Ai Là Phượng, Ai Cầu Hoàng?

Chương 11



***

“Đi thôi! Tướng quân phát lệnh quay về rồi!”, một tiếng hét ở phía xa vọng tới.

Mọi người đang chăm chú dò tìm xung quanh, vừa nghe thấy vậy liền nhanh chóng chạy đi, chỉ có Trương Nhã vẫn do dự đứng im, Tích Đan thấy vậy liền quay lại nhắc nhở y: “Trương Nhã, ngươi đang ngốc cái gì ở đó vậy. Tướng quân phát lệnh quay về rồi kìa, đi thôi!”

Trương Nhã không ngẩng lên, chỉ do dự nói: “Vậy còn nữ tử này?”, Tích Đan nhìn theo hướng Trương Nhã đang nhìn, là Sở Sở quần áo lem luốc nằm yên lặng một chỗ, chợt y nói tiếp: “Ta muốn đắp giúp nàng một nấm mồ.”

Tích Đan lại nhìn Trương Nhã, thấy y đang tranh thủ đào tuyết lên, cũng biết tính y vốn rất thương người, liền lại gần phụ một tay: “Để ta giúp ngươi!”

Chưa đến nửa khắc, một nấm mồ tạm bợ được dựng lên, Trương Nhã suy tư giây lát rồi đột nhiên cắm cây thương của mình xuống mộ Sở Sở, Tích Đan thấy vậy kỳ quái hỏi: “Trương Nhã, ngươi làm vậy là có ý gì?”

“Đương nhiên là để ghi nhớ sự hy sinh của nàng!”, Trương Nhã vô tư đáp.

Tích Đan trầm mặc nhìn trời, nhất thời không biết nói gì.

Đột nhiên một tiếng “soạt” vang lên, gương mặt Trương Nhã lập tức tái mét, tựa như nhìn phải điều gì kinh hãi, Tích Đan đối diện kỳ quái quay lại, giây sau, cả người y liền đông cứng!

Dưới nấm mồ vừa đắp xong, một bàn tay đen ngòm vươn ra, nổi bật một cách kỳ quái giữa nền tuyết trắng phau.

Gió lạnh thổi qua, cũng không làm người ta nổi tóc gáy như cảnh tượng đối diện.

Trương Nhã và Tích Đan đều kinh hồn bạt vía, cả người hóa đá nhìn một bàn tay đen ngòm nữa vươn ra, tiếp theo là nấm mồ vừa được đắp gọn gẽ chậm rãi nứt ra, một bóng đen thùi lùi từ từ ngồi dậy…

Giây sau, Trương Nhã đã không còn can đảm chứng kiến tiếp, từ trạng thái hồn xiêu phách tán đột ngột hồi phục, cấp tốc kéo lấy người bên cạnh chạy bán mạng, ngay cả hoảng sợ kêu lên cũng quên mất, để lại bóng đen [?] thùi lùi ngơ ngác mở đôi mắt sáng rực nhìn một lớp tuyết thổi lên như bụi càng ngày càng xa.

Ngơ ngẩn một lúc, chợt ý thức được chuyện gì trong đầu, người đen thui [?!] đột nhiên hét toáng lên: “Á Á Á! Còn bài tập chưa làm…”

Mạc Lam giật mình tỉnh lại, nàng lập tức đụng đầu vào thành gỗ kêu lên một tiếng, giọng nói bên ngoài liền vang: “Có chuột trong kho lương à?”

“Không, không phải, nghe nhầm rồi.”

“Được rồi, mau chuyển kho lương này lên xe đi. Chúng ta sắp trở về rồi, nhanh tay lên nào.”

“Vâng, vâng”, lời vừa dứt, Mạc Lam liền cảm thấy cả người nàng chao đảo, bổ nhào sang một bên làm thùng hàng bên ngoài nghiêng sang một phía, đúng lúc Mạc Lam nghĩ rằng nàng sắp bị phát hiện thì đột nhiên thùng hàng được một lực đỡ khác nâng trở về.

“Kho lương này nặng vậy sao? Cẩn thận một chút”, một giọng nói từ tính vang lên.

“Đa, đa tạ Mạc đại nhân! Thuộc hạ nhất thời sơ xẩy…”, người bên ngoài vội vã đáp.

Mạc Thần nhìn người đối diện, gật đầu một cái rồi quay người rời đi. Lúc này, cả người bên ngoài lẫn bên trong đều âm thầm thở phào một hơi, Mạc Lam cố gắng co cơ thể đang lạnh buốt lại tối đa, nàng nắm lấy thành gỗ giữ thăng bằng nằm một bên, trong lòng mong sao có thể nhanh nhanh thoát khỏi chỗ này, cũng mong sao sư phụ nàng vẫn an toàn.

Mạc Thần nhanh chóng đi đến một túp tều lớn nằm ở trung tâm bản doanh, bên ngoài có rất nhiều lính canh, một binh lính thấy y liền cung kính mở miệng: “Mạc đại nhân, Điện Hạ đang đợi đại nhân.”

