Trình Huyên đang ở trong phòng của Hoắc Quý Ân, Hạ Tử Nhược đương nhiên không thể đi vào, cô vội vã cúi đầu rời đi. Cho đến khi bước vào trong thang máy, trái tim cô vì nghe được câu nói đó mà vẫn đập kịch liệt, nghĩ đến cô bất giác mỉm cười.
Người đàn ông này không bày tỏ rõ ràng với cô, nhưng lại để cho người theo đuổi thấy được lập trường của mình.
Sự thật chứng minh, rốt cuộc Hoắc Quý Ân vẫn để cho Trình Huyên lưu lại chút mặt mũi. Mãi cho đến tối, không có bất kỳ tin đồn nào về ” nội ứng ” bị lộ ra ngoài. Cho dù mọi người sôi nổi phỏng đoán, nhưng cuối cùng toàn bộ hứng thú buôn chuyện đều thất bại bởi bữa cơm đoàn viên đêm 30.
Làm việc quanh năm suốt tháng hầu như không được hưởng trọn vẹn ngày nghỉ, càng vào ngày lễ công việc càng bề bộn, nhưng giao thừa xem như là trường hợp đặc biệt. Kinh doanh nhà hàng Pháp kém hơn so với các nhà hàng kiểu Trung Quốc, trong nhà hàng không có mấy khách, Hạ Tử Nhược chỉ để lại vài người trực ca, còn những nhân viên khác cho tan ca nghỉ sớm.
Bọn họ vô cùng cảm kích, vui mừng chạy về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, trong nhà hàng thoáng cái yên tĩnh lại. Hạ Tử Nhược vừa bước vào khu bếp, liền đụng ngay người trước mặt.
” Tiểu Hạ à”. Sau hai lần trải qua đồng cam cộng khổ, chú Kỳ liền gọi giảm bớt tên hàm ( tên và chức vụ ), tỏ ra hết sức thân thiết với cô: ” Chú đang muốn tìm cháu đây”.
” Đêm nay cháu trai chú mời chú và vợ ăn cơm. Cháu cũng đi cùng nhé”.
Được ông nhắc nhở, Hạ Tử Nhược bỗng nhớ đối phương từng đề cập qua thân phận của cháu trai, cô vội vàng lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: ” Cái này không thích hợp đâu ạ, đều là người trong nhà…”. Một người ngoài như cô làm thế sao được.
Ông lão khéo léo, lúc này đầu óc như bị đổ nước: ” Cái gì mà người nhà với người ngoài. Coi như một bữa cơm rau dưa thôi, không cần phải để ý nhiều như vậy đâu”. Chú Kỳ làm bộ phản đối.
Đối phương nhiệt tình làm cô suýt nữa không cách nào chống đỡ. Hạ Tử Nhược cười lúng túng: ” Khụ khụ, xin lỗi, đêm nay cháu có hẹn”.
” Như vậy…”. Chú Kỳ nhíu mày, trên gương mặt lười biếng lộ rõ vẻ thất vọng.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc đóng cửa, Hạ Tử Nhược chậm chạp đi vào phòng nghỉ thay quần áo. Mở cửa tủ quần áo, cô theo phản xạ lôi chiếc di động trong túi áo đồng phục ra nhìn. Cô không nhớ đây là lần thứ mấy mình có hành động giống như thế trong tối nay. Cuối cùng, điện thoại vẫn là một mảng đen kìn kịt. Không điện thoại, không tin nhắn, ngay cả wechat cũng yên tĩnh. Giờ đây, một chút mất mát bò lên não khiến cô nhận thức một cách muộn màng tâm trạng vướng víu suốt cả đêm hẳn là – chờ mong.
Đúng là cô vẫn ôm chút chờ mong đối với người đàn ông kia.
Nhưng kiểu chờ mong này chỉ khiến Hạ Tử Nhược cảm thấy uể oải. Có lẽ, Hoắc Quý Ân nói cô là bạn gái anh, chẳng qua đem cô ra làm bia đỡ đạn, ngăn cản ong bướm quấy rầy mà thôi. Nghĩ thế, tâm trạng của Hạ Tử Nhược lại tối đi vài phần, ngón tay vẽ lên màn hình một cái, thực hiện cuộc gọi.
Điện thoại vừa thông, cô hỏi thẳng: ” Đêm nay em có về ăn cơm không?”.
” Không đâu, em có việc rồi”. Tiếng Hạ Tử Bằng tích chữ như vàng truyền ra từ không gian hết sức ầm ĩ.
