Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 71: Tiểu thuyết tình cảm của Thời Tây (2)



Tác giả: Angelina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Facebook:http://facebook.com/tg.lieuphong

Instagram: typhoon_1210

Con lắc đồng hồ đang tí tắc vang, nó đang nhắc nhở tốc độ thời gian trôi
qua. Quả Tri ngáp, cố gắng nâng khóe mắt lên, hình ảnh trên sách càng
ngày càng mơ hồ.

“Đi ngủ nhanh đi!”

“Tớ chưa buồn ngủ.” Cậu kiên trì.

Thời Tây đi tới bên cạnh cậu, khom lưng một cái liền ôm Quả Tri nhấc bổng
lên, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, đắp chăn cho cậu sau đó ngồi trước
màn hình laptop. Quả Tri vẫn như cũ nói lẩm bẩm trong miệng: “Còn có hai người cùng chơi đu ngựa nữa.”

“Đừng khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Thêm nữa, ngàn vạn đừng có viết truyện nam chính thích đồng thời hai người
con gái. Đang hẹn hò với người này lại đi thích người kia, nói thật thì
nam chính đó chưa hẳn là thích ai cả, có thể chẳng qua là vui đùa. Vậy
thì không gọi là tiểu thuyết tình yêu.”

“Cậu ngủ nhanh lên một chút cho tôi!”

Quả Tri không có nói gì nữa. Mấy phút sau, giọng nói mơ hồ của Quả Tri lần
nữa vang lên: “Những diễn biến quen thuộc được lập đi lập lại, ai cũng
biết. Nhưng nó luôn một mực xuất hiện trên phim ảnh, manga, tiểu thuyết
tình yêu. Bởi vì mọi người luôn muốn xem nó, mọi người luôn ôm ấp trong
lòng một ước mơ tình yêu ngọt ngào. Họ không quan tâm đến diễn biến cũ
rích được lập lại bao nhiêu lần, mà họ chỉ cần thấy hạnh phúc là được.
Có lúc tớ thật muốn đem tình cảm của mình cho cậu mượn.”

Tiếng hít thở vững vàng cùng tiếng gõ bàn phím tạo nên âm thanh hỗn hợp trong
phòng. Đêm khuya là thời điểm con người cảm thấy yếu lòng nhất. Cô độc,
tịch mịch tùy thời chuẩn bị xâm lấn. Nhưng mà những người có đôi có cặp
sẽ không cảm thấy như vậy. Trong không gian tối tăm, chữ viết không
ngừng được gõ ra trên màn hình. Rốt cục tại sao phải viết, Thời Tây cũng không biết. Khích lệ không giải thích được của Quả Tri, cách nói của
cậu ấy… Trong đầu Thời Tây nghĩ tới hình ảnh này, trong lòng chợt lóe
lên những cảm xúc. Trước kia hắn viết tiểu thuyết chỉ là vì bản thân,
viết những câu từ thô thiển, những chữ viết hỗn loạn. Hiện tại hắn có
Quả Tri, cũng không ghét cảm giác này. Hắn quay đầu nhìn Quả Tri đang
nằm ngủ say trên giường. Miệng hơi hở ra, gương mặt hồn nhiên giống như
một đứa bé, giống như không có phiền muộn gì. Gió từ máy điều hòa không
khí thổi ra khiến cho cậu co rúc thân thể. Thời Tây đi tới, ôm Quả Tri
vào trong ngực, môi của hắn dán sát vào bên tai của Quả Tri, giọng nói
nhỏ nhẹ: “Cảm ơn cậu.”

Chuông báo thức của điện thoại di động vang lên trong phòng không biết bao nhiêu lần, Quả Tri mơ hồ mở mắt ra. Cậu
nhấn nút tắt báo thức. Ngay sau đó thời gian hiển thị trên màn hình
khiến cho cậu hoàn toàn không còn buồn ngủ.

“Trễ học rồi!” Tay
chân cậu bận rộn mặc quần áo, liếc nhìn Thời Tây. Bây giờ cũng không nên đánh thức cậu ấy, cũng không cần lo lắng Thời Tây bị giáo viên phát
hiện tới trễ và không hiểu bài. Thời Tây luôn có phương pháp của mình.
Quả Tri đối với Thời Tây, như thế là cưng chiều. Cậu cẩn thận, nhẹ nhàng cầm đồ đạc của mình lên liền xông ra ngoài.

Cậu chiến đấu với cơn buồn ngủ, may mắn sống sót tới buổi trưa. Đầu của cậu đặt ở trên bàn.
Đáng ghét, hết lần này tới lần khác bụng phát ra âm thanh đói bụng. Thật không muốn vận động mà! Cậu dùng mặt ma sát lên bàn. Không biết Thời
Tây viết tiểu thuyết tình yêu như thế nào rồi, thật muốn xem mà. Cậu
không biết từ lúc nào trở thành độc giả trung thành của Thời Tây, không
chỉ bởi vì là Thời Tây viết, không chỉ bởi vì cậu thích chữ của Thời
Tây, cho dù là những câu từ rất bi ai, chỉ cần đọc được những thứ Thời
Tây viết thì phảng phất có thể đọc được được nội tâm của cậu ấy.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng bước chân đang đến gần. Có một cái bóng
đang bao trùm cậu. Quả Tri không cần quay đầu, cậu đưa tay ra, níu lấy
quần của người đang đứng kia: “Có đồ ăn gì không? Tớ đói lắm.”

