Âm Đại Nhân

Chương 4



Sự thật chứng minh, cuộc sống thực tế sẽ không có nhiều phượng hoàng biến dị hóa thân từ chim sẻ như vậy.

Đại bộ phận phượng hoàng đực chỉ có thể đi tìm phượng hoàng cái hàng thật giá thật, sẽ không tự hạ thấp chịu thiệt với phượng hoàng biến dị. Vì thế trong những ngày tiếp đó, quản lý đại nhân chưa từng xuất hiện lại lần nào, chim sẻ nhỏ Thẩm Kì Kì cũng liền giảm đi được quá trình biến dị trái với tự nhiên, rất là thoải mái tự tại trải qua cuộc sống.

Chẳng qua hơn một tháng này, cũng đã xảy ra vài chuyện:

Đầu tiên, “Ba tháng quan sát” của bộ phận quan hệ xã hội bọn họ đến. Sau khi đánh giá thành tích; xét duyệt xong, kết quả có ngoài dự đoán của mọi người, cũng có không ngoài dự đoán của mọi người.

Không ngoài dự đoán của mọi người chính là, vài cái “chuyên viên” hay “tổ trưởng” trên danh nghĩa ngồi không ăn lương, quả nhiên đều bị Âm đại nhân đá đi. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, số người bị đuổi không nhiều như trong tưởng tượng.

Chủ yếu là bởi vì càng đến gần ngày sát hạch, có vài kẻ ăn không lương biết sỉ nhục dũng cảm gửi đơn từ chức tới công ty – dùng gửi là bởi vì những kẻ này một năm xuất hiện trong công ty không tới vài lần – tự mình từ chức so với bị sa thải dễ nghe hơn nhiều.

Mà kẻ ở lại thì không động đậy, nếu không phải bản thân có làm việc, thì chính là tự tin đằng sau có kẻ hậu thuẫn vững chắc, Âm đại nhân không động tới bọn họ được.

Tới đây, Thẩm Kì Kì không khỏi gửi tới sự tôn kính cao nhất tới Âm đại nhân. Theo tin đồn nho nhỏ nghe được, những người đó đều là thân thích của cổ đông lớn nhất, những đại lão đó thậm chí còn chạy tới chào hỏi lão đổng cùng tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Tôn cũng không cho những người đó thể diện, nghe đâu còn thật sự ra chỉ thị “Công ty cũng sẽ không thiếu mấy chục vạn tiền lương tháng này”.

Những người kia một tháng tiền lương chiếm mấy chục vạn? Nghĩ tới biên tập nho nhỏ là cô gối giáo chờ sáng*, ngày đêm chăm chỉ làm việc, một tháng lương cộng thêm trợ cấp bất quá cũng chỉ ba vạn rưỡi. Trái tim Kì Kì thật chua xót.

*luôn trong trạng thái sẵn sàng

Kết quả, Âm đại nhân thiết diện vô tư không chịu nể mặt ai, thời gian vừa đến, đao hạ một cái, chém toàn bộ.

May mà Kì Kì và Minh Tú đều giữ được công việc. Đây coi như là điểm ngoài ý muốn thứ nhất, bởi vì quản lý mới của bộ phận quan hệ đã sớm nói qua, thật ra không cần đơn vị biên tập các cô.

Tin tức thứ hai, tổng giám đốc Tôn đưa công văn xuống, Âm quản lý chính thức lên cấp “Phó tổng giám đốc”.

Tuy rằng mặc kệ là phó quản lý, quản lý, trợ lý, tổng quản lý hay thậm chí là tổng thư ký, địa vị cùng nội dung công tác của Âm đại nhân vẫn là như vậy. Chẳng qua ít nhất cái loại chuyện bị người ta chỉ vào mũi gọi “Âm quản, Âm quản”, hẳn sẽ không xảy ra nữa.

Ừ…… Có phải vì loại tình huống đó sẽ xảy ra, cho nên Âm đại nhân mới yêu cầu thăng chức ?

Kì Kì nghĩ nghĩ, không nghĩ ra đầu mối gì, quên đi.

