.
Nữ lang ra bộ kinh ngạc vội hỏi :
– Ủa, Văn đại hiệp đã ra người thiên cổ rồi sao?
Văn Thiếu Côn không muốn nói về vấn đề ấy, hỏi tránh qua việc khác :
– Xin cô nương cho biết phương danh quý tánh.
Nàng nhoẻn miệng cười chúm chím, xinh như hoa anh đào mới nở, đáp :
– Thiếp tên gọi là Chu Diệp Thanh, là…
Không đợi nàng nói dứt câu, Văn Thiếu Côn nói :
– Cô nương có phải là người của phái Vô Vi thuộc núi Trường Bạch?
Chẳng hay cô nương đứng vào hàng thứ mấy?
Nàng mỉm cười :
– Thiếp đứng hàng thứ ba. Trong bốn chị em thiếp là người vô dụng kém cỏi nhất.
Ngừng một chốc, nàng tiếp :
– Nếu thiếp bằng tài bất cứ một người trong các chị em, thì những tên này, những tên côn đồ này sẽ…
Vừa nói nàng đưa mắt nhìn Ô Trúc thần quân và Thiên Sơn tam sát. Bỗng nhiên nàng biến sắc la lớn :
– Văn công tử coi chừng đàng sau…
Thì ra thừa lúc Chu Diệp Thanh và Văn Thiếu Côn đang trò chuyện, Ô Trúc thần quân cùng Thiên Sơn tam sát dùng truyền âm nhập mật trù tính bất ngờ tấn công.
Khi vừa được biết thần công của Văn Thiếu Côn tiến triển quá xa trong quá xa trong một thời gian quá ngắn, Ô Trúc thần quân nghĩ rằng nếu chàng còn sống thật quả là một sự đe dọa lớn lao cho toàn thể phe hắc đạo.
Tuy trong lòng khiếp sợ nhưng hắn hy vọng với sự phối hợp của bốn người cùng tấn công bất ngờ một lúc thì Văn Thiếu Côn thế nào cũng chết liền tại chỗ.
Khi bốn người đã dùng lối truyền âm dặn nhau ăn ý rồi, nhân lúc Văn Thiếu Côn xem thường, xem như chẳng có ai tự nhiên trò chuyện nói cười cùng nữ lang Chu Diệp Thanh, ngấm ngầm ra dấu hiệu nhất tề phóng chưởng tấn công với sức mạnh tột đỉnh thập nhị thanh! Thiên Sơn tam sát dùng tử sát chưởng, một môn độc đáo đã giúp chúng vang danh trên võ lâm, phát ra một làn khói đen tỏa cồn cuộn tuôn ra như sông tràn núi sập.
Ô Trúc thần quân vận đủ mười hai thành công lực vào thanh trúc đen điểm mạnh ra, phát ra một tia sáng đen hãi hùng, xé gió xẹt ngay vào ót Văn Thiếu Côn.
Bề ngoài giả bộ vô hình nhưng Văn Thiếu Côn đã để tâm phòng bị, mắt xem bốn mặt, tai nghe tám phương. Mọi hành động của chúng không qua khỏi nhân lực của chàng.
Khi Chu Diệp Thanh gọi, Văn Thiếu Côn đề phòng từ trước. Chàng hét lớn :
– Quân khốn nạn, muốn tìm đường chết!
Thân hình xoay ngang như điện giật, đồng thời phóng ra hai chưởng, kình lực song song phát ra, người thường không trông thấy kịp.
Chu Diệp Thanh thấy tình thế quá khẩn trương, choáng váng mặt mày la lớn :
– Chưởng chúng nó có chất độc đấy! Hãy xem chừng, không thể đón mạnh được đâu.
Nàng kêu hơi muộn.
Lời nói cuối cùng của nàng vừa dứt, một biến cố kinh hồn đã xảy ra. Liên tiếp những tiếng bình, bình, ầm, ầm, chấn động cả rừng núi, chen vào đó những tiếng rú thảm thiết của những người bị chết bất đắc kỳ tử.
Trong chu vi ba trượng, cát bụi tung mịt mù chẳng xem thấy gì hết.
Khi gió lặng, bụi đá hết bay, Chu Diệp Thanh hoàn hồn ngẩn đầu nhìn xem.
Ô Trúc thần quân bị thương nặng nề té văng ra hơn hai trượng, mình mẩy máu me bê bết.
Lão đại của Thiên Sơn tam sát là Âu Dương Hoằng văng ra cách độ bảy tám thước, nằm sóng sượt trên sỏi, cánh tay mặt gãy lìa, mồm mũi tai mắt máu tuông như suối, thân hình co rúm, giật lên từng cơn rồi nằm yên, trút hơi thở cuối cùng.