“Làm nũng với tôi cũng không có tác dụng.” Quả nhiên là giọng nói của Thời Tây.

“Cái này không phải là làm nũng, là nói ra nỗi khổ. Người bệnh rất nhạy cảm.”

“Gương mặt của cậu bị gì thế?”

Quả Tri áp sát mặt xuống bàn cho nên một bên má đã ửng đỏ. Cậu sờ mặt của
mình một cái, nhớ tới chuyện trọng yếu: “Tiểu thuyết thế nào rồi?” Thời
Tây cũng không trả lời, bỏ lại Quả Tri đi ra khỏi phòng học. Hai phút
sau, trong tay hắn cầm bánh mì, bánh quy, sữa tươi đi trở lại, ném cho
Quả Tri.

“Cậu lấy ở đâu ra vậy?”

“Bên ngoài có nữ sinh, mang về đây.” Thời Tây nói rất đơn giản. Lời giải thích như vậy cũng quá kì
quái đi! Quả Tri cắm ống hút vào trong sữa tươi: “Khuôn mặt đẹp trai
cũng có lợi thế đấy chứ!” Cậu cắn ống hút, cười có chút mập mờ: “Chẳng
phải làm nũng với cậu cũng vô dụng sao?”

“Lo mà ăn đi!”

“Cậu không ăn sao?”

“Thấy cậu mất hết khẩu vị rồi.”

“Nói chuyện thật là quá đáng! Cho tớ đọc tiểu thuyết của cậu một chút đi.” Quả Tri vội vàng nói.

Thời Tây móc một tờ giấy nhàu nát từ trong túi quần ra. Quả Tri lập tức đoạt lấy, cẩn thận mở tờ giấy ra: “Cậu cũng nên quý trọng thứ mình viết ra
một chút đi.” Lần đầu tiên đọc tiểu thuyết tình cảm do Thời Tây viết,
Quả Tri có chút hơi kích động.

# Những câu viết bên trong
ngoặc đơn là cảm tưởng của Quả Tri. Giải thích một chút: Nhị cẩu = hai ( con ) chó ; Đại sơn = núi lớn ( Ý muốn nói ngực to.) ; Tam mão = ba (
con ) mèo. #

【Tiếng kêu của những con ve sầu không ngừng vang lên, mặt trời đánh thẳng vào mùa hè. Trương Nhị Cẩu cầm cây quạt, mở
cửa sổ ra liền có thể thấy ban công của Lưu Đại Sơn. (Tên nhân vật thật
khiến cho người ta không có hứng thú gì hết, hơn nữa còn rất khó phân
biệt giới tính.) Trương Nhị Cẩu và Lưu Đại Sơn từ nhỏ là hàng sớm của
nhau, đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện không thể nói rõ được. Lúc này
Lưu Đại Sơn mở rèm cửa sổ ra, tầm mắt của hai người tiếp xúc với nhau.
Mặt Lưu Đại Sơn đỏ bừng, phát ra giọng nói khiến cho người ta kinh tởm:
“Nhìn, nhìn cái gì vậy, ngu ngốc.”

“Không phải là đang nhìn cô, ngu ngốc.”

“Tôi cũng đâu có nói là cậu đang nhìn tôi đâu, ngu ngốc.”

“Chẳng phải là cô đang cố ý khiến cho tôi chú ý tới cô sao? Chắc là cô đang thất vọng, ngu ngốc.”

“”Tên Nhị Cẩu ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. Không quan tâm tới cậu nữa!” Lưu
Đại Sơn kéo rèm cửa sổ lại, hai tay để ở trên ngực, hốc mắt rưng rưng
ngồi trợt xuống đất. (…Khóc như vậy có quá kì quái hay không?)

Trương Nhị Cẩu khẩn trương đưa tay ra: “Này, chờ đã, ngu ngốc.” ( Khi nào thì
có thể bỏ hai từ cuối cùng đây?) Tâm tình của hắn phiền não. Tại sao lại cảm thấy phiền não vậy? Hắn hỏi mình. Cũng không còn cách, hay là đi
tìm cô ấy nói xin lỗi đi. Trương Nhị Cẩu đứng lên lan can nhà của mình,
tư thế đẹp trai, nhún một cái, sau đó liền rơi qua dãy nhà nhà đối diện. Chuyện này cũng bình thường, không biết là ai thiết kế ban công của hai dãy nhà gần như vậy. ( Cậu cũng quá thực tế đi. Người nào đọc truyện
tình yêu mà quan tâm tới mấy thứ này chứ.)

