Khi nào mới kết thúc, Thẩm Thấm không rõ ràng lắm.
Vì sao Tưởng Lệnh Thần hôn cô, cô không biết, cũng không muốn biết,
nhưng cô biết tại sao mình lại không phản kháng —— không những không
phản kháng mà còn cực kỳ phối hợp.
Cô cứ như vậy ngủ thiếp đi trên chiếc giường xa lạ, sau đó tỉnh lại,
nhưng đúng ra là bị anh ta hành hạ đến ngất đi, không biết bao lâu sau
lại bị anh ta vỗ vai đánh thức.
Vào giờ phút này, trong phòng ngủ hết
sức mờ ảo, nhưng Thẩm Thấm nhớ, khi anh ta làm được một nửa đã ôm cô đi
tới cửa mở tất cả đèn trong phòng ngủ lên, cố ý để cô thấy rõ người đang ở trên thân thể cô là ai —
Nhưng khi tất cả đèn trong phòng đã tắt, Thẩm Thấm vẫn có thể nhận ra
đối phương người đang ngồi bên giường vỗ vai cô là Tưởng Lệnh Thần.
Chắc hẳn khi cô đang ngủ, Tưởng Lệnh Thần đã rời khỏi nhà, bởi vì trên
người anh ta là quần áo chỉnh tề chứ không còn là áo choàng tắm nữa.
Trong phòng chỉ có duy nhất một tia sáng chiếu xuyên vào từ rèm cửa,
Thẩm Thấm không thấy rõ nét mặt của Tưởng Lệnh Thần, chỉ thấy anh ta
nhét một cốc nước ào tay cô —
Ánh sáng trong mắt Tưởng Lệnh Thần lóe lên, nhưng không thể phân biệt
được bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt này còn khiến cô mê man hơn cả ánh mắt
yêu thương anh ta dành cho cô. Cho đến khi Tưởng Lệnh Thần nói: “Uống
thuốc đi.”
Nói xong liền đưa hai viên thuốc đến bên miệng cô.
Có lẽ là thuốc tránh thai, Thẩm Thấm uống thuốc, sau đó nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Tưởng Lệnh Thần nhìn cô một lát, đột nhiên cảm thấy phiền não, liền đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Anh ta ra khỏi phòng ngủ, phòng khách, hành lang, thang máy, cuối cùng, khi đến chỗ cửa xoay của khách sạn thì dừng lại.
Tất cả dáng vẻ hào nhoáng mà anh ta cố ý giả bộ phút chốc chẳng còn gì
nữa, anh ta khập khiễng đi đến bậc tam cấp bên cạnh, cởi giày, cực kỳ
nhếch nhác ngồi một chỗ.
Lúc đó anh ta làm quá kịch liệt, làm cô bị thương, thật ra anh ta có thể nhờ nhân viên khách sạn đi mua thuốc, nhưng Tưởng Lệnh Thần không hiểu
sao đầu óc mình lúc đó lại loạn lên, không chút suy nghĩ thay quần áo,
chạy ra ngoài mua thuốc tiêu viêm và thuốc cầm máu cho cô gái này.
Chỉ vậy mà thôi, Tưởng Lệnh Thần vẫn chưa đến mức quen hết tất cả – – nhất là việc cô vẫn chưa phân rõ quan hệ với Thời Chung.
Lại nghĩ đến chuyện Thẩm Thấm tới tìm anh ta chỉ vì muốn anh ta để cho
Thời Chung một con đường sống, Tưởng Lệnh Thần liền buồn bực đến mức
muốn đấm một phát vào mồm mình — phát triển thế nào mà cuối cùng lại
phát triển thành lên giường?
Thật ra anh ta đã tưởng rằng cô gái này sẽ đẩy mình ra, cho mình một cái tát nhưng cô….cô không làm vậy…Tưởng Lệnh Thần nghĩ thế nào cũng
không rõ.
Đang tranh chấp cùng cô thì lòng bàn chân của anh ta bị chính những mảnh vỡ ly rượu anh ta vừa làm vỡ đâm trúng, tựa như tự mình làm ác thì
không được sống tốt vậy, vì nhẫn nại sẽ khiến người ta khó thể chống lại sự đau khổ, càng khiến người ta khó có thể chống lại sự phiền muộn,
Tưởng Lệnh Thần chống đầu, nhắm mắt lại, cố gắng để đâu óc mình được
tỉnh táo, nhưng ngay lúc này, trong đầu anh ta lại dần hiện ra bộ dáng
của một người.
