Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 43



Đàm Duy nhìn hai người này, trong thâm tâm bất giác nhen lên một đốm lửa, không biết là đang giận bác sĩ Tiêu hay là đang giận Tiểu Băng. Cũng may bác sĩ Tiêu nhanh chóng thả tay Tiểu Băng ra, đưa phiếu xét nghiệm cho anh. “Anh đưa cô ấy đi xét nghiệm đi, không lại nghi tôi bịp bợm…”

Tiểu Băng hỏi: “Vậy chúng em làm xét nghiệm xong thì… đi đâu tìm anh đây?”

“Cứ quay lại đây tìm tôi.”

Tiểu Băng ngọt ngào nói: “Vậy anh ở đây chờ chúng em nhé!”

Bác sĩ Tiêu cười híp mắt, đáp: “Tôi sẽ đợi…”

Đàm Duy kéo tay Tiểu Băng rời khỏi phòng chẩn đoán, vừa ra đến cửa liền hỏi: “Hai người vừa nãy… nói gì mà sôi nổi như vậy hả?”

“Ai? Em với bác sĩ á? Cứ nói bừa thôi, chủ yếu là khen anh ta, tạo mối quan hệ tốt để anh ta khám tận tâm một chút…” Tiểu Băng hỏi lại: “Anh với người phụ nữ kia ở bên ngoài nói cái gì?”

Anh không dám kể những lời Diệp Tử Mi nói, chỉ đơn giản nói: “Chị ấy kể chuyện chồng chị ấy.”

Đến khi họ lấy được kết quả xét nghiệm, quay lại phòng chẩn đoán tìm bác sĩ Tiêu lại phát hiện bác sĩ Tiêu không biết đã đi đâu rồi, gõ cửa không có người thưa, gọi “Bác sĩ Tiêu” cũng không người đáp. Chỉ có hành động của họ quá ồn ào, quấy rầy cả những phòng ở xa, một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng thò đầu ra trách: “Làm cái gì đấy hả? Hai người gõ cửa làm gì thế hả?”

Tiểu Băng vội giải thích: “Chúng tôi tìm… bác sĩ Tiêu… khám bệnh…”

“Khám bệnh sao lại đến đây?” Người phụ nữ mặc blouse trắng giơ tay lên chỉ. “Phòng chẩn đoán chẳng phải ở đằng kia sao?”

Họ bị quát mắng vài câu, ỉu xìu chạy lại phía phòng chẩn đoán. Đàm Duy nói: “Anh cảm thấy tay bác sĩ Tiêu này chẳng chu đáo chút nào. Hôm nay chúng ta chắc chắn là bị lừa rồi.”

“Sao anh ta lại lừa chúng ta cơ chứ? Chúng ta cũng chẳng cho anh ta tiền.”

Anh muốn nói bác sĩ Tiêu này đang lợi dụng Tiểu Băng nhưng lại cảm thấy chưa có gì nghiêm trọng, hơn nữa lúc này mà ghen thì thật chẳng ra làm sao, liền nói bâng quơ: “Anh ta không lừa chúng ta, vậy sao đến bóng người cũng không thấy đâu nữa?”

“Anh ta từng nói hôm nay không phải đến đây làm, hay là anh ta đi làm ở chỗ khác?”

“Làm ở đâu?”

“Em cũng không biết, em chỉ đoán như thế thôi.”

“Anh thấy anh ta chắc chắn là đi làm ở phòng xông hơi rồi.”

Tiểu Băng không kìm được bật cười. “Sao anh lại xem thường anh ta như vậy, anh ta cũng không giống người nhóm lò, hai bàn tay trắng trẻo như vậy, đốt lò cái gì chứ? Em thấy anh nên gọi điện cho người phụ nữ kia… hỏi xem đến đâu tìm bác sĩ Tiêu…”

Đàm Duy không còn cách nào khác, tìm danh thiếp của Diệp Tử Mi để gọi điện thoại. Anh cứ nghĩ cuộc điện thoại này là vô ích, ai ngờ vừa gọi đã có người bắt máy.

Diệp Tử Mi nghe anh nói liền an ủi: “Cậu đừng lo lắng, tôi giúp cậu gọi cuộc điện thoại, hai người cứ đến phòng chẩn đoán chờ anh ta đi.”

