Ai Nói Ta Là Phế Vật???

Chương 5: Rắc rối



Hôm sau, Nguyệt Băng và Hạ Nghi cùng đi dạo trong thành để tìm kiếm thêm tin tức của phụ mẫu và Ngọc Huyền.

Cứ thế, lập đi lập lại trong ba ngày, nhưng không có một chút tin tức gì về họ. Nguyệt Băng chán nản, định cùng Hạ Nghi hướng khách về gọn đồ rời thành. Nhưng đang đi trên đường về nàng và Hạ Nghi thấy phía trước đông người, bèn tiến lên phía trước nhưng chưa tới đã nghe giọng nói khàn khàn ghê tởm :

” Tiểu mỹ nhân mau mau về làm ái thiếp của ta. ”

” Không, không… Ta không đi. Không đi đâu hết. Ngươi mau trả thi thể mẫu thân lại cho ta… Ô… ô… ô…ô… ” Một giọng nói êm tai đầy thương tâm cùng bi phẫn.

” Người đã chết còn níu kéo làm gì ? Ngoan, theo ta, ta sẽ cho nàng ăn sung mặc sướng. ”

Nguyệt Băng càng nghe càng không lọt tai được dù một chữ. Hạ Nghi thì chỉ muốn lên chữi xối xả vào mặt tên đó và đánh cho hắn cho đỡ giận. Đúng là vô lại, vô liêm sĩ, hạ lưu, hèn hạ… Hạ Nghi chữi hắn một trận trong lòng và bước đi càng nhanh.

” Ta không cần, trả thi thể mẫu thân lại cho ta… Ô… ô… ô… ô… ”

Cô nương kia càng nói càng khóc to hơn. Mẫu thân của nàng bị thiêu, nàng muốn an táng người đàng hoàn chứ không phải như vậy !

Tên kia thì bị người người xung quanh chỉ trỏ, phê phán, còn có người chữi hắn ta. Làm hắn mất kiên nhẫn và càng tức giận, hắn quát :

” Tiện nhân, ngươi đã nhận tiền của ta thì hảo hảo nghe lời đi ! ”

” Không, ta không nhận. Là ngươi tự nhận, còn mang thi thể mẫu thân ta thiêu đi. Là ngươi ! Mau trả lại cho ta… Ô… ô… ô… ô… ” Cô nương kia hét lên đầy tức giận, khóc càng dữ hơn.

Nguyệt Băng tuy nghe chỉ trọn vẹn vài câu, nhưng cũng hiểu một phần nào nguyên nhân. Hạ Nghi càng tức giận hơn khi có kẻ mặt dày mày dạn thế kia. Nàng kiền chế lắm mới không cho hắn một trận, cũng vì chưa có lệnh của Nguyệt Băng. Nên nàng nào dám làm bừa.

” Vị huynh đài này, đây là loại chuyện gì, còn hắn là ai ? ” Nguyệt Băng hỏi một người đang đứng cạnh mình.

Người bên cạnh đỏ mặt khi thấy dung mạo mỹ miều của Nguyệt Băng, nói :

” Cô nương kia là bán thân an táng mẫu thân, nhưng bị Lang Dụ Diêu lừa lấy xác, rồi thiêu đốt. Còn nói đã an táng tốt. Khi phát hiện cũng đã ngày hôm sau. Còn hắn là công tử nhà Lang gia đứng thứ hai trong thành, luôn làm bừa, ức hiếp dân lành, còn bức hôn nhiều cô nương. Vì bên cạnh luôn có ba kỵ sĩ theo nên cũng e ngại, cũng vì gia tộc giàu có, có quyền ở Mộc Phong thành. Càng làm mọi người e ngại hơn. Haizzz…Tội cho cô nương này khi bị hắn nhìn trúng. ” Người bên cạnh thở dài, tội nghiệp cho cô nương kia.

” Thì ra là vậy. Vì gia tộc nhất nhì trong thành mà làm càn. Giỏi cho một cái Dụ Diêu, xem ta trị ngươi thể nào. ” Đây là suy nghĩ của Nguyệt Băng. Hạ Nghi nghe xong thì định lên giúp cô nương kia giải vây và cho tên Dụ Diêu kia bài học. Thì Nguyệt Băng cản lại, nói :

” Muội không nên làm bừa. Bên cạnh hắn còn có ba kỵ sĩ đi theo. ”

