Những tháng ngày bình lặng trôi
qua thật nhanh, chớp mắt lại đến mùa xuân ấm áp hoa nở. Bì Hối và Tiêu Mặc Đình
đã trải qua cuộc tình dài bảy năm, cuối cùng cũng nhìn thấy được cánh cửa vi
thành của hôn nhân. Cuối tháng Tư, Bì Hối lôi Viên Hỷ đi thử áo cưới, rõ ràng
eo cô nàng những hai tấc mốt mà lại đòi phải nén vào chiếc áo cưới một tấc
chín, kết quả khỏi cần nghĩ cũng biết. Mặt Bì Hối đỏ lựng không biết vì tức quá
hay vì ấm ức, soi gương rồi hậm hực véo vào eo mình.
Viên Hỷ đứng một bên bụm miệng cười trộm, bị Bì Hối nhìn thấy qua gương, hừ mũi
một tiếng rồi nói: “Đừng có vui trên nỗi đau kẻ khác! Cậu nhìn thử eo cậu đi,
cũng to hơn trước nhiều rồi đó.”
Viên Hỷ chỉ cười không nói. Bì
Hối nhất thời nổi hứng chọn cho cô một bộ áo cưới ôm sát người, nằng nặc bắt cô
vào thử cho bằng được. Nhân viên cửa hàng cũng một mực khuyên cô, Viên Hỷ không
chịu nổi, lại thêm bản thân cô cũng thấy động lòng bèn ôm áo cưới vào phòng
thử, chưa kịp mặc xong thì Bì Hối đã cầm di động đưa cho cô: “Viên Hỷ, di động
cậu kêu mãi, có phải Bộ Hoài Vũ nhà cậu không? Có cần đeo bám kỹ thế không, mới
nửa ngày chưa gặp nhau đã hoảng hốt đến thế cơ à?”
Viên Hỷ xấu hổ xì một tiếng rồi
thò tay ra ngoài đón lấy, không phải số của Bộ Hoài Vũ. Cô nghi hoặc nghe máy,
âm thanh rất ồn, thấp thoáng vẳng đến tiếng khóc của một người phụ nữ.
Một giọng nam cuống quýt hỏi: “Alo? Có phải Viên Hỷ
không?”
“Phải, tôi đây.” Viên Hỷ đáp, bỗng thấy hoảng hồn,
tiếng khóc ấy giống tiếng mẹ cô, đã có chuyện gì, tại sao bà lại khóc? Cô lại
nghe thấy đầu dây bên kia có người đang khuyên nhỏ: “Anh khoan hãy nói cho Viên
Hỷ biết đã, đừng để nó xảy ra chuyện gì trên đường về, bảo nó về nhanh là
được.” Đó là giọng của ông nội cô, cô nghe ra, họ không muốn nói cô biết chuyện
gì?
Người đàn ông gọi điện “vâng” khẽ một tiếng rồi lại
bảo Viên Hỷ: “Chú là bạn làm việc với bố cháu, bố cháu bị thương, về nhà ngay
nhé.”
Bố cô bị thương? Cô bỗng thấy một linh cảm không lành,
nếu chỉ bị thương thì bố cô nhất định sẽ không cho người ta gọi điện, mẹ cũng
sẽ không khóc đến nỗi thế. Viên Hỷ cố nén nỗi hoảng loạn, run rẩy hỏi: “Bố cháu
bị thương ở đâu? Chú đưa điện thoại cho bố cháu, cháu muốn nói chuyện.”
Bì Hối vốn đang đứng chọn áo cưới bên cạnh, đột nhiên
nghe thấy giọng Viên Hỷ kỳ quặc, quay lại thấy sắc mặt bạn mình trắng như tờ
giấy thì giật mình, vội hỏi: “Sao thế Viên Hỷ? Điện thoại ai vậy?”