Tóm lại, một tháng tăng tăng giảm giảm trôi qua, mọi sóng gió đều đã bình ổn, Kì Kì vô cùng vừa lòng với cuộc sống trước mắt.

Đây là chỉ, nếu mẹ đại nhân của cô không phá rối mà nói.

“Mẹ! Mẹ chuyển phát cái này cho con làm gì?” Kì Kì cầm phong thư vừa kí nhận, nghiến răng nghiến lợi nói với mẹ ở bên kia điện thoại.

“Con đi giúp mẹ một chuyến, mang lên tầng đưa cho A Nhạc.” Niếp Tiểu Thiến lạnh lùng nói.

“Mẹ –” Kì Kì trước dời ống nói đi, nhắm mắt lại hít sâu hai cái, rồi lại cầm ống nói lên. “Nếu mẹ đã gọi chuyển phát rồi, sao không bảo người ta đưa trực tiếp tới tầng 21 đi?”

“Đồ ngốc này muốn mẹ nói bao nhiêu lần hả?” Niếp Tiểu Thiến lại là giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Mẹ! Con không có khả năng điện báo với anh ta!” Vừa kêu xong, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn tứ phía, sau đó lại đè thấp giọng nói, “Mẹ hết hy vọng đi.”

“Mẹ mặc kệ con, tóm lại trong đó là bùa hộ mệnh mẹ xin thay cậu ấy, con mang lên đi.”

“Con không muốn!” Cô thực hiếm thấy có lúc kiên cường.

Niếp Tiểu Thiến trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng, giọng nói u lạnh nhẹ nhàng bay tới.

“Được rồi! Nếu con không đưa, đêm nay mẹ ‘phái người’ đi lấy về là được.” Niếp Tiểu Thiến u ám nói. “Chẳng qua, con không cần bị dọa đến chết dở cho mẹ.”

……

“Con đi.” Cô con gái rưng rưng khuất phục dưới thủ đoạn hạ lưu của mẹ. “Nhưng mà có điều kiện!”

“Cái chi?”

“Con muốn mẹ đồng ý với con, đây là lần cuối cùng, mẹ không được gán ghép tụi con nữa.” Kì Kì hít hít cái mũi, lật tới lật lui phong thư viết hai chữ “Âm Nhạc” trên tay.

“Được rồi.”

“Dứt khoát vậy?” Kì Kì ngược lại nghi ngờ.

“Không vậy thì còn có thể làm gì bây giờ? Con nhóc chết tiệt nhà cô vừa ngốc vừa đần, luận linh lực không có linh lực, bàn thiên phú không có thiên phú, miễn cưỡng có chút gọi là tư sắc. Cậu ấy nhìn mấy lần còn không để vào mắt, mẹ đoán chừng cũng chẳng có cơ hội, bằng không cô nghĩ giá thị trường của cô cao bao nhiêu? Hừ!” Niếp Tiểu Thiến đóng sầm điện thoại.

“……” Vì sao mỗi lần mẹ đại nhân đều biết rõ cô có nhiều “ưu điểm” như vậy?

Kì Kì ủ rũ gác điện thoại.

Lật phong thư da trâu mấy lần, cô vẫn không nghĩ ra lý do gì để đi lên.

Bàn về công việc, đinh ốc nhỏ là cô tuyệt đối không có cơ hội vào triều diện thánh, nếu lấy lý do việc cá nhân, vậy có chết cô cũng không dám. Nếu để người trong công ty biết biết cô và Âm đại nhân có quan hệ cá nhân, cô sao có thể sống sót trong miệng mấy bà bát quái được?

Nghĩ một chút, vẫn là cầm hồ sơ kẹp lẫn phong thư vừa để vào bên trong, đứng dậy đi ra ngoài.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Không có gì, quay lại ngay thôi.”

Một đường lên tầng 21, cô vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào cho ổn.

Đi vào cửa, ngồi ở bên ngoài khu làm việc vẫn là Trương Hiểu Tâm gặp lần trước. Tuy rằng không có giao thiệp gì với vị tiểu thư này, nhưng ấn tượng của cô ấy với Kì Kì tốt lắm. Cô luôn nghĩ người làm việc cho tổng giám đốc sẽ rất cao ngạo, nhưng Trương Hiểu Tâm cho dù bình thường đi lại trong công ty, cũng rất thân mật thân thiện với đồng sự.