Mạc Thần gật đầu, không nhanh không chậm bước vào trong.

Hương Đinh Hương hòa lẫn cùng tuyết thanh lạnh nhẹ nhàng lan tỏa, có một mỹ nam tử ngồi trước án kỷ xa hoa trên cao, y không mặc giáp phục uy nghiêm như Trác Văn Chương ngồi cách không xa mà tùy ý mặc huyết y rực rỡ, màu đỏ tươi đẹp đến chói mắt nhưng lại không lộ vẻ tục tằng, ngược lại còn hiện ra rõ ràng dã tâm cùng khí phách. Mái tóc đen dài buộc nửa tao nhã hất sang một bên, một tay chống cằm, một tay cầm bút cao hứng xoay qua lại, vẻ mặt tuấn mỹ lười biếng khép hờ mắt, chính là Bắc Vương Ngọc Thiên Diệp.

Trác Văn Chương bên cạnh yên lặng xem án thư, khóe mắt thấy Mạc Thần tiến vào, y liền mở miệng: “Công tử đâu?”

Mạc Thần dừng bước, vẻ mặt thoáng ngập ngừng, giây sau đành bất đắc dĩ chắp tay trả lời: “Tướng quân, vết thương của công tử còn đau nhức, vẫn không tiện đi lại nhiều…”

Ngọc Thiên Diệp trên cao nghe vậy bỗng cười khẽ, cắt ngang: “Không sao, lát nữa đích thân bản vương sẽ đi thăm hắn. Lần này hắn đúng là lập công lớn lắm.”

Nghe câu nói đầy ẩn ý của Ngọc Thiên Diệp, Trác Văn Chương chau mày nửa hiểu nửa không, ánh mắt nhìn Mạc Thần như chất vấn, còn Mạc Thần ở dưới lại âm thầm thở dài. Trác Văn Chương quanh năm luôn canh giữ biên ải nên y không biết, mấy năm trở về đây quan hệ giữa Điện Hạ và công tử xảy ra nhiều rạn nứt. Ngọc Thiên Diệp tuy ngoài mặt luôn ra vẻ dung túng, trọng dụng người tài, nhưng bên trong luôn tìm cơ hội đẩy công tử vào đường chết, y hết lần này đến lần khác dồn công tử vào cuối chân tường, dường như quyết tâm lấy mạng công tử, cho dù trước đây quan hệ cả hai rất tốt đẹp.

Tuy nhiên, thực hư nguyên nhân thế nào, ngay cả Mạc Thần nhiều năm đi theo Ngọc Đẳng cũng không rõ.

Dường như vừa nhớ ra một chuyện, Ngọc Thiên Diệp liền đưa mắt sang Trác Văn Chương, thản nhiên hỏi: “Trác tướng quân, thật ra có một chuyện bản vương đang rất tò mò, nữ tử sáng nay ngươi mang trở về là ai vậy?”

Trác Văn Chương không do dự trả lời: “Bẩm điện hạ, là nữ tử duy nhất còn sống trong bản doanh Dương Phượng quốc, mạt tướng nghĩ đem nàng ta về sẽ có vài lợi ích sau này”, ngưng một lát, y quay sang Mạc Thần hỏi: “Nữ tử đó đã tỉnh lại chưa?”

Mạc Thần lập tức chắp tay đáp: “Bẩm tướng quân, vẫn chưa tỉnh. Có điều… lúc thần đứng bên ngoài đợi Tiêu cô nương bắt mạch, thần có nghe nàng nói nữ tử này mạch tượng có chút… kỳ quái. Thần nghĩ rằng, tướng quân nên đến xem thử.”

Trác Văn Chương lập tức nhíu mày, Ngọc Thiên Diệp đối diện luôn giữ thái độ lười biếng không hứng thú, liếc thấy Trác Văn Chương đã thả án thư xuống, đứng dậy, định mở miệng thì Ngọc Thiên Diệp liền cắt ngang: “Được rồi, không cần câu nệ lễ tiết với bản vương. Tướng quân có thể lui ra.”

Trác Văn Chương khom người chắp tay một cái, không nhanh không chậm rời đi. Mạc Thần cũng chỉ đợi thế, y nhanh chóng cúi người theo sau.

Ngọc Thiên Diệp trên cao hờ hững đưa bút tiếp tục viết án dang dở, chợt y khựng bút lại trầm tư, một lát sau, ánh mắt thâm ý hướng ra bên ngoài, ra lệnh: “Người đâu, truyền ý chỉ của bản vương, lùi lại một ngày trở về, tối nay tổ chức đại yến ăn mừng cho binh sĩ!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, tiếng binh lính bên ngoài hô lên một tiếng.

Trong lều, Ngọc Thiên Diệp thoải mái vứt bút sang một bên, quay lại dáng vẻ lười nhác, chợt ánh mắt y dừng lại trên cuộn giấy trắng đặt cạnh án thư, trầm mặc giây lát, y lại cầm bút lên.

Nét mực đưa đẩy, bóng hình nhớ nhung liền gợi lên… Vạt áo bay bay, cảnh đêm tịch mịch, bức tranh nhanh chóng hoàn thành, duy chỉ có gương mặt nữ tử trong tranh lại để trống.

