“cô có biết lúc đó anh ấy đã nói những gì không?” “Anh ấy nói, cho dù cả đời không tìm thấy cô thì tôi cũng không thể nào thay thế được cô…”
***
Tình cảm này còn bao nhiêu cơ hội vãn hồi đây?
Tôn Dao cho Nhậm Tư Đồ đáp án: “không.”
“…”
“Cậu ngẫm lại xem, anh ta bị cậu gán cho tội lớn như vậy, suốt một tháng cũng không tới tìm cậu, rõ ràng là hoàn toàn thất vọng với cậu rồi, không muốn phí sức giải thích với cậu nữa.”
thật ra thì đây cũng là đáp ứng trong nội tâm của cô, nhưng luôn có một thanh âm khác chiếm ưu thế: “Nhưng Thẩm Thấm nói một tháng này anh ấy đều ở lại làm thêm giờ, cũng sắp xếp rất nhiều xã giao, ban ngày về nhà thay quần áo rồi lại tiếp tục trở lại công ty, suốt ngày hút thuốc, dù mình không đến để hợp lại thì cũng phải thay đổi tình trạng bây giờ của anh ấy, bằng không một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ chết mất.”
Nhậm Tư Đồ nói xong, Tôn Dao ở đầu dây bên kia liền không nhịn được mà thở dài. cô cảm giác được mình có thể đọc lên ẩn ý của Tôn Dao: Nghiệt duyên đây mà…
Có lẽ Thời Chung thật sự muốn thoát khỏi nghiệt duyên này, bởi vì đến hôm nay Nhậm Tư Đồ vẫn không thể liên lạc được với anh.
Gọi điện thoại đến nhà anh thì người giúp việc trả lời: “Xin lỗi Nhậm tiểu thư, Thời tiên sinh không có ở nhà.”
Nhớ lại lần trước người giúp việc cố ý tiết lộ chuyện Thời Chung nghỉ phép về nhà với cô – chắc hẳn việc chủ động tiết lộ hôm đó và giữ kín bưng, ngày hôm nay đều do Thời Chung dặn dò.
Gọi đến điện thoại riêng và điện thoại công ty của Thời Chung đều do thư ký Tôn nghe, cậu ta cũng chỉ nói một câu: “Nhậm tiểu thư, cô đừng làm khó tôi, bây giờ Thời tổng thật sự rất bận, không có thời gian nhận điện thoại của cô đâu.”
Thậm chí Nhậm Tư Đồ còn ở lại nhà anh một đêm cũng không thấy anh về, chỉ có thể tự rời đi.
Cái gì gọi là tự tạo nghiệt không thể sống? Chính là Nhậm Tư Đồ, cô đã ném tất cả đồ trong tủ của anh đi rồi, bây giờ muốn mượn cớ đến lấy đồ cũng không được.
Cuối cùng vẫn là Tôn Dao nói cho cô biết Thời Chung: “Anh ta đang ở câu lạc bộ giải trí, sẽ không rời đi ngay. không phải cậu muốn đến đó chứ?”
Nhậm Tư Đồ cúp điện thoại, liếc nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, cô đã nằm trằn trọc trên giường một canh giờ rồi, cũng may là chưa ngủ. cô rời giường thay quần áo, đến cửa phòng Tầm Tầm, nó đã ngủ say trên giường. Nhậm Tư Đồ lúc này mới rón rén đóng cửa phòng, rời đi với tốc độ nhanh nhất, lái xe chạy thẳng tới câu lạc bộ kia.
Thẩm Thấm đã sớm chờ cô ở đại sảnh.
Hai cô gái cùng hổ thẹn với một người đàn ông. Có lẽ tình trạng bây giờ của cô và Thẩm Thấm rất giống nhau, rõ ràng là gặp nhau sẽ vô cùng xấu hổ, hai bên cũng không có cảm tình gì nhưng lại không thể không gặp. Thẩm Thấm đã cầm được số phòng, vừa đưa Nhậm Tư Đồ đi qua hành lang chói mắt vừa nói: “Nhân viên bán rượu ở đây biết rõ hơn tôi, cậu ta cũng đã gặp anh ấy, sẽ không nhận lầm.”
Xem ra Thẩm Thấm thật sự rất quen với người ở đây, ngoài khu VIP có an ninh xác nhận thân phận khách hàng rồi mới cho đi, nhưng thấy Nhậm Tư Đồ là Thẩm Thấm đưa tới thì cũng không thèm kiểm tra mà cho vào luôn. Hành lang của khu VIP lát gạch đỏ cực kỳ phong tình, cả người Tư Đồ cảm thấy bị đèn nén, rất nhanh hai người đã ở ngoài phòng. Nhậm Tư Đồ cầm nắm cửa, trong khoảng thời gian ngắn đánh mất dũng khí đẩy cửa vào.
Thẩm Thấm thấy cô đột nhiên do dự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc cô một cái, chợt đẩy cửa ra, kéo cô đi vào.
