Còi cảnh sát vang lên trong ngõ nhỏ. Lốp xe nhanh chóng nghiền nát những đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, làm cho cảnh tượng trong ngõ nhỏ tăng thêm mùi vị kinh điển thường thấy trong phim.
Lục Lệ Thành đang ngồi trên salon đọc tạp chí bỗng nhiên đứng dậy, mở cửa. Quả nhiên thấy mấy người anh em còn chưa đi.
Mấy tên lưu manh đứng ở cửa không có bộ dáng phân tán, nhưng trên mặt đều mang theo vẻ khẩn trương. Tên họ Đinh lên tiếng: “Đại ca, cảnh sát. Cả đám người chúng ta mục tiêu quá lớn.”
Lục Lệ Thành trầm mặc trong khoảng khắc, bỗng nhiên khom người vái: “Mấy ngày nay cảm ơn các anh em đã giúp. Hiện tại tất cả trở về đi.”
Có người sốt ruột: “Đại ca, vậy còn anh?”
Lục Lệ Thành tự tin cười một tiếng: “Yên tâm, tao chỉ đi dạo ban đêm, chẳng lẽ cảnh sát lại bắt được tao sao?”
Trải qua cãi cọ, cuối cùng đàn em của Lục Lệ Thành li khai. Kì thật bọn chúng cũng không muốn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì. Cả đám ngồi ngoài không dám lớn tiếng, sợ quấy rầy thanh tịnh của đại ca, ru rú ở ngoài ngay cả nói chuyện cũng phải thật cẩn thận. Khó chịu cứ như là nghiện thuốc lá mà lại không được hút vậy.
Tên họ Đinh cuối cùng vẫn là lèo nhèo nhất. Tên tiểu tử này vừa chạy được vài trăm mét liền quay trở về, thẳng cổ kêu: “Đại ca, em với anh đi dạo ban đêm. Cảnh sát không thể nào không cho chúng ta đi dạo, đúng không?”
Lục Lệ Thành không để ý tới hắn nữa, đi vào trong phòng. Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào đã hơn nửa giờ. Lục Lệ Thành lưu lại bên ngoài phòng tắm một hồi, không nói gì, rồi lại đi ra cửa. Trước khi ra cửa thuận tay cầm một tờ tạp chí.
Trên đường đêm, tên họ Đinh cảm thấy kì quái, vì sao đại ca lại cầm tờ tạp chí đó? Chẳng lẽ bên trong có mỹ nữ?
Lục Lệ Thành trợn mắt nhìn hắn: “Tiểu tử, mày hơi nhiều lời rồi đấy!”
Tên họ Đinh vui vẻ nghĩ thầm: khẳng định là mỹ nữ.
Bỗng nhiên phía sau bọn họ chiếu tới một luồng sáng, còn có một tiếng còi thổi: “Hai người đang làm gì?”
Lục Lệ Thành tính xoay người lại, thoải mái nói chuyện với cảnh sát. Đáng tiếc hắn cảm thấy tên họ Đinh đang kéo mình, lại nghe thấy âm thanh dồn ép của tên họ Đinh: “Đại ca, em quên. Trong túi vẫn còn nhét mấy ngàn giả…”
Một cái nhìn xem thường liếc qua. Tên họ Đinh tự giác cúi đầu, đồng thời hắn nghe được tiếng hô của đại ca: “Tiểu tử, còn không mau chạy…” Âm cuối vẫn còn, người đã chạy xa rồi.
****************** Phân cách tuyến **********************
Lúc Tư Ninh và Mạn Lâm ra khỏi phòng thì Lục Lệ Thành đã đi được hơn mười phút. Cầm mobile trong tay, Tư Ninh nhẹ nhõm thở ra một hơi. May mắn là vừa rồi, lúc ra khỏi phòng đã không quên mang theo mobile. Động tác kế tiếp của cô là khóa hết cả ba cái khóa trên cửa lại. Sau đó cô quay đầu haha cười: “Chị Mạn Lâm, đêm nay chị ở lại đây đi. Em khóa lại bọn chúng sẽ không vào được.”
Mạn Lâm nhìn cô một cái, nở nụ cười: “Chị rất tò mò, năm đó sao em lại quen biết Lục Lệ Thành?”
Tả Tư Ninh dừng một chút: “Nói ra thì đó là nghiệt duyên. Chị muốn nghe thì em sẽ đi pha hai ly cafe mang tới.”
Hai cô ngồi trên sofa, bưng cafe nóng hổi, mở quạt điện, nói chuyện.
Lúc Tả Tư Ninh quen biết Lục Lệ Thành thì cũng có một chút cảm giác lãng mạn. Lúc học đại học Tư Ninh thuê phòng ở ngoài, kết quả không cẩn thận bị một tên lưu manh để ý tới. Hắn theo cô đến phòng cho thuê, tính cưỡng hiếp. Vừa vặn lúc đó Lục Lệ Thành xuất hiện, hắn đánh cho tên lưu manh kia không thấy trời đất.
