Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 52: Tác dụng phụ của tình yêu



Ba ngày nghỉ ngắn ngủi mới vừa
kết thúc Quả Tri liền gặp phải một chuyện đau đầu. Bài tập nghiên cứu
lần trước cậu nộp lên bị giảng viên chấm rớt, phải làm lại một lần nữa.
Quả Tri trước giờ đều duy trì thành tích tốt. Bây giờ Quả Tri chắp tay
sau lưng, đi tới đi lui trong phòng ngủ. Thành tích bị tụt giảm chỉ có
một nguyên nhân: Thời Tây.

Quả Tri vuốt lồng ngực của mình nghĩ: Cả
ngày chỉ lo động lòng, còn thời gian đâu mà học tập. Tác dụng phụ của
tình yêu này thật lớn! Cuối cùng, cậu thở dài một tiếng, cầm sách đi tới lớp học.

Chuông vào học reo vang, Quả Tri cầm bút lên, mở sách ra,
bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Cũng chưa đến hai phút, tầm mắt của cậu
liền hướng ra ngoài cửa sổ. Khi cậu đang chuẩn bị bắt đầu cố gắng lần
nữa thì lại nhìn thấy lớp của Thời Tây đang học thể dục. Tại sao hết lần này tới lần khác đều như vậy?

Lớp của bọn họ hình như đang chuẩn bị
tranh tài chạy bộ. Dạng vận động nhiệt huyết thanh xuân như thế này Thời Tây nhất định sẽ không tham gia. Thời Tây sẽ ở một mình tại nơi nào đó, cho đến khi thầy giáo thổi còi tập trung. Quả Tri vỗ vỗ mặt, thu hồi
tầm mắt, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này. Cậu nhìn tấm bảng đen một chút, cúi đầu ghi chép.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng thét
chói tai của nữ sinh: “A ~~ Thời Tây ~~ cố gắng lên ~~” Cổ của Quả Tri
cứng ngắc. Cậu muốn xoay đầu sang bên trái để nhìn ra ngoài kia, nhưng
lí trí lại không cho phép. Cậu suy nghĩ đến thành tích của mình, suy
nghĩ đến giảng viên khổ cực dạy mình như thế nào, suy nghĩ tới chuyện
mình đã từng hứa với ba. Thế nhưng đám nữ sinh kia tại sao lại gọi tên
Thời Tây? Có thể là nghe lầm. Có nên liếc mắt nhìn xác nhận hay không?
Dù sao cũng chỉ không nghe giảng bài có một tiết, tiết sau cố gắng là
được chứ gì.

Sau khi kết thúc hoạt động phức tạp trong lòng, ánh mắt
Quả Tri nhanh chóng chuyển sang ngoài cửa sổ. Cậu kinh ngạc giương mắt,
tại sao Thời Tây lại đứng ở vạch xuất phát? Hắn có phải lạc đường hay
không? Theo tiếng cười vang lên, Thời Tây bắt đầu chạy đi, tư thế xinh
đẹp, động tác đơn giản nhanh chóng. Quả Tri cuống quít lấy điện thoại di động ra, camera nhắm ngay Thời Tây. Cậu điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh
lại gần hơn để có thể thấy Thời Tây một cách rõ ràng. Cậu lén lén lút
lút nhìn giảng viên, sau đó cầm cuốn sách che điện thoại di động lại.

Thời Tây nhẹ đạp mặt đất, không có trở lực chút nào, tư thái giống như hình
ảnh từ trong MTV mang ra ngoài đời. Thời Tây bỏ xa những người phía sau
một khoảng cách khá lớn. Quả Tri chăm chú nhìn điện thoại di động. Đây
không phải là chuyện Thời Tây sẽ làm. Trước kia hắn chỉ muốn che giấu
mình, bất kể là tướng mạo, thành tích hay là những cái tài thiên phú
khác, mà bây giờ, Quả Tri lại được nhìn Thời Tây chạy đua. Từ khi nào
thì Thời Tây bắt đầu thay đổi? Hay chẳng qua là cậu ấy nhất thời cao
hứng?