Chiếc di động trên tay Hạ Tử Nhược thoáng cứng đờ, lông mày nhướng lên: ” Nhưng đêm nay là…”. Thời khắc đoàn tụ gia đình.
Khẩu khí của Hạ Tử Bằng mềm xuống, tốc độ lời nói lại nhanh hơn: ” Chị, em thực sự có việc, không nói chuyện với chị được”.
Nghe trong di động chỉ còn một tràng âm thanh ” tít tít”, tâm can Hạ Tử Nhược nguội lạnh hoàn toàn. Một đêm trừ tịch yên lành, chẳng lẽ cô thực sự cô độc một mình sao?
Xe vừa rời bãi đỗ, lập tức có tiếng pháo nổ tiến vào cửa sổ xe, đinh tai nhức óc rất náo nhiệt. Bị âm thanh này kích thích, tâm trạng Hạ Tử Nhược đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác thê lương. Ai ngờ, mảnh thê lương đó chưa kịp lan tràn, liền có một người vươn tay ngăn cản xe cô.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cô thò đầu ra, vẻ mặt kinh ngạc: ” Chú Kỳ?”.
” Ây da, chờ nửa ngày không bắt được xe, chú chết cóng rồi”. Chú Kỳ xoa xoa đôi tay tê cứng, không nói hai lời trực tiếp kéo cửa xe bên ghế lái ra: ” Phiền cháu đưa chú một đoạn”.
“…A”. Người đã lên, Hạ Tử Nhược không thể đuổi ông xuống, dù sao cũng một thân một mình, cô đành làm việc tốt vậy: ” Chú đi đâu?”.
Chú Kỳ nói tên địa danh là một câu lạc bộ tư nhân, Hạ Tử Nhược chưa từng tới nhưng đã nghe nói đến, một chữ ” cao sang” có thể tóm lược. Cô không biết đường đi, trong xe lại không cài thiết bị định vị, may thay chú Kỳ thuộc đường, liên tiếp chỉ trỏ, cuối cùng Hạ Tử Nhược cũng thuận lợi đưa ông đến nơi.
Đến nơi, chú Kỳ không chịu xuống xe, quay đầu liếc nhìn cô một cái, thuận thế nói: ” Nếu đã đến, hay là cháu cùng ăn với chúng tôi đi?”.
Không ngờ vòng vo một hồi, ông già này lại quay về chủ đề ban đầu, Hạ Tử Nhược nhất thời giật mình. Cô thật sự không có cách để chống lại cặp mắt tha thiết của chú Kỳ, đành dứt khoát tắt máy: ” Được rồi, cháu đây sẽ không khách khí nữa”. Không khách khí chỉ là giả.
Chú Kỳ nhếch miệng cười: ” Nha đầu, thế mới phải”.
“…”. Hạ Tử Nhược sao lại có cảm giác như bị tính kế thế này chứ.
Hội sở được bố trí hết sức lịch sự tao nhã, lối đi cổ điển cung đình, phảng phất mùi thức ăn. Vừa vào cửa, đập vào mắt chính là một cây cầu nước chảy, đèn lồng lớn màu đỏ, bên tai quanh quẩn tiếng đàn cổ chậm rãi lưu chuyển, nhân viên phục vụ đều ăn mặc theo kiểu thị tì, không những hợp ngày lễ truyền thống mà rất hợp với hoàn cảnh. Xuyên qua dãy hành lang gấp khúc màu sắc cổ xưa, Hạ Tử Nhược và chú Kỳ đi tới cửa một căn phòng bao. Cô liếc mắt nhìn tấm thẻ gỗ tinh xảo bên cửa – Hạ Thanh Đông Noãn Các.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, chú Kỳ đã đẩy cửa bước vào.
Bức rèm che một nửa, trong căn phòng sáng sủa trang nhã chỉ có một người phụ nữ đang ngồi, nhìn dáng dấp cùng tuổi với chú Kỳ, mặt mũi hiền lành. Nhìn có người đi vào, bà vội vàng đứng lên trước, ánh mắt dính trên người Hạ Tử Nhược: ” Đây là Tiểu Hạ sao. Tôi nghe lão Ngô nhiều lần nhắc đến, nói cháu không chỉ xinh đẹp, tâm địa cũng cực kỳ thiện lương”.
Nghe khẩu khí đã biết đối phương là vợ của chú Kỳ, Hạ Tử Nhược thoải mái hàn huyên: ” Thím Ngô quá khen rồi, cháu mạo muội tới, thật xin lỗi”.
