Ái Nhĩ 59 Miễu

Chương 38: Tin nhắn



Vào cửa tò vò, leo
đến lầu 4 tự mình cầm chìa khóa đi vào. Cửa nhà bên cạnh đóng kín, bên
trong cô em 8 tuổi của cậu không biết lại đang làm cái gì, mẹ nó cao
giọng mắng to thanh âm cách cái cửa còn nghe rất rõ ràng, nói cái gì lại không mang giầy đã chạy, lần sau còn dám như thế nữa đủ thứ.

Vũ Hàm Anh bĩu môi, đã đến mức này, cả chuyện đánh rắm cũng có thể rống lên cho toàn lầu nghe được.

Vừa mới vào nhà thì nghe trong phòng khách bà nội gọi cậu ra ăn chút gì.
Mới ăn qua mấy cái bánh bao không thấy đói, nhưng đồ ăn đều đã hâm nóng
rồi, Vũ Hàm Anh vẫn đi đến tự lấy chén đũa, ngồi xuống tốt xấu gì cũng
ăn một ít.

“Ở trường học thế nào?” Bà nội cầm hai chén thức ăn ra đặt lên bàn, một bên hỏi vấn đề mỗi lần đều muốn hỏi.

Vũ Hàm Anh qua loa trả lời một tiếng, cuộc sống đại học trên cơ bản cứ như thế, mỗi lần cũng đều trả lời những câu này.

Vừa gắp một đũa thức ăn còn chưa kịp bỏ vào miệng thì nghe âm thanh ‘cộc
cộc cộc’, không cần đoán nhất định là cô em họ của cậu đến đây. Ngay sau đó phía sau liền là tiếng mắng của thím, “Ninh Ninh, đi đâu đấy! Bài
tập làm chưa?”

“Ninh Ninh đến đây vẽ tranh, để anh ăn xong anh chơi với con.”

Vũ Hàm Anh chỉ xem như không nhìn thấy, vùi đầu ăn cơm. Bên cạnh bà nội
thấy thế nói dỗ, theo ngăn tủ lấy ra một tá giấy đặt trên bàn trà nhỏ.

“Giờ muốn vẽ tranh.”

Vũ Hàm Anh vừa gắp miếng rau, đũa đột ngột bị hất văng, một cái không cầm
chắc ‘lạch cạch’ rơi trên bàn, còn xoay tròn lăn xuống đất.

“Tại
sao còn có khoai từ xào.” Cô em họ của cậu cũng đã cao hơn cái bàn cao
nửa cái đầu, nhón chân víu trên mặt bàn, trong chén nhỏ trước mặt có nửa chén khoai từ xào, nói xong liền giơ tay bắt lấy.

Vũ Hàm Anh
nhìn thấy khóe miệng có chút co giật, vốn không muốn ăn lắm, thế này thì càng không muốn ăn. Trên tay không biết làm gì, đen thui không nói, lại còn năm màu sặc sỡ đều là vạch cọ vẽ, vói ra bắt lấy miếng khoai từ
nhét vào miệng…

“Ai, đó là cơm tối của anh.” Nội vội vàng kéo nó
ra, lại đẩy chén dịch vào trong, “Cơm tối không phải Ninh Ninh đã ăn một đĩa lớn sao, cái này để dành cho anh.”

“Không được! Bà không
phải nói với cháu hết rồi sao?” Vũ Ninh không vui, bị kéo liền ‘bộp bộp’ đánh hai cái lên bàn, còn ngẩng đầu hỏi bà nội.

Vũ Hàm Anh buông đũa xuống, “Con no rồi.” Cậu nào còn nuốt trôi được. Nói thật ra, trong mắt cậu đã không thích cô em họ này. Mặc dù cậu thích chơi cùng trẻ
con, cũng bởi vì con nít đều thật đáng yêu thật nghe lời, chỉ có mình cô em này là ngoại lệ, cứng đầu cứng cổ đến không có giới hạn, rõ ràng chỉ mới 8 tuổi, lại có thể nói ra được lời nói khiến cậu không tự giác muốn nhíu mày.

“Đến Ninh Ninh, chúng ta về phòng chơi máy tính, chơi
một chút rồi đi ngủ. Bằng không không có thời gian chơi.” Thím nói xong
liền bế Ninh Ninh lên.

“Không chơi máy tính, bà không phải nói
không còn khoai từ sao, tại sao anh ta còn có ăn, không cho con ăn.” Vũ
Ninh bị bế, tay vẫn vịn trên bàn không rời.

“Mai mẹ lại làm cho
con, làm một đĩa lớn, ai cũng không cho ăn, chỉ cho con ăn có được
không? Chúng ta không ăn cái này, cái này là đồ thừa lại, ăn không
ngon.”

“Vậy cũng không được.”

Vũ Hàm Anh đứng lên, nghĩ
thời gian cũng không còn sớm, rửa mặt một phen trở về phòng mình, miễn
cho cãi nhau ầm ĩ. Vừa đứng lên liền nghe ‘loảng xoảng’ một tiếng, nhanh chóng hướng bên cạnh bước một bước.