Lúc chạy tới điểm đích, không ít nữ sinh vây lại, Thời Tây chán ghét giữ một khoảng cách với những nữ sinh kia, một mình đi đến dưới
tán cây, cầm quyển sách dưới đất lên xem. Tay Quả Tri chống càm, không
nhúc nhích, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động. Đột nhiên, Thời
Tây ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía cậu. Mặc dù chỉ là một cái nhìn ngắn ngủn nhưng Quả Tri lại không nhịn được cười khẽ. Ngón trỏ của cậu
không nhịn được vuốt ve Thời Tây trên màn hình điện thoại di động.


nơi bị cây khô ngăn trở, đột nhiên có một cái tay đưa ra. Quả Tri đưa
mặt sát lại gần điện thoại di động. Cái này, đây không phải là tay của
con gái sao? Ngồi ở chỗ đó lúc nào vậy? Tại sao lại ngồi chung một chỗ
với Thời Tây? Thời Tây gần đây vào mỗi tiết thể dục hình như đều ngồi ở
vị trí đó. Trước kia Thời Tây ngồi ở vị trí khác, khoảng cách hơi xa,
cho nên Quả Tri cũng không để ý đến nhiều. Không lẽ mỗi lần đến tiết thể dục đều có nữ sinh ngồi cạnh Thời Tây? Cậu rõ ràng đã chỉnh tiêu cự
camera điện thoại đến mức gần nhất nhưng cũng không thấy được người ngồi sau gốc cây kia là ai. Quả Tri cũng chưa phải bỏ cuộc, cậu cố gắng xoay camera điện thoại ở nhiều góc độ. Nếu như có thể chặt cái cây kia đi
thì tốt biết mấy.

Đầu này Quả Tri ở trong phòng học không yên lòng,
còn đầu khác Quả Nhược ngồi ở dưới tán cây rất nhàn nhã ngáp ngủ. Lớp
của Quả Nhược và lớp của Thời Tây vào ngày này của mỗi tuần đều có tiết
thể dục, hai lớp học chung. Hai người cũng coi là quen biết với nhau. Về phần hai người tại sao lại ngồi chung một chỗ, thật ra thì lý do cũng
không phải quá phức tạp.

Kể từ sau khi biết tướng mạo của Thời Tây,
mọi người trong lớp nhanh chóng đề cao hắn. Mỗi lần học thể dục, bất kể
Thời Tây ngồi ở nơi nào đều có nữ sinh muốn tới đó để tâm sự, cứng rắn
muốn đem tiết thể dục bình thường phát triển thành bộ phim thần tượng
thanh xuân lãng mạn. Cho đến khi có lần Thời Tây tình cờ đứng chung một
chỗ với Quả Nhược, những nữ sinh kia mới chịu buông tha, không dây dưa
Thời Tây nữa. Bọn nữ sinh kia chẳng qua là đứng xa xa trợn mắt. Thời Tây lúc đó mới phát hiện Quả Nhược là thứ duy nhất có thể khiến bọn nữ sinh phiền toái đó không đến gần mình. Hơn nữa Quả Nhược nói cũng không
nhiều, chỉ biết ăn và ngủ. Ngồi cạnh Quả Nhược so với ngồi cạnh một khúc gỗ không có gì khác nhau.

Quả Nhược lại nghĩ, sau khi ngồi chung một chỗ với Thời Tây, nữ sinh trong lớp hắn nhất định sẽ đến tìm mình để
hỏi chuyện Thời Tây, sẽ còn mua đồ ăn để hối lộ mình. Chuyện tốt như vậy làm sao có thể cự tuyệt được chứ! Mặc dù hai người ai cũng không nói
chuyện, nhưng sự yên lặng như vậy lại trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người.

Sau khi ăn no, Quả Nhược lại cảm thấy buồn ngủ. Cô nhắm mắt
lại, cơ thể bắt đầu hạ xuống. Cô nằm ở trên sân cỏ, ngủ với tư thế khó
coi. Trong điện thoại của Quả Tri có một cái đầu xuất hiện, khiến cho
đôi mắt của cậu mở lớn hơn. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy cái ót, thế
nhưng chắc chắn chính là một nữ sinh!

Các tiết học sau Quả Tri vẫn
như cũ không cách nào chuyên tâm nghe giảng bài, trong đầu chỉ có một
vấn đề: Người mà Thời Tây cho phép có thể ở bên cạnh, không phải chỉ có
một mình mình sao? Có lẽ đó chỉ là một con búp bê với bộ tóc giả. Có lẽ
mình vừa mới quay được hình ảnh kinh dị, đây chẳng qua là một con ma nữ. Ý nghĩ của cậu cực kì lạc quan. Đi ở trong sân trường, cậu lại không
nhịn được nhìn cái ót của các nữ sinh đi ngang. Ai cũng rất khả nghi.

Giờ tự học kết thúc, Quả Tri và Thời Tây sóng vai nhau đi. Quả Tri đột
nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Cậu có chuyện phải nói cho tớ biết đúng không?”

“Không có!”

“Chắc chắn là có. Cậu suy nghĩ lại một chút đi!”

“Cậu nghĩ nói gì?”

“Cậu thích chơi búp bê sao?” Quả Tri mới vừa hỏi xong, gặp phải ánh mắt lạnh của Thời Tây: “Cậu thích chết sao?”

“Không lẽ, gần đây cậu đã giết người? Cho nên mới có oan hồn đi theo cậu phải
không?” Quả Tri đặt câu hỏi để cho người ta rợn cả tóc gáy.