Trương Hiểu Tâm ngẩng đầu, lập tức chú ý tới bóng dáng đáng yêu kia.

“Thẩm tiểu thư, có việc sao?” Cô hiền lành chào hỏi.

Hơn một tháng trước Kì Kì chỉ tới đây có một lần, vậy mà cô ấy lại nhớ rõ mình, không khỏi tăng thêm hảo cảm.

“Tôi giúp người trong bộ ngành mang lên một phần công văn lên.”

Vừa vặn, giao cho thư kí Trương thay mặt thu, cô sẽ không cần gặp Âm đại nhân rồi!

Đúng lúc này, máy con nội tuyến vang lên hai tiếng tít tít, tiếng nói quên thuộc trầm thấp truyền tới —

“Trương tiểu thư, vừa rồi tôi email tài liệu cho cô, lập tức fax cho đối phương.”

Trương Hiểu Tâm đáp ứng rồi một tiếng, thuận miệng nói: “Phó tổng, Thẩm tiểu thư bộ phận quan hệ xã hội mang một phần công văn tới.”

Không cần không cần không cần mà! Kì Kì liên tục xua tay.

Bộ đàm ngừng lại một chút.

“Để cho cô ấy vào.” Cúp máy.

“Cô trực tiếp vào đi!” Trương Hiểu Tâm thân thiết cười với cô một cái.

Cô dứt khoát nhận thay là được mà! Kì Kì vô lực gục đầu xuống.

“Cám ơn……”

Giống như lần trước, người đàn ông sau bàn làm việc vẫn dùng cái đầu đen kịt đối với cô, vì thế cô tự động ngồi ghế đối diện, không dám ầm ỹ tới anh.

Lần này tương đối có tâm tư đánh giá hoàn cảnh. Trong tưởng tượng của cô, phòng làm việc của tổng giám đốc phải rất khí thế khoáng đạt, bày biện rất nhiều đồ cổ tranh chữ, khí phái tráng lệ tràn ngập, nhưng văn phòng làm việc của anh rất lạnh nhạt, giống như chính anh vậy.

Bên trong phòng lấy màu xám tro, đen cùng kim loại làm chủ, theo phong cách hiện đại, gần như không có đồ cổ trang trí, chỉ có mấy chậu hoa bày trên giá sách cùng bàn trà kim loại, khiến không khí trong trẻo lạnh lùng tăng thêm phần sức sống.

Trong toàn bộ văn phòng thứ duy nhất có thể được xưng là đồ cổ, có lẽ chính là chiếc bàn làm việc gỗ lim trước mặt này, màu sắc cổ xưa, trau chuốt ổn trọng, hẳn là có chút năm tuổi.

Rốt cục, người đàn ông sau chiếc bàn làm việc đặt bút máy xuống, lưng dựa vào ghế nhìn cô.

Kì Kì ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu.

“Công văn đâu?” Âm đại nhân nhíu mày.

Đúng rồi, rõ ràng là cô có chuyện. Suốt ngày bị người ta kêu đến hét đi, đã có nô tính rồi.

“Đây, không phải công văn!” Cô nắn nắn hồ sơ cầm trong tay, đẩy lên. “Đây là…… Khụ, bùa hộ mệnh mẹ tôi xin riêng cho anh, bảo tôi đưa lên cho anh.”

Tâm tư của Niếp Tiểu Thiến, không chỉ người qua đường, chỉ sợ ngay cả con cún ven đường cũng

biết rõ ràng. Nghĩ đến bản thân bị đẩy đên đưa đồ cho anh, hai má xinh đẹp của Kì Kì đỏ rực.

Âm Nhạc nhìn tập tài liệu một cái, tay chậm rãi kéo đến trước mặt.

Ngón tay anh thon dài cân xứng, ẩn chứa một loại ưu nhã. Kì Kì thật thích nhìn tay anh, Âm Nhạc rút phong thư ra nhìn một cái, khóe miệng thản nhiên cong lên.

“Cảm ơn.”