Nhưng vừa bước vào, Thẩm Thấm liền bị một người đàn ông người đầy mùi rượu Huân Thiên lao tới ôm eo: “cô em này tại sao lại thấy quen mắt thế?”
Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, mặt trầm xuống, đang định quát người nọ buông tay thì Thẩm Thấm lại chống vai người kia, trong giọng nói còn mang chút ngọt ngào: “Tôi xin lỗi, chúng tôi đến tìm Thời tổng.”
Đối phương vừa nghe nói là tới tìm Thời tổng, dĩ nhiên là buông tay, nhưng ánh mắt vẫn không chút kiêng kỵ, nhìn trên dưới đánh giá Thẩm Thấm rồi lại hất mặt nhìn Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ tránh ánh mắt của người kia, lạnh lùng tìm kiếm bóng dáng của Thời Chung trong đám quỷ say. Đến khi cô nhìn tới người đàn ông cuối cùng, người này… đang hôn một cô gái, hận không thể làm người ta hòa làm một với mình. Nhậm Tư Đồ mới thấy người kia thân hình cao lớn, đốt ngón tay thon dài nâng mặt vị tiểu thư kia lên thì tim đã đập thình thịch, gần như không chút suy nghĩ, níu lấy bả vai người kia, giật cô gái trên người hắn ra.
“cô là ai?” Thấy đối phương xa lạ, người đàn ông không vừa lòng nhìn chằm chằm Nhậm Tư Đồ.
cô vội vàng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi… Tôi nhận lầm người.”
Đúng vậy, tại sao cô lại hồ đồ đến nỗi nghĩ Thời Chung là loại đàn ông này chứ…
Nhậm Tư Đồ tự gõ đầu mình, vừa nói xin lỗi vừa lui về phía sau, đột nhiên không thể lui được nữa, quay đầu nhìn mới phát hiện người đàn ông vừa ôm Thẩm Thấm đã chặn mất đường lui.
Dù sao đã biết các cô tới tìm ai rồi, người đàn ông này chỉ không chút kiêng kỵ quan sát thôi, cũng không làm gì, chỉ đưa tới một ly Whisky đá: “Bạn của Thời tổng chính là bạn của chúng tôi! Uống một ly đi.”
“Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
“Đều là bạn bè mà! Khách khí như vậy làm gì?”
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa phụ nữ và phụ nữ, Thẩm Thấm có thể tứ lưỡng bạt thiên cân [1] dụ dỗ người đàn ông muốn ăn đậu hũ của mình trở về, còn cô. . . . . . Lại chỉ có thể vạch mặt cùng đối phương, đưa cục diện vào bế tắc.
[1] Tứ lưỡng bạt thiên cân: Xuất hiện lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là một loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.
Bởi vì đối phương kiên quyết muốn nhét ly rượu vào tay nàng nên rượu trong ly đã rớt gần một nửa, Thẩm Thấm thấy bên này giằng co không xong, liền tiến đến nhận lấy ly rượu: “Anh à, bạn của em thật sự không biết uống rượu, nếu không thì như vậy đi, em sẽ uống thay cô ấy.”
Người vừa bị Nhậm Tư Đồ phá hoại chuyện tốt cũng đứng lên, có lẽ là bởi vì không ưa cái loại phụ nữ khắp nơi khắp nơi đều nghiêm mặt giả bộ thanh cao, hắn cũng lấy một ly rượu, đưa thẳng đến trước mặt cô: “Em gái, vừa rồi em vô duyên vô cớ ngăn anh lại, uống một chén với anh để bày tỏ sự áy náy có được không?”
Nhậm Tư Đồ nhìn hai ly rượu trước mặt mình, thật ra có lúc cô rất hâm mộ cách xử sự của Thẩm Thấm, nhưng cô không học được, tính tình như thế, chỉ sợ cả đời cũng không thể thay đổi, nhưng tình trạng hôm nay, cô càng không phối hợp, hai người kia sẽ càng gây sự, Nhậm Tư Đồ nhìn ly rượu trong tay mình, cắn răng, nâng ly lên uống.
Nhưng ly rượu vừa đến miệng đã bị người khác đoạt đi, Nhậm Tư Đồ kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn mờ ảo đang giơ ly rượu lên, uống cạn rượu trong chén.
Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông kiên quyết nhét ly rượu vào tay cô đã kinh ngạc phát ra tiếng: “Thời tổng?”
Thời Chung trả lại ly rượu cho đối phương, đưa tay nhận lấy một ly khác, vẫn không nói gì uống cạn.
Uống xong thì đặt thẳng ly rượu xuống bàn, gần như ra lệnh với Nhậm Tư Đồ nói: “Ra ngoài với anh.”