Viên Hỷ như không nghe thấy, chỉ hỏi: “Bố cháu rốt
cuộc là bị gì? Chú để ông nghe điện thoại đi!” Người đó như không biết phải nói
gì, một lúc sau, bên kia vẳng đến tiếng khóc của mẹ cô, bà khóc lóc: “Viên Hỷ,
con về nhà nhanh đi, bố con xảy ra chuyện rồi!”
Đầu Viên Hỷ như nổ “ùng” một tiếng rồi sụp đổ, bố cô
quả nhiên đã gặp chuyện. Cô phải về nhà, về nhà ngay, và rồi quên mất mình vẫn
đang đứng trên bục thử quần áo, cô đờ người bước nhanh.
“Viên Hỷ!” Bì Hối hét lên nhưng vẫn chậm một bước,
Viên Hỷ hụt chân, cơ thể lảo đảo đổ ập xuống…
Bộ Hoài Vũ đã về quê cùng cô, hai người ngồi máy bay
đến tỉnh trước. Cha của Bì Hối đã tận dụng quan hệ để tìm cho một chiếc xe,
đứng ở sân bay đợi sẵn, đón Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ rồi chạy thẳng đến huyện nhà
cô. Viên Hỷ đã rối bời, suốt đoạn đường cứ lẩm bẩm hai chữ “không sao”, lại còn
“an ủi” Bộ Hoài Vũ: “Người nhà em thích đùa, người già xương cốt cứng rồi, ngã
gãy tay gãy chân cũng không có gì là to tát cả, tịnh dưỡng là được. Anh cũng
thấy mẹ em bình thường rất ghê gớm, nhưng khi gặp chuyện gì đó thì còn vô dụng
hơn ai hết.”
Bộ Hoài Vũ đã biết mọi chuyện từ Bì Hối, anh cũng
không biết lúc này phải an ủi Viên Hỷ thế nào, chỉ mím môi xiết mạnh vai cô, hy
vọng truyền cho cô một ít sức mạnh. Viên Hỷ cười gượng gạo, lại kể bố cô lúc
nhỏ đã cưng chiều cô thế nào, tốt với cô thế nào, mẹ cô luôn thiên vị anh trai,
chỉ bố cô là yêu cô, lúc nào cũng lén mua thức ăn ngon cho cô. Cô cứ nói năng
lung tung như thế, không dám để mình ngừng lại phút giây nào.
Lúc họ về đến huyện nhà đã là hơn bốn giờ chiều, chiếc
xe lái thẳng đến bệnh viện huyện, Viên Hỷ cuối cùng đã thấy bố cô. Di thể của
ông đã được chuyển đến gian Thái Bình, phủ một lớp chăn trắng, lặng lẽ nằm ở
đó.
Chiếc chăn được kéo ra, bà Viên lại khóc lóc chồm đến,
Thanh Trác cũng khóc ầm ĩ, vừa khóc vừa lay lắc di thể bố: “Bố, dậy đi, dậy
đi.” Có người hàng xóm lau nước mắt giữ lấy bà Viên, sau đó lại kéo Thanh Trác
ra: “Thằng bé này, buông ra đi, để bố cháu đi yên bình.”
Viên Hỷ ngược lại là người bình tĩnh nhất, chỉ lẳng
lặng bước đến quỳ xuống đầu giường, sau đó đờ đẫn nhìn sắc mặt xám ngoét của
bố. Bộ Hoài Vũ đứng sau lưng bóp chặt lấy vai cô, dịu giọng nói: “Viên Hỷ, khóc
đi, khóc ra sẽ không sao nữa.”
Nhưng cô không khóc, chỉ hoang mang quay lại nhìn anh,
như không hiểu anh đang nói gì, cứ đờ đẫn nhìn anh. Phản ứng đó của cô khiến Bộ
Hoài Vũ giật thót mình, anh cố nén đau thương, bóp chặt lấy vai cô, gọi khẽ:
“Viên Hỷ, Viên Hỷ, em mạnh mẽ lên, em nói bố thương em nhất, ông nhìn thấy bộ
dạng này của em sẽ rất lo, em đừng để bố em đi mà không thanh thản được.”