Giọng nói cũng rất êm tai. Vì sao đàn ông chất lượng tốt thế này đến giờ còn không bị đòng bào nữ giới hợp nhất? Quên đi, không liên quan tới cô.

“Phó tổng, cái đó…. Nếu mẹ tôi cùng ba tôi về sau có hành động kì quái gì, anh không cần để ý tới bọn họ đâu.” Cô lắp bắp nói, “Hôm nay, tôi đã nói rõ với bà rồi, sau này hẳn sẽ không quấy rầy đến anh nữa.”

Âm Nhạc lại dựa lưng vào ghế.

Thật ra nửa tiếng trước khi cô lên, anh vừa cùng Niếp Tiểu Thiến nói chung điện thoại. Nghĩ đên nội dung cuộc điện thoại kia, độ cong trên khóe môi càng sâu hơn.

“A Nhạc, bác Thẩm đây, bác sĩ không vòng vo làm mất thời gian của cháu đâu. Cái đứa ngốc nhà bác kia, nếu cháu để mắt đến liền nhặt đi đi!”

“Chuyện này, bà tổ đã sớm căn dặn. Bác biết người trẻ tuổi các cháu không thích mê tín, nhưng trước hết nghe bác nói xong đã. Tình huống bên họ mẹ của bác chắc cháu cũng nghe các trưởng bối nói chuyện qua. Không nghĩ tới bác sinh ra một đứa con gái hoàn toàn không có linh lực là Kì Kì, bác vốn không ôm hy vọng gì.”

“Nhưng mà một khoảng thời gian trước bà tổ cho chỉ thị, nói đứa nhỏ này rất quan trọng, bắt đầu từ nó, bên họ mẹ chúng ta sẽ có chuyển biến trọng đại. Lúc trước kẻ hạ lời nguyền pháp lực quá mạnh, bà tổ nhất thời không thể phá giải, cuối cùng trăm năm trôi qua, sức mạnh lời nguyền dần dấn suy yếu.”

“Tự bác đã suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra trên người con nhóc chết tiệt kia có sẽ có chuyển gì, bác không dám trông cậy vào nó! Cho nên bác nghĩ, nếu không phải là trên người nó, thì chính là trên người con gái nó hoặc hậu đại, cũng bởi vậy chọn người làm cha đứa nhỏ liền đặc biệt quan trọng.”

“Cháu không cần chen vào, hãy nghe bác nói hết! Con nhóc kia đời này chỉ có hai lần hồng loan tinh động, bác lây bát tự của cháu xin chỉ thị của bà tổ, xác định trong đó một người là cháu, một người khác nữa ở đâu không biết được. Vậy con nhóc kia đời này không gả cho cháu, thì chính là gả cho cậu ta.”

“Bà tổ nói, nếu nó gả cho cháu, kiếp này gia đình hạnh phúc mỹ mãn, đối với hậu đại con cháu tốt. Nếu gả cho người kia, hậu đại con cháu cũng rất tốt, nhưng mà con đường hôn nhân của chính nó khó tránh khỏi nhấp nhô, nửa đời sau không tránh khỏi bị thương tâm đau khổ.”

“Bác rốt cục cũng là người làm mẹ, đã có thể chọn, đương nhiên hy vọng đời này con gái an an ổn ổn, hạnh hạnh phúc phúc. Con nhóc nhà bác kia, tuy rằng vừa ngốc vừa đần không có đầu óc cũng không tài hoa, vốn đặc biệt ngu ngốc! Nhưng tốt xấu gì bác cũng sinh được cho nó cái vỏ ngoài đẹp.”

“Hơn nữa con bé có một ưu điểm kẻ làm mẹ bác đây dám treo trên miệng bảo đảm, chính là nó vô cùng trung thành. Chỉ cần nó nguyện ý gả cho cháu, thì cả đời khăng khăng một mực đi theo cháu, vĩnh viễn sẽ không nhiễu loạn.”

