Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 8



Thời gian này Duy Kinh thường thường ở bên nàng, hôm nay từ sáng đến tối cũng không nhìn thấy bóng người, cho nên lúc gần tối, Y Linh rất nhàm chán ngồi xếp bằng trên giường, kinh ngạc sững sờ nhìn hộp gấm đựng y phục mình mặc lúc xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt đến mà mình vừa tìm được lúc dọn dẹp gian phòng để giết thời gian.

Nàng tới nơi này vẫn chưa tới một năm, sao thời đại kia đối với nàng, trở nên càng ngày càng xa vời? Không, nàng không muốn! Nơi đó mới chính là nhà của nàng! Nàng không thể quên mất từng cọng cây ngọn cỏ nơi đó! Nếu ngay cả cái này cũng quên, còn có động lực gì chống đỡ khiến nàng tiếp tục sống đây?

Nghĩ như vậy, nàng lại càng hoài niệm bộ dáng mình mặc quần áo hiện đại. Không thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, vậy mình mặc quần áo một lúc đi? Ở cuộc sống cổ đại, nàng ăn ngon, ngủ đầy đủ, cũng không vận động nhiều, không biết nàng có béo lên hay không đây. . . . . .

Suy nghĩ, nàng lập tức đứng dậy, bỏ đi y phục trên người, thay T-shirt quần jean; thấy tóc mình quá nhiều kiểu, nàng liền buông xuống chải thẳng.

Sau khi “biến thân”, nàng vô cùng hài lòng bộ dáng mình ở trong kính, cười xoay vài vòng, cảm thấy thoải mái hoài niệm cực kỳ!

Y Linh đang thưởng thức chính mình đã lâu không thấy thì, Duy Kinh vừa lúc bước vào phòng , nhìn thấy màn này!

Duy Kinh vừa thấy lối ăn mặc này của nàng, sắc mặt xanh mét tại chỗ, trái tim run lên bước nhanh xông về phía nàng, thô lỗ nắm lấy tay của nàng.

“Nàng đến tột cùng muốn làm cái gì? !” Hắn rống đến nỗi cả nóc nhà cũng sắp tung lên!

Thân thể của nàng bây giờ không thuộc về trang phục quái dị này, khiến cho hắn từ trước đến giờ đều bình tĩnh nay bỗng bị sợ hãi bao phủ. Lúc trước chinh chiến sa trường, đối mặt thây ngang khắp đồng (xác chết đầy đồng) cũng chưa bao giờ có sợ hãi, vì sợ nàng đột nhiên biến mất mà chợt hiện lên!

“Duy Kinh!” Y Linh bị sự xuất hiện của hắn mà sợ hết hồn, đau đớn trên tay càng làm đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, không nhịn được vươn thẳng kêu. .”Đau quá. . . . . . Chàng buông tay, buông tay!”

“Tên súc sinh đáng chết nào để cho nàng mặc vật này? Ta phải cho bọn họ chết không được tử tế!”

“Không có ai để cho ta mặc, là ta muốn mình mặc để nhìn một chút!” Nàng không ngừng lắc đầu, nhìn chằm chằm hắn vô cớ nổi bão.”Đây là đồ của ta, chẳng lẽ ta không thể mặc sao?”

“Ta không có cho nàng y phục để mặc sao? Không đủ nàng có thể nói cho ta biết, tại sao muốn mặc cái này?” Hắn giận đến nỗi khuôn mặt nhăn nhó!

“Ta chỉ là muốn hoài niệm một chút, điều này cũng không được sao? Tại sao chàng tức giận?” Loại chuyện nhỏ này cũng đáng để hắn chuyển thành hoả khí lớn như vậy sao?

“Hoài niệm? Nàng muốn trở về? Nàng muốn rời khỏi ta? !” Khả năng này khiến cho hắn muốn nổi điên! Nhưng cho dù nàng muốn, hắn cũng không có ý định bỏ qua cho nàng!

Thấy hắn ngang ngược, Y Linh cũng nổi giận lên.”Ừ, ta muốn trở về, ta vẫn luôn muốn về nhà! Có thể hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của ngươi, ta vui vẻ thoải mái!”

“Không cho phép! Nàng nơi nào cũng không cho phép đi!” Hắn giận không kềm được mà nâng cao giọng. Nàng lại vẫn muốn rời khỏi hắn? Hơn nữa còn dùng hành động để bày tỏ? “Lời này ta nói bao nhiêu lần rồi, nàng nghe không hiểu sao?”