Nghe vậy, Hạ Nghi cũng không nói gì nữa mà cùng Nguyệt Băng tiến lên chỗ cô nương kia. Hiện ra là một tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi khuôn mặt thanh tú, duyên dáng, vận y phục màu trắng càng tăng vẻ đẹp của nàng cùng làn da trắng như tuyết kia. Quả thật nàng ta rất đẹp càng dễ bị chú ý khi những kẻ có ý đồ xấu. Còn Lang Dụ Diêu là một tên mập mạp còn lùn, có khuôn mặt xấu không thể tả, vận y phục màu lam. Đang ục ịch lôi kéo cô nương kia. Bên cạnh là ba nam nhân có khuôn mặt xấu, có vài vết xẹo càng tăng vẻ dữ tợn. Trong đó có hai người là chiến sĩ Trung hạ sĩ chiến cấp 3, người kia là kiếm sĩ Trung hạ kiếm sĩ cấp 5. Nên khiến mọi người e ngại hắn. Để hắn làm càn mà không dám ý kiến gì, chỉ tránh xa và mong hắn đừng nhìn trúng mình.

Cô nương kia thấy mình bị tên họ Lang lôi kéo liền phẫn nộ quát :

” Buông ta ra. Buông ra. Mau trả thi thể mẫu thân cho ta. Không đừng trách. ” Cô nương kia hiện đã vô cùng giận dữ, không còn một cái cô nương yếu đuối, nhu nhược, khóc lóc nữa.

Thấy chuyện không ổn Nguyệt Băng bước lên uyển chuyển gạt Dụ Diêu ra khỏi cô nương kia, nói :

” Vị đại ca này, hà cớ lôi kéo một tiểu cô nương. Không lẽ, nàng xinh đẹp hơn ta ? ”

Nhất thời mọi người sửng sốt, đứng tại chỗ mà trừng mắt nhìn, kể cả Hạ Nghi và cô nương kia.Còn Dụ Diêu hiện khi thấy Nguyệt Băng thì đã đờ đẫn nhìn nàng.

Nàng có mái tóc màu tím bạc dài qua eo được nhẹ nhành bới lên vô cùng đơn giản và đôi mắt màu nâu đỏ là do màu mắt phụ thân nàng là màu đỏ, còn màu mắt gia tộc là màu tím nên mắt nàng mới có màu nâu đỏ, cánh môi anh đào, da trắng như tuyết, là khuông mặt hoàn mỹ, khuynh quốc khuynh thành là đại mỹ nhân đứng đầu đại lục ít người biết. Nguyệt Băng vận y phục trắng, càng làm nàng xinh đẹp hơn, như tựa thiên tiên giáng trần. Khi mọi người hồi phục tinh thần thì vô vàng tiếng nói phát lên, nói :

” Woa, đẹp quá ! Như tiên nữ giáng trần a. ”

” Đẹp gì đẹp chứ. Cũng tham tiền của thôi. ”

” Phải không ? Không chắc thì đừng nói bậy. ”

” Không phải ? Vậy sao lại nói chuyện với công tử họ Lang kia ? ”

” … …… …… …… … ”

Vô số người chỉ chích, phê phán, chê cười, khinh thường Nguyệt Băng. Nhưng Nguyệt Băng nhịn, nhịn vì đại sự của nàng. Còn có vô số người từng gặp từng nói với nàng thì nói :

” Đó không phải là Yên Như Nguyệt Băng sao ? ”

” Sao Yên cô nương lại ở đó ? ”

” Yên cô nương đang làm gì vậy ? Tên họ Lang kia rất nguy hiểm. ”

” … …… …… …… … ”

” Yên cô nương mau đi đi, tên họ Lang kia không nên đụng đâu ! ” Có một người trong số người đó hét lớn, những người khác cũng đồng tình hô lên, ngươi câu ta câu :

” Đúng đó mau đi nhanh đi Yên cô nương. ”

” Mau đi đi Yên cô nương, hắn không tốt đâu. Đừng nên vay vào. ”

” … …… …… …… ……. ”

Vô số tiếng nói vang lên vì Nguyệt Băng mà không màn nguy hiểm mà lớn tiếng khuyên can Nguyệt Băng. Nhưng Nguyệt Băng mặc kệ. Dụ Diêu khi hoàn hồn thì lớn tiếng cười, nói :

” Tiểu mỹ nhân, nàng làm sao có thể so sánh với nàng ta chứ ? Nàng tất nhiên là đẹp hơn rồi. ” Dụ Diêu vừa vừa cười vừa nói vừa tiến lại gần Nguyệt Băng.

” Vậy, vị đại ca này. Hay nàng tài hoa hơn ta ? ” Nguyệt Băng vừa hỏi vừa lùi lại tránh thoát khỏi Dụ Diêu đang lại.