“Loại chuyện tình cảm trai gái này, bác biết người trẻ tuổi các cháu tự mình nhìn trúng mới được, miễn cưỡng là không xong. Nếu cháu thật sự chướng mắt nó, vậy cũng là do phúc nó mỏng, không có cách nào. Tóm lại, bác Thẩm hôm nay đem lời nói hết cho cháu, kế tiếp muốn làm thế nào, mấy đứa liền tự mình xem đi! Ai!”

Sau đó liền gác điện thoại.

Khóe miệng anh lại cong hơn một chút, Kì Kì thấy thế người lại run lên.

Nói thực ra, cô sợ nhất kiểu hình đại nhân vật như bọn họ mỉm cười, thoạt nhìn bí hiểm, khiến da đầu người ta ngứa ngáy

“Vì sao không có?”

“A?”

“Hay là nói không xứng với em?” Âm đại nhân chậm rãi mà tự nhiên.

“Xứng, xứng, mười Âm phó tổng đều xứng với tôi, xứng thêm chút nữa là có thể gom một tá rồi.” Kì Kì đầy đầy mồ hôi.

“Bác gái hình như cũng rất vừa ý.” Âm đại nhan cười như không.

“Đương nhiên vừa ý, đương nhiên vừa ý, ta cũng vừa ý, ta cũng vừa ý.” Kì Kì đã không biết mình nói cái gì nữa rồi.

“Phải không?”

Theo trực giác cô sẽ phụ họa “Phải”, nhưng ngẫm lại cảm thấy là lạ, giống như bất luận đáp phải hay không đều vô cùng hậu họa..

“Đại nhân….”

“Em về đi, tôi còn phải làm việc.” Không đợi cô đoán ý xong, Âm đại nhân khoát tay áo.

“À, được.” Cô gái nào đó choáng váng tự mình bay xuồng tầng.

Cô mới nãy rốt cục nói những gì vậy?

“Kì Kì, Minh Tú, tối nay tới nhà bàn muội (em gái béo) ăn lẩu, cùng nhau đi đi!” Tiểu Tử cùng ngành nhiệt tình mời.

“Được.” Nghe thấy có đồ ăn, Kì Kì vui vẻ vỗ hai tay.

“Tôi không được rồi, hôm nay tôi có hẹn với bạn học cấp 2 rồi.” Minh Tú vẻ mặt cầu xin. “Mọi người tự đi thôi! Thay tôi ăn nhiều một chút.”

Mấy cô gái ở bộ phận quan hệ xã hội bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, cảm tình đặc biệt tốt, khi có cơ hội đều cùng nhau đi ăn cơm xem phim.

Bàn muội là chuyên viên kế hoạch quan hệ xã hội, buổi tối mọi người cùng nhau chen chúc trong phòng trọ nhỏ của cô ấy, một nồi lẩu hôi hổi cuồn cuộn, khí thế ngất trời, mấy cô gái ăn mà mồ hôi ướt đẫm, vui quên trời đất.

Qua hết một ngày gian nan, Kì Kì đang cần một chút năng lượng từ bạn bè.

“Trước nói đã nhé, hôm nay chơi nói thật lòng mạo hiểm lớn, người chịu đánh cược, không được ăn vạ.” Tiểu Tử nhăn nhăn cái mũi với Kì Kì, “Kì Kì, cậu có thể thỉnh thoảng chọn mạo hiểm lớn một lần không, đừng có lúc nào cũng nói thật lòng đi?”

Kì Kì hê hê cười gượng hai tiếng.

Bình thường trò nói thật lòng mạo hiểm lớn nhất định sẽ khó đến mức khiến người ta nói không ra miệng, mới có một con đường mạo hiểm. Nhưng cố tình mỗi lần Kì Kì đều chọn nói thật, hơn nữa còn nói thật đến nhạt nhẽo không thú vị, hoàn toàn là sát thủ phá hỏng không khí party.

“Được rồi, Kì Kì của chúng ta hôm nay đã rất đáng thương rồi, lại bị Mã Cảnh Đào phiên bản nữ chèn ép.” Bàn muội đồng tình nói.

Kì Kì làm bộ gạt lệ, làm ra vẻ mặt “khóc lóc”.

Bàn muội an ủi vỗ vỗ đầu cô.