“Cho dù ta muốn làm cái gì ngươi đều không cho, ngươi quyết định ta liền nhất định phối hợp?” Nàng nở nụ cười châm chọc. “Thế giới này cũng thật công bình!”

Hắn nhanh tay kéo thân thể muốn chạy trốn của nàng. “Nàng nói cái gì với ta ta cũng cho phép, cho dù ra tay đánh ta hả giận cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi ta. Nàng phải ở lại chỗ này!”

“Tại sao? Ngươi còn muốn ta làm cái gì? Ta đã bị ngươi lợi dụng xong rồi, ngươi còn không buông ta ra? Ta không biết tại sao mình lại đi tới thời đại này, ngươi có thể cho ta một đáp án không?” Nàng cầm chặt cánh tay của hắn, không biết là muốn đẩy hắn ra, hay là muốn hắn trả lời cái vấn đề khó giải quyết này.

“Nàng trở về được sao?” Duy Kinh lạnh lùng cười: “Đừng nghĩ gạt ta, nếu nàng biết trở về thế nào, cũng sẽ không đến bây giờ còn phải lệ thuộc vào ta! Nàng phải đi từ lâu rồi. Nàng căn bản không thể quay về!”

Cả người Y Linh chấn động, chỉ vì hắn nói nàng giống như ký sinh trùng vô sỉ vậy, vì muốn xin một miếng cơm, một giường lớn, mà tự nguyện đổ nhảy lên giường hắn, làm công cụ ấm giường cho hắn!

“Ta cũng biết! Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi lợi dụng ta, ta cũng lợi dụng ngươi; thừa dịp mỗi lần ra Vương Phủ, ta đã đi thăm dò biện pháp trở về tương lai!” Nàng nhìn hắn nói dối.

“Cả đời này nàng chỉ có thể đi theo ta! Đừng quên, mạng của nàng là ta cứu, cho nên nàng thuộc về ta!”

“Mạng sống của ta chỉ thuộc về chính ta!” Nàng nâng càm cao, nhìn thẳng hắn. “Ta cho ngươi biết, ở thời đại kia của ta, nam nữ ăn nằm với nhau không có nghĩa gì, chỉ là một cuộc gọi sẽ có nhiều người, ngươi biết tại sao không? Đó là vì chúng ta đều là người độc lập!”

Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Đó là kỹ nữ mới có, nàng muốn làm kỹ nữ như vậy sao?”

“Bây giờ ta cũng không phải là kỹ nữ dành riêng cho ngươi? Lúc thì bị người mắng ta tiện tỳ, lúc thì hán nữ lỗ mãng, còn bị người coi như con cờ không đáng giá một đồng!”

“Ta chưa từng xem nàng là kỹ nữ, chưa từng có!” Hắn điên cuồng hét lên, không để ý xúc phạm nàng lại lay nàng. “Là ai nói nàng như vậy!”

“Ai nói ta cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi cũng nhìn ta như vậy sao?” Nàng đã không còn sức lực để hô to, chỉ có thể xa xôi hỏi.”Ngươi đến tột cùng là đối đãi ta như thế nào? Tại sao ngươi không để cho ta đi? Chẳng lẽ muốn ta chờ ngươi chơi chán, từ bỏ ta mới hài lòng?”

“Ta nói cho nàng biết sẽ không có ngày đó! Vì muốn giữ nàng lại, coi như phải bẻ gãy cánh chim của nàng, ta cũng sẽ làm mà không chút do dự!” Ánh mắt của hắn như ngọn đuốc nhìn nàng chằm chằm. “Không tin nàng có thể thử một chút!”

Hắn không nhìn thấy một ngày chán ghét ngán nàng, càng xác định đời này của mình đều muốn nàng!

“Ngươi muốn đánh cho ta thành tàn phế?” Nàng kinh ngạc trợn to hai tròng mắt.

“Linh nhi, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy với nàng, tại sao nàng muốn nghĩ như vậy?” Eo nhỏ của nàng bị hắn nắm một tay, dễ dàng ôm ngang nâng thân thể của nàng lên, đặt lên trên giường bên trong.

Y Linh đỏ mặt, thân thể không ngừng giãy giụa kháng cự hắn đến gần! Tư thế mập mờ như vậy, khiến thanh âm yếu của nàng bớt mấy phần khí thế.