Viên Hỷ cúi đầu lảm nhảm: “Bố thương em nhất, thương
em nhất. Nhưng em thì sao, em đã làm gì, năm năm nay không về nhà, năm năm rồi,
biết rõ bố nhớ em, mà em vẫn nhẫn tâm không về, chỉ vì ấm ức với mẹ.” Cô đột
ngột tát cho mình một cái, sau đó lại vung tay định tát nữa, nhưng Bộ Hoài Vũ
đã vội vàng ôm lấy cô, khóa hai tay cô lại, quát lên: “Viên Hỷ! Em đừng thế!
Bình tĩnh đi!”
Khóe môi cô đã rỉ máu, cô ngước lên nhìn anh, hỏi: “Em
không phải là người, đúng không?”
Bộ Hoài Vũ xót xa nhìn cô, không dám để cô ở đây nữa,
vội bế cô đi ra ngoài. Viên Hỷ cũng không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn để mặc
anh bế, tay túm chặt áo anh, lảm nhảm một mình: “Tôi không phải người, tôi
không phải người…”
Viên Hỷ đổ bệnh, hoàn toàn suy sụp. Nửa đêm bắt đầu
sốt cao, trong mơ cứ lảm nhảm gọi bố mãi. Bộ Hoài Vũ rất thương xót, chỉ nắm
chặt tay cô, biết rõ cô không nghe thấy gì nhưng anh vẫn trò chuyện với cô,
mong cô nghe thấy tiếng anh thì sẽ ngủ bình yên hơn, không bị ác mộng hành hạ
nữa.
Ngủ đến trưa hôm sau cô mới tỉnh lại, cơn sốt đã giảm,
ánh mắt cũng không chỉ là vẻ hoang mang thất thần nữa, chỉ gương mặt là trắng
bệch đến kinh khủng. Với sự giúp sức của Bộ Hoài Vũ, cô chủ động lo tang sự cho
bố, mua khoảnh đất để mai táng ông trước, rồi cử hành một lễ truy điệu nho nhỏ.
Nhà họ ở đây không có họ hàng thân thích gì mấy, bố Viên Hỷ lại là con một, chỉ
có vài người anh em họ xa đều không ở gần đây, bình thường cũng không mấy khi
qua lại. Bà Viên lại được gả đến đây từ một nơi rất xa, đã không còn liên lạc
với họ hàng từ lâu, nên lễ tang đa phần là do bạn bè và hàng xóm giúp đỡ. Khi
tất cả đã xong xuôi thì cũng đã qua một tuần rồi.
Hai người đều còn công việc, Bộ Hoài Vũ càng không thể
để chậm trễ nên đành quay về. Lúc gần đi, Bộ Hoài Vũ hỏi bà Viên có chịu đi
chung với họ không thì bà cự tuyệt, bảo mình vẫn còn khỏe mạnh, ở đây với Thanh
Trác cũng ổn rồi. Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ mấy hôm nay luôn tỏ ra lạnh nhạt với
mẹ nên cũng không tiện nói gì thêm, đành để lại cho bà mấy vạn tệ, nói rằng anh
và Viên Hỷ sẽ lo cuộc sống sau này, bảo bà cứ yên tâm.
Viên Hỷ lạnh lùng nhìn tất cả, không nói gì. Trên máy
bay, Bộ Hoài Vũ khuyên cô, chuyện này xảy ra ai cũng đau buồn cả, bảo Viên Hỷ
đừng oán hận mẹ mình nữa. “Nếu không phải do bà ép bố em phải đi kiếm tiền, ông
đã chẳng đi khuân vác hàng hóa cho người ta, cũng sẽ không ngã cầu thang chết,
em không bao giờ tha thứ cho bà ta.” Cô quay mặt đi, lạnh nhạt: “Đồng thời, em
cũng không bao giờ tha thứ cho mình.”