Quản lý của bộ phận quan hệ xã hội bọn họ là Mã Cảnh San, một người phụ nữ nghiêm khắc hơn bốn mươi tuổi, một đám dưới quyền trước mắt chưa thăm dò được tính khí chị ta, đều có chút sợ chị ta.

Trong công việc Mã Cảnh San tập trung quy củ, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ duy nhất tính tình không được tốt lắm, dễ nóng nảy nổi trận lôi đình, bởi vậy được một cái phong hào “Mã Cảnh Đào phiên bản nữ”.

“Đến đến đến, uống rượu uống rượu, nhất túy giải ngàn sầu.” Tiểu Tử tốt bụng rót cho cô cốc bia Đài Loan.

“Tửu lượng của tôi rất kém.” Kì Kì có chút chần chờ.

“Sợ cái gì, uống say thì cùng lắm ở chỗ tôi một đêm. Hơn nữa bia Đài nồng độ cồn không cao, uống cốc nhỏ không sao đâu!” Bàn muội hào sảng vỗ vỗ cô.

Kì Kì thời gian này tâm tình cũng không quá tốt, thở dài, nhận lấy uống một ngụm.

Mấy bằng hữu thấy cô uống thật, có chút giật mình, có thể thấy gần đây thật sự bị quản lý Mã tàn nhẫn gây khó khăn rồi.

“Chẳng còn cách nào, quản lý Mã là ái tướng của Âm đại nhân, nhất định cũng thích kiểu hăng hái tiến thủ; Kiểu đinh ốc nhỏ không có dã tâm như chúng ta, chị ta thấy thế nào cũng không vừa mắt đi!” Kì Kì suy sụp nói.

“Mã Cảnh San không phải ái tướng của anh ta đâu!” Thư ký bộ phận quan hệ xã hội – Dụ Nhã mở miệng, “Nếu thật sự muốn nói, hẳn phải tính là đối thủ cạnh tranh!”

“Ý? Có bát quái.” Tất cả mọi người đều tò mò hẳn lên.

“Hồi trước không phải nói, Âm đại nhân mời chị ta tới trấn thủ bộ quan hệ xã hội sao?” Kì Kì nghi hoặc hỏi.

“Ngoài mặt đương nhiên là nói vậy rồi, kỳ thật người là tổng giám đốc Tôn tìm tới.” Dụ Nhã dừng một chút, cười khổ. “Theo tin tức truyền ra từ tổng công ty, Âm đại nhân chẳng qua được điều tới đây chỉnh đốn công ty chúng ta mà thôi, cũng sẽ không ở mãi nơi này, rất nhiều chuyện người ngoài như anh ta động tay đến có vẻ không ổn. Chờ bên chúng ta được chỉnh đốn tốt xong, Âm đại nhân sẽ về tổng công ty. Đến lúc đó ai tiếp quản vị trí của Âm đại nhân, trước hết liền nhìn biểu hiện của mấy quản lý.”

“Tổng công ty” là chỉ xí nghiệp của lão đổng. Tuy rằng hai công ty không có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, nhưng trước mắt tổng giám đốc Tôn đang tọa trấn ở công ty lão đổng, vì thế mọi người dần có thói quen gọi đó là “Tổng công ty”.

Kì Kì nghe nói Âm đại nhân hóa ra còn có thể bị điều đi, tim không hiểu sao nặng chĩu.

“Không thể nào? Nếu Mã Cảnh San ngồi lên vị trí của Âm đại nhân, chúng ta sống sao đây?” Bàn muội khóc thét một tiếng, phụ ứng quần chúng.

Dụ Nhã thở dài. “Mấy tin tức này hiện giờ cũng chỉ đều là nghe đồn thôi, Âm đại nhân có thể đi hay không thì không biết, tôi nghĩ quản lý mấy bộ khác cũng đang ngóng nhìn, tùy thời chờ giữ chỗ đi! Cũng không thấy chính là Mã Cảnh San đang ngồi trên đó.”

Mấy cô gái nhất thời nghị luận ầm ỹ.

“Nói nửa ngày, hóa ra là văn phòng giới đấu à!” Bàn muội đau kịch liệt nói.