“Ghét, ngươi lại tới bước này rồi! Chúng ta rõ ràng vẫn còn đang cãi nhau, sao ngươi có thể dùng loại phương pháp hạ lưu này để cho ta câm miệng?” Ngu ngốc cũng nhìn ra được bây giờ hắn muốn làm cái gì!

“Dùng phương pháp nên dùng.” Chỉ có phương pháp kia mới sẽ không để cho quan hệ của hai người tiếp tục chuyển biến xấu nữa! Tay của Duy Kinh ở trên người của nàng di chuyển qua lại. “Nàng phải giúp ta sanh con dưỡng cái, ta muốn để cho nàng mang thai, như vậy nàng sẽ không thể rời khỏi ta rồi! Chỉ cần sinh con cháu cho ta, nói không chừng có thể tức thì lập nàng làm trắc phúc tấn!”

Biểu tình trên mặt nàng trong nháy mắt biến hóa, biết uy hiếp này của hắn là nghiêm túc, bởi vì đôi mắt đen sâu như biển của hắn đã nói cho nàng biết!

“Không! Ta không muốn giúp ngươi sanh con! Ta không phải là những nữ nhân dựa dẫm vào quyền thế, ta sẽ không dùng hài tử làm con bài mặc cả!” Hài tử phải ở dưới tình huống của hai người yêu nhau, mang theo chờ đợi cùng mừng rỡ mà đến đời này, mà không phải trở thành một công cụ!

“Nàng phải!” Hắn nắm cằm của nàng.”Nàng là nữ nhân của ta. Chẳng lẽ muốn ta tùy tiện ở trên đường tìm người giúp ta sanh con sao?”

“Có một đống công chúa cách cách chịu giúp ngươi sinh, không phải sao? Vậy ngươi cho rằng ta chỉ xứng làm công cụ sản xuất, không chịu để cho các tiểu thư cao quý kia chịu nỗi khổ sinh sản?”

Lão Phúc tấn nói qua, Duy Kinh muốn kết hôn nhất định là thiên kim thân thể cao quý, ngay cả hắn có thể trở thành ngạch phụ; mặc kệ hắn sủng ái nàng như thế nào, một ngày nào đó chắc chắn sẽ bỏ nàng!

Nghĩ đến nàng chỉ là một thị thiếp ở trong xã hội phong kiến không có chút địa vị quyền lợi nào, hắn yêu nhưng không thể chỉ độc có mình nàng, nàng liền đau lòng muốn chết!

“Ta chưa từng coi nàng là công cụ sinh sản, cũng không muốn nàng bị nỗi khổ sinh sản, nhưng ta chỉ muốn hài tử của nàng! Mặc dù là duy trì huyết thống thuần chánh của Mãn tộc, ta không thể cưới một hán nữ làm thiếu phúc tấn, nhưng danh phận tiểu thiếp ta nhất định sẽ cho nàng!”

“Ta đã nói rồi, ta không muốn danh phận, ta chỉ muốn được chàng yêu thôi!” Nàng nghẹn ngào nói.”Tại sao chàng vẫn không hiểu?”

Hắn mở ra mái tóc dài đen toả sáng của nàng, cở y phục chướng mắt kia của nàng ra, hơi thở trở nên nặng nề nóng bỏng , hơi thở nóng hừng hực thổi lất phất ở trên gương mặt của nàng.

“Linh nhi, ta hiểu mà!” Hắn đau đớn mà ôm nàng lẩm bẩm.

“Tại sao chàng không giống Thuận Trị đế? Tại sao chàng không thật lòng yêu một người?” Nàng mềm mại tiếp nhận hắn xâm lược, biểu tình lại thật cô đơn, thật bất lực.

“Nàng thà rằng muốn một nam nhân thân thể yếu ớt, gầy như que củi, cũng không cần ta?” Hắn càn rỡ mà xâm nhập, khiến cho nàng chỉ có thể bất lực ở trong ngực hắn thút thít rên rỉ. “Ta có điểm nào kém hắn? Tại sao nàng không cho ta một cơ hội đền bụ lại cho nàng?” Đối với hắn mà nói, nàng đã là nữ nhân hắn thích nhất cuộc đời này, nàng còn hâm mộ người khác làm gì?

“Ngươi sẽ vì ta đau khổ sao? Ngươi sẽ vì tưởng nhớ ta mà tiều tụy sao?” Nàng rốt cục chảy xuống nước mắt, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhìn chằm chằm hắn. “Không, ta vẫn không muốn chàng giống như Thuận Trị đế! Chờ có một ngày ta rời đi, xin đừng vì ta mà ưu thương, ta hi vọng chàng hạnh phúc. . . . . .”