Một cô gái tên là Thẩm Thấm….
Tưởng Lệnh Thần cuống quít mở mắt ra. Chẳng lẽ tiềm thức đang muốn nhắc
nhở anh rằng, anh ta sẽ thua trong tay cô gái này? Tưởng đại thiếu gia
có thể không khủng hoảng không?
***
Gần đây, cuộc sống của Thời Chung chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – – sứt đầu mẻ trán.
Bị kiện tụng đè đầu không nói, vừa gây dựng sự nghiệp nên những ngày đi
cầu xin người khác cũng lại bắt đầu. Mỗi ngày vừa mở mắt ra, thứ đầu
tiên nghĩ tới chính là tiền…Tiền…Tiền.
Nếu trong vòng một tháng không tìm được một nguồn vốn lớn, hạng mục sẽ
gặp phải khó khăn, tất cả những thứ trong đó sẽ mất trắng.
Nhậm Tư Đồ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bởi vì bị say tàu, Mạc Nhất minh không dám bước lên thuyền cưới của hai
người, sau khi Nhậm Tư Đồ đi làm mấy ngày, không biết Mạc Nhất Minh nghe được tin đồn ở đâu, lúc nghỉ trưa liền thần thần bí bí chặn Nhậm Tư Đồ
lại: “Nghe nói em định ly hôn?”
Cô nhíu mày, rất không vui nói: “Ai nói với anh thế?”
“Không phải buổi trưa em mới ăn hai đũa đã thôi rồi à? Chị Tôn nói là
Tiểu Tiền nói rằng, em không chịu nổi, muốn ly hôn. Thật ra thì bọn anh
cũng có thể hiểu, ngay hôm kết hôn Thời Chung đã bị bắt, bây giờ có rất
nhiều tin tức về cậu ta, nếu người khác làm vợ cậu ta thì áp lực cũng sẽ rất lớn.”
Nhậm Tư Đồ im lặng, Mạc Nhất Minh lại khuyên: “Anh cũng có thể coi như
mà người chứng kiến em và Thời Chung đi từng bước một đến bây giờ, nêu
hai người cứ tách ra như vậy thì rất đáng tiếc. Thật ra thì dựng nghiệp
từ hai bàn tay trắng như Thời Chung, chẳng mấy ai trong sạch cả, có lúc
mắt nhắm mắt mở sẽ tốt hơn, huống chi em và cậu ta cung đăng ký rồi. Ly
hôn cũng không phải dễ dàng….”
Nhậm Tư Đồ cắt ngang anh ta: “Mấy tin đồn bậy bạ này anh cũng tin? Em không muốn ly hôn.”
Mạc Nhất Minh im lặng ba giây, thấy đáy mắt cô chân thành tha thiết mới
thở phào nhẹ nhõm, nhưng này giọng điệu mới vừa thả lỏng xong lại căng
thẳng: “Vậy ngộ nhỡ cậu ta ngồi tù thật, em sẽ làm như thế nào?”
“Anh ấy sẽ không ngồi tù.” Nhậm Tư Đồ chắc chắn, “Dù có ngồi tù, em cũng sẽ chờ anh ấy.” Anh ấy chờ em nhiều năm như thế, em chờ anh ấy mấy năm
thì có sao. . . . . .
Mặc dù như vậy nhưng những chuyện phiền muộn vẫn cứ đến từng cái một, tĩnh viễn không thôi ——
Cô đã gọi điện thoại cho thư ký Tôn, biết được Thời Chung ở bên ngoài
bận bịu cả ngày chưa ăn cơm, lúc tan làm còn phải về công ty họp, cũng
mất mười mấy phút, Nhậm Tư Đồ định mua đồ ăn đến Trung Hâm, nhưng không
ngờ dưới lầu công ty lại chật kín phóng viên.
Bởi vì quan chức thân phận đặc biệt, chỉ cần đưa tin một chút là dễ dàng chạm đến điểm mẫn cảm, nữ minh tinh và thương nhân thì càng dễ xuống
tay, tin tình cảm dù sao cũng không ngại bịa thêm một số chuyện, cũng
chính vì điểm này, các ký giả tận dụng mọi lúc bám lấy Thời Chung, đây
đã là lần thứ tư Nhậm Tư Đồ thấy phóng viên đầy dưới sảnh công ty rồi.
