3.
Lần đầu tiên đi xem mặt, đối tượng lại là người từ bên kia đại dương trở về, điều đó khiến tôi coi lần xem mặt này hết sức quan trọng.
Mặc dù thời buổi bây giờ, đi nước ngoài về không còn quá giá trị như trước nữa nhưng đối với một giáo viên quèn suốt ngày chỉ luẩn quẩn bên đám trẻ, cơm bưng nước rót, cho ăn, chùi đít như tôi thì đó cũng là nhân vật đáng giá rồi. Việc người ta tốt nghiệp tiến sĩ ở Mỹ về không thể không khiến một đứa phải hai lần thi đại học mới đỗ và khó khăn lắm mới vào được một trường đại học hạng hai như tôi tự cảm thấy mình thấp kém.
Để không khiến mình có cảm giác thấp kém, tôi lặng lẽ chuẩn bị cho buổi gặp mặt dù vẻ ngoài vẫn tỉnh bơ như không.
Tôi luôn tỏ ra buổi hẹn này chẳng có gì quan trọng, không vì thế mà phải sắm thêm quần áo, giày dép mới. Thực tế, tôi đã lén lút bỏ ra hai trăm tệ mua một bộ đồ lót định hình hàng hiệu, buổi tối, trốn trong phòng mặc thử. Bộ đồ lót chật đến mức khiến tôi nhăn nhó mặt mày nhưng bù lại eo cũng nhỏ hơn được đến mười phân. Eo nhỏ hơn một chút khiến đường con của cơ thể cũng lộ rõ, nhìn thân hình có phần thướt tha trong gương, tôi dương dương tự đắc.
Hình thể tạm ổn, tôi quay sang giai đoạn chăm sóc da. Thực tế da của tôi rất đẹp, đó là điểm tôi tự hào nhất. Thường con gái mũm mĩm một chút thì da dẻ lại là ưu thế, vừa trắng vừa mịn màng, giống bát đậu hũ tươi ngon, trắng mịn vừa xay xong.
Chu Nhất Minh cũng vì thế mà nhiều lần có ý xấu muốn véo tôi. “Em để anh trai véo một cái thử xem có mềm mại đến mức véo được ra nước không.”
Đương nhiên không thể để anh ta hời như thế được, tôi đạp anh ta một cái rồi nói: “Cút xéo! Tên tiểu tử này, xéo ngay cho người ta nhờ!”
Da dẻ tôi vốn không phải là vấn đề nhưng mấy hôm nay có lẽ do bị nhiệt nên sáng sớm vừa thức dậy, nhìn vào gương đã thấy trên trán mọc vài cái mụn nhỏ. Tuy có vài cái và chúng rất, rất nhỏ nhưng nhìn vẫn ngứa mắt.
Ngày mai đi xem mặt rồi, cái mặt tôi bây giờ chính là thời điểm then chốt “nuôi quân ba năm dụng một giờ”, không thể để xảy ra sai sót được. Vì vậy hôm nay, sau khi tan làm, tôi đã nhanh chóng đến thẩm mỹ viện để làm một loại dịch vụ chăm sóc da.
Từ thẩm mỹ viện đi ra, sắc trời đã ngả sang màu hoàng hôn. Tôi đang chuẩn bị leo lên “con ngựa sắt” yêu quý của mình – thực ra chỉ là chiếc xe đạp điện – để về nhà thì sửng sốt khi phát hiện ra chiếc xe yêu quý của tôi không cánh mà bay. Không phải thế chứ? Tôi đã từng làm mất một “con ngựa sắt” yêu quý rồi, đây là con thứ hai, chẳng lẽ lại bị mất trộm? Tôi sắp ứa nước mắt.
Những tên trộm xe thời nay thật lợi hại! Chẳng nói gì tôi, cô giáo Lý, đồng nghiệp của tôi, cũng bị mất một cái xe máy, hai cái xe đạp điện rồi, trong đó có một chiếc mua về đi chưa được ba ngày đã không thấy bóng dáng đâu, xe càng mới càng dễ mất. Cô ấy vừa mua một cái mới, đi mà cứ nơm nớp lo sợ, thường đến văn phòng than thở: “Thời buổi này, đi xe mới cứ như chở con thơ, không cẩn thận là mất như chơi.”