“Linh nhi. . . . . . Linh nhi của ta! Nàng sẽ không có ngày rời đi, ta sẽ không để cho nàng đi!” Linh hồn của hắn điên cuồng vì nàng!

“Cho dù chàng đã không còn cần ta nữa?”

Hắn không ngừng đòi hỏi thân thể của nàng, thấp giọng nói: “Ta vĩnh viễn đều muốn nàng không đủ. . . . . . . Ta yêu nàng! Không cho phép nàng đi, không được rời khỏi ta, ta không muốn không còn nhìn thấy nàng nữa. . . . . .” Cũng chỉ có nữ nhân này, mới có thể khiến cho tình cảm của hắn dâng trào đến thế!

Bỗng nhiên, nàng bắt đầu cảm thấy mình như dây cung bị kéo đứt, kết quả ở trong lòng bị lời của hắn kéo ra! Hắn cố ý, cố ý nói yêu nàng để trói chặc nàng! Nhưng hắn thành công, một câu “ta yêu nàng” của hắn đã xoá đi tất cả đau khổ, bất an, nghi kỵ và hận của nàng!

“Duy Kinh. . . . . . Ta cũng yêu chàng, ta vốn không muốn rời đi đâu, ta muốn ở lại bên cạnh chàng. . . . . .” Hai hàng nước mắt chảy xuống dọc theo gò má.

Giờ phút này nàng hiểu, nàng thật sự rất thương hắn, yêu đến nỗi mặc kệ hắn làm gì cũng không để tâm! Hãy để cho nàng vứt bỏ toàn bộ trước đây, lại sinh ra ở Thanh triều đi!

Hắn nghe xong, kích động mãnh liệt hôn môi của nàng, một lần lại một lần triền miên cùng nàng. “Đây là lời nói ta muốn nghe nhất trên đời này! Nàng đừng nói muốn rời khỏi ta nữa, đừng cùng ta cãi nhau, những thứ này ta đều không muốn nghe!”

“Được. . . . . .” Nàng yểu điệu đáp lại nhiệt tình cùng yêu say đắm của hắn.

Đang ôm lấy lồng ngực ấm áp, nàng làm sao dám tưởng tượng tương lai không có hắn? Được tình lang như hắn, cho dù muốn nàng đợi ở trong thời không xa lạ, chịu khổ cùng hắn trải qua cả đời, nàng cũng nguyện ý!

Từ lúc đạt được tha thứ và hứa hẹn của Y linh, Duy Kinh đã làm tan đi tâm tình lo lắng trong mấy ngày qua, anh tư càng thêm toả sáng, cả ngày tâm tình đều vui vẻ, lúc làm việc trước điện cũng thuận buồm xuôi gió hơn.

Hôm nay sau khi hạ triều, hoàng thượng hắng giọng, khoát tay một cái nói: “Duy Kinh, Tế Thuận, các ngươi theo trẫm đến ngự hoa viên ngắm hoa đi!” Lập tức bãi giá đến ngự hoa viên.

Duy Kinh ngẩn ra. Ngắm hoa? Rõ ràng đang cuối mùa thu, trăm hoa đều tàn lụi, làm gì có hoa đẹp mà thưởng thức?

Hắn biết rõ đó là cái cớ của hoàng thượng, trên thực tế là có chuyện muốn nói riêng, vì vậy mỉm cười rồi cùng với Tế Thuận đuổi theo long giá, chờ hoàng thượng mở miệng.

“Duy Kinh, trẫm biết ngươi là thần tử tốt tính thiện trung thành, hơn nữa vì quốc gia lập không ít công lao, trẫm vẫn luôn đặt hi vọng vào ngươi, ngươi biết không?”

“Nô tài được Thánh thượng ưu ái như thế, thật sự là xấu hổ không dám nhận! Nô tài chỉ cố gắng làm tròn bổn phận, thần phục Thánh thượng cùng nước Đại Thanh!”

“Hoàng thái hậu có đề cập tới với trẫm, bảo trẫm chỉ hôn thay ngươi, để cho ngươi sớm thành gia lập thất (lập gia đình), thêm cho Đông vương phủ nhiều huyết mạch, để cho Viên lão Vương gia cùng lão Phúc tấn được niềm vui thú trông cháu lúc tuổi già.” Hoàng thượng mỉm cười nhìn sắc mặt chuyển xanh của Duy Kinh, tiếp tục hỏi: “Ngươi cũng đã biết?”

