Ám Dạ Du Hiệp

Chương 7: Thẩm vấn



Tại kỷ nguyên Vu Sư thống trị thế giới, thông thường chỉ có Vu Sư hoặc hậu duệ tài năng của Vu Sư trở thành quý tộc.

Tổ phụ (ông nội) của Mã Văn là Vu Sư còn phụ thân của hắn thì không phải. Ông là một Vu Sư cao cấp trong liên minh Vu Sư phương Nam, khi đó thành Hà Than chưa thành lập, ông dẫn dắt người hầu mở rộng đường biên giới, khai thác nhiều đất đai mới trong Man hoang cho liên minh Vu Sư. Căn cứ vào ước định giữa liên minh Vu Sư và Vu Sư khai phá, Bạch Hà Cốc Địa – một phần đất đai trong đó, phải trở thành lãnh địa của tổ phụ Mã Văn.

Do lãnh địa mới là khai phá ra, đồng thời tiếp cận vùng đất Man hoang, cho nên lãnh địa mới so với các thành bang lớn phía Nam càng thêm tự do, ngoài giao nộp thuế kim cho liên minh Vu Sư theo định kỳ ra, không hề nhận được chỉ huy nhiều của Vu Sư. Chỉ có ở thời điểm huy động khẩn cấp, mới phải hưởng ứng hiệu triệu từ liên minh Vu Sư.

Tổ phụ Mã Văn có hai người con, trong đó con trưởng là Cát Ân – phụ thân Mã Văn, con thứ là Mễ Lặc. Sau khi tổ phụ qua đời, Cát Ân kế thừa Bạch Hà Cốc Địa, quản lý lãnh địa gọn gàng ngăn nắp. Mễ Lặc không có quyền thừa kế nên nhận được tài sản kếch sù, còn được Cát Ân lén lút tặng thêm tiền tài trước khi rời khỏi Bạch Hà Cốc Địa.

Trong ấn tượng của Mã Văn, vị thúc thúc Mễ Lặc rời đi rất lâu. Cho đến năm trước, bỗng nhiên trở về phương Nam. Nghe nói, bây giờ hắn buôn bán rất thành công, là một thương nhân lớn có tiền. Mễ Lặc mua bất động sản ở thành Hà Than. Hai huynh đệ đã từng gặp mặt nhiều lần, Cát Ân đối với đệ đệ mới trở về hết sức vui vẻ, rất dụng tâm chiêu đãi hắn.

Ở trí nhớ của thiếu niên đơn thuần, vị thúc thúc Mễ Lặc kia tuy hơi keo kiệt, nhưng cư xử với huynh đệ không tệ.

Nhưng hôm nay Mã Văn nhìn ra trong những trí nhớ của mình, lộ ra rất nhiều manh mối:

Sau khi Mễ Lặc trở về thành Hà Than được nữa năm, cơ thể Cát Ân bắt đầu ngày càng xấu đi —— Nên rõ, Cát Ân là trung niên khỏe mạnh 40 tuổi, thân thể cường tráng như trâu, tuy không có vu thuật, nhưng thực sự là chiến sĩ nhị giai( bậc hai), đã từng đơn độc một mình tiêu diệt một con thạch nha dã trư ( heo rừng răng đá ) xâm nhập lãnh địa. Theo lý thuyết, chức năng thân thể của hắn không thể nảy sinh thụi lùi to lớn vào lúc này.

Cho dù là bệnh tật, cũng cực kỳ khó để tạo ra quấy nhiễu đối với thân thể cường tráng của chiến sĩ như vậy.

Nhưng cứ một mực vì một trận bệnh nặng không hiểu ra sao, phụ thân Cát Ân từ trần vào nữa năm trước. Năm Mã Văn tròn 14 tuổi đã kế thừa lãnh địa và tước vị, bắt đầu cẩn trọng quản lý lãnh địa.

Việc này đối với thiếu niên 14 tuổi mà nói, là hết sức rắc rối, nhưng theo kết quả mà nhìn, hắn làm cũng khá tốt.

“Thiếu niên này tuy lương thiện nhu nhược, nhưng phương diện nội chính rất có thiên phú.”

“Trên tang lễ phụ thân Cát Ân, Mễ Lặc cũng tới, giả mù sa mưa khóc một hồi. Còn nói một số chuyện rất kỳ quái.”