“Xin cậu có tiêu chuẩn chút đi, ‘Giới đấu’ không phải dùng như vậy được không? Cái này gọi là đấu tranh quyền lực!” Mọi người khinh thường cầm thịt viên ném cô ấy.

Kì Kì buồn bực uống bia, lập tức cạn cốc, người bên cạnh thuận tay giúp cô rót đầy.

“Thật ra, lúc quản lý Mã đưa bảng sát hạch đi kí, tôi có nhìn trộm mấy lần –” Dụ Nhã chần chừ nhìn Kì Kì một cái, “Ngoài những người đã đi rồi kia, Kì Kì, vốn cậu và Minh Tú cũng phải bị cắt giảm, còn có Tiểu Tử.”

“Tôi?” Tiểu Tử ngẩn ra.

Cha Tiểu Tử là một trong những cổ đông của công ty, lúc trước quả thật cũng dùng bối cảnh mà vào. Nhưng khác là, năng lực của Tiểu Tử rất mạnh, biểu hiện công việc khá xuất sắc, cũng không phải loại người ngồi không ăn lương.

“Thật quá đáng? Trên tay tôi còn đang chạy mấy chuyên án, cũng không phải không làm việc, chị ta đem tôi trở thành cái gì chứ?” Tiểu Tử

căm phẫn bất bình đập bàn.

“Cho nên mấy người các cậu, đều bị trình lên chỗ phó tổng Âm, phó tổng lại không phê chuẩn. Đối với Mã Cảnh San mà nói, thì đề nghị của chị ta tương đương với bị chiết khấu 8%, trong lòng đương nhiên sẽ bất bình. Nhưng chị ta lại không dám trực tiếp nói thẳng với phó tổng, cho nên… Kì Kì, tổ biên tập các cậu gần đây vất vả rồi.”

“Chị ta cũng biết người sau lưng Tiểu Tử không dễ chọc, liền chọn quả hồng mềm mà xuống tay!” Bàn muội giận dữ.

Kì Kì nắm cốc bia, trong lòng loạn thành một đoàn.

Hóa ra, anh thật sự thay cô giữ lấy công việc….

“Đến đến đến, nói thật lòng mạo hiểm lớn! Nói thật lòng mạo hiểm lớn! Tiểu Tử, nếu có một ngày chọn Mã Cảnh Đào phiên bản nữ hay Hitler cho hổ ăn, cậu chọn ai?”

“Đề này quá dễ đi –”

Âm Nhạc kéo một túi hành lý đơn giản, một tay khoác áo khoác tây, đi ra khỏi văn phòng.

Anh phải đi mỹ công tác một tuần, hôm sau khi vào công ty xử lý một vài chuyện, sẽ trực tiếp ra sân bay.

Vừa đi ra, chỉ thấy thư ký của anh ngồi trước máy tính, nghe tai điện thoại, không biết đang nghe được cái gì vui.

Cốc cốc! Anh cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, Trương Hiểu Tâm vội vàng bỏ tai nghe xuống.

“Chuyện tôi giao phó cô đã nhớ kỹ hết chưa?”

Trương Hiểu Tâm đi theo vị học trưởng này đã lâu, không sợ anh như những người khác, bị bắt thóp mà hoàn toàn không chột dạ.

“Phó tổng, tự anh nghe đi, vô cùng buồn cười đó!” Cô lấy tai bên kia đưa cho anh, bản thân thì cười đến run rẩy cả người.

Âm Nhạc đeo vào, mới đầu chỉ nghe thấy một đống giọng nữ luyên tha luyên thuyên, từ mấy câu hàm hồ mà phán đoán, những người còn chưa say không nhiều lắm.

Nghe được một hồi, lá một đám các cô gái đang chơi nói thật lòng mạo hiểm lớn. Mỗi người bảy miệng tám lời, thường xen vào vài tiếng cười bén nhọn.

Âm Nhạc đối với mấy chuyện con gái gì đó không có hứng thú, tùy tay định tháo tai nghe xuống.

Bỗng dưng, một vấn đề bay tới trong tai.