“Nô tài không dám ngông cuồng suy đoán ý tứ của Thái hậu.” Thân thể của hắn cứng đờ! Giờ khắc này cuối cùng đã tới sao? Tại sao tới nhanh như vậy? Hắn mới vừa hòa hảo với Linh nhi, tình cảm đang phát triển, chuyện này chen vào, chẳng phải là lại phá đổ quan hệ của bọn họ mới xây dựng sao?

“Thái hậu có ý tứ là, muốn trẫm đem một vị tiểu hoàng cô hoặc công chúa ở trong cung chỉ hôn cho ngươi. Nhưng ngươi là thần tử yêu quý của trẫm, trẫm cho là nên hỏi ý của ngươi trước thì có vẻ ổn thỏa.”

“Nô tài. . . . . .” Hắn do dự rồi, lưỡng lự không biết nên trả lời như thế nào. “Hoàng thượng, nô tài tuyệt đối không có ý mạo phạm các công chúa, nhưng thứ cho nô tài nói thẳng, thần chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nạp phúc tấn ạ!”

“Hoàng thượng, nếu như từ đầu Duy Kinh đã muốn nạp phúc tấn ở trong cung, vậy sẽ không phải mỗi lần cử hành hoạt động tuyển tú đều cố ý không vào cung rồi!” Tế Thuận nói chuyện xác thực.

Hoạt động tuyển tú ngoại trừ tuyển chọn hoàng hậu phi tử ra, đều là đám hoàng tử, hoàng tôn, thân vương cùng Quận Vương chờ cơ hội được ban cho thê thiếp thuộc dòng quý tộc.

“Đúng a, lúc trước trong cung tuyển tú sao đều không nhìn thấy bóng dáng của ngươi? Xem ra ngươi là không thích chọn phúc tấn từ trong cung rồi?”

“Nô tài không dám, chẳng qua là mỗi lần hoạt động tuyển tú thì cũng vừa vặn trong người có việc thôi!” Cũng không thể ở trước mặt hoàng thượng nói hắn sợ các nữ quyến ở trong cung “Cầu phu như khát” đi?

“Tế Thuận, ngươi và Duy Kinh rất thân thiết, khẳng định biết hắn nghĩ gì, mau thay hắn nói cho trẫm biết đi, tránh cho trẫm đoán tới đoán lui!”

“Theo ý kiến của nô tài, không bằng liền đem một người trong đám thị thiếp phù chánh (từ thiếp lên làm vợ) ở nhà hắn, cưới nàng ấy làm phúc tấn! Tránh cho phiền toái, hắn lại vui vẻ, có phải hay không?”

“Tế Thận, đừng nói loạn ở trước mặt hoàng thượng!” Khóe mắt hắn nhìn lướt qua Tế Thận, lại chuyển sang hoàng đế. “Hoàng thượng, chuyện này tại sao có thể qua loa như thế?”

“Nói cũng phải.” Hoàng thượng để cho thái giám dâng trà sau đó, liền nói: “Nếu trẫm thật sự làm theo ngươi, e rằng suy nghĩ của Đông lão phúc tấn sẽ tan vỡ.”

“Cái gì? Thì ra là lão Phúc tấn nói với Thái hậu a! Ta đã nói rồi, sao Thái hậu lại không hiểu tâm ý của Duy Kinh chứ?” Từ nhỏ Tế Thuận ra vào trong cung, Thái hậu luôn luôn yêu thương hắn như Tôn Tử, cho nên hắn thường thường cùng Thái hậu nói chuyện nhà, trước đó có nói với người chuyện của Duy Kinh và Y Linh.

“Lão Phúc tấn và Thái hậu là biểu tỷ muội, khó trách Thái hậu không nhắc tới chuyện này với trẫm.”

“Nhưng toàn bộ vẫn là dựa vào quyết định của hoàng thượng đi? Hoàng thượng, Thái hậu và lão Phúc tấn đã nói vậy thì không biết chuyện Duy Kinh gần đây đã lập công.”

“Nói đúng! Duy Kinh, trẫm nhớ công lao tiễu trừ một nhà Tô Nỗ lần trước của ngươi, điều này đủ để cho trẫm cho phép tự ngươi được chọn thê . Mặc dù nói do trẫm, tin tưởng quyết định của trẫm, Thái hậu và lão Phúc tấn sẽ không có dị nghị !” Giọng nói của Hoàng thượng tràn đầy uy nghiêm không dung tha người khác.