Cũng may mắn là hôm nay không có kí giả thần thông quảng đại nào biết cô chính là “cô dâu xui xẻo” dưới ngòi bút của bọn họ, nhưng Nhậm Tư Đồ
vẫn theo bản năng tránh ánh mắt của phóng viên đi vào toà nhà đồ sộ.
Nhưng vào lúc này, không biết một kí giả nào lớn giọng hét: “Anh ta đến
rồi!” Vừa đi vào cửa chính Trung Hâm, cả đám kí giả đã chen qua người
Nhậm Tư Đồ khiến cô sợ đến run lên, ngẩn người tại chỗ.
Sau đó, chỉ thấy mấy kí giả như điên lướt qua cô, chen chúc chạy đi. Lúc này Nhậm Tư Đồ mới nhìn theo hướng kí giả chạy qua, chỉ thấy Thời Chung cùng một nhóm người vội vã đi tới cổng.
Bỗng chốc cả đại sảnh trở nên hỗn loạn không chịu nổi Trường hợp trong
khoảng thời gian ngắn trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Trong khoảng thời gian này, vì bị phóng viên chặn cửa, Thời Chung đã mời rất nhiều bảo
vệ, cả bảo vệ công ty cũng ra tay nhưng vẫn không ngăn cản được bọn kí
giả đang phát rồ vì trang đầu.
“Thời tiên sinh, ngài tiết lộ một chút về tiến triển của vụ kiện đi?”
“Hôm qua chúng tôi đã đến quảng trường Trung Hâm, phát hiện chỗ đó đã đình công, có phải bởi vì dính líu tới vụ án không?”
Mấy kí giả hỏi tới không ngừng nhưng
Nhậm Tư Đồ vẫn không nghe thấy Thời Chung nói chuyện, toàn bộ hành trình chỉ có thư kí Tôn nói một câu: “Xin lỗi, không thể trả lời.”
Nhưng các ký giả vẫn chưa từ bỏ ý định, vây cả cửa chính đến nước chảy
không lọt. Nhậm Tư Đồ nhìn thế thì cực kỳ sốt ruột, lại biết nếu mình
xông lên giúp sẽ chỉ càng rối, chỉ có thể trơ mắt đứng im một chỗ, nhưng cuối cùng vẫn bị quấn vào trong đó —
Thời Chung và nhóm người muốn mạnh mẽ tiến vào tòa nhà, các kí giả liên
tục về phía sau chỉ vì muốn chụp được một tấm ảnh về anh thật đẹp, Nhậm
Tư Đồ tránh không được, cứ như vậy bị đẩy lùi về phía sau, thân thể
nghiêng một cái, liền bị máy ảnh phía trước đậy trúng trán. Cô bị đau
kêu lên một tiếng, bỗng dưng ngã ngồi trên mặt đất, thức ăn trong hộp
đựng cũng theo đó rơi xuống.
Nhưng các ký giả sao có thể để ý đến cô? Tiêu điểm tất cả đều đặt trên người Thời Chung rồi.
Đúng lúc này, Thời Chung vẫn im lặng không nói đột nhiên mở miệng: “Tránh ra!”
Nhậm Tư Đồ cách mấy bức tường người nghe thấy giọng nói của Thời Chung
không khỏi khẩn trương, các ký giả như mấy con chó đánh hơi được mùi
tanh, tấn công càng mãnh liệt —
“Quan hệ giữa anh và Phương Vi Vi rất tốt phải không? Năm ngoái khi anh
đến hội diễn xướng cùng Phương Vi Vi, cô ta còn nói hai người chỉ là bạn bè mà thôi, chẳng lẽ bạn bè thì có thể hầu hạ anh ngủ sao?”
Trả lời người phóng viên này là “Phanh” một tiếng, âm thanh của quả đấm. Người bị đòn nhất thời phát ra một tiếng đau đớn.
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không thấy được là ai đánh ai, nhưng sau khi tiếng
kêu đau khiến da đầu người ta tê rần qua đi, tất cả mọi người đều yên
tĩnh lại.
