“Thời Tổng? Thời Tổng?”
Cho đến khi thư kí Tôn gọi lần thư tứ, Thời Chung mới hồi phục tinh thần, dùng đôi mắt sắc lạnh quét về thư kí Tôn, thư kí Tôn trong lòng có thứ gì đang rơi “Lộp bộp”, ông chủ của anh….vẻ mặt xấu quá đi!!!!
Lúc Thời Chung đem bàn tay hướng về thư kí Tôn anh bị sợ hãi theo bản năng nhắm mắt lại. Bộ dạng của ông chủ lúc này…khẳng định là muốn đánh anh? Nhưng khi anh lần nữa mở mắt ra thì phát hiện Thời Chung cũng chỉ là đem tây trang ném cho anh.
“Vứt!”
Thư kí Tôn còn chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Thời Chung chỉ nhàn nhạt thu hồi anh mắt, vòng qua thư kí Tôn hướng tời cửa phòng làm việc đi ra ngoài, không mở miệng nói một tiếng. Chân anh rất dài, mỗi sải chân lại lớn, đảo mắt đã biến mất khỏi phòng làm việc, thư kí Tôn thấy thế, vội vàng hấp tấp đuổi theo.
Thời Chung bước nhanh một đường đến phòng họp ở tầng dưới, thư kí Tôn thấy anh vẫn trưng vẻ mặt hầm hầm như cũ cũng không dám lên tiếng. Phó tổng công ty xây dựng Lợi Đức- Tưởng Minh Đức và một đoàn người chậm rãi mà đi vào phòng họp, thư kí Tôn mới vờ ho khan mấy tiếng, nhắc nhở Thời Chung: “Tưởng tổng đến.”
Đó là người đàn ông khoảng 40 tuổi, những người xung quanh đều mặc tây trang cao cấp, nhưng ông ấy chỉ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đơn giản rẻ tiền, dưới chân cũng chỉ là đôi giáy vải. So với những thành phần trí thức trong phòng họp thì có vẻ cách ăn mặc của người đàn ông nay không hợp thời cuộc cho lắm.
Thời Chung gương mắt quét qua mặt của Tưởng Minh Đức vừa đi vào phòng,cứng nhắc đứng dậy chào đón, mặt mày cũng chẳng có cảm xúc gì, lời nói vô cùng khách khí xa cách.
“Anh Tưởng.”
Tường Minh Đức miệng cười nhưng lòng không cưới: “ Oh! Thì ra cậu còn nhớ mà gọi một tiếng anh này à.” Sau đó nhìn xuống tay Thời Chung liến thấy vết băng bó trên tay anh.
“Ai ui! Tay cậu bị làm sao thế này?”
Tưởng Minh Đức cố tình bày vẻ ra mặt “hết sức kinh ngạc”, Thời Chung chỉ nhàn nhạt cười.
“Chỉ là axit sunfurit bắn vào thôi! Không có gì đáng ngại.”
Loại đề tài xã giao nhàm chán này Thời Chung không muốn nói nhiều, anh ngồi trở lại bàn hội nghị bên cạnh. Thư kí Tôn cũng khom lưng “Mời!” ý bảo Tưởng Minh Đức ngồi xuống vào vấn đề chính, cuộc hàn quyên kia cũng có thể kết thúc rồi.
Tưởng Minh Đức đi về phía bàn hội nghị, nụ cười trên mặt cũng tho mỗi bước đi mà từng chút tưng chút thu lại.
“A Chung, cậu bây giờ có khả năng từ trong tay tôi đoạt lấy gói thầu, lại còn có lá gan hẹn tôi tới nói chuyện?
Ngược lại Thời Chung vẫn mỉm cười, sắc bén đứng lên.
