Anh đập bàn đứng dậy chống trả.
-“Không…..phải là người giống người. Mà là người giống mày.”-Anh chỉ qua mặt nhỏ.
Hắn vứt luôn ly kém,thổ anh từ trên đầu thổ xuống.
-“Nói chuyện hư cấu.”
-“A…ha….ha…ha…”-Em ôm bụng cười anh.
-“Người giống người với người giống nó có khác nghĩa không mày?!”-Hắn hét vào mặt anh.-“Sao toàn giống nòi dễ ăn gậy không.”
Anh biểu cảm xoa đầu nhăn nhó.
-“Thì….”
-“Thôi dẹp…đi về…nãy giờ bỏ thời gian với mấy cái tin rác không.”-Nàng đến quầy tính tiền rồi ra thẳng cổng.
Nó nhún vai lôi nhỏ đi theo bỏ lại bốn đứa một nữ ba nam kia ngồi bơ mặt trong quầy.
Nhỏ ngồi suy nghĩ với những việc ban nãy anh nói. Đầu bỗng nhiên nhứt hẳn lên.
-“Phong…”-Nó hoảng hốt kêu tên nhỏ.
Nàng quay lại thấy nhỏ đang ôm đầu bảo nhứt,lập tức đưa nhỏ lên lưng cõng ra ngoài.
Ba tụi hắn và em vừa bước ra thấy cảnh đỏ. Bán mạng,bán sống đuổi theo nàng.
-“Có chuyện gì vậy?”-Hắn hỏi nó.
-“Không biết. Nhưng lần đầu tiên thấy thằng Phong kích động đến vậy.”-Nó nhún vai.
Chàng rượt đến cạnh nàng đỡ lấy nhỏ.
-“Để tao cõng nó cho.”
Nàng hộc hơi thở đều gật đầu lia lịa rồi đỡ nhỏ sang chàng. Một chiếc taxi lớn chạy đến kịp lúc.
Cả bọn ùa vô ngồi,nhét người như nhét heo lên xe.
-“Gọi thêm một chiếc khác nữa đi. Như thế này thì xe chú bị công an tóm mất.”-Tài xế quay sang nói với nó đang ngồi cạnh bên.
Cũng phải ha. Ngồi như vậy làm không khí ngợp thở thêm. Nó nhảy xuống gọi chiếc khác nhỏ bé rồi ngồi lên.
-“Qua ít bên này đi.”-Nó thò đầu ra cửa nói.
Và đương nhiên là hắn nhảy qua rồi. Và càng đương nhiên hơn nữa là em cũng bu theo hắn rồi. Hai người mà nó ghét nhất đi theo làm khuôn mặt tươi cười chuyển sang u ám =>> -_-
……..
Bệnh viện.
Bảy đứa chạy ồn ào khắp bệnh viện tìm bác sĩ. Chàng lo kiếm giường để nhỏ nằm. Anh với nàng liên hồi lau mồ hôi trên trán nhỏ. Ba tụi kia đến sau còn sồn lên. Hắn với em chạy đôn chạy đáo tìm bác sĩ,y tá. Nó lo gọi điện về cho ba mẹ nhỏ.
-“Sao rồi thưa bác sĩ?”-Chàng hỏi.
Bác sĩ nhìn nhỏ rồi nhìn mọi người.
-“Ban nãy c…o..n b….é..”
-“A…ban nãy bạn ấy bị nhứt đầu.”-Nó nói nhanh. Nếu để ông bác sĩ nói hai từ “con bé” là đi tong cả ba.
-“Người thân của bệnh nhân đâu?”-Bác sĩ nhìn quanh để kiếm ba mẹ nhỏ.
Cả đám bu đến đồng thanh một loạt.
-“LÀ CHÁU.”-Kể cả em.
Bác sĩ lắc đầu nhìn cả bọn học sinh này. Đúng là…
-“Bệnh nhân đã từng mất trí nhớ.”
-“Đã từng…?”-Nó với nàng thốt lên.
-“Khi nào ba mẹ bệnh nhân đến thì vào gặp tôi.”-Nói rồi bác sĩ sang phòng khác với cặp kính lão.