Duy Kinh mím môi, chậm rãi mở miệng: “Toàn bộ đều nhờ hoàng thượng làm chủ.” Bây giờ hắn không dám vọng tưởng có thể trực tiếp yêu cầu hoàng thượng cho Linh nhi trở thành chánh thất của hắn!

“Hoàng thượng, nô tài có một đề nghị, không bằng bảo lần trước Y Linh hiệp trợ Duy Kinh tiễu trừ Tô Nỗ mà gả cho hắn là được rồi!”

Tế Thuận lần trước đến Đông vương phủ tìm Duy Kinh thì vừa thấy Y Linh thông minh thiện lương đã hợp ý! Ngoại trừ hi vọng người có tình bọn họ có thể sẽ thành gia quyến, đồng thời cũng không hy vọng bi kịch lại tái diễn lần nữa giống như là bằng hữu Phù Tang, và nữ nhân hắn ta yêu mến. Hắn bây giờ không thể lại mất đi một huynh đệ thân thiết nhất nữa!

Hoàng thượng dừng lại, nhìn Duy Kinh một lúc, sau mới nói: “Vậy trẫm chỉ hôn Y Linh làm phúc tấn của ngươi! Nàng ấy hộ triều có công, thông minh cơ trí, trẫm nghe Phùng cha xứ nói phẩm tính của nàng ấy thuần lương, thiện giải nhân ý (hiểu ý người khác), vậy cũng đủ làm phúc tấn. Dựa vào điểm này, tin tưởng lão Phúc tấn sẽ không gây khó khăn nữa.”

Duy Kinh mừng rỡ, không kềm nổi hô to lên:“Hoàng thượng, có thật không?” Hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày như thế, càng không ngờ tới chuyện sẽ phát triển như vậy!

“Đương nhiên là thật, quân vô hí ngôn! Đợi lát nữa trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn, để cho Y Linh làm nghĩa muội của Tế Thuận, để có thế dùng danh nghĩa cách cách của Quận Vương phủ mà xuất giá, như vậy làm phúc tấn của Đông vương phủ, thì càng danh chánh ngôn thuận rồi!”

“Thật là chuyện vui trong thiên hạ, ta có muội muội ngoan phải xuất giá rồi!” Tế Thuận cảm thấy cao hứng thay bạn tốt.

Duy Kinh lập tức hai tay chạm đất, liền khấu đầu ba cái. “Nô tài Duy Kinh, tạ chủ long ân, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Được rồi, dậy đi! Mau trở về nói cho lão Vương gia biết, trễ một chút mang Y Linh vào cung tạ ơn, trẫm ngược lại cũng rất muốn gặp nàng ấy một chút.”

Hắn vui mừng thở dài. “Dạ, vậy nô tài xin lui xuống trước!”

“Hoàng ama (Marfa), chuyện chính là như vậy, công công sẽ đến Vương Phủ tuyên chỉ dụ của hoàng thượng vào một ngày gần đây, cho nên Tôn nhi đặc biệt tới trước nói với ngài một tiếng.”

Duy Kinh đem chuyện chỉ hôn, nói với Đông vương gia đang luyện chữ trong thư phòng. Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của lão nhân gia, để đối ứng thích hợp.

“Này. . . . . .” Vương gia trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Nếu là Thánh thượng tự mình chỉ hôn, vậy chúng ta sao có thể phản đối? Dù sao ngươi chính là không thể không cưới!”

“Ngài không thích con cưới Linh nhi làm phúc tấn?” Duy Kinh liếc mắt nhìn lão Vương gia hỏi. Hắn biết bà nội vẫn không thích Linh nhi, nói không chừng bà ấy đã liên tục nói ở bên tai Hoàng ama đi?

“Không có chuyện này, chỉ cần con thích là đủ rồi. Hoàng thượng cũng đã chỉ hôn cô nương ấy cho con, chứng minh cô nương ấy cũng không tệ!”

Để tránh bị bà nội của Duy Kinh nói ông che chở Duy Kinh, ông luôn luôn bày tỏ trung lập đối với chuyện của Y Linh, không để ý tới nhiều. Bây giờ vừa đúng lúc hoàng thượng chỉ hôn tới, cuối cùng ông cũng có thể để xuống nỗi băn khoăn!