” Không. Nàng sao có thể mang ra so sánh được. ” Thấy Nguyệt Băng tránh thoát khỏi mình, thì Dụ Diêu lại tiến lên một lần nữa.

” Vậy, vị đại ca này. Hay nàng có gì hơn ta mà ngài không tiện nói ? ” Thấy hắn đi đến chỗ mình đang đứng, thì tránh tiếp và hỏi.

” Không ! Tất cả đều không ! Nàng cái gì cũng giỏi cái gì cũng tài. ” Du Diêu trơ trẻn cười nói, cũng tiếng lên nữa.

” Thật lẻo mép ! ” Nguyệt Băng suy nghĩ.

” Vậy, hay ngài thích nàng ta ? ” Nguyệt Băng thấy hắn sắp mắt bẫy của mình, nàng tiếp tục vòng vo hỏi.

” Không thể nào. Ta chỉ thích nàng ! ”

” À. Vậy ngài hà cớ gì lôi kéo nàng ? ” Nguyệt Băng nhíu mày, tiếp tục hỏi.

” À ơ ờ….. ” Dụ Diêu lắp ba lắp bắp không biết trả lời sau.

” Không nói được ? Hừ… ” Nguyệt Băng quay lưng bỏ đi.

” Khoan ! Vì… vì… nàng ta thiếu nợ ta. ” Thấy nàng quay lưng đi nóng lòng nói.

” Nợ ? Nợ gì ? ” Nàng nhíu mày, tiếp tục chi vấn.

” Nàng… nàng… nàng ta bán thân để… để an táng mẫu thân . ”

” Vậy, khế ước bán thân đâu ? Ngài, cho ta được không ? ” Nàng nhìn hắn với khuôn mặt chờ mong. ( BB: Băng tỷ diễn rất đạt nha. NB: quá khen, quá khen. )

” Nàng cần nàng ta ? ” Hắn nghi ngờ hỏi nàng.

” Ừ, ta cần một cái nha hoàn để hầu hạ. ” Nàng bình thản nói, như điều tất nhiên.

” Được ! Chỉ cần nàng theo ta. ” Suy nghĩ một chút, Dụ Diêu đưa ra một cái điều kiện.

” Ta sẽ suy nghĩ. Vậy….. ”

” Được. Đây là của nàng. ” Thấy mỹ nhân đồng ý, hắn cũng vui vẻ mó khế ước ra đưa nàng.Nhưng ai đâu biết nàng nói là suy nghĩ chứ có nói đi theo hắn.

Tên Dụ Diêu bị Nguyệt Băng dễ dàng gạt lấy đi khế ước bán thân. Khi lấy được khế ước của cô nương kia. Nguyệt Băng quay đầu hướng cô nương kia mà đi, nói :

” Đây là của ngươi ? ”

Ai ai cũng bất ngờ trước hành động này của nàng, trừ một số người vì họ biết nàng không phải vậy. Tuy chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nhưng họ hiểu Nguyệt Băng không phải kẻ xấu. Chỉ có những kẻ nói xấu Nguyệt Băng thì trừng mắt nhìn rồi ngượng ngùng cuối đầu xuống, không dám nói càng không dám nhìn Nguyệt Băng.

” Tại… Tại… Tại sao ngươi giúp ta ? ” Cô nương kia nghi hoặc hỏi.

” Vì một chữ hiếu của ngươi ! ” Nguyệt Băng nhìn thẳng vào mắt cô nương kia, bình tĩnh nói.

Sau khi nghe câu trả lời của Nguyệt Băng, nàng liền hiểu ý trong lời nói, Nguyệt Băng cũng giống nàng, điều đồng cảnh ngộ và đồng cảm cho nhau, liền hướng Nguyệt Băng nói :

” Đa tạ cô nương đã cứu mạng. Tiểu nữ nguyện theo cô nương hầu hạ. ”

Còn Lang Dụ Diêu khi nghe lời nói hai người, liền đứng chết chân hoá đá tại chỗ, trợn to mắt trừng lên nhìn Nguyệt Băng nói không ra lời.

Nghe lời của cô nương kia. Nguyệt Băng nhíu mày. A a a… Chỉ có chút xíu cảm động và thấy tựa giống mình thôi. Mặc dù phụ mẫu nàng mất tích, của nàng thì qua đời nhưng đều không có bên cạnh nha, lên nàng mới ra tay tương trợ thôi mà ! Đâu cần theo nàng thế kia. Nàng cũng không cần phiền phức, càng không cần nhiều người theo nha ! Lỡ có nguy hiểm tới tính mạng, nàng không thường nỗi nha !