“Thời điểm hắn trở về cùng thời điểm phụ thân mất ăn khớp như thế, hoàn toàn có khả năng là hắn hạ thủ. Nghe nói, mấy năm trước, vị thúc thúc Mễ Lặc này vô phương kế thừa lãnh địa nên dẫn đến thù hận phụ thân. Có lẽ sự kiện này là kíp nổ. Hắn hiện tại có tiền. Vì vậy liền quay về trả thù chúng ta.”

“Nói không chừng, hắn còn muốn cướp đi quyền kế thừa. Chỉ cần ta chết đi, tuổi Duy Ni còn nhỏ khẳng định không phải đối thủ của hắn . Hắn mua chuộc được hắc bang A Khắc Luân và tòa thị chính thành Hà Than, Bạch Hà Cốc Địa liền thành vật sở hữu của hắn!”

Vài phút ngắn ngủi, Mã Văn đã liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Vị Mễ Lặc thúc thúc này, quả thật có hiềm nghi lớn nhất. Song sự tình chưa thể kết luận nhanh như vậy, bọn họ vẫn không có chứng cứ nào.

“Có phải thúc thúc Mễ Lặc động thủ với chúng ta hay không, chúng ta cần tiến hành điều tra thêm một bước nữa.”

Mã Văn nói rất nhanh: “Có thể hai thành viên hắc bang A Khắc Luân sẽ giải thích nghi hoặc cho chúng ta.”

“Ý ngươi là?”

“Theo ta, bước đi nhẹ nhàng thôi.” Mã Văn khẽ nói tiếp: “Hai người, giữ một người sống.”

Cửa trước quán trọ Liệt Mã, trong hẻm nhỏ tối tăm, đạo tặc nhàm chán liếc nhìn cảnh vật không đổi trước mắt.

Dưới chân hắn đặt một chiếc đồng hồ cát tinh xảo, cát tầng trên sắp hết, nói lên thời gian ám hiệu gần đến.

“Không chừng nữ nhân kia ngủ như heo chết, cần gì phải theo dõi đây, nghe nói cố chủ rất yêu thích bán tinh linh này, điểm danh yêu cầu bắt sống, xem ra ngày mai lão đại sẽ tự mình ra tay rồi.”

Đạo tặc đùa giỡn chủy thủ trong tay, đoán như vậy.

Hắn nhìn về phía nóc nhà cách đó không xa, một trạm gác ngầm đang cẩn thận quan sát.

Đúng lúc này, ánh mắt của hắn đột nhiên co rụt lại!

Một bóng mờ đang lén lút tiếp cận đồng bọn trên nóc nhà!

“Người nào!”

Đạo tặc nheo mắt lại, cảm giác của hắn rất cao, có thể thấy đó là một người đang tiềm hành.

Đạo tặc bang phái khác?

Hắn chưa kịp mở miệng cảnh báo, sau lưng của hắn bỗng nhiên mát lạnh!

“Không xong! Có người nhìn thấu ta tiềm hành! ?”

Hắn mạnh mẽ xoay người, phát hiện nữ kiếm sĩ bán tinh linh tay cầm trường kiếm, không hề che giấu lao tới.

Ánh mắt của nàng khóa chặt hắn, hiển nhiên đã biết vị trí hắn ẩn thân!

Đạo tặc phản ứng rất nhanh, linh hoạt xoay người, chuẩn bị vượt qua ngõ nhỏ, không muốn đối kháng chính diện với kiếm sĩ này.

Ngay lúc này, một bóng mờ chợt lóe lên trong tầm nhìn của hắn!

Một cái bóng linh hoạt ba chân bốn cẳng, từ trên nóc nhà nhảy, chặn đường đi của hắn.

Đạo tặc cay đắng nhìn thi thể đồng bọn trên nóc nhà, trong miệng có chút khô khan.

Thủ đoạn giết người quyết đoán lưu loát như vậy…

Người này, không lẽ là thích khách chân chính?

Khoảng thời gian mình bắt đầu phát hiện đối phương đi giết đồng bạn, đến lúc kiếm sĩ tinh linh nữ xuất hiện, bất quá chỉ hai ba giây ngắn ngủi, hắn đã hoàn thành ám sát?