Bác sĩ vừa đi là ba mẹ nhỏ vừa chạy đến. Thấy con mình đang nằm trên giường bệnh chưa mở mắt ra. Mẹ nó yếu ớt khóc toán lên làm ai cũng lo sợ.
-“Phong…ơi…con tôi bị làm sao thế này?”-Mẹ nhỏ nhìn nó hỏi.
-“Mẹ à…”-Nó ôm lấy mẹ nhỏ. Vì chơi thân nên gọi bằng ba mẹ là chuyện bình thường.-“Thằng Phong…đã…từng…mất trí nhớ sao?”
Mẹ nhỏ nín khóc ngước mặt lên nhìn nó.
-“Nó nhớ lại gì rồi sao?”
Mọi người im lặng nhìn ba mẹ nhỏ đang hỏi nó.
-“Con không biết. Bác sĩ có chuyện muốn nói với ba mẹ.”
Nàng dìu mẹ nhỉ vào phòng bác sĩ. Ba nhỏ đứng một hồi nhìn nhỏ đang nằm trên giường rồi cũng đi theo sau.
Em cũng thấy đi,em chạy theo sau lưng nó và nàng.
Hắn núm tay em lại,lôi đến chỗ cũ đúng yên.
-“Em có tính lanh chanh từ khi nào vậy? Đứng yên ở đây.”-Hắn gừ lên.
-“Em cũng muốn biết tình hình sức khỏe của anh Phong nữa mà.”-Em cong môi.
-“Ai mượn?”
Em nhìn hắn cong môi rồi cũng đứng yên một chỗ.
Chàng quan sát nãy giờ thấy nó và nàng có điều gì đó giấu mọi người. Sao ban nãy thằng Nhật lại ngăn bác sĩ hỏi tình hình mà trả lời luôn nhỉ? Dạo gần đây nhìn tụi nó có vẻ mệt mệt,hay ngủ,đã thế con gay chuyện. Có khi nào….đã đến kỳ… (Lại vô duyên nữa rồi -_-. Chắc cha này có chỉ số IQ cao là để đoán lụi vậy thôi)
Nó đưa ba mẹ nhỏ đến phòng bác sĩ rồi đứng ngoài cửa chờ kết quả sức khỏe.
Ba mẹ nhỏ bước vào phòng cúi đầu chào bác sĩ. Bác sĩ mời hai người qua ghế ngồi uống nước.
-“Con tôi…”
Bác sĩ nhìn ba nhỏ mỉm cười.
-“Chắc có tác động gì đó làm con bé dần dần nhớ được. Trí nhớ gần phục hồi rồi.”
-“Vậy chừng nào hoàn toàn phục hồi?”-Mẹ nhỏ lo lắng.
-“Điều này tôi chưa rõ lắm. Nhưng theo tôi nghĩ. Nếu con bé gặp lại tác động này nữa thì chắc nó sẽ phục hồi hoàn toàn.”
-“Sao anh biết nó là con gái?”-Ba mẹ nhỏ đồng thanh.
-“À…là bác sĩ mà. Con bé đang trong kỳ kinh nguyệt nên sức khỏe mệt dần. Đã thế cơ thể cải trang thành con trai cũng không tốt cho sức khỏe.”
-“Vâng tôi cảm ơn bác sĩ.
Nhỏ dần dần mở mắt ra. Trước mặt là trần nhà màu trắng. Mùi thuốc ở bệnh viện nồng nặc làm nhỏ khó chịu,chóng tay xoa đầu đứng dậy.
-“CLGT?”-Vừa mở mắt ra là 12 con mắt dán vào mặt nhỏ.
-“Mày khỏe hơn chưa?”-Nó nghịt cạnh nhỏ hỏi.
Nhỏ cong môi gật đầu rồi đi xuống giường.
-“Chỉ là nhứt đầu chút xíu thôi mà.”
-“Vậy mày có nhớ cô gái giống mày là ai không?”-Nàng hỏi con cả bọn ngồi im lắng nghe.
-“Cô gái giống tao?”-Nhỏ tròn mắt nhìn.
Cô gái giống mình là ai?