” Không cần thiết. Từ nay về sau ngươi được tự do. ” Nguyệt Băng lạnh nhạt nói, khác với hồi nãy vô cùng, mọi người còn tưởng mình nhìn lầm.

Nguyệt Băng lạnh giọng nói xong, liền quay đi. Lỡ nàng ở đó thêm chút nữa thì sau đi ? Hạ Nghi thấy Nguyệt Băng đi thì liền theo, chỉ nhìn cô nương kia một cái liền đuổi theo tỷ tỷ. Không theo để tỷ tỷ bỏ lại thì sao ? Dù tội cho cô nương kia nhưng ai tội cho nàng khi tỷ tỷ bỏ đây ? Theo a theo.

Lang Dụ Diêu thấy Nguyệt Băng đi mới hồi phục tinh thần, liền hiểu mình vừa bị lừa. Dụ Diêu liền rống giận, nói :

” Các ngươi còn đứng đó. Mau bắt hai con tiện nhân kia lại, một người cũng không được thoát. ” Thấy thuộc hạ còn đứng ngơ ngẩn ở đó, tức giận quát thêm lần nữa :

” Còn không nhanh đi ? ”

Ba tên thuộc hạ kia nghe tiếng rống giận của Dụ Diêu thì liền hướng chỗ Nguyệt Băng và cô nương kia đi tới. Hạ Nghi thấy vậy, liền hướng ba tên kỵ sĩ công kích. Cô nương kia cũng không kiên dè gì liền rút kiếm ra, liền hướng Hạ Nghi đi tới tham gia vào cuộc chiến. Dù gì cũng vì nàng mà gặp nạn cũng không thể đứng nhìn. Dùng không nắm chắc phần thắng nàng cùng không sợ.

Nguyệt Băng thấy vậy thì thần sắc biến đổi, lạnh đi vài phần, hàn ý cùng sát ý cùng hiện ra trong mắt nàng, nói :

” Muốn chết ? Ta liền theo ý ngươi ! ”

Ai khi nghe thấy thì không tự giác run lên. Vì giọng nói của Nguyệt Băng lạnh vô cùng như ở hầm băng vạn năm, không biểu hiện tí cảm xúc nào ra ngoài. Kể cả cái tên Dụ Diêu kia cũng không ngoại lệ, nhiều thêm một tia lo sợ khi nghe Nguyệt Băng nói, tựa như thật. Ba tên kia cũng thế đều run lên, càng lạ là mồ hôi đều tuông ra hết mà không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy nguy hiểm đang đến, không tự giác lùi một bước nhưng cũng nhanh chóng lấy bình tĩnh lại.

Nguyệt Băng cũng không dư lời liền tiến lên. Trong chớp nhoáng đã không thấy nàng, ai ai cũng giật mình trước tốc độ này. Chỉ thấy một cái bóng đang lượn lờ trong hỗn chiến của năm người kia và từng tên ngã xuống chỉ một chiêu của nàng. Trong chớp mắt hỗn chiến đã dừng, chỉ còn ba xác hai bị thương một đang đứng trước mặt tên Dụ Diêu.

Hoá đá.

Toàn bộ hoá đá. Đây là tốc độ gì a ? Chỉ chớp mắt một cái là xong ? Chỉ cần ba chiêu ? Ba người chết ? Đây là thể loại gì a ? … …… ?

Quá cường hãn rồi nha ! Hai tiểu cô nương kia dù là thiên tài cũng chỉ là Trung hạ ma pháp cấp 1 và Trung hạ kiếm sĩ cấp 3 nha ! Ba tên kia càng không yếu nha ! Vậy cô nương kia đã cấp mấy ? Càng thuộc về nghề nào thì càng không biết nha ! Mà ra tay một cái thì xong ? Lần này tên Dụ Diêu kia chọc nhầm sát thần rồi.

Nguyệt Băng tiến tới trước mặt Dụ Diêu, sắc mặt vẫn lạnh như trước cùng sát ý trong mắt nàng, nói :

” Bắt ta ? Ngươi có khả năng đó ? ”

Dụ Diêu thấy hết một màng thì sắc mặt đã xanh rồi, càng hốt hoảng khi Nguyệt Băng đã đứng trước mặt hồi nào không hay thì chính thức đã trắng, lắp ba lắp bắp nói :

” Ta… Ta… Ta… ” Suốt nửa ngày cũng chỉ thoát ra được chữ ta không còn từ khác và sự sợ hãi trong mắt hắn.