” Không mạo muội, không mạo muội”. Thím Ngô liên tục khoát tay, hồ hởi kéo cô lại, cẩn thận đánh giá: ” Chậc chậc, đứa nhỏ này quả nhiên xinh đẹp”.
Nếu là ngày thường bị khen ngợi thổi phồng không sao, nhưng với ánh mắt kỹ càng của đối phương, phối hợp với bầu không khí long trọng cổ quái… Hạ Tử Nhược bỗng nhiên lúng túng, đại não tức thì bị hai chữ ” thân mật ” chiếm cứ.
Dường như nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, thím Ngô nhiệt tình mời cô ngồi xuống đối diện: ” Cháu đừng ngại, coi như người trong nhà cùng ăn một bữa cơm rau với nhau. Đợi lát nữa cháu trai thím đang đến”.
Đối phương ngoài miệng khẩu khí thân thiện, nhưng từng câu từng chữ đều khiến Hạ Tử Nhược nghe mà khiếp vía. Cô muốn dùng dáng vẻ tươi cười để chấm dứt cuộc trò chuyện lúng túng này nhưng bất luận thế nào cũng không thể cười nổi.
Nhìn bộ đồ ăn trống không bên cạnh, cô hoàn toàn không có tâm tư quan tâm đến cháu trai của chú Kỳ nên đành dứt khoát: ” Chú Kỳ, thím Ngô, thực ra cháu đã có bạn trai”.
Nghe vậy, hai người lớn tuổi đang lật xem menu phút chốc sửng sốt. Sau đó, yên lặng nhìn nhau, ánh mắt vô cùng… phức tạp. Không đợi Hạ Tử Nhược phỏng đoán ra thâm ý của bọn họ, cửa ra vào bất ngờ vang lên tiếng bước chân trầm ổn, cùng tiếng chuyển động tay nắm.
” Cậu, mợ”. Một giọng nam trong trẻo, không mang theo tạp chất bay vào phòng.
Hạ Tử Nhược vừa nhấc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đẩy cửa vào. Âu phục phẳng phiu, phong độ nhẹ nhàng, nhất là gương mặt trong sáng, mũi cao môi mỏng, đôi mắt thâm sâu như mực, ngũ quan quả thực đẹp đẽ không chút tì vết.
Cô muốn thu hồi ánh mắt, nhưng không làm sao thu về được. Toàn thân nhất thời như bị sét đánh, đóng đinh trên mặt ghế.
Ai có thể nói cho cô biết –
Người này sao lại là Hoắc Quý Ân?
Biểu hiện ngốc nghếch của Hạ Tử Nhược rơi vào mắt Hoắc Quý Ân. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cười lãnh đạm: ” Hạ Tử Nhược, quên nói cho em biết, chú Kỳ là cậu của tôi”.
Đây gọi là quên nói sao?
Rõ ràng người đàn ông này cố ý tạo ra chiếc thòng lọng để cô chui vào.
Hạ Tử Nhược đột nhiên nhận ra miệng không phải là của mình, giật giật, không phát ra một chút âm thanh. Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn ba người trong phòng – Đây là một nhà thiếu đạo đức mà.
Chú Kỳ cười ha hả, nhấp một ngụm trà, chép miệng nói: ” Tiểu Hạ à, cháu đừng trách chú”. Ông bất đắc dĩ nói tiếp: ” Đây là cháu trai của chú, cái gì cũng tốt, nhưng về phương diện tình cảm thì còn thiếu kinh nghiệm, không biết theo đuổi phụ nữ như thế nào, cũng không biết dỗ dành phụ nữ vui vẻ ra sao. Kết quả đành phải giơ cái mặt mo của chú ra”.
Hoắc Quý Ân đang treo áo khoác lên giá, bất chợt nghe vậy, động tác của anh hơi khựng lại. Thật sự không biết nên khen ngợi ông cậu này là thật thà hay nói quá là ông ngốc nghếch đây.
Hạ Tử Nhược vốn ngạc nhiên quá độ chợt cảm thấy đầu óc không đủ dùng. ” Cháu trai ” mà chú Kỳ gọi đúng là Hoắc Quý Ân sao? Sao cô không cảm thấy người đàn ông này thiếu kinh nghiệm tình cảm nhỉ? Nhưng người già đã nói như vậy, cô đành nghiêm chỉnh sửa chữa: ” Được rồi, chú Kỳ, cháu không trách chú”.
Nét mặt thím Ngô vẫn vui vẻ dễ gần, lập tức phụ họa: ” Thôi nào thôi nào, cái chính là chúng ta ăn bữa cơm sum vầy ngon lành này ngay thôi”.