Vũ Ninh nói xong đưa tay
đẩy, vừa lúc gạt trúng cái chén, chén nhỏ bị quét ra ngoài, tự nhiên rơi xuống vỡ thành tám mảnh, khoai từ bên trong rơi một bàn một đất, may
mắn Vũ Hàm Anh tránh nhanh, không đã bắn lên người.

“Hừ, ai bảo
mấy người không cho con ăn. Không cho con ăn thì ai cũng đừng hòng ăn!”
Vũ Ninh dường như cũng bị một tiếng ‘loảng xoảng’ dọa run, nhưng sau khi hoảng sợ lại hầm hừ nói.

“Nhìn xem! Chén vỡ hết rồi!” Thím vừa
thấy chén vỡ lập tức rống to, khiến Vũ Hàm Anh giật bắn mình. Sau đó
buông Vũ Ninh quất hai cái vào mông nó, “Đã nói với mày đó là đồ thừa đồ thừa, mai mua cho mày đồ ăn mới, chén vỡ rồi đấy, ai dọn đây, mày đập
vỡ còn không phải mẹ mày đây dọn sao, tìm việc cho tao à!”

“Hừ,
đánh con!” Vũ Ninh bị đánh hai cái, thoáng cái liền không dám động, nước mắt nước mũi chảy ra, hung hăng ‘hừ’ hai tiếng, hướng phòng mình chạy,
lúc ngang qua Vũ Hàm Anh còn dừng lại dùng sức đánh ‘bốp bốp’ lên cánh
tay cậu hai cái.

Vũ Hàm Anh cảm thấy mình cũng sắp nổ tung, giận
quá sức, tuy rằng mùa đông mặc nhiều, đánh vào trên cánh tay không thế
nào đau, nhưng cũng đủ làm cho cậu cảm thấy tức thở. Thật muốn túm lại
đây dùng sức đánh một trận, đã 8 tuổi rồi một chút giáo dưỡng cũng không hiểu, người khác đánh không được nói không được, đối với ông bà bề trên cũng suốt ngày “Bà tại sao lại như thế”.

“Bà quét cho.”

Vũ Hàm Anh vẫn không nói gì, kết quả nội cầm chổi trên tay, quét những
mảnh vỡ dưới đất, lại lau sơ qua. Nói nửa ngày ai quét a ai dọn a, còn
không phải là rống to gọi nhỏ theo con gái cưng của mình về phòng sao,
để một đống hỗn độn cho người khác chùi đít.

Dọn dẹp đồ đạc, Vũ
Hàm Anh trực tiếp vọt đi tắm về phòng mình khóa cửa. Cậu một chút lời
thừa cũng không muốn nói. Trước đây cậu còn có thể nói với cô em này,
như vậy là không đúng, nhưng cũng ngược lại mình bị trách. Mẹ của nó vừa mở miệng đã hung dữ, châm chọc khiêu khích, bạn nói một câu, bà ấy có
thể nói cả tháng không để yên. Bà nội thì yêu thương con cháu, thế nào
cũng được cũng chiều theo.

Xúc động nhoáng cái nhào lên trên
giường, đè cái mũi cay cay, Vũ Hàm Anh nghĩ nên nghe Giang Đàm, tính
toán tự ra ngoài ở. Không bao lâu nữa đến kỳ nghỉ đông, đến lúc đó hơn
một tháng ngày nghỉ, lại còn có tết âm lịch, cậu không thể ở lại ký túc
xá, mỗi ngày về còn không chắc nghe bao nhiêu lời.

Chỉ là trên
người cậu không có tiền, tiền trong thẻ cũng không nhiều, ra ngoài ở cả
nửa tháng tiền thuê phòng cũng không đủ, chứ nói chi ăn uống. Ba mẹ để
lại tài sản một phân tiền cũng không trên tay cậu, về đây còn bị người
ta nói ăn chùa uống chùa.

Chăn bông trùm lên cậu sắp ngạt thở,
lúc này mới trở mình, ngửa mặt nằm, buồn bực muốn chết, lấy di động ra
ấn lung tung vài cái, thấy màn hình chờ sáng lên, hiển thị có một tin
nhắn.

Ấn vào, liền thấy được người gửi phía trên hai chữ —— Thầy Hạ…

.

Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:

Đại ca ca về đến nhà chưa? Sau này em mời đại ca ca ăn bánh bao nha, ăn rất ngon ^0^ cám ơn đại ca ca.

21:07:11

.