Bác sĩ Tiêu này cứ như được giấu trong ống tay áo của Diệp Tử Mi, Diệp Tử Mi nói “biến”, anh ta liền hiện thân. Hai người họ đứng trước phòng chẩn đoán một lúc liền nhìn thấy bác sĩ Tiêu chậm rãi tiến lại, giống như vừa nằm bò trên bàn ngủ bị người khác gọi dậy, đầu tóc rối tinh, một bên mặt còn hằn lên mấy vết lằn ngang lằn dọc.

Bác sĩ Tiêu nhận phiếu xét nghiệm xem qua một lượt, mặt liền đổi sắc, hai ngón tay búng búng vào phiếu xét nghiệm, ba hoa: “Thấy chưa? Giống hệt như chẩn đoán của tôi, anh không phục cũng không được.” Vừa nói, anh ta vừa rút chìa khóa mở cửa phòng chẩn đoán cho họ vào. Đợi mọi người đều ngồi yên vị, bác sĩ Tiêu liền mở phiếu xét nghiệm ra trước mặt Đàm Duy, chỉ chỉ, nói: “Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Tôi có nói sai không hả? Tôi nói không cần làm xét nghiệm, anh lại không tin, làm xét nghiệm một lượt, chỉ phí phạm thời gian của tôi.”

Đàm Duy không hiểu mấy kết quả xét nghiệm này, hỏi: “Vợ tôi rốt cuộc là… mắc bệnh gì?”

“Không phải tôi nói cho anh rồi sao? Là viêm thận mãn tính.”

Anh không nhớ bác sĩ Tiêu từng nhắc qua mấy chữ “viêm thận mãn tính” này, chỉ cảm thấy bác sĩ Tiêu này đang giở trò.

Tiểu Băng không tin nổi, thốt lên: “Em mắc bệnh viêm thận mãn tính hả? Sao em chẳng cảm thấy như vậy.”

Bác sĩ Tiêu nói: “Điều đó cho thấy sức chịu đựng của cô rất tốt, cô mà mắc những bệnh thông thường sẽ chẳng có vấn đề gì cả…” Sau đó, anh ta lại phê bình Đàm Duy: “Nhưng mà loại chồng như anh đúng là vô tâm, chẳng lẽ anh không nhận thấy điều gì sao?”

Anh cảm thấy bác sĩ Tiêu đang cố tình chia rẽ nội bộ nhưng cũng không dám đắc tội với anh ta, chỉ nén lửa giận trong lòng, hỏi: “Vậy cô ấy… tại sao lại mắc bệnh viêm thận mãn tính chứ?”

“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Anh với cô ấy chung chăn chung gối còn không biết, tôi sao mà biết được? Nếu tôi là chồng cô ấy thì chắc chắn đã biết rồi, hơn nữa còn không để cho bệnh tình của cô ấy trầm trọng đến mức này.”

Tiểu Băng nhỏ nhẹ nói: “Bác sĩ y thuật cao siêu nên chắc chắn là biết rồi.”

Nếu như Tiểu Băng nói chuyện với anh cũng nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ như vậy thì anh đến xương cốt cũng mềm cả ra rồi, nhưng Tiểu Băng lại đang nói chuyện với bác sĩ Tiêu, còn dùng cái giọng ngọt ngào, ỏn ẻn như vậy, anh thiếu chút nữa thì da gà dựng hết lên rồi.

Bác sĩ Tiêu là người rất ưa nói ngon nói ngọt, nở nụ cười ấm áp với Tiểu Băng, còn kiên nhẫn giảng giải cho cô: “Có khả năng cô đã mắc bệnh này từ trước. Có rất nhiều người từng mắc bệnh này, uống thuốc một, hai tuần là khỏi, có người không có triệu chứng bệnh nên không chú ý, hoặc bị mấy lão lang băm chẩn đoán thành bệnh khác, vì thế mà cấp tính liền biến thành mãn tính.”

“Vậy bệnh của tôi có nghiêm trọng không?”

“Nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, phải xem khả năng miễn dịch của cơ thể, còn cả cách chữa bệnh và chế độ nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thế nào… Có người mấy chục năm chẳng làm sao, có người mấy năm đã nguy kịch rồi.” Bác sĩ Tiêu lại quay sang giáo huấn Đàm Duy: “Anh phải tận tình chăm sóc cô ấy, phải cho cô ấy ăn đồ ăn ít natri, ít natri đấy, hiểu không hả? Phải ăn ít muối, cũng không được ăn nhiều protein, nước uống cũng phải khống chế, quan trọng nhất là phải cho cơ thể được nghỉ ngơi thật tốt.”