Nói chuyện một hồi, Hoắc Quý Ân đã ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Nhược. Trong lúc ngồi xuống, anh hơi cúi đầu, ghé sát vành tai cô: ” Em dám thân thiết sau lưng anh, xem lát nữa anh sẽ trừng phạt em như thế nào”.
Hạ Tử Nhược trừng mắt lườm anh, nói khẽ: ” Anh đừng có được thể mà khoe mẽ”.
Lời của cô còn chưa rơi xuống, dưới mặt bàn đùi đã bị người ta nhéo một phát: ” Em vẫn giận anh à?”. Giọng nói nhu hòa trầm thấp, tựa như dã thú hung dữ đột nhiên thu hồi móng vuốt, ve vẩy đuôi xin tha thứ.
Cơn tức của Hạ Tử Nhược đã sớm tiêu tan. Người đàn ông này đối với cậu ruột công tư phân minh, huống chi là bạn gái. Cô bỗng nhận ra mình ngày càng hiểu rõ tính khí của Hoắc Quý Ân.
Quản lý một công ty lớn như thế, cho dù trong thâm tâm rất muốn thiên vị nhưng cuối cùng không thể không lựa chọn tỉnh táo và lý trí, mới được kẻ dưới phục tùng. Đây là lý do tại sao chú Kỳ ở Quý Đình bao nhiêu năm nhưng không bị ai phát hiện ông và tổng giám đốc có mối quan hệ thân thích. Ở nơi làm việc, đối tốt với một người, trái lại sẽ làm hại anh ta. Về điều này, Hạ Tử Nhược hiểu rất rõ, giống như cô và Tống Nhã, quan hệ càng thân thiết, càng phải giữ khoảng cách trước mặt đồng nghiệp.
Nhưng lời nói đến miệng, Hạ Tử Nhược như chợt nhớ ra điều gì, cô cắn đũa hỏi Hoắc Quý Ân: ” Rốt cuộc anh sắp xếp mấy thân tín ở Quý Đình vậy?”.
” Có em và chú Kỳ là hai”. Nói xong, Hoắc Quý Ân gắp miếng cá đã gỡ sạch xương bỏ vào trong bát cô. Động tác tự nhiên đó, không ai biết là anh học theo Hạ Tử Nhược.
Mặc dù bề ngoài người đàn ông này tỏ ra ôn nhu săn sóc, nụ cười nhạt như có như không nhưng Hạ Tử Nhược có cảm giác chân của mình lại bị người ta chạm vào. Cô đang định gạt bàn tay không thành thật kia ra, chợt nghe chú Kỳ lên tiếng: ” Khụ khụ, người trẻ các cháu muốn liếc mắt đưa tình, tốt xấu gì thì cũng đợi hai người già chúng tôi đi đã chứ”.
“…”.
Bữa cơm tất niên, vui vẻ hòa thuận, chú Kỳ hào hứng, bắt mỗi người uống vài chén rượu. Điều này khiến lúc dẹp đường hồi phủ không ai có thể lái xe. Hai vợ chồng chú Kỳ sống gần đó nên khăng khăng đi bộ về nhà. Hoắc Quý Ân thông cảm với nhân viên, không gọi tài xế đến mà tìm lái xe giá cao.
Chiếc Land Rover phóng nhanh như chớp, chạy đến lầu dưới nhà Hạ Tử Nhược.
Cô đang định xuống xe, đã bị Hoắc Quý Ân ngồi sau níu lại: ” Em không mời anh vào nhà ngồi một chút sao?”.
Lúc hỏi câu này, anh nheo mắt – Đây là cách người đàn ông biểu lộ ý đồ mập mờ mà chỉ mình anh có. Dây thần kinh của Hạ Tử Nhược xiết chặt, đôi má mơ hồ nóng lên: ” Muộn quá rồi, hôm nay tôi mệt”.
Rõ ràng là Hoắc Quý Ân gợi ý cho cô, nhưng anh vẫn nhàn nhã nói: ” Ngồi một chút thôi mà, em nghĩ gì thế?”.
“…”
Gần như không cho cô cơ hội để cự tuyệt, lúc này, Hoắc Quý Ân đã đuổi lái xe theo giờ đi, cùng cô lên lầu. Hạ Tử Nhược không ngạc nhiên không được, một Hoắc Quý Ân luôn cao quý lạnh lùng đã trở nên mặt dày mày dạn khi nào?
Vừa vào cửa, Hoắc Quý Ân liền cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi tháo hai cúc ngồi lên ghế sô pha. Anh vắt đôi chân dài, điệu bộ lười biếng, giống như chỉ thật sự ngồi một lúc.