Bộ Hoài Vũ lặng lẽ nhìn cô, khẽ thở dài một tiếng rồi
xiết tay cô thật mạnh, đã vào tháng Tư rồi, thế nhưng tay cô lại rất lạnh.
Về đến thành phố, Bộ Hoài Vũ đưa Viên Hỷ về nhà trước,
thu xếp ổn thỏa cho cô rồi mới đến công ty giải quyết công việc tồn đọng. Đến
khi về nhà thì đã hơn mười một giờ tối, trong nhà tối om, anh ngỡ Viên Hỷ đã
ngủ rồi nên rón rén đến phòng cô xem thử, nhưng lại thấy cô đang rúc vào chăn
khóc. Anh thở dài rồi ngồi xuống bên giường kéo chăn cô ra, thấy cô khóc đến
mức mắt đỏ vằn tia máu.
Anh không dỗ dành, biết cô khóc ra sẽ tốt hơn giữ lại
trong lòng. Thế là anh im lặng, chỉ kéo cô dậy rồi ôm vào lòng. Lúc đầu cơ thể
cô cứng đờ, về sau dần dần thả lỏng, hai tay túm chặt lấy áo anh, khóc thất
thanh. Anh vỗ vỗ lưng cô, đợi khi cô khóc mệt rồi mới vào nhà vệ sinh lấy khăn
ra lau nước mắt cho cô, dịu giọng: “Khóc xong sẽ qua hết, đừng dằn vặt mình, bố
em yêu em, ông sẽ hiểu mà.”
Anh nhắc đến bố lại khiến nước mắt Viên Hỷ tuôn rơi.
Bộ Hoài Vũ thấy đau xót từng cơn, đưa tay gạt nước mắt cô rồi hôn nhẹ lên trán:
“Được rồi, mệt lắm phải không, ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều.”
Thấy cô gật đầu, anh đứng lên định đi thì vạt áo đã bị
cô túm lấy, Viên Hỷ mệt mỏi nhìn anh, khàn khàn nói: “Đừng đi, em ở một mình sợ
lắm.”
Anh hơi ngẩn ra rồi cởi giày bước lên giường, ôm cô
vào lòng từ phía sau, nói khẽ: “Anh không đi, em ngủ đi, anh ôm em ngủ.” Phía
sau truyền đến nhiệt độ và hơi thở của anh, tất cả đã khiến cô thấy ấm áp và
chân thực vô hạn, cuối cùng cô cũng yên lòng ngủ thiếp đi, đêm hôm ấy, Viên Hỷ
không còn gặp ác mộng nữa.
Sáng hôm sau lúc Viên Hỷ tỉnh dậy, sau lưng không thấy
bóng dáng Bộ Hoài Vũ đâu. Cô mơ mơ màng màng ra ngoài, gặp ngay anh trần nửa
thân bước ra khỏi nhà tắm, anh thấy cô thì cười, nói: “Em phải giặt áo cho anh,
bị em chùi nước mắt nước mũi không mặc được nữa.”
Cô đỏ mặt, ừ hử một tiếng rồi đi rửa ráy. Lúc đi ngang
anh thì đột ngột bị anh lôi vào lòng, cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy trời đất
đảo lộn, cô hốt hoảng kêu lên rồi vội đưa tay túm lấy áo anh, nhưng phát hiện
ra anh vốn đang cởi trần, không có áo để cô túm, nên đành ôm chặt lấy cổ anh.
“Anh làm gì thế?” Cô hỏi thất thanh.
Anh phớt lờ, bế bổng cô vào phòng ngủ và đặt lên
giường. Cô khiếp đảm, bắt đầu nói năng ấp úng, hoảng hốt: “Anh làm gì thế?”
Anh cười ranh mãnh, cúi xuống hôn trộm lên môi cô,
cười khẽ: “Dọa em tí mà!”