Xe không còn, tôi đang định hỏi thăm tổ tiên tên trộm đã lấy xe của tôi thì bỗng nhiên phát hiện ra phía bên trên chỗ để xe có dòng chữ viết bằng phấn. Cúi xuống đọc chăm chú, hoá ra không phải bị ăn trộm mà là bị ban Quản lý đô thị dắt đi rồi. Lý do là để xe bừa bãi, bắt tôi phải đến bãi đỗ xe XXX nhận xe, nộp phạt. Bực mình quá đi!
Tôi thừa nhận xe của mình không để đúng vị trí nhưng lúc đó trong bãi đỗ xe đã chật ních, xe của tôi thực sự không lách vào được nữa, đành phải dựng sát vạch ngăn cách. Thật đen đủi!
Lôi điện thoại ra, tôi vội vàng gọi cho Chu Nhất Minh: “Xe của em bị ban Quản lý các anh dắt đi rồi, bắt em phải đến bãi đỗ xe XXX lấy xe, nộp phạt. Em không có tiền nộp phạt, anh đi lấy hộ em nhanh lên!”
Tên tiểu tử Chu Nhất Minh này, từ cái tên gọi cũng đủ thấy bố mẹ anh ta kỳ vọng vào cậu con trai độc nhất đến thế nào. Hy vọng anh ta có thể “nhất mình kinh nhân[2]”, tài năng xuất chúng. Đáng tiếc là, ý muốn chủ quan thì thật hoàn hảo nhưng thực tế khách quan lại không chiều lòng người, anh ta sống hai mươi lăm năm trên đời nhưng vẫn chưa thấy có gì đặc biệt, không có gì gọi là “nhất mình kinh nhân” cả.
[2] Ý nói một người bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Thi đại học năm đầu tiên, cả tôi và Chu Nhất Minh đều bị trượt. Anh ta không ôn tiếp bởi vì thành tích học tập quá kém, có ôn lại cũng chẳng ăn thua. Bố mẹ anh ta quyết định cho anh ta đi bộ đội, sau khi xuất ngũ trở về, bố anh ta lúc ấy đang làm kỹ sư đã cố gắng huy động các mối quan hệ của mình để nhét anh ta vào ban Quản lý đô thị. Biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp ra trường không xin được công việc nào tử tế, vậy mà tên tiểu tử này mới tốt nghiệp cấp ba đã được vào biên chế nhà nước, tôi thường nói anh ta là loại “mèo mù vớ cá rán”.
Chu Nhất Minh không lôi thôi liền đồng ý ngay: “Được, nhưng hôm nay anh bận rồi, đang ở nhà bạn ăn cơm. Ngày mai anh sẽ đi lấy xe rồi mang về tận nhà cho em.”
Có người quen tốt thật đấy, sáng hôm sau Chu Nhất Minh đã mang “con ngựa yêu quý” về cho tôi, lại còn đòi thưởng nữa chứ.
“Anh trai vì em mà mất hai trăm tệ tiền phạt, buổi trưa nấu món gì ngon ngon cho anh ăn đi!”
Tôi chẳng rỗi để mời anh ta ăn cơm. “Anh nói hay nhỉ, nhà em không phải là nhà hàng của anh. À phải rồi, anh mà cũng lo không có cơm ăn sao? Các anh muốn tác oai tác quái ở đâu chẳng được, chỉ cần vào bất kỳ nhà hàng nào trong địa phận quản lý của mình rồi ngồi xuống nói, hôm nay không còn đường kiếm cơm thì ông chủ tự khắc hiểu là phải dọn một bữa thịnh soạn lên mời anh.”
Chu Nhất Minh cười hì hì, nói: “Anh trai là người tốt, không làm chuyện thất đức như thế đâu.”