” Hạ Tử Nhược, em lấy ly nước giúp anh”. Anh nói.
Hạ Tử Nhược đáp trả câu nói, đi thẳng vào bếp, không có nước ấm trong bình, giờ phải nấu. Hai tay cô ôm vai, đứng bên bồn rửa chờ nước sôi. Đột nhiên, cơ thể buông lỏng của cô hơi cứng lại.
Có người ôm lấy cô từ phía sau.
Quả nhiên chỉ là giả bộ, trong đầu người đàn ông này rõ ràng có ý xấu.
Môi Hoắc Quý Ân dán lên vành tai cô, hơi thở ấm áp. Nghĩ anh sẽ nói gì đó, cơ thể bất động của cô không hề né tránh, nào ngờ vành tai cô thoáng cái đã bị anh ngậm lấy.
Cẩn thận ma sát, mút và hôn, đôi môi anh bắt đầu rời xuống, khẽ cắn cổ cô. Miệng ấm nước phả hơi nóng, mờ mịt trước mắt. Hoắc Quý Ân nhìn chăm chú mảng da thịt trắng trẻo thấp thoáng dưới môi, cảm nhận động mạch cổ của cô đang đập mạnh.
Da đầu Hạ Tử Nhược run lên, cảm thấy lỗ tai nhanh chóng bị thiêu cháy, ngâm nga nói: ” Đừng làm rộn, ngứa…”.
Cô đang định đưa tay đẩy miệng Hoắc Quý Ân ra, anh đã xiết chặt hai tay nâng eo cô, bế cô lên. Ý thức của Hạ Tử Nhược trống rỗng một giây, không kịp phản xạ có điều kiện đã bị anh đặt lên bồn rửa.
Cho đến khi ngồi vững, cô cúi mạnh đầu, mới phát hiện ra tư thế của cả hai, cô ngồi, anh đứng… Đứng giữa hai chân cô. Cằm của cô nóng lên, bị Hoắc Quý Ân câu dẫn, môi anh không chút do dự lừa gạt, ngăn chặn miệng cô. Cùng lúc đó, eo của cô bị anh chế trụ, hơi rượu nhàn nhạt từ miệng tản ra, mang theo ảo giác ý loạn tình mê. Hạ Tử Nhược cảm thấy nụ hôn này mỗi lúc một khác nhau, bất luận là cơ thể và tâm trí có gần nhau thế nào.
” Cạch” một tiếng rất nhỏ, là ấm nước phát ra, nước đã nấu xong. Theo đó, còn có tiếng chuông cửa dồn dập.
Tinh thần Hạ Tử Nhược bỗng bị kéo trở về, vừa khẽ đẩy Hoắc Quý Ân, chợt nghe từ miệng anh tràn ra một giọng nói trầm khàn: ” Đừng mở cửa”.
” Không được, có thể là Hạ Tử Bằng về”. Cô không quan tâm nhảy xuống bồn rửa, chỉ chỉ phòng khách: ” Anh nhanh ngồi lên ghế sô pha đi”.
“…”
Vuốt mái tóc tán loạn, sửa sang lại quần áo lộn xộn, lúc này Hạ Tử Nhược mới tỏ ra trấn định đi mở cửa. Hoắc Quý Ân ngồi đường hoàng trên ghế, âu phục khoác lên đùi che… chỗ kia. Chỗ kia, dục vọng trên khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng bị nhuộm chỉ còn vẻ – thất vọng.
Anh lôi từ trong túi quần tây ra chiếc di động, giở tin nhắn xác định lần nữa.
Ba giờ trước, anh nhắn tin cho Hoắc Đình Đình: Đêm nay đừng để Hạ Tử Bằng về nhà. Rõ ràng Hoắc Đình Đình đã trả lời anh một chữ: ” Được”, kèm theo biểu cảm bỉ ổi hèn mọn.
Nhưng bây giờ là ai đang làm loạn?
Nha đầu kia làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy rồi. Hoắc Quý Ân oán thầm, liền thấy Hạ Tử Nhược mang theo túi hoa quả đến trước mặt anh, phía sau cô không có bất kỳ ai.
Cô hướng về phía anh nhún nhún vai: ” Ông lão bên cạnh đưa cho tôi đấy, nói là lễ mừng năm mới…”.
Một giây sau, giọng nói của Hạ Tử Nhược im bặt.
Cánh tay dài của Hoắc Quý Ân chụp tới, ôm ngang cô lên, đi dần về phía phòng ngủ.