Âu Dương Đồng và Âu Dương Thành bị thương nhẹ hơn anh, tuy chưa đến nỗi chết nhưng người nào cũng mặt mũi nám đen, máu miệng phun ồng ộc, rõ ràng nội phủ đã bị thương rất nặng.
Văn Thiếu Côn hiên ngang đứng sững tại chỗ, sắc diện thư thái, hình như không có việc gì xảy ra.
Trong chưởng phong của Ô Trúc thần quân và Thiên Sơn tam sát đều có lẫn lộn vô số là chất độc, nhưng vì nội lực Văn Thiếu Côn quá hùng hậu, sức chưởng của chàng đẩy ra quá nhanh, độc công của bốn người bị dẹp tan trong nháy mắt đâu còn cơ hội nào thấm được vào người chàng. Do đó Văn Thiếu Côn hoàn toàn vô hại.
Chu Diệp Thanh rất vui mừng, nhìn chàng với cặp mắt kính phục và trìu mến.
Ô Trúc thần quân mặt mày xám xanh cố gượng nhìn Văn Thiếu Côn thều thào nói :
– Hôm nay lão phu gặp phải tay ngươi dù bỏ thây cũng không ân hận, nhưng lão phu còn một chuyện thắc mắc muốn nhà ngươi nói ra minh bạch.
Văn Thiếu Côn nói :
– Cứ nói đi.
Ô Trúc thần quân hỏi :
– Ta muốn biết nhà ngươi thuộc môn phái nào, sư phụ ngươi là ai.
Văn Thiếu Côn đáp :
– Sư phụ ta là một vị cao tăng trong nhà Phật tên gọi Nhất Liêu.
Vừa nghe tên, Ô Trúc thần quân a lên một tiếng, vì quá ngạc nhiên rồi nói tiếp :
– Nhất Liêu thượng tăng à?
Y lẩm bẩm nói thêm :
– Có phải Nhất Liêu ở ẩn tại Hàn Nguyệt Thiền Lâm trong núi Vô Lượng Sơn?
Văn Thiếu Côn đáp :
– Đúng, kể ra kiến văn nhà ngươi cũng khá rộng đấy.
Ô Trúc thần quân hãi hùng rú lên :
– Trời, nếu quả đúng thì lão phu dù chết cũng không uổng mạng. Vậy nhà ngươi cứ ra tay giải thoát ta cho rồi.
Nói xong y nhắm mắt chờ chết.
Văn Thiếu Côn không nỡ xuống tay, nói :
– Ta không muốn sát sinh nên tạm tha cho nhà ngươi một lần. Hãy tìm đường trốn đi xa. Sau này nếu còn gặp mặt nữa đừng trách ta sao ác độc. Bây giờ hãy cút đi.
Ô Trúc thần quân mừng lắm, mắt nhìn láo liên nhưng vẫn nói cứng :
– Nếu không giết ta bây giờ, e ngày sau nhà ngươi hối hận đó.
Văn Thiếu Côn hỏi :
– Vì sao?
Lão đáp :
– Bất luận võ công nhà ngươi cao siêu đến đâu, lão phu sống được ngày nào nhà ngươi sẽ không yên thân ngày ấy.
Ngưng một chập lão nói tiếp :
– Lão phu sẽ đi chu du khắp thiên hạ tìm bạn đồng minh trong đám võ lâm.
Dù lão phu bị thua ngươi nhưng trong số bạn bè sẽ có người cao cường hơn người hơn ngươi, rửa thù báo hận.
Văn Thiếu Côn cười khanh khách nói :
– Như thế ta càng không muốn giết ngươi nữa. Hãy lo trau dồi bản lãnh, kết nạp bè phái phục thù. Dù một mình ngươi hay có những cao thủ võ lâm hàng trăm người theo ngươi không phân biệt trắng đen, không phân biệt tà chính, đối với những hạng như thế, ta cũng không xem ra chi hết. Bây giờ nhà ngươi cứ đi đi.
Ô Trúc thần quân đưa ngón tay cái lên trời nói lớn :
– Lão phu này cũng khâm phục nhà ngươi có khí khái khác thường. Xin hẹn ngày gặp lại.
Không đợi Văn Thiếu Côn trả lời, cũng không liếc mắt xem thử ba anh em Tam sát núi Thiên Sơn nặng nhẹ sống chết ra sao, Ô Trúc thần quân từ từ quay mình rảo bước thất thểu ra đi.
Văn Thiếu Côn nhìn lão đi khuất dạng rồi nhìn anh em Âu Dương Thành bảo :
– Thôi, chúng bây cũng cút đi cho rồi. Ta chẳng thèm giết đâu.
Hai người ngước mắt nhìn gườm gườm rồi chẳng nói gì, gắng gượng đứng dậy bồng thi hài Âu Dương Hoằng chạy luôn không ngó lại.