Điều này quá vô lý!

Hắc bang nào trong phố phường có loại thủ đoạn sát nhân này! Đây thuần túy thích khách tài năng có tố chất thiên bẩm có thể ám sát cả siêu cấp cường giả trong đêm tối.

Nhưng khi hắn thấy khuôn mặt của thích khách kia, giật mình ngay cả cằm cũng muốn rớt xuống:

“Là ngươi! Ngươi như thế nào không chết? Ngươi…”

Đạo tặc sợ hãi không nói nên lời.

An Na chĩa kiếm sau lưng hắn, lạnh lùng thốt: “Ngươi có hai con đường. Cùng chúng ta hợp tác, hoặc chết.”

Đạo tặc ngoan ngoãn vứt bỏ dao găm, hai tay mở ra. Hắn đã vứt bỏ phản kháng. Không tính tới thiếu niên quý tộc nhu nhược có năng lực ám sát kinh khủng, ngay cả bán tinh linh trước mắt cũng có ít nhất bốn đẳng cấp chức nghiệp, dưới tính huống đối kháng chính diện, hắn không có một tí cơ hội nào.

“Đem hắn trói lại, ta biết một nhà kho bỏ đi ở phụ cận.” Mã Văn nhẹ nói.

Thành Bắc, một nhà kho cũ bỏ đi.

“Ta thề, ta đã đem nhưng gì biết nói hết cho các ngươi rồi.”

Tên đạo tặc này gọi là Đinh Khắc dây thừng trói chặt vào một chiếc ghế, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta chỉ phụ trách theo dõi, không chịu trách nhiệm động thủ.”

“Ngươi còn không có nói cho ta biết, hắc bang A Khắc Luân các ngươi tại sao phải giết ta?”

Mã Văn lạnh lùng nói.

Đinh Khắc ra vẻ đáng thương nói: “Ta thật sự không biết…”

“A…! Ngươi đang làm gì thế? !” Đạo tặc mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Mã Văn cười lạnh một tiếng, bắt lấy tay phải Đinh Khắc, dùng tiểu đao nhẹ nhàng rạch trên cổ tay hắn một đường. Máu tươi lập tức chảy ra.

“Nhiêu đây cũng không đau, đúng không?” Mã Văn cười lạnh nói: “Thế nhưng ta đã cắt đứt tĩnh mạch của ngươi, máu trong cơ thể ngươi sẽ chảy khô.”

Dứt lời, hắn lại cắt thêm một đao trên cổ tay Đinh Khắc.

“Ngươi là ác ma!” Đinh Khắc hoảng sợ muôn dạng: “Mau dừng lại.”

“Nói ra những sự tình ta muốn biết. Ta liền thả cho ngươi tự do.” Mã Văn nhàn nhạt nói: “Bằng không chúng ta sẽ rời đi, mặc ngươi máu chảy khô mà chết.”

An Na lo lắng nhìn Mã Văn. Nàng đương nhiên biết rõ thẩm vấn phải dùng một ít thủ đoạn, nhưng nàng rất lo lắng trạng thái hiện giờ của Mã Văn .

Nhìn hắn vô cùng lãnh khốc vô tình. Trái ngược với bản tính lương thiện trước kia.

“Đều tại ta vô dụng. Không thể bảo vệ tốt thiếu gia, để ngài chịu kích thích lớn như vậy, biến thành hình dạng bây giờ.” Bán tinh linh cắn môi, tay xiết chặt kiếm trắng nõn xuất hiện những đường gân xanh.

Dưới Mã Văn tra khảo đơn giản, Đinh Khắc rất nhanh hỏng mất. Nhưng thành viên hắc bang này chưa từng trải qua huấn luyện đối kháng với nhân vật thẩm vấn hung ác, bọn hắn gia nhập hắc bang cũng vì muốn nuôi sống gia đình, lực ý chí bạc nhược yếu kém vô cùng.

Kiếp trước, Mã Văn gặp không ít phần tử tôn giáo điên cuồng, ép hỏi tin tức trong miệng chúng, mới là sự tình đau đầu nhất.

“Người này hoàn toàn không biết chính xác ai muốn giết ta, chỉ biết là một phú thường trong thành, ra giá tiền rất lớn.”