Tôi cũng biết Chu Nhất Minh không làm những chuyện như thế, chẳng qua chỉ muốn trêu anh ta một chút thôi.
Thời buổi bây giờ, hình tượng nhân viên ban Quản lý đô thị trong mắt người dân chẳng có gì tốt đẹp, ai ai cũng than phiền, oán thán. Trên mạng còn có một câu châm biếm thế này: “Cho tôi ba nghìn nhân viên ban Quản lý đô thị, tôi có thể tiêu diệt cả Trái đất.”
Câu nói này đương nhiên là phóng đại, nhưng phóng đại một cách rất hình tượng và sinh động. Tôi đã từng đem câu này ra để trêu Chu Nhất Minh: “Anh Nhất Minh, nghề của anh có tiền đồ thật đấy. Ba nghìn nhân viên ban Quản lý đô thị có thể tiêu diệt được cả Trái đất, còn lợi hại hơn cả dũng sĩ Hesman.”
Anh ta không chịu thua. “Vậy thì trong đội ngũ ba nghìn người đó chắc chắn không có anh, nếu không nhất định sẽ hỏng hết đại sự.”
Câu nói này thì tôi tin một trăm phần trăm.
Còn nhớ sau khi Chu Nhất Minh chính thức xin được vào ban Quản lý đô thị, bố mẹ anh ta đặc biệt làm vài mâm để ăn mừng. Tôi và bố tôi cũng đến. Hôm đó mẹ anh ra dặn đi dặn lại anh ta trước mặt khách khứa: “Sau khi làm nhân viên ban Quản lý đô thị, con phải thực thi đúng pháp luật, không được làm điều xằng bậy. Đối với những tiểu thương, những cửa hàng nhỏ phải biết giữ hoà khí, không được giống như bọn cường hào, ác bá, giẫm đạp, hất tung sạp hàng của họ, bọn họ buôn bán, làm ăn nhỏ để kiếm miếng ăn không dễ dàng gì. Có biết không hả?”
Có một người mẹ tốt bụng như thế, Chu Nhất Minh có muốn trở thành một nhân viên ban Quản lý đô thị xấu cũng không được. Anh ta được phân vào làm ở khu vực quảng trường Văn hoá thành phố, phạm vi quản lý gần mấy con đường có nhiều cảnh quan và một công viên. Nói chung, mỗi ngày anh ta làm việc trên phố hơn sáu tiếng, phải liên tục ngó trái, ngó phải như con thoi, nhìn xem có hộ kinh doanh nào vượt quá ranh giới không, quảng cáo có bất hợp pháp, có lấn chiếm lòng đường không, có giấy phép đăng ký kinh doanh không… Ngoài ra, còn phải phối hợp với rất nhiều ngành khác cùng thực thi pháp luật, ví dụ như ngành công nghiệp, ngành kiến thiết đô thị, giao thông vận tải, môi trường đô thị… Khi thực thi nhiệm vụ, anh ta không bao giờ hất đạp sạp hàng của người ta, chủ yếu là cố gắng thuyết phục và giáo dục họ. Trừ trường hợp nghiêm trọng như nói mãi không chịu sửa hay liên quan đến cách ngành khác cần phải phối hợp, anh ta mới ra tay tịch thu những hàng hoá bất hợp pháp.
Đôi khi Chu Nhất Minh cũng cảm thấy đau đầu bởi đó là công việc không dễ dàng gì khi phải đối diện với việc thực thi pháp luật ở thế yếu, đối với những sạp hàng nhỏ mà giữ hoà khí quá thì bọn họ sẽ không sợ, công việc cũng khó mà suôn sẻ nhưng hung hăng quá cũng không được, dễ dẫn đến tinh thần chống đối. Điều chỉnh sao cho hợp lý thật không dễ chút nào.
