Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 19: Quả tri cho thời tây



Quả Tri nghe theo sắp đặt của ba mình chọn học ngành kinh tế, mà Thời Tây lại chọn ngành tâm lý học.

Không chung lớp, không chung dãy lầu, không chung phòng ngủ, nhưng chỉ cần có thể tìm được Thời Tây, Quả Tri cũng đã vui lắm rồi. Cậu có rất nhiều lời muốn nói với Thời Tây. Muốn nói cho hắn biết hai tháng qua phát sinh chuyện gì, muốn nói cho hắn biết cậu đã mua được một máy chụp hình, muốn nói cho hắn biết lúc mình đi làm thêm tại công trường đã gặp được rất nhiều người tốt chuyện tốt. Cậu muốn nói cho hắn biết nhiều chuyện như vậy, nhưng trong đó không có suy nghĩ của cậu dành cho Thời Tây.

Hoa Cốc Vũ báo danh xong, xoay người liền phát hiện Thời Tây đứng ở phía sau. Hắn chú ý tới vẻ ngoài đã thay đổi rất nhiều của Thời Tây. Hơn nữa, hắn lại học cùng ngành với mình sao? Đột nhiên trước mặt mọi người Cốc Vũ chỉ Thời Tây: “Tôi hận cậu! Tôi muốn dùng tất cả vẻ đẹp của tôi để hận cậu!”

“Bệnh thần kinh!” Thời Tây đối với Hoa Cốc Vũ không nhúc nhích. Hoa Cốc Vũ lại phát hiện Thời Tây cao hơn mình, mặt càng thống khổ: “Không thể để tôi một mình làm đệ nhất mỹ nam sao?”

“Tránh ra!”

“Thái độ kia của cậu là có ý gì? Tôi quyết định, tôi muốn một mực ở bên cạnh cậu, không ngừng nguyền rủa cậu trở nên xấu xí, già nua. Cậu đừng hòng tranh giành với tôi!”

Thời Tây nhìn chòng chọc Hoa Cốc Vũ một cái: “Đây là tuyên ngôn ma ám của cậu sao?”

“Không, không không, không! Sẽ chỉ có một người thích tên quái nhân như cậu, chính là Quả…”

“Hoa nhi!” Quả Tri đứng ghi danh ở phòng kế bên, nghe được Hoa Cốc Vũ hô to gọi nhỏ liền đi tới đây. Hoa Cốc Vũ vội vàng đổi lời nói: “Quả, Quả Đống!”

“Hoa nhi, cậu ở đây nói chuyện phiếm với Thời Tây sao? Tớ không biết cậu cũng chọn ngành tâm lý học.”

“Nói nhảm, tớ chỉ muốn nghiên cứu những nữ sinh kia tại sao lại thích tớ như vậy.” Hoa Cốc Vũ không chút nào xấu hổ nói ra lý luận của mình.

“Thật không? Đương nhiên là bởi vì cậu lớn lên quá đẹp trai đó!” Quả Tri thành thật nói.

“Lí do này quá đơn giản rồi!” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Cốc Vũ lại đắc ý. Hoa Cốc Vũ đi tới cửa phòng học, lần nữa liếc mắt nhìn Thời Tây: “Đừng quên ánh mắt đầy thù hận của tôi!” Nói xong liền rời đi.

Quả Tri nhìn Hoa Cốc Vũ một chút, lại nhìn Thời Tây một chút: “Thời Tây, cậu thật hấp dẫn, ngay cả Hoa nhi cũng thích cậu nữa.”

Thời Tây đối với khích lệ của Quả Tri đã quá quen: “Cậu tới làm gì?”

“Đương nhiên là giúp cậu khuân đồ lên phòng ngủ.”

“Tôi không ở kí túc xá của trường!”

“Thật là lợi hại!”

“Tôi ở kí túc xá của trường.”

“Thật là lợi hại!”

“Bây giờ tôi muốn đánh cậu.”

“Cái gì vậy? Khen cậu mà cậu cũng muốn đánh tôi sao? Người xấu!” Quả Tri bĩu môi, chờ Thời Tây báo danh xong.

Xử lý xong những thủ tục ban đầu, Quả Tri cùng Thời Tây đi ra ngoài. Cậu đột nhiên kéo Thời Tây lại: “Cậu chờ một chút, tớ giúp cậu tìm được một tư liệu tốt.”

Cậu lấy điện thoại di động ra bấm dãy số của Quả Nhược: “Đường tỷ, đi ra đây chơi!”

“Chị lười đi ra quá!” Quả Nhược ngáp.

“Ba mẹ em mang cho chị rất nhiều đồ ăn ngon.”