Anh hùng cứu mỹ nữ rồi vung tay rời đi, rất có khí chất đại hiệp. Lần gặp lại thứ hai là lúc Lục Lệ Thành bị đánh bị thương, cả người đầy vết thương gõ cửa nhà cô. Tư Ninh để cho hắn vào phòng thuê của mình, chăm sóc thương thế cho hắn. Cứ như vậy sớm chiều chung sống, hai người phát sinh tình cảm, lại không có người lớn hạn chế. Bởi vậy tự nhiên mà xảy ra quan hệ.
Tả Tư Ninh uống một ngụm cafe. Cafe đã lạnh, cô nở nụ cười tự giễu: “Về sau em mới biết, lãng mạn chỉ là do mình tự ảo tưởng. Kì thật phòng em thuê ở khá gần chỗ hoạt động của bọn hắn. Ở nơi giao dịch phi pháp thì đương nhiên sẽ có một chút tranh đấu. Lúc đó Lục Lệ Thành mới chỉ là một tên côn đồ không tên tuổi, không cam lòng làm việc ở dưới tiểu Đầu Mục cho nên hắn trăm phương nghìn kế đi gây sự. Vừa vặn, tiểu Đầu Mục muốn khi dễ em cái kia, mà hắn trốn ở chỗ em cũng vì bị tiểu Đầu Mục nhìn thấu cho nên bị đánh. Lúc biết được những thứ này, phản ứng đầu tiên của em là tức giận. Kế tiếp lại cảm thấy em có thể dùng địa vị của mình trong lòng hắn để giúp hắn ly khai hắc đạo, đi làm công tác đứng đắn. Tiền bạc kiếm được ít cũng không sao, mấu chốt là được sống đường đường chính chính. Bất quá, cách nghĩ của em và hắn không giống nhau. Hắn theo đuổi nguy hiểm nhưng có lợi nhuận cao, mà em thì hi vọng sống một cách an toàn. Em giờ ngẫm nghĩ lại, lúc ấy mình tuổi còn quá trẻ nên nghĩ con người quá đơn giản rồi…”
Cô nói xong thì đặt chén xuống, chuẩn bị tìm lời khuyên của Mạn Lâm, nhưng lúc nghiêng đầu thì phát hiện Mạn Lâm đã ngã xuống ghế salon. Bộ dáng đúng là đã ngủ thiếp đi.
Đắp chăn cho Mạn Lâm xong, Tả Tư Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện của mình có tác dụng thôi miên vậy sao?”
Bất quá cô biết chuyện tình năm đó cũng đã qua đi, giờ có nói lại thì cũng không có cảm giác oanh oanh liệt liệt, người nghe càng không có hứng thú.
Nhưng cô quả thật không thể ngủ được. Ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, ban đêm yên tĩnh làm cô nhớ tới con trai. Mấy ngày không gặp, không biết con trai trưởng thành như thế nào rồi. Tuy theo Lục Lệ Thành là một sai lầm, nhưng ít ra thì cũng có một kết quả tốt đẹp.
Mặc dù Lục Lệ Thành không phải là Dương Tiêu, nhưng Tư Ninh cảm thấy con trai của cô kêu là Bất Hối*, họ Tả – Tả Bất Hối…
(*Editor: dành cho người không biết truyện Ỷ thiên Đồ Long ký: Dương Bất Hối là con gái của Dương Tiêu và Kỷ Hiểu Phù. Cái tên có ý là Kỷ Hiểu Phù không hối hận vì đã gặp gỡ Dương Tiêu.)
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ. Hàn Trữ ở nhà em trai cũng đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng. Hắn cũng không thèm xỏ dép, lê chân đi đến ghế sofa đánh thức em trai. Vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Em có nghe thấy âm thanh gì không?”
Hàn Duệ nhíu mày: “Âm thanh gì?”
Hàn Trứ nhìn ra cửa, biểu tình dị thường rối rắm: “Tiếng đập cửa a! Em không có nghe thấy sao? Em nói có phải là Lâm Tĩnh hay không?”
Hàn Duệ đưa tay sờ đầu anh trai một cái: “Không phải phát sốt đi? Em ngủ bên ngoài mà không nghe thấy âm thanh gì. Anh cách tận hai cánh cửa sao lại nghe thấy? Anh cảm thấy điều này có bình thường không?”
Hàn Trữ đặt mông ngồi trên sofa. Hắn đoạt chăn của Hàn Duệ, có phần vô lại nhưng biểu tình thì lại rất vô tội: “Em không biết, Lâm Tĩnh xuất quỉ nhập thần. Không biết khi nào thì cô ta sẽ xuất hiện trước mặt anh. Sau đó thì ngay cả chuyện ngày hôm đó anh đi toilet dùng bao nhiêu giấy vệ sinh cô ta cũng lôi ra nói…”
Nghe anh trai lải nhải về vợ xong, Hàn Duệ cực kì trầm mặc. Sau đó anh nói một câu long trời lở đất: “Anh, ly hôn với Lâm Tĩnh đi.”