“Kì Kì, tới cậu tới cậu! Trước tiên mặc kệ vấn đề giới tính, ‘Cùng Mã Cảnh Đào phiên bản nữ kết liền cành*’ hay ‘Cọ nhà xí thay Âm đại nhân’, cậu chọn loại nào?”

*chỉ sự ân ái trong quan hệ vợ chồng.

Sau đó chính là một cô ngốc trăm phần trăm, ngàn phần ngàn uống say mở miệng.

“Đương nhiên, ợ… Đương nhiên là chọn Âm đại nhân! Tôi thế nào cũng sẽ chọn Âm đại nhân, ai lại chọn “Mã Cảnh Đào” bạo ngược vô đạo kia chứ? Âm đại nhân người ta dáng dấp đẹp trai, năng lực lại mạnh, hơn nữa lòng dạ rộng lớn, chí khí cao thượng, dáng dấp lại đẹp trai, ‘Mã Cảnh Đào’ lòng dạ hẹp hòi kia sao so được chứ? Chị ta nhiều lắm cũng chỉ có thể khai đao với loại đinh ốc nhỏ như chúng ta thôi, đâu có quang minh lỗi lạc như Âm đại nhân, hơn nữa dáng dấp lại đẹp trai?”

Ừm, Âm Nhạc xoa xoa cằm, nhóc kia nói chuyện thật đúng trọng tâm.

Hơn nữa hình như thật sự cảm thấy anh rất đẹp trai.

Trong tai nghe cô gái kia xiêu vẹo trả lời mấy câu hỏi, càng nói càng nhịu giọng, mấy vấn đề liên quan đến Mã Cảnh San cô đều trả lời rất kích động.

Âm Nhạc nghe đến hết, mày rậm dần nhướn lên.

“Mấy thứ lộn xộn này, sao mà có?” Anh gỡ tai nghe xuống, cố ý lộ ra vẻ không vui.

“Sáng nay có người tải nhầm lên máy chủ công ty.” Trương Hiểu Tâm vốn chính là cảm thấy buồn cười, thẳng đến khi thấy vẻ mặt học trưởng, không khỏi thu lại nụ cười.

Máy chủ công ty bọn họ bình thường là để mấy hồ sơ dùng chung, nhưng thỉnh thoảng công nhân viên sẽ tải lên một vài thứ thú vị để các đồng sự khác tải xuống, đại bộ phận MIS* của công ty cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

*Management Information System: hệ thống quản lý thông tin.

Buổi sáng hôm nay, một người ở bộ quan hệ xã hội muốn tải lên một chuyên tập 4 đồng nghiệp, lúc vô tình lại tải lên cả bản ghi âm mp3 đùa giỡn của mình, vì thế tập tài liệu này chỉ trong vòng vài giờ ngắn ngủi, truyền khắp toàn bộ công ty.

Ngay từ đầu sắc mặt của Âm Nhạc đã nghiêm nghị, chính là muốn dọa mấy cô gái trẻ tuổi. Không che miệng lại thì thôi, còn ghi âm lại làm cái gì? Qủa thực là tự tìm phiền toái cho mình.

Không nghĩ tới Trương Hiểu Tâm bắt được xuống từ máy chủ, thế này thì, chỉ sợ rất khó giải quyết.

“Phó tổng, đây chỉ là lúc các cô ấy tụ họp nói đùa thôi, không phải thật đâu!” Trương Hiểu Tâm nhìn chằm chằm ông chủ, trong lòng ngày càng sợ.

Vậy mỗi người phải không coi là thật mới được.

Rượu có thể làm hỏng việc, cô nhóc kia lần này hỏng triệt để rồi.

Âm Nhạc liếc mắt nhìn đồng hồ. Anh nên đi rồi, tới trễ không cản nổi máy bay. Chuyến công tác này vô cùng quan trọng, không đi không được.

“Một tuần này phiền cô nhiều hơn một chút rồi, chuyện giao phó không được quên. Nếu có chuyện gì, tùy thời gọi điện tìm tôi, có dị động gì cũng chờ tôi trở lại ký.” Anh trầm giọng dặn dò thư ký.

“Vâng.” Trương Hiêu Tâm vội vàng gật đầu.

Âm Nhạc thần sắc nghiêm lạnh rời công ty.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.