“Em đang ở đâu?”

“Em ở trước cổng trường chờ chị.”

Hai người đứng trước cổng trường. Quả Nhược chậm rãi đi tới. Quả Tri chỉ Quả Nhược, hưng phấn nói với Thời Tây: “Chính là người này. Người này phù hợp với hình tượng nhân vật gì? Kỹ nữ sao?”

Thời Tây liếc mắt nhìn Quả Nhược: “Người như vậy không có chút đặc sắc nào, có cái gì đáng giá đâu mà viết.”

“Không phải vậy đâu. Chi ấy rất lười đó. Cậu xem tóc chị ấy rối bù kia kìa, quần áo cũng thường không có giặt. Cái gì cũng lười làm. Chị ấy có thể nằm ở trên giường ngáp, một tay đặt lên mông gãi gãi. Khi cái quần hơi hơi tuột xuống cũng lười kéo lên, tình nguyện để cho người khác thấy quần lót của mình.” Quả Tri đứng bên cạnh cặn kẽ giải thích.

Những lời mất mặt này, trước kia là do bản thân Quả Nhược nói.

Quả Nhược mới vừa tỉnh ngủ: “Đồ ăn đâu?”

Quả Tri lấy ra một đống đồ ăn từ trong balô, nhìn về phía Thời Tây: “Cậu xem, cậu xem, chỉ có đồ ăn mới có thể khiến chị ấy đi hoạt động. Giống hay không giống chó đây?”

Quả Nhược nhìn Quả Tri: “Nếu như không phải trong tay tiểu tử cậu có đồ ăn thì cậu nhất định phải chết!”

“Đường tỷ, em nói cái gì không đúng sao? Chị thật giống như rất tức giận nha.”

Quả Nhược đoạt lấy túi đồ ăn liền xoay người rời đi. Lười nhiều hơn nữa là chỉ nhìn hai người một cái. Quả Tri vì muốn chứng minh với Thời Tây nên đã lấy điện thoại di động ra, mở album hình cho Thời Tây xem. Hắn trầm mặc một hồi đưa điện thoại di động trả lại cho Quả Tri.

“Cậu thấy thế nào? Cho Đường tỷ làm kỹ nữ có được không?” Quả Tri nóng lòng hỏi. Những người bên cạnh nghe được lời của Quả Tri, bị dọa sợ đến trợn to hai mắt nhìn Quả Tri.

“Người này chỉ có thể làm một người kỹ nữ xấu xí, không có người khách nào động đến.”

“Chuyện này…” Quả Tri muốn nói cái gì đó lại chú ý tới biểu cảm đang thay đổi của Thời Tây. Cho dù rất nhỏ vẫn bị Quả Tri chú ý tới. Cậu không nói thêm gì nữa, để tránh cắt đứt suy nghĩ của Thời Tây.

Lần này Thời Tây thuê một căn phòng trong một tòa nhà ở ngoài trường. Trước kia nơi này là một quán rượu. Quán rượu đóng cửa, nơi đây liền được sửa sang trở thành một nơi cho thuê phòng trọ. Mở cửa phòng ra, xung quanh là tủ quần áo, phòng tắm rất lớn. Nơi đây được bày trí cơ hồ giống như một quán rượu. Bên trong chỉ có một cái giừơng, ghế sa lon cùng máy vi tính để bàn, ti vi treo trên tường. Nhìn ra ngoài cửa sổ liền có thể thấy sân trường. Quả Tri đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cậu thích gian phòng này, không khỏi kỳ diệu để cho người ta cảm giác thật ấm áp. Không biết là bởi vì gian phòng được sửa sang đẹp mắt hay là chỗ này có Thời Tây? Lúc mở cửa đi vào, Quả Tri có trồng một cảm giác đây giống như là nhà của mình.

Don dẹp đồ xong, bọn họ phải trở về trường học. Bọn họ rời khỏi căn phòng. Mọi người bận rộn đi lướt qua bọn họ, ai cũng không dừng lại. Người nhìn điện thoại di động, người nghe nhạc. Bọn họ xuyên qua ở trong đám người đó, cũng không nổi bật, rất nhanh liền bị dòng người bao trùm.

Quả Tri đột nhiên đứng trước một cửa tiệm, nhìn chằm chằm bên trong, do dự có nên đi vào hay không. Chờ lúc cậu lấy lại được tinh thần, đã không thấy Thời Tây đâu. Bởi vì đây là một thành phố xa lạ nên cậu không biết rõ đường xá. Quả Tri rõ ràng có thể thấy được lầu cao của trường học ở đằng xa nhưng không biết nên đi đường nào. Cậu gấp gáp nhìn chằm chằm bầy người xa lạ: “Thời Tây!” Cậu lớn tiếng kêu tên của Thời Tây.