Tôi cũng từng vì thế mà trêu anh ta: “Người ta nói nhân viên quản lý trị an đô thị quá cường đạo ác bá, có lẽ bọn anh nên học tập cách phục vụ khách hàng của Đào Bảo[3] thôi. Về sau cứ thực thi thế này đảm bảo sẽ không có ai than phiền nữa, ví dụ nói nhẹ nhàng, thân thiện: ở đây không được phép bán hàng trên vỉa hè đâu; bạn không có giấy phép kinh doanh chúng tôi đành phải tịch thu thôi; những hàng hoá cần niêm phong chúng tôi sẽ không gửi trả lại đâu; đừng có chạy, xung quanh đây đâu đâu cũng có người của ban Quản lý, bạn chạy không nổi đâu…”
[3] Tên một phố đi bộ chuyên bán quần áo, phụ trang ở Trung Quốc.
Chu Nhất Minh bị tôi trêu liền cười khoái chí: “Bé bự ơi Bé bự, em đúng là hạt dẻ cười của anh.”
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm với anh ta, tôi còn bận chuẩn bị cho buổi gặp mặt ngày mai.
“Anh Nhất Minh là người tốt thì làm việc tốt là chuyện đương nhiên. Giúp người ta còn muốn được mời ăn cơm thì còn gì thú vị nữa. Anh sang chỗ khác kiếm ăn đi, hôm nay em không rỗi để tiếp đãi anh, buổi trưa còn phải đến dự tiệc ở nhà hàng Rome nữa cơ.”
“Em đi dự tiệc ở nhà hàng Rome cơ à? Wow, đẳng cấp thật đấy, chắc chắn đồ ăn phải ngon lắm, có thể cho anh đi cùng được không?”
“Không được, em đi xem mặt cơ mà, đưa anh đi thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Hả, em mà cũng đi xem mặt cơ à? Bé bự ơi, xem mặt xem miếc cái gì! Em thế này, người ta vừa nhìn đã thấy sợ rồi.” Đây vốn là câu tôi đã từng chế giễu anh ta, giờ anh ta trả lại y nguyên, sáu tháng nợ nần trôi qua nhanh thật! Tôi hằm hằm đuổi anh ta ra ngoài: “Đi mau, đi mau, em còn phải thay quần áo, trang điểm, không có thời gian đôi co với anh.”
Anh ta bám vào cánh cửa, không dễ gì đi ngay, vẻ mặt xảo quyệt, cười nói: “Bé bự ơi, lần gặp mặt này có thể sẽ làm em tổn thương tinh thần đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm đấy. Nhưng không sao, nếu có bị tổn thương thì cứ đến tìm anh, anh trai sẽ vận công trị thương cho em. Yên tâm, yên tâm!”
Nghe đến bốn từ “vận công trị thương”, một chân tôi đã đạp anh ta ra khỏi cửa rồi. “Yên tâm cái con khỉ ấy, lúc đó cái mạng nhỏ của chị đã đi đời trong tay em rồi!”
Thời thơ ấu, khi còn cùng Chu Nhất Minh nghịch ngợm, phá phách ở nơi sơn lâm điền dã, tôi từng một lần bị nếm quả đắng. Sự việc lần ấy đều tại Chu Nhất Minh. Đầu tiên anh ta không nên đề nghị vào rừng moi tổ chim gì gì đó, nói là moi được trứng chim thì có thể luộc ăn. Tôi chưa từng được ăn trứng chim nên rất muốn nếm thử xem mùi vị thế nào, liền hào hứng theo anh ta chui vào rừng.
Kết quả là tổ chim không moi được, lại kinh động đến mấy con ong vàng, chúng hùng hùng hổ hổ truy sát, hại chúng tôi chỉ còn nước vắt chân lên cổ mà chạy. Giây phút quan trọng như thế, vậy mà anh ta bỏ tôi lại một mình chạy thoát thân, mặc kệ tôi sống hay chết.