“Ah! Tôi nghĩ anh Tưởng đây cũng không tình nguyện cùng tôi ôn lại chuyện cũ rồi, tôi đây cũng không thỉnh cầu gì anh tha thứ, quanh co lòng vòng cũng chẳng ý nghĩa gì, thôi thì nói thẳng ra một lần đi. Công ty Lợi Đức các anh đang giữ mảnh đất cạnh chỗ chúng tôi sắp khai thác địa chất, hôm nay hạng mục đấu thầu cũng bị Trung Hâm đoạt được,mảnh đất kia đối với công ty các anh mà nói cũng chẳng có giá trị gì nữa, chi bằng…bán cho tôi.”
Tưởng Minh Đức đang ngồi xuống lưng còn chưa đụng tới thành ghế, nghe thế thì ngây như phỗng, nhìn chằm chằm Thời Chung- anh mỉm cười mang đầy cao ngạo của tuổi trẻ, còn có phần phách lối.
“A Chung! Mặc dù tôi không biết cậu dùng cách gì lôi kéo được nhà họ Lý, hại tôi thua trận cũng đã rồi, nhưng cậu nên nhớ kĩ cậu hôm nay dùng thủ đoạn đều là trò cỏn con khi còn trẻ tôi đã sử dụng chán rồi, dùng chiêu của tôi để đối phó tôi sao?Quá ngông rồi!”
Tưởng Minh Đức không nhịn được giễu cợt.
Cũng đã ngửa bài với nhau cả rồi, Tưởng Minh Đức cũng không cần tiếp tục ở lại nữa liền đứng dậy. Giống như một vị trưởng bối thân thiện vỗ vỗ vai Thời Chung, ý vị sâu xa.
“Lần sau nếu có hẹn tôi tới nói chuyện cũng đừng chọn phòng họp lạnh lẽo như vậy, tìm một chỗ uống rượu, tìm thêm cho tôi mấy vị tiểu cô nương nữa, như vậy mới có bụng dạ mà ngồi bàn chính sự.”
Dứt lời liền đẫn đám người kia đi một nước không hề quay đầu lại. Thời Chung nhìn nước trà nguội lạnh trên bàn một chút cũng không động tới, lâm vào trầm mặc. Thư kí Tôn do dự một chút mới hạ thấp giọng nói: “Thời Tổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Lần này Thời Chung từ chối cho ý kiến, mắt chỉ nhìn về hướng Tưởng Minh Đức rời đi, nhếch miệng cười nhạt. Mặc dù thư kí Tôn theo Thời Chung chưa đến 2 năm nhưng anh hiểu rõ cái cười nhạt của ông chủ có bao nhiêu toan tính. Tất nhiên thư kí Tôn cũng không còn lo lắng nữa, nghe Thời Chung hỏi: “Người Thời Dụ khi nào đến?”
Thư kí Tôn vội vàng mở Ipad ra xem lịch trình hôm nay.
“ Một tiếng rưỡi nữa.”
Sau một tiếng rưỡi, Thời Chung bỏ ra rất nhiều tiền để tuyển được đội ngũ thiết kế này cho Trung Hâm, anh ở phòng hội nghị chờ họ đến. Đội ngũ thiết kế của phòng thiết kế này gọi là “Thời Dụ” họ là tinh anh số một trong giới, trước mặt các kĩ sư thiết kế Thời Chung chỉ đề ra một yêu cầu “Tôi chỉ cần các người trong vòng mười ngày tìm được một lý do hoàn mỹ nhất khiến bên quản lý đấu thầu cho phép chúng ta sửa bản thiết kế lúc trước đem đi đấu thầu. Sau đó thiết kế lại, phải làm cho mảnh đất bên cạnh phá hủy toàn diện, không để cho nó có bất kì cơ hội nào để khai thác.”
Máy chiều trong phòng họp bật lên, trên màn hình là bản thiết kế 3D, Thời Chung nhàn nhã ngồi trên ghế dựa dùng đèn hồng ngoại trong tay vẽ một vòng tròn bên góc trái màn hình, cường điệu nói: “ Chính là khoảng đất này, tôi muốn nó trở thành phế thải.”