Ngọc Thiên Diệp lâm vào trầm mặc, chợt y lạnh lùng chấm một vết mực lớn vào gương mặt còn để trống của nữ tử, sau đó vận công xé nát cả bức tranh đi.

Từng mảnh giấy nhỏ theo công lực của Ngọc Thiên Diệp bay tán loạn trong không.

Bên ngoài tuyết rơi ảm đạm, trời đã lên cao nhưng không mang theo ánh nắng làm khung cảnh trắng xóa, tuyết phủ khắp nơi càng thêm phần lãnh mạc.

Trong lều nhỏ, Tiêu Thi nhúng một chiếc khăn mềm qua nước ấm, nhẹ nhàng lau gương mặt bị phỏng nặng của Nhược Tử, tuy không quen biết gì nữ nhân này, nhưng nhìn dung mạo bị phá hủy như vậy, nàng cũng thoáng đau lòng.

Tiêu Thi dời mắt xuống người Nhược Tử, lại thấy cả người nàng đâu đâu cũng bị phỏng nặng, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt. Chợt nhớ ra điều gì, nàng không ngẩng lên mà nhắc hai nữ tỳ phía sau: “Các ngươi ra ngoài lấy thêm nước ấm vào đây.”

Hai nữ tỳ tuy nhìn Tiêu Thi không giấu được vẻ kỳ quái nhưng cũng không dám kháng lệnh, chỉ cúi người thi lễ một cái rồi lập tức rời đi.

Tiêu Thi không bận tâm, nàng tiếp tục lau sơ vết bỏng cho Nhược Tử. Nhưng lúc bôi thuốc lên vết phỏng trên mặt nàng, Tiêu Thi chợt phát hiện một lớp da mỏng bị nứt ra sau gáy.

Tiêu Thi nghi hoặc đưa tay chạm vào, gương mặt lập tức biến sắc.

Là da giả!

Tiêu Thi rút vội tay về, nhưng lập tức bị giữ chặt, Tiêu Thi bình tĩnh tung một chưởng bằng tay còn lại. Nhược Tử nằm trên giường dễ dàng hóa giải chưởng của Tiêu Thi, cũng không để nàng ta có cơ hội tung thêm chưởng thứ hai, nàng bẻ lấy bàn tay Tiêu Thi, vận lực đẩy nàng ta văng mạnh vào thành bàn ở đối diện.

“Ngươi… rốt cuộc là ai?”, Tiêu Thi rít lên đau đớn.

Nhược Tử chậm rãi ngồi dậy, nàng liếc nhìn nữ tử vận bạch y nằm bất nhã dưới nền đất, gương mặt thanh tú nhăn nhó, hốc mắt đỏ au trừng nàng. Nhớ đến cảm giác ướt át và ngứa ngáy trên mặt mình, Nhược Tử chợt do dự không biết có nên gỡ lớp da giả bị phỏng đến hư này ra không.

“Tiêu cô nương!”, một giọng nói thất thanh lên, là một trong hai nô tỳ bị Tiêu Thi điều đi vừa quay lại, thấy cảnh tượng Tiêu Thi nằm la liệt trên nền đất đau đớn thì kinh hãi hét lên, ngay cả chậu nước ấm trên tay cũng rơi xuống, nước văng tung tóe khắp nơi.

Nhược Tử thầm than một tiếng không xong rồi, nàng vừa xoay người toan bỏ chạy, liền bất cẩn vấp ngã. Vừa đứng dậy được một giây, giây sau, nàng liền cảm thấy cổ mình truyền đến cảm giác đau nhói.

Chậm rãi quay đầu, Nhược Tử nhìn thấy Trác Văn Chương và Mạc Thần đứng đối diện từ bao giờ, thương của Trác Văn Chương đặt trên cổ nàng, còn binh lính Hoàng Triều bao vây xung quanh nàng.

Trác Văn Chương sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt liếc qua Tiêu Thi đang được nữ tỳ dìu dậy, gương mặt y càng lạnh hơn, cuối cùng nhìn nữ tử có gương kinh hãi đứng đối diện, lạnh lùng nhếch môi: “Xem ra hôm nay, bổn tướng đã bắt được một nhân vật thú vị rồi.”

Nhược Tử nhìn y không lên tiếng.

***

Hết chương 10.

***

Lời tác giả quảng cáo:

Chuyện gì đã xảy ra?

Sở Sở rốt cuộc đã chết hay chưa?

Mạc Lam phải làm cách nào để ẩn nấp trong bản doanh Hoàng Triều qua một ngày nữa?

Tại sao Nhược Tử vừa tỉnh lại nóng nảy động thủ?

Nàng đã gặp ác mộng gì trong mơ?

Và quan trọng nhất, Nhược Tử sẽ vượt qua khó khăn lần này như thế nào đây?

Muốn biết rõ, xin hãy đón đọc chương 11: Hồi Giả Định Ly, Khứ Giả Tất Phản (1).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.