Anh cũng không kéo tay cô, nói xong thì quay đầu đi thẳng ra ngoài. Nhậm Tư Đồ nhắm mắt đi theo, người đàn ông phía sau vẫn còn chọc cười thêm một câu: “Ơ, Thời tổng! Đây là ai mà uống giúp tận hai ly thế?”
Nhậm Tư Đồ cho rằng Thời Chung sẽ không trả lời mấy câu hỏi vô nghĩa này, nhưng không ngờ anh lại dừng chân một chút, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Nhậm Tư Đồ, nhàn nhạt đáp lại: “Kẻ thù.”
Ra khỏi cửa phòng, Nhậm Tư Đồ không nói lời nào, anh đi thẳng đến khu hút thuốc, im lặng đốt thuốc, cúi đầu hít hai cái.
Nhậm Tư Đồ vì đuổi theo anh mà thở không ra hơi, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá liền nhịn không được ho một tiếng.
Bàn tay cầm thuốc của Thời Chung hơi cứng lại rồi vứt điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh.
Nhậm Tư Đồ nhìn đốm lửa được dập tắt trong nháy mắt, cảm giác ngọn lửa hy vọng đã tắt trong lòng mình lại bùng cháy: “Thời gian này… Anh có khoẻ không?”
“Không khỏe.” Anh không chút do dự đã nói.
Trên người anh không có chút dấu hiệu nào muốn nói chuyện tiếp, Nhậm Tư Đồ nghĩ rất lâu mới có thể bật ra ba chữ: “Em xin lỗi.”
“. . . . . .”
Anh im lặng rốt cuộc là không muốn nói chuyện với cô hay là đợi cô nói tiếp? Nhậm Tư Đồ tình nguyện tin đáp án phía sau: “Em không nghe anh giải thích đã đi là em không đúng. Thẩm Thấm đã nói với em rồi, em. . . . . .”
Nhậm Tư Đồ không biết phải nói tiếp thế nào, có lẽ lúc này không nên nói nhiều lời vô dụng như vậy nữa —— Nhậm Tư Đồ giơ tay lên nắm cổ tay anh. Cẩn thận từng li từng tí chờ anh đáp lại, hoặc là hất cô ra, hoặc là nắm ngược trở lại cổ tay cô. . . . . .
Thời Chung cũng không hất cô ra, chỉ lạnh lùng nhìn tay cô.
“Lần này là Thẩm Thấm. Sau này vẫn còn Lý Thấm, Trương Thấm, Vương Thấm. . . . . . Em không yêu anh, bất kỳ lý do gì cũng có thể khiến em vứt bỏ anh.”
Mặc dù anh không hất tay cô ra, Nhậm Tư Đồ vẫn rơi vào khủng hoảng, bàn tay nắm lấy cổ tay anh vô thức dùng lực: “Sẽ không có lần sau đâu, hãy tin em.”
Nhậm Tư Đồ thấy trong mắt anh lóe lên sự ghét bỏ, khi cô còn tưởng là mình bị ảo giác thì anh đã lạnh lùng lên tiếng: “Nhậm Tư Đồ, ngày em rời đi đã khiến anh hiểu ra một chuyện, thật ra bây giờ anh không yêu em, không chỉ không yêu, còn cực kỳ ghét.”
Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình không thể nén được sự tức giận, giọng nói của Thời Chung vẫn không chút dao động: “Anh vẫn yêu, nhưng thật ra là yêu em của năm đó, hoạt bát, trong sáng, vô tư, luôn sẵn lòng tin tưởng người khác, giúp đỡ người khác, sáng chói… Như ánh mặt trời.”
Thời Chung bình tĩnh nhìn người con gái trước mắt, cực kỳ bình tĩnh, bởi vì anh cuối cùng cũng thấy rõ: “Em năm đó và em bây giờ căn bản không phải là một người, là anh đã nghĩ sai, bây giờ anh chỉ sửa chữa lỗi lầm này mà thôi.”
Ngón tay của Nhậm Tư Đồ nhất thời cứng ngắc không còn chút sức lực, không cần anh có bất kỳ động tác gì, tay của cô đã tuột khỏi tay anh.
“Mặc dù quá trình sửa chữa này có chút cực khổ, nhưng dù sao cũng hơn việc đột nhiên phát hiện người mình yêu thật ra lại không tồn tại.”
“. . . . . .”
“Ôm tạm biệt đi, bạn học cũ.”
Thời Chung nói xong, nhìn cô, hai tay giang ra.
Nhưng anh không phải muốn ôm cô, mà rõ ràng là muốn đẩy cô vào vực sâu vạn trượng. Nhậm Tư Đồ không thể động dậy, anh cũng không đợi cô mà nghiêng người đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Hẹn gặp lại.”
Âm thanh của anh vang lên bên tai cô, lời ít ý nhiều kết thúc, sau đó anh buông cô ra, quay đầu đi khỏi.
Đi lần này, sẽ không gặp lại nữa, đây mới chính là ý nghĩa của câu “Gặp lại” kia.