Hàn Trữ giống như bị một cây kim tiêm lớn đâm cho một nhát cực mạnh. Hắn kích động nhảy từ sofa xuống: “Em điên rồi? Hai anh em chúng ta thiếu nợ Lâm gia còn không rõ ràng sao? Em nghĩ rằng anh và Lâm Tĩnh ly hôn, bọn họ dễ dàng buông tha cho chúng ta sao?”
Hàn Trữ hít một hơi thật dài, sau đó ôm lấy cổ Hàn Duệ, nhíu mày cười: “Anh đã nói với em, đánh là yêu, mắng là quí. Lâm Tĩnh đối với anh yêu thích sâu sắc. Em nghìn lần đừng như con thiêu thân, phá hủy nhân duyên tốt của anh trai. Đương nhiên cái tình thú này chỉ có người kết hôn mới biết được.”
Hàn Duệ liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ: “Anh đã hết hi vọng. Người đàn bà của em tuyệt đối sẽ không như vậy.”
Hàn Trữ nhún vai, lại nghĩ đến cọng tóc trong phòng tắm kia. Hắn nghĩ dù sao mình cũng bị âm thanh kia quấy nhiễu không ngủ được, đơn giản nhất là ngồi nói tào lao với em trai. Dù sao đêm dài cũng phải tìm chút việc vui để làm.
Hàn Duệ rất muốn đi ngủ. Nhưng anh nằm xuống còn chưa được vài phút, bên cạnh đã xuất hiện các âm thanh rắc rắc, hí hí… cộng thêm tạp âm của Hàn Trữ: “click click… em nói một chút… tút tút… người đàn bà của em như thế nào? Đừng càu nhàu! Chẳng lẽ là cái loại vợ đảm, mẹ hiền?”
Hàn Duệ ngồi dậy, thờ ơ nhìn vào anh trai. Sau đó túm lấy chai bia trong tay hắn, một hơi uống hết. Sau khi bọt bia tan hết trong cổ họng, nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh anh sẽ nhìn thấy người đàn bà của em.”
Hàn Trữ còn chưa hiểu rõ em trai của mình. Đó là một người đàn ông thâm trầm đến cực độ. Cho dù trong lòng có một luồng lửa mạnh hừng hực, ngoài mặt vẫn là một bộ dáng lạnh băng. Người quen thì biết tính cách này của anh, người không quen thì tưởng anh đang giả bộ. Bất quá cũng bởi vì tính cách đáng đánh đòn này của anh, phụ nữ thích anh thì nhiều vô số kể nhưng không mấy ai chịu nổi anh.
Dù sao con gái cũng là bảo bối của ba mẹ. Tại sao lại phải cố gắng đi lấy lòng một người đàn ông nào đó? Một lần, hai lần thì cũng không sao, nhưng quanh năm suốt tháng như vậy thì cho dù là hoàng hoa khuê nữ cũng không chịu nổi mà biến thành oán phụ khuê phòng.
Bất quá cũng có người lại thích Hàn Duệ như vậy, ví dụ cô hai nhà họ Lâm, em gái Lâm Tĩnh – Lâm Thiến. Lâm Thiến mày thanh mục tú, tính tình cũng cực kì dịu ngoan, không hợm hĩnh giống những người khác của Lâm gia. Cô đối xử với anh em họ Hàn thân thiết hữu nghị. Mà tâm tư của cô đối với Hàn Duệ tất cả mọi người đều biết.
Hàn Trữ suy nghĩ, đặt gói đậu phộng xuống, cầm lấy lon bia cụng một cái với em trai. Sau đó uống một hụm thật lớn, thuận tiện lại nấc cục một cái: “Em thực sự có người ở bên ngoài à? Lâm Thiến thì làm sao bây giờ? Cô ta đang ở trong nhà chờ em tới rước a.”
Hàn Duệ lại uống một hụm bia: “Em đã sớm nói qua, em không thích cô ấy. Cho dù là có thích cô ấy, em cũng sẽ không cưới cô ấy.”
“Bởi vì cô ấy họ Lâm sao?” Hàn Trữ đã không còn nói giỡn. Gia đình họ Lâm đối đãi với bọn họ mặc dù không thân thiện, nhưng cũng thuộc về bình thường. Dù sao lúc bọn họ hai bàn tay trắng, Lâm lão gia đã nuôi nấng bọn họ như con cái. Theo đạo lý mà nói, anh em bọn họ thiếu Lâm gia một phần ân tình. Vì thế cho nên Hàn Trữ không hiểu vì sao em trai lại bài xích nhà họ Lâm đến thế.
Hàn Duệ bóc một hạt đậu phộng, tách lớp vỏ màu đỏ rồi ném vào miệng: “Lâm gia có một con rể như anh là đủ rồi, em không cần tham gia náo nhiệt làm gì nữa.”
Hàn Trữ nghe xong liền buồn bã. Hắn thật sự sợ người đàn bà Lâm Tĩnh kia, ở rể hoàn toàn không dễ làm a…