Tiểu Băng vội hỏi: “Vậy tôi có thể đi làm không?”

“Còn phải xem cô làm công việc gì?”

“Tôi bán bảo hiểm.”

“Haizz, vậy phần lớn thời gian đều ở bên ngoài chạy đông chạy tây, tạo mối quan hệ với khách hàng? Trước hết hãy nghỉ ngơi một thời gian đã, đợi tình hình sức khỏe có chuyển biến tốt thì lại đi làm vậy…”

“Vậy sao được? Nghỉ một thời gian, công việc của tôi cũng xong luôn…”

Bác sĩ Tiêu liền dọa dẫm: “Cô không hoàn toàn tĩnh dưỡng một thời gian thì đến mạng cũng không còn. Cô cần mạng sống hay cần công việc hả?” Bác sĩ Tiêu nói với Đàm Duy: “Còn anh nữa, nghe cho kĩ lời tôi, đời sống tình dục cũng phải tiết chế một chút, đừng chỉ lo cho bản thân mình sung sướng rồi cả mạng sống của vợ cũng không màng đến đấy.”

Anh bị nói đến mức cả hai tai nóng bừng lên, không biết bác sĩ Tiêu này đang làm tròn bổn phận bác sĩ hay là nhân cơ hội trêu chọc hai vợ chồng anh, dù thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Hôm đó trở về nhà, anh bảo Tiểu Băng nằm trên giường nghỉ ngơi, không được làm gì. Tiểu Băng nói: “Vậy chẳng phải em sẽ biến thành phế nhân sao? Không làm việc, chỉ ăn bám, tất cả đều dựa vào anh mà sống, đời này của em còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Bác sĩ không nói phải nghỉ ngơi cả đời, cứ tĩnh dưỡng một thời gian rồi tính tiếp.”

Tiểu Băng cười, nói: “Anh nghe cái ông bác sĩ Tiêu ấy dọa anh sao? Em thấy anh ta cứ như cố ý ra vẻ bí hiểm, làm cho sự tình trầm trọng hơn, làm như chúng ta hôm nay gặp được anh ta là việc cực kì may mắn ấy.”

Anh lo lắng nói: “Nhưng mà cái cô Diệp Tử Mi kia cũng nói… thận của em có vấn đề…”

“Vậy thì càng chứng minh ông bác sĩ Tiêu đang giở trò, đến cô Diệp Tử Mi kia cũng biết là bệnh gì thì có thể là bệnh gì trầm trọng chứ? Còn cần bác sĩ chẩn đoán sao? Em thấy cái cô Diệp đó với bác sĩ Tiêu… quan hệ rất… thân mật…”

“Ôi dào, chị Diệp còn nói anh về nhà thì gọi điện cho chị ấy, chị ấy sẽ nói số điện thoại và địa chỉ của bác sĩ Tiêu cho, bảo chúng ta biếu bác sĩ Tiêu chút quà…”

Tiểu Băng cười, nói: “Anh xem, em có nói sai không nào? Chị Diệp chính là tòng phạm của bác sĩ Tiêu, giúp bác sĩ Tiêu tạo mối làm ăn. Chị ta vừa thấy đã biết không có bệnh tật gì, lại đi loanh quanh trong bệnh viện, chính là để đợi những kẻ nhát gan lần đầu tới bệnh viện khám như chúng ta, sau đó giả vờ giúp đỡ, giới thiệu chúng ta cho bác sĩ Tiêu. Bác sĩ Tiêu này lại nói bệnh tình sao cho nghiêm trọng một chút, làm cho chúng ta cảm thấy đời này phải cầu cứu anh ta rồi. Lúc này Diệp Tử Mi mới lộ diện làm người tốt, bảo chúng ta biếu bác sĩ Tiêu chút quà, sau đó hai người họ chia nhau.”

Anh cũng nghĩ đến điểm này nhưng để phòng ngừa rủi ro vẫn gọi điện thoại cho Diệp Tử Mi, không có người bắt máy. Một lúc sau mới thấy Diệp Tử Mi gọi lại, anh nghe thấy có tiếng nhạc, hình như là đang ở mấy nơi quán bar gì đó, có cảm giác xa hoa, trụy lạc. Anh bỗng nhớ lại ánh mắt của Diệp Tử Mi, lúc đó chỉ cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nhớ lại mới thấy đó là ánh mắt của phụ nữ phong trần.