“Linh nhi là một cô nương tốt, hoàng ama nhất định sẽ thích nàng ấy.”

“Vậy nhớ nhanh chóng cùng cô nương ấy hoàn thành đại sự nối dõi tông đường, để cho ta có tằng tôn (cháu cố) mà ôm!” Lão Vương gia các nhà khác phần lớn là đã có một đống con cháu rồi, mọi người đều chơi đùa trông cháu, rất vui vẻ! Ông cũng muốn nếm thử tư vị kia một chút!

Duy Kinh bật cười, không ngờ rằng hoàng ama nôn nóng được ôm tằng tôn! Được rồi, nếu mọi người đều “ký thác kỳ vọng” với hắn, vậy hắn cần phải cố gắng nhiều hơn!

Trong trướng Phù Dung, Duy Kinh triền miên ở trên môi Y Linh, cơ thể cọ xát lẫn nhau, ướt át mà nhẵn nhụi, để cho nàng cảm nhận được rõ hắn đoạt lấy nồng đậm như lửa, mà nàng cũng vui lòng phục tùng hoan nghênh hắn tiến công cướp đoạt. . . . . .

“Ừ. . . . . . A!” Không biết tại sao, nàng cảm thấy hình như tối nay Duy Kinh đặc biệt. . . . . . nhiệt tình, khiến cho nàng ở trong hoan ái gần như không còn chút sức lực nào mà ngã xuống.

“Linh nhi. . . . . . Linh nhi, ta yêu nàng. . . . . .” Trong sự kích tình, hắn chợt ngẩng đầu, dán vào bên tai nàng khàn giọng nói nhỏ: “Nàng sắp là thê tử của ta. . . . . .”

Nàng đang đổ mồ hôi đầm đìa, hết sức ngạc nhiên chống lại mắt của hắn. “Thê tử?” Nhưng ngay sau đó nàng cảm thấy một cơn sóng nâng hai người lên đám mây —

Bọn họ thở hồng hộc mà ôm lấy nhau, đợi sau khi hơi thở ổn định, hắn vươn người ngồi dậy, phủ thêm áo khoác gấm, đi tới trước hộc tủ tìm kiếm đồ.

Y Linh đi theo, mặc y phục, tò mò đi tới bên cạnh hắn.”Chàng tìm cái gì?”

Hắn cười quay đầu, trong tay đã thêm cái hộp gấm. “Đây là đồ trước đây ngạch nương để lại cho ta, ta muốn đưa nó cho nàng.”

Nàng ngoài ý muốn vô cùng. “Chàng đem di vật của ngạch nương chàng đưa cho ta? Tại sao?” Vật kỷ niệm quan trọng như vậy có thể tùy tiện tặng cho người khác?

“Bởi vì đây là dặn dò của ngạch nương, muốn tặng cho phúc tấn của ta.” Hắn mở hộp gấm ra, đó là một khối ngọc bội Phỉ Thúy trong suốt long lanh, vừa nhìn đã biết là vật thượng hạng.

“Phúc tấn? Vậy không phải là đưa cho thê tử của chàng sao?”

“Ừ, cho nên bây giờ ta đưa cho nàng, bởi vì nàng chính là thê tử của ta! Sáng nay Hoàng thượng đã tự mình chỉ hôn nàng cho ta, làm thiếu phúc tấn của ta!”

Nàng vừa nghe, không cẩn thận, chân mềm nhũn liền ngã quỳ trên mặt đất!

Duy Kinh kéo nàng đứng vững. “Biết có thể danh chánh ngôn thuận gả cho ta, không cần làm tiểu thiếp, liền vui vẻ mà quỳ tạ ta sao?” Nụ cười của hắn chảy vào đáy mắt nàng. “Đừng nóng vội, chờ chỉ dụ chính thức của hoàng thượng đến Đông vương phủ, nàng từ từ tạ ơn cũng không muộn!”

“Tại sao. . . . . . Là ta?” Nàng quả thực không tin mình nghe thấy được cái gì! Nàng thế nhưng có thể ngồi lên vị trí phúc tấn?

“Không phải là nàng còn có thể là ai? Nàng cho rằng ta còn có lựa chọn khác sao?” Hắn chỉ có nữ nhân là nàng thôi, không lập nàng còn có ai chứ!

Hắn cười có thâm ý khác khiến cho trái tim nho nhỏ của nàng co rút. “Ta không có lựa chọn, nhưng là chàng có a! Những hồng nhan tri kỷ kia của chàng đâu?”