Các thiết kế sư vẫn còn ngơ ngẩn nhìn nhau thì thư kí Tôn cũng đã bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Thời Chung dùng đèn hồng ngoại vòng một khối trên màn hình______ đó…. không phải là mảnh đất của công ty xây dựng Lợi Đức sao?
Thư kí Tôn không nhịn được quay sang “nghía” ông chủ mình một cái, trong lòng thầm khen ngợi.
***
Đội thiết kế Thời Chung bỏ tiền ra thuê không hổ là tinh anh đứng đầu cả nước, đúng 10 ngày sau họ quả nhiên thiết kế ra một đồ án thật sự làm hài lòng Thời Chung, tin tốt này làm cho tâm tình anh tốt lên một chút, ngay cả buổi trưa ở phòng ăn nghe thư kí Tôn báo cáo lịch trình hôm nay cũng không có gì gọi là không vui. Trừ một thời khắc___ anh vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ….nhìn tòa nhà nào đó tâm tình lại tụt xuống một chút.
Mặc dù tòa nhà đó cách Trung Hâm chỉ một con phố, cách phòng ăn cho anh ngồi không tới 500m thế nhưng anh chưa bao giờ đặt chân đến đó, nhưng anh có thể biết rõ phòng khám của ai kia ở tầng nào …..
Thời Chung phát hiện mình lại thất thần, xoa xoa mi tâm thu hồi ánh mắt, tiếp tục vừa dùng cơm vừa nghe thư kí Tôn bào cáo lịch trình.
“Buổi tối 7h cùng bên quản lý đấu thầu ăn cơm, 10h……”
Thời Chung đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên nghe thư kí Tôn ngừng lại, anh tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa phòng bị đẩy ra…là Tần Tuấn Vĩ.
Thư kí Tôn để Ipad xuống, thân thiện chào hỏi: “Ông Tần khỏe chứ ạ!”
“Còn chưa ăn cơm nữa?” Ông cụ nhìn thấy thư kí Tôn thì mặt mày hớn hở, quay sang Thời Chung thì lại xệ mặt xuống.
Thời Chung thấy người đến là cha mình thì cắm đầu cắm cổ xuống hộp cơm mà ăn tiếp coi như không thấy.
Ông cụ ập tức lộ vẻ bất mãn: “Mày bày cái thái độ khỉ gió gì với tao hả?
Thời Chung vẫn bày vẻ mặt không mặn không nhạt, để đũa xuống, nhìn thư kí Tôn nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Thư kí Tôn thấy hai cha con chuẩn bị giương cung bạt kiếm, thức thời chạy nhanh nhất có thể để thoát nạn. Trong nháy mắt phòng làm việc chỉ còn lại Thời Chung và ông cụ.
Thời Chung dùng khăn lau lau khóe miệng, nhàn nhã nói: “Tìm tôi có việc gì?”
Ông cụ nhìn cách nào cũng không quen mắt với diệu bộ này của anh, giật lấy chiếc khăc trên tay Thời Chung quăng lên bàn.
“Đừng có bày cái vẻ thượng lưu với tao, mày là con trai tao, được mấy cân mấy lạng, xuất thân từ đâu? Ai ai cũng biết rõ.”
Dù vậy Thời Chung vẫn chỉ khinh thường nhìn ông một cái, bữa cơm cũng không còn hứng thú để ăn nữa, Thời Chung chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Tôi còn có chuyện, đi trước. Ông muốn ăn gì thì tự mình ăn, nếu ăn một mình cảm thấy chán thì bảo Tiểu Từ ăn cùng.”
“Đứng lại cho tao!”
Đến lúc này, Thời Chung rốt cục mới quay đầu lạ nhìn ông một cái..hờ hững, âm thanh cũng không gợn sóng giống như nói một câu chuyện râu ria.
“A đúng rồi, ông mới hỏi tôi hôm nay là ngày mấy? Hôm nay là ngày giỗ của em gái tôi, những ngày như thế này, tôi không muốn ăn cơm cùng người gián tiếp hại chết nó , như vậy không sai chứ!”