“Bây giờ tôi chỉ muốn biến cậu thành oan hồn.”

“Sao cậu cứ nói những lời kinh khủng làm tớ sợ vậy? Có thể trò chuyện một
cách bình thường không?” Nói không lại Thời Tây cho nên Quả Tri bắt đầu
muốn chuyển đề tài. Quả Nhược xuất hiện cắt đứt hai người. Quả Tri cao
hứng chào hỏi: “Đường tỷ, thật là trùng hợp.” Quả Nhược chẳng qua là
phất tay một cái, sau đó đi lướt qua hai người. Quả Tri quay đầu còn
muốn nói điều gì đó, thấy cái ót của Quả Nhược liền bất ngờ. Cái ót của
chị ấy nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa sao cũng đều giống với cái ót
xuất hiện lúc sáng quá vậy? Cậu bước nhanh về phía trước, từ phía sau
dùng hai tay nắm tóc của Quả Nhược lại, đung đưa, tự lẩm bẩm: “Những sợi tóc khô rối không chút mượt mà này, còn có mảnh gàu to như vậy, nhìn
như thế nào cũng rất giống…”

Lời của Quả Tri đều bị Quả Nhược nghe
được không sót một chữ. Cô thiếu chút nữa nhịn không được lấy điện thoại đập nát cánh tay của người đang không ngừng nắm chặt tóc mình ở phía
sau: “Nếu không bỏ tay ra, bà đây buộc phải động thủ.” Quả Nhược thô lỗ
cảnh cáo Quả Tri. Quả Tri buông tóc Quả Nhược ra. Cậu sực nhớ tới lớp
của Đường tỷ và lớp của Thời Tây trùng giờ học thể dục. Cậu lui về phía
sau một bước, không thể tin trành trành nhìn Thời Tây, sau đó lại trành
trành nhìn Quả Nhược, lại tiếp tục trành trành nhìn Thời Tây: “Không thể nào! Hai người… Không thể nào đâu! Không chỉ tóc, ngay cả bàn tay thô bỉ kia cũng rất giống với Đường tỷ.”

Quả Nhược hít sâu một hơi, nếu không phải là lười biếng động đậy, cô thật sự sẽ đá chết Quả Tri: “Phát bệnh thần kinh sao?”

“Nói đi, tớ sẽ không tức giận. Hai người đã giấu tớ ngoại tình với nhau
sao?” Còn nói không tức giận, rõ ràng gương mặt đã hiện rõ hai chữ tức
giận.

“Cái gì?” Thời Tây nhẹ cau mày, trong lời nói đều là chê trách: “Tôi cũng không phải bị điên mà đi ngoại tình với vị nữ sinh ham ăn
này.”

“Cũng đúng, Đường tỷ có rất nhiều phương diện quả thật làm cho
đàn ông không có hứng thú.” Quả Tri phụ họa. Nếu Thời Tây nói không
phải, vậy thì nhất định là không phải. Quả Tri không hỏi tới lý do hai
người tại sao lại ngồi chung một chỗ nữa, chỉ muốn tin tưởng Thời Tây.

“Không thấy bà đang đứng đây sao?!” Quả Nhược siết chặt nắm đấm.

“Sớm nói ra thì tớ cũng sẽ không đoán mò.”

“Tôi ở trong mắt cậu chính là loại người như thế?” Thời Tây lạnh lùng hỏi.

“Là lỗi của tớ, lỗi của tớ.” Quả Tri cười híp mắt nói.

“Bày ra bộ mặt ngu xuẩn, vô dụng.”

Hai người đi về phía trước, bỏ lại Quả Nhược và nỗi đau đang lan tỏa khắp
người cô. Cô muốn giết người, muốn giết hai tên khốn kiếp trước mặt.

Trên đường đi trở về phòng ngủ, Quả Tri một mực vì chuyện mới vừa rồi mình
hoài nghi Thời Tây mà cảm thấy có lỗi. Nếu như mình biến thành một thiếu nữ suốt ngày ghen tuông vô cớ, nhất định sẽ bị ghét.

“Này!”

“Chuyện gì thế?” Quả Tri cho rằng Thời Tây sẽ cho mình một sự cảnh cáo.

“Ngồi chung một chỗ với vị nữ sinh ham ăn kia là bởi vì không muốn bị những
người khác làm phiền, chỉ đơn giản như vậy.” Thời Tây dừng lại hai giây, nói tiếp: “Cho nên, nếu như cậu đang cảm thấy bất an…” Lời của Thời
Tây chưa nói xong, Quả Tri liền đưa tay ra làm biểu tượng OK: “Không cần đâu, chỉ cần cậu không thích người khác, tớ sẽ hoàn toàn không có vấn
đề gì!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.