Lưu Đại Sơn nghe tiếng
động, vọt tới ban công, thấy Trương Nhị Cẩu té ở dưới lầu, cô hoảng hốt
la lên: “Nhị Cẩu! Nhị Cẩu!” Cô chạy xuống lầu. Trương Nhị Cẩu ngã trong
vũng máu. Cô tiến lên ôm lấy Trương Nhị Cẩu: “Nhị Cẩu, cậu có bị sao hay không? Nhị Cẩu! Nhị Cẩu!!”

Trương Nhị Cẩu lộ ra khuôn mặt đẹp
trai tươi cười: “Đồ ngốc, tại sao tôi lại có thể có chuyện gì chứ!”
(Không phải là đã ngã trong vũng máu rồi sao?)

Bởi vì nam chính sẽ không dễ dàng chết đi, hai người vui vẻ trò chuyện đi tới trường học.
Bạn tốt của Lưu Đại Sơn là Lý Tam Mão đang chăm chú nhìn Trương Nhị Cẩu
đang ăn cơm, nói: “Đại Sơn, tớ thích Trương Nhị Cẩu. Nhà tớ rất nghèo.
Hơn nữa, lúc học cấp một thì bị bệnh chậm phát triển, cấp hai thì dậy
thì muộn, cấp ba thì bị bệnh giang mai. Tớ cảm thấy mình không xứng với
cậu ấy!” Vừa nói xong, Lý Tam Mão khóc lên. Giọt nước mắt lớn chừng hạt
đậu của Lưu Đại Sơn rơi xuống: “Nếu như cậu thích thì tớ sẽ giúp cho
cậu.”

“Cậu không quan tâm sao?”

“Ừ.” Lưu Đại Sơn dùng sức
lắc đầu một cái: “Tớ không có sao.” Lưu Đại Sơn não tàn. (Câu nói cuối
vô luận như thế nào vẫn quá dư thừa.)

Sau khi biết chuyện này,
Trương Nhị Cẩu rất tức giận, kéo Lưu Đại Sơn ra phòng học, đẩy tới vách
tường: “Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Không tại sao hết.” Lưu Đại Sơn đang khóc.

“Cô biết tâm tình của tôi sao?!” Trương Nhị Cẩu gào thét hỏi.

“Tôi…” Lưu Đại Sơn đang khóc.

Trương Nhị Cẩu dùng sức nắm chặt bả vai của Lưu Đại Sơn: “Tại sao cô lại muốn
đối với tôi như vậy? Chẳng lẽ cô không biết.” Trương Nhị Cẩu dừng lại
mấy giây mới nói tiếp: “Cô chẳng lẽ không biết Lý Tam Mão bị giang mai
sao?!”

Lưu Đại Sơn đang khóc, dùng sức đẩy Trương Nhị Cẩu ra: “Tôi biết, tôi cũng biết, nhưng cô ấy thích cậu, tôi hy vọng hai người hạnh
phúc.”

“Tôi sẽ hạnh phúc sao? Trị giang mai tốn rất nhiều tiền!!”

“Lòng của tôi cũng rất đau.” Lưu Đại Sơn đang khóc.

“Người tôi thích là cô đó!” Trương Nhị Cẩu cũng khóc.

Bọn họ đôi mắt đẫm lệ ôm nhau. Lưu Đại Sơn vừa khóc vừa nói: “Có thật không? Là bởi vì tôi không bị giang mai sao?”

“Đương nhiên là vì lí do đó!!!! Bây giờ cô còn chưa tin lời của tôi nói
sao??!!” (Đừng có tưởng dùng nhiều dấu cảm thán là có thể bù đắp cho
nội dung.)

“Tôi tin tưởng cậu.”

Hai người thật vui vẻ đi tới công viên. Lưu Đại Sơn xấu hổ nói: “Tôi muốn đi đu quay ngựa.”

“Được.” Bọn họ ngồi lên con ngựa gỗ, con ngựa gỗ đi theo vòng tròn. Lưu Đại Sơn cười rất vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Trương Nhị Cẩu ngồi ở bên cạnh.
Trương Nhị Cẩu đưa tay ra, hai người nắm tay nhau. Bọn họ không biết
phần tử khủng bố cũng đang chơi đu ngựa. Bọn khủng bố nổ súng, bầu trời
xuất hiện ánh lửa, bọn họ nằm trong vũng máu, chân của con ngựa gỗ cắm
vào mông của hai người.

Nhưng mà, nam nữ chính sẽ không dễ dàng chết như vậy. Bọn họ nắm tay nhau cao hứng đi về nhà. 】

Quả Tri biểu cảm cứng ngắc. Cái này thật sự là do Thời Tây viết sao? Không
chỉ văn phong và từ ngữ thay đổi, nội dung cũng làm cho người khác hoảng sợ. Hắn quả nhiên vô cùng không thích hợp đi viết tiểu thuyết tình cảm! Quả Tri đặt tờ giấy lên trên bàn, trưng ra nụ cười rất miễn cưỡng:
“Thời Tây, nếu như bị bí ý tưởng thì tớ sẽ giúp cậu tìm tư liệu mới. Cậu cứ viết thể loại trước đây đi, không cần viết tiểu thuyết tình yêu nữa. Tớ van xin cậu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.