Một người phụ nữ đi tới: “Chào vị khách đẹp trai này, tiệm cắt tóc của chúng tôi bên kia đang có chương trình gội đầu và cắt tóc miễn phí. Cơ hội hiếm có này sẽ kết thúc trong hôm nay. Có muốn tôi dẫn cậu đi xem thử hay không? Cậu cũng nên thay đổi kiểu tóc đi.”

“Nhưng mà…”

“Miễn phí, đây hoàn toàn là miễn phí. Hơn nữa, tiệm chúng tôi toàn là thợ cắt tóc chuyên nghiệp. Đi thôi, đi xem thử một chút đi!” Nữ nhân viên thành khẩn mời.

Quả Tri nhìn mặt của người này. Trời nóng như vậy còn khổ cực đi ra mời gọi khách hàng, hơn nữa còn là miễn phí: “Ở nơi nào vậy?”

“Ở bên kia kìa. Tôi tuyệt sẽ không lừa gạt cậu. Cậu có thể thấy bảng hiệu của chúng tôi.” Đây chỉ là một cách để lôi kéo khách hàng thôi, bình thường cũng không có miễn phí.

Quả Tri đang chuẩn bị đi theo nữ nhân viên, lại bị Thời Tây bắt được cùi chõ: “Cái tên ngu ngốc này, lại tùy tiện đi cùng người lạ.” Giọng Thời Tây có chút không tốt. Nữ nhân viên quay đầu thấy Thời Tây: “Bạn của cậu sao? Cùng đi chứ?”

“Không cần!” Thời Tây lạnh lùng cự tuyệt.

Nữ nhân viên vừa định bày ra vẻ mặt thành khẩn thì Thời Tây nói tiếp: “Không có đi học sao? Nghe không hiểu có phải hay không?” Nữ nhân viên ngẩn người, im lặng rời đi lại tiếp tục đi kéo những khách hàng khác.

“Người kia là có lòng tốt, cậu xem cậu dọa sợ chị ấy rồi kìa.”

“Lòng tốt cái rắm!”

Quả Tri bị chửi, cúi đầu. Thời Tây vẫn có thể thấy miệng Quả Tri cong xuống. Hắn nhìn Quả Tri, cau mày: “Cậu biểu cảm ủy khuất như vậy là có ý gì? Cậu lớn như vậy mà cũng không biết phân biệt người xấu người tốt sao?”

“Tớ…”

“Tớ cái gì mà tớ. Dùng những lời khích lệ dư thừa của cậu bù đắp qua cho thông minh đi.”

Thời Tây bỏ lại Quả Tri một mình đi. Quả Tri ngẩng đầu lên, miệng vẫn như cũ cong xuống. Cậu thấy Thời Tây đi vào cửa tiệm mà mới vừa rồi mình nhìn chằm chằm. Cửa tiệm kia cũng không đặc biệt, đó là một cửa tiệm chuyện bán điện thoại di động.

Trong chốc lát Thời Tây mua xong thẻ sim điện thoại, đi ra: “Ngẩn người tại đó làm gì, tới đây.”

Quả Tri đi tới, Thời Tây nói tiếp: “Điện thoại di động.”

“Cậu mua thẻ sim điện thoại sao?” Miệng Quả Tri thay đổi hình dáng, cong lên.

Thời Tây cũng không để ý gì nhiều: “Như vậy tôi có thể tìm được cậu dễ dàng.”

Quả Tri cầm điện thoại trong tay xoay xoay: “Thật ra thì cho dù không có điện thoại di động, cậu cũng có thể tìm được tớ dễ dàng.”

“Đưa điện thoại của cậu cho tôi!”

“Tớ không muốn!” Quả Tri giấu điện thoại di động ở phía sau lưng.

Có lẽ hai người bọn họ, ai cũng đều nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ không thể không có sự thay đổi. Chỉ cần là thời gian đang trôi qua, sẽ có thay đổi. Không có gì có thể trở về như lúc ban đầu, cũng không có gì có thể trở lại như trước kia. Quả Tri muốn cho Thời Tây hết thảy tốt đẹp của thế giới này, đây không phải là một câu nói dối. Cậu mang đến cho Thời Tây tư liệu, mang đến cho Thời Tây bạn bè, sau này cũng sẽ mang đến cho Thời Tây trọn tình cảm của mình.

(Chương này hay nè^^ Thời Tây chủ động xin số điện thoại Quả Tri đó nhe.~~)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.