“Ta từ lâu đã rút lui khỏi biệt quán, bọn họ đều quăng chỗ khác.” Hắn khẽ nhíu mày rậm khí phách.”Nàng nói tới bọn họ làm cái gì? Còn chưa tin ta sao?”

“Không, ta chỉ là khó mà tin được. . . . . .” Đây đối với nàng mà nói căn bản là giống như mộng đẹp không thể chạm vào, sao có thể đột nhiên trở thành sự thật? “Ta ngay cả không thuộc về cái thế giới này, tại sao chàng chọn ta? Chàng có biết thê tử là đại biểu của ý gì không? Đó là quan hệ chính thức, là cũng không thể lập lại . . . . . .”

“Ta đương nhiên biết! Cho nên không phải là nàng thì không được!” Hắn nói như đinh chém sắt, biểu tình trên mặt kiên quyết không cho tranh cãi.

“Duy Kinh, có phải hoàng thượng muốn chỉ hôn một thiên kim tiểu thư cho chàng hay không, chàng không muốn bị tiểu thư nuông chiều sai khiến, mà trong vương phủ chỉ nuôi một nữ nhân là ta nên mới miễn cưỡng đem ta ra, cho nên ngươi liền lấy ta để ứng phó bức hôn?” Nhất định là như vậy!

“Không phải vậy! Nàng tiểu nữ nhân này, tại sao phải nghĩ chuyện phức tạp đến như vậy?” Hắn kéo nàng vào trong ngực, thở dài nói: “Ta vẫn muốn để cho nàng làm phúc tấn của ta, nàng biết không.”

“Thân phận của ta xứng sao? Ta ở trong đám quý tộc của các người, không phải là rất hèn mọn sao? Ta là người tới từ tương lai, lai lịch lại không rõ, chàng thực sự có can đảm để cho ta làm chánh thất?”

“Xuất thân của nàng đều không qaun trọng, bởi vì hoàng thượng sẽ cho nàng làm nghĩa muội của Tế Thuận, lại ban thưởng cho nàng thân phận cách cách, không có ai sẽ chất vấn quá khứ của nàng nữa. Vì vậy nàng quên chuyện trước kia đi, an tâm làm vợ của ta đi!”

“Các người không phải là rất chú trọng dòng dõi huyết thống sao?” Trước kia hắn cũng từng đề cập tới điểm này, nàng là hán nữ, cho nên chỉ có thể làm tiểu thiếp nha: “Ngay cả ta cũng có thể tìm được một danh hiệu cách cách?” Những nam nhân này đến tột cùng là đang suy nghĩ gì chứ, thật sự làm cho nàng không hiểu!

“Ta nói có thể là có thể, nàng còn rầy rà cái gì? Cho dù không muốn cũng không phải do nàng, nếu không chính là kháng chỉ! Còn không mau nhận lấy?” Gương mặt tuấn tú của hắn sa sầm, không nhịn được đem cái hộp cứng nhét vào trong tay của nàng. Hắn coi ngọc bội như là vật đính hôn, một khi nàng nhận lấy, nàng liền không thể không gả cho hắn!

Nước mắt trong veo chống lại hắn, biết nàng nói thế nào cũng nói không được “đồ cổ ” này, vì vậy không thể làm gì khác hơn là buông tha.

“Được, chàng thích như thế nào thì làm thế đó đi! Dù sao ở thời đại này cũng không có chỗ cho ta dung thân, không nương tựa vào chàng còn sống được sao?” Nếu hắn nói không thành vấn đề, nàng cần gì phải nói thêm nữa chứ?

“Nàng đây là nói lẫy?” Hắn nhíu mày nhìn nàng.

“Không, là lời nói thật tâm!” Nàng ôm cổ của hắn, hồn nhiên cười. “Trừ chàng ra, ở chỗ này ta không có bất kỳ thân nhân nào. . . . . .” Nàng đã quyết định quyết tâm phải ở lại chỗ này cùng hắn, có thể gả cho hắn làm vợ nàng đương nhiên vui vẻ!

“Như vậy làm phúc tấn của ta, nàng vui không?” Lời này của nàng khiến hắn nhếch miệng cười.

“Ừ, vui vẻ!”

“Linh nhi, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, yên tâm đi!” Hắn ôm nàng càng chặc hơn.

Nàng gật gật đầu, nhào vào trong ngực của hắn, bắt đầu vui mừng ảo tưởng tương lai của hai người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.