Vũ Hàm Anh nhìn một lần không kịp phản ứng, đợi đến lúc nhìn lại lần nữa
mới ‘phì’ cười, chắc là nhóc bánh bao lấy di động của Hạ Thần gởi tin
nhắn cho cậu. Nhưng ô người gửi mấy chữ ‘Thầy Hạ’, khiến cậu không nín
được muốn cười, ‘Đại ca ca’ gì đó, còn tặng thêm cái mặt cười, bổ não
bộ dáng kiệm lời vạn năm băng sơn của thầy Hạ, thật sự là…

Ấn ấn
mấy phím, hồi âm một tin. Vũ Hàm Anh cũng nghĩ cả nửa ngày hồi âm lại
một cái mặt cười, nói đã đến nhà, lần sau rảnh rỗi sẽ mời nhóc ăn bánh
bao tiếp.

Cũng không nghĩ nó sẽ hồi âm lại, không tới 5 phút điện thoại liền sáng, vẫn là của thầy Hạ.

.

Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:

Tiểu Thần Thần nói ngày kia đại ca ca sẽ không ở đây nữa >

21:35:16

.

Chở… mình… ? Vũ Hàm Anh sửng sốt mấy giây, hồi âm một tin, nói không cần phiền thầy, sau này có cơ hội để nhóc mời.

.

Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:

Không mafan [phiền]. Tiểu Thần Thần biết lái xe mà, chạy a chạy, một hồi liền tới. Em cũng muốn đến trường đại ca ca chơi.

21:44:00

.

Vũ Hàm Anh có chút dở khóc dở cười, nghĩ để Hạ Thần lái xe chở cậu về
trường… rùng mình. Cho dù không có kẹt xe, lái xe tốc độ cao về trường
cũng phải hơn một giờ. Ngồi trên xe Hạ Thần hơn 1 giờ… rất bất tiện, 2
tiếng đồng hồ bảo cậu phải làm gì a.

Nắm chặt điện thoại không
biết hồi âm thế nào, Vũ Hàm Anh đương nhiên nghĩ không thể ngồi lên
chiếc Mercedes-Benz màu đen, tuy rằng cậu còn chưa từng ngồi qua xe tốt
như vậy, chính là xe thầy Hạ làm sao cậu dám ngồi a. Vừa ấn mấy chữ
‘Không cần’ đột nhiên điện thoại hơi treo máy, cách 2 giây màn hình chợt nháy, chuông vang lên, một cuộc gọi đến.

Vũ Hàm Anh nhìn cuộc
gọi hiển thị thiếu chút nữa cầm di động ném đi, không cần phải nói, lại
là 2 chữ ‘Thầy Hạ’, trái tim đều run rẩy.

Sau khi vang lên một
đoạn nhạc thật dài, Vũ Hàm Anh mới nhấn nghe. Giọng nói êm êm mềm mềm
của trẻ con trong mong muốn không xuất hiện, bên tai truyền đến chính là giọng nam có phần trầm thấp.

“Vũ Hàm Anh?”

“… A, em đây.” Vũ Hàm Anh cầm điện thoại nửa ngày mới nói ra một câu, còn ậm ừ một hồi ở cổ họng, “Thầy Hạ có chuyện gì sao?”

Vũ Hàm Anh nghe thầy Hạ gọi tên mình, trong lòng run bắn. Đầu tiên nghĩ
đến chính là lần trước cậu không nộp bài tập thầy Hạ giao, thầy Hạ nhớ
rõ tên của cậu… thảm rồi…

“Vừa rồi tiểu Thương lấy di động của tôi gửi tin nhắn cho cậu.”

“A, ừm…” Vũ Hàm Anh cảm thấy giọng mình tương đối máy móc, câu nói của đối
phương thật bình tĩnh, cậu cứ như trẻ vừa lên trung học, bị thầy giáo
điểm danh đứng lên trả lời câu hỏi vậy…

“Đại ca ca~”

Đầu
kia Hạ Thần còn chưa mở miệng, đã toát ra một âm nền, tính ra không rõ
lắm, nhưng có thể nghe được là ở bên cạnh ống nói của Hạ Thần.

“Tiểu Thương nói tôi đưa cậu về trường.”

Vũ Hàm Anh vừa muốn nói không cần, tự mình về là được. Có điều lời còn
chưa nói ra, trước mặt một câu đã đem câu nói cậu ủ trong bụng xóa sạch.

“Chiều chủ nhật tôi còn có cuộc họp, muốn đến trước 4 giờ, buổi trưa ăn cơm xong 2 giờ phải trở về. Cậu 2 giờ về có được không.”

Nuốt một ngụm nước miếng, đầu bên kia nói chuyện rõ ràng là một câu hỏi,
nhưng cậu trái lại một chút cũng không nghe được đó là một câu để hỏi.

“Ách… Em không sao…”

Vũ Hàm Anh cầm điện thoại, cảm giác đầu lưỡi của mình thật sự rất dư thừa, chủ nhật 2 giờ, Hạ Thần lái xe đến dưới lầu đón cậu… về trường…

Buồn bực trở mình nằm sấp xuống, rầu chết mất, đến lúc đó trên xe 1 giờ đồng hồ cậu phải nói cái gì đây? Cách biệt thế hệ a cách biệt thế hệ… Sao
không giết con luôn cho rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.