Thời Chung cứ như vậy xuyên qua mọi người, đi tới trước mặt cô.
Anh ngồi xổm xuống, lo âu nhìn cô — nhất là cái trán, trong giọng nói có vài phần trách cứ: “Em chạy tới đây làm gì?”
Nhậm Tư Đồ chỉ hộp đựng thức ăn đã rơi xuống đất.
Thời Chung không nói gì lắc đầu một cái, kéo tay cô, bước nhanh tới thang máy.
Các kí giả bị một cú đấm hù dọa lúc này mới phản ứng được, muốn chen
đuổi lên đuổi theo nhưng đã trễ, bị vệ sĩ và bảo vệ hợp lực ngăn lại,
chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Chung rời đi.
Không tới mười phút, cảnh Thời Chung đánh người đã bị phát tán trên web, Nhậm Tư Đồ mới biết vừa rồi ở dười lầu đã xảy ra những gì —
Trước ống kính, Thời Chung vốn không nói gì, trong mắt cũng rất bình
tĩnh, thỉnh thoảng còn nhìn về ống kính khác một cái, nhưng vẻ mặt lại
đột trầm xuống. Lúc này lại đang bị một phóng viên hỏi về xì căng đan
với Phương Vi Vi, ánh mắt của anh nhất thời độc ác, ký giả còn đang
chuẩn bị hỏi tiếp thì đã bị anh đấm một quyền.
Ký giả đương nhiên không ngại chuyện lớn, còn công bố muốn kiểm tra
thương tích, truy cứu trách nhiệm của Thời Chung trước pháp luật.
“Tại sao anh lại không kiên nhẫn thế?” Nhậm Tư Đồ rất bất đắc dĩ.
Thời Chung vừa dán băng lên miệng vết thương trên trán cô, vừa thuận
miệng đáp: “Anh nhìn thấy em bị đụng, còn bị té, nếu không chạy tới, anh sợ sẽ gây ra sự cố giẫm đạp mất, anh làm sao mà bình tĩnh được?”
Nhậm Tư Đồ cười. Cuối cùng trong khổ cực cũng có thể nếm chút ngọt ngào của cuộc sống tân hôn, cô không cười sao được?
Thời Chung bị ảnh hưởng bởi cô, cũng không nhịn được mà nhếch miệng,
nhưng vừa nghĩ tới đại sảnh hỗn loạn, cố ý sưng mặt lên: “Em còn có mặt
mũi mà cười à? Sau này đừng đến công ty anh nữa, biết chưa?”
Nhậm Tư Đồ đang muốn trả lời thì điện thoại vang lên. Là điện thoại của Tôn Dao.
Mấy ngày nay, Tầm Tầm được nghỉ hè nên được giao cho Tôn Dao chăm sóc,
Nhậm Tư Đồ vừa thấy điện thoại gọi tới liền vội vàng nghe, còn tưởng
rằng Tầm Tầm xảy ra chuyện gì.
Không ngờ điện thoại vừa thông, Tôn Dao lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế? Chồng cậu lại lên trang đầu rồi.”
Nhậm Tư Đồ đang cẩn thận nhìn Thời Chung Mặc xử lý vết thương trên đầu
gối cho cô, mặc dù ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh,
nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh có nhiều
thương yêu thế nào — cái này đã trở thành động lực để cô mỉm cười đối
mặt mỗi ngày, “Cứ coi như không thấy đi” giọng của cô coi như vui vẻ,
“Tại sao cậu lại đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi chuyện này thế?”
“Danh tiếng của chồng cậu đã sớm thối rồi, mình gọi tới không phải là để an ủi anh ta đâu. Mình muốn cậu mau xem tin giải trí đi. Tin của chồng
cậu đang ở trên đó đấy.”
“….”
“Có nhìn thấy cái chỗ ‘minh tinh bị vứt bỏ, chàng công tử đổi khẩu vị nữ sinh’ không?”
Nhậm Tư Đồ tìm từ trên website hai lần cũng không thấy: “Không.”
Tôn Dao tính tình nóng nảy, không đợi được khẩn cấp tuyên bố: “Ai được
rồi đươc rồi, mình nói thẳng cho cậu biết thì hơn — có chuyện mới rồi,
không ngờ Thẩm Thấm có thể kéo Tưởng Lệnh Thần ào chuyện này đấy!”