Anh thậm chí giật giật khóe miệng, khẽ cười, nhưng nụ cười này rơi vào mắt ông lão lại chứa đầy châm chọc.
***
P.s: Dạo này đang bận ôn thi nên không làm nổi mọi người đừng ngóng, mình rảnh xíu nào thí làm xíu đó.
Xế chiều hôm đó, Nhậm Tư Đồ đúng gờ đến phòng khám đợi bệnh nhân nhưng đến 3h chiều vẫn không thấy người____vị Tần lão tiên sinh này trong ghi chép của cô quả thực việc xấu kể không hết, không phải trộm ví tiền của cô, thì là đến trễ, lỡ hẹn, một chút cũng không có thái độ phối hợp trị liệu, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà ông lão thường xuyên phải chuyển phòng khám…. Nhậm Tư Đồ bảo y tá gọi cho người nhà ông cụ Tần để xác nhận tình hình nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được. Cho đến khi Nhậm Tư Đồ sắp hết giờ làm thì lái xe của ông cụ Tiểu Từ mới gọi cho cô.
“ Thật ngại quá! Tần tiên sinh vừa cãi nhau với con trai một trận, giận dỗi không chịu đến chỗ của bác sĩ…”
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ cúp điện thoại ra khỏi phóng làm việc thì thấy phóng làm việc của Sở Nhất Minh còn khép hờ, suy nghĩ một chút, kéo khóe môi lộ ra khuôn mặt tươi cười gõ cửa phòng Sở Nhất Minh.
“Vào đi!”
Sở Nhất Minh đang bận đánh máy, trong phóng làm việc vang lên tiếng ‘lách tách’ nhịp nhàng. Nhậm Tư Đồ dựa vào khung cửa, cẩn thận dò xét.
“Bác sĩ Sở, anh có muốn khiêu chiến với việc có độ khó cao hơn một chút không?”
Nghe cô nói, bán tay gõ bàn phím bỗng khựng lại, sau đó lại tiếp tục ‘lách tách’, Sở Nhất Minh tiếp tục gõ gõ bàn phím cũng không ngẩng đầu lên ra điều kiện.
“Trừ khi em giúp anh an bàn một bữa tối dưới nến, chỉ anh và Tôn Dao, bằng không thì dừng mong anh nhận chữa trị vị Tần tiên sinh kia….”
Đàm phán thất bại Nhậm Tư Đồ hậm hực rời đi.
Cô đi đón Tầm Tầm tan học, mang nhóc đi siêu thị, trong đầu vẫn lan man ngh4 đến công việc, cho đến khi Tầm Tầm đội nhiên hỏi cô: “Đây là Tôn Dao sao?”
Nhậm Tư Đồ sững sờ, một lúc sau mới hồi phục tinh thần nhìn vế hướng Tâm Tầm đang chỉ vào poster bên cạnh bảng giá sản phẩm____Đại phát ngôn- Tôn Dao.
“Là cô ấy.”
Nhậm Tư Đồ đáp, Tầm Tầm nhịn không được với lên kệ cầm một gói xuống, nhìn tới nhìn lui, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc cuối cùng cho ra một kết luận: “Cũng giống lắm.”
“Photoshop mới được như vậy.”
“Có ý gì?”
“Chính là phần mềm sửa cho hình đẹp hơn.”
“À….” Tầm Tầm gật gật đầu, không khỏi cảm thán.
“Rõ ràng là đem mặt Tôn Dao sửa thành hồ ly, vẫn là mặt thật xinh đẹp hơn.”
Nhậm Tư Đồ cười cười không đáp lại, vừa lấy shoppingcard đi về quầy thanh toán, vừa suy nghĩ nếu đem lời Tầm Tầm vừa rồi nói cho Tôn Dao nghe bảo đảm cô ấy sẽ mừng đến nở hoa.