Nguyệt Băng hầu như không nghe, chỉ thấy muốn giết mà không còn gì khác, càng lạnh lùng hơn trước, nói :

” Đã thế thì ta cho ngươi biết kết cục thế nào khi đắc tội ta. ”

Nguyệt Băng không nói gì nữa chỉ dùng hành động để chứng minh. Chỉ cái nhấc tay lên một cái, trên người hắn đã cháy bùng lên. Không một sức phản kháng, có thể hét ầm lên và giãy dụa.

Mọi người thấy một màng này đều nổi hết da gà lên. Quá tàn nhẫn a. Hắn chết không một sức phản kháng chỉ có thể giãy dụa trên mặt đất cùng tiếng hét thất thanh và từ từ nhỏ lại.

Nhưng họ thấy may mắn khi người đắt tội với nàng không phải mình. Nếu không thì biết kết cục còn thê thảm thế nào.

Thấy hắn đã chết chỉ còn lại đóng tro cùng ít xương vụt bị cháy đen gần hết, thì Nguyệt Băng cũng quay lưng bước đi.

Hạ Nghi thấy hết một không tránh được run lên, chứng tỏ là tỷ tỷ của nàng đã vô cùng tức giận nhưng không ngờ rằng sẽ ra tay tàn nhẫn như thế.

” Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy ? ” Nên Hạ Nghi cũng e dè nhỏ tiếng hỏi Nguyệt Băng, chỉ sợ còn một mình nàng mới dám nói chuyện với Nguyệt Băng.

” Băng Phong gia. ” Nguyệt Băng không nhanh không chậm nói, càng không thể đoán nàng đang nghĩ gì.

Nghe xong, Hạ Nghi nghi hoặc nhìn Nguyệt Băng không biết tỷ tỷ nàng đang nghĩ gì. Không phải họ đã trốn ra sao ? Vậy quay về làm gì ?

” Tỷ tỷ, đi tới đó là gì ? ” Nhịn không được Hạ Nghi lại lên tiếng hỏi.

” Diệt Lang gia. ” Nguyệt Băng thờ ơ trả lời.

Hạ Nghi nghe thế thì cũng không dám há miệng nói thêm nữa câu nào khác chỉ im lặng lặng lẽ đi phía sau.

Còn cô nương kia thì lẽo đẽo đi theo sau cũng nghe hết mọi chuyện và mọi người xung quanh cũng nghe. Vì họ nói không nhỏ tí nào. Càng nghi hoặc hai người họ là ai ? Đó không phải nơi ai muốn đến là đến được. Đó là một phần của đại thế gia Băng Phong gia. Nhưng nàng mặc kệ, nàng quyết đi theo họ thì sẽ nghi ngờ họ.

Nguyệt Băng cảm thấy có ai theo mình thì quay đầu lại thì thấy cô nương kia. Mí mắt giật giật. Trời ! Mình đoán đúng mà, không thoát được rồi. Nguyệt Băng đành đối diện cô nương kia nói :

” Tại sao theo ta? Không sợ chết ? ”

” Tiểu nữ đã nói, tiểu nữ chỉ theo cô nương dù có chết. ” Cô nương kia kiên định nói.

” Tỷ tỷ cho nàng theo đi nha ! ” Thấy vậy Hạ Nghi cũng không khỏi nhẹ giọng một tiếng, năn nỉ Nguyệt Băng. Dù gì nàng cũng thích cô nương kia đi chung.

Thấy vậy, biết là không còn cách nào đành đồng ý, thở dài một cái, nói :

” Về. Đi khách sạn Phong Nhã. ”

Nghe được lời Nguyệt Băng biết nàng đã đồng ý. Cô nương kia hướng Hạ Nghi gật đầu cảm tạ. Hạ Nghi chỉ cười cười.

Đến nơi, Nguyệt Băng đưa cho cô nương kia một bộ y phục. Cô nương đó nhận lấy, hướng vào trong thay y phục vì đã dơ. Do bị dính xìn và máu, cũng khá là tơ tả, do bị rách vì cuộc hỗn chiến kia. Hạ Nghi cũng thế cũng thua kém gì cô nương kia.

Lát sau hai người đi ra cùng lúc. Cô nương kia hầu như rất hợp với bộ y phục màu xanh nhạt mà Nguyệt Băng đưa, nhìn rất đẹp mắt rất hài hoà, có nét dịu dàng, thông minh và lanh lợi, nhìn có chút trẻ con. Giờ thấy nàng chỉnh lại thì so mới gặp còn đẹp hơn.

Hạ Nghi cũng đẹp không kém gì, với bộ y phục màu vàng nhạt như tia nắng mặt trời. Lung linh mà hoạt bát, xinh đẹp mà đánh yêu, nhìn rất ngây thơ và trong sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.