Diệp Tử Mi nói: “Sao rồi? Vợ cậu…”

Anh nói qua chẩn đoán của bác sĩ Tiêu một lượt, Diệp Tử Mi liền nói: “Cậu xem, tôi nói không sai chứ? Bác sĩ Tiêu là bác sĩ chữa viêm thận rất nổi tiếng ở thành phố này, chồng tôi cũng là do anh ta chữa trị. Tôi thấy hai người đã hạ quyết tâm, trước hết hãy tặng cho anh ta chút quà để tạo quan hệ, sau này khi cần anh ta giúp đỡ cũng dễ dàng hơn…”

“Vậy chị xem chúng tôi nên tặng anh ta cái gì cho phải đây?”

“Hiện nay bác sĩ nổi tiếng như anh ta, quà tặng nhiều không kể hết, nhà anh ta còn thiếu gì chứ, tôi thấy tốt nhất cậu cứ biếu tiền cho xong.”

“Vậy chị xem biếu bao nhiêu là hợp lý?”

“Cậu là giáo viên nghèo, tiền bạc cũng không dư giả, vậy thì lượng sức vậy, chỉ biếu tám trăm thôi.”

Anh vừa nghe, suýt thì nhảy dựng lên, tám trăm mà còn nói là “chỉ biếu”? Còn chưa làm gì đã phải biếu tám trăm, nếu thực sự muốn anh ta chữa trị, vậy phải biếu bao nhiêu tiền?

Diệp Tử Mi thấy anh không nói gì, cười hỏi: “Sao? Dọa cậu sợ rồi à? Tình hình hiện tại đã như vậy, tặng muộn không bằng tặng sớm, đợi đến khi cậu phải đến tận cửa nhà anh ta cầu, chỉ sợ muốn biếu cũng không được.”

Anh nói lấy lệ: “Cảm ơn chị, đợi tôi… bàn bạc với vợ tôi một chút đã…”

Diệp Tử Mi không biết vì sao lại thở dài một cái. “Nếu như cậu yêu vợ cậu, vậy thì năm trăm đi, nhất định phải biếu. Cậu nghe tôi, không sai đâu, tôi là phụ nữ, lại là người từng trải, biết phụ nữ có khi không nỡ tiêu khoản tiền nhỏ, đến cuối cùng vẫn phải tiêu gấp mười mà việc thì vẫn không làm được.”

Anh gác điện thoại, thuật lại những lời của Diệp Tử Mi một lượt. Tiểu Băng trợn tròn hai mắt. “Cái gì cơ? Tám trăm? Hôm nay chỉ xem bệnh cho em một lát mà phải biếu tám trăm á? Anh ta khám cũng khám rồi, không biếu thì đã sao? Chẳng lẽ lại có thể thu lại đơn thuốc?”

“Nhưng mà… nói không chừng sau này… còn phải tìm anh ta khám bệnh thì sao?”

“Sau này chúng ta đến sớm lấy số, nào còn phải nhờ anh ta. Anh đừng nghe chị Diệp kia nói linh tinh, nếu bọn họ không phải một nhóm làm tiền thì em không phải họ Trang nữa. Bây giờ quả thật không cần thiết, anh có cách của anh, tôi có cách của tôi, mỗi người đều có cách làm tiền riêng mà… Em cảm thấy cái chị Diệp đó cũng không phải là kiểu phụ nữ đoan chính, anh xem cách chị ta nhìn anh, còn cả bộ dạng chị ta liếc mắt đưa tình với bác sĩ Tiêu…”

Anh cảm thấy con mắt nhìn người của Tiểu Băng quả là lợi hại. Anh vừa nãy gọi điện cho Diệp Tử Mi, cũng nghe thấy âm thanh tạp nham mới nghĩ đến điều này, Tiểu Băng không cần nghe âm thanh trong điện thoại mà vẫn đưa ra phán đoán như anh, quả thật khâm phục trực giác nhạy bén của phụ nữ.

Tiểu Băng nói: “Còn cả tên của chị ta, Diệp Tử Mi, giống hệt tên của minh tinh Hồng Kông Diệp Tử Mi, chẳng lẽ muốn xem giả như thật? Em đoán chắc chỉ là gái thôi… Cái gì mà trưởng phòng quan hệ công chúng, bây giờ “gà” cũng nói mình là trưởng phòng quan hệ công chúng, cũng không phải nói láo, còn ai “quan hệ công chúng” hơn bọn gái chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.