Tầm Tầm vẫn đứng trước giá hàng cách cô không xa, cậu đang cùng gương mặt hồ ly trên bao bìa giằng co.
Đúng lúc này, Tầm Tầm thấy có người len lén đem “Tôn Dao” giấu vào trong áo liền sửng sốt.
Cậu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt là một lão gia gia đang giấu “Tôn Dao” vào túi áo.
Tần Tuấn Vĩ nắm thật chặt y phục của mình, đang chuẩn bị rời đi như không có chuyện gì, lại thấy một cái bóng nhỏ đột nhiên vọt ra trước mặt mình.
Ông sững sờ, cúi đầu xuống nhìn… thì ra là một đứa con nít.
Đứa trẻ ngước đầu thật cao, rất ra dáng.
“Ông làm gì vậy? Ăn trộm à?”
“Ai nói ngươi ta trộm đồ?”
Tần Tuấn Vĩ nói xong mặt không đỏ tim không đập. Muốn nhanh chóng vòng qua tên tiểu tử này, nhưng mà nó thật thông minh nháy mắt đã ngăn trước mặt ông.
Tầm Tầm chỉ ngón tay vào người ông lão.
“Tôi thấy hết rồi, đừng có ngụy biện.”
Tần Tuấn Vĩ cười, nhìn cái mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kia thật làm cho người ta muốn trêu chọc thêm chút nữa.
“Này nhé! Cậu bé, ngươi biết ngụy biện là ý gì sao? Con nít đừng có nói nhảm.”
Tầm Tầm bị hỏi như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ: “ngụy biện” cái từ này có nên dùng như vậy hay không…
Mà Tần Tuấn Vĩ nhìn đứa trẻ trước mắt cũng bắt đầu cân nhắc.
“ Ta gặp ngươi ở đâu rồi phải không?”
Tầm Tầm nghiêm mặt lại: “Đừng có giả bộ quen biết, tôi sẽ không thả ông đi đâu.”
Ở nơi này một già một trẻ đang giằng co với nhau không ai chịu ai thì phía trước Nhậm Tư Đồ đang dao dác tìm Tầm Tầm, khi quay đầu lại chỉ thấy cậu nhóc đang nói gì đó với một ông lão đang đứng quay lưng về phía mình.
Nhậm Tư Đồ không thể làm gì khác hơn là đẩy xe hàng quay lại đó.
“Tầm Tầm?”
Cô gọi một tiếng, nhưng không chỉ có Tầm Tầm nhìn về phía cô mà ông lão kia cũng quay đầu lại nhìn Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ cả kinh: “Tần tiên sinh?”
***
Thời Chung đêm đó phải mở tiệc rượu mời khách, vừa muốn đứng dậy quay về khách sạn lại nhận được điện thoại cầu cứu của Tiểu Từ.
“Ông cụ mất tích nữa rồi!”
Thời Chung bước nhanh về phía xe đã chờ ngoài đại sảnh, mt65 chút cũng không lo lắng, thuận miệng hỏi: “Không phải hôm nay ông ta có hẹn với bác sĩ tâm lý sao?”
“Chúng tôi từ cho bác sĩ Nhậm rời đi,nhưng tâm tình lão gia không tốt nên đã hủy hẹn….Kết quả ông ấy nói muốn giải sầu, tôi đoán ông cụ nhất định là ngứa tay, liền đi theo sau ông ấy, nhưng hình như là bị ông cụ phát hiện, cùng tôi vòng tới vòng lui trong siêu thị một hồi. Xoay xoay tôi chóng hết cả mặt xong liền…biến mất.”
C cũng không còn quá để ý chuyện “thường ngày” này nữa, thư kí Tôn chạy xe tới thay anh kéo cửa ra, Thời Chung ngồi vào trong xe. Đồng thời khẳng định với Tiểu Từ: “Ông ấy mất tích như vậy cũng không dưới vài chục lần, cứ như vậy…tùy ông ấy thôi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đếm đó, tiệc rượu kéo dài 3 giờ đồng hồ, uống từ rượu trắng đến rượu đỏ, sau đó đến KTV tiếp tục uống, Thời Chung trước đến nay tửu lượng vô cùng tốt nhưng từ lúc bước ra khỏi KTVcũng đã say bét nhè.