Trong lúc chạy đua với đám ong vàng, tên Chu Nhất Minh người bé bé con con bắt đầu phát huy tác dụng, chân như gắn tên lửa, loáng cái đã chui ra khỏi khu rừng nhỏ. Đáng thương cho tiểu nha đầu mũm mĩm như tôi, chạy không nổi nên rớt lại phía sau, bị đàn ong hung dữ đuổi kịp, chích tới tấp vào trán, khóc thét lên. Vậy mà những con ong vàng đáng ghét kia vẫn không thương tình, tôi đã khóc rồi mà bọn chúng còn đuổi theo, đốt vào cánh tay tôi, hại tay và trán tôi sưng vù, đau đến muốn chết.
Tôi gào khóc thảm thiết, chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, bọn ong vàng mới thôi không đuổi theo nữa. Chu Nhất Minh nhất thời trong lúc hoảng loạn đã bỏ tôi lại một mình chạy mất, lúc này nghĩ lại cũng thấy hơi xấu hổ, liền lần theo tiếng khóc mà quay lại tìm tôi. Thấy tôi bị thương thì muốn lấy công chuộc tội, xung phong vận công trị thương cho tôi.
Những động tác vận công trị thương của anh ta hoàn toàn bắt chước những hiệp khách giang hồ ở trong phim chưởng. Trẻ con ngây thơ không hiểu gì, ngốc nghếch cứ tưởng những gì diễn trong phim là thật. Anh ta bảo tôi vén áo lên, ngồi quay lưng lại, xếp bằng ngay ngắn, sau đó anh ta cũng ngồi xuống đằng sau tôi, hai lòng bàn tay ốp vào lưng tôi như thật, miệng ê a vận công: “Hự… hự… hạ… Thấy thế nào? Bé bự có thấy đỡ tí nào không?”
Đỡ cái con khỉ ấy! Biện pháp vận công trị thương của anh ta chẳng có tác dụng gì cả, tôi cảm thấy chỗ bị ong đốt càng lúc càng đau, lại còn chóng mặt, buồn nôn nữa. Muốn bảo anh ta là tôi cảm thấy đau hơn lúc nãy nhưng vừa mở miệng, chưa kịp nói lời nào thì mắt mũi đã tối sầm lại, sau đó bất tỉnh nhân sự, không biết gì nữa.
Sau khi tỉnh lại mới thấy mình đang nằm ở bệnh viện truyền nước, mẹ tôi ngồi bên, vừa thương vừa giận mắng: “Tiểu nha đầu chết tiệt này, lần sau còn dám chui vào rừng nữa là mẹ đánh gãy chân!”
Thấy tôi bị thương, mẹ tôi cũng chỉ mắng thôi, còn Chu Nhất Minh thảm hại hơn nhiều vì can tội khiến tôi ra nông nỗi này. Chuyện lần này mẹ anh ta rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng, nghe đâu anh ta bị đánh đến mức chiếc chổi lông gà bị gãy làm đôi, còn anh ta toét hết cả mông.
Mẹ anh ta đã đánh còn đưa ra điều kiện: “Vì dạy bảo con mà chiếc chổi lông gà của mẹ bị hỏng, con phải đền, phải đền ẹ chiếc chổi lông gà mới!”
Anh ta oan ức khóc ré lên: “Hu… hu… hu, con có bắt mẹ đánh đâu, đánh hỏng rồi còn bắt con đền! Hu… hu… hu!”
Sau chuyện đó, ba ngày liền tôi không thèm đoái hoài gì đến Chu Nhất Minh.Tôi hận anh ta không có nghĩa khí, tai vạ đến nơi mà còn bỏ tôi lại một mình chạy mất, hại tôi bị đám ong đốt, phải vào viện.
Về sau anh ta tìm đến cửa xin lỗi làm hoà, nói dù sao anh ta cũng bị mẹ đánh ột trận tơi bời rồi, còn vạch mông cho tôi xem, những vết chổi lông gà hằn lên tấy đỏ. Điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, suy cho cùng cũng không chỉ mình tôi bị đen đủi! Sau khi đã trút được cơn giận, tôi liền khoan hồng đại lượng bắt tay làm hoà với anh ta.