“Hắc bang A Khắc Luân tại thành Hà Than chẳng qua là thế lực nhị lưu, lão đại của bọn hắn muốn quật khởi, điều này cần một số tiền lớn, nghe nói tên kia phú thương hứa hẹn sau khi chuyện thành sẽ nhập cổ phần đầu tư.”

“Chỉ có lão đại của bọn hắn, đã từng gặp mặt cố chủ, còn đám thủ hạ đều phụng mệnh làm việc mà thôi. Muốn biết độc thủ phía sau màn là ai, còn phải tìm được gia hỏa tên ( Địch Á Phỉ Tư ) mới được.”

Mã Văn lặng yên tự hỏi.

Đinh Khắc vì bảo vệ tánh mạng, cái gì cũng nói hết.

Thế lực hắc bang A Khắc Luân không lớn, ngoại trừ Địch Á Phỉ Tư bản thân là chiến sĩ nhị giai, còn lại lợi hại nhất cũng không hơn đạo tặc cấp bốn. Cứ điểm của bọn họ là (Huy Thạch Tửu Ba ), nơi đó sòng bạc ngầm nổi tiếng của khu dân nghèo, còn làm buôn bán da thịt, hỗn tạp vô cùng.

Địch Á Phỉ Tư là người cẩn thận, Huy Thạch Tửu Ba cơ hồ bị hắn bố trí thành bảo lũy( lô cốt) loại nhỏ, đặc biệt là hậu viện cùng tầng hầm ngầm. Đều muốn lẻn vào đơn giản, không dễ dàng như vậy.

Mã Văn dù sao cũng là du hiệp, không phải am hiểu bài trừ cạm bẫy và tiềm hành của đạo tặc, không có biện pháp im hơi lặng tiếng tiếp cận Địch Á Phỉ Tư.

“Thiếu gia, chúng ta bây giờ nên làm gì?” An Na hỏi.

Không biết như thế nào đấy, Mã Văn từ bệnh nặng trong tỉnh lại vậy mà để cho nàng mơ hồ sinh ra một ít cảm giác nương tựa.

“Ngươi đã nói sẽ thả ta tự do đấy!” Đinh Khắc lớn tiếng nói.

Mã Văn đi qua, phựt phựt phựt vài tiếng, dùng loan đao trong tay chặt đứt dây thừng.

Đinh Khắc sửng sốt một chút, không nghĩ tới Mã Văn thật sự sảng khoái phóng thích hắn như vậy.

An Na nhíu nhíu mày, vừa muốn nói gì, ai biết vừa lúc đó, Mã Văn ra tay như thiểm điện, một đạo hàn quang hiện lên.

Che miệng! Cắt yết hầu! Máu tươi bão táp!

Đinh Khắc trừng tròng mắt, giãy dụa trong chốc lát rồi chết đi.

“Ta sẽ cho ngươi tự do, nhưng chưa nói qua sẽ không giết ngươi rồi.” Mã Văn nhàn nhạt đẩy ra thi thể đạo tặc chết không nhắm mắt, đem loan đao lau chùi sạch sẽ.

An Na không rét mà run: “Thiếu gia Mã Văn, ngươi làm sao? Đó căn bản không giống ngươi.”

Mã Văn nhìn An Na, chân thành tha thiết nói: “Mỗi người đều có rất nhiều mặt. Dưới tình huống này, ta phải trở thành một người khác.”

“Ta không cho phép có người cướp đi lãnh địa của ta, cũng không cho phép có người ý đồ tổn thương tỷ.”

“Ta quyết không cho phép.”

Hắn cầm chặt bàn tay lạnh buốt của An Na, nhẹ nói: “Tỷ là một trong những người quan trọng trong sinh mệnh của đệ. Có người muốn tính toán tỷ, ta sẽ bắt hắn trả giá thật nhiều đấy.”

An Na khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, nhìn Mã Văn đáng sợ như thế, trong nội tâm vậy mà nhiều hơn một phần cảm giác an toàn.

Nàng có chút thẹn thùng rút tay khỏi Mã Văn, thấp giọng nói: “Thiếu gia, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?”

“Đi mộ viên.”

Mã Văn nói ra một địa điểm ngoài dự liệu của mọi người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.