Xe chầm chậm rời khỏi KTV, Thời Chung hạ cửa xe xuống, xoa xoa mi tâm, mặc cho gió thổi vào để cho mình tỉnh táo. Thư kí Tôn ngồi ở ghế lái phụ nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu bất đắc dĩ lắc đầu. Không có gia thế mà muốn bò lên trên… cũng chỉ có thể liều mạng…
Thời Chung say rượu không nhẹ, điện thoại rung từng hồi một, anh cũng không có sức mà ấn nghe, cuối cùng thư kí Tôn thay anh tiếp điện thoại, đưa tới bên tai.
“Điên thoại của Tiểu Từ….”
Thời Chung xoa xoa huyệt thái dương nhận lấy di động, còn chưa lên tiếng thì đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh cực kì lo lắng của Tiểu Từ: “ A Chung, lão gia đến giờ vẫn chưa về nhà.”
Thời Chung khó khăn ngồi thẳng dậy, đầu oc trì trệ hai giây, liền bị lời nói vừa rồi của Tiểu Từ kích thích trở nên tỉnh táo, Tần Tuấn Vĩ trước đây mỗi lần náo loạn bày trò mất tích, không tới 5 tiếng sẽ tuyệt đối không tự hiện thân, nhưng mà bây giờ…
Thời Chung liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhất thời tỉnh táo thêm một chút nữa.
Anh cầm chặt điện thoại, khó khăn nhướng người về phía trước, chụp tay vỗ lên ghế lái phụ khiến thư kí Tôn quay đầu lại.
“Lần trước tôi có bảo anh cài phần mềm định vị Softwave vào điện thoại của ông ấy phải không?”
Thư kí Tôn ngẩng đầu nhớ lại, vội vàng lấy di động ra dò tìm, rất nhanh xác định được địa điểm chính xác, nhanh chóng quay đầu xe bay nhanh đến tòa nhà Hướng Nhật. Thời Chung vẫn để cửa xe mở ra như cũ, tốc độ xe càng nhanh gió càng thổi mạnh mẽ, anh chống trán nhìn ven đường tràn ngập không khí đón Lễ Giáng Sinh, nhưng khung cảnh kia rơi vào đôi mắt đầy men say của anh, chỉ như thứ ánh sáng lóe lẹn trong phút chốc, không có chút gì ấm áp…
Thư kí Tôn biết rằng ông chủ mình không muốn bất cứ người nào nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cha con họ, vì vậy khi Thời Chung cự tuyệt bảo để 1 mình anh xuống xe thì anh cũng không ngoan cố mà đòi theo cùng, mà lúc này ngồi trong xe nhìn theo Thời Chung bước đi ảo đảo vào một căn nhà trọ xa lạ cho đến khí khuất dạng, thư kí Tôn mói ngẩng đầu một chút nhìn nhà trọ____ không khỏi nghi ngờ: từ khi nào lão tiên sinh lại có bạn ở nơi này?
Một lát sau, Thời Chung dừng bước trước cửa một căn nhà trọ xa lạ. Tần lầu này tổng cộng có 3 hộ, đáng tiếc điện thoại có tinh vi đến đâu thì cũng chỉ có thể định vị được ông ấy đang ở tầng này thôi. Thời Chung cúi đầu liếc điểm định vị trên màn hình di động…hiazzz anh chỉ có thể gõ cửa từng nhà để hỏi.
Nhấn chuông cửa thật lâu sau mới có người đến mở. Thời Chung căn bản không đứng vững, đang đứng dựa vào cửa, đột nhiên bị người ta mở ra liền mất thăng bằng, suýt nữa là té xuống. Thật may là người đó tức khắc chạy đến ôm ấy tay phải của anh, Thời Chung chỉ hơi ảo đảo một chút, dựa phải một người so với anh lùn hơn cả một cái đầu.
Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn.
Người cao lớn cứ như vậy mà dựa vào người cô, mùi rượu ập tức xông vào mũi. Nhậm Tư Đồ ngay cả thời gian kêu cũng không có, liền bị người kia dựa vào mang theo lực đẩy làm cô lui về sau mấy bước, cho đến khi lui đến chân tường, cô mới miễn cưỡng đứng vững.
Cô muốn đẩy ra người nọ, cũng đúng lúc này thấy rõ gương mặt đang cúi xuống của đối phương.
“Thời Chung?”
Nhậm Tư Đồ la lên rất lớn, nhưng đổi lấy người đàn ông này chỉ có chút bất mãn mà nhấc lông mày.
***
Thời Chung cảm giác được anh bị đặt lên sofa, hoặc giả là trên giường, đang nghĩ muốn mở mắt, cuối cùng cũng chỉ mệt mỏi nhíu mày.
Hình như có ai đó vỗ vỗ mặt anh, Thời Chung phiền muộn dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay gạt cái bàn tay quấy nhiễu kia ra, khẽ mụ mị mở mí mắt xem ai dám khôn biết điều mà quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta. Sau đó… anh liền sửng sốt___anh nhìn thấy một người quen cũ, nhưng cũng có chút lạ mặt….
Về phần nét mặt người kia, Thời Chung cũng không nhớ rõ nữa___ mỗi lần thúc anh nộp bài tập cô ấy cũng có bộ dáng này, có một chút không kiên nhẫn, hiện tại quả là anh thật hết cách rồi, chính là nét mặt này ngày càng làm anh muốn cố tình nộp bài trễ, càng kéo dài càng tốt, cô sẽ ba lần bốn lượt tìm đến anh.
Aoị trò chơi này hôm nay nghĩ đến cực kì ngây thơ, vậy mà năm đó anh lại chơi không biết mệt.
Là mông du? Là cô đang dùng tay vỗ mặt anh, cảm xúc này quá mức chân thật…
Nhưng lập tức, Thời Chung cứ để mặc cho mình chìm đắm trong men say, lần nữa nhắm mắt lại. Thực tế quá tàn khốc, thôi thì cứ để cho cô gái này đến quấy rầy anh trong mông, cho dù là một lần ít ỏi….
Nhưng chỉ cần nghỉ tới nét mặt cô cố gắng nghỉ biện pháp đối phóvới anh, Thời Chung liền không nhịn được mà cười ra tiếng.
***
Nhậm Tư Đồ thật sự không biết anh đang cười cài gì, bưng ly nước đến liền bị tay anh vun lên hất đổ trên mặt đất. Mắt thấy trên sofa, trên thảm ướt một mảng lớn, Nhậm Tư Đồ liền muốn nắm anh dậy trực tiếp đuổi ra khỏi cửa.
Nhưng mà..anh cao như vậy, nặng như vậy trên thực tế chuyên mà cô có thể làm là đập đập lên mặt anh, lại lay lay vai anh.
“Tỉnh!”
Nhậm Tư Đồ kêu đến lần thứ 3 thì rốt cuộc người trên salon mới có chút phản ứng___khó chịu cau mày, trong miệng còn ngập ngừng bất mãn nói: “Nhảm vờ lờ….”
Tại nhiệm Tư Đồ kêu lần thứ ba”Tỉnh” thì trên ghế sa lon người này rốt cuộc đã có một chút phản ứng —— cũng là lại càng không bình tĩnh cau mày, trong miệng còn ngập ngừng nói bất mãn: “Ầm ĩ chết đi được…. . . . . .”
Dứt lời,tay anh iến chụp tới, bóp chặt lấy gáy Nhậm Tư Đồ, cánh tay mạnh mẽ đem cái miệng cô áp lên môi mình, mạnh mẽ ngăn cản âm thanh…..